Chương 16: Long Việt (1)
Huyền Nhâm
22/07/2015
Máy bay đáp xuống Vạn Xuân lúc trời gần sang trưa. Phương Bắc có khác, dù đang giữa mùa hè nóng nực nhưng nhiệt độ ngoài trời vẫn chỉ khoảng trên dưới 30 độ C. Ngoài sân ga gió thổi mát rượi. An Hạ lúc này đã tỉnh ngủ, đang bịt chặt hai tai trước tiếng ù hạ cánh, quên cả sự tò mò của mình trước cảnh vật và con người đầy mới lạ ngoài kia.
Sau một phút gọi điện báo cáo tính hình cho mẫu hậu, và tận năm phút để tiếp tục nghe đủ mọi lời dặn dò, An Hạ mới kéo hành lý theo Trường Giang bắt taxi ra ngoại ô về trường. Lần đầu đến đó, chưa hiểu biết gì nhiều về địa thế nơi này nên để đảm bảo an toàn, Trường Giang quyết định không chọn phương tiện phổ thông hơn là xe bus. Vừa thấy hai người bạn kéo theo va li lớn bước xuống lòng đường, một anh tài xế lái taxi đã đọc vị được ngay.
"Chào hai nhân tài bé nhỏ! Đến Long Việt phải không?!"
Trong khi Trường Giang chỉ khẽ nhíu mày, thì An Hạ đã gật đầu như bổ củi.
"Lên đi nào! Gì chứ cả chục năm nay anh chuyên chở mấy nhóc đi tựu trường đấy!"
Được anh xế hay chuyện, An Hạ mừng rơn lóc chóc kéo va li của mình chạy lại gần cửa xe đang mở sẵn, quên hẳn người đứng cạnh mình nãy giờ còn chưa nói lời gì. Thiệt tình... Trường Giang hết nói nổi con nhỏ ngốc người ta chưa cho kẹo đã tự động chạy theo xin này, đành kéo va li đi theo, kịp thời thò tay xách cổ An Hạ nhét vào băng ghế sau, khi cô nàng còn chưa kịp mở cửa trước.
"Cậu trai này có tinh thần cảnh giác cao nhỉ!" Anh xế vừa mở cốp xếp hành lý vào trong, vừa nhìn Trường Giang cười tủm tỉm. "Được lắm! Anh duyệt!"
Đáp lại anh ta, chỉ là một bộ mặt than điển hình.
"Hai em đến từ thành phố nào?" Chiếc xe vừa từ từ lăn bánh ra đường lớn, anh xế đã lại quen miệng hỏi.
"Đông Quan ạ!" An Hạ nhanh nhẩu trả lời.
"Ô cũng xa... Anh còn chưa đến đó bao giờ! Chỗ em có đẹp không?"
"Đẹp lắm lắm anh ạ! Có biển xanh, có cát trắng, có nhiều món ăn ngon." An Hạ phấn khởi liệt kê.
"Thế con người thì sao?"
"Cũng... đẹp ạ!"
"Có đẹp bằng anh không?"
An Hạ hơi ngớ người. Cô nhóc quay sang nhìn Trường Giang trong một giây, rồi lại nhìn anh lái, giọng đầy quả quyết.
"Hơn nhiều..."
Anh xế: "Ha ha ha! Ai hơn?"
Trường Giang: "..."
Cứ thế, những khu dân cư sầm uất theo những câu chuyện phiếm mà lần lượt bị bỏ lại phía sau. Chẳng mấy chốc, xa xa kia những ngọn núi đã thấp thoáng hiện lên mờ ảo. Hai bên đường lúc này không còn là những ngôi nhà tầng đẹp đẽ hay cửa hàng cửa hiệu rực rỡ san sát nữa, mà trải dài những cánh đồng rau, xanh non mơn mởn khắp một góc trời.
***
Trong số các trường Phổ thông trung học trên toàn quốc, có thể nói rằng Long Việt là trường chuyên trọng điểm được xếp vào hàng số một. Sự nổi tiếng của Long Việt không chỉ ở bề dày lịch sử hàng trăm năm hay chất lượng giáo dục luôn đứng đầu cả nước, mà còn ở điều kiện cơ sở vật chất hiện đại và tính kỷ luật tương đối khắt khe của mình.
Tổng thể ngôi trường nằm tách biệt hẳn trên một quả đồi, rộng khoảng bảy nghìn mét vuông trong khu ngoại ô phía Bắc thành phố. Học sinh muốn từ Long Việt đi vào trung tâm Vạn Xuân chỉ được phép sử dụng một loại phương tiện duy nhất, đó là xe bus của nhà trường, mỗi ngày đều có hai chuyến sáng và trưa. Riêng cuối tuần thì chạy cả ngày. Học sinh muốn học tập tại đây, dù nhà gần hay xa đều bắt buộc phải ở trong khu ký túc xá thuộc khuôn viên trường, nằm phía sau khu nhà thể chất.
Nghe những điều này từ anh lái xe, An Hạ mặt mũi từ hớn hở dần chuyển sang xám xịt. Gì chứ! Vậy khác gì tù nhân giam lỏng, ban ngày vục mặt vào học hành, đến cả ngày nghỉ cũng phải chờ xin lệnh đặc xá?!
"Không đến nỗi vậy đâu em nhỏ! Kỷ luật khắt khe nhưng bên trong trường rất tiện nghi. Đó gần như là cả một xã hội thu nhỏ rồi, đảm bảo không thiếu thốn một thứ gì!"
Anh xế cười với An Hạ qua gương chiếu hậu, rồi đánh tay lái ngoặt vào một con dốc thoai thoải thật lớn. Càng gần đến nơi, trên đường càng xuất hiện nhiều những chiếc taxi khác chở theo những cô cậu nhóc qua lại, xem chừng cũng đang trên đường đến tựu trường. Cuối cùng, chiếc xe đỗ xịch trước một tấm biển với mũi tên đỏ rực.
Trường Phổ thông trung học Long Việt – Cách 100 mét.
"Đến rồi!"
An Hạ mau chóng mở cửa xe nhảy xuống. Đập vào mắt cô là cả một con dốc dài dẫn lên trên trường, với hai hàng dài cây sim và cây mua đang kỳ nở hoa tím ngắt. Là dân thành phố, ít khi nào An Hạ được thấy nhiều cây cối hoa cỏ của vùng đất đồi như vậy, cô nhỏ liền ngồi thụp xuống hít hà.
"Ôi đẹp quá..." Cô nhóc cảm thán.
"Lát vào trường em còn thấy đẹp hơn!" Anh xế vừa khệ nệ giúp Trường Giang đưa hành lý xuống, vừa giơ tay chào. "Năm học mới vui vẻ!"
***
An Hạ theo Trường Giang kéo va li của mình đi lên con dốc nọ. Lác đác trên đường đi là những bạn học khác, ai ai cũng kéo theo đống hành lý thật to như cô. Rất nhanh, một cánh cổng vòm khổng lồ với tấm biển cao vút như muốn chọc thủng trời hiện ra.
Chào mừng các em học sinh về tựu trường, đón năm học mới.
Cô nhóc ngẩn người, nhìn muốn gãy cổ cánh cổng khổng lồ được chạm trổ tinh xảo kia. Một con rồng vàng rất lớn đang uốn lượn như muốn bao bọc cả tấm bản đồ Việt Nam được tạc nổi. Nhìn kỹ hơn, còn trông thấy rõ những địa danh được điêu khắc tỉ mỉ trên đó, như thủ đô Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh, Huế v.v... Trông sống động vô cùng. Đúng là so với những tấm ảnh chụp trôi nổi ở trên mạng, thì nhìn thấy tận mắt vẫn cứ là quá - mức – hoành – tráng.
Vừa bước qua cổng trường, An Hạ đã cảm thấy như lạc vào một thế giới khác. Cô nhóc nãy giờ còn chưa hết choáng ngợp, nay lại càng trở nên không thở nổi. Trước mắt cô là những dãy nhà với mái ngói đỏ và cổng vòm theo lối kiến trúc cổ của Pháp, đứng cạnh nhau đầy trang nghiêm. Dưới sân là từng ô cỏ xanh vuông vức được cắt tỉa gọn gàng, làm cho quang cảnh trở nên vừa quý tộc, lại vừa có chút cổ kính và sang trọng. Thật không thể tin nổi, những tòa nhà sang chảnh như thế này lại là nơi chỉ dành cho lũ học trò ngày đêm mài đũng quần – An Hạ tặc tặc lưỡi.
"Giang! Nhìn kìa..." Cô nhóc rốt cuộc đã không nhịn nổi, bắt đầu nhấp nhổm kéo kéo tay áo Trường Giang. "Đẹp quá đi thôi...! Có thật là mình học ở đây không?!"
Trường Giang cả đường đi chẳng mở miệng lời nào, nay lại trông bộ dạng "lần đầu ra thành phố" của người bên cạnh, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn nhìn cô nhỏ đang lóa hết mắt kia một cách khinh bỉ, rồi lại nhìn khung cảnh xa hoa xung quanh, miệng chỉ phun ra mấy chữ.
"Quá phô trương!"
An Hạ: "..."
Khi hai bạn trẻ còn đang ngơ ngáo trước dòng người đổ vào trong trường mỗi lúc một đông đúc, thì trước mặt đột ngột xuất hiện một chàng trai dáng người hơi nhỏ bé trong bộ áo xanh quần đen, trên mắt đeo cặp kính trắng đầy trí thức. Cổ anh ta có đeo thẻ "Hướng dẫn viên". Nhìn quanh, An Hạ thấy khá nhiều người ăn mặc như vậy đang lượn lờ khắp khu vực cổng vào.
"Hai em là học sinh mới vào lớp 10 phải không? Mời qua bên đây!"
***
An Hạ lúc này đang ngồi ngẩn ngơ trong một căn phòng rộng khoảng mười lăm mét vuông, trên tầng hai của một trong số những tòa nhà nguy nga tráng lệ mà cô nhóc vừa xoa xuýt nọ. Cô đã giữ bộ mặt cứng ngắc này suốt vài chục phút liền, kể từ lúc được chị quản lý khu nhà dẫn đến rồi.
Phòng riêng?! An Hạ thiếu điều đập đầu vào tường để xem mình đang mơ hay tỉnh. Cô nhóc cứ tưởng ký túc xá ở đây, có xịn đến mấy cũng phải cỡ hai, ba người một phòng, không có giường tầng là tốt rồi. Nào ngờ, mỗi học sinh được ở hẳn một phòng riêng với đầy đủ nhà tắm bồn cầu. Mỗi phòng đều có một giường, một bàn học kèm giá sách, một tủ nhỏ đựng quần áo và một tủ hộc đựng đồ cá nhân. Đi ở trọ mà chẳng kém gì so với ở khách sạn. Học sinh đúng là, ngoài việc học, cũng chỉ cần phải nghĩ tới học thôi. Tất cả những thứ khác đều đã được lo tới tận răng rồi.
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cũng là lúc bụng An Hạ bắt đầu kêu lên réo rắt. Cô nhỏ mở điện thoại ra định gọi cho Trường Giang thì đã thấy điện thoại rung lên báo tin nhắn, liền lập tức mở ra.
Dọn đồ xong chưa? Tôi chờ dưới sảnh chính. Đi ăn cơm!
An Hạ cười tít mắt, vì tin nhắn lần này của gã bạn cô nhiều hơn ba từ những mấy lần. Cô nhóc gửi tin trả lời, rồi khóa cửa nhảy chân sáo ra hành lang. Mấy phòng sát bên vẫn còn đóng im ỉm, không rõ chủ nhân của nó chưa tới, hay là đã đi rồi nữa. An Hạ nghiêng đầu ngó một lúc, rồi tiến thẳng xuống lầu, tâm trạng dường như chưa bao giờ tốt như thế.
Nhưng, người cô nhóc gặp đầu tiên lại không phải là Trường Giang, mà là anh chàng oan gia đã lâu không được nhắc đến.
"A! An Hạ!"
"Đúng là bạn rồi!" Hoàng Hải cũng đang trên đường xuống nhà ăn, nhìn thấy người quen từ xa, không nhịn được gọi giật lại. "Tôi đã nói mà! Chúng ta rất có duyên!"
An Hạ giật mình vì ở nơi xứ người này, ngoài Trường Giang tại sao vẫn có người thứ hai biết tên cô? An Hạ còn đang chầm chậm quay đầu lại, thì Hoàng Hải đã nhảy tới, bắt lấy tay cô đầy vui mừng.
"Bạn ở khu A à?! Hay quá, tôi ở ngay khu B!"
Ra là anh bạn "đồng hương" cùng bàn thi tốt nghiệp. An Hạ cố rặn ra một nụ cười chào lại, nhưng mắt lại không ngớt liếc xuống "thứ" cậu ta đang "cầm" trên tay. Cô hơi thấy khó chịu trong lòng vì sự suồng sã không quen này. Cô chỉ ậm ậm ờ ờ rồi vội rụt tay lại, nhưng Hoàng Hải lại nắm quá chặt. Dường như cậu ta không để ý tới phản ứng của cô, vẫn luôn miệng tay bắt mặt mừng.
"Thế bạn học hệ nào? Biết đâu lại..."
"An Hạ học hệ Vật Lý cùng tôi, không có cửa chung lớp với cậu!"
Hoàng Hải mới nói được nửa câu, một giọng nam trầm trầm lạnh lẽo từ xa vọng tới, cắt đứt hoàn toàn sự hớn hở của cậu. Trường Giang đứng giữa sảnh sừng sững như một tảng băng muôn đời không tan, liên tục bắn khí lạnh ra bốn phía. An Hạ vừa thấy đã không rét mà run.
"Hơ..." Cô nhỏ chưa kịp than thầm trong bụng hai tiếng "hỏng rồi", thì gã bạn thân của cô đã hầm hầm bước tới, không nói không rằng bóp vào cánh tay Hoàng Hải đang nắm lấy tay cô. Không biết mạnh yếu ra sao, chỉ thấy cậu ta nhíu mày một cái, An Hạ liền rút ngay tay về.
"Cậu cũng tới đây?!" Hoàng Hải khẽ xoa xoa tay mình, nhìn anh chàng, theo cậu là, cực kỳ thô lỗ nọ. Nghĩ lại vụ ở cổng trường hôm thi tốt nghiệp ngày nào, sự vui vẻ nãy giờ trên mặt cậu cũng nguội đi chút ít.
Trường Giang vẫn đóng vai kẻ điếc như mọi khi, không đáp lại, mà trực tiếp kéo An Hạ quay lưng bỏ đi. Cô nhóc chỉ kịp cười hề hề méo xệch với anh chàng nọ rồi biến mất dạng sau khúc ngoặt. Bỏ lại Hoàng Hải ngây người giữa chốn đông người.
"Gì vậy?! Tôi tưởng giờ đi ăn cơm?!"
An Hạ ngơ ngác hỏi Trường Giang khi thấy hắn đang kéo tuột mình ra phía bên hông nhà. Tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô – đúng bàn tay vừa nãy Hoàng Hải thi triển cầm nã thủ.
"Rửa sạch tay đã!" Trường Giang lạnh lùng trả lời.
An Hạ thấy khóe miệng mình giật giật. Bạn Giang à, cậu là mắc bệnh sạch sẽ hay mắc bệnh biến thái đây?!
"Trước khi ăn phải rửa tay! Không nhớ à?!"
An Hạ: "..."
Bạn Giang đúng là luôn ghi nhớ và thi hành mọi thứ rất đúng lúc, đúng chỗ.
An Hạ ngoan ngoãn học tập người đứng bên, kì cọ đôi tay mình sạch bóng. Đổi chỗ cho sự háo hức khi nãy, trong lòng cô nhóc lúc này tràn ngập dự cảm mơ hồ về những ngày tiếp theo ở nơi đây.
Hy vọng là đừng có quá sóng gió...!
Sau một phút gọi điện báo cáo tính hình cho mẫu hậu, và tận năm phút để tiếp tục nghe đủ mọi lời dặn dò, An Hạ mới kéo hành lý theo Trường Giang bắt taxi ra ngoại ô về trường. Lần đầu đến đó, chưa hiểu biết gì nhiều về địa thế nơi này nên để đảm bảo an toàn, Trường Giang quyết định không chọn phương tiện phổ thông hơn là xe bus. Vừa thấy hai người bạn kéo theo va li lớn bước xuống lòng đường, một anh tài xế lái taxi đã đọc vị được ngay.
"Chào hai nhân tài bé nhỏ! Đến Long Việt phải không?!"
Trong khi Trường Giang chỉ khẽ nhíu mày, thì An Hạ đã gật đầu như bổ củi.
"Lên đi nào! Gì chứ cả chục năm nay anh chuyên chở mấy nhóc đi tựu trường đấy!"
Được anh xế hay chuyện, An Hạ mừng rơn lóc chóc kéo va li của mình chạy lại gần cửa xe đang mở sẵn, quên hẳn người đứng cạnh mình nãy giờ còn chưa nói lời gì. Thiệt tình... Trường Giang hết nói nổi con nhỏ ngốc người ta chưa cho kẹo đã tự động chạy theo xin này, đành kéo va li đi theo, kịp thời thò tay xách cổ An Hạ nhét vào băng ghế sau, khi cô nàng còn chưa kịp mở cửa trước.
"Cậu trai này có tinh thần cảnh giác cao nhỉ!" Anh xế vừa mở cốp xếp hành lý vào trong, vừa nhìn Trường Giang cười tủm tỉm. "Được lắm! Anh duyệt!"
Đáp lại anh ta, chỉ là một bộ mặt than điển hình.
"Hai em đến từ thành phố nào?" Chiếc xe vừa từ từ lăn bánh ra đường lớn, anh xế đã lại quen miệng hỏi.
"Đông Quan ạ!" An Hạ nhanh nhẩu trả lời.
"Ô cũng xa... Anh còn chưa đến đó bao giờ! Chỗ em có đẹp không?"
"Đẹp lắm lắm anh ạ! Có biển xanh, có cát trắng, có nhiều món ăn ngon." An Hạ phấn khởi liệt kê.
"Thế con người thì sao?"
"Cũng... đẹp ạ!"
"Có đẹp bằng anh không?"
An Hạ hơi ngớ người. Cô nhóc quay sang nhìn Trường Giang trong một giây, rồi lại nhìn anh lái, giọng đầy quả quyết.
"Hơn nhiều..."
Anh xế: "Ha ha ha! Ai hơn?"
Trường Giang: "..."
Cứ thế, những khu dân cư sầm uất theo những câu chuyện phiếm mà lần lượt bị bỏ lại phía sau. Chẳng mấy chốc, xa xa kia những ngọn núi đã thấp thoáng hiện lên mờ ảo. Hai bên đường lúc này không còn là những ngôi nhà tầng đẹp đẽ hay cửa hàng cửa hiệu rực rỡ san sát nữa, mà trải dài những cánh đồng rau, xanh non mơn mởn khắp một góc trời.
***
Trong số các trường Phổ thông trung học trên toàn quốc, có thể nói rằng Long Việt là trường chuyên trọng điểm được xếp vào hàng số một. Sự nổi tiếng của Long Việt không chỉ ở bề dày lịch sử hàng trăm năm hay chất lượng giáo dục luôn đứng đầu cả nước, mà còn ở điều kiện cơ sở vật chất hiện đại và tính kỷ luật tương đối khắt khe của mình.
Tổng thể ngôi trường nằm tách biệt hẳn trên một quả đồi, rộng khoảng bảy nghìn mét vuông trong khu ngoại ô phía Bắc thành phố. Học sinh muốn từ Long Việt đi vào trung tâm Vạn Xuân chỉ được phép sử dụng một loại phương tiện duy nhất, đó là xe bus của nhà trường, mỗi ngày đều có hai chuyến sáng và trưa. Riêng cuối tuần thì chạy cả ngày. Học sinh muốn học tập tại đây, dù nhà gần hay xa đều bắt buộc phải ở trong khu ký túc xá thuộc khuôn viên trường, nằm phía sau khu nhà thể chất.
Nghe những điều này từ anh lái xe, An Hạ mặt mũi từ hớn hở dần chuyển sang xám xịt. Gì chứ! Vậy khác gì tù nhân giam lỏng, ban ngày vục mặt vào học hành, đến cả ngày nghỉ cũng phải chờ xin lệnh đặc xá?!
"Không đến nỗi vậy đâu em nhỏ! Kỷ luật khắt khe nhưng bên trong trường rất tiện nghi. Đó gần như là cả một xã hội thu nhỏ rồi, đảm bảo không thiếu thốn một thứ gì!"
Anh xế cười với An Hạ qua gương chiếu hậu, rồi đánh tay lái ngoặt vào một con dốc thoai thoải thật lớn. Càng gần đến nơi, trên đường càng xuất hiện nhiều những chiếc taxi khác chở theo những cô cậu nhóc qua lại, xem chừng cũng đang trên đường đến tựu trường. Cuối cùng, chiếc xe đỗ xịch trước một tấm biển với mũi tên đỏ rực.
Trường Phổ thông trung học Long Việt – Cách 100 mét.
"Đến rồi!"
An Hạ mau chóng mở cửa xe nhảy xuống. Đập vào mắt cô là cả một con dốc dài dẫn lên trên trường, với hai hàng dài cây sim và cây mua đang kỳ nở hoa tím ngắt. Là dân thành phố, ít khi nào An Hạ được thấy nhiều cây cối hoa cỏ của vùng đất đồi như vậy, cô nhỏ liền ngồi thụp xuống hít hà.
"Ôi đẹp quá..." Cô nhóc cảm thán.
"Lát vào trường em còn thấy đẹp hơn!" Anh xế vừa khệ nệ giúp Trường Giang đưa hành lý xuống, vừa giơ tay chào. "Năm học mới vui vẻ!"
***
An Hạ theo Trường Giang kéo va li của mình đi lên con dốc nọ. Lác đác trên đường đi là những bạn học khác, ai ai cũng kéo theo đống hành lý thật to như cô. Rất nhanh, một cánh cổng vòm khổng lồ với tấm biển cao vút như muốn chọc thủng trời hiện ra.
Chào mừng các em học sinh về tựu trường, đón năm học mới.
Cô nhóc ngẩn người, nhìn muốn gãy cổ cánh cổng khổng lồ được chạm trổ tinh xảo kia. Một con rồng vàng rất lớn đang uốn lượn như muốn bao bọc cả tấm bản đồ Việt Nam được tạc nổi. Nhìn kỹ hơn, còn trông thấy rõ những địa danh được điêu khắc tỉ mỉ trên đó, như thủ đô Hà Nội, Thành phố Hồ Chí Minh, Huế v.v... Trông sống động vô cùng. Đúng là so với những tấm ảnh chụp trôi nổi ở trên mạng, thì nhìn thấy tận mắt vẫn cứ là quá - mức – hoành – tráng.
Vừa bước qua cổng trường, An Hạ đã cảm thấy như lạc vào một thế giới khác. Cô nhóc nãy giờ còn chưa hết choáng ngợp, nay lại càng trở nên không thở nổi. Trước mắt cô là những dãy nhà với mái ngói đỏ và cổng vòm theo lối kiến trúc cổ của Pháp, đứng cạnh nhau đầy trang nghiêm. Dưới sân là từng ô cỏ xanh vuông vức được cắt tỉa gọn gàng, làm cho quang cảnh trở nên vừa quý tộc, lại vừa có chút cổ kính và sang trọng. Thật không thể tin nổi, những tòa nhà sang chảnh như thế này lại là nơi chỉ dành cho lũ học trò ngày đêm mài đũng quần – An Hạ tặc tặc lưỡi.
"Giang! Nhìn kìa..." Cô nhóc rốt cuộc đã không nhịn nổi, bắt đầu nhấp nhổm kéo kéo tay áo Trường Giang. "Đẹp quá đi thôi...! Có thật là mình học ở đây không?!"
Trường Giang cả đường đi chẳng mở miệng lời nào, nay lại trông bộ dạng "lần đầu ra thành phố" của người bên cạnh, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn nhìn cô nhỏ đang lóa hết mắt kia một cách khinh bỉ, rồi lại nhìn khung cảnh xa hoa xung quanh, miệng chỉ phun ra mấy chữ.
"Quá phô trương!"
An Hạ: "..."
Khi hai bạn trẻ còn đang ngơ ngáo trước dòng người đổ vào trong trường mỗi lúc một đông đúc, thì trước mặt đột ngột xuất hiện một chàng trai dáng người hơi nhỏ bé trong bộ áo xanh quần đen, trên mắt đeo cặp kính trắng đầy trí thức. Cổ anh ta có đeo thẻ "Hướng dẫn viên". Nhìn quanh, An Hạ thấy khá nhiều người ăn mặc như vậy đang lượn lờ khắp khu vực cổng vào.
"Hai em là học sinh mới vào lớp 10 phải không? Mời qua bên đây!"
***
An Hạ lúc này đang ngồi ngẩn ngơ trong một căn phòng rộng khoảng mười lăm mét vuông, trên tầng hai của một trong số những tòa nhà nguy nga tráng lệ mà cô nhóc vừa xoa xuýt nọ. Cô đã giữ bộ mặt cứng ngắc này suốt vài chục phút liền, kể từ lúc được chị quản lý khu nhà dẫn đến rồi.
Phòng riêng?! An Hạ thiếu điều đập đầu vào tường để xem mình đang mơ hay tỉnh. Cô nhóc cứ tưởng ký túc xá ở đây, có xịn đến mấy cũng phải cỡ hai, ba người một phòng, không có giường tầng là tốt rồi. Nào ngờ, mỗi học sinh được ở hẳn một phòng riêng với đầy đủ nhà tắm bồn cầu. Mỗi phòng đều có một giường, một bàn học kèm giá sách, một tủ nhỏ đựng quần áo và một tủ hộc đựng đồ cá nhân. Đi ở trọ mà chẳng kém gì so với ở khách sạn. Học sinh đúng là, ngoài việc học, cũng chỉ cần phải nghĩ tới học thôi. Tất cả những thứ khác đều đã được lo tới tận răng rồi.
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cũng là lúc bụng An Hạ bắt đầu kêu lên réo rắt. Cô nhỏ mở điện thoại ra định gọi cho Trường Giang thì đã thấy điện thoại rung lên báo tin nhắn, liền lập tức mở ra.
Dọn đồ xong chưa? Tôi chờ dưới sảnh chính. Đi ăn cơm!
An Hạ cười tít mắt, vì tin nhắn lần này của gã bạn cô nhiều hơn ba từ những mấy lần. Cô nhóc gửi tin trả lời, rồi khóa cửa nhảy chân sáo ra hành lang. Mấy phòng sát bên vẫn còn đóng im ỉm, không rõ chủ nhân của nó chưa tới, hay là đã đi rồi nữa. An Hạ nghiêng đầu ngó một lúc, rồi tiến thẳng xuống lầu, tâm trạng dường như chưa bao giờ tốt như thế.
Nhưng, người cô nhóc gặp đầu tiên lại không phải là Trường Giang, mà là anh chàng oan gia đã lâu không được nhắc đến.
"A! An Hạ!"
"Đúng là bạn rồi!" Hoàng Hải cũng đang trên đường xuống nhà ăn, nhìn thấy người quen từ xa, không nhịn được gọi giật lại. "Tôi đã nói mà! Chúng ta rất có duyên!"
An Hạ giật mình vì ở nơi xứ người này, ngoài Trường Giang tại sao vẫn có người thứ hai biết tên cô? An Hạ còn đang chầm chậm quay đầu lại, thì Hoàng Hải đã nhảy tới, bắt lấy tay cô đầy vui mừng.
"Bạn ở khu A à?! Hay quá, tôi ở ngay khu B!"
Ra là anh bạn "đồng hương" cùng bàn thi tốt nghiệp. An Hạ cố rặn ra một nụ cười chào lại, nhưng mắt lại không ngớt liếc xuống "thứ" cậu ta đang "cầm" trên tay. Cô hơi thấy khó chịu trong lòng vì sự suồng sã không quen này. Cô chỉ ậm ậm ờ ờ rồi vội rụt tay lại, nhưng Hoàng Hải lại nắm quá chặt. Dường như cậu ta không để ý tới phản ứng của cô, vẫn luôn miệng tay bắt mặt mừng.
"Thế bạn học hệ nào? Biết đâu lại..."
"An Hạ học hệ Vật Lý cùng tôi, không có cửa chung lớp với cậu!"
Hoàng Hải mới nói được nửa câu, một giọng nam trầm trầm lạnh lẽo từ xa vọng tới, cắt đứt hoàn toàn sự hớn hở của cậu. Trường Giang đứng giữa sảnh sừng sững như một tảng băng muôn đời không tan, liên tục bắn khí lạnh ra bốn phía. An Hạ vừa thấy đã không rét mà run.
"Hơ..." Cô nhỏ chưa kịp than thầm trong bụng hai tiếng "hỏng rồi", thì gã bạn thân của cô đã hầm hầm bước tới, không nói không rằng bóp vào cánh tay Hoàng Hải đang nắm lấy tay cô. Không biết mạnh yếu ra sao, chỉ thấy cậu ta nhíu mày một cái, An Hạ liền rút ngay tay về.
"Cậu cũng tới đây?!" Hoàng Hải khẽ xoa xoa tay mình, nhìn anh chàng, theo cậu là, cực kỳ thô lỗ nọ. Nghĩ lại vụ ở cổng trường hôm thi tốt nghiệp ngày nào, sự vui vẻ nãy giờ trên mặt cậu cũng nguội đi chút ít.
Trường Giang vẫn đóng vai kẻ điếc như mọi khi, không đáp lại, mà trực tiếp kéo An Hạ quay lưng bỏ đi. Cô nhóc chỉ kịp cười hề hề méo xệch với anh chàng nọ rồi biến mất dạng sau khúc ngoặt. Bỏ lại Hoàng Hải ngây người giữa chốn đông người.
"Gì vậy?! Tôi tưởng giờ đi ăn cơm?!"
An Hạ ngơ ngác hỏi Trường Giang khi thấy hắn đang kéo tuột mình ra phía bên hông nhà. Tay hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô – đúng bàn tay vừa nãy Hoàng Hải thi triển cầm nã thủ.
"Rửa sạch tay đã!" Trường Giang lạnh lùng trả lời.
An Hạ thấy khóe miệng mình giật giật. Bạn Giang à, cậu là mắc bệnh sạch sẽ hay mắc bệnh biến thái đây?!
"Trước khi ăn phải rửa tay! Không nhớ à?!"
An Hạ: "..."
Bạn Giang đúng là luôn ghi nhớ và thi hành mọi thứ rất đúng lúc, đúng chỗ.
An Hạ ngoan ngoãn học tập người đứng bên, kì cọ đôi tay mình sạch bóng. Đổi chỗ cho sự háo hức khi nãy, trong lòng cô nhóc lúc này tràn ngập dự cảm mơ hồ về những ngày tiếp theo ở nơi đây.
Hy vọng là đừng có quá sóng gió...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.