Chương 1: Mưa Xuân
Lộng Thanh Phong
02/01/2022
Trước kinh trập* trời nổi sấm, bốn mươi chín ngày không thấy trời quang.
*Kinh trập vào ngày 5 hoặc 6 tháng 3.
Mưa dầm liên miên không ngớt xối ướt cây đỗ quyên trước sân, nhưng lại không xối trôi đi sắc hoa đỏ thắm rơi rụng đầy trên đất, chúng nó được người cẩn thận nhặt lên, rửa sạch, đặt trong một cái giỏ trúc nhỏ.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng nhặt lên vài đóa hoa từ trong giỏ trúc, ngón tay trắng nõn giữa một mãnh đỏ tươi, gạt đi một ít nước mưa. Nhưng mà những đóa hoa đó đều không phải dùng để ngâm trà, cái tay kia nhẹ ngành ném đi, liền đem chúng ném vào cái lò nung vàng đen điêu khắc hình rồng trước người.
Đây là một cái lò luyện đan, bếp lò cũng không lớn, chỉ cao nửa thước*, quai và bụng lò tròn tròn, trông như con cá nóc đang giận dỗi. Đến ngay cả năm cái vuốt kim long quanh thân lô cũng béo múp đến đáng yêu.
*1 thước = 33 cm, nửa thước ~ 16,5cm
Nhưng khi cái lò này đốt cháy thứ gì đó, tuyệt đối không đáng yêu chút nào.
Cánh hoa, lưu huỳnh, bạc thỏi, chờ chút, thậm chí còn có một cái nhánh cây không rõ là gì tỏa ra mùi hương kỳ lạ, bị ném vào đó một cách bừa bãi, có thể thấy được chủ nhân của nó cũng không am hiểu thuật luyện đan cho lắm.
Chỉ chốc lát sau, ngọn lửa xanh lam bắt đầu dao động, hơi nóng bừng bừng sôi trào, hương vị chẳng lành thoang thoảng từ trong miệng con rồng.
Trong sân, vài câu thầm thì ẩn náu giữa màn mưa tí tách rơi
"Mau nhìn, lại nổ..."
"Đây đã là lần thứ mấy rồi?"
Lần thứ chín trăm chín mươi tám? "
" Gần đây thời tiết không tốt, đừng làm núi nổ sụp, phía Tây không phải còn có một cái nghĩa địa sao, đến lúc đó quan tài đều bị bật lên, rất dọa người đó..."
"Ngươi là một con yêu quái còn sợ xác chết?"
"Đúng rồi, lần trước cây nấm ngươi ăn chính là hái từ mộ phần của người khác đấy."
"Đm!"
"... "
"Ầm Ầm Ầm!"
"Phù!" Lại một tiếng trầm vang.
Người nọ duỗi tay nhấn xuống nắp lò, một tia sáng lóe lên giữa những ngón tay, trực tiếp đem tất cả dao động bên trong bếp lò bóp chết. Nhưng Tiểu Kim Long trên lò dường như có sức sống, nó hất cái đuôi, cực kỳ ghét bỏ phun ra một đống chất thải màu đen, rũ mắt và nói: "Đây là cái gì? Ông đây muốn nôn."
"Ngươi đã nôn ra rồi." Người nọ thuận tay khua đống chất thải màu đen đó vào thùng rác, giọng điệu không mặn không nhạt. Hắn vốn ngồi trên đất, không mang giày, bên ngoài áo sơ mi là một kiện áo choàng lụa mỏng màu đen, không ngờ lại có chút dáng dấp của tiên nhân.
Lúc này khói đã tan, hắn lấy ra quyển sách luyện đan cổ bên cạnh nhíu mày liếc mắt một cái, sau đó không có hứng thú mà ném đi, lười nhác nằm nghiêng trên đất. Liền giống như yêu tinh hiện nguyên hình, không hề có chút tiên khí, rơi xuống thế gian hóa thành một cậu ấm nhà quyền quý phong lưu sống mơ mơ màng màng. Đôi mắt xinh đẹp trời sinh câu nhân ngắm nhìn mưa gió trong sân, trong ánh mắt đầy nhàm chán.
Tiểu Kim Long yên lặng trong chốc lát, rốt cục nhịn không được nói: "Thời hạn mà chủ nhân đặt ra cho ngươi đã đến từ lâu, kết giới này không giữ được ngươi. Ngươi nếu buồn chán như vậy, sao lại không xuống núi? Ta nghe Kim Ngọc nói, thế giới bây giờ rất khác so với trước đây, có rất nhiều điều mới mẻ, như di động máy tính nè, phi cơ du thuyền nè, còn có thức ăn ngoài, cực kỳ thú vị, ngươi nói xem núi chúng ta ngay cả Internet còn không có, ngươi còn ở lại nơi này làm gì?"
Người nọ không trả lời, ngón tay như có như không gõ nhọ trên sàn nhà, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiếng mưa bỗng nhiên lớn hơn, khiến cho một vườn đỗ quyên trong sân rên rỉ.
"Ngươi không biết, mọi người cũng không dám nói cho ngươi, sau khi ngươi rời đi, chúng yêu quái trong Tư Cửu thành đều nói ngươi điên rồi, không trở về được. Đường đường lão đại Nam Khu, đồ tể Tư Niên, cứ như vậy mặc người bố trí ngươi cũng mặc kệ? Ta trước đây cũng không biết ngươi tốt bụng đến vậy."
Nghe vậy, Tư Niên rốt cục hơi nheo mắt lại, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười nhạo một tiếng.
Tiểu Kim Long biết người này nghe không vô nhất lời khuyên của người khác, nhưng lại không thể không nói: "Nơi này mặc dù có kết giới, nhưng đạo quán không có chủ, có thể chống đỡ hơn trăm năm cũng đã đến cực hạn, kết giới sớm hay muộn cũng sẽ bị phá vỡ. Ngươi không rời núi, bọn họ cũng không rời núi, đều muốn liều mạng cùng cái đạo quan sắp đổ này là muốn làm cái gì?"
Tư Niên ngước mắt lên, hỏi lại: "Ngươi lại muốn làm cái gì?"
"Ta muốn được tự do." Tiểu Kim Long thẳng thắn trả lời: "Chân ta không dài, ngươi không mang theo ta ra ngoài, ta không muốn vĩnh viễn ở lại nơi này."
Thật ra Tiểu Kim Long không hiểu được, lúc người này mới bị đưa vào đạo quán, một thân sát khí nặng nề, cả ngày nghĩ cách trốn ra. Hiện tại có thể đi ra ngoài, hắn lại không đi.
"Được rồi, ngươi muốn ra ngoài, thì để Kim Ngọc đưa ngươi đi." Tư Niên xoa vai ngồi dậy, dường như không muốn tiếp tục đề tài này. Ánh mắt quét qua sân, chợt lạnh lẽo.
"Các ngươi thì thầm cái gì khi ta không nghe thấy?"
Giọng nói vừa hạ xuống, trong sân chỉ có mưa gió lập tức xuất hiện có hai bóng người lăn ra. Một tên cao cao với quả đầu đinh, gương mặt đoan chính, nụ cười chất phác. Còn tên thấp hơn có hai cái răng nanh nhỏ, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt linh hoạt.
Hai người bọn họ còn chưa nói gì, đã bị một tiếng "Câm miệng" chặn miệng.
Tư Niên đứng lên, khoác lụa mỏng theo động tác mà lay động, tựa như đám mây đen trên bầu trời sắp rơi xuống. Mây đen nhẹ nhàng bay vào buồng trong, chỉ để lại dư âm mênh mang.
"Chờ Kim Ngọc trở lại, bảo hắn đến gặp ta."
Răng Nanh cùng Đầu Đinh liếc nhau, đồng thời đến gần lò luyện đan, như kẻ trộm đè thấp âm thanh hỏi: "Ngươi hỏi ra cái gì không? lão đại tính toán khi nào xuống núi?"
Tiểu Kim Long ngẫng đều: "Các ngươi không phải đều nghe thấy rồi sao? Ta hỏi ra cái cớt ấy."
"Ngươi cả ngày đều ở cùng hắn sao lại không biết hả?"
"Các ngươi cả ngày ngồi xổm góc tường nghe trộm sao lại không biết hả?"
Hai bên đều không còn lời gì để nói, vì vậy hai yêu một lò chỉ đành xếp thành hàng ngồi dưới mái hiên, đối mặt với mưa xuân, bó tay chán nản.
Sau một lúc lâu, Răng Nanh chống cằm nói: "Các ngươi nói xem, chúng yêu quái sống ở thành phố lớn sống như thế nào? Nghe nói hiện nay sống ở thành phố lớn áp lực rất lớn nha, vừa phải đi học kiếm việc làm vừa phải trả khoản vay mua nhà, hàng chục năm còn không mua nổi cái wc còn chưa nói đến cưới vợ, thế này cũng quá kinh khủng rồi."
Tiểu Kim Long nâng mắt: "Nhân loại có thể sống được, sao ngươi không thể?"
Răng Nanh khoa trương mở to hai mắt nhìn: "Ta chỉ là một con yêu nhu nhược lớn lên ở thâm sơn cùng cốc, nhân loại rất đáng sợ đó!"
Đầu Đinh bên cạnh chỉ cười ngây ngô.
Cuối cùng, Tiểu Kim Long nói: "Dù sao núi này nhất định phải rời khỏi, chủ nhân từng nói, người từ hồng trần đến rồi sẽ phải trở về với hồng trần."
Bên kia, Tư Niên trở về buồng trong nhưng không có nghỉ nghơi. Khung cửa sổ mở ra, có thể nhìn thấy mưa bụi thấp thoáng nơi ngọn núi xa xa, hắn ngồi trên sạp trúc tự mình chơi cờ trong chốc lát, mơ hồ nghe thấy tiếng động khác lạ từ ngọn núi phía sau, nhẹ "sách" một tiếng, liền mở ô đi ra ngoài.
Hắn đi ra từ cửa sau, nhiều năm như vậy hắn vẫn ở trong phòng cho khách của Đạo quán, từ nơi này đi ra ngoài, vừa vặn là một cái thềm đá dẫn lên đỉnh núi.
Chiếc ô xanh nhỏ đặt trong rừng trúc, hắn bước lên bậc thềm, lắng nghe giọt mưa xuyên qua cây rừng đập lên từng tán lá, nhìn thấy một màu xanh biếc trước mắt, trong lòng vốn là một mảnh tĩnh mịch, thế nhưng trong gió mơ hồ truyền đến âm thanh ồn áo náo nhiệt của nhân gian.
Hắn bước nhanh hơn, phía trước là một ngôi đình cỏ tranh vẫn còn nguyên vẹn.
Đứng trong đình, âm thanh hỗn loạn trong gió càng rõ ràng. Có tiếng bước chân của người đi đường vội vã tìm chỗ trú mưa, có tiếng trẻ con quấy khóc, cặp đôi lâu năm khó chịu cãi vã, thậm chí còn có âm thanh của thìa chạm chảo sắt khi người dân dưới núi xào rau.
Tư Niên ngẫng đầu nhìn lên, kết giới trên núi Hạc Sơn quả thật ngày càng mỏng. Qua không được bao lâu, không chỉ những âm thanh này truyền tới, e rằng toàn bộ Hạc Sơn sẽ bị chôn vùi trong náo nhiệt chốn nhân gian.
Hắn không khỏi nhìn lại, một tảng đá lớn đứng sừng sững bên cạnh con suối không xa cửa sau, trên tảng đá đục hai chữ cái to - Chiếu Dã.
Chiếu Dã là tên của đạo quán.
Hạc Sơn, Chiếu Dã quán, nơi bị kết giới thật lớn ngăn cách với thế giới, đối với yêu quái sống tại Hạc Sơn mà nói, đây là nhà giam cũng là thiên đường.
Kết giới phong bế bên ngoài hết thảy hỗn loạn của thế gian, nhưng làm một lão đồ cổ đến điện thoại di động còn chưa từng dùng, Tư Niên cũng không rõ là bọn hắn đã bỏ rơi thời đại hay là thời đại đã bỏ rơi bọn họ.
Tiểu Kim Long có nói, yêu quái trong Tứ Cửu thành đều nghĩ hắn điên rồi. Nhưng Chiếu Dã quán còn không phải là một cái bệnh viện tâm thần? Yêu quái bị nhốt tại nơi này có kẻ nào không phải kẻ mất trí.
Thời đại mới đến, bọn họ cũng phải nên đi lên con đường mới.
Vào đúng lúc này, cỏ cây trong rừng rung lên, một người đi đến. Người này mặc một thân tây trang, trên đầu còn dùng keo xịt tóc, kiểu tóc thời thượng bắt kịp xu hướng, anh ta chưa nói gì đã mỉm cười, giống như một thương nhân khôn khéo.
"Quả nhiên là ở trong này." Kim Ngọc phủi phủi quần áo dính nước mưa rồi bước vào trong đình, đứng sóng vai cùng Tư Niên, nhìn theo tầm mắt của hắn, nói: "Vừa rồi đi qua tôi đã nhìn thấy rồi, bọn Nguyên Trú lại đánh nhau ở sau núi, làm sụp một khối núi đá. Hiện tại đang lo sợ mà thu thập tàn cục, chỉ sợ anh đi qua."
Tư Niên từ chối bình luận.
Kim Ngọc cười cười, nói tiếp: " Tôi lần này đi Bắc Kinh, có ghé thăm hỏi những khu khác. Tây Khu mới lập, Đông Khu cùng Bắc Khu vẫn là hai vị trước kia coi quản, tất cả mọi người đều là người trọng tình nghĩa, hoài niệm bạn cũ, nhờ tôi hỏi một câu khi nào thì anh trở về."
Tư Niên nhướng mày: "Là thật?"
"Thật sự..." Kim Ngọc sờ sờ mũi: "Tứ gia hỏi ngài đã chết chưa? Không chết thì ngoan ngoãn trở về làm việc. Bây giờ không thể làm địa chủ, cũng không thể chiếm đất đai hoặc thu phí bảo hộ, càng không thể đánh nhau giết người, nhưng tiền lương lại rất cao, ngũ hiểm nhất kim*, còn có đoàn kiến*."
*Ngũ hiểm nhất kim: Năm bảo hiểm xã hội (Bảo hiểm y tế, Bảo hiểm tai nạn, Bảo hiểm thất nghiệp, Bảo hiểm thai sản và lương hưu) và một quỹ nhà ở
*Đoàn kiến: team building
Này đều là cái quái gì?
Tư Niên nghe xong rất muốn trợn trắng mắt, nhưng hắn kiềm chế lại. Xoa xoa mày, hắn hỏi: "Việc kia ngươi nghe ngóng được gì?"
Kim Ngọc lắc đầu: "Manh mối quá ít, biển người mờ mịt biết đi đâu mà tìm? Tuy nhiên, quẻ bói nói duyên phận sẽ đến trong tháng này, không cần cố ý tìm kiếm, tùy duyên rồi sẽ gặp, không cần sốt ruột."
"Ngươi xem ta giống như sốt ruột sao?"
Có chút giống.
Kim Ngọc tiếc mạng, đối mặt với đồ tể tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên sẽ không nói ra những lời trong lòng. Hơn nữa so trình độ tình báo thì anh ta chính là dân chuyên.
"Nếu cần tôi có thể tiếp tục tìm, nhưng thời gian không còn nhiều lắm." Anh ta mỉm cười nói.
Tư Niên thật sự không hề vội, nếu có thể hắn tình nguyện cả đời không tìm được đối tượng mà quẻ bói nhắc đến, bởi vì nó là - nhân duyên quẻ.
Cách đây nửa tháng, vào ngày hắn được "thả sau khi mãn hạn tù", hắn nhận được một món quà do cái người giam hắn ở đây để lại, cũng chính là chủ nhân của đạo quán lưu lại một món quà, trước khi rời đi bói cho hắn một quẻ.
Quẻ cho thấy hắn sẽ gặp chân mệnh thiên tử trong đời mình trong vòng một tháng sau kinh trập.
Chân mệnh quái gì? Chân cái gì thiên tử? Mệnh quằn gì?
Đó là một tên đàn ông?
Ta cũng là đàn ông mà?
Làm cái quỉ gì thế? Thuận theo lẽ trời mà làm cái chuyện cắt tay áo làm đoạn tụ sao?
Vô Hoài Tử cái tên tà đạo đạo sĩ kia, sợ hắn nhìn không rõ, thế nhưng đem bốn chữ "chân mênh thiên tử" to tướng viết bằng chu sa, còn tặng thêm một câu "trăm năm hảo hợp". Điều này làm cho Tư Niên không dễ dàng xuống núi được, cho dù phải xuống núi, hắn cũng phải cho cái đạo quán chết tiệt và cái núi này cùng nhau nổ tung.
Hắn để cho Kim Ngọc đi thăm dò cái ngươi trong quẻ bói kia, hiển nhiên cũng là vì tránh né hắn.
Nhân duyên tính là cái quái gì?
Nhân duyên có mà như chó má ấy.
*Kinh trập vào ngày 5 hoặc 6 tháng 3.
Mưa dầm liên miên không ngớt xối ướt cây đỗ quyên trước sân, nhưng lại không xối trôi đi sắc hoa đỏ thắm rơi rụng đầy trên đất, chúng nó được người cẩn thận nhặt lên, rửa sạch, đặt trong một cái giỏ trúc nhỏ.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng nhặt lên vài đóa hoa từ trong giỏ trúc, ngón tay trắng nõn giữa một mãnh đỏ tươi, gạt đi một ít nước mưa. Nhưng mà những đóa hoa đó đều không phải dùng để ngâm trà, cái tay kia nhẹ ngành ném đi, liền đem chúng ném vào cái lò nung vàng đen điêu khắc hình rồng trước người.
Đây là một cái lò luyện đan, bếp lò cũng không lớn, chỉ cao nửa thước*, quai và bụng lò tròn tròn, trông như con cá nóc đang giận dỗi. Đến ngay cả năm cái vuốt kim long quanh thân lô cũng béo múp đến đáng yêu.
*1 thước = 33 cm, nửa thước ~ 16,5cm
Nhưng khi cái lò này đốt cháy thứ gì đó, tuyệt đối không đáng yêu chút nào.
Cánh hoa, lưu huỳnh, bạc thỏi, chờ chút, thậm chí còn có một cái nhánh cây không rõ là gì tỏa ra mùi hương kỳ lạ, bị ném vào đó một cách bừa bãi, có thể thấy được chủ nhân của nó cũng không am hiểu thuật luyện đan cho lắm.
Chỉ chốc lát sau, ngọn lửa xanh lam bắt đầu dao động, hơi nóng bừng bừng sôi trào, hương vị chẳng lành thoang thoảng từ trong miệng con rồng.
Trong sân, vài câu thầm thì ẩn náu giữa màn mưa tí tách rơi
"Mau nhìn, lại nổ..."
"Đây đã là lần thứ mấy rồi?"
Lần thứ chín trăm chín mươi tám? "
" Gần đây thời tiết không tốt, đừng làm núi nổ sụp, phía Tây không phải còn có một cái nghĩa địa sao, đến lúc đó quan tài đều bị bật lên, rất dọa người đó..."
"Ngươi là một con yêu quái còn sợ xác chết?"
"Đúng rồi, lần trước cây nấm ngươi ăn chính là hái từ mộ phần của người khác đấy."
"Đm!"
"... "
"Ầm Ầm Ầm!"
"Phù!" Lại một tiếng trầm vang.
Người nọ duỗi tay nhấn xuống nắp lò, một tia sáng lóe lên giữa những ngón tay, trực tiếp đem tất cả dao động bên trong bếp lò bóp chết. Nhưng Tiểu Kim Long trên lò dường như có sức sống, nó hất cái đuôi, cực kỳ ghét bỏ phun ra một đống chất thải màu đen, rũ mắt và nói: "Đây là cái gì? Ông đây muốn nôn."
"Ngươi đã nôn ra rồi." Người nọ thuận tay khua đống chất thải màu đen đó vào thùng rác, giọng điệu không mặn không nhạt. Hắn vốn ngồi trên đất, không mang giày, bên ngoài áo sơ mi là một kiện áo choàng lụa mỏng màu đen, không ngờ lại có chút dáng dấp của tiên nhân.
Lúc này khói đã tan, hắn lấy ra quyển sách luyện đan cổ bên cạnh nhíu mày liếc mắt một cái, sau đó không có hứng thú mà ném đi, lười nhác nằm nghiêng trên đất. Liền giống như yêu tinh hiện nguyên hình, không hề có chút tiên khí, rơi xuống thế gian hóa thành một cậu ấm nhà quyền quý phong lưu sống mơ mơ màng màng. Đôi mắt xinh đẹp trời sinh câu nhân ngắm nhìn mưa gió trong sân, trong ánh mắt đầy nhàm chán.
Tiểu Kim Long yên lặng trong chốc lát, rốt cục nhịn không được nói: "Thời hạn mà chủ nhân đặt ra cho ngươi đã đến từ lâu, kết giới này không giữ được ngươi. Ngươi nếu buồn chán như vậy, sao lại không xuống núi? Ta nghe Kim Ngọc nói, thế giới bây giờ rất khác so với trước đây, có rất nhiều điều mới mẻ, như di động máy tính nè, phi cơ du thuyền nè, còn có thức ăn ngoài, cực kỳ thú vị, ngươi nói xem núi chúng ta ngay cả Internet còn không có, ngươi còn ở lại nơi này làm gì?"
Người nọ không trả lời, ngón tay như có như không gõ nhọ trên sàn nhà, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tiếng mưa bỗng nhiên lớn hơn, khiến cho một vườn đỗ quyên trong sân rên rỉ.
"Ngươi không biết, mọi người cũng không dám nói cho ngươi, sau khi ngươi rời đi, chúng yêu quái trong Tư Cửu thành đều nói ngươi điên rồi, không trở về được. Đường đường lão đại Nam Khu, đồ tể Tư Niên, cứ như vậy mặc người bố trí ngươi cũng mặc kệ? Ta trước đây cũng không biết ngươi tốt bụng đến vậy."
Nghe vậy, Tư Niên rốt cục hơi nheo mắt lại, nhưng cuối cùng cũng chỉ cười nhạo một tiếng.
Tiểu Kim Long biết người này nghe không vô nhất lời khuyên của người khác, nhưng lại không thể không nói: "Nơi này mặc dù có kết giới, nhưng đạo quán không có chủ, có thể chống đỡ hơn trăm năm cũng đã đến cực hạn, kết giới sớm hay muộn cũng sẽ bị phá vỡ. Ngươi không rời núi, bọn họ cũng không rời núi, đều muốn liều mạng cùng cái đạo quan sắp đổ này là muốn làm cái gì?"
Tư Niên ngước mắt lên, hỏi lại: "Ngươi lại muốn làm cái gì?"
"Ta muốn được tự do." Tiểu Kim Long thẳng thắn trả lời: "Chân ta không dài, ngươi không mang theo ta ra ngoài, ta không muốn vĩnh viễn ở lại nơi này."
Thật ra Tiểu Kim Long không hiểu được, lúc người này mới bị đưa vào đạo quán, một thân sát khí nặng nề, cả ngày nghĩ cách trốn ra. Hiện tại có thể đi ra ngoài, hắn lại không đi.
"Được rồi, ngươi muốn ra ngoài, thì để Kim Ngọc đưa ngươi đi." Tư Niên xoa vai ngồi dậy, dường như không muốn tiếp tục đề tài này. Ánh mắt quét qua sân, chợt lạnh lẽo.
"Các ngươi thì thầm cái gì khi ta không nghe thấy?"
Giọng nói vừa hạ xuống, trong sân chỉ có mưa gió lập tức xuất hiện có hai bóng người lăn ra. Một tên cao cao với quả đầu đinh, gương mặt đoan chính, nụ cười chất phác. Còn tên thấp hơn có hai cái răng nanh nhỏ, khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt linh hoạt.
Hai người bọn họ còn chưa nói gì, đã bị một tiếng "Câm miệng" chặn miệng.
Tư Niên đứng lên, khoác lụa mỏng theo động tác mà lay động, tựa như đám mây đen trên bầu trời sắp rơi xuống. Mây đen nhẹ nhàng bay vào buồng trong, chỉ để lại dư âm mênh mang.
"Chờ Kim Ngọc trở lại, bảo hắn đến gặp ta."
Răng Nanh cùng Đầu Đinh liếc nhau, đồng thời đến gần lò luyện đan, như kẻ trộm đè thấp âm thanh hỏi: "Ngươi hỏi ra cái gì không? lão đại tính toán khi nào xuống núi?"
Tiểu Kim Long ngẫng đều: "Các ngươi không phải đều nghe thấy rồi sao? Ta hỏi ra cái cớt ấy."
"Ngươi cả ngày đều ở cùng hắn sao lại không biết hả?"
"Các ngươi cả ngày ngồi xổm góc tường nghe trộm sao lại không biết hả?"
Hai bên đều không còn lời gì để nói, vì vậy hai yêu một lò chỉ đành xếp thành hàng ngồi dưới mái hiên, đối mặt với mưa xuân, bó tay chán nản.
Sau một lúc lâu, Răng Nanh chống cằm nói: "Các ngươi nói xem, chúng yêu quái sống ở thành phố lớn sống như thế nào? Nghe nói hiện nay sống ở thành phố lớn áp lực rất lớn nha, vừa phải đi học kiếm việc làm vừa phải trả khoản vay mua nhà, hàng chục năm còn không mua nổi cái wc còn chưa nói đến cưới vợ, thế này cũng quá kinh khủng rồi."
Tiểu Kim Long nâng mắt: "Nhân loại có thể sống được, sao ngươi không thể?"
Răng Nanh khoa trương mở to hai mắt nhìn: "Ta chỉ là một con yêu nhu nhược lớn lên ở thâm sơn cùng cốc, nhân loại rất đáng sợ đó!"
Đầu Đinh bên cạnh chỉ cười ngây ngô.
Cuối cùng, Tiểu Kim Long nói: "Dù sao núi này nhất định phải rời khỏi, chủ nhân từng nói, người từ hồng trần đến rồi sẽ phải trở về với hồng trần."
Bên kia, Tư Niên trở về buồng trong nhưng không có nghỉ nghơi. Khung cửa sổ mở ra, có thể nhìn thấy mưa bụi thấp thoáng nơi ngọn núi xa xa, hắn ngồi trên sạp trúc tự mình chơi cờ trong chốc lát, mơ hồ nghe thấy tiếng động khác lạ từ ngọn núi phía sau, nhẹ "sách" một tiếng, liền mở ô đi ra ngoài.
Hắn đi ra từ cửa sau, nhiều năm như vậy hắn vẫn ở trong phòng cho khách của Đạo quán, từ nơi này đi ra ngoài, vừa vặn là một cái thềm đá dẫn lên đỉnh núi.
Chiếc ô xanh nhỏ đặt trong rừng trúc, hắn bước lên bậc thềm, lắng nghe giọt mưa xuyên qua cây rừng đập lên từng tán lá, nhìn thấy một màu xanh biếc trước mắt, trong lòng vốn là một mảnh tĩnh mịch, thế nhưng trong gió mơ hồ truyền đến âm thanh ồn áo náo nhiệt của nhân gian.
Hắn bước nhanh hơn, phía trước là một ngôi đình cỏ tranh vẫn còn nguyên vẹn.
Đứng trong đình, âm thanh hỗn loạn trong gió càng rõ ràng. Có tiếng bước chân của người đi đường vội vã tìm chỗ trú mưa, có tiếng trẻ con quấy khóc, cặp đôi lâu năm khó chịu cãi vã, thậm chí còn có âm thanh của thìa chạm chảo sắt khi người dân dưới núi xào rau.
Tư Niên ngẫng đầu nhìn lên, kết giới trên núi Hạc Sơn quả thật ngày càng mỏng. Qua không được bao lâu, không chỉ những âm thanh này truyền tới, e rằng toàn bộ Hạc Sơn sẽ bị chôn vùi trong náo nhiệt chốn nhân gian.
Hắn không khỏi nhìn lại, một tảng đá lớn đứng sừng sững bên cạnh con suối không xa cửa sau, trên tảng đá đục hai chữ cái to - Chiếu Dã.
Chiếu Dã là tên của đạo quán.
Hạc Sơn, Chiếu Dã quán, nơi bị kết giới thật lớn ngăn cách với thế giới, đối với yêu quái sống tại Hạc Sơn mà nói, đây là nhà giam cũng là thiên đường.
Kết giới phong bế bên ngoài hết thảy hỗn loạn của thế gian, nhưng làm một lão đồ cổ đến điện thoại di động còn chưa từng dùng, Tư Niên cũng không rõ là bọn hắn đã bỏ rơi thời đại hay là thời đại đã bỏ rơi bọn họ.
Tiểu Kim Long có nói, yêu quái trong Tứ Cửu thành đều nghĩ hắn điên rồi. Nhưng Chiếu Dã quán còn không phải là một cái bệnh viện tâm thần? Yêu quái bị nhốt tại nơi này có kẻ nào không phải kẻ mất trí.
Thời đại mới đến, bọn họ cũng phải nên đi lên con đường mới.
Vào đúng lúc này, cỏ cây trong rừng rung lên, một người đi đến. Người này mặc một thân tây trang, trên đầu còn dùng keo xịt tóc, kiểu tóc thời thượng bắt kịp xu hướng, anh ta chưa nói gì đã mỉm cười, giống như một thương nhân khôn khéo.
"Quả nhiên là ở trong này." Kim Ngọc phủi phủi quần áo dính nước mưa rồi bước vào trong đình, đứng sóng vai cùng Tư Niên, nhìn theo tầm mắt của hắn, nói: "Vừa rồi đi qua tôi đã nhìn thấy rồi, bọn Nguyên Trú lại đánh nhau ở sau núi, làm sụp một khối núi đá. Hiện tại đang lo sợ mà thu thập tàn cục, chỉ sợ anh đi qua."
Tư Niên từ chối bình luận.
Kim Ngọc cười cười, nói tiếp: " Tôi lần này đi Bắc Kinh, có ghé thăm hỏi những khu khác. Tây Khu mới lập, Đông Khu cùng Bắc Khu vẫn là hai vị trước kia coi quản, tất cả mọi người đều là người trọng tình nghĩa, hoài niệm bạn cũ, nhờ tôi hỏi một câu khi nào thì anh trở về."
Tư Niên nhướng mày: "Là thật?"
"Thật sự..." Kim Ngọc sờ sờ mũi: "Tứ gia hỏi ngài đã chết chưa? Không chết thì ngoan ngoãn trở về làm việc. Bây giờ không thể làm địa chủ, cũng không thể chiếm đất đai hoặc thu phí bảo hộ, càng không thể đánh nhau giết người, nhưng tiền lương lại rất cao, ngũ hiểm nhất kim*, còn có đoàn kiến*."
*Ngũ hiểm nhất kim: Năm bảo hiểm xã hội (Bảo hiểm y tế, Bảo hiểm tai nạn, Bảo hiểm thất nghiệp, Bảo hiểm thai sản và lương hưu) và một quỹ nhà ở
*Đoàn kiến: team building
Này đều là cái quái gì?
Tư Niên nghe xong rất muốn trợn trắng mắt, nhưng hắn kiềm chế lại. Xoa xoa mày, hắn hỏi: "Việc kia ngươi nghe ngóng được gì?"
Kim Ngọc lắc đầu: "Manh mối quá ít, biển người mờ mịt biết đi đâu mà tìm? Tuy nhiên, quẻ bói nói duyên phận sẽ đến trong tháng này, không cần cố ý tìm kiếm, tùy duyên rồi sẽ gặp, không cần sốt ruột."
"Ngươi xem ta giống như sốt ruột sao?"
Có chút giống.
Kim Ngọc tiếc mạng, đối mặt với đồ tể tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên sẽ không nói ra những lời trong lòng. Hơn nữa so trình độ tình báo thì anh ta chính là dân chuyên.
"Nếu cần tôi có thể tiếp tục tìm, nhưng thời gian không còn nhiều lắm." Anh ta mỉm cười nói.
Tư Niên thật sự không hề vội, nếu có thể hắn tình nguyện cả đời không tìm được đối tượng mà quẻ bói nhắc đến, bởi vì nó là - nhân duyên quẻ.
Cách đây nửa tháng, vào ngày hắn được "thả sau khi mãn hạn tù", hắn nhận được một món quà do cái người giam hắn ở đây để lại, cũng chính là chủ nhân của đạo quán lưu lại một món quà, trước khi rời đi bói cho hắn một quẻ.
Quẻ cho thấy hắn sẽ gặp chân mệnh thiên tử trong đời mình trong vòng một tháng sau kinh trập.
Chân mệnh quái gì? Chân cái gì thiên tử? Mệnh quằn gì?
Đó là một tên đàn ông?
Ta cũng là đàn ông mà?
Làm cái quỉ gì thế? Thuận theo lẽ trời mà làm cái chuyện cắt tay áo làm đoạn tụ sao?
Vô Hoài Tử cái tên tà đạo đạo sĩ kia, sợ hắn nhìn không rõ, thế nhưng đem bốn chữ "chân mênh thiên tử" to tướng viết bằng chu sa, còn tặng thêm một câu "trăm năm hảo hợp". Điều này làm cho Tư Niên không dễ dàng xuống núi được, cho dù phải xuống núi, hắn cũng phải cho cái đạo quán chết tiệt và cái núi này cùng nhau nổ tung.
Hắn để cho Kim Ngọc đi thăm dò cái ngươi trong quẻ bói kia, hiển nhiên cũng là vì tránh né hắn.
Nhân duyên tính là cái quái gì?
Nhân duyên có mà như chó má ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.