Chương 16: CHƯƠNG 16
Vô Tụ Long Hương
21/08/2014
Không quá vài ngày, Triệu Phi Huân đã sắp xếp xong mọi việc, hỏi tôi bao giờ đi. Tôi nói ngay ngày Trương Giới Thụ thành thân.
Triệu Phi Huân hỏi: “Nếu chuẩn bị đi rồi, nên đi sớm một chút, cần gì đợi đến ngày đó cho khó chịu?”
“Nếu ta đi trước, Trương Giới Thụ sao mà an tâm để thành thân? Như thế chẳng phải là ta bức hắn sao? Lại nữa, ta nghĩ nên nhìn tận mắt để tâm chết hoàn toàn.”
Tôi đứng ở trong tường viện cùng Triệu Phi Huân đứng ở tường ngoài hẹn thời gian và địa điểm.
Quay đầu thấy Trương Giới Thụ đang đi về phía tôi: “Thanh Mai, nàng đứng ở dưới ánh mặt trời làm chi?”
Tôi rưng rưng nhìn hắn, mấy ngày nữa là vĩnh biệt rồi. Cả đời này, người phụ nữ khác sẽ ở bên hắn, tôi sẽ không gặp lại hắn. Hắn cũng sẽ không có cơ hội gặp con của chúng ta. Tôi vượt ngàn năm đến nơi đây, hóa ra chỉ vì để trải qua cảm giác đau thương của mẹ, mang theo một trái tim tan vỡ để đi nốt phần đời còn lại. Chỉ là, liệu tôi có thể từ nơi này cầu một ly Vong Tình Thủy?
Không thể quên, không thể làm gì khác hơn là nhớ kỹ. Trong cuộc đời sau này, tôi chỉ có thể tìm kiếm bóng dáng hắn trên khuôn mặt đứa nhỏ. Tôi tham lam nhìn hắn, muốn đem khuôn mặt hắn khắc sâu vào lòng mình.
Hắn vỡ tan trong ánh mắt của tôi, đau lòng nói: “Thanh Mai, mong nàng tha thứ cho ta, ta không thể nào nhìn mẹ đi tìm cái chết, chỉ có thể phụ lòng nàng.”
Ngày hè ánh mặt trời sáng lạn, hắn ôm chặt lấy tôi, tôi chỉ cảm thấy lạnh…
Tôi cả đêm không ngủ được, một lần rồi một lần nhìn Trương Giới Thụ ngủ, đem hình dáng hắn khắc sâu trong lòng.
Trương Giới Thụ hình như cũng cảm thấy gì đó, ban đêm nằm mơ ác mộng, đầu đầy mồ hôi, kêu: “Thanh Mai, nàng đừng đi!!”. Sau khi thức dậy, hắn ôm chặt lấy tôi, hôn tôi thật lâu, rồi liều chết triền miên. Tựa hồ chỉ có vậy thì hắn mới có thể xác nhận tôi vẫn còn ở đây.
Làm sao tôi buông được? Tôi thương hắn như vậy, từng nghĩ đến no đói có nhau, ai ngờ lại cá quay về nước, từ nay về sau phiêu lưu chân trời. Một chữ tình sao có thể đả thương người như thế, kiếp này tôi không muốn yêu ai nữa.
Bảo tôi làm sao buông được? Hắn cũng yêu tôi như vậy, tôi đi rồi hắn sẽ thương tâm như thế nào, sẽ đau trong bao lâu? Thà rằng chỉ một mình ta đau, chỉ nguyện hắn phụ bạc, từ nay về sau khi nghe người mới cười, đừng nhớ người cũ khóc.
Bỏ như thế nào đây? Bỏ như thế nào đây? Nhưng vẫn phải bỏ. Cả phủ đầy màu đỏ, vui sướng và hân hoan. Chỉ có lòng tôi toàn là đồ tang, khúc nhạc bi ai cùng hắn sinh biệt.
Tôi nhìn cả phòng màu đỏ, thật dữ tợn! Trách không được mẹ lại ghét màu đỏ, cả đời này, tôi cũng không nghĩ sẽ lại nhìn cái màu sắc này lần nữa.
Tôi tới đại sảnh, giờ phút này chật ních khách. Tôi cũng chờ, chờ một đả kích cuối cùng, chờ đợi tâm mình hoàn toàn chết.
Người mới bước vào, hắn mặc cát phục (đồ cưới), tuy rằng khuôn mặt tiều tụy nhưng hồng y làm nổi bật khí vũ hiên ngang của hắn.
Bên kia dây đỏ là nàng, tuy rằng bị khăn voan hồng che mất nhưng vẫn có thể thấy được nhan sắc quốc sắc thiên hương, dáng người thước tha khiến bao người mơ ước, cách một đám người tôi có thể thấy lòng nàng tràn đầy vui mừng.
Khăn voan đỏ thật đẹp, là tôi tự tay thêu thành, làm khó nàng giữ lại đến nay, đâm vào mắt tôi, làm lòng tôi bị thương, tôi chỉ nguyện kiếp này không cần lại phải thêu.
Một đôi trai tài gái sắc! Thật tốt! Thật tốt! Từ nay về sau chỉ mong lang quân ngàn tuổi, nàng khỏ mạnh, giống như hai con chim Yến, cùng nhau năm này qua năm khác.
Nguyên lai một người nếu thương tâm đến cực điểm, sẽ không thể rơi nước mắt, tôi khẽ cười với hắn, càng cười càng vui vẻ.
Hắn bỗng nghiêng đầu sang chỗ khác, tại sao giữa nhiều người như vậy vẫn bắt được ánh mắt của tôi. Tôi cười càng sáng lạn, hắn ngẩn ngơ ở nơi đó, trong mắt tràn ngập thống khổ cùng cầu xin.
Tôi chỉ cười, người yêu của tôi, thà quên, chớ nhớ, xin hãy yêu thương người trước mắt, mặc tư tự mình tiều tụy nơi chân trời.
Sau đó, đám người vây quanh tách tầm mắt chúng tôi ra.
Tôi xoay người rời đi, để lại một phòng huyên náo phía sau, hết thảy, hết thảy đều không liên quan tới tôi.
Tôi bước nhanh về phía trước, mơ hồ nghe thấy phía sau có ai gọi tên tôi.
Thanh Mai, ngươi còn chưa hết hy vọng sao? Đến lúc này còn hy vọng xa vời rằng hắn sẽ gọi tên ngươi sao?
Tôi ra sức chạy, vọt vào trong bóng đêm, Triệu Phi Huân đã chuẩn bị xe ngựa chờ ở cửa sau.
Tuấn mã chạy rất nhanh nhưng tôi vẫn thúc giục, Triệu Phi Huân giơ roi quất ngựa, chỉ nhận được những tiếng ngựa hí đau đớn.
Tôi đến ở biệt viện ngoài thành của gia đình Triệu Phi Huân, nhưng trái tim tôi bị bao bởi những bức tường băng giá, tôi không khóc, không cười, cái gì cũng không muốn biến. Tôi muốn ngủ, muốn ăn ngon, trong bụng tôi có đứa nhỏ, nó chính là tưởng nhớ duy của nhất của tôi đối với Trương Giới Thụ.
Mấy ngày sau, Triệu Phi Huân đến thăm tôi. Hắn hỏi tôi: “Tỷ có biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì không?”
Tôi che lỗ tai: “Ta không muốn nghe!”
Nhưng thanh âm của hắn vẫn xuyên qua khe hở truyền đến: “Nghe nói ngày bái đường đó, Trương Giới Thụ giống như nổi điên, lớn tiếng kêu “Thanh mai, đừng đi!” rồi chạy ra ngoài. Ba tráng hán (đàn ông to khỏe) tốn hết sức lực mới giữ hắn được. Sau đó hắn kéo cát phục cùng hoa hồng, dập đầu với mẹ hắn, nói hắn không có hiếu, không dám phụ tình vợ hiền. Lại quỳ gối trước mặt tân nương, tự thuật rằng hắn với với vợ cũ rất hạnh phúc, không thể cưới nàng.
Mụ già kia mắng hắn là nghịch tử rồi bất tỉnh, tân nương xấu hổ và phẫn, không chịu nổi mà đi tìm cái chết.
Sau khi hết binh hoang ngựa loạn (nói ngắn gọn là… rối loạn), hắn tìm không thấy tỷ, phái người tìm kiếm khắp nơi, trong và ngoài thành. Ở bờ sông tìm được một đôi giày của tỷ, trong sông lại tìm được một kiện quần áo. Sau đó hắn lại hóa điên, muốn đích thân nhảy xuống nước tìm tỷ, lúc này phải mất bảy, tám tráng hán mới giữ nổi hắn.
Tôi không thể thờ ơ được nữa, ngắt lời hắn: “Sao lại có giày và quần áo ở đây?”
Triệu Phi Huân cười ha ha: “Ai bảo hắn phụ bạc tỷ, đệ liền sai người bố trí cảnh tỷ chết đuối, cho hắn một đòn trừng phạt!”
Đây đâu chỉ là trừng phạt, là muốn mạng người nha. Tôi vừa vội vừa giận: “Ai cho đệ làm vậy? Như thế hắn sao mà chịu được? Đệ, đệ thật là!! Hắn bây giờ thế nào rồi?”
“Khi đệ đi thăm hắn thì hắn nằm trong nhà, không ăn không uống, chỉ chảy nước mắt và không ngừng nói ‘là ta phụ nàng, là ta phụ nàng’. Mụ già kia thì khóc hết nước mắt, cầu hắn ăn gì đi. Không biết bây giờ hắn thế nào rồi.”
Tôi nghe hắn nói vậy, nghĩ đến tâm đã chết lại đau, đứng dậy đi ra ngoài: “Ta muốn trở về. Triệu Phi Huân, nếu hắn có chuyện gì, ta sẽ không bỏ qua cho đệ.”
Triệu Phi Huân không hờn giận nói: “Uy! Đệ cũng vì tỷ mà xả giận!!”
Trái tim và đầu óc tôi bị chọc giận: “Ta nói ta giận hắn sao? Ta muốn ngươi thay ta trút giận sao??” Nói đến chỗ này bất giác thấy đau, nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được mà rơi lệ: “Ngươi không phải đang giúp ta, ngươi rõ ràng muốn hại chết ta. Hắn mà có chuyện gì, ta cũng không muốn sống nữa.”
Triệu Phi Huân sợ quá kéo tôi lại: “Tỷ ỷ, tỷ đừng làm đệ sợ, tỷ là hai mạng người đó. Tỷ đừng vội! Đệ đã gọi thầy thuốc của gia đình đến đó rồi. Đã có một cây đại nhân sâm ngàn năm, chỉ cần có hơi thở đều giữ lại mạng cho hắn.”
Chúng ta đi xe trở về thành, đi đến nửa đường, gặp thủ hạ của Triệu Phi Huân báo lại, nói Trương Giới Thụ đã bắt đầu ăn cơm.
Triệu Phi Huân vỗ vỗ ngực: “Sợ bóng sợ gió một hồi, tỷ tỷ yên tâm rồi. Tên Trương Giới Thụ này cũng thật không có suy nghĩ, như vậy là qua rồi? Ít nhất cũng khổ sở vài ngày chứ?”
Trong lòng tôi chua xót, biện giải vì hắn: “Hắn tất nhiên không thể để lại cha mẹ. Biết hắn không có việc gì, ta cũng an tâm, chúng ta trở về đi.”
Triệu Phi Huân hừ một tiếng: “Họ Trương kia có cái gì tốt để cho tỷ vì hắn mà suy nghĩ như vậy? Bây giờ trời đã tối rồi, trở về cũng không tiên, không bằng đi về phủ của đệ. Phỏng chừng tỷ cũng sẽ an tâm, ở chỗ này, nghe ngóng cũng tiện.”
Tôi ở lại phủ Hầu gia, mỗi ngày Triệu Phi Huân đều đem về tin tức của Trương Giới Thụ.
Nghe nói, hắn bây giờ cũng chưa đi đến phòng cô dâu, với bên ngoài tuyên bố muốn đưa em gái mình gả ra ngoài. Lại quỳ gối trước mặt cha mẹ, bảo rằng vô luận tôi còn sống hay đã chết, hắn cũng sẽ không tái giá.
Mẹ hắn lại lấy cái chết bức hắn (mụ điên!) nhưng hắn không khuất phục, chỉ nói: “Con đại bất hiếu, nguyện tạ tội dưới mồ.” Hiện tại, mẹ hắn trái lại sợ hắn nghĩ quẩn, trong lòng hối hận vô cùng.
Triệu Phi Huân vui sướng khi người gặp họa, nói: “Xem ra mụ già kia cũng bị giáo huấn. Hiện tại tên họ Trương này nha, đã có chút lĩnh hội. Đáng tiếc, sao không sớm nhận ra? Tỷ chờ, đệ sẽ tìm cho tỉ một nơi tốt.”
Tôi lắc đầu: “Không cần.”
“Chẳng lẽ tỷ còn định trở về? Có mụ mẹ chồng như thế cũng không nên trở về nha, huống chi trong nhà còn có mụ già đó. Tuy rằng hiện tại phải gánh một cái hư danh, ai biết về sau có trở thành sự thật hay không? Tỷ cũng không nên ngốc!”
Tôi cười mệt mỏi: “Sự tình đã đến mức này làm sao mà trở về? Ta với hắn sẽ cứ như vậy. Tuy rằng đã muộn, hắn như vậy ta cũng không có oán giận gì. Về sau ta chỉ sống cùng đứa nhỏ, một cuộc sống bình yên.”
Triệu Phi Huân oán trách kêu lên: “Không thể nào? Tỷ làm nữ nhân cổ đại riết thành nghiện rồi sao? Thật sự sống cô đơn đến hết đời sao? Tỷ như vậy thì sau này sẽ không có người lập bàn thờ cho tỷ đâu.”
“Cái đó và thời đại không có vấn đề gì cả. Ta chỉ không còn sức lực yêu người khác, đành phải đi một mình đến cuối đời. Đây cũng có thể coi là kết thúc, Triệu Phi Huân, đệ tiễn ra rời đi nhé.”
“Tỷ thật sự quyết rồi?”
“Đúng vậy, mắt không thấy, tim không đau. Triệu Phi Huân, về sau, về sau mong rằng đệ nể tình ta, chiếu cố hắn, hắn cũng rất khố…” Nghĩ đến tình yêu quá khứ với Trương Giới Thụ, tôi nhịn không được mà nghẹn ngào.
Triệu Phi Huân hừ lạnh: “Đệ là nam nhân đệ biết, không bao lâu hắn sẽ quên tỷ thôi, tỷ tội gì mà còn chưa yên lòng?”
Tôi nuốt nước mắt, thở dài nói: “Triệu Phi Huân, nếu đệ yêu sẽ biết, tình đã đến chỗ sâu thì không thể oán hận. Ta chỉ ước hắn sống tốt.”
“Nhìn tỷ như vậy, đệ thật chả muốn yêu, chỉ chờ người khác yêu đệ. Tỷ ở đây tạm mấy ngày nữa, mẹ đệ vẫn chưa kịp gặp tỷ, tỷ gặp qua bà rồi hẵng đi.”
Triệu Phi Huân hỏi: “Nếu chuẩn bị đi rồi, nên đi sớm một chút, cần gì đợi đến ngày đó cho khó chịu?”
“Nếu ta đi trước, Trương Giới Thụ sao mà an tâm để thành thân? Như thế chẳng phải là ta bức hắn sao? Lại nữa, ta nghĩ nên nhìn tận mắt để tâm chết hoàn toàn.”
Tôi đứng ở trong tường viện cùng Triệu Phi Huân đứng ở tường ngoài hẹn thời gian và địa điểm.
Quay đầu thấy Trương Giới Thụ đang đi về phía tôi: “Thanh Mai, nàng đứng ở dưới ánh mặt trời làm chi?”
Tôi rưng rưng nhìn hắn, mấy ngày nữa là vĩnh biệt rồi. Cả đời này, người phụ nữ khác sẽ ở bên hắn, tôi sẽ không gặp lại hắn. Hắn cũng sẽ không có cơ hội gặp con của chúng ta. Tôi vượt ngàn năm đến nơi đây, hóa ra chỉ vì để trải qua cảm giác đau thương của mẹ, mang theo một trái tim tan vỡ để đi nốt phần đời còn lại. Chỉ là, liệu tôi có thể từ nơi này cầu một ly Vong Tình Thủy?
Không thể quên, không thể làm gì khác hơn là nhớ kỹ. Trong cuộc đời sau này, tôi chỉ có thể tìm kiếm bóng dáng hắn trên khuôn mặt đứa nhỏ. Tôi tham lam nhìn hắn, muốn đem khuôn mặt hắn khắc sâu vào lòng mình.
Hắn vỡ tan trong ánh mắt của tôi, đau lòng nói: “Thanh Mai, mong nàng tha thứ cho ta, ta không thể nào nhìn mẹ đi tìm cái chết, chỉ có thể phụ lòng nàng.”
Ngày hè ánh mặt trời sáng lạn, hắn ôm chặt lấy tôi, tôi chỉ cảm thấy lạnh…
Tôi cả đêm không ngủ được, một lần rồi một lần nhìn Trương Giới Thụ ngủ, đem hình dáng hắn khắc sâu trong lòng.
Trương Giới Thụ hình như cũng cảm thấy gì đó, ban đêm nằm mơ ác mộng, đầu đầy mồ hôi, kêu: “Thanh Mai, nàng đừng đi!!”. Sau khi thức dậy, hắn ôm chặt lấy tôi, hôn tôi thật lâu, rồi liều chết triền miên. Tựa hồ chỉ có vậy thì hắn mới có thể xác nhận tôi vẫn còn ở đây.
Làm sao tôi buông được? Tôi thương hắn như vậy, từng nghĩ đến no đói có nhau, ai ngờ lại cá quay về nước, từ nay về sau phiêu lưu chân trời. Một chữ tình sao có thể đả thương người như thế, kiếp này tôi không muốn yêu ai nữa.
Bảo tôi làm sao buông được? Hắn cũng yêu tôi như vậy, tôi đi rồi hắn sẽ thương tâm như thế nào, sẽ đau trong bao lâu? Thà rằng chỉ một mình ta đau, chỉ nguyện hắn phụ bạc, từ nay về sau khi nghe người mới cười, đừng nhớ người cũ khóc.
Bỏ như thế nào đây? Bỏ như thế nào đây? Nhưng vẫn phải bỏ. Cả phủ đầy màu đỏ, vui sướng và hân hoan. Chỉ có lòng tôi toàn là đồ tang, khúc nhạc bi ai cùng hắn sinh biệt.
Tôi nhìn cả phòng màu đỏ, thật dữ tợn! Trách không được mẹ lại ghét màu đỏ, cả đời này, tôi cũng không nghĩ sẽ lại nhìn cái màu sắc này lần nữa.
Tôi tới đại sảnh, giờ phút này chật ních khách. Tôi cũng chờ, chờ một đả kích cuối cùng, chờ đợi tâm mình hoàn toàn chết.
Người mới bước vào, hắn mặc cát phục (đồ cưới), tuy rằng khuôn mặt tiều tụy nhưng hồng y làm nổi bật khí vũ hiên ngang của hắn.
Bên kia dây đỏ là nàng, tuy rằng bị khăn voan hồng che mất nhưng vẫn có thể thấy được nhan sắc quốc sắc thiên hương, dáng người thước tha khiến bao người mơ ước, cách một đám người tôi có thể thấy lòng nàng tràn đầy vui mừng.
Khăn voan đỏ thật đẹp, là tôi tự tay thêu thành, làm khó nàng giữ lại đến nay, đâm vào mắt tôi, làm lòng tôi bị thương, tôi chỉ nguyện kiếp này không cần lại phải thêu.
Một đôi trai tài gái sắc! Thật tốt! Thật tốt! Từ nay về sau chỉ mong lang quân ngàn tuổi, nàng khỏ mạnh, giống như hai con chim Yến, cùng nhau năm này qua năm khác.
Nguyên lai một người nếu thương tâm đến cực điểm, sẽ không thể rơi nước mắt, tôi khẽ cười với hắn, càng cười càng vui vẻ.
Hắn bỗng nghiêng đầu sang chỗ khác, tại sao giữa nhiều người như vậy vẫn bắt được ánh mắt của tôi. Tôi cười càng sáng lạn, hắn ngẩn ngơ ở nơi đó, trong mắt tràn ngập thống khổ cùng cầu xin.
Tôi chỉ cười, người yêu của tôi, thà quên, chớ nhớ, xin hãy yêu thương người trước mắt, mặc tư tự mình tiều tụy nơi chân trời.
Sau đó, đám người vây quanh tách tầm mắt chúng tôi ra.
Tôi xoay người rời đi, để lại một phòng huyên náo phía sau, hết thảy, hết thảy đều không liên quan tới tôi.
Tôi bước nhanh về phía trước, mơ hồ nghe thấy phía sau có ai gọi tên tôi.
Thanh Mai, ngươi còn chưa hết hy vọng sao? Đến lúc này còn hy vọng xa vời rằng hắn sẽ gọi tên ngươi sao?
Tôi ra sức chạy, vọt vào trong bóng đêm, Triệu Phi Huân đã chuẩn bị xe ngựa chờ ở cửa sau.
Tuấn mã chạy rất nhanh nhưng tôi vẫn thúc giục, Triệu Phi Huân giơ roi quất ngựa, chỉ nhận được những tiếng ngựa hí đau đớn.
Tôi đến ở biệt viện ngoài thành của gia đình Triệu Phi Huân, nhưng trái tim tôi bị bao bởi những bức tường băng giá, tôi không khóc, không cười, cái gì cũng không muốn biến. Tôi muốn ngủ, muốn ăn ngon, trong bụng tôi có đứa nhỏ, nó chính là tưởng nhớ duy của nhất của tôi đối với Trương Giới Thụ.
Mấy ngày sau, Triệu Phi Huân đến thăm tôi. Hắn hỏi tôi: “Tỷ có biết mấy ngày nay xảy ra chuyện gì không?”
Tôi che lỗ tai: “Ta không muốn nghe!”
Nhưng thanh âm của hắn vẫn xuyên qua khe hở truyền đến: “Nghe nói ngày bái đường đó, Trương Giới Thụ giống như nổi điên, lớn tiếng kêu “Thanh mai, đừng đi!” rồi chạy ra ngoài. Ba tráng hán (đàn ông to khỏe) tốn hết sức lực mới giữ hắn được. Sau đó hắn kéo cát phục cùng hoa hồng, dập đầu với mẹ hắn, nói hắn không có hiếu, không dám phụ tình vợ hiền. Lại quỳ gối trước mặt tân nương, tự thuật rằng hắn với với vợ cũ rất hạnh phúc, không thể cưới nàng.
Mụ già kia mắng hắn là nghịch tử rồi bất tỉnh, tân nương xấu hổ và phẫn, không chịu nổi mà đi tìm cái chết.
Sau khi hết binh hoang ngựa loạn (nói ngắn gọn là… rối loạn), hắn tìm không thấy tỷ, phái người tìm kiếm khắp nơi, trong và ngoài thành. Ở bờ sông tìm được một đôi giày của tỷ, trong sông lại tìm được một kiện quần áo. Sau đó hắn lại hóa điên, muốn đích thân nhảy xuống nước tìm tỷ, lúc này phải mất bảy, tám tráng hán mới giữ nổi hắn.
Tôi không thể thờ ơ được nữa, ngắt lời hắn: “Sao lại có giày và quần áo ở đây?”
Triệu Phi Huân cười ha ha: “Ai bảo hắn phụ bạc tỷ, đệ liền sai người bố trí cảnh tỷ chết đuối, cho hắn một đòn trừng phạt!”
Đây đâu chỉ là trừng phạt, là muốn mạng người nha. Tôi vừa vội vừa giận: “Ai cho đệ làm vậy? Như thế hắn sao mà chịu được? Đệ, đệ thật là!! Hắn bây giờ thế nào rồi?”
“Khi đệ đi thăm hắn thì hắn nằm trong nhà, không ăn không uống, chỉ chảy nước mắt và không ngừng nói ‘là ta phụ nàng, là ta phụ nàng’. Mụ già kia thì khóc hết nước mắt, cầu hắn ăn gì đi. Không biết bây giờ hắn thế nào rồi.”
Tôi nghe hắn nói vậy, nghĩ đến tâm đã chết lại đau, đứng dậy đi ra ngoài: “Ta muốn trở về. Triệu Phi Huân, nếu hắn có chuyện gì, ta sẽ không bỏ qua cho đệ.”
Triệu Phi Huân không hờn giận nói: “Uy! Đệ cũng vì tỷ mà xả giận!!”
Trái tim và đầu óc tôi bị chọc giận: “Ta nói ta giận hắn sao? Ta muốn ngươi thay ta trút giận sao??” Nói đến chỗ này bất giác thấy đau, nhịn nửa ngày vẫn không nhịn được mà rơi lệ: “Ngươi không phải đang giúp ta, ngươi rõ ràng muốn hại chết ta. Hắn mà có chuyện gì, ta cũng không muốn sống nữa.”
Triệu Phi Huân sợ quá kéo tôi lại: “Tỷ ỷ, tỷ đừng làm đệ sợ, tỷ là hai mạng người đó. Tỷ đừng vội! Đệ đã gọi thầy thuốc của gia đình đến đó rồi. Đã có một cây đại nhân sâm ngàn năm, chỉ cần có hơi thở đều giữ lại mạng cho hắn.”
Chúng ta đi xe trở về thành, đi đến nửa đường, gặp thủ hạ của Triệu Phi Huân báo lại, nói Trương Giới Thụ đã bắt đầu ăn cơm.
Triệu Phi Huân vỗ vỗ ngực: “Sợ bóng sợ gió một hồi, tỷ tỷ yên tâm rồi. Tên Trương Giới Thụ này cũng thật không có suy nghĩ, như vậy là qua rồi? Ít nhất cũng khổ sở vài ngày chứ?”
Trong lòng tôi chua xót, biện giải vì hắn: “Hắn tất nhiên không thể để lại cha mẹ. Biết hắn không có việc gì, ta cũng an tâm, chúng ta trở về đi.”
Triệu Phi Huân hừ một tiếng: “Họ Trương kia có cái gì tốt để cho tỷ vì hắn mà suy nghĩ như vậy? Bây giờ trời đã tối rồi, trở về cũng không tiên, không bằng đi về phủ của đệ. Phỏng chừng tỷ cũng sẽ an tâm, ở chỗ này, nghe ngóng cũng tiện.”
Tôi ở lại phủ Hầu gia, mỗi ngày Triệu Phi Huân đều đem về tin tức của Trương Giới Thụ.
Nghe nói, hắn bây giờ cũng chưa đi đến phòng cô dâu, với bên ngoài tuyên bố muốn đưa em gái mình gả ra ngoài. Lại quỳ gối trước mặt cha mẹ, bảo rằng vô luận tôi còn sống hay đã chết, hắn cũng sẽ không tái giá.
Mẹ hắn lại lấy cái chết bức hắn (mụ điên!) nhưng hắn không khuất phục, chỉ nói: “Con đại bất hiếu, nguyện tạ tội dưới mồ.” Hiện tại, mẹ hắn trái lại sợ hắn nghĩ quẩn, trong lòng hối hận vô cùng.
Triệu Phi Huân vui sướng khi người gặp họa, nói: “Xem ra mụ già kia cũng bị giáo huấn. Hiện tại tên họ Trương này nha, đã có chút lĩnh hội. Đáng tiếc, sao không sớm nhận ra? Tỷ chờ, đệ sẽ tìm cho tỉ một nơi tốt.”
Tôi lắc đầu: “Không cần.”
“Chẳng lẽ tỷ còn định trở về? Có mụ mẹ chồng như thế cũng không nên trở về nha, huống chi trong nhà còn có mụ già đó. Tuy rằng hiện tại phải gánh một cái hư danh, ai biết về sau có trở thành sự thật hay không? Tỷ cũng không nên ngốc!”
Tôi cười mệt mỏi: “Sự tình đã đến mức này làm sao mà trở về? Ta với hắn sẽ cứ như vậy. Tuy rằng đã muộn, hắn như vậy ta cũng không có oán giận gì. Về sau ta chỉ sống cùng đứa nhỏ, một cuộc sống bình yên.”
Triệu Phi Huân oán trách kêu lên: “Không thể nào? Tỷ làm nữ nhân cổ đại riết thành nghiện rồi sao? Thật sự sống cô đơn đến hết đời sao? Tỷ như vậy thì sau này sẽ không có người lập bàn thờ cho tỷ đâu.”
“Cái đó và thời đại không có vấn đề gì cả. Ta chỉ không còn sức lực yêu người khác, đành phải đi một mình đến cuối đời. Đây cũng có thể coi là kết thúc, Triệu Phi Huân, đệ tiễn ra rời đi nhé.”
“Tỷ thật sự quyết rồi?”
“Đúng vậy, mắt không thấy, tim không đau. Triệu Phi Huân, về sau, về sau mong rằng đệ nể tình ta, chiếu cố hắn, hắn cũng rất khố…” Nghĩ đến tình yêu quá khứ với Trương Giới Thụ, tôi nhịn không được mà nghẹn ngào.
Triệu Phi Huân hừ lạnh: “Đệ là nam nhân đệ biết, không bao lâu hắn sẽ quên tỷ thôi, tỷ tội gì mà còn chưa yên lòng?”
Tôi nuốt nước mắt, thở dài nói: “Triệu Phi Huân, nếu đệ yêu sẽ biết, tình đã đến chỗ sâu thì không thể oán hận. Ta chỉ ước hắn sống tốt.”
“Nhìn tỷ như vậy, đệ thật chả muốn yêu, chỉ chờ người khác yêu đệ. Tỷ ở đây tạm mấy ngày nữa, mẹ đệ vẫn chưa kịp gặp tỷ, tỷ gặp qua bà rồi hẵng đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.