Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn
Chương 124: Brodifacoum
Đinh Yến Lâm
29/08/2021
"Ba mau nói đi"
Lý Ngộ Tranh nóng hết ruột gan, chẳng hiểu sao vào lúc này tính khí của anh lại nóng vội như thế. Cái gì mà chưa nói hết! Có gì thì nói hết một lượt đi có được hay không! Ngập ngừng mãi thế ai mà chịu được!
"Anh im lặng đi có được hay không?" Đinh Khánh Lam bực dọc lườm Lý Ngộ Tranh, ngồi cạnh mà cứ nghí ngoáy mãi bực hết cả mình!
Sau một hồi chờ Lý Ngộ Trình lên tiếng, cuối cùng ông cũng chịu nói tiếp:
"Đúng là thuốc bổ... Chỉ là... Trong loại thuốc bổ này có chứa một lượng nhỏ Brodifacoum, là một loại độc tố, nếu cứ uống đều đặn, nó sẽ ăn mòn cơ thể trong vài tháng kể từ khi uống nó. Triệu Thanh Hy, cô có gì muốn nói không?" Lý Ngộ Trình vừa nói vừa xoay tờ xét nghiệm về phía Trạch Đông Nam, để ông có thể tận mắt nhìn thấy kết quả.
"Ba... Không phải như vậy... Con không muốn như vậy đâu... Con không muốn hại ba! Là Triệu Vũ! Ông ta đã xúi con làm vậy.. Ba... Con biết sai rồi, con xin lỗi ba, con thật sự không muốn đâu..." Trạch Đông Nam thậm chí còn chưa kịp phản ứng, vậy mà Trạch Thanh Hy đã vội quỳ xuống van xin. Vậy thì còn gì để giải thích nữa không? Bao nhiêu năm này... Là ông nuôi nhầm cọp hay sao? Lại có thể nuôi dưỡng một kẻ muốn giết chính bản thân mình, haha..
"A Hy, con... Sao con có thể làm vậy..." Quách Quỳnh Như ôm miệng hoảng hốt, thật sự không tin nổi vào sự thật trước mắt. Tại sao... Tại sao vậy?
"Lần một là chị dâu con, lần hai là ba, vậy lần tới sẽ là ai? Mẹ con sao?" Trạch Đông Nam thẫn thờ nhìn đứa con mà ông cất công nuôi dưỡng đang phản lại chính người đã nuôi nấng mình.. Còn có thể chấp nhận được hay sao? "Mau đi đi, trở về với ba ruột của cô"
"Ba... Đừng mà... Con xin lỗi ba... Con biết sai rồi.. Ba..."
Tiếng gọi thiết tha vang vọng khắp căn biệt thự, và giảm dần sau cánh cửa to lớn kia. Vô cùng nhanh chóng! Vô cùng dứt khoát! Cô ta đã bị đưa ra khỏi cửa chính, đưa tới cái nơi mà cô ta thuộc về.
"Còn Trạch Lam Chi, hai đứa tự giải quyết đi" Lý Ngộ Trình nọi rồi bật dậy, cất bước tiến thằng vào phòng, Quách Yến Trang cũng đi theo ông. Sự im lặng của bà cũng đã cho biết bà thất vọng tới nhường nào, từ giờ bà không còn muốn nhắc tới người cháu mang tên Trạch Thanh Hy này nữa... Đã quá đủ rồi...
"A Tranh, Khánh Lam.. làm ơn.. Giúp cậu mợ với được không... Con bé không muốn gặp chúng ta..." Quách Quỳnh Như tha thiết cầu sự trợ giúp từ phía Lý Ngộ Tranh, bà không thể làm gì nữa... Con bé có lẽ sẽ khó mà chấp nhận được người cha người mẹ này... Họ phải làm thế nào?
"Tụi con sẽ giúp, nhưng chỉ có thể giúp hai người gặp con bé thôi... Còn phải làm như nào thì..." Đinh Khánh Lam nói đến đây lại ngập ngừng, quay sang nhìn Lý Ngộ Tranh, anh thấy vậy liền nói nốt phần còn lại:
"Thì cậu mợ phải tự mình giải quyết rồi"
"Được, được..."
"Cảm ơn hai con.." Trạch Đông Nam mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự buồn bã trông thấy.
~~~~
Như những gì đã hứa, Đinh Khánh Lam đã thành công hẹn Khánh Chi tại một địa điểm được cho là khá yên tĩnh. Cô có dẫn theo Quách Quỳnh Như, nhưng Khánh Chi lại không hề hay biết.
"Khánh Chi! Ở bên này!!" Khi đã xác định được dáng người quen thuộc của cô em gái, Đinh Khánh Lam giương tay vẫy vẫy. Khánh Chi nghe được tiếng gọi liền đi tới, càng đến gần lại càng thấy rõ khuôn mặt của người bên cạnh Đinh Khánh Lam. Là bà ta...
Khánh Chi khi đã nhìn rõ liền vội xoay người như muốn bỏ đi, nhưng lại bị Đinh Khánh Lam kéo lại:
"Em nói chuyện với bà ấy một chút đi"
"Em không muốn"
"Bà ấy không có lỗi, bà ấy cũng là nạn nhân, em đừng đối xử bất công với ba mẹ em như vậy"
"..." Rốt cuộc Khánh Chi cũng đã chịu quay đầu, nó nhìn vào người đàn bà kia, tròng mắt khẽ run lên. Kia là mẹ của nó sao?
"Mẹ xin lỗi, xin lỗi con..." Quách Quỳnh Như không thể kìm được nước mắt khi phải đối diện với sự lạnh nhạt của chính con gái mình, giọng nói mà khản đặc, có vẻ đã khóc rất nhiều.
"Nói chuyện với bà ấy đi em, một chút thôi" Đinh Khánh Lam cũng không kìm nổi lòng thương người, cảm thấy chua xót thay cho Quách Quỳnh Như. Nhìn như có vẻ Khánh Chi đã dịu lại không ít, mặc dù sắc mặt nó vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng cuối cùng cũng chịu ngồi xuống.
Quách Quỳnh Như thấy Khánh Chi ngồi xuống liền không giấu nổi sự xúc động vui mừng, bà lau đi nước mắt, miệng khẽ cười tươi:
"Con uống gì, mẹ gọi cho con"
"Nước cam"
"Được, được.. Phục vụ!"
Lý Ngộ Tranh nóng hết ruột gan, chẳng hiểu sao vào lúc này tính khí của anh lại nóng vội như thế. Cái gì mà chưa nói hết! Có gì thì nói hết một lượt đi có được hay không! Ngập ngừng mãi thế ai mà chịu được!
"Anh im lặng đi có được hay không?" Đinh Khánh Lam bực dọc lườm Lý Ngộ Tranh, ngồi cạnh mà cứ nghí ngoáy mãi bực hết cả mình!
Sau một hồi chờ Lý Ngộ Trình lên tiếng, cuối cùng ông cũng chịu nói tiếp:
"Đúng là thuốc bổ... Chỉ là... Trong loại thuốc bổ này có chứa một lượng nhỏ Brodifacoum, là một loại độc tố, nếu cứ uống đều đặn, nó sẽ ăn mòn cơ thể trong vài tháng kể từ khi uống nó. Triệu Thanh Hy, cô có gì muốn nói không?" Lý Ngộ Trình vừa nói vừa xoay tờ xét nghiệm về phía Trạch Đông Nam, để ông có thể tận mắt nhìn thấy kết quả.
"Ba... Không phải như vậy... Con không muốn như vậy đâu... Con không muốn hại ba! Là Triệu Vũ! Ông ta đã xúi con làm vậy.. Ba... Con biết sai rồi, con xin lỗi ba, con thật sự không muốn đâu..." Trạch Đông Nam thậm chí còn chưa kịp phản ứng, vậy mà Trạch Thanh Hy đã vội quỳ xuống van xin. Vậy thì còn gì để giải thích nữa không? Bao nhiêu năm này... Là ông nuôi nhầm cọp hay sao? Lại có thể nuôi dưỡng một kẻ muốn giết chính bản thân mình, haha..
"A Hy, con... Sao con có thể làm vậy..." Quách Quỳnh Như ôm miệng hoảng hốt, thật sự không tin nổi vào sự thật trước mắt. Tại sao... Tại sao vậy?
"Lần một là chị dâu con, lần hai là ba, vậy lần tới sẽ là ai? Mẹ con sao?" Trạch Đông Nam thẫn thờ nhìn đứa con mà ông cất công nuôi dưỡng đang phản lại chính người đã nuôi nấng mình.. Còn có thể chấp nhận được hay sao? "Mau đi đi, trở về với ba ruột của cô"
"Ba... Đừng mà... Con xin lỗi ba... Con biết sai rồi.. Ba..."
Tiếng gọi thiết tha vang vọng khắp căn biệt thự, và giảm dần sau cánh cửa to lớn kia. Vô cùng nhanh chóng! Vô cùng dứt khoát! Cô ta đã bị đưa ra khỏi cửa chính, đưa tới cái nơi mà cô ta thuộc về.
"Còn Trạch Lam Chi, hai đứa tự giải quyết đi" Lý Ngộ Trình nọi rồi bật dậy, cất bước tiến thằng vào phòng, Quách Yến Trang cũng đi theo ông. Sự im lặng của bà cũng đã cho biết bà thất vọng tới nhường nào, từ giờ bà không còn muốn nhắc tới người cháu mang tên Trạch Thanh Hy này nữa... Đã quá đủ rồi...
"A Tranh, Khánh Lam.. làm ơn.. Giúp cậu mợ với được không... Con bé không muốn gặp chúng ta..." Quách Quỳnh Như tha thiết cầu sự trợ giúp từ phía Lý Ngộ Tranh, bà không thể làm gì nữa... Con bé có lẽ sẽ khó mà chấp nhận được người cha người mẹ này... Họ phải làm thế nào?
"Tụi con sẽ giúp, nhưng chỉ có thể giúp hai người gặp con bé thôi... Còn phải làm như nào thì..." Đinh Khánh Lam nói đến đây lại ngập ngừng, quay sang nhìn Lý Ngộ Tranh, anh thấy vậy liền nói nốt phần còn lại:
"Thì cậu mợ phải tự mình giải quyết rồi"
"Được, được..."
"Cảm ơn hai con.." Trạch Đông Nam mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự buồn bã trông thấy.
~~~~
Như những gì đã hứa, Đinh Khánh Lam đã thành công hẹn Khánh Chi tại một địa điểm được cho là khá yên tĩnh. Cô có dẫn theo Quách Quỳnh Như, nhưng Khánh Chi lại không hề hay biết.
"Khánh Chi! Ở bên này!!" Khi đã xác định được dáng người quen thuộc của cô em gái, Đinh Khánh Lam giương tay vẫy vẫy. Khánh Chi nghe được tiếng gọi liền đi tới, càng đến gần lại càng thấy rõ khuôn mặt của người bên cạnh Đinh Khánh Lam. Là bà ta...
Khánh Chi khi đã nhìn rõ liền vội xoay người như muốn bỏ đi, nhưng lại bị Đinh Khánh Lam kéo lại:
"Em nói chuyện với bà ấy một chút đi"
"Em không muốn"
"Bà ấy không có lỗi, bà ấy cũng là nạn nhân, em đừng đối xử bất công với ba mẹ em như vậy"
"..." Rốt cuộc Khánh Chi cũng đã chịu quay đầu, nó nhìn vào người đàn bà kia, tròng mắt khẽ run lên. Kia là mẹ của nó sao?
"Mẹ xin lỗi, xin lỗi con..." Quách Quỳnh Như không thể kìm được nước mắt khi phải đối diện với sự lạnh nhạt của chính con gái mình, giọng nói mà khản đặc, có vẻ đã khóc rất nhiều.
"Nói chuyện với bà ấy đi em, một chút thôi" Đinh Khánh Lam cũng không kìm nổi lòng thương người, cảm thấy chua xót thay cho Quách Quỳnh Như. Nhìn như có vẻ Khánh Chi đã dịu lại không ít, mặc dù sắc mặt nó vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng cuối cùng cũng chịu ngồi xuống.
Quách Quỳnh Như thấy Khánh Chi ngồi xuống liền không giấu nổi sự xúc động vui mừng, bà lau đi nước mắt, miệng khẽ cười tươi:
"Con uống gì, mẹ gọi cho con"
"Nước cam"
"Được, được.. Phục vụ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.