Chương 25: Bông tai và điện thoại
Huyền Nhâm
22/07/2015
An Hạ, thực sự muốn khóc lắm rồi!
Chả biết hôm nay bạn Giang của cô trước khi ra khỏi nhà tiếp tục uống lộn thuốc, hay lại "đến tháng" lần nữa, mà từ thái độ cho tới hành động, bỗng dưng kỳ cục thế nàyyyyyy...?!
Suốt từ ngã năm bùng binh đến giờ, cánh tay hắn chưa hề rời khỏi vai cô dù chỉ một phút. Đi diễu qua cả một con phố dài – khoác vai. Đi vào trong một cửa hàng đồ uống Take away ven đường – khoác vai. Bây giờ, hai người đang lang thang trong khu chợ nằm bên phải khu phố, tay hắn vẫn như bị bôi keo, bám lấy vai cô cứng ngắc.
Kể ra thì, chơi thân với nhau lâu như vậy, cô với hắn đương nhiên chẳng thể tránh được việc đã từng ôm ấp qua nhau. Thậm chí còn rất nhiều nữa là đằng khác. Nhưng, phải nhấn mạnh rằng, tất cả đều là tình cờ. Là tình cờ thôi! Còn hôm nay, sao cô cứ có cảm giác cái "cột điện" đứng cạnh mình kia, đang cố tình dùng cánh tay cứng như thép đè chết cô vậy?!
Nói là "đè chết" thì cũng hơi quá. Nhưng bảo cánh tay bạn Giang "cứng như thép" thì hình như, vẫn có phần chưa đủ đi... Cứ nhìn hắn trong cơn tức giận đã đá sập cả cửa phòng ký túc của cô lần trước là biết rồi! Căn bản, từ thời mới học tiểu học, cậu bé Trường Giang tội nghiệp đã bị ông anh Thiên Hoàng rủ rê, (chính xác là bắt ép), lê la khắp các trung tâm thể hình, rồi võ đường lớn bé trong quận. Lý do thì vô cùng chính đáng: "Giúp anh sẵn sàng đối phó với thời tiết khắc nghiệt nơi đất khách quê người" (!) Không biết trời Mỹ có khắc nghiệt thật không, nhưng đối với cậu bé đã sớm bị vần vò quăng quật nọ, lại vô hình trung tạo thành thói quen rèn luyện cơ thể hàng ngày.
Ví như "gấp giấy ba năm cũng trở thành thế võ", Trường Giang gần mười năm tập thể lực, đương nhiên từ xương cốt đến cơ bắp, người thường chẳng thể so. Cánh tay hắn đặt trên vai An Hạ một cách tùy tiện như thế, chẳng khác nào hòn đá đặt lên cọng bún. Cứ gọi là, dẹp lép!
***
"Giang đại nhân..." Rốt cuộc An Hạ cũng không thể chịu nổi nữa. Cô khổ sở ngẩng mặt lên, chỉ hận không thể lập tức hất ngay xuống đất cái thứ nặng trình trịch đang quàng qua vai mình. "Tôi đã lùn so với chúng bạn lắm rồi... Ông làm ơn, đừng đè thêm nữa, có được không?!"
Trường Giang lúc này mới thèm cúi đầu xuống, liếc qua cô bạn mình một cái. Cô nhóc chỉ cao quá vai hắn chút xíu, nãy giờ quả thật như bị hắn kéo lê theo, chứ chẳng phải là "cùng đi" chút nào. Từ lúc ở trường, "bắt quả tang" con nhỏ chưng diện định trốn hắn ra phố, không hiểu sao trong lòng hắn cứ ngứa ngáy, khó chịu thế nào. Cái sự "không yên tâm" nào đó rất mơ hồ cứ ngấm ngầm len lỏi, làm hắn vừa bực, lại vừa... chẳng biết phải làm gì. Thôi thì cứ túm cổ xích lại một chỗ cho xong.
Nhìn cô ngọ nguậy, vặn vẹo, như con rùa bị lật ngửa lên đang cố tìm cách trở mình trong bất lực, Trường Giang cuối cùng cũng động tâm chút xíu. Giữa mùa thu, mà trán cô lấm tấm mồ hôi, tiếng thở cũng nặng hơn. Xem chừng đã khó chịu lắm rồi.
"Vì bà lùn quá thôi!" Trường Giang lầm bầm trong miệng. Tay cũng dần buông xuống khỏi vai cô.
Vừa được lệnh "đại xá", khỏi nói An Hạ sung sướng đến mức nào. Hắn chê cô lùn, chứ có bảo cô sứt môi lồi rốn mà được khoan hồng, cô cũng gật đầu cái rụp. Cả tiếng đồng hồ bị cẳng tay rắn chắc của hắn khóa chặt người lại chứ có ít gì. Muốn giữ mình khỏi lạc thì nắm tay là được rồi, như mọi khi ấy. Tại sao cứ phải bày trò để ngược người ta thế cơ chứ?! Hay bạn Giang lâu ngày không có ai ở bên để trút giận, nên hôm nay quyết tâm phải hành hạ cô một chút cho bõ nhỉ?
Trái với người đang ra sức xoa cổ đấm lưng thùm thụp ở bên, Trường Giang một tay vẫn đút túi quần hờ hững, mắt nhìn thẳng, như chẳng thèm để tâm đến xung quanh chút nào. An Hạ còn chưa kịp cảm thán dù chỉ nửa câu, thì bạn Giang đột nhiên đã đưa tay ra kéo cô sát lại, lực còn mạnh hơn cả khi nãy. Bị bất ngờ, cô nhỏ chới với ngã chúi vào người hắn. Nhưng vẫn kịp thấy mấy gã trai nào đó, hình như vừa đi ngược chiều với mình – lập tức ngậm ngay nụ cười cợt nhả lại - và bàn chân cũng cư nhiên theo một đường vòng mà tách ra xa chỗ cô đi hơn một chút.
"Còn muốn thoát ly tôi nữa không?!" Trường Giang mắt vẫn nhìn thẳng, chậm rãi nhả từng từ.
An Hạ: "..."
***
Tháo được "cái gông" đeo cổ xuống, An Hạ đến tận lúc này mới có cơ hội duỗi người ưỡn lưng mà đảo mắt quan sát khu phố đi bộ nổi tiếng của Vạn Xuân. Nó không quá lớn như trục đường chính xe bus vừa đi qua. Chỉ rộng hơn con ngõ nhà cô có chút đỉnh. Hai bên đường là những ngôi nhà tầng thấp cổ kính nhưng không cũ kỹ, với những ô cửa gỗ màu xanh lá rất đặc trưng. Thi thoảng chen vào giữa là một vài nhà hàng, cửa hiệu với phong cách hiện đại, như muốn mình được nổi bật lên giữa một quần thể kiến trúc trầm mặc vậy. Trên vỉa hè, bên dưới những tán cây bằng lăng hết mùa chỉ còn trơ lại những quả, là các gánh hàng rong với đủ loại đồ ăn thức uống, cũng như đồ chơi, đồ trang sức... tấp nập mời chào.
"Này cô gái, sao lại chỉ đeo có một chiếc bông tai thế kia?" Một người phụ nữ trung niên lên tiếng khi thấy hai người bạn đi ngang qua quầy phụ kiện của mình. "Ở đây có rất nhiều loại bông tai đẹp, cô bé xem thử không?"
An Hạ hơi dừng lại một chút trước lời mời nọ. Trước mặt cô là cả một sạp hàng to, trên đó bày đủ mọi loại trang sức bằng đá, thủy tinh, đất sét... tuyệt đẹp. Là con gái, tất nhiên cô cũng không thể thoát khỏi sự quyến rũ của những gì lấp lánh rồi.
Thấy vị khách nhỏ tuổi đã có vẻ chú ý, người chủ hàng càng thêm vui vẻ giới thiệu.
"Ở đây có một đôi bông tai hình chuồn chuồn rất xinh. Chắc chắn cô bé sẽ thích!"
Vừa nói, người đàn bà nọ vừa đưa tay lục sạp đồ, lấy ra một đôi bông tai đính những hạt đá nhỏ xíu óng ánh. Nó chỉ to cỡ một đốt ngón tay, nhưng lại được chạm khắc rất tinh xảo. Bốn đôi cánh chuồn được dát mỏng như tơ nhện, còn dọc theo thân giữa của nó, lại đính từng hạt đá màu xanh lục li ti. Dưới ánh nắng, đôi bông tai liên tục đung đưa, nhóng nhánh qua lại, bắt mắt vô cùng.
An Hạ vừa trông thấy món đồ trang sức, đã bị hút luôn hồn. Cô cứ nhìn chằm chằm vào nó, như thể đang tưởng tượng ra khi mình đeo lên thì sẽ trông như thế nào. Trước giờ, cô nhỏ vốn không hay la cà mua sắm như đa số bạn bè cùng giới. Mọi chi tiêu của cô đều đổ vào truyện tranh tất thảy. Bây giờ, lại thấy được thứ dễ thương như thế, căn bản trong lòng không cách chi kiềm chế được.
Thế nhưng, khi An Hạ còn chưa kịp chạm tay vào con chuồn nhấp nhánh kia, thì cậu trai bên cạnh, đã "Hừm!" lên một tiếng không nhỏ.
Cô nhóc giờ mới nhớ ra sự tồn tại của người bên cạnh, giật mình quay lại. Thấy Trường Giang đã bày ra bộ dạng không hài lòng điển hình của mình từ lúc nào: khoanh tay, và nhíu mày. Ánh mắt đen lạnh của hắn một đường dán chặt vào tai phải của cô.
Phản xạ tự nhiên bao nhiêu năm, An Hạ tức khắc chột dạ, vội vã đưa tay lên sờ sờ chiếc bông tai bạch kim trên tai phải của mình. Hết nhìn con chuồn chuồn xinh xắn, lại nhìn đến Trường Giang. Dằn vặt một hồi, vẻ hào hứng vừa xong đã nhanh chóng trở thành ỉu xìu rồi tức khắc mất hút.
Rốt cuộc, An Hạ đành phải dứt lòng mà quay sang những món đồ khác. Cô nhóc uể oải chọn một vài chiếc kẹp tóc hình chữ X đơn giản, trả tiền rồi chẳng lưu luyến gì thêm, mau chóng đi luôn khỏi quầy đồ.
***
"Thích cái đó lắm hả?!"
Hai cô cậu lúc này đang ngồi ăn cơm trưa trong một quán ăn ven đường. Những tiếng cười nói ồn ào của mọi người xung quanh dường như vẫn chẳng thể che lấp đi được sự yên tĩnh của chiếc bàn đôi gần cửa sổ. Trường Giang vừa nhìn ánh mắt xa xăm của An Hạ, vừa gắp vào bát cô một con tôm đỏ au. Không thấy cô phản ứng, hắn đành lên tiếng.
"Hả?!" An Hạ đang chống đũa xuống bát, hơi giật mình mà nuốt nốt miếng cơm không biết đã nhai bao lâu rồi xuống bụng, đánh ực một tiếng. "Cái đó là cái gì?"
Trường Giang: "..."
Cô nhỏ vừa thấy miệng cậu bạn mình ngừng nhai cơm trong mấy giây, đã nhanh chóng hiểu ra, tức tốc bào chữa.
"À... Ai bảo thế?! Không thích một chút nào luôn! Không hề!"
Trông bộ dạng chống đũa, cùng cái nhìn rực lửa ra vẻ quyết đoán khôn cùng của cô, hắn cuối cùng cũng cúi đầu xuống, ăn tiếp.
"Đương nhiên! Chắc bà cũng chưa ngốc đến nỗi muốn bỏ thứ đáng giá mấy triệu bạc trên tai mình đi, mà xỏ vào cái đồ chỉ có vài chục nghìn nọ!"
An Hạ: "..."
Giang là đồ thô lỗ, đồ thực dụng, đồ không hiểu tâm lý con gái gì hếttttt...! An Hạ tiếp tục màn nguyền rủa trong bụng mình y như trước giờ vẫn thường làm. Lần này, cô chống cái thìa vẫn còn dính vài hạt cơm xuống bàn đánh "Cộp!" một tiếng, vừa nhai cơm, nhìn chằm chằm vào mặt Trường Giang.
Sao... ghét cái thứ ẩn hiện trên tai trái của người đang ngồi trước mặt mình thế không biết! Ở tư thế này, nó cứ lấp la lấp lánh, như cố ý đập vào mắt cô, cố ý phô trương cho cô biết về giá trị cao chót vót của mình, cố ý cười nhạo cái "ham muốn tầm thường" với con chuồn chuồn lúc nãy của cô vậy. Cô đã không mua đôi bông tai đó rồi thì thôi, mắc mớ gì hắn phải nói khó nghe như thế?!
Vật kỷ niệm, vật đính ước gì chứ! Chẳng qua nó là thứ có giá trị, nên hắn ta mới giữ lại thôi chứ gì?! Nếu đó chỉ là món đồ "vài chục nghìn" bán đầy ngoài chợ kia, chẳng lẽ hắn cũng đã tháo ra vứt đi từ lâu?!
An Hạ càng nghĩ, lại càng thấy mặt mình sưng lên như cái rổ. Lâu lắm rồi vị chua chua đã không mò đến viếng thăm cô, nay lại được dịp tràn lên, thay cơm mà dâng đầy cả bụng. Tự ái mau chóng biến thành giận dỗi, chưa suy xét gì thêm, hai tay đã tự động đưa lên tháo chốt. Tức khắc, chiếc bông tai tròn tròn to cỡ hạt đậu rơi xuống, nằm gọn gàng trong lòng bàn tay cô.
"Gì nữa?!" Trường Giang nhìn thứ An Hạ đưa ra tận mặt, không nén nổi cái nhíu mày, hỏi lại.
"Trả cho ông!" An Hạ tức giận bừng bừng. "Nó giá trị thế thì ông xài nốt đi! Tôi ngốc, chỉ thích thứ vài chục nghìn kia thôi!"
Cậu trai im lặng nhìn bộ dạng sưng sỉa của cô nhóc đối diện một lúc, rồi như không cho là việc này có gì hay ho để mà tiếp tục, lại cúi xuống cầm lấy cốc nước trên bàn đưa lên miệng. Mãi sau, hắn mới cất giọng lạnh nhạt.
"Tai phải của tôi chưa từng được xỏ lỗ!"
An Hạ: "..."
***
Kết thúc màn làm mình làm mẩy trong quán cơm ban nãy, tất nhiên phần thắng chẳng thể nào rơi nổi vào tay cô gái tội nghiệp đã quen bị lép vế suốt mười lăm năm nay rồi. Trường Giang chẳng nhiều lời, cũng chẳng ăn năn hối cải gì, chỉ thẳng tay kéo cái tai trắng nõn của cô lại gần. Không tới năm giây, đã xỏ thứ cô vừa tháo xuống quay trở lại, nguyên xi như chưa từng bị lấy ra. Đã thế, lại còn càu nhàu lại.
"Đừng có nhặng xị!"
Cuối cùng, không những chẳng thấy đỡ bực mình chút nào, lại còn bị hắn lợi dụng kéo tai đau điếng nữa. An Hạ vừa nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của người bên cạnh, vừa tự xỉ vả sự vô dụng của bản thân đến bầm gan tím ruột. Biết sẽ bị xài xể, rồi bị bắt nạt đủ đường thế này, cô đã nằm nhà rung đùi đọc truyện cho sướng. Chả biết đứa dở hơi nào ban sáng lại hí hửng đi xin vào thành phố mà làm cái củ cải gì thế này!
Ờ, mà hôm nay, mình nghĩ cái gì mà lại rời trường ra đây nhỉ?!
Hình như là... – An Hạ vừa nghĩ tới đây, bụng đã lập tức giật thót lên một cái.
Phải rồi! Mục đích chính của cô hôm nay đến đây là gì?!
Là mua điện thoại!
Trường Giang từ sáng đến giờ cứ khùng khùng dở dở, rồi lại tha lôi cô khắp phố phường, rồi "bóng gió" tỏ ra mình là người thực dụng, là có ý gì?!
Chẳng phải cố ý nhắc cô nhớ đến cái vụ mua đồ cho hắn sao?!
Thiệt tình... - An Hạ cười khổ trong lòng. Muốn đòi quà thì nói thẳng ra một câu cho nó vuông. Việc gì phải nhõng nhẽo cô suốt từ sáng tới giờ như vậy chứ!
(Trường Giang: "...")
An Hạ vội vã nhìn đồng hồ, 2 giờ chiều. Còn hai tiếng nữa phải trở về "trại tập trung" rồi. Cô nhỏ lúc này mới như người đang ngủ mê, tự nhiên tỉnh. Mọi ấm ức vừa rồi bỗng đâu bay biến hết. Thôi thì, lo làm cho xong chuyện trước mắt đi đã, còn giận dỗi là chuyện... cả đời, đợi xong việc rồi dỗi tiếp cũng được. Cứ thế, cô nhóc vội vội vàng vàng bước nhanh trên đường, ra sức ngó nghiêng dọc hai bên phố.
"Tìm gì vậy?" Trường Giang thấy cô nhỏ đang lừ lừ lại đột nhiên trở nên gấp gáp, buột miệng hỏi.
"Mua..." An Hạ suýt chút nữa thì bật ra hai từ "điện thoại". May sao đến phút chót lại kìm lại được. Cô quên béng mất, mình chỉ có chưa đầy một triệu thôi. Gã này mà dẫn cô vào Apple Store hay gì đó tương tự, thì cô chỉ có nước chết đứng, hoặc làm ma-nơ-canh phục vụ miễn phí cho thiên hạ nó tham quan mất.
"Đồ của con gái! Ông thực sự muốn biết?!" Cô nhóc rốt cuộc đành rít khẽ trong cổ họng, liên tục nhủ thầm: Vì đại cục, phải biết hy sinh! Vì đại cục, phải biết hy sinh!
Trường Giang: "..."
***
Cuối cùng, hai người cũng quyết quay lại bùng binh để vào trung tâm thương mại VinPearl. Cảnh vật ở đây thế nào thì... xin phép được nhắc tới sau, vì cô gái của chúng ta đang sắp xỉu đến nơi rồi, tạm thời chưa có tâm trạng nào để ngắm nghía hay tận hưởng hết.
Bạn Giang của cô có thể vô sỉ hơn nữa được không nhỉ?! Sao vừa mới xuống khu mua sắm, hắn đã một đường tiến thẳng về cái chốn xa hoa lộng lẫy hạng nhất này rồi?! Chẳng phải mấy gian hàng... "bình dân" đã được ghi chú to bự chảng ngay trước cổng, là trên tầng hai hay sao? Hắn không nhìn thái độ của cô thì thôi, chẳng nhẽ cũng chẳng thèm quan tâm xem trong "ruột tượng" của người đi cùng này, có tất thảy bao nhiêu tiền? Hay hắn cho rằng, con heo tiết kiệm của cô làm bằng vàng ròng bốn số chín?!
An Hạ vừa run như cầy sấy, vừa nhón đi trên mũi chân, rón rén như con mèo lội mưa còn biết sợ làm bẩn sàn nhà theo Trường Giang vào sảnh bán đồ cao cấp. Mấy lần cô định giật giật áo hắn, nhưng gã bạn cô đi nhanh như gió, không tài nào ra hiệu nổi. Giữa những quầy hàng sáng trưng đèn đuốc rực rỡ, mặt hắn vẫn không tỏ ra biểu cảm gì rõ ràng. Cứ như đến đây là có mục đích từ trước rồi, nên chẳng thèm nhìn ngó hay đắn đo mấy thứ khác làm chi cho tốn thời giờ vậy.
Càng đuổi càng không kịp. Rốt cuộc, mọi hy vọng của bạn Hạ đáng thương cũng vỡ tan tành khi Trường Giang đã dừng lại tại một cửa hàng điện thoại, cất giọng hỏi cô nhân viên bán hàng.
"Chào chị! Ở đây có..."
***
An Hạ, mười sáu tuổi. Lần đầu tiên trong đời có thể bình an mà đánh bài chuồn khỏi tầm mắt anh bạn thân cạnh nhà. Dùng từ "đánh bài chuồn" có lẽ vẫn chưa đủ, mà phải là, chạy thục mạng, chạy mất dép, chạy như ma đuổi, lặn không sủi tăm... và tất cả những gì miêu tả sắc thái tương tự mới đúng.
Cô nhóc lúc này đang thất thểu đi trong khu mua sắm bình dân trên tầng hai. Toàn sảnh rất rộng, nhưng các cửa hàng xếp cạnh nhau có phần chen chúc, chứ không được sang chảnh như tầng một. Mặt bằng thiết kế theo hình chữ U, với đầy đủ các mặt hàng phục vụ cho tiêu dùng, như đồ điện tử, gia dụng, nội thất, thời trang... Và tất nhiên, điện thoại cũng có nốt.
An Hạ vòng qua vòng lại một cửa hàng bán điện thoại trông có vẻ khiêm tốn nhất, với độc mỗi một anh chàng bán hàng, xem chừng cũng đồng thời là chủ.
"Em gái cần gì nhỉ?"
Vừa trông thấy cô, anh ta đã nở nụ cười niềm nở.
"À... Em..." An Hạ nhìn vào quầy hàng, có phần ngập ngừng, rồi cuối cùng cũng quyết định đánh bạo một phen, nói thẳng mong muốn của mình. "Có điện thoại nào dưới một triệu mà dùng tốt không anh?"
Anh chủ cửa hàng là một người khá nhiệt tình và tâm lý, nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt chỉ khẽ hỏi.
"Em mua để liên lạc, hay để chơi?"
"Không ạ... Em tặng bạn! Bạn em mới mất điện thoại."
"Bạn em là con trai hay con gái?"
"Con trai ạ."
"Trước đây cậu ta dùng điện thoại gì?"
"BlackBerry..."
Nói ra câu này, An Hạ dường như chỉ dám thì thào. Vẻ dáo dác không đâu của cô nhóc làm anh chủ hàng không nhịn được, phì cười một cái. Anh ta lục đục mở quầy kính, lấy ra một chiếc "cục gạch" chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay, nhưng màn hình lại khá rộng so với những "cục gạch" bình thường cô hay thấy khác.
"Em xem kiểu này đi. Nó rất bền, nghe gọi tốt, pin khỏe, sóng trâu, và cũng có thể lướt web khá nhanh nữa."
Vừa nói, anh chàng vừa thao tác vài ứng dụng cho cô khách hàng của mình xem. Về vấn đề công nghệ này, thực tình An Hạ cũng không hay biết gì lắm. Ngay con SamSung cảm ứng cô đang dùng đây cũng do Trường Giang dẫn đi mua hồi mới vào lớp 9. Ngoài tên gọi và đặc điểm nổi bật của một số dòng điện thoại ra, thì kiến thức về món này, trong đầu cô chỉ toàn đậu hủ.
Khi An Hạ còn đang đứng ngẩn người chưa biết tính thế nào, thì đúng là trời giúp. Người nổi tiếng "luôn xuất hiện đúng lúc" – Hoàng Hải - lần đầu tiên trong truyện này, có mặt mà lại được hoan nghênh nồng nhiệt như vậy.
"An Hạ! Qua đây lúc nào vậy? Mua điện thoại à?"
Hoàng Hải một thân đồ Hip-Hop vừa thấy bóng người quen, đã nhanh chân bước lại gần. Nãy giờ cậu chàng một mình lang thang trong khu bán đồ thể thao cạnh đó, tìm mãi không được đôi giày nào thích hợp. Chán chẳng buồn chết. Nào ngờ, tự nhiên lại tìm thấy "điều ưng ý" thế này ở gian hàng điện thoại.
"Nokia 112? Cái này cũng được đấy, nhưng so với bạn thì nam tính quá!"
"Được thật à?" An Hạ vừa nghe tiếng người quen đã vội mừng húm.
"Ừ. Dòng giá rẻ, cũng khá. Nhưng tôi tưởng bạn có con SamSung màu trắng rồi mà?" Hoàng Hải hơi đưa tay vuốt vuốt tóc mái của mình theo thói quen, vừa cười cười đưa ánh mắt tò mò nhìn cô bạn cùng lớp.
"À... Tớ mua cho người khác thôi! Cậu chờ tớ một chút!" An Hạ trả lời qua loa rồi quay sang anh chủ hàng. "Em lấy cái này anh ạ!"
Nhìn cô gái nhỏ mắt sáng long lanh, chăm chú theo dõi từng động tác dán màn hình, tháo pin, xếp điện thoại vào hộp của anh, mà anh chủ hàng không khỏi cười tủm tỉm suốt. Đến khi nhận những đồng tiền lẻ hơi nhàu dù đã cố vuốt phẳng ra của cô, thì thay vì tiếp tục cười, gương mặt của anh lại đột nhiên sững lại.
"Sao... sao không ạ?" An Hạ hơi có phần lo lắng. Giống như người biết lỗi, cô vội vã phân trần. "Thật ngại quá... Em lấy ra từ ống tiết kiệm nên hơi..."
Cô còn chưa nói hết câu, thì anh chàng trước mặt đã giơ tay lên làm dấu, ý chừng bảo cô bước lại về phía quầy trong của mình. Sau một hồi cúi xuống lục ngăn kéo, anh ta lấy ra hai chiếc móc điện thoại bằng gỗ, xếp lại vừa vặn thành một trái tim, trân trọng đưa cho cô khách nhỏ.
"Quà tặng kèm đấy!" Anh ta nháy mắt.
Món đồ rất đẹp, mảnh gỗ dày và được bào nhẵn thín bóng lộn. Trên đó còn có một hàng chữ "Lover" uốn lượn được khắc rất tỉ mỉ. Cầm "hai mảnh trái tim" trên tay, An Hạ không khỏi trầm trồ trước sự cầu kì và độc đáo của nó. Nhưng rồi lại như chợt nhận ra điều gì, hai má cô liền đỏ lựng.
"Cái này, nhầm rồi... Em không phải..."
"Được rồi được rồi..." Anh chủ một lần nữa lại ngắt lời cô, mỉm cười. "Anh tin cậu ta sẽ thích chúng!"
Mãi một lúc, An Hạ mới ngượng ngập cầm hộp điện thoại cùng hai cái móc tình nhân đáng xấu hổ kia rời khỏi cửa hàng, sau khi đã lí nhí cảm ơn anh chủ tốt bụng. Thấy cô ôm hộp điện thoại mới mua ra, Hoàng Hải đang đứng chờ ngoài cửa không khỏi đoán già đoán non.
"Tặng cho ai à?"
"Ừ."
"Ai vậy?"
An Hạ còn chưa tính xem có nên nói ra hay không, thì sự luống cuống của cô ngay tức khắc đã tố cáo cái bụng đen tối của... mình. Cô nhóc bỏ tọt hộp điện thoại mới mua vào trong túi xách, giấu tiệt ra sau lưng, rồi ghé sát Hoàng Hải thì thầm với tốc độ tên lửa.
"Đừng nói cho ai biết tớ mua điện thoại này nhé! Năn nỉ đó!"
Cô vừa dứt lời, một bóng dáng không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong truyện này, lù lù hiện ra từ thang cuốn đằng xa...
Chả biết hôm nay bạn Giang của cô trước khi ra khỏi nhà tiếp tục uống lộn thuốc, hay lại "đến tháng" lần nữa, mà từ thái độ cho tới hành động, bỗng dưng kỳ cục thế nàyyyyyy...?!
Suốt từ ngã năm bùng binh đến giờ, cánh tay hắn chưa hề rời khỏi vai cô dù chỉ một phút. Đi diễu qua cả một con phố dài – khoác vai. Đi vào trong một cửa hàng đồ uống Take away ven đường – khoác vai. Bây giờ, hai người đang lang thang trong khu chợ nằm bên phải khu phố, tay hắn vẫn như bị bôi keo, bám lấy vai cô cứng ngắc.
Kể ra thì, chơi thân với nhau lâu như vậy, cô với hắn đương nhiên chẳng thể tránh được việc đã từng ôm ấp qua nhau. Thậm chí còn rất nhiều nữa là đằng khác. Nhưng, phải nhấn mạnh rằng, tất cả đều là tình cờ. Là tình cờ thôi! Còn hôm nay, sao cô cứ có cảm giác cái "cột điện" đứng cạnh mình kia, đang cố tình dùng cánh tay cứng như thép đè chết cô vậy?!
Nói là "đè chết" thì cũng hơi quá. Nhưng bảo cánh tay bạn Giang "cứng như thép" thì hình như, vẫn có phần chưa đủ đi... Cứ nhìn hắn trong cơn tức giận đã đá sập cả cửa phòng ký túc của cô lần trước là biết rồi! Căn bản, từ thời mới học tiểu học, cậu bé Trường Giang tội nghiệp đã bị ông anh Thiên Hoàng rủ rê, (chính xác là bắt ép), lê la khắp các trung tâm thể hình, rồi võ đường lớn bé trong quận. Lý do thì vô cùng chính đáng: "Giúp anh sẵn sàng đối phó với thời tiết khắc nghiệt nơi đất khách quê người" (!) Không biết trời Mỹ có khắc nghiệt thật không, nhưng đối với cậu bé đã sớm bị vần vò quăng quật nọ, lại vô hình trung tạo thành thói quen rèn luyện cơ thể hàng ngày.
Ví như "gấp giấy ba năm cũng trở thành thế võ", Trường Giang gần mười năm tập thể lực, đương nhiên từ xương cốt đến cơ bắp, người thường chẳng thể so. Cánh tay hắn đặt trên vai An Hạ một cách tùy tiện như thế, chẳng khác nào hòn đá đặt lên cọng bún. Cứ gọi là, dẹp lép!
***
"Giang đại nhân..." Rốt cuộc An Hạ cũng không thể chịu nổi nữa. Cô khổ sở ngẩng mặt lên, chỉ hận không thể lập tức hất ngay xuống đất cái thứ nặng trình trịch đang quàng qua vai mình. "Tôi đã lùn so với chúng bạn lắm rồi... Ông làm ơn, đừng đè thêm nữa, có được không?!"
Trường Giang lúc này mới thèm cúi đầu xuống, liếc qua cô bạn mình một cái. Cô nhóc chỉ cao quá vai hắn chút xíu, nãy giờ quả thật như bị hắn kéo lê theo, chứ chẳng phải là "cùng đi" chút nào. Từ lúc ở trường, "bắt quả tang" con nhỏ chưng diện định trốn hắn ra phố, không hiểu sao trong lòng hắn cứ ngứa ngáy, khó chịu thế nào. Cái sự "không yên tâm" nào đó rất mơ hồ cứ ngấm ngầm len lỏi, làm hắn vừa bực, lại vừa... chẳng biết phải làm gì. Thôi thì cứ túm cổ xích lại một chỗ cho xong.
Nhìn cô ngọ nguậy, vặn vẹo, như con rùa bị lật ngửa lên đang cố tìm cách trở mình trong bất lực, Trường Giang cuối cùng cũng động tâm chút xíu. Giữa mùa thu, mà trán cô lấm tấm mồ hôi, tiếng thở cũng nặng hơn. Xem chừng đã khó chịu lắm rồi.
"Vì bà lùn quá thôi!" Trường Giang lầm bầm trong miệng. Tay cũng dần buông xuống khỏi vai cô.
Vừa được lệnh "đại xá", khỏi nói An Hạ sung sướng đến mức nào. Hắn chê cô lùn, chứ có bảo cô sứt môi lồi rốn mà được khoan hồng, cô cũng gật đầu cái rụp. Cả tiếng đồng hồ bị cẳng tay rắn chắc của hắn khóa chặt người lại chứ có ít gì. Muốn giữ mình khỏi lạc thì nắm tay là được rồi, như mọi khi ấy. Tại sao cứ phải bày trò để ngược người ta thế cơ chứ?! Hay bạn Giang lâu ngày không có ai ở bên để trút giận, nên hôm nay quyết tâm phải hành hạ cô một chút cho bõ nhỉ?
Trái với người đang ra sức xoa cổ đấm lưng thùm thụp ở bên, Trường Giang một tay vẫn đút túi quần hờ hững, mắt nhìn thẳng, như chẳng thèm để tâm đến xung quanh chút nào. An Hạ còn chưa kịp cảm thán dù chỉ nửa câu, thì bạn Giang đột nhiên đã đưa tay ra kéo cô sát lại, lực còn mạnh hơn cả khi nãy. Bị bất ngờ, cô nhỏ chới với ngã chúi vào người hắn. Nhưng vẫn kịp thấy mấy gã trai nào đó, hình như vừa đi ngược chiều với mình – lập tức ngậm ngay nụ cười cợt nhả lại - và bàn chân cũng cư nhiên theo một đường vòng mà tách ra xa chỗ cô đi hơn một chút.
"Còn muốn thoát ly tôi nữa không?!" Trường Giang mắt vẫn nhìn thẳng, chậm rãi nhả từng từ.
An Hạ: "..."
***
Tháo được "cái gông" đeo cổ xuống, An Hạ đến tận lúc này mới có cơ hội duỗi người ưỡn lưng mà đảo mắt quan sát khu phố đi bộ nổi tiếng của Vạn Xuân. Nó không quá lớn như trục đường chính xe bus vừa đi qua. Chỉ rộng hơn con ngõ nhà cô có chút đỉnh. Hai bên đường là những ngôi nhà tầng thấp cổ kính nhưng không cũ kỹ, với những ô cửa gỗ màu xanh lá rất đặc trưng. Thi thoảng chen vào giữa là một vài nhà hàng, cửa hiệu với phong cách hiện đại, như muốn mình được nổi bật lên giữa một quần thể kiến trúc trầm mặc vậy. Trên vỉa hè, bên dưới những tán cây bằng lăng hết mùa chỉ còn trơ lại những quả, là các gánh hàng rong với đủ loại đồ ăn thức uống, cũng như đồ chơi, đồ trang sức... tấp nập mời chào.
"Này cô gái, sao lại chỉ đeo có một chiếc bông tai thế kia?" Một người phụ nữ trung niên lên tiếng khi thấy hai người bạn đi ngang qua quầy phụ kiện của mình. "Ở đây có rất nhiều loại bông tai đẹp, cô bé xem thử không?"
An Hạ hơi dừng lại một chút trước lời mời nọ. Trước mặt cô là cả một sạp hàng to, trên đó bày đủ mọi loại trang sức bằng đá, thủy tinh, đất sét... tuyệt đẹp. Là con gái, tất nhiên cô cũng không thể thoát khỏi sự quyến rũ của những gì lấp lánh rồi.
Thấy vị khách nhỏ tuổi đã có vẻ chú ý, người chủ hàng càng thêm vui vẻ giới thiệu.
"Ở đây có một đôi bông tai hình chuồn chuồn rất xinh. Chắc chắn cô bé sẽ thích!"
Vừa nói, người đàn bà nọ vừa đưa tay lục sạp đồ, lấy ra một đôi bông tai đính những hạt đá nhỏ xíu óng ánh. Nó chỉ to cỡ một đốt ngón tay, nhưng lại được chạm khắc rất tinh xảo. Bốn đôi cánh chuồn được dát mỏng như tơ nhện, còn dọc theo thân giữa của nó, lại đính từng hạt đá màu xanh lục li ti. Dưới ánh nắng, đôi bông tai liên tục đung đưa, nhóng nhánh qua lại, bắt mắt vô cùng.
An Hạ vừa trông thấy món đồ trang sức, đã bị hút luôn hồn. Cô cứ nhìn chằm chằm vào nó, như thể đang tưởng tượng ra khi mình đeo lên thì sẽ trông như thế nào. Trước giờ, cô nhỏ vốn không hay la cà mua sắm như đa số bạn bè cùng giới. Mọi chi tiêu của cô đều đổ vào truyện tranh tất thảy. Bây giờ, lại thấy được thứ dễ thương như thế, căn bản trong lòng không cách chi kiềm chế được.
Thế nhưng, khi An Hạ còn chưa kịp chạm tay vào con chuồn nhấp nhánh kia, thì cậu trai bên cạnh, đã "Hừm!" lên một tiếng không nhỏ.
Cô nhóc giờ mới nhớ ra sự tồn tại của người bên cạnh, giật mình quay lại. Thấy Trường Giang đã bày ra bộ dạng không hài lòng điển hình của mình từ lúc nào: khoanh tay, và nhíu mày. Ánh mắt đen lạnh của hắn một đường dán chặt vào tai phải của cô.
Phản xạ tự nhiên bao nhiêu năm, An Hạ tức khắc chột dạ, vội vã đưa tay lên sờ sờ chiếc bông tai bạch kim trên tai phải của mình. Hết nhìn con chuồn chuồn xinh xắn, lại nhìn đến Trường Giang. Dằn vặt một hồi, vẻ hào hứng vừa xong đã nhanh chóng trở thành ỉu xìu rồi tức khắc mất hút.
Rốt cuộc, An Hạ đành phải dứt lòng mà quay sang những món đồ khác. Cô nhóc uể oải chọn một vài chiếc kẹp tóc hình chữ X đơn giản, trả tiền rồi chẳng lưu luyến gì thêm, mau chóng đi luôn khỏi quầy đồ.
***
"Thích cái đó lắm hả?!"
Hai cô cậu lúc này đang ngồi ăn cơm trưa trong một quán ăn ven đường. Những tiếng cười nói ồn ào của mọi người xung quanh dường như vẫn chẳng thể che lấp đi được sự yên tĩnh của chiếc bàn đôi gần cửa sổ. Trường Giang vừa nhìn ánh mắt xa xăm của An Hạ, vừa gắp vào bát cô một con tôm đỏ au. Không thấy cô phản ứng, hắn đành lên tiếng.
"Hả?!" An Hạ đang chống đũa xuống bát, hơi giật mình mà nuốt nốt miếng cơm không biết đã nhai bao lâu rồi xuống bụng, đánh ực một tiếng. "Cái đó là cái gì?"
Trường Giang: "..."
Cô nhỏ vừa thấy miệng cậu bạn mình ngừng nhai cơm trong mấy giây, đã nhanh chóng hiểu ra, tức tốc bào chữa.
"À... Ai bảo thế?! Không thích một chút nào luôn! Không hề!"
Trông bộ dạng chống đũa, cùng cái nhìn rực lửa ra vẻ quyết đoán khôn cùng của cô, hắn cuối cùng cũng cúi đầu xuống, ăn tiếp.
"Đương nhiên! Chắc bà cũng chưa ngốc đến nỗi muốn bỏ thứ đáng giá mấy triệu bạc trên tai mình đi, mà xỏ vào cái đồ chỉ có vài chục nghìn nọ!"
An Hạ: "..."
Giang là đồ thô lỗ, đồ thực dụng, đồ không hiểu tâm lý con gái gì hếttttt...! An Hạ tiếp tục màn nguyền rủa trong bụng mình y như trước giờ vẫn thường làm. Lần này, cô chống cái thìa vẫn còn dính vài hạt cơm xuống bàn đánh "Cộp!" một tiếng, vừa nhai cơm, nhìn chằm chằm vào mặt Trường Giang.
Sao... ghét cái thứ ẩn hiện trên tai trái của người đang ngồi trước mặt mình thế không biết! Ở tư thế này, nó cứ lấp la lấp lánh, như cố ý đập vào mắt cô, cố ý phô trương cho cô biết về giá trị cao chót vót của mình, cố ý cười nhạo cái "ham muốn tầm thường" với con chuồn chuồn lúc nãy của cô vậy. Cô đã không mua đôi bông tai đó rồi thì thôi, mắc mớ gì hắn phải nói khó nghe như thế?!
Vật kỷ niệm, vật đính ước gì chứ! Chẳng qua nó là thứ có giá trị, nên hắn ta mới giữ lại thôi chứ gì?! Nếu đó chỉ là món đồ "vài chục nghìn" bán đầy ngoài chợ kia, chẳng lẽ hắn cũng đã tháo ra vứt đi từ lâu?!
An Hạ càng nghĩ, lại càng thấy mặt mình sưng lên như cái rổ. Lâu lắm rồi vị chua chua đã không mò đến viếng thăm cô, nay lại được dịp tràn lên, thay cơm mà dâng đầy cả bụng. Tự ái mau chóng biến thành giận dỗi, chưa suy xét gì thêm, hai tay đã tự động đưa lên tháo chốt. Tức khắc, chiếc bông tai tròn tròn to cỡ hạt đậu rơi xuống, nằm gọn gàng trong lòng bàn tay cô.
"Gì nữa?!" Trường Giang nhìn thứ An Hạ đưa ra tận mặt, không nén nổi cái nhíu mày, hỏi lại.
"Trả cho ông!" An Hạ tức giận bừng bừng. "Nó giá trị thế thì ông xài nốt đi! Tôi ngốc, chỉ thích thứ vài chục nghìn kia thôi!"
Cậu trai im lặng nhìn bộ dạng sưng sỉa của cô nhóc đối diện một lúc, rồi như không cho là việc này có gì hay ho để mà tiếp tục, lại cúi xuống cầm lấy cốc nước trên bàn đưa lên miệng. Mãi sau, hắn mới cất giọng lạnh nhạt.
"Tai phải của tôi chưa từng được xỏ lỗ!"
An Hạ: "..."
***
Kết thúc màn làm mình làm mẩy trong quán cơm ban nãy, tất nhiên phần thắng chẳng thể nào rơi nổi vào tay cô gái tội nghiệp đã quen bị lép vế suốt mười lăm năm nay rồi. Trường Giang chẳng nhiều lời, cũng chẳng ăn năn hối cải gì, chỉ thẳng tay kéo cái tai trắng nõn của cô lại gần. Không tới năm giây, đã xỏ thứ cô vừa tháo xuống quay trở lại, nguyên xi như chưa từng bị lấy ra. Đã thế, lại còn càu nhàu lại.
"Đừng có nhặng xị!"
Cuối cùng, không những chẳng thấy đỡ bực mình chút nào, lại còn bị hắn lợi dụng kéo tai đau điếng nữa. An Hạ vừa nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của người bên cạnh, vừa tự xỉ vả sự vô dụng của bản thân đến bầm gan tím ruột. Biết sẽ bị xài xể, rồi bị bắt nạt đủ đường thế này, cô đã nằm nhà rung đùi đọc truyện cho sướng. Chả biết đứa dở hơi nào ban sáng lại hí hửng đi xin vào thành phố mà làm cái củ cải gì thế này!
Ờ, mà hôm nay, mình nghĩ cái gì mà lại rời trường ra đây nhỉ?!
Hình như là... – An Hạ vừa nghĩ tới đây, bụng đã lập tức giật thót lên một cái.
Phải rồi! Mục đích chính của cô hôm nay đến đây là gì?!
Là mua điện thoại!
Trường Giang từ sáng đến giờ cứ khùng khùng dở dở, rồi lại tha lôi cô khắp phố phường, rồi "bóng gió" tỏ ra mình là người thực dụng, là có ý gì?!
Chẳng phải cố ý nhắc cô nhớ đến cái vụ mua đồ cho hắn sao?!
Thiệt tình... - An Hạ cười khổ trong lòng. Muốn đòi quà thì nói thẳng ra một câu cho nó vuông. Việc gì phải nhõng nhẽo cô suốt từ sáng tới giờ như vậy chứ!
(Trường Giang: "...")
An Hạ vội vã nhìn đồng hồ, 2 giờ chiều. Còn hai tiếng nữa phải trở về "trại tập trung" rồi. Cô nhỏ lúc này mới như người đang ngủ mê, tự nhiên tỉnh. Mọi ấm ức vừa rồi bỗng đâu bay biến hết. Thôi thì, lo làm cho xong chuyện trước mắt đi đã, còn giận dỗi là chuyện... cả đời, đợi xong việc rồi dỗi tiếp cũng được. Cứ thế, cô nhóc vội vội vàng vàng bước nhanh trên đường, ra sức ngó nghiêng dọc hai bên phố.
"Tìm gì vậy?" Trường Giang thấy cô nhỏ đang lừ lừ lại đột nhiên trở nên gấp gáp, buột miệng hỏi.
"Mua..." An Hạ suýt chút nữa thì bật ra hai từ "điện thoại". May sao đến phút chót lại kìm lại được. Cô quên béng mất, mình chỉ có chưa đầy một triệu thôi. Gã này mà dẫn cô vào Apple Store hay gì đó tương tự, thì cô chỉ có nước chết đứng, hoặc làm ma-nơ-canh phục vụ miễn phí cho thiên hạ nó tham quan mất.
"Đồ của con gái! Ông thực sự muốn biết?!" Cô nhóc rốt cuộc đành rít khẽ trong cổ họng, liên tục nhủ thầm: Vì đại cục, phải biết hy sinh! Vì đại cục, phải biết hy sinh!
Trường Giang: "..."
***
Cuối cùng, hai người cũng quyết quay lại bùng binh để vào trung tâm thương mại VinPearl. Cảnh vật ở đây thế nào thì... xin phép được nhắc tới sau, vì cô gái của chúng ta đang sắp xỉu đến nơi rồi, tạm thời chưa có tâm trạng nào để ngắm nghía hay tận hưởng hết.
Bạn Giang của cô có thể vô sỉ hơn nữa được không nhỉ?! Sao vừa mới xuống khu mua sắm, hắn đã một đường tiến thẳng về cái chốn xa hoa lộng lẫy hạng nhất này rồi?! Chẳng phải mấy gian hàng... "bình dân" đã được ghi chú to bự chảng ngay trước cổng, là trên tầng hai hay sao? Hắn không nhìn thái độ của cô thì thôi, chẳng nhẽ cũng chẳng thèm quan tâm xem trong "ruột tượng" của người đi cùng này, có tất thảy bao nhiêu tiền? Hay hắn cho rằng, con heo tiết kiệm của cô làm bằng vàng ròng bốn số chín?!
An Hạ vừa run như cầy sấy, vừa nhón đi trên mũi chân, rón rén như con mèo lội mưa còn biết sợ làm bẩn sàn nhà theo Trường Giang vào sảnh bán đồ cao cấp. Mấy lần cô định giật giật áo hắn, nhưng gã bạn cô đi nhanh như gió, không tài nào ra hiệu nổi. Giữa những quầy hàng sáng trưng đèn đuốc rực rỡ, mặt hắn vẫn không tỏ ra biểu cảm gì rõ ràng. Cứ như đến đây là có mục đích từ trước rồi, nên chẳng thèm nhìn ngó hay đắn đo mấy thứ khác làm chi cho tốn thời giờ vậy.
Càng đuổi càng không kịp. Rốt cuộc, mọi hy vọng của bạn Hạ đáng thương cũng vỡ tan tành khi Trường Giang đã dừng lại tại một cửa hàng điện thoại, cất giọng hỏi cô nhân viên bán hàng.
"Chào chị! Ở đây có..."
***
An Hạ, mười sáu tuổi. Lần đầu tiên trong đời có thể bình an mà đánh bài chuồn khỏi tầm mắt anh bạn thân cạnh nhà. Dùng từ "đánh bài chuồn" có lẽ vẫn chưa đủ, mà phải là, chạy thục mạng, chạy mất dép, chạy như ma đuổi, lặn không sủi tăm... và tất cả những gì miêu tả sắc thái tương tự mới đúng.
Cô nhóc lúc này đang thất thểu đi trong khu mua sắm bình dân trên tầng hai. Toàn sảnh rất rộng, nhưng các cửa hàng xếp cạnh nhau có phần chen chúc, chứ không được sang chảnh như tầng một. Mặt bằng thiết kế theo hình chữ U, với đầy đủ các mặt hàng phục vụ cho tiêu dùng, như đồ điện tử, gia dụng, nội thất, thời trang... Và tất nhiên, điện thoại cũng có nốt.
An Hạ vòng qua vòng lại một cửa hàng bán điện thoại trông có vẻ khiêm tốn nhất, với độc mỗi một anh chàng bán hàng, xem chừng cũng đồng thời là chủ.
"Em gái cần gì nhỉ?"
Vừa trông thấy cô, anh ta đã nở nụ cười niềm nở.
"À... Em..." An Hạ nhìn vào quầy hàng, có phần ngập ngừng, rồi cuối cùng cũng quyết định đánh bạo một phen, nói thẳng mong muốn của mình. "Có điện thoại nào dưới một triệu mà dùng tốt không anh?"
Anh chủ cửa hàng là một người khá nhiệt tình và tâm lý, nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt chỉ khẽ hỏi.
"Em mua để liên lạc, hay để chơi?"
"Không ạ... Em tặng bạn! Bạn em mới mất điện thoại."
"Bạn em là con trai hay con gái?"
"Con trai ạ."
"Trước đây cậu ta dùng điện thoại gì?"
"BlackBerry..."
Nói ra câu này, An Hạ dường như chỉ dám thì thào. Vẻ dáo dác không đâu của cô nhóc làm anh chủ hàng không nhịn được, phì cười một cái. Anh ta lục đục mở quầy kính, lấy ra một chiếc "cục gạch" chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay, nhưng màn hình lại khá rộng so với những "cục gạch" bình thường cô hay thấy khác.
"Em xem kiểu này đi. Nó rất bền, nghe gọi tốt, pin khỏe, sóng trâu, và cũng có thể lướt web khá nhanh nữa."
Vừa nói, anh chàng vừa thao tác vài ứng dụng cho cô khách hàng của mình xem. Về vấn đề công nghệ này, thực tình An Hạ cũng không hay biết gì lắm. Ngay con SamSung cảm ứng cô đang dùng đây cũng do Trường Giang dẫn đi mua hồi mới vào lớp 9. Ngoài tên gọi và đặc điểm nổi bật của một số dòng điện thoại ra, thì kiến thức về món này, trong đầu cô chỉ toàn đậu hủ.
Khi An Hạ còn đang đứng ngẩn người chưa biết tính thế nào, thì đúng là trời giúp. Người nổi tiếng "luôn xuất hiện đúng lúc" – Hoàng Hải - lần đầu tiên trong truyện này, có mặt mà lại được hoan nghênh nồng nhiệt như vậy.
"An Hạ! Qua đây lúc nào vậy? Mua điện thoại à?"
Hoàng Hải một thân đồ Hip-Hop vừa thấy bóng người quen, đã nhanh chân bước lại gần. Nãy giờ cậu chàng một mình lang thang trong khu bán đồ thể thao cạnh đó, tìm mãi không được đôi giày nào thích hợp. Chán chẳng buồn chết. Nào ngờ, tự nhiên lại tìm thấy "điều ưng ý" thế này ở gian hàng điện thoại.
"Nokia 112? Cái này cũng được đấy, nhưng so với bạn thì nam tính quá!"
"Được thật à?" An Hạ vừa nghe tiếng người quen đã vội mừng húm.
"Ừ. Dòng giá rẻ, cũng khá. Nhưng tôi tưởng bạn có con SamSung màu trắng rồi mà?" Hoàng Hải hơi đưa tay vuốt vuốt tóc mái của mình theo thói quen, vừa cười cười đưa ánh mắt tò mò nhìn cô bạn cùng lớp.
"À... Tớ mua cho người khác thôi! Cậu chờ tớ một chút!" An Hạ trả lời qua loa rồi quay sang anh chủ hàng. "Em lấy cái này anh ạ!"
Nhìn cô gái nhỏ mắt sáng long lanh, chăm chú theo dõi từng động tác dán màn hình, tháo pin, xếp điện thoại vào hộp của anh, mà anh chủ hàng không khỏi cười tủm tỉm suốt. Đến khi nhận những đồng tiền lẻ hơi nhàu dù đã cố vuốt phẳng ra của cô, thì thay vì tiếp tục cười, gương mặt của anh lại đột nhiên sững lại.
"Sao... sao không ạ?" An Hạ hơi có phần lo lắng. Giống như người biết lỗi, cô vội vã phân trần. "Thật ngại quá... Em lấy ra từ ống tiết kiệm nên hơi..."
Cô còn chưa nói hết câu, thì anh chàng trước mặt đã giơ tay lên làm dấu, ý chừng bảo cô bước lại về phía quầy trong của mình. Sau một hồi cúi xuống lục ngăn kéo, anh ta lấy ra hai chiếc móc điện thoại bằng gỗ, xếp lại vừa vặn thành một trái tim, trân trọng đưa cho cô khách nhỏ.
"Quà tặng kèm đấy!" Anh ta nháy mắt.
Món đồ rất đẹp, mảnh gỗ dày và được bào nhẵn thín bóng lộn. Trên đó còn có một hàng chữ "Lover" uốn lượn được khắc rất tỉ mỉ. Cầm "hai mảnh trái tim" trên tay, An Hạ không khỏi trầm trồ trước sự cầu kì và độc đáo của nó. Nhưng rồi lại như chợt nhận ra điều gì, hai má cô liền đỏ lựng.
"Cái này, nhầm rồi... Em không phải..."
"Được rồi được rồi..." Anh chủ một lần nữa lại ngắt lời cô, mỉm cười. "Anh tin cậu ta sẽ thích chúng!"
Mãi một lúc, An Hạ mới ngượng ngập cầm hộp điện thoại cùng hai cái móc tình nhân đáng xấu hổ kia rời khỏi cửa hàng, sau khi đã lí nhí cảm ơn anh chủ tốt bụng. Thấy cô ôm hộp điện thoại mới mua ra, Hoàng Hải đang đứng chờ ngoài cửa không khỏi đoán già đoán non.
"Tặng cho ai à?"
"Ừ."
"Ai vậy?"
An Hạ còn chưa tính xem có nên nói ra hay không, thì sự luống cuống của cô ngay tức khắc đã tố cáo cái bụng đen tối của... mình. Cô nhóc bỏ tọt hộp điện thoại mới mua vào trong túi xách, giấu tiệt ra sau lưng, rồi ghé sát Hoàng Hải thì thầm với tốc độ tên lửa.
"Đừng nói cho ai biết tớ mua điện thoại này nhé! Năn nỉ đó!"
Cô vừa dứt lời, một bóng dáng không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong truyện này, lù lù hiện ra từ thang cuốn đằng xa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.