Thanh Mai Trúc Mã: Ngưng Làm Bạn
Chương 140: Ngoại truyện - Hẹn hò cùng Ngộ Nghĩnh
Đinh Yến Lâm
29/08/2021
"Đại ca! Đại tỷ! Ngộ Nghĩnh có chuyện muốn nói! Đại ca! Đại tỷ!" Tiếng gọi thánh thót ranh mãnh của Tiểu Ngộ vang vọng khắp nhà, Lý Ngộ Tranh đang ở trong bếp, một tay cầm đũa một tay cầm môi chạy ra ngó. Thấy ngay Ngộ Nghĩnh đang cầm cái điều khiển, đứng chống hông trước tivi.
"Sao vậy sư đệ?"
"Đại tỷ đâu ba?"
"Chắc là trên phòng đó"
Ngộ Nghĩnh nghe vậy liền chạy lạch bạch lên phòng lôi Đinh Khánh Lam xuống. Sau khi đã triệu hồi được cả ba và mẹ, Ngộ Nghĩnh mới yên phận ngồi im một cách tràn đầy trang nghiêm. Thằng bé ngồi ngay ngắn, đối diện là Lý Ngộ Tranh và Đinh Khánh Lam đang đưa mắt nhìn nhau.
"Nghe Ngộ Nghĩnh nói đây!" Thanh quản yếu ớt của trẻ con khi nói một cách nghiêm túc thì quả thật là vô cùng đáng yêu, anh và cô ngồi thẳng lưng chờ đợi điều mà Ngộ Nghĩnh muốn nói: "Ngộ Nghĩnh muốn hẹn hò với ba mẹ!"
"..." Cái gì? Hẹn hò?
"À, à, vậy con muốn đi đâu?" Đinh Khánh Lam lơ mơ nhìn anh rồi nhìn sang Ngộ Nghĩnh, cười mà mặt nhăn nhó. Thằng tiểu quỷ này lại muốn bày ra cái trò gì nữa đây không biết!
"Dạ, Ngộ Nghĩnh muốn ở nhà"
"Hả? Ở... ở nhà?" Vậy sao con nói muốn đi hẹn hò? Hai người tới đây lại càng không hiểu ý muốn của cậu bé nghịch thiên nghịch lý này, nhìn nhau nhún vai tỏ vẻ "tôi đây cũng chịu".
"Vâng, ông bà tới tối mới về ạ?"
"Ừ, đúng rồi"
Dứt lời liền thấy Ngộ Nghĩnh trườn người xuống khỏi sofa, chạy tới cạnh tivi ôm lấy cái laptop. Nó đứng trước mặt ba mẹ, rồi chỉ chỉ vào laptop:
"Đại ca và đại tỷ phải để ý điện thoại của hai người nhé, khi nào Ngộ Nghĩnh gọi thì ba mẹ phải mặc quần áo đẹp rồi xuống đây cùng với Ngộ Nghĩnh"
Mặc dù không hiểu gì nhưng cũng đành phải gật đầu chấp thuận, rồi mỗi người một việc tản đi. Ngộ Nghĩnh mím môi gật đầu mãn nguyện, lại tiếp tục ngồi xem tivi. Cứ khi thoảng cả một mảng yên tĩnh lại vang lên tiếng cười giòn tan khanh khách của thằng bé, từ khi nó biết cười là nhà chẳng bao giờ được yên.
Cho tới trưa vẫn không thấy động tĩnh gì từ phía Ngộ Nghĩnh, thằng bé sau khi ăn liền ngồi xem tivi. Còn chẳng thèm lên phòng ngủ trưa, chỉ có ngồi trầu trực ở phòng khách. Cứ ngỡ là chỉ chăm chú xem tivi thôi, vậy mà chẳng hiểu sao thi thoảng lại nghe "bùm" một cái.
Lý Ngộ Tranh cùng Đinh Khánh Lam thì ở trên phòng, nằm suy nghĩ vu vơ. Do phòng cách âm ít nhiều nên tiếng nổ cũng không lớn lắm, nhưng cũng đủ để hai người hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh thì ngồi tựa vào thành giường, để Đinh Khánh Lam gối đầu lên đùi anh.
"Chẳng biết bày trò gì nữa... Anh đấy! Chẳng chịu dạy dỗ thằng bé gì hết." Đinh Khánh Lam nhìn lên Lý Ngộ Tranh, giở giọng trách móc. Anh cúi đầu, cười một cách vô tội:
"Ngộ Nghĩnh ngoan như thế, sao phải dạy dỗ?"
"Vâng, ngoan, nhờ anh mà một ngày thằng bé nổ chín quả pháo, đấy là còn may không thêm một quả vào buổi tối đấy nhé" - Cô lườm nguýt ông bố lạ đời kia, chẳng có ai làm ba mà lại đi dạy con cái cách chế tạo pháo cả. Cũng chẳng có ai để yên cho con mình ngày ngày châm gần chục quả như thế! Đúng là hư cả bố lẫn con!
"Thôi, anh xin lỗi. Giờ không có nó ở đây, cho anh hôn một cái" Lý Ngộ Tranh dí sát mặt xuống, đặt môi gần lại. Đinh Khánh Lam khẽ bĩu môi, rồi cũng tình nguyện nhướng đầu lên hôn lấy anh. Lý Ngộ Tranh vô cùng biết ý mà đưa một tay lên đỡ lấy đầu cô. Môi chạm môi còn chưa đầy năm giây, tiếng chuông điện thoại cứ vậy mà như cái bóng đèn, chen ngang một cách không ý tứ. Shit thật, người ta còn chưa hôn xong có được hay không!
"Ba đây"
"Đại ca! Đại tỷ! Hẹn hò thôi! Hai người có năm phút chuẩn bị, bắt đầu!"
Anh chán nản ném chiếc điện thoại ra một bên, nhìn sang Đinh Khánh Lam đang ngơ ngác bên cạnh đã nhổm dậy từ khi nào. Anh nhún vai một cái, chẳng thèm quan tâm mà đưa tay giữ lấy gáy cô, tiếp tục sự dang dở khi nãy.
Đúng năm phút sau, Lý Ngộ Tranh và Đinh Khánh Lam đều có mặt đầy đủ, quần áo chỉnh tề trang nghiêm. Không biết Ngộ Nghĩnh đã thủ sẵn một bộ đồ từ khi nào, ăn mặc không khác gì một công tử bột mini. Thằng bé chỉ tay ra lệnh cho cả anh và cô đi đóng tất cả các cửa lại, bao gồm cả cửa chính, cửa phụ, và cả cửa sổ. Trông Ngộ Nghĩnh bây giờ chẳng khác gì ông cụ non, còn dám ra lệnh cho ba mẹ cơ đấy? Vậy thì còn ai dạy nổi nữa...
Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, hai người lại đứng nhìn thằng quỷ nhỏ kia đang lục lọi tung tóe đồ trong góc tủ. Nó lôi ra hai chiếc micro, giơ lên trước mặt rồi nói với giọng điệu hào hứng hết nấc:
"Con đã hẹn ba mẹ rồi, giờ cùng nhau hò nhé! Bắt đầu hẹn hò thôi!"
"..."
À... ừ... Hẹn hò thôi...
Vậy là cả một buổi chiều, một gia đình nhỏ ba người cùng nhau quậy banh nóc, lại được cả ba mẹ lẫn thằng con... Không những không từ chối, còn vô cùng hăng hái tham gia cùng, có cần dạy lại cả anh chị nữa không đây?
[Full]
Follow me để cùng thưởng thức những sản phẩm khác nhé, mãi yeww<3

"Sao vậy sư đệ?"
"Đại tỷ đâu ba?"
"Chắc là trên phòng đó"
Ngộ Nghĩnh nghe vậy liền chạy lạch bạch lên phòng lôi Đinh Khánh Lam xuống. Sau khi đã triệu hồi được cả ba và mẹ, Ngộ Nghĩnh mới yên phận ngồi im một cách tràn đầy trang nghiêm. Thằng bé ngồi ngay ngắn, đối diện là Lý Ngộ Tranh và Đinh Khánh Lam đang đưa mắt nhìn nhau.
"Nghe Ngộ Nghĩnh nói đây!" Thanh quản yếu ớt của trẻ con khi nói một cách nghiêm túc thì quả thật là vô cùng đáng yêu, anh và cô ngồi thẳng lưng chờ đợi điều mà Ngộ Nghĩnh muốn nói: "Ngộ Nghĩnh muốn hẹn hò với ba mẹ!"
"..." Cái gì? Hẹn hò?
"À, à, vậy con muốn đi đâu?" Đinh Khánh Lam lơ mơ nhìn anh rồi nhìn sang Ngộ Nghĩnh, cười mà mặt nhăn nhó. Thằng tiểu quỷ này lại muốn bày ra cái trò gì nữa đây không biết!
"Dạ, Ngộ Nghĩnh muốn ở nhà"
"Hả? Ở... ở nhà?" Vậy sao con nói muốn đi hẹn hò? Hai người tới đây lại càng không hiểu ý muốn của cậu bé nghịch thiên nghịch lý này, nhìn nhau nhún vai tỏ vẻ "tôi đây cũng chịu".
"Vâng, ông bà tới tối mới về ạ?"
"Ừ, đúng rồi"
Dứt lời liền thấy Ngộ Nghĩnh trườn người xuống khỏi sofa, chạy tới cạnh tivi ôm lấy cái laptop. Nó đứng trước mặt ba mẹ, rồi chỉ chỉ vào laptop:
"Đại ca và đại tỷ phải để ý điện thoại của hai người nhé, khi nào Ngộ Nghĩnh gọi thì ba mẹ phải mặc quần áo đẹp rồi xuống đây cùng với Ngộ Nghĩnh"
Mặc dù không hiểu gì nhưng cũng đành phải gật đầu chấp thuận, rồi mỗi người một việc tản đi. Ngộ Nghĩnh mím môi gật đầu mãn nguyện, lại tiếp tục ngồi xem tivi. Cứ khi thoảng cả một mảng yên tĩnh lại vang lên tiếng cười giòn tan khanh khách của thằng bé, từ khi nó biết cười là nhà chẳng bao giờ được yên.
Cho tới trưa vẫn không thấy động tĩnh gì từ phía Ngộ Nghĩnh, thằng bé sau khi ăn liền ngồi xem tivi. Còn chẳng thèm lên phòng ngủ trưa, chỉ có ngồi trầu trực ở phòng khách. Cứ ngỡ là chỉ chăm chú xem tivi thôi, vậy mà chẳng hiểu sao thi thoảng lại nghe "bùm" một cái.
Lý Ngộ Tranh cùng Đinh Khánh Lam thì ở trên phòng, nằm suy nghĩ vu vơ. Do phòng cách âm ít nhiều nên tiếng nổ cũng không lớn lắm, nhưng cũng đủ để hai người hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh thì ngồi tựa vào thành giường, để Đinh Khánh Lam gối đầu lên đùi anh.
"Chẳng biết bày trò gì nữa... Anh đấy! Chẳng chịu dạy dỗ thằng bé gì hết." Đinh Khánh Lam nhìn lên Lý Ngộ Tranh, giở giọng trách móc. Anh cúi đầu, cười một cách vô tội:
"Ngộ Nghĩnh ngoan như thế, sao phải dạy dỗ?"
"Vâng, ngoan, nhờ anh mà một ngày thằng bé nổ chín quả pháo, đấy là còn may không thêm một quả vào buổi tối đấy nhé" - Cô lườm nguýt ông bố lạ đời kia, chẳng có ai làm ba mà lại đi dạy con cái cách chế tạo pháo cả. Cũng chẳng có ai để yên cho con mình ngày ngày châm gần chục quả như thế! Đúng là hư cả bố lẫn con!
"Thôi, anh xin lỗi. Giờ không có nó ở đây, cho anh hôn một cái" Lý Ngộ Tranh dí sát mặt xuống, đặt môi gần lại. Đinh Khánh Lam khẽ bĩu môi, rồi cũng tình nguyện nhướng đầu lên hôn lấy anh. Lý Ngộ Tranh vô cùng biết ý mà đưa một tay lên đỡ lấy đầu cô. Môi chạm môi còn chưa đầy năm giây, tiếng chuông điện thoại cứ vậy mà như cái bóng đèn, chen ngang một cách không ý tứ. Shit thật, người ta còn chưa hôn xong có được hay không!
"Ba đây"
"Đại ca! Đại tỷ! Hẹn hò thôi! Hai người có năm phút chuẩn bị, bắt đầu!"
Anh chán nản ném chiếc điện thoại ra một bên, nhìn sang Đinh Khánh Lam đang ngơ ngác bên cạnh đã nhổm dậy từ khi nào. Anh nhún vai một cái, chẳng thèm quan tâm mà đưa tay giữ lấy gáy cô, tiếp tục sự dang dở khi nãy.
Đúng năm phút sau, Lý Ngộ Tranh và Đinh Khánh Lam đều có mặt đầy đủ, quần áo chỉnh tề trang nghiêm. Không biết Ngộ Nghĩnh đã thủ sẵn một bộ đồ từ khi nào, ăn mặc không khác gì một công tử bột mini. Thằng bé chỉ tay ra lệnh cho cả anh và cô đi đóng tất cả các cửa lại, bao gồm cả cửa chính, cửa phụ, và cả cửa sổ. Trông Ngộ Nghĩnh bây giờ chẳng khác gì ông cụ non, còn dám ra lệnh cho ba mẹ cơ đấy? Vậy thì còn ai dạy nổi nữa...
Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, hai người lại đứng nhìn thằng quỷ nhỏ kia đang lục lọi tung tóe đồ trong góc tủ. Nó lôi ra hai chiếc micro, giơ lên trước mặt rồi nói với giọng điệu hào hứng hết nấc:
"Con đã hẹn ba mẹ rồi, giờ cùng nhau hò nhé! Bắt đầu hẹn hò thôi!"
"..."
À... ừ... Hẹn hò thôi...
Vậy là cả một buổi chiều, một gia đình nhỏ ba người cùng nhau quậy banh nóc, lại được cả ba mẹ lẫn thằng con... Không những không từ chối, còn vô cùng hăng hái tham gia cùng, có cần dạy lại cả anh chị nữa không đây?
[Full]
Follow me để cùng thưởng thức những sản phẩm khác nhé, mãi yeww<3

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.