Chương 43: Spring will never come
Huyền Nhâm
22/07/2015
Buổi tối cuối cùng của năm chầm chậm trôi qua trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Ban nhạc trên sân khấu liên tục lặp lại các giai điệu sôi động, như đẩy lùi đi bóng đêm cùng với cái rét tê tái của mùa đông. Cả hội trường lúc này đã được hâm nóng hừng hực, thậm chí một số bạn học phấn khích đến mức trực tiếp nhảy lên bày tỏ mong muốn được hát hò, trình diễn theo sở thích cá nhân cũng như yêu cầu của mọi người bên dưới. Bị sách vở giam giữ quá lâu có khi cũng thành bệnh, nên người nào người nấy đều muốn cháy hết mình trong lần "ra trại" hiếm hoi này. Các thầy cô giáo sau khi mở màn nhẹ nhàng đã lẳng lặng lui xuống hết bên dưới, để mặc lũ nhóc tự do quậy phá chơi bời. Ai ai cũng chỉ biết bất lực nhìn đồng hồ, mong sao 12 giờ mau tới để các học sinh thân yêu của mình thôi ảo tưởng sức mạnh mà quay trở về làm Lọ Lem cần mẫn chăm chỉ như thường ngày đi!
Giữa không khí tưng bừng ấy, bên dưới những bậc thềm đá hoa sáng bóng của sảnh chính, nơi có cả khoảng sân rộng với đài phun nước đang thầm trình diễn những vũ điệu uyển chuyển, vẫn rải rác đây đó là những học sinh đang ngồi trên những băng ghế dài. Có lẽ đó là những thành phần thiểu số không ham thích đám đông, giữa đêm cuối năm chỉ muốn tìm kiếm chút yên tĩnh để ngồi ôn lại những tình hình chiến sự, yêu đương trai gái, hay ân oán tình thù của đời người.
Lẫn trong số đó là An Hạ. Cô ngồi bệt xuống thành một bồn hoa thược dược đủ mọi màu sắc, đang liên tục đưa tay xoa nắn hai bắp chân đã sớm mỏi nhừ của mình. Đúng là Lọ Lem có muốn đi dự vũ hội thì chí ít cũng phải biết làm hai điều: đi giày cao gót, và nhảy. Còn An Hạ, khi tách riêng hai việc đó ra, thì miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể gọi là... từng trải, theo đúng nghĩa thực. Thế nên khi phải làm hai điều đó cùng lúc, cả người lẫn thân chỉ biết khóc thét.
Trường Giang khẽ quỳ một gối xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng bàn chân đã hơi sưng đỏ kia lên mà mát-xa nhẹ nhàng. Chân cô rất nhỏ, chỉ tầm cỡ lớn của trẻ em, nằm lọt thỏm trong bàn tay ấm áp của hắn. Trường Giang thực hiện các động tác xoa nắn rất chuyên tâm, bàn tay như có ma thuật, mỗi lần lướt qua huyệt vị nào đó trên chân cô cũng để lại một cảm giác nhẹ nhõm khó tả. Cô Hường, mẹ hắn, vẫn thường đi khoe khắp nơi là cậu út nhà mình thiên bẩm đã có "bàn tay vàng" không chỉ trong vật lý trị liệu. Ngay cả tới khâu vá, thậm chí... chặt thịt gà cũng đều nhanh nhẹn và thanh thoát hơn hẳn người bình thường. Sau này chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ giỏi. Đó là chính là ý trời.
Vậy mà cậu quý tử kia còn chưa đến tuổi thành niên đã đòi dứt tình với Sinh Hóa để kết đôi với Toán Lý. Bảo sao cô Hường lại chẳng tức giận.
"Đi giày bệt đế mềm là được rồi. Bà lùn vậy có trèo lên cái thứ này cũng có cao lên được bao nhiêu đâu?!"
Trường Giang bất ngờ lên tiếng, vẫn là cái giọng nhọn hoắt như muốn châm chích con nhà người ta. Nhưng giờ không hiểu sao đến tai cô lại nghe ra chút xót xa gì ẩn trong đó, khiến An Hạ đang chằm chằm nhìn xuống mái tóc đen nhánh kia mà thơ thẩn nghĩ ngợi, cũng nhất thời xúc động.
Hành động hắn đang làm này đã quen thuộc với cô suốt bao nhiêu năm. Nhưng đến tận hôm nay, cô mới cảm thấy nó trở nên đặc biệt như vậy.
Có quan tâm. Mà cũng thật dịu dàng...
"Tại cái váy đó không phù hợp với giày đế mềm..." An Hạ cúi đầu lí nhí. Thực ra, cô cũng thích đôi giày Loli của mình lắm. Có điều từ ngoài nhìn vào, quả thật hai món đồ đó chẳng thể ghép đôi được với nhau.
"Nhưng, giày cao gót này cũng có phù hợp với bà đâu?!" Trường Giang đổi sang bàn chân kia của cô, đôi mày hơi nhíu lại khi cảm thấy cô khẽ run lên khi hắn giúp cô duỗi cơ.
"Cái gọi là 'phù hợp', tuyệt đối không phải thứ chỉ cần nhìn qua bề ngoài mà có thể đánh giá." Hắn cất giọng đều đều trong khi vẫn cúi đầu, dùng đôi tay mình xoa bóp chân cô một cách cẩn trọng. "Ai nhìn vào cũng cho rằng đôi giày này xứng với bộ váy, nhưng mấy ai nghĩ đến việc nó có hợp với người, hay mang nó sẽ gây đau đớn như vậy đâu?!"
"Tương xứng, không hẳn lúc nào cũng là phù hợp. Quyết định, phải do chính người trong cuộc cảm nhận và lựa chọn mới được."
An Hạ không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe. Thực sự lúc này, cô rất muốn mở miệng hỏi cái người đang ngồi trước mặt mình này. Là... người thế nào mới được coi là phù hợp với hắn? Tương xứng, trong trường hợp này có thể coi là phù hợp không? Hắn rốt cuộc đã cảm nhận và lựa chọn thế nào?
Hàng chục câu hỏi cứ thế chạy vòng quanh trong đầu cô như chơi đuổi bắt. Từ khi cô nàng bí thư lớp Lý xinh đẹp ở cạnh phòng cô chuyển lên tầng trên vì sức khỏe yếu không ở được nơi ẩm thấp, thì ngoài thông tin bọn họ học cùng lớp, ngồi cùng bàn, một là lớp trưởng một là bí thư, và cùng sinh hoạt Câu lạc bộ Vật Lý với nhau ra, còn lại, cái gì cô cũng không biết. Đây đó thi thoảng An Hạ cũng nghe phong thanh được mấy tin tức lặt vặt từ thông tấn xã con vịt cồ, rằng hai người bọn họ đang cặp kè với nhau, nhưng cô không tin.
Không tin, hay là không muốn tin, cô cũng không rõ nữa... Cho tới cái ngày cô ngập ngừng đem túi quà mừng sinh nhật tới lớp của hắn...
"Đang nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?"
An Hạ hơi giật mình, thấy Trường Giang đã ngừng lại động tác từ lúc nào, đang ngẩng đầu nhìn cô.
"Dạo này có tâm sự gì phải không?"
Hắn chậm rãi mở miệng, hướng đôi mắt đen lạnh nghiêm nghị về phía cô một cách thẳng thắn. Như thể, việc cô phải trả lời là đương nhiên, không được phép trốn tránh vậy. Thực ra, tới thời điểm hiện tại, An Hạ cũng không có ý định tránh né gì nữa. Có tâm sự? Hẳn rồi. Chỉ là tâm sự này không phải là thứ có thể tùy tiện ngỏ cùng hắn, càng không biết phải bắt đầu như thế nào thôi...
Trường Giang im lặng nhìn vẻ lưỡng lự ngày một hiện rõ trên mặt cô bạn nhỏ của mình một lúc. Đúng là con gái lớn lên như thay đổi từng ngày. Mỗi lần gặp nhau, là một lần hắn thấy cô lại đổi khác. Bộ váy áo công chúa điệu đàng này, kiểu tóc hiện đại hơn, còn đôi giày cao gót cũng góp phần dắt cô bước vào thời thiếu nữ. Còn đâu nữa đứa con gái ngày ngày vẫn mặc pijama chạy qua chạy lại phòng hắn cả chục lần?! Còn đâu nữa con nhóc nhanh khóc nhanh cười, chỉ trong một phút có thể làm ra đến hàng chục biểu cảm?! Bây giờ, vẻ mặt vô tư lự đó đã lặn mất, thế vào là những khoảnh khắc ngơ ngẩn xa xăm...
"Hay... đang thích ai rồi?"
Trường Giang nặng nề nhả ra vài chữ, mà vào tai An Hạ lại đùng đoàng như sấm nổ. Bất giác cả người cô cứng lại, bàn chân nhỏ nhắn trong tay hắn cũng vì thế hơi run lên một chút. Trường Giang bị thái độ này của cô làm cho thoáng ngỡ ngàng, cảm thấy mồm miệng bỗng dưng nhạt thếch, chân tay cũng chẳng biết vì sao, bải hoải hẳn đi.
Hắn đã đoán đúng! Nhìn cái bộ dạng bối rối đến mức chả biết giấu mình vào đâu kia, chỉ có thể là bị bắn trúng tim đen thôi. Bảo sao gần đây hắn cứ thấy cô có gì đó là lạ. An Hạ không còn suồng sã với hắn như trước nữa, mà ý thức hơn về việc giữ khoảng cách. Ít gặp mặt, ít ở chung, lại học đâu được cái thói hay thẹn.
Hóa ra, chẳng phải là đùa...!
Trường Giang nén sự thất vọng trong lòng mình xuống, cố làm ra vẻ bình thản.
"Người đó... Là ai?!"
***
Hoàng Hải đến tận lúc này mới lết được xác quay trở về chỗ ngồi ban đầu. Dễ gì có dịp ngon ăn vậy, rốt cuộc lại bị cái trò tắt điện ngớ ngẩn kia phá cho tan hoang. Đúng là tận xui mà!
"Thỏa mãn rồi chứ?" Tuấn Hùng vừa cầm một miếng gà rán to tướng bỏ vào miệng, vừa hỏi. Trong tiếng nhạc xập xình từ sảnh chính vang lại, cậu ta cùng các "đồ đệ" vẫn ngồi nguyên tại chỗ tận lực dùng "cơm chay" một cách đầy thanh tịnh và thư thái. Như muốn để miếng ăn ngon lành kia xoa dịu đi... trái tim tan nát của mình ban nãy vậy.
"Thỏa mãn cái con khỉ!" Hoàng Hải nhấm nhẳng vớ lấy chai nước khoáng tu liền một hơi. Nãy giờ bị các người đẹp giằng co chà đạp, cậu chỉ hận sao sàn nhà không đột nhiên nứt ra làm đôi để có thể chui ngay xuống. "Còn chưa kịp manh động đã bị dòng đời xô đẩy thế này rồi. Có lẽ đó là ý trời, muốn duyên nợ của tao với cô ấy chỉ đến đây thôi...!"
Bài cải lương não lòng của chàng lớp trưởng khiến cho tất thảy đám huynh đệ đồng loạt chết nghẹn. Ngộ Không Xuân Sơn vừa đấm ngực thùm thụp, vừa hướng Hoàng Hải phều phào.
"Lạy hồn! Người ta yêu nhau mấy núi cũng leo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua. Mà mày mới chỉ thấy đường xa một chút đã ba chân bốn cẳng chạy về rồi à?!"
"Phải đấy! Thích người ta thì cứ nói thẳng ra. Lành làm gáo, vỡ làm muôi, mày sợ cái gì chứ?!"
"Con hổ có lá gan chuột nhắt!"
Hoàng Hải mặt mỗi lúc một tối lại trước đống lời lẽ có khích bác, có phê bình, có quan ngại... của mấy gã bạn thối chẳng biết đã từng có kinh nghiệm tình trường lần nào chưa. Bọn nó không hiểu, cái cảm giác hốt hoảng khi lạc mất cô ở giữa dòng người, cố gắng hết sức để tìm kiếm để rồi khi tìm ra được lại thấy mình chỉ là kẻ đến sau, nó đau đến thế nào đâu... Lúc đó, Hoàng Hải chỉ đứng cách anh chàng hiệp sĩ áo đen ấy vài bước, mà An Hạ vẫn không hề nhìn thấy. Dường như mỗi khi gặp hắn ta, đôi mắt cô lại trở nên quá chật hẹp, chỉ thêm một người nữa cũng chẳng thể nào vừa. Hai người bọn họ quyến luyến nhau như thế, đến mức cả thế giới xung quanh cũng như mờ nhạt đi, thì ngoài buồn bực và ghen tức, ngoài im lặng và quay lưng bỏ đi, thì Hoàng Hải còn có thể làm được gì?!
Trước sự phiền muộn của Hoàng Hải, "Đường Tăng" cuối cùng cũng mở lòng từ bi, không cùng mấy "đồ đệ" góp lời xài xể, chỉ khẽ hỏi.
"Tình địch lại xuất hiện rồi hả?"
"Ừ." Hoàng Hải không phủ nhận. "Chẳng còn cơ hội nào!"
"Mày đang nghĩ mình thua kém anh chàng đẹp trai đó bởi mười sáu năm quen biết, đúng không?" Tuấn Hùng cất giọng trầm ngâm.
Hôm ở lễ hội, chính cậu cũng nhận ra vị trí của hai anh chàng này trong lòng cô nhỏ kia còn cách xa như thế nào. Phải thừa nhận, thói quen cũng như sự hiểu biết lẫn nhau trong từng ấy năm là một lợi thế rất lớn. Nhưng dù vậy đi nữa, thì đã sao?! Mối quan hệ giữa hai người ấy chẳng phải vẫn chỉ đang quanh quẩn ở vạch xuất phát?! Lợi thế có lớn đến đâu cũng chỉ là lợi thế. Quan trọng hơn, ai là người dám dứt điểm, và dứt điểm thành công trước kìa...
"Cậu ta hơn mày mười sáu năm, nhưng cũng có thể coi là đã thua mày vì mười sáu năm ấy." Cậu chầm chậm chia sẻ với bạn mình. "Mày xuất hiện sau, nhưng lại xuất phát trước. Còn cậu ta, sẽ bị chính cái thứ tưởng chừng là lợi thế đó, ràng buộc."
"Ý mày là...?"
"Xét một cách toàn diện, dù thế nào thì người sợ mất và sẽ bị mất nhiều thứ hơn nếu thất bại là cậu ta, chứ không phải mày! Hơn nữa, tốt nhất không hẳn đã là phù hợp nhất. Hiểu ý tao chứ?!"
Tuấn Hùng mỉm cười, hơi đẩy gọng kính trên sống mũi lên cao một chút. Bên cạnh là ba cặp mắt đang hau háu nhìn đến quên cả nhai. Còn Hoàng Hải, sau một hồi ngỡ ngàng cũng đã cười phì một tiếng. Cậu đập tay lên vai chàng Bí thư một cách đầy tin cậy.
"Cảm ơn!"
"Hồi nãy hình như tao thấy một ai đó trông giống công chúa lắm, đang lơ ngơ đứng – một – mình ngoài hồ phun nước đấy!"
Tuấn Hùng làm như vô tình kể về một người nào đó lạ hoắc, rồi thản nhiên quay lưng lại, tiếp tục ăn nốt bữa khuya của mình. Ba đồ đệ nãy giờ vẫn ngây dại hết nhìn sư phụ, lại nhìn sang chàng hoàng tử đang nhún nhún vai giơ tay chào trước khi biến mất sau cửa chính. Chả biết màn đối đáp vừa rồi của họ hại não ra sao mà cả ba người đồng loạt sụp xuống, rên lên thống thiết.
"Sư phòooooooo...!"
***
Trên thành những bồn cây trải dài tại một góc sân bên ngoài sảnh chính, An Hạ đang loay hoay tìm cách kéo tấm áo choàng nhung lên, phủ kín khắp người mình. Mới rồi, Trường Giang có việc gì đó phải quay về phòng. Dặn cô nhớ phải ngồi yên tại đây đợi hắn, không được đi đâu. Hắn sẽ lập tức quay trở lại.
Trong lúc đợi, hãy suy nghĩ đến việc trả lời câu hỏi ban nãy của tôi.
Điều này... có quan trọng không?
Rất quan trọng!
Giữa màn sương đêm buông xuống ướt lạnh, mà cô nhỏ nào kia lại cảm thấy toàn thân cứ thế nóng bừng. Không thể tin được, chỉ trong một ngày thôi, cô đã bị gã bạn lạnh nhạt của mình... đánh úp hết lần này đến lần khác như thế! Lần nào lần nấy cũng đều rất manh động, làm trí tưởng tượng của cô có dạn dĩ đến đâu cũng không thể lường tới được. Như mới rồi, hắn nói việc cô thích ai rất - quan - trọng với hắn. Nghe kiểu gì vẫn thấy sao nó... mờ ám quá đi...! An Hạ nuốt khan một cái, tim lại bắt đầu gõ nhịp mạnh dần, rồi cuối cùng là dồn dập như trống trận.
Có nhớ tôi không?
... Tôi thì có. Rất, rất, rất nhớ...!
An Hạ cảm thấy máu mũi mình đã lại phun ra đầm đìa mất rồi.
Vì câu nói lừa tình trong điện thoại của hắn, mà cả buổi chiều cô cứ như người ở trên mây. Từ đầu đến cuối chỉ một mực thơ thẩn nghĩ về mấy lời đường mật nọ mà tự mình sung sướng, tự mình xấu hổ. Đến khi hắn xuất hiện, mang lồng ngực vững chãi kia ôm trọn lấy cô thì An Hạ đã chẳng còn hoài nghi chút gì nữa. Đúng là cô đã thích "cái đồ đáng ghét" đó. Không biết từ lúc nào, cũng chẳng biết vì sao, chỉ biết trong lòng mình lúc này, tràn ngập đến từng ngõ ngách nhỏ nhất, vẫn chỉ là hình bóng gã bạn thân từ nhỏ ấy.
Liệu... thay vì thắc mắc về cô bạn Huyền Mi xinh đẹp kia, có nên nói rằng cô thích hắn không?! Ánh mắt sâu thẳm của hắn khi nhìn cô lúc ấy, liệu có đổi thành vui sướng hay bất ngờ?! An Hạ vừa hồi hộp nghĩ ngợi, vừa cố gắng giữ lý trí mình thật tỉnh táo. Không phải là vì thích hắn đến mờ mắt rồi nên sinh ảo tưởng, mà thái độ của hắn đối với cô, rõ ràng có thay đổi so với trước kia. Không chỉ là quan tâm đơn thuần nữa, mà mỗi lúc lại nhen nhóm thêm chút gì đó... thân mật và ngọt ngào...
Lẽ nào, "tên đó" cũng có cảm nhận giống như cô?! Lẽ nào, tình cảm hắn dành cho cô, cũng có phần nào đó giống với tình cảm cô đã dành cho hắn?!
Ai đó làm ơn nói rằng đây là sự thật, chứ không phải cô lại tưởng bở thêm lần nữa đi...!
Tháp đồng hồ lớn ở giữa sân vừa điểm chuông, đã mười một giờ rưỡi. Chẳng còn bao lâu nữa năm mới sẽ đến. Học sinh từ trong hội trường lớn đã bắt đầu túa ra sân, đứng chật cả tiền sảnh. Dưới lớp hóa trang cầu kỳ tỉ mỉ là những gương mặt tràn đầy hân hoan, háo hức chờ đón thời khắc chuyển giao quan trọng. Những tiếng chuyện trò, cầu chúc như đánh tan mọi sự lạnh lẽo của đêm đông, thổi vào đó từng luồng sinh khí mới, rộn ràng và ấm áp...
Hòa với bầu không khí chung, trong lòng An Hạ cũng dần trở nên rạo rực. Thêm một năm nữa sắp sửa qua đi. Một năm với bao sự kiện, bao đổi thay, nhưng đến những giây phút cuối cùng này, cô vẫn được ở cùng với người ấy...
Chỉ vậy thôi, đã cảm thấy vô cùng êm ái và đủ đầy...
"An Hạ!"
An Hạ vừa nghe tiếng gọi tên mình đã vội vã đứng lên, quay người lại. Trước mặt cô là một chàng trai trong bộ hoàng phục vuông vức và đẹp đẽ, cùng một nụ cười rất hiền.
Chỉ tiếc không phải bóng dáng của người cô đang ngóng trông.
"Ừm... Chào cậu." An Hạ hơi nhoẻn miệng cười, cố sức gỡ bỏ mọi dấu vết của sự thẹn thùng hiện trên mặt mình suốt từ nãy đến giờ xuống.
Hoàng Hải thấy cô ngồi một mình giữa đám người tấp nập xung quanh thì không khỏi bị một động lực mơ hồ nào đó thôi thúc. Cậu ngập ngừng bước đến gần, cất giọng bất đắc dĩ.
"Xin lỗi vì sự cố vừa rồi... Tôi đã không giữ được bạn!"
"Sự cố?" An Hạ dùng vẻ mặt hoang mang hỏi lại, rồi dường như mãi mới nhớ ra, vội xua tay. "Có gì đâu, tớ cũng không có sao!"
Thiệt tình, người phải xin lỗi là mình mới đúng. Vừa thấy ai kia đã vội tít mắt, quên sạch cả trời đất nước non. Quên luôn cả anh bạn này. – Cô nhỏ dở khóc dở cười nghĩ thầm.
Hoàng Hải dè dặt tiến tới, trong thứ ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn lồng trang trí được treo dọc khắp hai hàng hiên của tiền sảnh, cậu vẫn thấy rõ khuôn mặt tròn trịa của cô hơi ửng hồng. Đôi mắt không vì trời đã sang khuya mà trở nên mỏi mệt, trong đôi đồng tử sinh động vẫn chất đầy những tia sáng long lanh. Chiếc áo choàng nhung đỏ đang bao lấy người cô lúc này dường như không thể che được hết ánh kim lấp lánh từ chiếc váy dưới chân, cứ thảng qua rồi lại vụt tắt. Như một vệt sao băng đột ngột xé ngang bầu trời, không để ai kịp nói lên điều ước, đẹp đẽ mà nuối tiếc khôn nguôi...
Đúng là cái đẹp chỉ có thể tồn tại rõ ràng nhất trong đôi mắt của kẻ si tình. Giữa màn đêm thăm thẳm, cô hiện ra với một vẻ vừa trẻ con lại vừa quyến rũ. Hoàng Hải bị dáng điệu của nàng công chúa trước mắt làm cho ngơ ngẩn, thực sự đã hiểu vì sao chàng hoàng tử qua đường nào kia chỉ nhìn thấy Bạch Tuyết có một lần đã mê say đến thế.
Bây giờ, chẳng phải cậu cũng đang có tâm trạng đó hay sao...?!
Trước sự lạ lùng của chàng "hoàng tử" trước mặt, An Hạ thực không hiểu chuyện gì, cũng không biết phải nên có thái độ thế nào bây giờ. Quanh chỗ cô đứng lúc này, người càng lúc càng đông. Cả trường như đang đổ ra đây để chờ đợi tiếng pháo hiệu thân quen đồng loạt được bắn lên chỉ trong ít phút nữa. Trường Giang vẫn chưa quay trở lại. An Hạ cứ thế dáo dác nhìn ngó, không biết rằng mình đã bị đẩy lại gần về phía Hoàng Hải từ lúc nào.
"Bạn... nhắm mắt vào một lúc được không?"
Hoàng Hải bất thần lên tiếng. Khoảng cách giữa hai người lúc này còn chưa tới một cánh tay.
An Hạ bị lời đề nghị này làm cho bất ngờ, vội vã ngẩng đầu lên.
"Có chuyện gì sao?"
"Bạn... tin tôi chứ?!" Hoàng Hải không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ kiên nhẫn hướng cái nhìn tha thiết của mình sang cô. Bàn tay đang đặt hờ hững bên hông kia, từ lúc nào đã vô thức nắm chặt lại.
"Cứ nhắm mắt vào nhé, tuyệt đối không được mở ra, cũng đừng cử động."
An Hạ dùng mười giây để suy nghĩ, rồi cũng bị sự thiết tha đến chân thành kia thuyết phục. Cô gật đầu, rồi nhắm mắt lại, hoàn toàn không cảm nhận được anh bạn đối diện mình kia, đang đưa mặt lại gần...
***
Tiếng pháo hiệu đầu tiên nổ vang, cũng là lúc tất cả học sinh đang đứng quanh tháp đồng hồ lớn giữa quảng trường trung tâm như vỡ òa. Năm mới đã chính thức gõ cửa, mang theo bản nhạc Happy New Year đình đám.
Mọi người đồng loạt trao cho nhau những nụ cười tươi tắn, những lời chúc tốt đẹp về một năm mới bình an và yên lành.
Giữa đám đông nhộn nhạo, có một cậu trai cao lớn trong bộ đồ đen bí ẩn, đang sững người nhìn về phía những bụi cây ngâu. Gương mặt đẹp trai của cậu dần trở nên cứng ngắc. Chút lửa nồng trong đáy mắt cũng đã lụi đi từ lúc nào, thế vào đó chỉ là một khoảng tối đến vô tận.
Cậu ta cứ thế đứng chết trân tại chỗ. Đôi mắt như in hằn lên bóng dáng của hai người nào đó đang chậm rãi trao nhau những cử chỉ âu yếm trong khoảnh khắc ý nghĩa nhất của đất trời.
Cả ngọn đồi nhỏ đã bước sang năm mới đầy ấm áp. Chẳng ai để ý đến một người đang lẳng lặng lui mình vào giữa màn đêm mịt mùng.
Có lẽ từ lúc này trở đi, trong lòng cậu con trai ấy, mùa xuân sẽ mãi chẳng quay về...!
Giữa không khí tưng bừng ấy, bên dưới những bậc thềm đá hoa sáng bóng của sảnh chính, nơi có cả khoảng sân rộng với đài phun nước đang thầm trình diễn những vũ điệu uyển chuyển, vẫn rải rác đây đó là những học sinh đang ngồi trên những băng ghế dài. Có lẽ đó là những thành phần thiểu số không ham thích đám đông, giữa đêm cuối năm chỉ muốn tìm kiếm chút yên tĩnh để ngồi ôn lại những tình hình chiến sự, yêu đương trai gái, hay ân oán tình thù của đời người.
Lẫn trong số đó là An Hạ. Cô ngồi bệt xuống thành một bồn hoa thược dược đủ mọi màu sắc, đang liên tục đưa tay xoa nắn hai bắp chân đã sớm mỏi nhừ của mình. Đúng là Lọ Lem có muốn đi dự vũ hội thì chí ít cũng phải biết làm hai điều: đi giày cao gót, và nhảy. Còn An Hạ, khi tách riêng hai việc đó ra, thì miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể gọi là... từng trải, theo đúng nghĩa thực. Thế nên khi phải làm hai điều đó cùng lúc, cả người lẫn thân chỉ biết khóc thét.
Trường Giang khẽ quỳ một gối xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng bàn chân đã hơi sưng đỏ kia lên mà mát-xa nhẹ nhàng. Chân cô rất nhỏ, chỉ tầm cỡ lớn của trẻ em, nằm lọt thỏm trong bàn tay ấm áp của hắn. Trường Giang thực hiện các động tác xoa nắn rất chuyên tâm, bàn tay như có ma thuật, mỗi lần lướt qua huyệt vị nào đó trên chân cô cũng để lại một cảm giác nhẹ nhõm khó tả. Cô Hường, mẹ hắn, vẫn thường đi khoe khắp nơi là cậu út nhà mình thiên bẩm đã có "bàn tay vàng" không chỉ trong vật lý trị liệu. Ngay cả tới khâu vá, thậm chí... chặt thịt gà cũng đều nhanh nhẹn và thanh thoát hơn hẳn người bình thường. Sau này chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ giỏi. Đó là chính là ý trời.
Vậy mà cậu quý tử kia còn chưa đến tuổi thành niên đã đòi dứt tình với Sinh Hóa để kết đôi với Toán Lý. Bảo sao cô Hường lại chẳng tức giận.
"Đi giày bệt đế mềm là được rồi. Bà lùn vậy có trèo lên cái thứ này cũng có cao lên được bao nhiêu đâu?!"
Trường Giang bất ngờ lên tiếng, vẫn là cái giọng nhọn hoắt như muốn châm chích con nhà người ta. Nhưng giờ không hiểu sao đến tai cô lại nghe ra chút xót xa gì ẩn trong đó, khiến An Hạ đang chằm chằm nhìn xuống mái tóc đen nhánh kia mà thơ thẩn nghĩ ngợi, cũng nhất thời xúc động.
Hành động hắn đang làm này đã quen thuộc với cô suốt bao nhiêu năm. Nhưng đến tận hôm nay, cô mới cảm thấy nó trở nên đặc biệt như vậy.
Có quan tâm. Mà cũng thật dịu dàng...
"Tại cái váy đó không phù hợp với giày đế mềm..." An Hạ cúi đầu lí nhí. Thực ra, cô cũng thích đôi giày Loli của mình lắm. Có điều từ ngoài nhìn vào, quả thật hai món đồ đó chẳng thể ghép đôi được với nhau.
"Nhưng, giày cao gót này cũng có phù hợp với bà đâu?!" Trường Giang đổi sang bàn chân kia của cô, đôi mày hơi nhíu lại khi cảm thấy cô khẽ run lên khi hắn giúp cô duỗi cơ.
"Cái gọi là 'phù hợp', tuyệt đối không phải thứ chỉ cần nhìn qua bề ngoài mà có thể đánh giá." Hắn cất giọng đều đều trong khi vẫn cúi đầu, dùng đôi tay mình xoa bóp chân cô một cách cẩn trọng. "Ai nhìn vào cũng cho rằng đôi giày này xứng với bộ váy, nhưng mấy ai nghĩ đến việc nó có hợp với người, hay mang nó sẽ gây đau đớn như vậy đâu?!"
"Tương xứng, không hẳn lúc nào cũng là phù hợp. Quyết định, phải do chính người trong cuộc cảm nhận và lựa chọn mới được."
An Hạ không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe. Thực sự lúc này, cô rất muốn mở miệng hỏi cái người đang ngồi trước mặt mình này. Là... người thế nào mới được coi là phù hợp với hắn? Tương xứng, trong trường hợp này có thể coi là phù hợp không? Hắn rốt cuộc đã cảm nhận và lựa chọn thế nào?
Hàng chục câu hỏi cứ thế chạy vòng quanh trong đầu cô như chơi đuổi bắt. Từ khi cô nàng bí thư lớp Lý xinh đẹp ở cạnh phòng cô chuyển lên tầng trên vì sức khỏe yếu không ở được nơi ẩm thấp, thì ngoài thông tin bọn họ học cùng lớp, ngồi cùng bàn, một là lớp trưởng một là bí thư, và cùng sinh hoạt Câu lạc bộ Vật Lý với nhau ra, còn lại, cái gì cô cũng không biết. Đây đó thi thoảng An Hạ cũng nghe phong thanh được mấy tin tức lặt vặt từ thông tấn xã con vịt cồ, rằng hai người bọn họ đang cặp kè với nhau, nhưng cô không tin.
Không tin, hay là không muốn tin, cô cũng không rõ nữa... Cho tới cái ngày cô ngập ngừng đem túi quà mừng sinh nhật tới lớp của hắn...
"Đang nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?"
An Hạ hơi giật mình, thấy Trường Giang đã ngừng lại động tác từ lúc nào, đang ngẩng đầu nhìn cô.
"Dạo này có tâm sự gì phải không?"
Hắn chậm rãi mở miệng, hướng đôi mắt đen lạnh nghiêm nghị về phía cô một cách thẳng thắn. Như thể, việc cô phải trả lời là đương nhiên, không được phép trốn tránh vậy. Thực ra, tới thời điểm hiện tại, An Hạ cũng không có ý định tránh né gì nữa. Có tâm sự? Hẳn rồi. Chỉ là tâm sự này không phải là thứ có thể tùy tiện ngỏ cùng hắn, càng không biết phải bắt đầu như thế nào thôi...
Trường Giang im lặng nhìn vẻ lưỡng lự ngày một hiện rõ trên mặt cô bạn nhỏ của mình một lúc. Đúng là con gái lớn lên như thay đổi từng ngày. Mỗi lần gặp nhau, là một lần hắn thấy cô lại đổi khác. Bộ váy áo công chúa điệu đàng này, kiểu tóc hiện đại hơn, còn đôi giày cao gót cũng góp phần dắt cô bước vào thời thiếu nữ. Còn đâu nữa đứa con gái ngày ngày vẫn mặc pijama chạy qua chạy lại phòng hắn cả chục lần?! Còn đâu nữa con nhóc nhanh khóc nhanh cười, chỉ trong một phút có thể làm ra đến hàng chục biểu cảm?! Bây giờ, vẻ mặt vô tư lự đó đã lặn mất, thế vào là những khoảnh khắc ngơ ngẩn xa xăm...
"Hay... đang thích ai rồi?"
Trường Giang nặng nề nhả ra vài chữ, mà vào tai An Hạ lại đùng đoàng như sấm nổ. Bất giác cả người cô cứng lại, bàn chân nhỏ nhắn trong tay hắn cũng vì thế hơi run lên một chút. Trường Giang bị thái độ này của cô làm cho thoáng ngỡ ngàng, cảm thấy mồm miệng bỗng dưng nhạt thếch, chân tay cũng chẳng biết vì sao, bải hoải hẳn đi.
Hắn đã đoán đúng! Nhìn cái bộ dạng bối rối đến mức chả biết giấu mình vào đâu kia, chỉ có thể là bị bắn trúng tim đen thôi. Bảo sao gần đây hắn cứ thấy cô có gì đó là lạ. An Hạ không còn suồng sã với hắn như trước nữa, mà ý thức hơn về việc giữ khoảng cách. Ít gặp mặt, ít ở chung, lại học đâu được cái thói hay thẹn.
Hóa ra, chẳng phải là đùa...!
Trường Giang nén sự thất vọng trong lòng mình xuống, cố làm ra vẻ bình thản.
"Người đó... Là ai?!"
***
Hoàng Hải đến tận lúc này mới lết được xác quay trở về chỗ ngồi ban đầu. Dễ gì có dịp ngon ăn vậy, rốt cuộc lại bị cái trò tắt điện ngớ ngẩn kia phá cho tan hoang. Đúng là tận xui mà!
"Thỏa mãn rồi chứ?" Tuấn Hùng vừa cầm một miếng gà rán to tướng bỏ vào miệng, vừa hỏi. Trong tiếng nhạc xập xình từ sảnh chính vang lại, cậu ta cùng các "đồ đệ" vẫn ngồi nguyên tại chỗ tận lực dùng "cơm chay" một cách đầy thanh tịnh và thư thái. Như muốn để miếng ăn ngon lành kia xoa dịu đi... trái tim tan nát của mình ban nãy vậy.
"Thỏa mãn cái con khỉ!" Hoàng Hải nhấm nhẳng vớ lấy chai nước khoáng tu liền một hơi. Nãy giờ bị các người đẹp giằng co chà đạp, cậu chỉ hận sao sàn nhà không đột nhiên nứt ra làm đôi để có thể chui ngay xuống. "Còn chưa kịp manh động đã bị dòng đời xô đẩy thế này rồi. Có lẽ đó là ý trời, muốn duyên nợ của tao với cô ấy chỉ đến đây thôi...!"
Bài cải lương não lòng của chàng lớp trưởng khiến cho tất thảy đám huynh đệ đồng loạt chết nghẹn. Ngộ Không Xuân Sơn vừa đấm ngực thùm thụp, vừa hướng Hoàng Hải phều phào.
"Lạy hồn! Người ta yêu nhau mấy núi cũng leo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua. Mà mày mới chỉ thấy đường xa một chút đã ba chân bốn cẳng chạy về rồi à?!"
"Phải đấy! Thích người ta thì cứ nói thẳng ra. Lành làm gáo, vỡ làm muôi, mày sợ cái gì chứ?!"
"Con hổ có lá gan chuột nhắt!"
Hoàng Hải mặt mỗi lúc một tối lại trước đống lời lẽ có khích bác, có phê bình, có quan ngại... của mấy gã bạn thối chẳng biết đã từng có kinh nghiệm tình trường lần nào chưa. Bọn nó không hiểu, cái cảm giác hốt hoảng khi lạc mất cô ở giữa dòng người, cố gắng hết sức để tìm kiếm để rồi khi tìm ra được lại thấy mình chỉ là kẻ đến sau, nó đau đến thế nào đâu... Lúc đó, Hoàng Hải chỉ đứng cách anh chàng hiệp sĩ áo đen ấy vài bước, mà An Hạ vẫn không hề nhìn thấy. Dường như mỗi khi gặp hắn ta, đôi mắt cô lại trở nên quá chật hẹp, chỉ thêm một người nữa cũng chẳng thể nào vừa. Hai người bọn họ quyến luyến nhau như thế, đến mức cả thế giới xung quanh cũng như mờ nhạt đi, thì ngoài buồn bực và ghen tức, ngoài im lặng và quay lưng bỏ đi, thì Hoàng Hải còn có thể làm được gì?!
Trước sự phiền muộn của Hoàng Hải, "Đường Tăng" cuối cùng cũng mở lòng từ bi, không cùng mấy "đồ đệ" góp lời xài xể, chỉ khẽ hỏi.
"Tình địch lại xuất hiện rồi hả?"
"Ừ." Hoàng Hải không phủ nhận. "Chẳng còn cơ hội nào!"
"Mày đang nghĩ mình thua kém anh chàng đẹp trai đó bởi mười sáu năm quen biết, đúng không?" Tuấn Hùng cất giọng trầm ngâm.
Hôm ở lễ hội, chính cậu cũng nhận ra vị trí của hai anh chàng này trong lòng cô nhỏ kia còn cách xa như thế nào. Phải thừa nhận, thói quen cũng như sự hiểu biết lẫn nhau trong từng ấy năm là một lợi thế rất lớn. Nhưng dù vậy đi nữa, thì đã sao?! Mối quan hệ giữa hai người ấy chẳng phải vẫn chỉ đang quanh quẩn ở vạch xuất phát?! Lợi thế có lớn đến đâu cũng chỉ là lợi thế. Quan trọng hơn, ai là người dám dứt điểm, và dứt điểm thành công trước kìa...
"Cậu ta hơn mày mười sáu năm, nhưng cũng có thể coi là đã thua mày vì mười sáu năm ấy." Cậu chầm chậm chia sẻ với bạn mình. "Mày xuất hiện sau, nhưng lại xuất phát trước. Còn cậu ta, sẽ bị chính cái thứ tưởng chừng là lợi thế đó, ràng buộc."
"Ý mày là...?"
"Xét một cách toàn diện, dù thế nào thì người sợ mất và sẽ bị mất nhiều thứ hơn nếu thất bại là cậu ta, chứ không phải mày! Hơn nữa, tốt nhất không hẳn đã là phù hợp nhất. Hiểu ý tao chứ?!"
Tuấn Hùng mỉm cười, hơi đẩy gọng kính trên sống mũi lên cao một chút. Bên cạnh là ba cặp mắt đang hau háu nhìn đến quên cả nhai. Còn Hoàng Hải, sau một hồi ngỡ ngàng cũng đã cười phì một tiếng. Cậu đập tay lên vai chàng Bí thư một cách đầy tin cậy.
"Cảm ơn!"
"Hồi nãy hình như tao thấy một ai đó trông giống công chúa lắm, đang lơ ngơ đứng – một – mình ngoài hồ phun nước đấy!"
Tuấn Hùng làm như vô tình kể về một người nào đó lạ hoắc, rồi thản nhiên quay lưng lại, tiếp tục ăn nốt bữa khuya của mình. Ba đồ đệ nãy giờ vẫn ngây dại hết nhìn sư phụ, lại nhìn sang chàng hoàng tử đang nhún nhún vai giơ tay chào trước khi biến mất sau cửa chính. Chả biết màn đối đáp vừa rồi của họ hại não ra sao mà cả ba người đồng loạt sụp xuống, rên lên thống thiết.
"Sư phòooooooo...!"
***
Trên thành những bồn cây trải dài tại một góc sân bên ngoài sảnh chính, An Hạ đang loay hoay tìm cách kéo tấm áo choàng nhung lên, phủ kín khắp người mình. Mới rồi, Trường Giang có việc gì đó phải quay về phòng. Dặn cô nhớ phải ngồi yên tại đây đợi hắn, không được đi đâu. Hắn sẽ lập tức quay trở lại.
Trong lúc đợi, hãy suy nghĩ đến việc trả lời câu hỏi ban nãy của tôi.
Điều này... có quan trọng không?
Rất quan trọng!
Giữa màn sương đêm buông xuống ướt lạnh, mà cô nhỏ nào kia lại cảm thấy toàn thân cứ thế nóng bừng. Không thể tin được, chỉ trong một ngày thôi, cô đã bị gã bạn lạnh nhạt của mình... đánh úp hết lần này đến lần khác như thế! Lần nào lần nấy cũng đều rất manh động, làm trí tưởng tượng của cô có dạn dĩ đến đâu cũng không thể lường tới được. Như mới rồi, hắn nói việc cô thích ai rất - quan - trọng với hắn. Nghe kiểu gì vẫn thấy sao nó... mờ ám quá đi...! An Hạ nuốt khan một cái, tim lại bắt đầu gõ nhịp mạnh dần, rồi cuối cùng là dồn dập như trống trận.
Có nhớ tôi không?
... Tôi thì có. Rất, rất, rất nhớ...!
An Hạ cảm thấy máu mũi mình đã lại phun ra đầm đìa mất rồi.
Vì câu nói lừa tình trong điện thoại của hắn, mà cả buổi chiều cô cứ như người ở trên mây. Từ đầu đến cuối chỉ một mực thơ thẩn nghĩ về mấy lời đường mật nọ mà tự mình sung sướng, tự mình xấu hổ. Đến khi hắn xuất hiện, mang lồng ngực vững chãi kia ôm trọn lấy cô thì An Hạ đã chẳng còn hoài nghi chút gì nữa. Đúng là cô đã thích "cái đồ đáng ghét" đó. Không biết từ lúc nào, cũng chẳng biết vì sao, chỉ biết trong lòng mình lúc này, tràn ngập đến từng ngõ ngách nhỏ nhất, vẫn chỉ là hình bóng gã bạn thân từ nhỏ ấy.
Liệu... thay vì thắc mắc về cô bạn Huyền Mi xinh đẹp kia, có nên nói rằng cô thích hắn không?! Ánh mắt sâu thẳm của hắn khi nhìn cô lúc ấy, liệu có đổi thành vui sướng hay bất ngờ?! An Hạ vừa hồi hộp nghĩ ngợi, vừa cố gắng giữ lý trí mình thật tỉnh táo. Không phải là vì thích hắn đến mờ mắt rồi nên sinh ảo tưởng, mà thái độ của hắn đối với cô, rõ ràng có thay đổi so với trước kia. Không chỉ là quan tâm đơn thuần nữa, mà mỗi lúc lại nhen nhóm thêm chút gì đó... thân mật và ngọt ngào...
Lẽ nào, "tên đó" cũng có cảm nhận giống như cô?! Lẽ nào, tình cảm hắn dành cho cô, cũng có phần nào đó giống với tình cảm cô đã dành cho hắn?!
Ai đó làm ơn nói rằng đây là sự thật, chứ không phải cô lại tưởng bở thêm lần nữa đi...!
Tháp đồng hồ lớn ở giữa sân vừa điểm chuông, đã mười một giờ rưỡi. Chẳng còn bao lâu nữa năm mới sẽ đến. Học sinh từ trong hội trường lớn đã bắt đầu túa ra sân, đứng chật cả tiền sảnh. Dưới lớp hóa trang cầu kỳ tỉ mỉ là những gương mặt tràn đầy hân hoan, háo hức chờ đón thời khắc chuyển giao quan trọng. Những tiếng chuyện trò, cầu chúc như đánh tan mọi sự lạnh lẽo của đêm đông, thổi vào đó từng luồng sinh khí mới, rộn ràng và ấm áp...
Hòa với bầu không khí chung, trong lòng An Hạ cũng dần trở nên rạo rực. Thêm một năm nữa sắp sửa qua đi. Một năm với bao sự kiện, bao đổi thay, nhưng đến những giây phút cuối cùng này, cô vẫn được ở cùng với người ấy...
Chỉ vậy thôi, đã cảm thấy vô cùng êm ái và đủ đầy...
"An Hạ!"
An Hạ vừa nghe tiếng gọi tên mình đã vội vã đứng lên, quay người lại. Trước mặt cô là một chàng trai trong bộ hoàng phục vuông vức và đẹp đẽ, cùng một nụ cười rất hiền.
Chỉ tiếc không phải bóng dáng của người cô đang ngóng trông.
"Ừm... Chào cậu." An Hạ hơi nhoẻn miệng cười, cố sức gỡ bỏ mọi dấu vết của sự thẹn thùng hiện trên mặt mình suốt từ nãy đến giờ xuống.
Hoàng Hải thấy cô ngồi một mình giữa đám người tấp nập xung quanh thì không khỏi bị một động lực mơ hồ nào đó thôi thúc. Cậu ngập ngừng bước đến gần, cất giọng bất đắc dĩ.
"Xin lỗi vì sự cố vừa rồi... Tôi đã không giữ được bạn!"
"Sự cố?" An Hạ dùng vẻ mặt hoang mang hỏi lại, rồi dường như mãi mới nhớ ra, vội xua tay. "Có gì đâu, tớ cũng không có sao!"
Thiệt tình, người phải xin lỗi là mình mới đúng. Vừa thấy ai kia đã vội tít mắt, quên sạch cả trời đất nước non. Quên luôn cả anh bạn này. – Cô nhỏ dở khóc dở cười nghĩ thầm.
Hoàng Hải dè dặt tiến tới, trong thứ ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn lồng trang trí được treo dọc khắp hai hàng hiên của tiền sảnh, cậu vẫn thấy rõ khuôn mặt tròn trịa của cô hơi ửng hồng. Đôi mắt không vì trời đã sang khuya mà trở nên mỏi mệt, trong đôi đồng tử sinh động vẫn chất đầy những tia sáng long lanh. Chiếc áo choàng nhung đỏ đang bao lấy người cô lúc này dường như không thể che được hết ánh kim lấp lánh từ chiếc váy dưới chân, cứ thảng qua rồi lại vụt tắt. Như một vệt sao băng đột ngột xé ngang bầu trời, không để ai kịp nói lên điều ước, đẹp đẽ mà nuối tiếc khôn nguôi...
Đúng là cái đẹp chỉ có thể tồn tại rõ ràng nhất trong đôi mắt của kẻ si tình. Giữa màn đêm thăm thẳm, cô hiện ra với một vẻ vừa trẻ con lại vừa quyến rũ. Hoàng Hải bị dáng điệu của nàng công chúa trước mắt làm cho ngơ ngẩn, thực sự đã hiểu vì sao chàng hoàng tử qua đường nào kia chỉ nhìn thấy Bạch Tuyết có một lần đã mê say đến thế.
Bây giờ, chẳng phải cậu cũng đang có tâm trạng đó hay sao...?!
Trước sự lạ lùng của chàng "hoàng tử" trước mặt, An Hạ thực không hiểu chuyện gì, cũng không biết phải nên có thái độ thế nào bây giờ. Quanh chỗ cô đứng lúc này, người càng lúc càng đông. Cả trường như đang đổ ra đây để chờ đợi tiếng pháo hiệu thân quen đồng loạt được bắn lên chỉ trong ít phút nữa. Trường Giang vẫn chưa quay trở lại. An Hạ cứ thế dáo dác nhìn ngó, không biết rằng mình đã bị đẩy lại gần về phía Hoàng Hải từ lúc nào.
"Bạn... nhắm mắt vào một lúc được không?"
Hoàng Hải bất thần lên tiếng. Khoảng cách giữa hai người lúc này còn chưa tới một cánh tay.
An Hạ bị lời đề nghị này làm cho bất ngờ, vội vã ngẩng đầu lên.
"Có chuyện gì sao?"
"Bạn... tin tôi chứ?!" Hoàng Hải không trả lời thẳng câu hỏi, chỉ kiên nhẫn hướng cái nhìn tha thiết của mình sang cô. Bàn tay đang đặt hờ hững bên hông kia, từ lúc nào đã vô thức nắm chặt lại.
"Cứ nhắm mắt vào nhé, tuyệt đối không được mở ra, cũng đừng cử động."
An Hạ dùng mười giây để suy nghĩ, rồi cũng bị sự thiết tha đến chân thành kia thuyết phục. Cô gật đầu, rồi nhắm mắt lại, hoàn toàn không cảm nhận được anh bạn đối diện mình kia, đang đưa mặt lại gần...
***
Tiếng pháo hiệu đầu tiên nổ vang, cũng là lúc tất cả học sinh đang đứng quanh tháp đồng hồ lớn giữa quảng trường trung tâm như vỡ òa. Năm mới đã chính thức gõ cửa, mang theo bản nhạc Happy New Year đình đám.
Mọi người đồng loạt trao cho nhau những nụ cười tươi tắn, những lời chúc tốt đẹp về một năm mới bình an và yên lành.
Giữa đám đông nhộn nhạo, có một cậu trai cao lớn trong bộ đồ đen bí ẩn, đang sững người nhìn về phía những bụi cây ngâu. Gương mặt đẹp trai của cậu dần trở nên cứng ngắc. Chút lửa nồng trong đáy mắt cũng đã lụi đi từ lúc nào, thế vào đó chỉ là một khoảng tối đến vô tận.
Cậu ta cứ thế đứng chết trân tại chỗ. Đôi mắt như in hằn lên bóng dáng của hai người nào đó đang chậm rãi trao nhau những cử chỉ âu yếm trong khoảnh khắc ý nghĩa nhất của đất trời.
Cả ngọn đồi nhỏ đã bước sang năm mới đầy ấm áp. Chẳng ai để ý đến một người đang lẳng lặng lui mình vào giữa màn đêm mịt mùng.
Có lẽ từ lúc này trở đi, trong lòng cậu con trai ấy, mùa xuân sẽ mãi chẳng quay về...!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.