Chương 45
NheeNhee
27/08/2023
“Tôi cũng lo, mà là love cậu.”
“Eo, lại còn thính nữa chứ, sến chết đi được.”
“Có người ngoài mặt thì chê, nhưng trong lòng thì đang sướng đến chết đấy, đúng không?”
Hạ Vũ nói trúng vào tim đen của Yên Hân, khiến cô có chút ngượng ngùng. Có cần phải nói đúng quá như vậy không?
“Để tôi xuống lấy cháo cho cậu ăn nhé, ngồi im đây.”
Yên Hân vừa đứng dậy thì bị Hạ Vũ kéo lại, đấy, bị anh kéo lại vài lần rồi nên cũng quen
“Sao nữa?”
“Yên Hân ở đây với tôi đi.” Anh cúi xuống, hôn lên má cô, giọng nói có chút nũng nịu
“Thôi, để tôi xuống lấy cháo cho cậu rồi ở cùng cậu luôn mà, chứ đâu phải tôi đi đâu xa đâu.”
“Nằm im đi, tôi muốn ôm Yên Hân nhiều, xa 1 tuần thấy thiếu hơi lắm.” Anh bế cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô
“Này, cậu bị làm sao vậy? Xa nhau có 1 tuần thôi mà, sau này nhỡ đâu xa hẳn 1 tháng, rồi 1 năm luôn thì sao?” Yên Hân đập nhẹ vào đầu anh
“Tôi bị bệnh cuồng vợ.”
Yên Hân đúng là hết nói với anh.
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, bà Diệp Nhã Uyển bước vào trong phòng, trên tay và đang cầm bát cháo để Hạ Vũ ăn. Thấy cảnh tượng trước mắt mà bà ngạc nhiên bất ngờ.
“Mẹ để cháo ở đây, xíu nữa con ăn nhé Hạ Vũ. À mà hai đứa tình tứ thế, thích thật đấy!”
“Ơ.. mẹ.. mẹ.. sao mẹ vào không gõ cửa?” Yên Hân đang nằm trong lòng Hạ Vũ, thấy bà vào phát là giật mình, nảy người lên thoát ra
“Vâng mẹ, mẹ cứ để cháo ở đó, tý nữa con ăn. À bọn con tình tứ lắm mẹ! Bố với mẹ cũng nên tình cảm nhiều vào ha.” Tên vô liêm sỉ Hạ Vũ nói
“Ừm được rồi, nhớ nghỉ ngơi đấy nhé. Eo ơi ngại quá ngại quá” Bà nói xong là đóng cửa phòng ra khỏi đó luôn, để lại bầu không khí ngột ngạt trong căn phòng.
Yên Hân thì đúng là điên tiết, đã ngại rồi mà anh còn thêm dầu vào lửa, cho mẹ anh nghe mấy câu vô liêm sỉ của mình. Cái mặt vẫn tỉnh bơ, còn cười cười được.
“Hạ Vũ, cậu thích chết đúng không?” Yên Hân đến nắm lấy cổ anh mà rung lắc dữ dội
“Không, tôi làm gì thích chết đâu. Tôi muốn ở bên cạnh Yên Hân.”
Cô và anh cứ hơn thua nhau một hồi, vì mệt quá nên Yên Hân nằm nghỉ ngơi. Cãi nhau với cái người vô liêm sỉ như Hạ Vũ, đã vậy còn ngang như cua nữa nên cô cũng chán cũng mệt. Nằm một hồi mà Yên Hân đã ngủ rồi.
Hạ Vũ nhìn Yên Hân nằm bên cạnh mình thì mỉm cười nhẹ. Anh dù có sốt nhưng vẫn còn sức bế Yên Hân lên trên giường. Tạm thời ăn ít cháo để uống thuốc, sau đó lên giường nằm ôm Yên Hân ngủ luôn.
...
Ở trường
“Chán thế, Yên Hân không đi học chứ.” Kiểu Tâm nằm ra bàn mà than thở. Ngày nào đi học phải có Yên Hân, như vậy mới vui. Nay Yên Hân vì Hạ Vũ mà không đi học nên cô nàng chán
“Còn có tôi nè. Tôi cũng giống Yên Hân thôi.” Hàn Quan ở bên cạnh trêu chọc
“Thôi đi, tôi chỉ muốn Yên Hân thôi.” Kiểu Tâm đánh lên vai cậu một cái
“Ê Kiểu Tâm, ra đây tôi có chút chuyện muốn nói.”
“Hửm? Đi đâu? Nói luôn đây đi.”
“Không! Đi đi, đi cùng tôi nào.”
Kiểu Tâm phải đi theo Hàn Quan. Cậu dắt cô đến dãy khối dưới, là khối 11, ở ngay lớp 11A1 nhìn vào. Các bạn học sinh thấy họ thì có hơi ngơ ngác, có người quen biết đến bắt chuyện.
“Cậu thấy cô bé kia không?” Hàn Quan chỉ tay vào góc lớp, có một bạn nữ sinh đang ngồi đó. Nhìn qua thì Kiều Tâm nghĩ đây là 1 cô bé rất nhút nhát rụt rè, vì thấy cô chỉ ngồi im mà không nói chuyện với ai cả
“Có. Đó là Chu Tử Giang.”
“Chu Tử Giang hả? Tên đẹp quá.”
“Mà cậu hỏi làm gì?”
“Đi, đi ra đây.” Hàn Quan lại kéo Kiều Tâm đi ra đằng sau trường, có cái ghế đá ở đấy, cả hai cùng ngồi
“Đâu? Chuyện gì liên quan đến em ấy hả?”
“Ừm. Tự nhiên thấy em ấy cũng dễ thương, nhưng có hơi nhút nhát nên tôi định hỏi cậu về thông tin của em ấy.” Hàn Quan trả lời thành thật luôn, khỏi vòng vo
“À. Thích em ấy hả? Thích thì nói thẳng nhé.” Cô ở bên cạnh cười cười mà trêu chọc. Nhìn hai vành tay của Hàn Quan đỏ ửng lên thì biết ngay cậu đang ngại lắm rồi
“Ừ..ừm. Có chút..”
“Thôi, thích thì cứ nói thẳng ra. Anh em biết mà còn giúp cho chứ.”
“Thật không? Các cậu sẽ giúp tôi chứ?”
“Thật. Tôi mà bàn bạc với Yên Hân thì cậu chỉ cần rước người yêu về thôi.” Kiểu Tâm tự hào
“Thật chứ? Vậy tin tưởng vào các cậu, nhớ giúp đỡ tôi đấy nhé!”
“Được! Yên tâm đi anh bạn.” Kiểu Tâm giơ ngón like lên
Sau đó, cả hai cùng nhau trở về lớp của mình, tiếng chuông cũng vang lên, lại bắt đầu vào học rồi.
Vào một ngày mát mẻ, mấy đứa bạn có việc nên không thể rủ đi chơi được, Hàn Quan chỉ đành đi đến thư viện để đọc sách. Cậu chọn cho mình vài quyển sách, sau đó mới đi ra chỗ làm việc. Đang tập trung vào quyển sách, chợt bên cạnh cậu có một người nữa đến ngồi cùng.
Theo quán tính, cậu ngước sang nhìn người đó. Thì ra là một cô gái. Nhìn góc nghiêng thì biết đây là bạn học sinh mới, vì ở trường chưa gặp ai như thế này cả.
Hàn Quan lại dồn sự chú ý vào cô gái đó hơn. Chỉ nhìn từ góc nghiêng thôi thì cũng thấy được cô gái đó xinh như thế nào.
Mái tóc màu đen dài, được tết 2 bên, đôi mắt to tròn đang chú tâm vào quyển sách. Làn da trắng, môi có chút hồng hào. Chiếc kính đen đeo trên mắt. Cô gái đó mặc một bộ yếm bò dài đến chân cùng chiếc áo phông trắng ở bên trong.
Mải mê nhìn ngắm cô gái đó, Hàn Quan mới vội giật mình. Không biết tại sao cậu lại chú ý vào cô gái đó nhỉ? Lắc lắc đầu nhìn ra chỗ khác, thế nhưng ánh mắt vẫn không nghe theo lý trí, lại quay lại nhìn cô gái đó. Trùng hợp thay, cô gái đó cũng ngẩng mặt lên nhìn Hàn Quan, cả 4 mắt nhìn nhau trong một khoảnh khắc. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, hiện lên hình ảnh một năm một nữ đang nhìn lên nhau, thật đẹp làm sao!
Cô gái đó giật mình, quay mặt xuống dưới, vội vàng ghi lấy ghi để vào quyển vở của mình. Hàn Quan cũng giật mình theo. Cậu vội vàng đi ra để cất quyển sách vào thư viện, rồi mới đi về.
Ra ngoài, cậu tìm một vòi nước, cứ đập nước vào mặt mình cho tỉnh táo. Trong đầu luôn nghĩ đến hình ảnh của cô gái vừa nãy..
Rồi đến ngày tiếp theo, cậu chú ý quan sát, tìm hình bóng của cô gái đó. Thấy cô đi vào lớp 11A1 thì cũng biết rồi, lâu lâu cậu lấy cớ tìm người quen, hay là đưa sách trả vở các thứ các thứ để nhìn cô gái đó.
Chỉ thấy cô gái luôn luôn cúi đầu, đa số đều là đang học, đang viết. Cô gái này chăm học thật đấy!
Hàn Quan suy nghĩ rất nhiều về cô gái, về trái tim và về hành động của mình đã làm. Tại sao lại có những phản ứng vậy nhỉ? Tại sao cậu luôn muốn nhìn lấy cô gái đó, luôn muốn tìm kiếm hình bóng của 1 cô gái rụt rè? Tại sao lại muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của cô gái đó?
Có lẽ, vẻ đẹp tri thức của Chu Tử Giang đã hoàn toàn làm con tim của Hàn Quan đổ gục rồi!
“Eo, lại còn thính nữa chứ, sến chết đi được.”
“Có người ngoài mặt thì chê, nhưng trong lòng thì đang sướng đến chết đấy, đúng không?”
Hạ Vũ nói trúng vào tim đen của Yên Hân, khiến cô có chút ngượng ngùng. Có cần phải nói đúng quá như vậy không?
“Để tôi xuống lấy cháo cho cậu ăn nhé, ngồi im đây.”
Yên Hân vừa đứng dậy thì bị Hạ Vũ kéo lại, đấy, bị anh kéo lại vài lần rồi nên cũng quen
“Sao nữa?”
“Yên Hân ở đây với tôi đi.” Anh cúi xuống, hôn lên má cô, giọng nói có chút nũng nịu
“Thôi, để tôi xuống lấy cháo cho cậu rồi ở cùng cậu luôn mà, chứ đâu phải tôi đi đâu xa đâu.”
“Nằm im đi, tôi muốn ôm Yên Hân nhiều, xa 1 tuần thấy thiếu hơi lắm.” Anh bế cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô
“Này, cậu bị làm sao vậy? Xa nhau có 1 tuần thôi mà, sau này nhỡ đâu xa hẳn 1 tháng, rồi 1 năm luôn thì sao?” Yên Hân đập nhẹ vào đầu anh
“Tôi bị bệnh cuồng vợ.”
Yên Hân đúng là hết nói với anh.
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, bà Diệp Nhã Uyển bước vào trong phòng, trên tay và đang cầm bát cháo để Hạ Vũ ăn. Thấy cảnh tượng trước mắt mà bà ngạc nhiên bất ngờ.
“Mẹ để cháo ở đây, xíu nữa con ăn nhé Hạ Vũ. À mà hai đứa tình tứ thế, thích thật đấy!”
“Ơ.. mẹ.. mẹ.. sao mẹ vào không gõ cửa?” Yên Hân đang nằm trong lòng Hạ Vũ, thấy bà vào phát là giật mình, nảy người lên thoát ra
“Vâng mẹ, mẹ cứ để cháo ở đó, tý nữa con ăn. À bọn con tình tứ lắm mẹ! Bố với mẹ cũng nên tình cảm nhiều vào ha.” Tên vô liêm sỉ Hạ Vũ nói
“Ừm được rồi, nhớ nghỉ ngơi đấy nhé. Eo ơi ngại quá ngại quá” Bà nói xong là đóng cửa phòng ra khỏi đó luôn, để lại bầu không khí ngột ngạt trong căn phòng.
Yên Hân thì đúng là điên tiết, đã ngại rồi mà anh còn thêm dầu vào lửa, cho mẹ anh nghe mấy câu vô liêm sỉ của mình. Cái mặt vẫn tỉnh bơ, còn cười cười được.
“Hạ Vũ, cậu thích chết đúng không?” Yên Hân đến nắm lấy cổ anh mà rung lắc dữ dội
“Không, tôi làm gì thích chết đâu. Tôi muốn ở bên cạnh Yên Hân.”
Cô và anh cứ hơn thua nhau một hồi, vì mệt quá nên Yên Hân nằm nghỉ ngơi. Cãi nhau với cái người vô liêm sỉ như Hạ Vũ, đã vậy còn ngang như cua nữa nên cô cũng chán cũng mệt. Nằm một hồi mà Yên Hân đã ngủ rồi.
Hạ Vũ nhìn Yên Hân nằm bên cạnh mình thì mỉm cười nhẹ. Anh dù có sốt nhưng vẫn còn sức bế Yên Hân lên trên giường. Tạm thời ăn ít cháo để uống thuốc, sau đó lên giường nằm ôm Yên Hân ngủ luôn.
...
Ở trường
“Chán thế, Yên Hân không đi học chứ.” Kiểu Tâm nằm ra bàn mà than thở. Ngày nào đi học phải có Yên Hân, như vậy mới vui. Nay Yên Hân vì Hạ Vũ mà không đi học nên cô nàng chán
“Còn có tôi nè. Tôi cũng giống Yên Hân thôi.” Hàn Quan ở bên cạnh trêu chọc
“Thôi đi, tôi chỉ muốn Yên Hân thôi.” Kiểu Tâm đánh lên vai cậu một cái
“Ê Kiểu Tâm, ra đây tôi có chút chuyện muốn nói.”
“Hửm? Đi đâu? Nói luôn đây đi.”
“Không! Đi đi, đi cùng tôi nào.”
Kiểu Tâm phải đi theo Hàn Quan. Cậu dắt cô đến dãy khối dưới, là khối 11, ở ngay lớp 11A1 nhìn vào. Các bạn học sinh thấy họ thì có hơi ngơ ngác, có người quen biết đến bắt chuyện.
“Cậu thấy cô bé kia không?” Hàn Quan chỉ tay vào góc lớp, có một bạn nữ sinh đang ngồi đó. Nhìn qua thì Kiều Tâm nghĩ đây là 1 cô bé rất nhút nhát rụt rè, vì thấy cô chỉ ngồi im mà không nói chuyện với ai cả
“Có. Đó là Chu Tử Giang.”
“Chu Tử Giang hả? Tên đẹp quá.”
“Mà cậu hỏi làm gì?”
“Đi, đi ra đây.” Hàn Quan lại kéo Kiều Tâm đi ra đằng sau trường, có cái ghế đá ở đấy, cả hai cùng ngồi
“Đâu? Chuyện gì liên quan đến em ấy hả?”
“Ừm. Tự nhiên thấy em ấy cũng dễ thương, nhưng có hơi nhút nhát nên tôi định hỏi cậu về thông tin của em ấy.” Hàn Quan trả lời thành thật luôn, khỏi vòng vo
“À. Thích em ấy hả? Thích thì nói thẳng nhé.” Cô ở bên cạnh cười cười mà trêu chọc. Nhìn hai vành tay của Hàn Quan đỏ ửng lên thì biết ngay cậu đang ngại lắm rồi
“Ừ..ừm. Có chút..”
“Thôi, thích thì cứ nói thẳng ra. Anh em biết mà còn giúp cho chứ.”
“Thật không? Các cậu sẽ giúp tôi chứ?”
“Thật. Tôi mà bàn bạc với Yên Hân thì cậu chỉ cần rước người yêu về thôi.” Kiểu Tâm tự hào
“Thật chứ? Vậy tin tưởng vào các cậu, nhớ giúp đỡ tôi đấy nhé!”
“Được! Yên tâm đi anh bạn.” Kiểu Tâm giơ ngón like lên
Sau đó, cả hai cùng nhau trở về lớp của mình, tiếng chuông cũng vang lên, lại bắt đầu vào học rồi.
Vào một ngày mát mẻ, mấy đứa bạn có việc nên không thể rủ đi chơi được, Hàn Quan chỉ đành đi đến thư viện để đọc sách. Cậu chọn cho mình vài quyển sách, sau đó mới đi ra chỗ làm việc. Đang tập trung vào quyển sách, chợt bên cạnh cậu có một người nữa đến ngồi cùng.
Theo quán tính, cậu ngước sang nhìn người đó. Thì ra là một cô gái. Nhìn góc nghiêng thì biết đây là bạn học sinh mới, vì ở trường chưa gặp ai như thế này cả.
Hàn Quan lại dồn sự chú ý vào cô gái đó hơn. Chỉ nhìn từ góc nghiêng thôi thì cũng thấy được cô gái đó xinh như thế nào.
Mái tóc màu đen dài, được tết 2 bên, đôi mắt to tròn đang chú tâm vào quyển sách. Làn da trắng, môi có chút hồng hào. Chiếc kính đen đeo trên mắt. Cô gái đó mặc một bộ yếm bò dài đến chân cùng chiếc áo phông trắng ở bên trong.
Mải mê nhìn ngắm cô gái đó, Hàn Quan mới vội giật mình. Không biết tại sao cậu lại chú ý vào cô gái đó nhỉ? Lắc lắc đầu nhìn ra chỗ khác, thế nhưng ánh mắt vẫn không nghe theo lý trí, lại quay lại nhìn cô gái đó. Trùng hợp thay, cô gái đó cũng ngẩng mặt lên nhìn Hàn Quan, cả 4 mắt nhìn nhau trong một khoảnh khắc. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, hiện lên hình ảnh một năm một nữ đang nhìn lên nhau, thật đẹp làm sao!
Cô gái đó giật mình, quay mặt xuống dưới, vội vàng ghi lấy ghi để vào quyển vở của mình. Hàn Quan cũng giật mình theo. Cậu vội vàng đi ra để cất quyển sách vào thư viện, rồi mới đi về.
Ra ngoài, cậu tìm một vòi nước, cứ đập nước vào mặt mình cho tỉnh táo. Trong đầu luôn nghĩ đến hình ảnh của cô gái vừa nãy..
Rồi đến ngày tiếp theo, cậu chú ý quan sát, tìm hình bóng của cô gái đó. Thấy cô đi vào lớp 11A1 thì cũng biết rồi, lâu lâu cậu lấy cớ tìm người quen, hay là đưa sách trả vở các thứ các thứ để nhìn cô gái đó.
Chỉ thấy cô gái luôn luôn cúi đầu, đa số đều là đang học, đang viết. Cô gái này chăm học thật đấy!
Hàn Quan suy nghĩ rất nhiều về cô gái, về trái tim và về hành động của mình đã làm. Tại sao lại có những phản ứng vậy nhỉ? Tại sao cậu luôn muốn nhìn lấy cô gái đó, luôn muốn tìm kiếm hình bóng của 1 cô gái rụt rè? Tại sao lại muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của cô gái đó?
Có lẽ, vẻ đẹp tri thức của Chu Tử Giang đã hoàn toàn làm con tim của Hàn Quan đổ gục rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.