Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn
Chương 46: Mày rửa bát hay là đập bát?
Đinh Yến Lâm
02/04/2021
Đù, đến thăm công ty nhà anh thôi mà sao cứ như đi lấy chồng thế nhỉ?
"Nhận xét món đó coi A Tranh" Quách Yến Trang nhìn con trai của mình đang ăn món kia một cách ngon lành, không chịu nổi sự tò mò mà lên tiếng hỏi.
"Lam à, e... khụ, mày nấu cũng không tệ nha" Lý Ngộ Tranh suýt chút nữa lại bị hố past 2, may mắn anh kịp thời sửa lại lời nói. Đinh Khánh Lam gật gù, cũng chẳng mảy may để ý nhiều, chỉ chăm chú phần ăn của mình. Công nhận, "mẹ chồng" cô nấu ngon quá. Về khoản này người yêu cô theo gen mẹ chắc luôn.
Sau khi ăn xong xuôi, cả nhà lại lôi nhau ra phòng khách. Lý Ngộ Tranh vừa nhấc mông đứng dậy, còn chưa kịp đứng thẳng chân lên đã bị mẹ gọi lại.
"Ngộ Tranh, ở lại rửa bát"
"Ơ, mẹee"
"Không lẽ mẹ rửa?" Quách Yến Trang nhìn anh với ánh mắt không hài lòng, Đinh Khánh Lam đứng cạnh không nhịn nổi cười.
"Giúp việc đâu?" Lý Ngộ Tranh không cam tâm, ngó nghiêng tìm người.
"Mẹ cho nghỉ hết rồi"
"Tại saooooo?" Huhu, rốt cuộc con có phải con trai của mẹ không vậy? Chắc phải đi xét nghiệm ADN lại cho chắc quá. Con ruột gì, con ghẻ thì đúng hơn.
"Tao rửa cùng chịu không?" Đinh Khánh Lam cũng không tình nguyện nhìn anh người yêu của mình khổ sở như thế, bèn có ý muốn giúp. Nào ngờ....
"Mày rửa bát hay đập bát?" Lý Ngộ Tranh không suy nghĩ, theo phản xạ liền trả lời. Dứt lời mới vội vàng bịt chặt miệng lại, trợn tròn mắt xem phản ứng của Đinh Khánh Lam. Cô không tức giận, cũng không có nhảy lên đánh anh. Đinh Khánh Lam mỉm cười một cái, khoác tay Quách Yến Trang rảo bước ra phòng khách. Mặc kệ cái tên chết bầm này.
Lý Ngộ Tranh cũng đành bất lực, cái mồm hại cái thân đấy thấy chưa! Đúng là ngu quá mà!
Anh bắt đầu công trình rửa bát của mình, đối với anh chuyện này cũng chẳng có gì to tác, dễ như trở bàn tay. Nhưng vẫn không cam tâm hic. Lúc muốn giúp nấu ăn thì một mực không chịu, lúc người ta muốn nghỉ ngơi xơi nước thì cứ bắt người ta phải nhúng tay vào làm mới chịu cơ. Đời thật lắm bất công mà!!
"Có cần tôi giúp không?" Đinh Khánh Lam khoanh tay trước ngực, tựa người vào cửa bếp nhìn Lý Ngộ Tranh.
"Lại đây" Lý Ngộ Tranh sau khi xác định xung quanh không có ai, mới ngoắc ngoắc tay bảo Đinh Khánh Lam lại gần.
"Thôi khỏi, mắc công lại đập bát của anh" Đinh Khánh Lam vẫn đứng đó, chép miệng nói xéo anh.
"..." Lý Ngộ Tranh cười không được, khóc cũng chẳng xong. Anh chỉ lỡ lời thôi mà... Có cần phải vậy không!!
"Thôi mà, anh sai rồi.. Mau lại đây"
"Hừ" Đinh Khánh Lam hừ lạnh một cái, rồi cũng vung tay đi vào. Trước khi đi cô còn vô cùng biết điều mà khép cửa lại, ngộ lỡ anh làm việc gì không nên làm thì chết.
Đinh Khánh Lam vừa tới gần, Lý Ngộ Tranh đã vội vàng ôm lấy cô. Trời ạ, ngày nào cũng như thế này chắc anh chết mất!
"Không chịu, anh muốn ba mẹ biết"
Nói đúng ra là phải biết rồi, chỉ là do hôm sinh nhật Trạch Thanh Hy ba mẹ của Đinh Khánh Lam cùng ba mẹ của Lý Ngộ Tranh không có ở trong nước nên không có mặt, cũng không nghe gì về vụ việc đó. Chứ không thì cũng đã biết từ lâu. Anh cũng không hiểu sao cô lại không cho anh nói. Bộ cô với anh không được phép yêu nhau à?
"Không" Đinh Khánh Lam cương quyết trả lời, khiến cho anh lộ rõ một khuôn mặt ỉu xìu. Cô cười cười, đưa tay nhéo nhéo hai má của anh. Lý Ngộ Tranh để cô ôm trong lòng, còn anh thì vẫn tiếp tục công việc của mình. Nói giúp nhưng thật ra Đinh Khánh Lam chỉ đứng ôm anh thôi, chẳng làm gì cả. Cơ bản là anh không dám cho cô đụng tới. Cô mà đụng vào chắc anh chỉ cần đem rác đi đổ chứ chẳng cần phải rửa nữa. Đinh Khánh Lam cứ đứng hít hà mùi hương cuốn hút của tấm ngực trước mặt, chuẩn chất một mùi hương gây nghiện nha. Khi nãy cô còn sợ anh làm điều gì không nên cơ đấy, giờ cô nhìn lại mình mà xem? ... Nhưng mà thơm quá!
"Xong rồi" Lý Ngộ Tranh vuốt nhẹ đầu Đinh Khánh Lam, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
"Nhanh thế!" Đinh Khánh Lam nhăn mặt, người ta còn chưa ôm anh đã mà! Chưa muốn ra ngoài đâu!
"Ra thôi, ba mẹ lại vào trước khi anh với em đi ra bây giờ đấy!" Lý Ngộ Tranh cười mà như không cười, giơ tay gõ một cái vào trán cô.
"Đi" Đinh Khánh Lam dán chặt khuôn mặt vào người anh, lấy một hơi dài, hít sâu một cái rồi buông ra. Lý Ngộ Tranh như muốn hóa đá, thật không hiểu nổi cái hành động biến thái này mà!
"Nhận xét món đó coi A Tranh" Quách Yến Trang nhìn con trai của mình đang ăn món kia một cách ngon lành, không chịu nổi sự tò mò mà lên tiếng hỏi.
"Lam à, e... khụ, mày nấu cũng không tệ nha" Lý Ngộ Tranh suýt chút nữa lại bị hố past 2, may mắn anh kịp thời sửa lại lời nói. Đinh Khánh Lam gật gù, cũng chẳng mảy may để ý nhiều, chỉ chăm chú phần ăn của mình. Công nhận, "mẹ chồng" cô nấu ngon quá. Về khoản này người yêu cô theo gen mẹ chắc luôn.
Sau khi ăn xong xuôi, cả nhà lại lôi nhau ra phòng khách. Lý Ngộ Tranh vừa nhấc mông đứng dậy, còn chưa kịp đứng thẳng chân lên đã bị mẹ gọi lại.
"Ngộ Tranh, ở lại rửa bát"
"Ơ, mẹee"
"Không lẽ mẹ rửa?" Quách Yến Trang nhìn anh với ánh mắt không hài lòng, Đinh Khánh Lam đứng cạnh không nhịn nổi cười.
"Giúp việc đâu?" Lý Ngộ Tranh không cam tâm, ngó nghiêng tìm người.
"Mẹ cho nghỉ hết rồi"
"Tại saooooo?" Huhu, rốt cuộc con có phải con trai của mẹ không vậy? Chắc phải đi xét nghiệm ADN lại cho chắc quá. Con ruột gì, con ghẻ thì đúng hơn.
"Tao rửa cùng chịu không?" Đinh Khánh Lam cũng không tình nguyện nhìn anh người yêu của mình khổ sở như thế, bèn có ý muốn giúp. Nào ngờ....
"Mày rửa bát hay đập bát?" Lý Ngộ Tranh không suy nghĩ, theo phản xạ liền trả lời. Dứt lời mới vội vàng bịt chặt miệng lại, trợn tròn mắt xem phản ứng của Đinh Khánh Lam. Cô không tức giận, cũng không có nhảy lên đánh anh. Đinh Khánh Lam mỉm cười một cái, khoác tay Quách Yến Trang rảo bước ra phòng khách. Mặc kệ cái tên chết bầm này.
Lý Ngộ Tranh cũng đành bất lực, cái mồm hại cái thân đấy thấy chưa! Đúng là ngu quá mà!
Anh bắt đầu công trình rửa bát của mình, đối với anh chuyện này cũng chẳng có gì to tác, dễ như trở bàn tay. Nhưng vẫn không cam tâm hic. Lúc muốn giúp nấu ăn thì một mực không chịu, lúc người ta muốn nghỉ ngơi xơi nước thì cứ bắt người ta phải nhúng tay vào làm mới chịu cơ. Đời thật lắm bất công mà!!
"Có cần tôi giúp không?" Đinh Khánh Lam khoanh tay trước ngực, tựa người vào cửa bếp nhìn Lý Ngộ Tranh.
"Lại đây" Lý Ngộ Tranh sau khi xác định xung quanh không có ai, mới ngoắc ngoắc tay bảo Đinh Khánh Lam lại gần.
"Thôi khỏi, mắc công lại đập bát của anh" Đinh Khánh Lam vẫn đứng đó, chép miệng nói xéo anh.
"..." Lý Ngộ Tranh cười không được, khóc cũng chẳng xong. Anh chỉ lỡ lời thôi mà... Có cần phải vậy không!!
"Thôi mà, anh sai rồi.. Mau lại đây"
"Hừ" Đinh Khánh Lam hừ lạnh một cái, rồi cũng vung tay đi vào. Trước khi đi cô còn vô cùng biết điều mà khép cửa lại, ngộ lỡ anh làm việc gì không nên làm thì chết.
Đinh Khánh Lam vừa tới gần, Lý Ngộ Tranh đã vội vàng ôm lấy cô. Trời ạ, ngày nào cũng như thế này chắc anh chết mất!
"Không chịu, anh muốn ba mẹ biết"
Nói đúng ra là phải biết rồi, chỉ là do hôm sinh nhật Trạch Thanh Hy ba mẹ của Đinh Khánh Lam cùng ba mẹ của Lý Ngộ Tranh không có ở trong nước nên không có mặt, cũng không nghe gì về vụ việc đó. Chứ không thì cũng đã biết từ lâu. Anh cũng không hiểu sao cô lại không cho anh nói. Bộ cô với anh không được phép yêu nhau à?
"Không" Đinh Khánh Lam cương quyết trả lời, khiến cho anh lộ rõ một khuôn mặt ỉu xìu. Cô cười cười, đưa tay nhéo nhéo hai má của anh. Lý Ngộ Tranh để cô ôm trong lòng, còn anh thì vẫn tiếp tục công việc của mình. Nói giúp nhưng thật ra Đinh Khánh Lam chỉ đứng ôm anh thôi, chẳng làm gì cả. Cơ bản là anh không dám cho cô đụng tới. Cô mà đụng vào chắc anh chỉ cần đem rác đi đổ chứ chẳng cần phải rửa nữa. Đinh Khánh Lam cứ đứng hít hà mùi hương cuốn hút của tấm ngực trước mặt, chuẩn chất một mùi hương gây nghiện nha. Khi nãy cô còn sợ anh làm điều gì không nên cơ đấy, giờ cô nhìn lại mình mà xem? ... Nhưng mà thơm quá!
"Xong rồi" Lý Ngộ Tranh vuốt nhẹ đầu Đinh Khánh Lam, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô.
"Nhanh thế!" Đinh Khánh Lam nhăn mặt, người ta còn chưa ôm anh đã mà! Chưa muốn ra ngoài đâu!
"Ra thôi, ba mẹ lại vào trước khi anh với em đi ra bây giờ đấy!" Lý Ngộ Tranh cười mà như không cười, giơ tay gõ một cái vào trán cô.
"Đi" Đinh Khánh Lam dán chặt khuôn mặt vào người anh, lấy một hơi dài, hít sâu một cái rồi buông ra. Lý Ngộ Tranh như muốn hóa đá, thật không hiểu nổi cái hành động biến thái này mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.