Chương 33: Over
Huyền Nhâm
22/07/2015
An Hạ ngồi bó gối trong phòng ký túc của mình một lúc lâu. Chưa tới 7 giờ mà ngoài trời đã tối mịt. Những cơn gió đầu đông se lạnh chốc chốc lại lén lùa vào qua từng khe cửa sổ, thổi bay những lọn tóc đen mềm ra trước mặt cô lòa xòa.
Trên bàn học, suất cơm còn chưa đụng đũa đã thôi bốc khói từ lúc nào. Mà người ngồi kia trước sau vẫn bất động như một pho tượng. Đôi mắt trong veo ngơ ngác nọ cứ nhìn chăm chăm vào món đồ trước mắt, như muốn một lần thu hết thảy mọi chi tiết nhỏ nhất của nó vào bên trong.
Đó là một vật chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay, với một hàng nút bấm vuông vắn và giản dị. Bên cạnh là cái móc khóa có hình nửa trái tim với chữ L được khắc rất đẹp. Chỉ tiếc sao, không biết vì lẽ gì lại bị mẻ mất một miếng. An Hạ cứ thế nhìn hai đồ vật đó. Đôi mắt tròn xoe của cô, giây lát đã như bị phủ lên một màn sương mờ.
"Mình ngốc quá! Có gì mà phải buồn?!" An Hạ bất chợt ngẩng mặt lên, kiên quyết đưa tay dụi qua mắt mình một cái. Những giọt lệ nóng hổi còn chưa kịp rơi xuống, đã bị chủ nhân của nó thô bạo hất văng đi. "Đồ vô tâm nhà hắn, căn bản là không đáng!"
Cô hung hăng tự nói với mình một hồi rồi mới chịu nhổm lên, với tay thu hai báu vật kia vào lòng. Nhưng khi những ngón tay mảnh mai vừa mới chạm vào chúng, cô vẫn không thể nào ngăn được lòng mình lại nhói lên.
Giá trị thực sự của món quà không nằm ở những con số được ghi trên tag giá, mà nằm ở cách mình tặng cũng như coi trọng nó. Bất cứ thứ gì trên đời này cũng có thể trở thành món đồ quý giá nhất, khi em dùng cả tấm lòng của mình để trao đi.
Lời nói của anh chủ hàng bán điện thoại ngày hôm đó cứ mãi văng vẳng trong đầu cô. Tận thâm tâm, An Hạ luôn tin tên bạn khó tính kia sau khi nhận được món quà này thể nào cũng đi tìm cô để chê bai ỏng eo. Nhưng ít nhiều gì, rồi vẫn sẽ sử dụng. Giống như là cục tẩy dâu đó, thước kẻ dâu đó, hộp bút dâu đó. Vì cô cho rằng hắn cũng như cô, chính là nhận sự quan tâm và quý mến ẩn sau món quà ấy, chứ không chỉ hoàn toàn là hiện vật.
Vậy mà cuối cùng, câu trả lời mà cô nhận được từ người mà mình hết mực tin cậy đó, lại được tìm thấy trong thùng rác, giữa những thứ thừa thãi bẩn thỉu và một đống giấy lộn.
***
Hôm đó, khi An Hạ đờ đẫn nhặt báu vật của mình lên mà vội vã lau chùi bằng vạt áo, cô vẫn chưa thể tin được vào mắt mình. Có lẽ nào chỉ là trùng hợp thôi không nhỉ? Chỉ là một chiếc điện thoại hỏng nào đó bị vứt đi, tình cờ giống với cái cô mới mua? Chứ chính tay cô đã đặt vào trong ngăn bàn của tên đó, tuyệt đối không thể nhầm được.
Như người vừa tỉnh mộng, giữa trưa vắng vẻ, An Hạ cứ thế một mình loay hoay giữa một đống rác rưởi. Mỗi khi nhác thấy mẩu gỗ, túi giấy... nào đó quen quen là chân tay cứ vô thức mà run bắn lên. Đến lúc biết không phải rồi, lại len lén thở ra một tiếng nhẹ nhõm.
Nhưng trên đời này dường như chẳng có gì là ngẫu nhiên hết! Chiếc túi giấy màu trắng cô dùng để đựng hộp điện thoại, chiếc móc khóa hình nửa trái tim bằng gỗ có chữ L, thậm chí cả tấm thiệp chúc mừng sinh nhật mà cô đã mất mấy ngày để làm rốt cuộc cũng dần dần hiện ra. Lúc nhìn thấy chúng nhàu nát ngập ngụa trong mớ bẩn thỉu kia, thực sự, chưa bao giờ cô cảm thấy lòng mình lại đau đến như thế.
Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó! Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó! Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó! – An Hạ không nhớ mình đã nghiến răng tự nhủ biết bao nhiêu lần, đã tự mình đóng vai thám tử để phân tích và luật sư để bào chữa cho sự "trùng hợp" này biết bao nhiêu lần. Cô không tin, không bao giờ tin là bạn Giang của cô có thể làm ra hành động tàn nhẫn như thế.
Chẳng phải trong mấy phim tình cảm ba xu dành cho các bà nội trợ hay chiếu trên truyền hình, bao giờ cũng có tình tiết éo le như thế này sao?! Cô vẫn nhớ hồi đó mình đã nhảy dựng lên chỉ trích mấy chị nữ chính vừa yếu đuối vừa dại dột chẳng bao giờ chịu hỏi cho ra nhẽ, đã vùng vằng tự ôm lấy đau khổ rồi lủi thủi bỏ đi như thế nào. Không, dứt khoát mình sẽ phải đến tìm hắn mà hỏi cho ra nhẽ. Trừ khi chính miệng hắn nói ra, bằng không, có nhìn thấy tận mắt mình cũng không tin!
Nơi mà cô tìm gặp được hắn là văn phòng câu lạc bộ Vật Lý, cùng với cô bạn gái xinh xắn ở cạnh phòng cô – Huyền Mi. Hắn đang ngồi im lìm như đang suy tư thứ gì đó, trước mặt là lổng chổng những vi mạch, linh kiện điện tử. Còn Huyền Mi thì ngồi một bên, đang chống cằm nhìn. Cảnh tượng hết sức nên thơ đẹp đẽ làm An Hạ phải hít vào thật sâu đến mấy lần mới có đủ dũng khí để gõ gõ lên cánh cửa. Tiếc thay, khi cô còn chưa kịp nói gì, thì nhạc chuông đặc trưng của iPhone đã rất đúng lúc mà cất lên. Từ - trong – người - hắn.
Khoảnh khắc Trường Giang rút con điện thoại sang chảnh màu xám đen vô cùng quen mắt kia ra, cũng là lúc An Hạ cảm thấy má mình như vừa bị ai đó tát cho một cái thật mạnh. Nhớ lại chiếc điện thoại rẻ tiền của mình bị vùi lẫn trong đống rác, rồi lại nhìn sang thứ đẹp đẽ cao giá kia được hắn cầm trong tay nâng niu, không khí xung quanh cô lúc đó tưởng chừng như cùng lúc, bị rút cạn.
Không thể thở nổi.
Nếu giờ đem mọi việc ra hỏi hắn, liệu có phải tự mình xát muối vào vết thương hay không?! Liệu có cần thiết phải nghe hắn xác nhận thì mọi thứ mới có thể rõ ràng?! Chắc chắn là không cần... Nhưng từ trong đáy lòng, An Hạ vẫn cứ cố níu lại một tia hy vọng mong manh. Mặc cho vì thế mà hai tay bị cứa đến chảy máu đi chăng nữa, cô vẫn muốn liều mạng để hỏi hắn một lần.
"Có phải ông đã vứt cái túi màu trắng trong ngăn bàn sáng nay đi không?"
"Mấy thứ ngớ ngẩn đó? Chẳng nhẽ bà cất công đến tận đây chỉ để hỏi tôi cái điều vớ vẩn này?!"
An Hạ không còn nhớ được rõ ràng lúc ấy mình đã làm gì nữa. Hình như là cười thật tươi, vẫy tay chào bạn Giang yêu quý, còn ngó vào trong chào ké cô bạn sát vách xinh đẹp kia nữa, rồi mới trở về phòng. Sau đó là ngủ một giấc thật dài, cho tới tận sáng hôm sau.
Mọi sự không vui trong cuộc đời cũng chỉ như một cơn ác mộng.
Khi tỉnh lại rồi, tất thảy đều sẽ quên...
***
Trời đã tối mịt. An Hạ đến giờ mới uể oải đứng lên đi giặt quần áo. Giặt xong, lại cầm chổi quét nhà. Đến khi chẳng moi ra được hạt bụi nào trên sàn nữa, cô nhỏ mới ngớ ra, hình như hôm nay mình đã làm việc này đến năm lần rồi...
Thôi thì, đi lau nhà vậy. Tiện thể cọ nhà tắm. Lau bụi trên đồ đạc và cửa kính. Nhìn thấy tấm rèm đang bay phơ phất, nghĩ thế nào, cô lại tháo ra đi vò luôn. Sau đó, là đem thảm phòng ra hiên sau nhà đập bụi. Vừa vỗ bồm bộp vừa nghĩ, liệu mình có nên trèo lên kia xem mấy cái bóng đèn luôn không?!
Không! Tuyệt đối không phải mình đang cố nghĩ ra việc để làm cho đỡ buồn. Chỉ là... nhân tiện rảnh rỗi thì dọn dẹp chút thôi mà. Đời còn dài, trai còn nhiều! Không có cái miệng xấu xa của hắn, đây vui còn chả hết!
An Hạ chống nạnh đứng cười ha ha trước tấm thảm trải sàn đang đung đưa trước gió. Đến khi miệng vừa ngậm lại, thì lại tự chửi mắng mình tơi bời trong bụng. Việc gì phải vì kẻ trọng sắc khinh bạn kia mà đêm hôm khuya khoắt đứng cười như con đười ươi trước cửa như vậy. Thật đáng xấu hổ!
Cuối cùng, cô cũng chịu buông tha cho cái thảm mà quay trở lại giường.
Đến khi dọn bàn, những báu vật vô tội kia lại một lần nữa giăng ra trước mắt cô. Một "cục gạch" đã mất pin, toàn thân phơi ra một cách tội nghiệp. Một chiếc móc khóa bị mẻ một miếng, chữ khắc bên trên cũng không còn nguyên dạng. Tấm thiệp màu trắng cũng nhàu nát loang bẩn.
Chúc mừng tuổi 16. Cảm ơn vì mười lăm năm qua đã luôn ở bên tôi!
Đúng là nói trước bước không qua. Đâu ai quy định mười lăm năm đã ở bên nhau, thì năm thứ mười sáu cũng sẽ như vậy?!
An Hạ cười tự giễu trước khi lấy chiếc ví Petshop hình mèo hắn đã mua cho cô hồi ra đây thi học sinh giỏi năm lớp 8. Móc khóa nửa trái tim còn lại vẫn luôn được cô giữ trong đó. An Hạ chầm chậm lấy nó ra. Ghép với chiếc móc khóa kia, vừa vặn trở thành một hình trái tim đầy ý nghĩa.
Đáng tiếc, hai mảnh ghép này đã chẳng thể chặt khít với nhau như lúc đầu, khi mà quanh đường cắt của mảnh chữ L đã ít nhiều sứt mẻ. Bên dưới, lại bị vỡ mất một miếng, tạo thành một khoảng trống sâu hun hút. Tưởng như nó đang mô phỏng lại chính trái tim của cô lúc này.
Lover?
Lần này thì cô bật cười thành tiếng.
"Tình nhân" ấy à?!
Mình đã từng nghĩ cái gì bậy bạ vậy nhỉ?
Đáng lẽ mình không nên lấy thứ này, không nên tìm cách tách chúng ra, càng không nên đưa cho cậu ta mảnh chữ L.
Chẳng phải như thế, tất cả những gì còn lại chỉ là Over thôi sao...
An Hạ chăm chú nhìn hai mảnh ghép đang hờ hững lồng vào nhau trên tay, nhớ lại từng lời anh chủ cửa hàng điện thoại hôm đó đã nói. Nhớ lại sự vui mừng khấp khởi của mình khi lấy ra những đồng tiền tích cóp trong mấy năm. Cô một lần nữa lại đưa vội cánh tay lên quệt qua đôi mắt mình. Cứ giữ như thế mãi.
"Đã bảo là chẳng việc gì phải buồn vì một kẻ không đáng rồi cơ mà..." Cô tiếp tục mấp máy môi, cố gắng răn đe chính mình nhưng vẫn không ngăn được những giọt lệ nóng hổi đã tràn ra ướt má.
Tí tách... Tí tách...
Xin lỗi...!
Chỉ với tấm lòng thôi, thì vẫn không đủ để ghép được thành một trái tim!
Trước khi trở nên xinh đẹp như công chúa, Lọ Lem cũng chẳng có dù chỉ là một phần nghìn cơ hội lọt được vào mắt xanh của hoàng tử.
Đây là đời thực, chẳng phải cổ tích.
Lọ Lem, vĩnh viễn chẳng thể trở thành công chúa được đâu...
Trên bàn học, suất cơm còn chưa đụng đũa đã thôi bốc khói từ lúc nào. Mà người ngồi kia trước sau vẫn bất động như một pho tượng. Đôi mắt trong veo ngơ ngác nọ cứ nhìn chăm chăm vào món đồ trước mắt, như muốn một lần thu hết thảy mọi chi tiết nhỏ nhất của nó vào bên trong.
Đó là một vật chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay, với một hàng nút bấm vuông vắn và giản dị. Bên cạnh là cái móc khóa có hình nửa trái tim với chữ L được khắc rất đẹp. Chỉ tiếc sao, không biết vì lẽ gì lại bị mẻ mất một miếng. An Hạ cứ thế nhìn hai đồ vật đó. Đôi mắt tròn xoe của cô, giây lát đã như bị phủ lên một màn sương mờ.
"Mình ngốc quá! Có gì mà phải buồn?!" An Hạ bất chợt ngẩng mặt lên, kiên quyết đưa tay dụi qua mắt mình một cái. Những giọt lệ nóng hổi còn chưa kịp rơi xuống, đã bị chủ nhân của nó thô bạo hất văng đi. "Đồ vô tâm nhà hắn, căn bản là không đáng!"
Cô hung hăng tự nói với mình một hồi rồi mới chịu nhổm lên, với tay thu hai báu vật kia vào lòng. Nhưng khi những ngón tay mảnh mai vừa mới chạm vào chúng, cô vẫn không thể nào ngăn được lòng mình lại nhói lên.
Giá trị thực sự của món quà không nằm ở những con số được ghi trên tag giá, mà nằm ở cách mình tặng cũng như coi trọng nó. Bất cứ thứ gì trên đời này cũng có thể trở thành món đồ quý giá nhất, khi em dùng cả tấm lòng của mình để trao đi.
Lời nói của anh chủ hàng bán điện thoại ngày hôm đó cứ mãi văng vẳng trong đầu cô. Tận thâm tâm, An Hạ luôn tin tên bạn khó tính kia sau khi nhận được món quà này thể nào cũng đi tìm cô để chê bai ỏng eo. Nhưng ít nhiều gì, rồi vẫn sẽ sử dụng. Giống như là cục tẩy dâu đó, thước kẻ dâu đó, hộp bút dâu đó. Vì cô cho rằng hắn cũng như cô, chính là nhận sự quan tâm và quý mến ẩn sau món quà ấy, chứ không chỉ hoàn toàn là hiện vật.
Vậy mà cuối cùng, câu trả lời mà cô nhận được từ người mà mình hết mực tin cậy đó, lại được tìm thấy trong thùng rác, giữa những thứ thừa thãi bẩn thỉu và một đống giấy lộn.
***
Hôm đó, khi An Hạ đờ đẫn nhặt báu vật của mình lên mà vội vã lau chùi bằng vạt áo, cô vẫn chưa thể tin được vào mắt mình. Có lẽ nào chỉ là trùng hợp thôi không nhỉ? Chỉ là một chiếc điện thoại hỏng nào đó bị vứt đi, tình cờ giống với cái cô mới mua? Chứ chính tay cô đã đặt vào trong ngăn bàn của tên đó, tuyệt đối không thể nhầm được.
Như người vừa tỉnh mộng, giữa trưa vắng vẻ, An Hạ cứ thế một mình loay hoay giữa một đống rác rưởi. Mỗi khi nhác thấy mẩu gỗ, túi giấy... nào đó quen quen là chân tay cứ vô thức mà run bắn lên. Đến lúc biết không phải rồi, lại len lén thở ra một tiếng nhẹ nhõm.
Nhưng trên đời này dường như chẳng có gì là ngẫu nhiên hết! Chiếc túi giấy màu trắng cô dùng để đựng hộp điện thoại, chiếc móc khóa hình nửa trái tim bằng gỗ có chữ L, thậm chí cả tấm thiệp chúc mừng sinh nhật mà cô đã mất mấy ngày để làm rốt cuộc cũng dần dần hiện ra. Lúc nhìn thấy chúng nhàu nát ngập ngụa trong mớ bẩn thỉu kia, thực sự, chưa bao giờ cô cảm thấy lòng mình lại đau đến như thế.
Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó! Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó! Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó! – An Hạ không nhớ mình đã nghiến răng tự nhủ biết bao nhiêu lần, đã tự mình đóng vai thám tử để phân tích và luật sư để bào chữa cho sự "trùng hợp" này biết bao nhiêu lần. Cô không tin, không bao giờ tin là bạn Giang của cô có thể làm ra hành động tàn nhẫn như thế.
Chẳng phải trong mấy phim tình cảm ba xu dành cho các bà nội trợ hay chiếu trên truyền hình, bao giờ cũng có tình tiết éo le như thế này sao?! Cô vẫn nhớ hồi đó mình đã nhảy dựng lên chỉ trích mấy chị nữ chính vừa yếu đuối vừa dại dột chẳng bao giờ chịu hỏi cho ra nhẽ, đã vùng vằng tự ôm lấy đau khổ rồi lủi thủi bỏ đi như thế nào. Không, dứt khoát mình sẽ phải đến tìm hắn mà hỏi cho ra nhẽ. Trừ khi chính miệng hắn nói ra, bằng không, có nhìn thấy tận mắt mình cũng không tin!
Nơi mà cô tìm gặp được hắn là văn phòng câu lạc bộ Vật Lý, cùng với cô bạn gái xinh xắn ở cạnh phòng cô – Huyền Mi. Hắn đang ngồi im lìm như đang suy tư thứ gì đó, trước mặt là lổng chổng những vi mạch, linh kiện điện tử. Còn Huyền Mi thì ngồi một bên, đang chống cằm nhìn. Cảnh tượng hết sức nên thơ đẹp đẽ làm An Hạ phải hít vào thật sâu đến mấy lần mới có đủ dũng khí để gõ gõ lên cánh cửa. Tiếc thay, khi cô còn chưa kịp nói gì, thì nhạc chuông đặc trưng của iPhone đã rất đúng lúc mà cất lên. Từ - trong – người - hắn.
Khoảnh khắc Trường Giang rút con điện thoại sang chảnh màu xám đen vô cùng quen mắt kia ra, cũng là lúc An Hạ cảm thấy má mình như vừa bị ai đó tát cho một cái thật mạnh. Nhớ lại chiếc điện thoại rẻ tiền của mình bị vùi lẫn trong đống rác, rồi lại nhìn sang thứ đẹp đẽ cao giá kia được hắn cầm trong tay nâng niu, không khí xung quanh cô lúc đó tưởng chừng như cùng lúc, bị rút cạn.
Không thể thở nổi.
Nếu giờ đem mọi việc ra hỏi hắn, liệu có phải tự mình xát muối vào vết thương hay không?! Liệu có cần thiết phải nghe hắn xác nhận thì mọi thứ mới có thể rõ ràng?! Chắc chắn là không cần... Nhưng từ trong đáy lòng, An Hạ vẫn cứ cố níu lại một tia hy vọng mong manh. Mặc cho vì thế mà hai tay bị cứa đến chảy máu đi chăng nữa, cô vẫn muốn liều mạng để hỏi hắn một lần.
"Có phải ông đã vứt cái túi màu trắng trong ngăn bàn sáng nay đi không?"
"Mấy thứ ngớ ngẩn đó? Chẳng nhẽ bà cất công đến tận đây chỉ để hỏi tôi cái điều vớ vẩn này?!"
An Hạ không còn nhớ được rõ ràng lúc ấy mình đã làm gì nữa. Hình như là cười thật tươi, vẫy tay chào bạn Giang yêu quý, còn ngó vào trong chào ké cô bạn sát vách xinh đẹp kia nữa, rồi mới trở về phòng. Sau đó là ngủ một giấc thật dài, cho tới tận sáng hôm sau.
Mọi sự không vui trong cuộc đời cũng chỉ như một cơn ác mộng.
Khi tỉnh lại rồi, tất thảy đều sẽ quên...
***
Trời đã tối mịt. An Hạ đến giờ mới uể oải đứng lên đi giặt quần áo. Giặt xong, lại cầm chổi quét nhà. Đến khi chẳng moi ra được hạt bụi nào trên sàn nữa, cô nhỏ mới ngớ ra, hình như hôm nay mình đã làm việc này đến năm lần rồi...
Thôi thì, đi lau nhà vậy. Tiện thể cọ nhà tắm. Lau bụi trên đồ đạc và cửa kính. Nhìn thấy tấm rèm đang bay phơ phất, nghĩ thế nào, cô lại tháo ra đi vò luôn. Sau đó, là đem thảm phòng ra hiên sau nhà đập bụi. Vừa vỗ bồm bộp vừa nghĩ, liệu mình có nên trèo lên kia xem mấy cái bóng đèn luôn không?!
Không! Tuyệt đối không phải mình đang cố nghĩ ra việc để làm cho đỡ buồn. Chỉ là... nhân tiện rảnh rỗi thì dọn dẹp chút thôi mà. Đời còn dài, trai còn nhiều! Không có cái miệng xấu xa của hắn, đây vui còn chả hết!
An Hạ chống nạnh đứng cười ha ha trước tấm thảm trải sàn đang đung đưa trước gió. Đến khi miệng vừa ngậm lại, thì lại tự chửi mắng mình tơi bời trong bụng. Việc gì phải vì kẻ trọng sắc khinh bạn kia mà đêm hôm khuya khoắt đứng cười như con đười ươi trước cửa như vậy. Thật đáng xấu hổ!
Cuối cùng, cô cũng chịu buông tha cho cái thảm mà quay trở lại giường.
Đến khi dọn bàn, những báu vật vô tội kia lại một lần nữa giăng ra trước mắt cô. Một "cục gạch" đã mất pin, toàn thân phơi ra một cách tội nghiệp. Một chiếc móc khóa bị mẻ một miếng, chữ khắc bên trên cũng không còn nguyên dạng. Tấm thiệp màu trắng cũng nhàu nát loang bẩn.
Chúc mừng tuổi 16. Cảm ơn vì mười lăm năm qua đã luôn ở bên tôi!
Đúng là nói trước bước không qua. Đâu ai quy định mười lăm năm đã ở bên nhau, thì năm thứ mười sáu cũng sẽ như vậy?!
An Hạ cười tự giễu trước khi lấy chiếc ví Petshop hình mèo hắn đã mua cho cô hồi ra đây thi học sinh giỏi năm lớp 8. Móc khóa nửa trái tim còn lại vẫn luôn được cô giữ trong đó. An Hạ chầm chậm lấy nó ra. Ghép với chiếc móc khóa kia, vừa vặn trở thành một hình trái tim đầy ý nghĩa.
Đáng tiếc, hai mảnh ghép này đã chẳng thể chặt khít với nhau như lúc đầu, khi mà quanh đường cắt của mảnh chữ L đã ít nhiều sứt mẻ. Bên dưới, lại bị vỡ mất một miếng, tạo thành một khoảng trống sâu hun hút. Tưởng như nó đang mô phỏng lại chính trái tim của cô lúc này.
Lover?
Lần này thì cô bật cười thành tiếng.
"Tình nhân" ấy à?!
Mình đã từng nghĩ cái gì bậy bạ vậy nhỉ?
Đáng lẽ mình không nên lấy thứ này, không nên tìm cách tách chúng ra, càng không nên đưa cho cậu ta mảnh chữ L.
Chẳng phải như thế, tất cả những gì còn lại chỉ là Over thôi sao...
An Hạ chăm chú nhìn hai mảnh ghép đang hờ hững lồng vào nhau trên tay, nhớ lại từng lời anh chủ cửa hàng điện thoại hôm đó đã nói. Nhớ lại sự vui mừng khấp khởi của mình khi lấy ra những đồng tiền tích cóp trong mấy năm. Cô một lần nữa lại đưa vội cánh tay lên quệt qua đôi mắt mình. Cứ giữ như thế mãi.
"Đã bảo là chẳng việc gì phải buồn vì một kẻ không đáng rồi cơ mà..." Cô tiếp tục mấp máy môi, cố gắng răn đe chính mình nhưng vẫn không ngăn được những giọt lệ nóng hổi đã tràn ra ướt má.
Tí tách... Tí tách...
Xin lỗi...!
Chỉ với tấm lòng thôi, thì vẫn không đủ để ghép được thành một trái tim!
Trước khi trở nên xinh đẹp như công chúa, Lọ Lem cũng chẳng có dù chỉ là một phần nghìn cơ hội lọt được vào mắt xanh của hoàng tử.
Đây là đời thực, chẳng phải cổ tích.
Lọ Lem, vĩnh viễn chẳng thể trở thành công chúa được đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.