Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn
Chương 108: Ba ơi Ngộ Tranh đánh con!!
Đinh Yến Lâm
03/05/2021
"Có chuyện gì vậy?"
Lý Ngộ Tranh còn đang trầm cảm với cái chân thì tiếng Phương Trinh từ đằng sau vọng tới, trong chớp nhoáng biểu cảm trên mặt anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Lý Ngộ Tranh đứng thẳng lưng, quay đầu nhìn Phương Trinh một cái.
"Không có gì, làm cô thức giấc rồi sao?"
"Không sao, tôi cũng quen dậy sớm rồi"
Lý Ngộ Tranh nghe vậy thì gật đầu, không gán lại lâu liền vào bếp cùng Đinh Khánh Lam. Khuôn mặt cô ta liền trầm xuống, ánh mắt cũng tối đi vài phần.
"Phương tiểu thư dậy rồi sao, hai đứa nó làm phiền con hả?" Quách Yến Trang vừa hay đi ra, thấy Phương Trinh cứ đứng bất động một chỗ liền tiến lại gần bắt chuyện.
"Cô gọi con là Phương Trinh được rồi, không phiền gì đâu cô" Cô vội gạt phăng sự buồn rầu của giây trước, nở nụ cười tươi với Quách Yến Trang. Quách Yến Trang bỗng dưng cảm thấy cô bé này thật dễ gần, tuy xuất thân thật danh giá, nhưng lại không hề phô trương mà ngược lại vô cùng bình dị. Cô ta không hề chanh chua chảnh chọe như những tiểu thư nhà giàu mà bà thường gặp phải, mà khá giản dị gần giống như Khánh Lam vậy..
"Chuẩn bị ăn sáng nhé, cô chuẩn bị cũng nhanh thôi"
"Vâng"
"Đinh Khánh Lam! Em làm cái gì đấy!?"
"Anh tránh ra xem nào!!"
"Đưa đây để anh làm!!"
"Em tự làm được, mau đi ra!!"
"Đứt tay bây giờ!!"
"Cái lũ ồn ào này!!" Lý Ngộ Trình gằn giọng quát lớn, tiếng cãi ồn ào trong bếp lập tức im bặt. Tưởng trừng như đã bịt được miệng hai đứa này rồi, nào ngờ giây sau lại xuất hiện tiếng của Lý Ngộ Tranh:
"Em mau đi ra!!"
"Ba ơi Ngộ Tranh đánh con!!"
Đinh Khánh Lam từ trong chạy ra, một tay thì ôm đầu, một tay thì dụi dụi mắt trông thật đáng thương.
"Cái thằng ranh này! " Lý Ngộ Trình vừa cầm tờ báo lên đã phải vứt phịch xuống, bước thật nhanh vào bếp. Ba giây sau liền nghe thấy tiếng rên la oai oái của Lý Ngộ Tranh phát ra, Đinh Khánh Lam ngồi một góc bụp miệng cười tủm tỉm. Quách Yến Trang chỉ biết lắc đầu cười khổ, chuẩn bị lại vào can ngăn hai cha con nhà này. Phương Trinh cũng bất giác nở nụ cười, đánh mắt qua Đinh Khánh Lam đang cầm gương tay soi soi cái trán. Cô ta đưa chân tới gần, ngồi xuống bên cạnh Đinh Khánh Lam. Cô như cảm giác được có người đến gần, theo phản xạ liền nhấc mắt lên.
"Chào cô, hôm qua chưa có dịp giới thiệu thì phải" Phương Trinh vô cùng thân thiện mà chủ động lên tiếng làm quen, Đinh Khánh Lam đối với những người như vậy cũng vô cùng thoải mái.
"Tôi tên Đinh Khánh Lam, cứ gọi Lam là được rồi. Cô tên gì?"
"Phương Trinh, vậy cô cũng có thể gọi là Trinh"
"Được" Đinh Khánh Lam gật đầu cái rụp, rồi tiếp tục soi gương, xoa xoa cục u đỏ chót trên trán. Má nó, sao lần này nó ra tay ác thế không biết, sưng một cục luôn rồi.
"Vào ăn cơm đi"
Tiếng rống của Lý Ngộ Tranh vang vọng cả phòng khách, nghe là biết nó lại cáu rồi. Hihi, chắc bị ba đánh đau lắm.
"Vào ăn cơm thôi" Đinh Khánh Lam ném chiếc gương qua một bên, quay qua nói với Phương Trinh một tiếng rồi tung tăng chạy vào. Phương Trinh cũng không chần chừ liền tiếp bước theo sau. Lý Ngộ Tranh khuôn mặt tối sầm ngồi một góc, Đinh Khánh Lam nhón chân rón rén lại gần. Tới nơi đã bị anh quăng cho ánh mắt như sắc như dao găm.
"Sao anh lườm em, em không đánh anh đâu đấy! Anh đánh em đau muốn chết đây này!" Đinh Khánh Lam bất bình lên tiếng, tay còn chỉ chỉ vào chỗ sưng. Lý Ngộ Tranh nhìn thấy chỗ trán đỏ chót kia của cô mắt liền dịu xuống, rướn người lên xem xét.
"Anh xin lỗi, tại em chọc tức anh"
"..."
"Có đau lắm không?"
"Đau chứ!" Không đau sao được! Câu hỏi thừa thãi quá!
Phương Trinh ngồi ở phía đối diện nhìn mà cảm thấy gai hết con mắt, không còn muốn ngồi đây thêm phút giây nào nữa. Vốn có ý định đứng lên, nhưng nghĩ lại sợ bị cho là không có ý tứ, nên đành ngậm đắng nuốt cay. Bữa ăn trôi qua đối với cô ta phải đếm từng phút từng giây, không biết đến đây là sự lựa chọn đúng hay sai nữa?
Lý Ngộ Tranh còn đang trầm cảm với cái chân thì tiếng Phương Trinh từ đằng sau vọng tới, trong chớp nhoáng biểu cảm trên mặt anh đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Lý Ngộ Tranh đứng thẳng lưng, quay đầu nhìn Phương Trinh một cái.
"Không có gì, làm cô thức giấc rồi sao?"
"Không sao, tôi cũng quen dậy sớm rồi"
Lý Ngộ Tranh nghe vậy thì gật đầu, không gán lại lâu liền vào bếp cùng Đinh Khánh Lam. Khuôn mặt cô ta liền trầm xuống, ánh mắt cũng tối đi vài phần.
"Phương tiểu thư dậy rồi sao, hai đứa nó làm phiền con hả?" Quách Yến Trang vừa hay đi ra, thấy Phương Trinh cứ đứng bất động một chỗ liền tiến lại gần bắt chuyện.
"Cô gọi con là Phương Trinh được rồi, không phiền gì đâu cô" Cô vội gạt phăng sự buồn rầu của giây trước, nở nụ cười tươi với Quách Yến Trang. Quách Yến Trang bỗng dưng cảm thấy cô bé này thật dễ gần, tuy xuất thân thật danh giá, nhưng lại không hề phô trương mà ngược lại vô cùng bình dị. Cô ta không hề chanh chua chảnh chọe như những tiểu thư nhà giàu mà bà thường gặp phải, mà khá giản dị gần giống như Khánh Lam vậy..
"Chuẩn bị ăn sáng nhé, cô chuẩn bị cũng nhanh thôi"
"Vâng"
"Đinh Khánh Lam! Em làm cái gì đấy!?"
"Anh tránh ra xem nào!!"
"Đưa đây để anh làm!!"
"Em tự làm được, mau đi ra!!"
"Đứt tay bây giờ!!"
"Cái lũ ồn ào này!!" Lý Ngộ Trình gằn giọng quát lớn, tiếng cãi ồn ào trong bếp lập tức im bặt. Tưởng trừng như đã bịt được miệng hai đứa này rồi, nào ngờ giây sau lại xuất hiện tiếng của Lý Ngộ Tranh:
"Em mau đi ra!!"
"Ba ơi Ngộ Tranh đánh con!!"
Đinh Khánh Lam từ trong chạy ra, một tay thì ôm đầu, một tay thì dụi dụi mắt trông thật đáng thương.
"Cái thằng ranh này! " Lý Ngộ Trình vừa cầm tờ báo lên đã phải vứt phịch xuống, bước thật nhanh vào bếp. Ba giây sau liền nghe thấy tiếng rên la oai oái của Lý Ngộ Tranh phát ra, Đinh Khánh Lam ngồi một góc bụp miệng cười tủm tỉm. Quách Yến Trang chỉ biết lắc đầu cười khổ, chuẩn bị lại vào can ngăn hai cha con nhà này. Phương Trinh cũng bất giác nở nụ cười, đánh mắt qua Đinh Khánh Lam đang cầm gương tay soi soi cái trán. Cô ta đưa chân tới gần, ngồi xuống bên cạnh Đinh Khánh Lam. Cô như cảm giác được có người đến gần, theo phản xạ liền nhấc mắt lên.
"Chào cô, hôm qua chưa có dịp giới thiệu thì phải" Phương Trinh vô cùng thân thiện mà chủ động lên tiếng làm quen, Đinh Khánh Lam đối với những người như vậy cũng vô cùng thoải mái.
"Tôi tên Đinh Khánh Lam, cứ gọi Lam là được rồi. Cô tên gì?"
"Phương Trinh, vậy cô cũng có thể gọi là Trinh"
"Được" Đinh Khánh Lam gật đầu cái rụp, rồi tiếp tục soi gương, xoa xoa cục u đỏ chót trên trán. Má nó, sao lần này nó ra tay ác thế không biết, sưng một cục luôn rồi.
"Vào ăn cơm đi"
Tiếng rống của Lý Ngộ Tranh vang vọng cả phòng khách, nghe là biết nó lại cáu rồi. Hihi, chắc bị ba đánh đau lắm.
"Vào ăn cơm thôi" Đinh Khánh Lam ném chiếc gương qua một bên, quay qua nói với Phương Trinh một tiếng rồi tung tăng chạy vào. Phương Trinh cũng không chần chừ liền tiếp bước theo sau. Lý Ngộ Tranh khuôn mặt tối sầm ngồi một góc, Đinh Khánh Lam nhón chân rón rén lại gần. Tới nơi đã bị anh quăng cho ánh mắt như sắc như dao găm.
"Sao anh lườm em, em không đánh anh đâu đấy! Anh đánh em đau muốn chết đây này!" Đinh Khánh Lam bất bình lên tiếng, tay còn chỉ chỉ vào chỗ sưng. Lý Ngộ Tranh nhìn thấy chỗ trán đỏ chót kia của cô mắt liền dịu xuống, rướn người lên xem xét.
"Anh xin lỗi, tại em chọc tức anh"
"..."
"Có đau lắm không?"
"Đau chứ!" Không đau sao được! Câu hỏi thừa thãi quá!
Phương Trinh ngồi ở phía đối diện nhìn mà cảm thấy gai hết con mắt, không còn muốn ngồi đây thêm phút giây nào nữa. Vốn có ý định đứng lên, nhưng nghĩ lại sợ bị cho là không có ý tứ, nên đành ngậm đắng nuốt cay. Bữa ăn trôi qua đối với cô ta phải đếm từng phút từng giây, không biết đến đây là sự lựa chọn đúng hay sai nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.