Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới
Chương 60: Ba Tên Bựa Rách Khẩu Chiến Quan Văn. (1)
LCP Team
25/09/2016
-“Thân là Thái Tử của một đế quốc có lịch sử vạn năm, ngươi hãy nhìn lại xem bộ dạng của ngươi giống cái gì! Ta nói cho ngươi biết… có một số chuyện ngươi nên nhúng tay thì ngươi hãy nhúng tay, không nên nhúng tay thì ngươi đừng có nhiều lời. Ngươi chưa từng lãnh binh xuất trận, những chuyện này sao ngươi có thể hiểu được, cho nên ngươi không cần phải hỏi nhiều.” Lý Thiên vừa đợi Trần Nguyên nói xong liền vỗ bàn đứng dậy, sau đó tức giận nói. Một câu nói khiến toàn thân Thái Tử run lên, không dám nói thêm nửa câu, nhưng không ai để ý ánh mắt của hắn lóe qua một tia lạnh lẽo…
-“ Việc này sẽ thương nghị lại sau, hừ! Bãi triều! Còn nữa, Vương Tử, người của Lễ Bộ các ngươi hãy nhanh chóng chuẩn bị đón tiếp sứ đoàn Thái Dương đế quốc. Bất kể nói thế nào, bọn chúng cuối cùng vẫn là khách, Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta không thể mất lễ tiết được. Mặc dù thời gian có chút gấp gáp, nhưng ta hy vọng các ngươi có thể khiến ta hài lòng. Còn về những chuyện khác, đến lúc đó hãy nói…” Lý Thiên chiếm được bậc thang, thuận thế bước xuống truyền mệnh lệnh bãi triều.
..................................................................
Tại phủ Thái Tử.
-“Hừm...lão cha già của ta quá thiên vị thằng nhóc Trần gia đó rồi...hơn nữa hắn lại thuộc phe cánh của thằng em khốn kiếp kia..hừm..” Lý Hoàng ngồi nhấp một ngụm trà, nhíu chặt mày, đi thong thả vài bước, giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng sự hận thù nồng đậm trên khuôn mặt trắng và đôi mắt của hắn thì không thể che giấu được.
-“Thái tử à, người tạm thời không cần phải suy nghĩ nhiều, bây giờ cứ để cho thằng hề đó nhảy nhót đi, điều quan trọng nhất là chúng ta phải kết thân với Thái Tử của Thái Dương đế quốc trước đã, sau đó phải tìm cách khơi mào chiến tranh giữa Nam Việt và Quốc Hoa, ha ha...đến lúc quân chính đã đi hết, Thái Tử người có thể.....” Một bóng đen đứng trong góc phòng lên tiếng, giọng nói vô cùng âm trầm, tràn đầy lãnh lẽo và sát ý. Câu nói cuối cùng hắn lại lấp lửng, nhưng ai nghe cũng có thể hiểu được vế sau của nó.
-“Ha ha...để có được cơ hội đó, cho dù ta có mất mặt trên triều đình cũng đáng! Trần Nguyên, Lý Quân Sinh...ha ha ha...Chết!” Lý Hoàng bước tới cạnh cửa sổ, ngẩng mặt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, thần tình tràn đầy tự tin, mỉm cười, bây giờ trong lòng hắn đang có cảm giác chính mình đã bước lên ngôi cửu ngũ Chí Tôn, hắn cũng không có đem suy nghĩ trong lòng nói ra miệng nhưng vẻ mặt âm độc rất lâu đọng lại như muốn tỏ rõ.
-“Bên phía Lôi Sát sao rồi, đã chuẩn bị đến đâu rồi!?” Lý Hoàng bỗng nhiên quay qua hỏi bóng đen ở góc phòng.
-“Đã chuẩn bị xong, tất cả chỉ còn đợi quyết định của người.” Hai mắt của bóng đen chợt lóe hàn quang, sau đó lại im lặng một lúc, rồi mới nói.
-“Hừ...ngày chết của lão cha ta không còn xa..ha ha ha....” Lý Hoàng nghe bóng đen nói xong liền đắc ý cười vang, nụ cười vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng hắn nào có biết bóng đen trong phòng lộ ra một tia chán ghét, đúng là Lý Hoàng tàn nhẫn cũng đủ, vô tình cũng đủ, nhưng lòng dạ vẫn còn khá là đơn giản! Chuyện còn chưa thành đã tính đường ngang ngược, nếu đại sự thành công thì tương lai sẽ như thế nào? Bóng đen âm thầm lắc đầu, sự coi trọng lại giảm đi một phần
.........................................................
Sáng hôm sau, tại điện Cổ Loa.
Ở Nam Việt đế quốc từ lúc lập quốc kéo dài cho đến bây giờ, có một tục lệ là cứ ngày đầu tháng, giữa tháng và cuối tháng, các quan lại từ dưới ngũ phẩm không phải vào chầu những ngày này, hơn nữa những ngày này chỉ cần quan văn ngũ phẩm trở lên cùng Hoàng Thượng xử lý chính sự, Trần Nguyên là tướng quân nên có quyền lợi không tham gia, cũng không có việc gì của hắn nên không cần đi.
Trần Nguyên đành phải lết xác bò đến cung điện, vừa thò mặt đến cung thì đã đụng hai tên bạn đê tiện Lý Quân Sinh và Nguyễn Tuấn Long, nói gì thì nói cũng đã lâu cả ba tên chưa có dịp tụ họp với nhau, công việc triều chính quá nhiều mà.
-“Sâu bọ!? Ngươi cũng đến sao!?” Lý Quân Sinh ngoài ý liệu nhìn Trần Nguyên.
Trần Nguyên quả thật có tư cách tham gia lâm triều hàng ngày cùng với ba ngày đặc biệt, nhưng cho tới bây giờ đã hơn hai năm hắn vẫn chưa đi bao giờ, hôm qua và hôm nay là ngoại lệ, hắn bị chiếu chỉ câu hồn đến chứ không phải tự thân vận động mà đi.
-“Ông cha của ngươi cho gọi, không biết nguyên nhân!” Vẻ mặt Trần Nguyên vô cùng kỳ quái.
-“Không lẽ bệ hạ lại đem kỳ vọng thuyết phục đám chủ hòa giao cho đệ sao!?” Nguyễn Tuấn Long cổ quái liếc mắt nhìn hắn, giọng nói vô cùng hiếu kì.
-“Đệ cũng không biết!? Đệ thì làm sao cãi lại mấy thằng cha quan văn đó, mồm miệng tên nào cũng như con lươn, cãi lại chết liền!” Trần Nguyên liếm nước miếng vuốt vuốt cọng tóc đang dựng thẳng đứng như cái ăng ten trên đầu.
Thường thì sáu giờ chính là lúc tập trung quan lại.
Còn Nam Việt Hoàng Đế Lý Hoàng sẽ đến trong năm phút sau, ba tên đê tiện chém gió hăng say đi vào hoàng cung lúc hơn sáu giờ, hầu như quan lại đại thần trong triều cũng đã tới được bảy tám phần. Đi tới trước đại điện, Lễ Bộ thị lang Vương Tử thông báo cho ba tên này vị trí khi vào triều, bên trong điện đẳng cấp sâm nghiêm, chư vị bên Giám Ngự Sử ở bên giám sát kỷ luật triều hội.
Ngay tại lúc này thì một âm thanh the thé từ ngoài cửa truyền đến: “Hoàng Thượng giá lâm”, Trần Nguyên ngay lập tức dùng tay bụm miệng, tiếng cười hí hí khẽ vang lên, rốt cục cũng được nghe lại một câu nói cực kỳ kinh điển , mười mấy văn võ bá quan xếp đội, theo thứ tự cởi giày tiến vào chính điện.
Trong đại điện không được đi giày, đây là quy củ từ xưa tới nay. Chỉ có những đại công thần như Tể Tướng Vương Quân và các vị Nguyên Soái thì mới được đặc biệt cho phép mang giày nhập điện, Hoàng Đế thì không tính.
-“Long huynh, theo tục lệ không được mang giày này, lỡ như có gã quan nào bị hôi chân, chẳng phải cả triều đều phải chịu đựng mùi hôi của hắn sao!?” Trần Nguyên nhìn một đám đại thần cởi giày, có chút ác ý hỏi Nguyễn Tuấn Long bên cạnh.
-“Ừm....chuyện này thì ta cũng chịu, nhưng ta đảm bảo ta sẽ là người đầu tiên quẳng hắn ra ngoài!” Nguyễn Tuấn Long mặc dù rất là buồn cười nhưng vẫn ráng kìm nén, cho nên giọng nói của hắn có chút quái dị.
-“Khặc khặc, sâu bọ, đầu óc ngươi đúng là quá đen tối...haiz...ta cảm thấy thật xấu cmn hổ...” Lý Quân Sinh nghe xong thì giả vờ buồn bả thở dài một hơi, rồi mới cố uốn éo giọng nói của mình nói ra mấy câu khiến Trần Nguyên và Nguyễn Tuấn Long nổi da gà. “Bụp..bụp” hai tiếng bụp vang lên, Lý Quân Sinh bỗng nhiên mang thêm một đôi kiếng đen rất là to, kết hợp với khuôn mặt trắng trẻo điển trai của hắn, nếu mà làm thầy bói thì quả là tuyệt cmn vời.
Đi vào đại điện, Lý Thiên ngồi thẳng trên Long Tọa, nhìn đám Trần Nguyên đứng trong đám quan lại liền bí mật ra dấu cho bọn hắn bằng mắt, gật gật đầu, bộ dáng như ta sẽ xem biểu hiện của các ngươi. Ánh mắt này khiến cho cả ba thằng không hiểu mô tê ất giáp gì cả!
-“Ê dâm đãng, lão cha già của ngươi nhìn thế là có ý gì!?” Trần Nguyên dùng tuyệt kĩ đau đớn ngàn năm lên người Lý Quân Sinh.
-“HỰ! Ặc ặc....” Lý Quân Sinh dường như đau đớn quá nên không trả lời được.
-“Chắc là Bệ hạ muốn chúng ta phịch đám quan văn phản đối!” Nguyễn Tuấn Long đưa tay lên làm ra vẻ cắt cổ, giọng nói vô cùng nhỏ.
Cả ba tên đều vắt óc ra suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu được Lý Thiên muốn làm cái gì, cả ba tên bắt đầu ngồi vào vị trí của mình, nghe các vị quan văn cùng Hoàng Thượng bắt đầu buổi hội nghị. Nội dung chính cũng chỉ là làm sao giúp Nam Việt phát triển hơn, dân chúng có thể ấm no giàu mạnh hơn. Đối với ba tên này thì đây không phải phận sự của mình, cả ba tên trực tiếp đánh cờ trong mơ, còn lại một đám quan văn với tư duy siêu cao tiếp tục thương nghị suốt hơn hai giờ, ngay khi ba tên này đang ngủ gà ngủ gật, rốt cục Lý Thiên mới bắt đầu nhắc tới việc của Quốc Hoa.
-“Về việc của Quốc Hoa thì đã có tiến triển mới. Hôm qua trẫm vừa nhận được một tin tức đáng tin cậy, Quốc Hoa và Thái Dương bây giờ đã lâm vào chiến đấu đến tận cùng rồi.
Ánh mắt sắc bén của Lý Thiên quét qua mấy vòng đại điện, cuối cùng rơi lên người đám quan phe phái chủ hòa, cao giọng nói:
-“Tình hình bây giờ đã tiến triển đến như vậy, trẫm cảm thấy là đã đến lúc rồi. Bây giờ xuất binh đối với chúng ta chắc chắn sẽ có không ít lợi ích.”
Ngày hôm qua Lý Thiên chỉ mới lộ ra chút ý định trong lòng mình, nhưng hiện giờ tình huống đã đảo chiều gió theo hướng có lợi cho mình như vậy, liền lập tức đưa ra quyết định.
Nhóm người luôn chủ hòa thần sắc đều biến đổi, cũng bị một chiêu bất thình lình của Lý Thiên làm trở tay không kịp. Các vị đại thần trong triều cũng trở nên ồn ào.
Một vị Ngự Sử bước ra:
-“Lời này của bệ hạ là thật sao? Chiến trận đã tiến triển nhanh như thế sao?”
-“Quân vô hí ngôn!” Lý Thiên trừng mắt nhìn gã ngự sử đó, đem chiến báo ra đưa cho các quan lại trong triều xem. Ngay sau khi xem xong, vô số kêu chiến lập tức nối liền không dứt vang lên.
Vị ngự sử này vốn theo phe chủ hòa, con người hắn cũng rất hiền hòa, nhưng sau khi xem xong bản chiến bao, liền nghiến răng nghiến lợi lộ ra bộ dáng chỉ hận không được tự mình ra trận giết địch.
“Bệ hạ, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, Nam Việt chúng ta là một nước ôn hòa, luôn dùng lễ nghĩa để đối đãi với các nước khác. Tuy rằng Quốc Hoa với ta mấy năm nay có chiến tranh nhưng trước đây hai nước cũng đã từng đặt mối quan hệ giao hảo thân thiết. Bây giờ họ đang gặp tình huống khó khăn như vậy, chúng ta càng không thể tiến công, phải giúp đỡ họ để đặt lại muốn quan hệ giữa hai nước!” Một gã gián quan đứng ra thao thao bất tuyệt, khí thế hiên ngang lâm liệt giống như đang giảng điều hay lẽ phải cho mọi người nghe, điều này khiến Trần Nguyên đang ngủ cũng bật dậy cười một tiếng thật to làm cho vị gián quan đó liền dừng lại lời nói của mình.
Lý Thiên vốn đang cảm thấy đau đầu cực điểm, đang cố gắng kiên trì nghe tên gián quan này nói hết thì thì thấy Trần Nguyên cười lớn, biết kịch hay đã đến liền chúi mũi vào bản tấu chương, âm thầm nở nụ cười, mặc kệ sự đời.
-“Người xưa có câu "Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm". Ta cứ tưởng truyền thuyết là không có thật, nào ngờ hôm nay lại được chứng kiến tật mắt. Ngươi thực sự thật là đáng yêu, làm cho ta không thể nào không liên tưởng tới loài Sứa” - Trần Nguyên cười ha hả, châm chọc nói.
-“Sứa? Sứa thì có liên quan gì!?” - Lý Quân Sinh đang ngủ gật cũng bật dậy, ngớ ngẩn hỏi hỏi một câu.
-“Cái này ta từng có đọc qua. Sứa là một loài không có xương, không tim, không tai, không chân, không đầu và không có não" , !” Nguyễn Tuấn Long cũng từ mộng đẹp tỉnh dậy, phán ra một câu kinh điển.
-“Hừm...ta thì thấy vị nhân huynh đây hành sự thật là vi diệu, tính toàn trước sau như một vị thần, chỉ có điều mọi thứ dường như không được tốt lắm. Xem nào! Có vẻ như vẫn tính là được, nhưng trong mắt mọi người thì việc huynh đây làm quả thật là tệ hại, nhưng dù sao những kẻ đó đều là những tên ánh mắt thiển cận, huynh cứ làm như mình nghĩ là được!” Lý Quân Sinh ho khan mấy tiếng rồi bắt đầu “khen” gã gián quan này.
-“Hừ! Có hai dạng ngu trên đời, một là mẹ ở nhà nấu cơm quên không cho gia vị có i-ốt hoặc là nhiều i-ốt quá hóa ngu,” Nguyễn Tuấn Long vuốt ve cái cằm, huýt sáo một cái rồi mới nói.
-“Ngươi…các ngươi dám mắng ta!” Gã gián quan tức giận đến mặt đỏ tai hồng, run run lên chỉ chỉ vào ba người Trần Nguyên.
-“Bọn ta chửi ngươi đấy?! Ý kiến gì? Ngu thì lắng tai mà nghe chửi đi!” - Vẻ mặt Trần Nguyên tràn đầy sự xem thường. Chư thần trong điện đều cố nén không bật cười thành tiếng. Võ Thường Kiệt lại âm thầm cho ba tên này một ngón cái như là đang khen ngợi. Còn Tể Tướng cùng Hoàng Thượng thì mặt lạnh như băng, nhưng hai vai đã run lên bần bật.
-“Khụ Khụ...vị gián quan này, để ta đây thông não cho ngươi một chút! Ừm...vấn đề nó khá là đơn giản. Đúng là ngày xưa chúng ta có quan hệ giao hảo với Quốc Hoa đế quốc, nhưng đó là chuyện của mười năm trước rồi.....Ngươi có biết mấy năm nay bọn chúng hại chết bao nhiêu người dân, phá hủy vô số làng mạc những vùng gần biên giới của chúng ta không!? Bao nhiêu binh lính đã ngã xuống, bao nhiêu giọt máu đã ngấm vào trong đất!?.....Ngươi mang não mình đi sửa quên không thấy về hả!!? Nếu Nam Việt bỏ qua cơ hội này, tên cẩu hoàng đế cùng đám dân Quốc Hoa sẽ có ý nghĩ gì? Bọn hắn sẽ không nghĩ là chúng ta cao thượng đâu, mà ngược lại sẽ cho rằng Nam Việt chúng ta là một lũ đần độn, dốt nát và hèn yếu!!.... Mẹ nó chứ. Chính bởi vì Nam Việt ta có một đám người nhu nhược, giả nhâm giả nghĩa như các ngươi, cho nên các anh em binh sĩ mới phải xa gia đình, xa người thân mà phơi xác ngoài chiến trường nhiều như vậy... Các người đã từng nghĩ đến bọn họ chưa hay chỉ nghĩ đến bản thân??!” Trần Nguyên khó chịu, chửi thằng vào mặt vị gián quan này....
-“Thật sự mà nói, đúng là ai xui lắm mới có thể sinh ra một đứa con dở hơi như ngươi, chỉ biết ba hoa chích chòe, học vấn thì đếch có bao nhiêu. Nếu ta mà là cha của ngươi, tìm mẹ nó cái dây thừng rồi tự tử cmnl! Chứ ngày nào cũng nghe với thấy ngươi thì sẽ cảm thấy mất mặt xấu hổ sinh bệnh mà chết mất.” Nguyễn Tuấn Long đưa móng tay lên coi, miệng thì chửi gã Gián quan này, hắn vừa nói xong thì mọi người đều ồ lên cười. Còn gã gián quan thì tức giận đến dựng thẳng tóc, hơi thở ngày càng dồn dập, quát lên một tiếng, cả người ngã lăn quay, trực tiếp giận quá bất tỉnh nhân sự.
Lý Thiên thầm đánh mắt cho thái giám kêu người lôi gã gián quan này ra cho ngự y cứu chữa, rồi tiếp tục im lặng.
-“Hừ, thế Trần tướng quân có từng suy nghĩ vọng động binh đao, ngược lại càng thêm tai hại hay không. Hay là ngươi chỉ chăm chăm muốn phát triển sự nghiệp!? Ngươi có từng nghe nói qua câu lấy ân báo oán chưa?” Mặc dù vết xe của gã trước mới tức thời nhưng lại có một gián quan nhảy ra chỉ vào mặt Trần Nguyên chất vấn.
-“Báo cái mụ nội nhà ngươi!” Lý Quân Sinh móc cứt mũi chọi tên gián quan này, mồm còn chửi thêm một câu.
-“Đúng là nói các ngươi là ngụy văn thì méo có sai cái gì cả. Hừ. Nếu như một người nếu làm ra chuyện có lỗi với ngươi, thì ngươi có thể dùng sự chính trực công chính của ngươi mà trả lại cho bọn họ. Nhưng không phải là thể loại lấy ơn báo oán máu chó như ngươi nói, đó là đám ngụy văn các ngươi không hiểu mà giả vờ hiểu, bịa đặt bậy bạ cmn thì có!” Nguyễn Tuấn Long bực mình tiến tới táng một phát khiến tên gián quan bay ra ngoài.
-“Chúng ta ko thể chống lại những thằng ngu bởi vì chúng quá đông và nguy hiểm !!!” Trần Nguyên vuốt vuốt mũi bồi thêm một câu.
-“ Việc này sẽ thương nghị lại sau, hừ! Bãi triều! Còn nữa, Vương Tử, người của Lễ Bộ các ngươi hãy nhanh chóng chuẩn bị đón tiếp sứ đoàn Thái Dương đế quốc. Bất kể nói thế nào, bọn chúng cuối cùng vẫn là khách, Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta không thể mất lễ tiết được. Mặc dù thời gian có chút gấp gáp, nhưng ta hy vọng các ngươi có thể khiến ta hài lòng. Còn về những chuyện khác, đến lúc đó hãy nói…” Lý Thiên chiếm được bậc thang, thuận thế bước xuống truyền mệnh lệnh bãi triều.
..................................................................
Tại phủ Thái Tử.
-“Hừm...lão cha già của ta quá thiên vị thằng nhóc Trần gia đó rồi...hơn nữa hắn lại thuộc phe cánh của thằng em khốn kiếp kia..hừm..” Lý Hoàng ngồi nhấp một ngụm trà, nhíu chặt mày, đi thong thả vài bước, giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng sự hận thù nồng đậm trên khuôn mặt trắng và đôi mắt của hắn thì không thể che giấu được.
-“Thái tử à, người tạm thời không cần phải suy nghĩ nhiều, bây giờ cứ để cho thằng hề đó nhảy nhót đi, điều quan trọng nhất là chúng ta phải kết thân với Thái Tử của Thái Dương đế quốc trước đã, sau đó phải tìm cách khơi mào chiến tranh giữa Nam Việt và Quốc Hoa, ha ha...đến lúc quân chính đã đi hết, Thái Tử người có thể.....” Một bóng đen đứng trong góc phòng lên tiếng, giọng nói vô cùng âm trầm, tràn đầy lãnh lẽo và sát ý. Câu nói cuối cùng hắn lại lấp lửng, nhưng ai nghe cũng có thể hiểu được vế sau của nó.
-“Ha ha...để có được cơ hội đó, cho dù ta có mất mặt trên triều đình cũng đáng! Trần Nguyên, Lý Quân Sinh...ha ha ha...Chết!” Lý Hoàng bước tới cạnh cửa sổ, ngẩng mặt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, thần tình tràn đầy tự tin, mỉm cười, bây giờ trong lòng hắn đang có cảm giác chính mình đã bước lên ngôi cửu ngũ Chí Tôn, hắn cũng không có đem suy nghĩ trong lòng nói ra miệng nhưng vẻ mặt âm độc rất lâu đọng lại như muốn tỏ rõ.
-“Bên phía Lôi Sát sao rồi, đã chuẩn bị đến đâu rồi!?” Lý Hoàng bỗng nhiên quay qua hỏi bóng đen ở góc phòng.
-“Đã chuẩn bị xong, tất cả chỉ còn đợi quyết định của người.” Hai mắt của bóng đen chợt lóe hàn quang, sau đó lại im lặng một lúc, rồi mới nói.
-“Hừ...ngày chết của lão cha ta không còn xa..ha ha ha....” Lý Hoàng nghe bóng đen nói xong liền đắc ý cười vang, nụ cười vô cùng tàn nhẫn.
Nhưng hắn nào có biết bóng đen trong phòng lộ ra một tia chán ghét, đúng là Lý Hoàng tàn nhẫn cũng đủ, vô tình cũng đủ, nhưng lòng dạ vẫn còn khá là đơn giản! Chuyện còn chưa thành đã tính đường ngang ngược, nếu đại sự thành công thì tương lai sẽ như thế nào? Bóng đen âm thầm lắc đầu, sự coi trọng lại giảm đi một phần
.........................................................
Sáng hôm sau, tại điện Cổ Loa.
Ở Nam Việt đế quốc từ lúc lập quốc kéo dài cho đến bây giờ, có một tục lệ là cứ ngày đầu tháng, giữa tháng và cuối tháng, các quan lại từ dưới ngũ phẩm không phải vào chầu những ngày này, hơn nữa những ngày này chỉ cần quan văn ngũ phẩm trở lên cùng Hoàng Thượng xử lý chính sự, Trần Nguyên là tướng quân nên có quyền lợi không tham gia, cũng không có việc gì của hắn nên không cần đi.
Trần Nguyên đành phải lết xác bò đến cung điện, vừa thò mặt đến cung thì đã đụng hai tên bạn đê tiện Lý Quân Sinh và Nguyễn Tuấn Long, nói gì thì nói cũng đã lâu cả ba tên chưa có dịp tụ họp với nhau, công việc triều chính quá nhiều mà.
-“Sâu bọ!? Ngươi cũng đến sao!?” Lý Quân Sinh ngoài ý liệu nhìn Trần Nguyên.
Trần Nguyên quả thật có tư cách tham gia lâm triều hàng ngày cùng với ba ngày đặc biệt, nhưng cho tới bây giờ đã hơn hai năm hắn vẫn chưa đi bao giờ, hôm qua và hôm nay là ngoại lệ, hắn bị chiếu chỉ câu hồn đến chứ không phải tự thân vận động mà đi.
-“Ông cha của ngươi cho gọi, không biết nguyên nhân!” Vẻ mặt Trần Nguyên vô cùng kỳ quái.
-“Không lẽ bệ hạ lại đem kỳ vọng thuyết phục đám chủ hòa giao cho đệ sao!?” Nguyễn Tuấn Long cổ quái liếc mắt nhìn hắn, giọng nói vô cùng hiếu kì.
-“Đệ cũng không biết!? Đệ thì làm sao cãi lại mấy thằng cha quan văn đó, mồm miệng tên nào cũng như con lươn, cãi lại chết liền!” Trần Nguyên liếm nước miếng vuốt vuốt cọng tóc đang dựng thẳng đứng như cái ăng ten trên đầu.
Thường thì sáu giờ chính là lúc tập trung quan lại.
Còn Nam Việt Hoàng Đế Lý Hoàng sẽ đến trong năm phút sau, ba tên đê tiện chém gió hăng say đi vào hoàng cung lúc hơn sáu giờ, hầu như quan lại đại thần trong triều cũng đã tới được bảy tám phần. Đi tới trước đại điện, Lễ Bộ thị lang Vương Tử thông báo cho ba tên này vị trí khi vào triều, bên trong điện đẳng cấp sâm nghiêm, chư vị bên Giám Ngự Sử ở bên giám sát kỷ luật triều hội.
Ngay tại lúc này thì một âm thanh the thé từ ngoài cửa truyền đến: “Hoàng Thượng giá lâm”, Trần Nguyên ngay lập tức dùng tay bụm miệng, tiếng cười hí hí khẽ vang lên, rốt cục cũng được nghe lại một câu nói cực kỳ kinh điển , mười mấy văn võ bá quan xếp đội, theo thứ tự cởi giày tiến vào chính điện.
Trong đại điện không được đi giày, đây là quy củ từ xưa tới nay. Chỉ có những đại công thần như Tể Tướng Vương Quân và các vị Nguyên Soái thì mới được đặc biệt cho phép mang giày nhập điện, Hoàng Đế thì không tính.
-“Long huynh, theo tục lệ không được mang giày này, lỡ như có gã quan nào bị hôi chân, chẳng phải cả triều đều phải chịu đựng mùi hôi của hắn sao!?” Trần Nguyên nhìn một đám đại thần cởi giày, có chút ác ý hỏi Nguyễn Tuấn Long bên cạnh.
-“Ừm....chuyện này thì ta cũng chịu, nhưng ta đảm bảo ta sẽ là người đầu tiên quẳng hắn ra ngoài!” Nguyễn Tuấn Long mặc dù rất là buồn cười nhưng vẫn ráng kìm nén, cho nên giọng nói của hắn có chút quái dị.
-“Khặc khặc, sâu bọ, đầu óc ngươi đúng là quá đen tối...haiz...ta cảm thấy thật xấu cmn hổ...” Lý Quân Sinh nghe xong thì giả vờ buồn bả thở dài một hơi, rồi mới cố uốn éo giọng nói của mình nói ra mấy câu khiến Trần Nguyên và Nguyễn Tuấn Long nổi da gà. “Bụp..bụp” hai tiếng bụp vang lên, Lý Quân Sinh bỗng nhiên mang thêm một đôi kiếng đen rất là to, kết hợp với khuôn mặt trắng trẻo điển trai của hắn, nếu mà làm thầy bói thì quả là tuyệt cmn vời.
Đi vào đại điện, Lý Thiên ngồi thẳng trên Long Tọa, nhìn đám Trần Nguyên đứng trong đám quan lại liền bí mật ra dấu cho bọn hắn bằng mắt, gật gật đầu, bộ dáng như ta sẽ xem biểu hiện của các ngươi. Ánh mắt này khiến cho cả ba thằng không hiểu mô tê ất giáp gì cả!
-“Ê dâm đãng, lão cha già của ngươi nhìn thế là có ý gì!?” Trần Nguyên dùng tuyệt kĩ đau đớn ngàn năm lên người Lý Quân Sinh.
-“HỰ! Ặc ặc....” Lý Quân Sinh dường như đau đớn quá nên không trả lời được.
-“Chắc là Bệ hạ muốn chúng ta phịch đám quan văn phản đối!” Nguyễn Tuấn Long đưa tay lên làm ra vẻ cắt cổ, giọng nói vô cùng nhỏ.
Cả ba tên đều vắt óc ra suy nghĩ nhưng vẫn không hiểu được Lý Thiên muốn làm cái gì, cả ba tên bắt đầu ngồi vào vị trí của mình, nghe các vị quan văn cùng Hoàng Thượng bắt đầu buổi hội nghị. Nội dung chính cũng chỉ là làm sao giúp Nam Việt phát triển hơn, dân chúng có thể ấm no giàu mạnh hơn. Đối với ba tên này thì đây không phải phận sự của mình, cả ba tên trực tiếp đánh cờ trong mơ, còn lại một đám quan văn với tư duy siêu cao tiếp tục thương nghị suốt hơn hai giờ, ngay khi ba tên này đang ngủ gà ngủ gật, rốt cục Lý Thiên mới bắt đầu nhắc tới việc của Quốc Hoa.
-“Về việc của Quốc Hoa thì đã có tiến triển mới. Hôm qua trẫm vừa nhận được một tin tức đáng tin cậy, Quốc Hoa và Thái Dương bây giờ đã lâm vào chiến đấu đến tận cùng rồi.
Ánh mắt sắc bén của Lý Thiên quét qua mấy vòng đại điện, cuối cùng rơi lên người đám quan phe phái chủ hòa, cao giọng nói:
-“Tình hình bây giờ đã tiến triển đến như vậy, trẫm cảm thấy là đã đến lúc rồi. Bây giờ xuất binh đối với chúng ta chắc chắn sẽ có không ít lợi ích.”
Ngày hôm qua Lý Thiên chỉ mới lộ ra chút ý định trong lòng mình, nhưng hiện giờ tình huống đã đảo chiều gió theo hướng có lợi cho mình như vậy, liền lập tức đưa ra quyết định.
Nhóm người luôn chủ hòa thần sắc đều biến đổi, cũng bị một chiêu bất thình lình của Lý Thiên làm trở tay không kịp. Các vị đại thần trong triều cũng trở nên ồn ào.
Một vị Ngự Sử bước ra:
-“Lời này của bệ hạ là thật sao? Chiến trận đã tiến triển nhanh như thế sao?”
-“Quân vô hí ngôn!” Lý Thiên trừng mắt nhìn gã ngự sử đó, đem chiến báo ra đưa cho các quan lại trong triều xem. Ngay sau khi xem xong, vô số kêu chiến lập tức nối liền không dứt vang lên.
Vị ngự sử này vốn theo phe chủ hòa, con người hắn cũng rất hiền hòa, nhưng sau khi xem xong bản chiến bao, liền nghiến răng nghiến lợi lộ ra bộ dáng chỉ hận không được tự mình ra trận giết địch.
“Bệ hạ, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, Nam Việt chúng ta là một nước ôn hòa, luôn dùng lễ nghĩa để đối đãi với các nước khác. Tuy rằng Quốc Hoa với ta mấy năm nay có chiến tranh nhưng trước đây hai nước cũng đã từng đặt mối quan hệ giao hảo thân thiết. Bây giờ họ đang gặp tình huống khó khăn như vậy, chúng ta càng không thể tiến công, phải giúp đỡ họ để đặt lại muốn quan hệ giữa hai nước!” Một gã gián quan đứng ra thao thao bất tuyệt, khí thế hiên ngang lâm liệt giống như đang giảng điều hay lẽ phải cho mọi người nghe, điều này khiến Trần Nguyên đang ngủ cũng bật dậy cười một tiếng thật to làm cho vị gián quan đó liền dừng lại lời nói của mình.
Lý Thiên vốn đang cảm thấy đau đầu cực điểm, đang cố gắng kiên trì nghe tên gián quan này nói hết thì thì thấy Trần Nguyên cười lớn, biết kịch hay đã đến liền chúi mũi vào bản tấu chương, âm thầm nở nụ cười, mặc kệ sự đời.
-“Người xưa có câu "Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm". Ta cứ tưởng truyền thuyết là không có thật, nào ngờ hôm nay lại được chứng kiến tật mắt. Ngươi thực sự thật là đáng yêu, làm cho ta không thể nào không liên tưởng tới loài Sứa” - Trần Nguyên cười ha hả, châm chọc nói.
-“Sứa? Sứa thì có liên quan gì!?” - Lý Quân Sinh đang ngủ gật cũng bật dậy, ngớ ngẩn hỏi hỏi một câu.
-“Cái này ta từng có đọc qua. Sứa là một loài không có xương, không tim, không tai, không chân, không đầu và không có não" , !” Nguyễn Tuấn Long cũng từ mộng đẹp tỉnh dậy, phán ra một câu kinh điển.
-“Hừm...ta thì thấy vị nhân huynh đây hành sự thật là vi diệu, tính toàn trước sau như một vị thần, chỉ có điều mọi thứ dường như không được tốt lắm. Xem nào! Có vẻ như vẫn tính là được, nhưng trong mắt mọi người thì việc huynh đây làm quả thật là tệ hại, nhưng dù sao những kẻ đó đều là những tên ánh mắt thiển cận, huynh cứ làm như mình nghĩ là được!” Lý Quân Sinh ho khan mấy tiếng rồi bắt đầu “khen” gã gián quan này.
-“Hừ! Có hai dạng ngu trên đời, một là mẹ ở nhà nấu cơm quên không cho gia vị có i-ốt hoặc là nhiều i-ốt quá hóa ngu,” Nguyễn Tuấn Long vuốt ve cái cằm, huýt sáo một cái rồi mới nói.
-“Ngươi…các ngươi dám mắng ta!” Gã gián quan tức giận đến mặt đỏ tai hồng, run run lên chỉ chỉ vào ba người Trần Nguyên.
-“Bọn ta chửi ngươi đấy?! Ý kiến gì? Ngu thì lắng tai mà nghe chửi đi!” - Vẻ mặt Trần Nguyên tràn đầy sự xem thường. Chư thần trong điện đều cố nén không bật cười thành tiếng. Võ Thường Kiệt lại âm thầm cho ba tên này một ngón cái như là đang khen ngợi. Còn Tể Tướng cùng Hoàng Thượng thì mặt lạnh như băng, nhưng hai vai đã run lên bần bật.
-“Khụ Khụ...vị gián quan này, để ta đây thông não cho ngươi một chút! Ừm...vấn đề nó khá là đơn giản. Đúng là ngày xưa chúng ta có quan hệ giao hảo với Quốc Hoa đế quốc, nhưng đó là chuyện của mười năm trước rồi.....Ngươi có biết mấy năm nay bọn chúng hại chết bao nhiêu người dân, phá hủy vô số làng mạc những vùng gần biên giới của chúng ta không!? Bao nhiêu binh lính đã ngã xuống, bao nhiêu giọt máu đã ngấm vào trong đất!?.....Ngươi mang não mình đi sửa quên không thấy về hả!!? Nếu Nam Việt bỏ qua cơ hội này, tên cẩu hoàng đế cùng đám dân Quốc Hoa sẽ có ý nghĩ gì? Bọn hắn sẽ không nghĩ là chúng ta cao thượng đâu, mà ngược lại sẽ cho rằng Nam Việt chúng ta là một lũ đần độn, dốt nát và hèn yếu!!.... Mẹ nó chứ. Chính bởi vì Nam Việt ta có một đám người nhu nhược, giả nhâm giả nghĩa như các ngươi, cho nên các anh em binh sĩ mới phải xa gia đình, xa người thân mà phơi xác ngoài chiến trường nhiều như vậy... Các người đã từng nghĩ đến bọn họ chưa hay chỉ nghĩ đến bản thân??!” Trần Nguyên khó chịu, chửi thằng vào mặt vị gián quan này....
-“Thật sự mà nói, đúng là ai xui lắm mới có thể sinh ra một đứa con dở hơi như ngươi, chỉ biết ba hoa chích chòe, học vấn thì đếch có bao nhiêu. Nếu ta mà là cha của ngươi, tìm mẹ nó cái dây thừng rồi tự tử cmnl! Chứ ngày nào cũng nghe với thấy ngươi thì sẽ cảm thấy mất mặt xấu hổ sinh bệnh mà chết mất.” Nguyễn Tuấn Long đưa móng tay lên coi, miệng thì chửi gã Gián quan này, hắn vừa nói xong thì mọi người đều ồ lên cười. Còn gã gián quan thì tức giận đến dựng thẳng tóc, hơi thở ngày càng dồn dập, quát lên một tiếng, cả người ngã lăn quay, trực tiếp giận quá bất tỉnh nhân sự.
Lý Thiên thầm đánh mắt cho thái giám kêu người lôi gã gián quan này ra cho ngự y cứu chữa, rồi tiếp tục im lặng.
-“Hừ, thế Trần tướng quân có từng suy nghĩ vọng động binh đao, ngược lại càng thêm tai hại hay không. Hay là ngươi chỉ chăm chăm muốn phát triển sự nghiệp!? Ngươi có từng nghe nói qua câu lấy ân báo oán chưa?” Mặc dù vết xe của gã trước mới tức thời nhưng lại có một gián quan nhảy ra chỉ vào mặt Trần Nguyên chất vấn.
-“Báo cái mụ nội nhà ngươi!” Lý Quân Sinh móc cứt mũi chọi tên gián quan này, mồm còn chửi thêm một câu.
-“Đúng là nói các ngươi là ngụy văn thì méo có sai cái gì cả. Hừ. Nếu như một người nếu làm ra chuyện có lỗi với ngươi, thì ngươi có thể dùng sự chính trực công chính của ngươi mà trả lại cho bọn họ. Nhưng không phải là thể loại lấy ơn báo oán máu chó như ngươi nói, đó là đám ngụy văn các ngươi không hiểu mà giả vờ hiểu, bịa đặt bậy bạ cmn thì có!” Nguyễn Tuấn Long bực mình tiến tới táng một phát khiến tên gián quan bay ra ngoài.
-“Chúng ta ko thể chống lại những thằng ngu bởi vì chúng quá đông và nguy hiểm !!!” Trần Nguyên vuốt vuốt mũi bồi thêm một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.