Chương 19: Không chung lớp?
Huyền Nhâm
22/07/2015
Sáng sớm hôm sau, An Hạ thức dậy từ sớm. Cô nhóc ngồi thừ người trên giường, mặt mũi đần độn như đang cố nhớ lại xem, rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra những chuyện gì.
Xem nào, đầu tiên là hai đứa đáp máy bay tới Vạn Xuân. Mọi sự đều bình thường. Sau đó lên taxi đến Long Việt. Bình thường. Rồi thì nhận phòng ký túc, ăn trưa. Đến đoạn này cũng vẫn không có gì bất thường hết. Xong, An Hạ về phòng ngả lưng một chút.
Cô thề là chỉ "một chút" thôi, vậy mà không hiểu sao, lúc mở mắt ra đã thấy bạn Giang yêu quý đứng trước mặt mình với bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?! Sau lưng hắn, cánh cửa phòng cô không biết vì lẽ gì đã bị đổ sập, đang méo mó vặn vẹo nằm thẳng cẳng. Sau nữa, là một số mái đầu bạn học khác lấp lấp ló ló nhìn vào, ai ai cũng đầy vẻ kinh hoàng. Ngay bên cạnh là anh quản lý Bút Chì, mặt lúc này đã ngắn tủn lại như mẩu bút chì cùn đã lâu chưa gọt. Anh ta đang ôm lấy bức tường trước mặt mà tụt dần xuống, dường như muốn xỉu tới nơi.
Trước "sự hoang tàn của người và vật" nọ, An Hạ kinh ngạc đến tột độ. Cô suýt chút nữa đã hét toáng lên.
"Sao thế?! Động đất?! Hỏa hoạn?! Hay là có kẻ cướp vừa đột nhập?!"
Mọi người: "..."
Tiếp theo, Trường Giang liền ném thẳng An Hạ vào nhà tắm, tự tay cầm lấy khăn ướt mà dày vò bản mặt cô đến đau điếng. Đến tối quay trở về ký túc, thì cô bỗng dưng lại bị xách xuống phòng quản lý, rồi phòng y vụ. Đi tới đâu cũng đều bắt gặp những ánh mắt thương hại xen lẫn cảm thông mà cô không hiểu vì sao của tất thảy mọi người. Từ thầy cô, cán bộ y tế, cho tới cả anh Bút Chì quản lý ký túc xá nữ đều tặc lưỡi nhìn nhìn, không tiếc lời an ủi.
"Không sao... Không sao..."
Kết quả của hàng loạt động thái khó hiểu đó, An Hạ được chuyển xuống tầng một. Từ 203 thành 102. Ban đầu, lẽ ra cô đã được đưa tới phòng 105 ngay sát phòng của ban quản lý ký túc xá nữ khu A rồi. Nhưng vừa mới bước vào, anh Bút Chì đã kêu hoảng lên: "Không ổn! Cửa sổ phòng này nhìn ra hồ nước trong công viên", nên đã dứt khoát dẹp ngay ý định đó. Thay vào, là phòng 102, với cửa sổ nhìn ra khoảng sân rộng trước thư viện trường, nhàm chán khôn tả.
Nhưng thôi, đó cũng không phải trọng điểm. Tầng hai hay tầng một cũng được, đằng nào thì cũng chỉ là phòng ở. Căn bản, thứ làm cô hoang mang lại là thái độ không ra làm sao của cậu bạn thân của cô kìa. Thường ngày hắn vốn cũng không dễ chịu gì rồi. Nhưng đến nước này thì, chắc hẳn không phải chỉ vì bị mất một cái điện thoại thôi chứ?!
Dường như, có thứ gì đó "bất thường" hơn đã xảy ra trong quãng thời gian từ lúc cô về phòng sau khi ăn trưa, cho đến khi cô bị Trường Giang dựng dậy thì phải.
Rốt cuộc, chiều hôm qua đã xảy ra chuyện gì?!
***
An Hạ cứ ngồi lần chần vừa nghĩ vừa đoán cho đến 6 giờ rưỡi, thì tiếng loa phát thanh của chương trình chào buổi sáng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Sau một bài hát gì đó cô cũng không biết, là lời thông báo gửi tới học sinh khối 10: đúng 8 giờ tập trung tại sảnh chính của giảng đường G1 để nhận lớp học.
An Hạ uể oải đứng dậy, định gọi điện cho Trường Giang thì chợt nhớ ra tên kia đã mất điện thoại rồi, nên đành thôi. Cô tùy tiện ra ngoài kiếm đồ ăn sáng. Định bụng sẽ mang thứ gì đó ngon ngon qua cho hắn để xu nịnh chút đỉnh. Thế nhưng, khi đi qua khu B ký túc xá của nam sinh khối 10 nơi Trường Giang ở, An Hạ lại không nhịn được mà thập thò ngó đầu vào trước. Nào đâu, người cô nhỏ nhìn thấy đầu tiên không phải là bạn Giang, mà là... Hoàng Hải.
"Hây!" Hoàng Hải, thật tình, sao mà khéo quá, lại cũng vừa định rời nhà đi ăn sáng. Vừa thấy An Hạ, cậu liền trưng ra bộ mặt sáng sủa tươi tỉnh như mọi khi, vẫy vẫy tay với cô. "Bạn đi ăn sáng à? Đi chung không?!"
"À không... Tớ..." An Hạ cười cứng ngắc. Cô nhỏ đang ấp úng tính cớ chuồn, thì từ phía cầu thang, một bóng người áo trắng cao ráo, điệu bộ rất rất quen thuộc hờ hững đi xuống.
An Hạ chỉ hận không thể kiếm được một cái lỗ nào mà chui vào trốn ngay lập tức. Trước khi rời giường, cô đã nhớ bước chân phải trước rồi, mà sao vẫn không thấy may mắn hơn chút gì hả ta?! Bạn Giang của cô, sao cứ luôn luôn chọn những khoảnh khắc "định mệnh" thế này để xuất hiện vậy?!
Quả nhiên, vừa nhác thấy hai người đang đứng chung với nhau trong sảnh kia, bộ mặt trắng trẻo của "người thứ ba" nọ lập tức chuyển từ lãnh đạm, sang lạnh lùng. Trường Giang dừng lại, nhìn chòng chọc An Hạ trong mười giây, rồi nghênh mặt bước đi. Cô nhỏ tiếp tục cười khổ với Hoàng Hải, rồi lục tục chạy theo cậu bạn mình.
Tóm lại hai người kia đến tận cùng có quan hệ thế nào? Không phải người yêu, lẽ nào là chủ nhân với đầy tớ?! Hoàng Hải đứng ở giữa sảnh lớn nhìn theo, liên tục nhún nhún vai đầy khó hiểu. Đợi khi nào có dịp, nhất định mình sẽ phải hỏi An Hạ cho rõ ràng mới được! – Hoàng Hải nghĩ thầm.
***
Có thể nói bình minh ở Long Việt rất sớm. Học sinh nơi đây đa phần thức dậy trước 6 giờ, tự mình tập thể dục hoặc chạy bộ quanh công viên trước khi về phòng tắm rửa và đi ăn sáng. Thế nên, chỉ đến 7 giờ, nhà ăn gần như đã vãn hẳn người.
"E hèm...!" Lúc này, An Hạ đã gặm xong cái bánh bao của mình từ lâu, vẫn không thấy người bên cạnh ý kiến gì, nên chủ động tìm cách bắt chuyện. "Hôm qua... ngủ ngon không?"
Trường Giang đang chống cằm nhìn ra cửa sổ, nghe thấy tiếng cô nhỏ, chỉ biếng nhác tặng lại một cái liếc mắt.
"Ừ."
"Ừ" là thế nào?! An Hạ ngoài mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm hết sức cầu tiến, còn trong bụng thì nhăn nhó không thôi. Thiệt tình, tôi biết ông rất có khả năng trong việc dập tắt mọi hứng thú cũng như cố gắng của người khác rồi, nhưng cũng không nhất thiết phải kiệm lời đến mức ấy chứ?!
"Thế... cái điện thoại kia...?" An Hạ quyết định đóng vai mặt dày. Dù sao, đã không ở cùng chỗ, nay lại cũng không có thứ để liên lạc với nhau thì bất tiện vô cùng.
Vừa thấy nét mặt người nào đó hơi cứng lại, An Hạ lần này đã biết khôn ra. Cô nhỏ tiếp tục lấp liếm, không cho Trường Giang cơ hội nổi khùng.
"Tôi tặng ông cái khác nhé! Cũng sắp tới sinh nhật ông rồi còn gì?!"
Trường Giang đến giờ mới chịu quay mặt sang. Vừa thấy đôi mắt tròn xoe đang chống lên nhìn mình đầy chờ đợi, tâm trạng hắn cũng vì thế mà tốt hơn không ít.
"Còn hơn hai tháng nữa!"
"Thì... tặng trước!"
"Mất lãi!"
Trường Giang không đậm không nhạt nhả ra hai chữ, mà mới nghe xong, vẻ ve vẩy của An Hạ đã lập tức trở nên như vừa bị tạt cho cả xô nhựa đường. Cô nhỏ ôm bộ mặt đen thui, nở nụ cười miễn cưỡng.
"Thì... đến lúc đó... bù tiếp."
"Được!" Trường Giang lần đầu tiên trong suốt từ chiều qua tới giờ mới cảm nhận được đôi chút vui vẻ. "Không được xin tiền của mẹ. Cái ống heo màu đỏ mọi khi để trong cánh tủ quần áo bên trái, ngăn thứ ba. Chắc bà vẫn cầm theo đó chứ?"
An Hạ: "..."
Được, tôi chấp nhận bỏ tiền túi ra mua quà tặng ông. Dù không hiểu vì sao, nhưng ông đã nói vì tôi mà mất điện thoại, tôi cũng sẽ nhận trách nhiệm. Nhưng, làm sao ngay cả cái ống heo tôi giấu tận tít đáy tủ mà ông cũng biết thế hả?! Đừng nói là trong đó có bao nhiêu tiền, gồm bao nhiêu tờ, mệnh giá nào, số series là bao nhiêu ông cũng nắm được rành rõ đó chứ?!
Lần này thì An Hạ không chỉ bị tạt nhựa đường nữa rồi. Mà chính thức là trăm voi giày ngựa xéo, khi cô chợt nhớ ra, ngăn thứ ba bên trái đó, là nơi cô để... đồ lót của mình màaaaaa...!
Giang là đồ biến thái! Giang là đồ biến thái! Giang là đồ biến tháiiiiiiiii...!
***
Chưa tới 8 giờ, sảnh chính của giảng đường G1 đã chật kín những người. Ở Long Việt, bên dưới mỗi tòa nhà đều có một sảnh chờ rất lớn, với mái vòm và trần nhà được chạm khắc hình rồng tinh xảo, quét sơn trắng tinh. Khi Trường Giang và An Hạ tới nơi, đã thấy tấm bảng thông báo điện tử khổng lồ treo chính giữa sảnh đang liên tục nhấp nháy, hiện ra danh sách học sinh của từng lớp một.
Cả hai người đều chọn môn chuyên là Vật Lý, nên khi có giấy thông báo trúng tuyển gửi về nhà, dù trên đó không ghi rõ đã đỗ vào hệ nào, nhưng tất thảy đều đinh ninh, mình sẽ thuộc lớp Lý.
Nào ngờ, khi tấm bảng điện tử chạy tới danh sách lớp 10 chuyên Lý, lại chỉ thấy tên của Trường Giang được tô đỏ chót, to đùng xuất hiện ngay đầu tiên. Còn lại, tìm mỏi cả mắt vẫn không thấy tên An Hạ.
"Quái lạ..." Cô nhóc vừa rướn cổ nhìn như muốn xuyên thủng cả bảng tin, vừa lẩm bẩm trong miệng. "Chẳng nhẽ danh sách thiếu? Hay giấy báo nhầm?"
Trường Giang cũng bị bất ngờ trước tình huống này. Hắn không tin có chuyện một nơi danh tiếng như Long Việt lại phạm phải những sai sót sơ đẳng thế này. Có lẽ nào, con nhỏ kia làm bài mấy môn Toán, Văn và Ngoại Ngữ tốt hơn hẳn nên được xét vượt môn chuyên không? Trường Giang tiếp tục kiên nhẫn tìm tên An Hạ trong danh sách các lớp chuyên Toán, chuyên Văn, và chuyên Anh. Nhưng không thấy vẫn hoàn không thấy.
"Giang... Hay là... người ta gửi nhầm giấy báo rồi? Chứ tôi thực sự... không đỗ?" An Hạ không giấu được vẻ lo lắng của mình, vô thức kéo kéo tay áo của Trường Giang. Giọng nói cũng vì thế mà trở nên yếu ớt hơn hẳn.
"Không thể có chuyện đó được!" Trường Giang liền nắm lấy tay An Hạ, dùng sức bóp một cái. Nhưng ngoài câu đó ra, hắn cũng không biết phải nói gì thêm. Vì quả thực, tên cô không hề xuất hiện trong cả bốn lớp Văn, Toán, Anh, Lý. Đừng nói Long Việt lại rảnh đến mức xếp cô vào mấy lớp chuyên Sử, Địa, Sinh trong khi bản thân đương sự còn không hề có tên trong danh sách thi môn đó chứ hả?
Khi hắn vẫn còn đang băn khoăn, thì phía trên sân khấu, một vài thầy cô giáo của trường đã đi tới, lên giọng ổn định trật tự. Sau đó là một màn diễn văn chào đón các em học sinh mới và tiến hành phân lớp. Đọc đến tên ai, người đó liền đứng ra, tiến về vị trí lớp mình đã được kẻ sẵn trên khoảng sân rộng trước mặt.
Lần lượt, mỗi học sinh đều được nhận lớp. Đến tên Trường Giang, hắn nhìn sang lớp Lý mà hắn là người đầu tiên được bước vào kia, rồi lại quay đầu nhìn An Hạ, vẻ mặt hết sức phức tạp. Thấy vậy, An Hạ biết điều liền bỏ tay Trường Giang ra, ý chừng bảo hắn cứ đi trước đi. Nhưng vừa rời ra, Trường Giang đã lại nắm lại, ra vẻ để chờ xem tình hình thế nào đã. Hai người liên tục trao đổi bằng ánh mắt, khiến cho màn dùng dằng trong im lặng ấy cứ thế diễn ra ngay trước ba trăm cái nhìn tò mò của học sinh toàn khối kia. Đến khi trên micro vang lên tiếng e hèm hơi bông đùa của thầy trưởng khối 10, rằng các em cứ bình tĩnh, rồi ai cũng có phần, thì An Hạ mới dứt khoát giật tay mình ra khỏi tay Trường Giang, một mực đẩy hắn đi trong tiếng cười ồ của mọi người.
Sau khi "ai về nhà nấy" ổn định cả, thì trong sảnh vẫn còn lèo tèo lại một nhóm nhỏ học sinh "chưa có nơi để về". Hóa ra, không phải chỉ có mình An Hạ là chưa có tên trong danh sách. Trường Giang khẽ thở phào một tiếng trong lòng, cảm thấy yên tâm hơn bội phần. Chắc hẳn Long Việt lại có chủ trương gì mới đây.
Quả nhiên, lúc này, giọng thầy trưởng khối lại cất lên sang sảng.
"Chắc nãy giờ, có không ít em đang hoang mang vì không tìm thấy tên mình trong danh sách các hệ chuyên phải không?"
Đáp lại thầy là một tiếng vâng hết sức èo uột. Xem chừng lũ nhóc bị bỏ lại kia cũng đang lo sợ lắm rồi.
"Đó là vì, năm nay có một số học sinh đăng ký dự thi các hệ chuyên tự chọn, lại không đạt điểm cao trong môn thi đó! Nên nhà trường không thể nhận các em vào theo nguyện vọng được."
Vị thầy giáo già với mái tóc muối tiêu và đôi mắt tinh anh sau cặp kính, chậm rãi nói. Ông quét cái nhìn hiền hậu của mình qua đám nhóc mà mặt mũi ai nấy đều đã dần trở nên xanh lè bên dưới. An Hạ đứng giữa nơi đó, mặt đang cúi gằm xuống. Nếu ai đó nắm tay cô nhỏ lúc này, hẳn sẽ thấy nó đang run lên dữ lắm.
Trường Giang đứng đầu hàng bên lớp chuyên Vật Lý, tâm trạng cũng không khá hơn. Hắn khoanh tay trước ngực, đứng im như một pho tượng, đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm về phía trước. Đến khi hắn chợt nhìn thấy "gã xấu trai" Hoàng Hải cũng đang đứng lẫn trong đám người còn lại trong sảnh, và tên đó dường như cũng vừa nhận ra An Hạ mà tiến đến thì thầm điều gì đó ra chiều an ủi với cô, thì cái nhìn của Trường Giang càng trở nên sâu hơn.
"Nhưng, tổng điểm thi bốn môn của các em lại đạt trên mức sàn của trường nhiều..." Thầy giáo cuối cùng cũng không để đám học sinh non nớt của mình phải hồi hộp thêm nữa. "Do đó, nhà trường vẫn quyết định giữ các em lại, và mở thêm một lớp nữa dành riêng cho những 'quán quân về nhì' đặc biệt này!"
Ở trên vừa dứt lời, ở dưới đã đồng loạt nhảy cẫng lên. Lũ nhóc mười mấy đứa còn lại ai nấy đều như trút được một tảng đá to trước ngực. Lớp nào thì lớp. Vẫn được ở lại đây, không bị đuổi về là tốt rồi. Ai bảo lúc nhận giấy báo trúng tuyển, khắp bạn bè làng xóm họ hàng đều đã biết, ăn mừng mấy ngày mấy đêm. Giờ mà lại xách va li về nước thì biết giấu mặt vào đâu được!
"Chúng ta sẽ tạm gọi đây là lớp 10 Chọn. Nào, giờ thì em nào được đọc tên sẽ bước về vị trí của lớp mình đằng kia nhé!"
Thầy trưởng khối vui vẻ cất lời, và lũ trò nhỏ cũng hân hoan "Dạ!" ran. Ánh nắng sớm hè còn chưa đủ chói chang lần lượt hắt lên người đám nhóc, làm cho những đôi mắt trong veo kia càng thêm lấp lánh lạ lùng..
Xem nào, đầu tiên là hai đứa đáp máy bay tới Vạn Xuân. Mọi sự đều bình thường. Sau đó lên taxi đến Long Việt. Bình thường. Rồi thì nhận phòng ký túc, ăn trưa. Đến đoạn này cũng vẫn không có gì bất thường hết. Xong, An Hạ về phòng ngả lưng một chút.
Cô thề là chỉ "một chút" thôi, vậy mà không hiểu sao, lúc mở mắt ra đã thấy bạn Giang yêu quý đứng trước mặt mình với bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?! Sau lưng hắn, cánh cửa phòng cô không biết vì lẽ gì đã bị đổ sập, đang méo mó vặn vẹo nằm thẳng cẳng. Sau nữa, là một số mái đầu bạn học khác lấp lấp ló ló nhìn vào, ai ai cũng đầy vẻ kinh hoàng. Ngay bên cạnh là anh quản lý Bút Chì, mặt lúc này đã ngắn tủn lại như mẩu bút chì cùn đã lâu chưa gọt. Anh ta đang ôm lấy bức tường trước mặt mà tụt dần xuống, dường như muốn xỉu tới nơi.
Trước "sự hoang tàn của người và vật" nọ, An Hạ kinh ngạc đến tột độ. Cô suýt chút nữa đã hét toáng lên.
"Sao thế?! Động đất?! Hỏa hoạn?! Hay là có kẻ cướp vừa đột nhập?!"
Mọi người: "..."
Tiếp theo, Trường Giang liền ném thẳng An Hạ vào nhà tắm, tự tay cầm lấy khăn ướt mà dày vò bản mặt cô đến đau điếng. Đến tối quay trở về ký túc, thì cô bỗng dưng lại bị xách xuống phòng quản lý, rồi phòng y vụ. Đi tới đâu cũng đều bắt gặp những ánh mắt thương hại xen lẫn cảm thông mà cô không hiểu vì sao của tất thảy mọi người. Từ thầy cô, cán bộ y tế, cho tới cả anh Bút Chì quản lý ký túc xá nữ đều tặc lưỡi nhìn nhìn, không tiếc lời an ủi.
"Không sao... Không sao..."
Kết quả của hàng loạt động thái khó hiểu đó, An Hạ được chuyển xuống tầng một. Từ 203 thành 102. Ban đầu, lẽ ra cô đã được đưa tới phòng 105 ngay sát phòng của ban quản lý ký túc xá nữ khu A rồi. Nhưng vừa mới bước vào, anh Bút Chì đã kêu hoảng lên: "Không ổn! Cửa sổ phòng này nhìn ra hồ nước trong công viên", nên đã dứt khoát dẹp ngay ý định đó. Thay vào, là phòng 102, với cửa sổ nhìn ra khoảng sân rộng trước thư viện trường, nhàm chán khôn tả.
Nhưng thôi, đó cũng không phải trọng điểm. Tầng hai hay tầng một cũng được, đằng nào thì cũng chỉ là phòng ở. Căn bản, thứ làm cô hoang mang lại là thái độ không ra làm sao của cậu bạn thân của cô kìa. Thường ngày hắn vốn cũng không dễ chịu gì rồi. Nhưng đến nước này thì, chắc hẳn không phải chỉ vì bị mất một cái điện thoại thôi chứ?!
Dường như, có thứ gì đó "bất thường" hơn đã xảy ra trong quãng thời gian từ lúc cô về phòng sau khi ăn trưa, cho đến khi cô bị Trường Giang dựng dậy thì phải.
Rốt cuộc, chiều hôm qua đã xảy ra chuyện gì?!
***
An Hạ cứ ngồi lần chần vừa nghĩ vừa đoán cho đến 6 giờ rưỡi, thì tiếng loa phát thanh của chương trình chào buổi sáng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Sau một bài hát gì đó cô cũng không biết, là lời thông báo gửi tới học sinh khối 10: đúng 8 giờ tập trung tại sảnh chính của giảng đường G1 để nhận lớp học.
An Hạ uể oải đứng dậy, định gọi điện cho Trường Giang thì chợt nhớ ra tên kia đã mất điện thoại rồi, nên đành thôi. Cô tùy tiện ra ngoài kiếm đồ ăn sáng. Định bụng sẽ mang thứ gì đó ngon ngon qua cho hắn để xu nịnh chút đỉnh. Thế nhưng, khi đi qua khu B ký túc xá của nam sinh khối 10 nơi Trường Giang ở, An Hạ lại không nhịn được mà thập thò ngó đầu vào trước. Nào đâu, người cô nhỏ nhìn thấy đầu tiên không phải là bạn Giang, mà là... Hoàng Hải.
"Hây!" Hoàng Hải, thật tình, sao mà khéo quá, lại cũng vừa định rời nhà đi ăn sáng. Vừa thấy An Hạ, cậu liền trưng ra bộ mặt sáng sủa tươi tỉnh như mọi khi, vẫy vẫy tay với cô. "Bạn đi ăn sáng à? Đi chung không?!"
"À không... Tớ..." An Hạ cười cứng ngắc. Cô nhỏ đang ấp úng tính cớ chuồn, thì từ phía cầu thang, một bóng người áo trắng cao ráo, điệu bộ rất rất quen thuộc hờ hững đi xuống.
An Hạ chỉ hận không thể kiếm được một cái lỗ nào mà chui vào trốn ngay lập tức. Trước khi rời giường, cô đã nhớ bước chân phải trước rồi, mà sao vẫn không thấy may mắn hơn chút gì hả ta?! Bạn Giang của cô, sao cứ luôn luôn chọn những khoảnh khắc "định mệnh" thế này để xuất hiện vậy?!
Quả nhiên, vừa nhác thấy hai người đang đứng chung với nhau trong sảnh kia, bộ mặt trắng trẻo của "người thứ ba" nọ lập tức chuyển từ lãnh đạm, sang lạnh lùng. Trường Giang dừng lại, nhìn chòng chọc An Hạ trong mười giây, rồi nghênh mặt bước đi. Cô nhỏ tiếp tục cười khổ với Hoàng Hải, rồi lục tục chạy theo cậu bạn mình.
Tóm lại hai người kia đến tận cùng có quan hệ thế nào? Không phải người yêu, lẽ nào là chủ nhân với đầy tớ?! Hoàng Hải đứng ở giữa sảnh lớn nhìn theo, liên tục nhún nhún vai đầy khó hiểu. Đợi khi nào có dịp, nhất định mình sẽ phải hỏi An Hạ cho rõ ràng mới được! – Hoàng Hải nghĩ thầm.
***
Có thể nói bình minh ở Long Việt rất sớm. Học sinh nơi đây đa phần thức dậy trước 6 giờ, tự mình tập thể dục hoặc chạy bộ quanh công viên trước khi về phòng tắm rửa và đi ăn sáng. Thế nên, chỉ đến 7 giờ, nhà ăn gần như đã vãn hẳn người.
"E hèm...!" Lúc này, An Hạ đã gặm xong cái bánh bao của mình từ lâu, vẫn không thấy người bên cạnh ý kiến gì, nên chủ động tìm cách bắt chuyện. "Hôm qua... ngủ ngon không?"
Trường Giang đang chống cằm nhìn ra cửa sổ, nghe thấy tiếng cô nhỏ, chỉ biếng nhác tặng lại một cái liếc mắt.
"Ừ."
"Ừ" là thế nào?! An Hạ ngoài mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm hết sức cầu tiến, còn trong bụng thì nhăn nhó không thôi. Thiệt tình, tôi biết ông rất có khả năng trong việc dập tắt mọi hứng thú cũng như cố gắng của người khác rồi, nhưng cũng không nhất thiết phải kiệm lời đến mức ấy chứ?!
"Thế... cái điện thoại kia...?" An Hạ quyết định đóng vai mặt dày. Dù sao, đã không ở cùng chỗ, nay lại cũng không có thứ để liên lạc với nhau thì bất tiện vô cùng.
Vừa thấy nét mặt người nào đó hơi cứng lại, An Hạ lần này đã biết khôn ra. Cô nhỏ tiếp tục lấp liếm, không cho Trường Giang cơ hội nổi khùng.
"Tôi tặng ông cái khác nhé! Cũng sắp tới sinh nhật ông rồi còn gì?!"
Trường Giang đến giờ mới chịu quay mặt sang. Vừa thấy đôi mắt tròn xoe đang chống lên nhìn mình đầy chờ đợi, tâm trạng hắn cũng vì thế mà tốt hơn không ít.
"Còn hơn hai tháng nữa!"
"Thì... tặng trước!"
"Mất lãi!"
Trường Giang không đậm không nhạt nhả ra hai chữ, mà mới nghe xong, vẻ ve vẩy của An Hạ đã lập tức trở nên như vừa bị tạt cho cả xô nhựa đường. Cô nhỏ ôm bộ mặt đen thui, nở nụ cười miễn cưỡng.
"Thì... đến lúc đó... bù tiếp."
"Được!" Trường Giang lần đầu tiên trong suốt từ chiều qua tới giờ mới cảm nhận được đôi chút vui vẻ. "Không được xin tiền của mẹ. Cái ống heo màu đỏ mọi khi để trong cánh tủ quần áo bên trái, ngăn thứ ba. Chắc bà vẫn cầm theo đó chứ?"
An Hạ: "..."
Được, tôi chấp nhận bỏ tiền túi ra mua quà tặng ông. Dù không hiểu vì sao, nhưng ông đã nói vì tôi mà mất điện thoại, tôi cũng sẽ nhận trách nhiệm. Nhưng, làm sao ngay cả cái ống heo tôi giấu tận tít đáy tủ mà ông cũng biết thế hả?! Đừng nói là trong đó có bao nhiêu tiền, gồm bao nhiêu tờ, mệnh giá nào, số series là bao nhiêu ông cũng nắm được rành rõ đó chứ?!
Lần này thì An Hạ không chỉ bị tạt nhựa đường nữa rồi. Mà chính thức là trăm voi giày ngựa xéo, khi cô chợt nhớ ra, ngăn thứ ba bên trái đó, là nơi cô để... đồ lót của mình màaaaaa...!
Giang là đồ biến thái! Giang là đồ biến thái! Giang là đồ biến tháiiiiiiiii...!
***
Chưa tới 8 giờ, sảnh chính của giảng đường G1 đã chật kín những người. Ở Long Việt, bên dưới mỗi tòa nhà đều có một sảnh chờ rất lớn, với mái vòm và trần nhà được chạm khắc hình rồng tinh xảo, quét sơn trắng tinh. Khi Trường Giang và An Hạ tới nơi, đã thấy tấm bảng thông báo điện tử khổng lồ treo chính giữa sảnh đang liên tục nhấp nháy, hiện ra danh sách học sinh của từng lớp một.
Cả hai người đều chọn môn chuyên là Vật Lý, nên khi có giấy thông báo trúng tuyển gửi về nhà, dù trên đó không ghi rõ đã đỗ vào hệ nào, nhưng tất thảy đều đinh ninh, mình sẽ thuộc lớp Lý.
Nào ngờ, khi tấm bảng điện tử chạy tới danh sách lớp 10 chuyên Lý, lại chỉ thấy tên của Trường Giang được tô đỏ chót, to đùng xuất hiện ngay đầu tiên. Còn lại, tìm mỏi cả mắt vẫn không thấy tên An Hạ.
"Quái lạ..." Cô nhóc vừa rướn cổ nhìn như muốn xuyên thủng cả bảng tin, vừa lẩm bẩm trong miệng. "Chẳng nhẽ danh sách thiếu? Hay giấy báo nhầm?"
Trường Giang cũng bị bất ngờ trước tình huống này. Hắn không tin có chuyện một nơi danh tiếng như Long Việt lại phạm phải những sai sót sơ đẳng thế này. Có lẽ nào, con nhỏ kia làm bài mấy môn Toán, Văn và Ngoại Ngữ tốt hơn hẳn nên được xét vượt môn chuyên không? Trường Giang tiếp tục kiên nhẫn tìm tên An Hạ trong danh sách các lớp chuyên Toán, chuyên Văn, và chuyên Anh. Nhưng không thấy vẫn hoàn không thấy.
"Giang... Hay là... người ta gửi nhầm giấy báo rồi? Chứ tôi thực sự... không đỗ?" An Hạ không giấu được vẻ lo lắng của mình, vô thức kéo kéo tay áo của Trường Giang. Giọng nói cũng vì thế mà trở nên yếu ớt hơn hẳn.
"Không thể có chuyện đó được!" Trường Giang liền nắm lấy tay An Hạ, dùng sức bóp một cái. Nhưng ngoài câu đó ra, hắn cũng không biết phải nói gì thêm. Vì quả thực, tên cô không hề xuất hiện trong cả bốn lớp Văn, Toán, Anh, Lý. Đừng nói Long Việt lại rảnh đến mức xếp cô vào mấy lớp chuyên Sử, Địa, Sinh trong khi bản thân đương sự còn không hề có tên trong danh sách thi môn đó chứ hả?
Khi hắn vẫn còn đang băn khoăn, thì phía trên sân khấu, một vài thầy cô giáo của trường đã đi tới, lên giọng ổn định trật tự. Sau đó là một màn diễn văn chào đón các em học sinh mới và tiến hành phân lớp. Đọc đến tên ai, người đó liền đứng ra, tiến về vị trí lớp mình đã được kẻ sẵn trên khoảng sân rộng trước mặt.
Lần lượt, mỗi học sinh đều được nhận lớp. Đến tên Trường Giang, hắn nhìn sang lớp Lý mà hắn là người đầu tiên được bước vào kia, rồi lại quay đầu nhìn An Hạ, vẻ mặt hết sức phức tạp. Thấy vậy, An Hạ biết điều liền bỏ tay Trường Giang ra, ý chừng bảo hắn cứ đi trước đi. Nhưng vừa rời ra, Trường Giang đã lại nắm lại, ra vẻ để chờ xem tình hình thế nào đã. Hai người liên tục trao đổi bằng ánh mắt, khiến cho màn dùng dằng trong im lặng ấy cứ thế diễn ra ngay trước ba trăm cái nhìn tò mò của học sinh toàn khối kia. Đến khi trên micro vang lên tiếng e hèm hơi bông đùa của thầy trưởng khối 10, rằng các em cứ bình tĩnh, rồi ai cũng có phần, thì An Hạ mới dứt khoát giật tay mình ra khỏi tay Trường Giang, một mực đẩy hắn đi trong tiếng cười ồ của mọi người.
Sau khi "ai về nhà nấy" ổn định cả, thì trong sảnh vẫn còn lèo tèo lại một nhóm nhỏ học sinh "chưa có nơi để về". Hóa ra, không phải chỉ có mình An Hạ là chưa có tên trong danh sách. Trường Giang khẽ thở phào một tiếng trong lòng, cảm thấy yên tâm hơn bội phần. Chắc hẳn Long Việt lại có chủ trương gì mới đây.
Quả nhiên, lúc này, giọng thầy trưởng khối lại cất lên sang sảng.
"Chắc nãy giờ, có không ít em đang hoang mang vì không tìm thấy tên mình trong danh sách các hệ chuyên phải không?"
Đáp lại thầy là một tiếng vâng hết sức èo uột. Xem chừng lũ nhóc bị bỏ lại kia cũng đang lo sợ lắm rồi.
"Đó là vì, năm nay có một số học sinh đăng ký dự thi các hệ chuyên tự chọn, lại không đạt điểm cao trong môn thi đó! Nên nhà trường không thể nhận các em vào theo nguyện vọng được."
Vị thầy giáo già với mái tóc muối tiêu và đôi mắt tinh anh sau cặp kính, chậm rãi nói. Ông quét cái nhìn hiền hậu của mình qua đám nhóc mà mặt mũi ai nấy đều đã dần trở nên xanh lè bên dưới. An Hạ đứng giữa nơi đó, mặt đang cúi gằm xuống. Nếu ai đó nắm tay cô nhỏ lúc này, hẳn sẽ thấy nó đang run lên dữ lắm.
Trường Giang đứng đầu hàng bên lớp chuyên Vật Lý, tâm trạng cũng không khá hơn. Hắn khoanh tay trước ngực, đứng im như một pho tượng, đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm về phía trước. Đến khi hắn chợt nhìn thấy "gã xấu trai" Hoàng Hải cũng đang đứng lẫn trong đám người còn lại trong sảnh, và tên đó dường như cũng vừa nhận ra An Hạ mà tiến đến thì thầm điều gì đó ra chiều an ủi với cô, thì cái nhìn của Trường Giang càng trở nên sâu hơn.
"Nhưng, tổng điểm thi bốn môn của các em lại đạt trên mức sàn của trường nhiều..." Thầy giáo cuối cùng cũng không để đám học sinh non nớt của mình phải hồi hộp thêm nữa. "Do đó, nhà trường vẫn quyết định giữ các em lại, và mở thêm một lớp nữa dành riêng cho những 'quán quân về nhì' đặc biệt này!"
Ở trên vừa dứt lời, ở dưới đã đồng loạt nhảy cẫng lên. Lũ nhóc mười mấy đứa còn lại ai nấy đều như trút được một tảng đá to trước ngực. Lớp nào thì lớp. Vẫn được ở lại đây, không bị đuổi về là tốt rồi. Ai bảo lúc nhận giấy báo trúng tuyển, khắp bạn bè làng xóm họ hàng đều đã biết, ăn mừng mấy ngày mấy đêm. Giờ mà lại xách va li về nước thì biết giấu mặt vào đâu được!
"Chúng ta sẽ tạm gọi đây là lớp 10 Chọn. Nào, giờ thì em nào được đọc tên sẽ bước về vị trí của lớp mình đằng kia nhé!"
Thầy trưởng khối vui vẻ cất lời, và lũ trò nhỏ cũng hân hoan "Dạ!" ran. Ánh nắng sớm hè còn chưa đủ chói chang lần lượt hắt lên người đám nhóc, làm cho những đôi mắt trong veo kia càng thêm lấp lánh lạ lùng..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.