Thanh Mai

Chương 9: CHƯƠNG 9

Vô Tụ Long Hương

21/08/2014

Hôm sau là ngày đầu tiên làm tân nương tử nên tôi không thể thức dậy trễ hơn mẹ chồng. Vì vậy tỉnh lại không lâu tôi liền rời giường. Vì lúc đứng dậy hơi mạnh, hạ thân truyền đến cảm giác đau. Tôi hừ nhẹ một chút, cũng không để ý, bắt đầu tự nhiên mặc quần áo.

Trương Giới Thụ vẫn quay lưng đi mặc y phục của mình, trong lòng đối với tôi không có ý xấu gì. Từ sau khi phát hiện tôi không cha không mẹ mà tự học thành tài, tối hôm qua nghĩ đến hành động dâm đãng của tôi, lúc này xem ra có lẽ là chất phác ngây thơ không hiểu thế sự, vì thế sự đồng tình đối với tôi còn tăng thêm vài phần trìu mến. Đối với sự thản nhiên của tôi, hắn đã có trải qua nên cũng bớt xấu hổ.

Hắn mặc quần áo tử tế liền xuống giường đi ra ngoài.

Tôi sửa sang lại giường, tấm vải trắng nay xuất hiện nhiều nếp nhăn, mặt trên lộn xộn lung tung, thật bẩn. Tôi để sang một bên, chuẩn bị đưa cho mẹ chồng kiểm tra rồi chạy nhanh đi giặt sạch.

Gấp xong chăn gối, Trương Giới Thụ bưng một chậu nước ấm tiến vào, đem chậu đặt phía sau giường, đỏ mặt nói với tôi: “Nàng tắm đi, sẽ dễ chịu hơn.”

Tôi quay đầu cười với hắn: “Cám ơn chàng!”

Hắn lại lần nữa ngây người trước nụ cười của tôi.

Tắm rửa xong, tôi cảm thấy thân thể thật nhẹ nhàng khoan khoái, cảm thấy Trương Giới Thụ đối với tôi thật săn sóc, tôi càng cười với hắn ngọt ngào.

Tôi ngồi trước gương trang điểm. Hắn có chút ngây ngốc nhìn tôi chăm chút, trong lòng tán thường: “Quả nhiên là tăng một phân quá béo, giảm một phân quá gầy; xoa phấn thì quá trắng, tô son là quá đỏ; lông mày như lông chim công múa, da trắng như tuyết, eo như được thắt chặt, răng trắng như ngọc, thản nhiên cười một tiếng làm mê hoăc Dương Thành, khiến Hạ Thái đắm đuối. Chưa từng nghĩ nàng là một mỹ nữ đẹp như vậy? Sao mọi người có thể nghĩ nàng dung mạo không bằng Vương tiểu thư? Hiện tại hình như nàng còn hơn một chút.”

Khi thấy tôi lấy hai bên tóc mai che khuất mặt, mới tỉnh ngộ: “Đúng rồi, nàng lúc nào cũng che mặt, chưa bao giờ lộ ra. Hắn nhịn không được hỏi: “Thanh Mai, nàng sao không quấn tóc lên? Như vậy một là không thoải mái, hai là che mất dung nhan của nàng. Dung mạo của nàng trong vòng vài dặm Phương Viên, không ai có thể sánh bằng.”

“Thiếp biết. Nhưng với thân phận và địa vị như vậy, dung nhan quá mức diễm lệ chỉ đưa đến tai họa. Hoặc biến thành đồ chơi bị ngược đãi, bị ngươi ta khi nhục mà lưu lạc phong trần. Dung nhan khi còn trẻ nhất thời là phong cảnh, một khi lớn tuổi, nhan sắc xấu đi, lại bị vứt bỏ như cây cỏ. Thiếp không muốn một cuộc sống như vậy. Bất quá nếu tướng công thích, thiếp sẽ đem tóc quấn lên.” Cùng lắm thì A Mộc tốn nhiều điện hơn.

“Không, không cần.” Trương Giới Thụ bắt đầu nghiêm túc kính nể tôi: “Lời nói của nàng thật có lý!” Nàng chẳng những bề ngoài xinh đẹp, còn có trí tuệ bên trong, có thiệt nhiều kiến thức, cưới vợ như vậy đúng là phúc ba đời!

“ Thiếp chỉ ở trong phòng cho tướng công xem thôi.”

“Tốt!” Trong lòng hắn có chút hưởng thụ, mỉm cười giúp tôi cài trâm.

Tôi quay đầu cười với hắn: “Tướng công, để thiếp giúp chàng chải đầu.”

Hắn có chút ngượng ngùng, gật gật đầu: “Được, làm phiền nàng!”

Tôi đứng dậy nhường chỗ cho hắn, đứng ở phía sau hắn mà chải đầu. Hắn thỉnh thoảng lại qua gương nhìn về phía tôi, tâm tình thực khoái trá. Nếu nói hôm qua hắn thân cận với tôi là để hoàn thành nhiệm vụ thì bây giờ, hắn bắt đầu cam tâm tình nguyện cùng ẩn ẩn chờ mong được cùng tôi cộng chẩm (chung giường)

Mà tôi sẽ còn phải đảm nhiệm nghĩa vụ thê tử, con dâu và người mẹ

Rửa mặt rồi chải đầu, tôi đi làm điểm tâm cho mọi người. Trương Giới Thụ cũng đi theo đến phòng bếp, hắn lấy gạo, cân đo đong đếm đủ cho 4 người, lại lấy thêm lúa mì và bột ngô trộn lại với nhau để làm suất hoa màu cho một người.

Hắn chỉ vào phần hoa màu đó nói với tôi: “Trước tiên làm cho ta chỗ này, ngàn vạn lần nàng đừng bao giờ nói với cha mẹ”

“Ừ.” Tôi đem đem gạo thu lại một phần, lại làm một phần hoa màu giống hắn: “Thiếp và chàng ăn giống nhau.”

Hắn ngăn cản nói: “Không được, nàng làm sao có thể ăn quen món này.”

Tôi kiên trì: “Chàng ăn lâu thì quen, thiếp cũng có thể, vợ chồng vốn là nên đồng cam cộng khổ.”

Hắn thấy thái độ của tôi thật kiên quyết, trong lòng hắn cảm động tôi hiền lành, áy náy nói: “Đi theo ta, nàng khổ rồi!”

Tôi cười lắc đầu: “Sẽ không, thiếp không cảm thấy khổ.”

Kì thật gian khổ vật chất rất dễ vượt qua, khó chịu được nhất là tâm hồn nghèo. Mình mới sáu tuổi liền bị cách ly, tuy rằng vật chất đãi ngộ rất tốt, nhưng bị toàn bộ xã hội ghẻ lạnh, bị coi như côn trùng có hại cần phòng bị đã để lại sâu trong tôi cảm giác tự ti.



Sau khi đến thế giới này, đầu tiên là Đường thúc cậy là người thân mà muốn bán tôi. Sau đó là đến Vương gia làm tỳ nữ, phụ thuộc. Mặc dù A Hỉ đối với tôi tốt lắm, những cũng mang đến cho tôi cảm giác nàng từ trên cao nhìn xuống mà thương xót tôi.

Chỉ có Trương Giới Thụ, trái tim hắn thật nhân hậu, hắn chưa bao giờ muốn lợi dụng uy nghiêm của bậc trượng phu mà dọa nạt tôi. Hắn dễ dàng tha thứ hành vi vô lễ lúc động phòng của tôi, hắn thương xót tôi lẻ loi hiu quạnh, hiện tại lại để tôi cao hơn mình. Ở cùng chỗ với một người như vậy, dù không được ăn ngon, tôi cũng có thể chịu được. Tôi từ ngàn năm trước tới đây, cũng không phải mong muốn được đối xử công bằng sao?

Tôi rửa lương thực cho sạch, ngồi vào lò bắt đầu nhóm lửa.

Bếp lò cổ đại tôi mới dùng qua vài lần ở nhà thẩm thẩm, sau này hầu hạ A Hỉ không phải làm việc nặng. Bây giờ cùng Trương Giới Thụ thành thân, tôi cố ý đi đến phòng bếp học hai ngày, nhưng vẫn chưa quen thuộc.

Trương Giới Thụ thấy tôi vụng về cho củi vào lò, có vài cành cây dài quá cần phải bẻ trước. Trương Giới Thụ nghĩ rằng, nàng tuy là nha hoàn, nhưng chỉ ở trong khuê phòng hầu hạ, nhìn đôi tay trắng trẻo mềm mại kia, làm sao có thể làm việc nặng. Aizz! Gả cho tôi là khiến cho nàng chịu cực khổ rồi.

Hắn thương tiếc nhìn tôi nói: “Để ta làm cho.”

Tôi lắc đầu cười: “Không cần, làm nhiều là sẽ quen thôi. Đây vốn là trách nhiệm của thiếp.”

Trong lòng hắn lại thầm khen tôi hiền lành, ngồi xổm xuống giúp tôi bẻ củi.

Chỉ trong chốc lát, đồ ăn đã nấu xong, tôi xới cơm xong rồi hỏi Trương Giới Thụ: “Cái mâm ở đâu?”

Trương Giới Thụ khó hiểu hỏi: “Mâm gì kia?”

“Chính là cử án tề mi (“nâng khay ngang mày, vợ chồng tôn trọng nhau” do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày). Mạnh Quang có thể làm được, thiếp cũng có thể.” Trước hôn nhân tôi cũng được chuẩn bị chút kiến thức, quyết làm hiền thê.

Trương Giới Thụ nghe xong mỉm cười, cảm thấy những điều đó thật thú vị: “Không cần như vậy, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ làm tốt, không cần câu nệ hình thức.”

“Ân, đã biết.” Tôi vẫn cứ hai tay bưng chén cung kính đưa hắn. Sau khi chúng tôi ăn xong rất nhanh, lại cùng nhau nấu cháo đại mạch cho 3 người còn lại. Lúc này trong nhà những người khác cũng đã thức dậy.

Tôi mời bố mẹ chồng đến bàn, múc nước lần lượt hầu hạ bọn họ rửa mặt, lại kính cẩn ở một bên chiếu cố bọn họ ăn cơm. Mẹ chồng kéo tôi cùng nhau ăn, tôi chỉ nói sáng sớm đã dậy sớm cùng tướng công ăn rồi.

Cơm nước xong, tôi nhanh tay nhanh chân rửa bát, tuân theo quy củ sắm vai một bà chủ tốt. Trong lòng cha mẹ chồng rất hài lòng với tôi.

Tôi thu thập xong phòng bếp, thấy mẹ chồng từ trong phòng chúng tôi đi ra, tấm vải trắng trong tay áo của bà. Hiển nhiên bà đã xem qua tấm vải rồi, đối với tôi càng thấy thuận mắt.

Tôi nhớ rằng tấm vải đó rất dơ bẩn, muốn chạy nhanh đi giặt, nên nói với mẹ chồng: “Nương, tấm vải đó đưa con mang giặt.”

Mẹ chồng sửng sốt, thầm nghĩ, tân nương tử này không có chút nhăn nhó, còn hào phóng thong dong như vậy. Người một khi đã thấy thuận mắt rồi nên thế nào đều thấy tốt.

Bà khép chặt tay áo: “Sao có thể giặt sạch? Đây chính là căn cứ chính xác để xác minh trinh tiết của con, để nương giúp con giữ.” Trong lòng bà đang tính đến chỗ Lưu bà khoe khoang một phen.

Nếu bà không chê bẩn còn muốn giữ, bẩn thỉu không đến mình, tôi cũng không phản đối, nhìn bà vui vẻ rạo rực cầm chứng cớ đêm đầu tiên của tôi đi.

Trở vào phòng, Trương Giới Thụ áy náy nhìn tôi, rất sợ tôi thấy khó xử.

Xem thần thái bình thản cùng không hờn không giận của tôi, trong lòng hắn âm thâm thở phào, chắc nàng không hiểu thế sự nên vô tri vô giác đi

Kỳ thật tôi cũng không phải không biết, tôi biết ở cổ đại có nơi, ngày hôm sau tân hôn, tân nương khi về nhà lại mặt thì phải đem vải trắng có nhuộm máu xử nữ đính ở ngoài cỗ kiệu đi dạo, cho nên tôi cũng không cảm thấy riêng tư bị xâm phạm.

Tôi giúp hắn châm trà mài mực, lại giặt quần áo, chuẩn bị đồ ăn cho cơm trưa. Trước hết xào món cải trắng mời nếm thử để nghiên cứu khẩu vị cha mẹ. Bận rộn cho tới trưa, tôi thành công tạo dựng hình ảnh tân nương tử hoàn mỹ trong lòng mọi người.

Buổi chiều, có chút rảnh rỗi, tôi ngồi trước cửa sổ thêu hoa, Trương Giới Thụ ngồi đối diện tôi đọc sách. Vì để xem rõ ràng, tôi đem tóc vén ra sau tai, hắn đọc sách thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn tôi vài lần, cảm thấy vợ hiền đức xinh đẹp quyến rũ, đời người chỉ cần thế là đủ.

Hắn cũng nghĩ đến A Hỉ, nhưng mạnh mẽ ức chế xuống, cảnh cáo chính mình: “Trương Giới Thụ, có thê tử như Thanh Mai là trời cao chiếu cố, ngàn vạn lần không được suy nghĩ xằng bậy.”

Buổi tối, hàng xóm làng giềng đến thăm. Lúc tôi bưng trà đi chiêu đãi, mẹ chồng cầm tấm vải trắng cho mọi người xem, đúng lúc tôi tiến vào nên hơi ngượng ngùng, mà tôi như trước vẫn kính cẩn nghe theo một cách bình tĩnh. Mẹ chồng thấy tôi vẫn tự nhiên, mà mọi người trong lòng cũng cảm thấy kì quái, thấy tôi không chút nào thẹn thùng là một chuyện vô cùng lạ,



Buổi tối, tôi cùng Trương Giới Thụ thoát y lên giường, tôi tự động nằm sát vào lồng ngực hắn. Hắn vẫn có chút kinh ngạc, nghĩ: “Nương tử của tôi thật ngây thơ, cứ như vậy mà nằm chết dí trong lòng tôi, một chút thẹn thùng cũng không có. Bất quá, như vậy thiệt đáng yêu!”

Tôi nhịn không được hỏi hắn: “Vì sao ai cũng cảm thấy thiếp nên thẹn thùng?”

“Nàng, không phải có thuật đọc tâm chứ?” Hắn hoảng sợ.

“Không biết.”

Hắn cũng bình tĩnh lại, nhớ tới việc tôi luôn hiểu lòng người, hỏi tôi: “Vậy nàng có lúc nào thẹn thùng không?”

“Lúc nào làm sai việc, hay bắt chước những điều không tốt thiếp đều cảm thấy xấu hổ. Thiếp hôm nay có làm sai cái gì sao?” Tôi hôm nay vẫn yêu cầu mình thực hiện đúng theo tiểu chuẩn hiền thê nha.

Hắn nhịn không được cười rộ lên: “Không, nàng không làm sai cái gì cả. Như nàng là tốt lắm, Thanh Mai, nàng thiệt đáng yêu!”

Hắn ôm sát tôi, bắt đầu hôn tôi. Hôn đến khi tôi sợ nước miếng của hắn rơi vào miệng tôi, liền ngậm chặt môi, hắn nhẹ nói: “Thanh Mai, mở miệng!”

Tôi khiêu chiến với phu quyền: “Không mở, nước miếng có rất nhiều vi khuẩn.”

“Vi khuẩn, là cái gì?”

“Phải…Aizz! Chính là không sạch sẽ a.”

“Nàng, ý nàng chê tôi bẩn?” Hắn không có tức giận, ngược lại còn rất hứng thú muốn trêu chọc tôi.

Hắn hôn trên miệng tôi, tay nhéo mũi tôi

Tôi có thể lợi dụng A Mộc mà thay đổi ý định của hắn, nhưng tôi không nghĩ sẽ làm vậy. Cho nên chỉ trong chốc lát tôi buộc phải mở miệng đớp khí, đầu lưỡi hắn cùng nước miếng nhân tiện xâm nhập vào miệng tôi.

Tôi chưa kịp cảm thấy bẩn đã bị cảm giác gắn bó thân mật này chinh phục, không tự giác bắt chước hắn mà đáp lại. Hắn thấy tôi đáp lại nên càng hôn nhiệt tình.

Tuy rằng hôn môi mang lại cảm giác kích thích không mạnh mẽ, nhưng đối với tâm hồn tôi lại có thể so sánh vô cùng rung động. Nếu nói đêm động phòng hôm qua là hắn tiến vào cơ thể tôi, thì đêm nay, qua nụ hôn này hắn đã tiến được vào nội tâm tôi. Tôi sơ hồ có thể rõ ràng rằng gen E trong cơ thể tôi đang phát triển vô cùng. Trách không được thời đại kia của tôi không ai hôn môi, tôi tin rằng nếu có hành động này, gen E không thể bị ức chế đi.

Tôi rất thích hắn hôn tôi, cho nên khi hắn dừng lại, tôi không chịu buông hắn ra: “Hóa ra hôn môi lại tốt đẹp như vậy, thiếp vẫn muốn!”

Hắn vừa thấy bực vừa buồn cười: “Thế mà lúc bắt đầu lại không chịu mở miệng.”

“Thiếp không quen hôn chứ sao. Lần này thiếp nhất định mở, chàng mau tới.”

Hắn thở dài, nghĩ tôi thực sự khám phá ra châu báu rồi, lại hôn tôi.

Hai đôi môi quấn quýt một hồi, hắn lại buông tôi ra, đối với hắn còn muốn.

Hắn thở hổn hển nói với tôi: “Không được, thêm lần nữa, tôi sợ tôi không nhịn được.”

Tôi bây giờ mới chú ý tiểu đệ của hắn đã “ngẩng đầu” rồi, chính là sợ tôi chưa trải qua sự đời, sợ tôi không chịu nổi, nên cố nén.

Tôi vẫn còn mê muội trong cảm giác kia, nên không nghĩ buông hắn ra, nói: “Nhịn không được thì đừng nhịn.”

Hắn nghe tôi nói vậy cũng buông tôi, vừa hôn tôi, vừa đưa tay dao động trên người tôi, rất nhanh đôi ta liền cởi trần trình gặp lại.

Thật thần kì! Hôm nay thật khác hôm qua, đôi ta tựa như nguồn điện âm dương gặp nhau, phát ra hoa lửa kịch liệt. Sau đó chúng tôi đều cảm thấy có chút mệt mỏi, tôi thấy trước nay chưa từng được thỏa mãn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Mai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook