Chương 6: Trốn Tránh
Diep Son
15/06/2024
Trong một ngày này chỉ cần nhìn đến mặt của Lâm Thanh Dao, trong lòng
bỗng xuất hiện những cơn tức giận nho nhỏ còn có cả những hình ảnh của
cô cùng với Dịch Dương. Hạ Duật rất muốn đem chuyện này vứt ra khỏi đầu, cho nên chỉ có thể tránh mặt cô mọi lúc.
Giờ cơm trưa vừa nhìn thấy Lâm Thanh Dao cầm khay cơm đến liền dừng đũa, cầm khay bước ra khỏi phòng ăn. Hay trên đường những giờ ra chơi vô tình gặp nhau, cậu cũng quay lưng lại với cô rồi bước nhanh hơn.
Đến giờ ra về, Lâm Thanh Dao chạy đến lớp của Hạ Duật, rất tiếc chẳng thấy bóng dáng của cậu đâu cả.
Cậu là đang trốn tránh cô sao? Tại sao lại làm thế?
Lâm Thanh Dao đành lủi thủi đi về một mình, trong ngày hôm nay cô đã làm gì khiến anh phải tức giận đến thế? Vừa nhìn thấy cô liền bỏ đi, cô đáng ghét đến thế sao?
Đi được một đoạn, bên cạnh đột nhiên có một người xuất hiện, cô không quan tâm chỉ cúi đầu nhìn bước đi của mình, khi người bên cạnh lên tiếng cô mới ngước lên nhìn.
" Dao Dao, chào cậu."
" Chào bạn học Mộc."
" Sao này chúng ta sẽ là bạn nên chỉ cần gọi tớ là Hân Hân."
" Có vẻ trước kia và sau này chúng ta không thân đến mức phải gọi tên thân mật nhỉ?"
" Oh vậy tớ không muốn làm bạn với cậu nữa."
Mộc Khả Hân đột nhiên dừng lại bước chân, mỉm cười nhìn cô, nụ cười này có chút quỷ dị. Cô ta từ từ tiến lại, gương mặt lúc này rất khác với mọi khi gặp cô. Ánh mắt của cô ta như có dao muốn đâm nát người cô vậy.
" Tớ muốn làm tình địch với cậu."
" Cậu có ý gì?"
" Sao lại chậm tiêu thế? Lâm Thanh Dao, tôi và Hạ Duật đang trong mối quan hệ tìm hiểu đấy, buổi sáng cô nhìn thấy chứ, cậu ấy nhường cơm còn uống nước tôi đưa. Nếu như lúc trước, cậu cũng biết cậu ấy sẽ không nhận nước của bất kì ai càng không thể nhường phần ăn cho người khác giới. Nhưng tôi là ngoại lệ đấy."
Mộc Khả Hân càng nói càng hăng say, nhìn vẻ mặt đau khổ của Lâm Thanh Dao càng khiến cô ta hưng phấn. Đã bao lâu rồi cô ta chưa phấn khích thế này, cô ta nhếch mép nói tiếp.
" Nói cậu là tình địch cũng chẳng phải nhỉ? Haiz! Một tình yêu đơn phương đúng là tội nghiệp thật đấy."
" Rốt cuộc cậu có bao nhiêu bộ mặt, trước giờ lại tỏ vẻ ngây thơ làm bạch liên hoa. Xem ra cậu cũng là người trơ trẽn!"
" Sao?"
" Tôi không tin Hạ Duật và cậu sẽ yêu đương. Cho nên đừng phí lời, tôi càng không hứng thú cùng cậu tâm sự."
Lâm Thanh Dao với vẻ mặt điềm tĩnh, cố gắng không để lời nói của cô ta làm ảnh hưởng, trấn an bản thân bước đi vững chắc. Mộc Khả Hân nhìn theo bóng lưng của cô mà cười khẩy, cô ta không tin bản thân cô sẽ không đau lòng, trước khi cô lên xe, cô ta còn châm một chút dầu vào.
" Không muốn nghe hay đang đố kị với tôi nên không chấp nhận được sự thật sao?"
" Không phải, bởi vì cậu không xứng."
" Cậu..."
Lâm Thanh Dao bước vào xe bỏ mặc Mộc Khả Hân đang tức giận phía sau. Ngồi trong xe gương mặt cô trầm lặng, cô rất sợ những lời cô ta nói sẽ thành hiện thực. Cô rất sợ sẽ mất Hạ Duật. Tình yêu đơn phương này đến lúc nào cô mới nhận được hạnh phúc đây, hai ba năm hay là cả đời đều sẽ không nhận được hạnh phúc từ cậu.
Lúc trước Lâm Thanh Dao rất tự tin bản thân sẽ khiến cho cậu rung động, có lẽ sự rung động ấy chỉ có một mình cô, càng ngày càng khiến cho cô lúng sâu vào động không đáy.
Mặc kệ ánh mắt ghét bỏ của Hạ Duật nhưng cô vẫn mặt dày bám theo, những lời phũ phàng của cậu không khiến cô bỏ cuộc. Nhưng hiện giờ, tại sao cô lại sợ như thế này?
Tan học Hạ Duật đã nhanh chóng chạy như bay ra khỏi trường để trốn tránh cô. Trong đầu cậu rất rối nếu thấy cô, cậu sẽ mất kiểm soát lời nói mà nói những điều không hay nên đành chơi trò chơi trốn tránh này.
Hạ Duật tự nhốt bản thân trong phòng không ra ngoài. Phòng của cậu rất rộng, trong đấy còn có cả chỗ để giải toả căng thẳng, những màn hình 4D và những máy trò chơi, cũng vì thế mà hai con người Lục Giản và Tả Đồng rất thích đến nhà cậu làm ổ vào ngày nghỉ.
Cậu dùng cách chơi game để xua tan những cơn tức giận khó hiểu của mình, chơi hết bàn này đến bàn khác, trong lòng vẫn nghĩ đến hai hình ảnh đó khiến đầu óc cậu rối tung. Cậu đưa tay vò đầu của mình rồi phá tiết lên bao cát gần đó, những nắm đắm được tung ra khiến bao cát lắc lư điên cuồng.
Đánh cho đến khi cả người đầy mồ hôi, Hạ Duật mệt mỏi nằm xuống thở dốc liên tục. Ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà, hình ảnh Lâm Thanh Dao nở ra nụ cười toả nắng hiện lên, khoé môi cậu giương lên, cậu đưa tay giơ lên như muốn chạm vào gương mặt của cô.
Cánh tay trên không trung bỗng nhiên rụt lại, chân mày nhíu lại, ánh mắt sâu thẩm nhìn lên trần nhà.
Cậu là đang thích Lâm Thanh Dao sao?
Hừ! Chuyện nực cười gì đây?
Giờ cơm trưa vừa nhìn thấy Lâm Thanh Dao cầm khay cơm đến liền dừng đũa, cầm khay bước ra khỏi phòng ăn. Hay trên đường những giờ ra chơi vô tình gặp nhau, cậu cũng quay lưng lại với cô rồi bước nhanh hơn.
Đến giờ ra về, Lâm Thanh Dao chạy đến lớp của Hạ Duật, rất tiếc chẳng thấy bóng dáng của cậu đâu cả.
Cậu là đang trốn tránh cô sao? Tại sao lại làm thế?
Lâm Thanh Dao đành lủi thủi đi về một mình, trong ngày hôm nay cô đã làm gì khiến anh phải tức giận đến thế? Vừa nhìn thấy cô liền bỏ đi, cô đáng ghét đến thế sao?
Đi được một đoạn, bên cạnh đột nhiên có một người xuất hiện, cô không quan tâm chỉ cúi đầu nhìn bước đi của mình, khi người bên cạnh lên tiếng cô mới ngước lên nhìn.
" Dao Dao, chào cậu."
" Chào bạn học Mộc."
" Sao này chúng ta sẽ là bạn nên chỉ cần gọi tớ là Hân Hân."
" Có vẻ trước kia và sau này chúng ta không thân đến mức phải gọi tên thân mật nhỉ?"
" Oh vậy tớ không muốn làm bạn với cậu nữa."
Mộc Khả Hân đột nhiên dừng lại bước chân, mỉm cười nhìn cô, nụ cười này có chút quỷ dị. Cô ta từ từ tiến lại, gương mặt lúc này rất khác với mọi khi gặp cô. Ánh mắt của cô ta như có dao muốn đâm nát người cô vậy.
" Tớ muốn làm tình địch với cậu."
" Cậu có ý gì?"
" Sao lại chậm tiêu thế? Lâm Thanh Dao, tôi và Hạ Duật đang trong mối quan hệ tìm hiểu đấy, buổi sáng cô nhìn thấy chứ, cậu ấy nhường cơm còn uống nước tôi đưa. Nếu như lúc trước, cậu cũng biết cậu ấy sẽ không nhận nước của bất kì ai càng không thể nhường phần ăn cho người khác giới. Nhưng tôi là ngoại lệ đấy."
Mộc Khả Hân càng nói càng hăng say, nhìn vẻ mặt đau khổ của Lâm Thanh Dao càng khiến cô ta hưng phấn. Đã bao lâu rồi cô ta chưa phấn khích thế này, cô ta nhếch mép nói tiếp.
" Nói cậu là tình địch cũng chẳng phải nhỉ? Haiz! Một tình yêu đơn phương đúng là tội nghiệp thật đấy."
" Rốt cuộc cậu có bao nhiêu bộ mặt, trước giờ lại tỏ vẻ ngây thơ làm bạch liên hoa. Xem ra cậu cũng là người trơ trẽn!"
" Sao?"
" Tôi không tin Hạ Duật và cậu sẽ yêu đương. Cho nên đừng phí lời, tôi càng không hứng thú cùng cậu tâm sự."
Lâm Thanh Dao với vẻ mặt điềm tĩnh, cố gắng không để lời nói của cô ta làm ảnh hưởng, trấn an bản thân bước đi vững chắc. Mộc Khả Hân nhìn theo bóng lưng của cô mà cười khẩy, cô ta không tin bản thân cô sẽ không đau lòng, trước khi cô lên xe, cô ta còn châm một chút dầu vào.
" Không muốn nghe hay đang đố kị với tôi nên không chấp nhận được sự thật sao?"
" Không phải, bởi vì cậu không xứng."
" Cậu..."
Lâm Thanh Dao bước vào xe bỏ mặc Mộc Khả Hân đang tức giận phía sau. Ngồi trong xe gương mặt cô trầm lặng, cô rất sợ những lời cô ta nói sẽ thành hiện thực. Cô rất sợ sẽ mất Hạ Duật. Tình yêu đơn phương này đến lúc nào cô mới nhận được hạnh phúc đây, hai ba năm hay là cả đời đều sẽ không nhận được hạnh phúc từ cậu.
Lúc trước Lâm Thanh Dao rất tự tin bản thân sẽ khiến cho cậu rung động, có lẽ sự rung động ấy chỉ có một mình cô, càng ngày càng khiến cho cô lúng sâu vào động không đáy.
Mặc kệ ánh mắt ghét bỏ của Hạ Duật nhưng cô vẫn mặt dày bám theo, những lời phũ phàng của cậu không khiến cô bỏ cuộc. Nhưng hiện giờ, tại sao cô lại sợ như thế này?
Tan học Hạ Duật đã nhanh chóng chạy như bay ra khỏi trường để trốn tránh cô. Trong đầu cậu rất rối nếu thấy cô, cậu sẽ mất kiểm soát lời nói mà nói những điều không hay nên đành chơi trò chơi trốn tránh này.
Hạ Duật tự nhốt bản thân trong phòng không ra ngoài. Phòng của cậu rất rộng, trong đấy còn có cả chỗ để giải toả căng thẳng, những màn hình 4D và những máy trò chơi, cũng vì thế mà hai con người Lục Giản và Tả Đồng rất thích đến nhà cậu làm ổ vào ngày nghỉ.
Cậu dùng cách chơi game để xua tan những cơn tức giận khó hiểu của mình, chơi hết bàn này đến bàn khác, trong lòng vẫn nghĩ đến hai hình ảnh đó khiến đầu óc cậu rối tung. Cậu đưa tay vò đầu của mình rồi phá tiết lên bao cát gần đó, những nắm đắm được tung ra khiến bao cát lắc lư điên cuồng.
Đánh cho đến khi cả người đầy mồ hôi, Hạ Duật mệt mỏi nằm xuống thở dốc liên tục. Ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà, hình ảnh Lâm Thanh Dao nở ra nụ cười toả nắng hiện lên, khoé môi cậu giương lên, cậu đưa tay giơ lên như muốn chạm vào gương mặt của cô.
Cánh tay trên không trung bỗng nhiên rụt lại, chân mày nhíu lại, ánh mắt sâu thẩm nhìn lên trần nhà.
Cậu là đang thích Lâm Thanh Dao sao?
Hừ! Chuyện nực cười gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.