Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới
Chương 25: Ông cháu mưu tính.
LCP Team
25/09/2016
-“Mợ nó chứ! Mém nữa là ta bỏ luôn cái mạng rồi đấy, mẹ mi Sói ca, chơi đểu nhau vừa phải thôi chứ!” Trần Nguyên bực mình chửi bới Sói ca, giọng nói chứa đầy bất mãn.
-“zzz….” Đáp lại Trần Nguyên chính là tiếng ngáy của Sói ca, tên này mà cũng biết ngủ cơ á.
Trong đêm đen. Một bóng đen nhẹ nhàng vọt vào Nam Định thành, sau đó dùng tốc độ bàn thờ nhảy qua tường đại viện Trần gia. Người đó không ai khác ngoài Trần Nguyên. Hắn đi nhẹ nhàng như một con mèo, vượt qua thủ vệ của Tàng Kinh Các, lao thẳng tới chỗ sâu nhất của Tàng Kinh Các. Đúng như hắn nghĩ, trong góc phòng, trên cái bàn có chút sứt mẻ đặt vài ngọn nến, ông lão thần bí vẫn ngồi đúng chỗ đó, lặng lẽ đọc sách, khi Trần Nguyên đến, giọng nói của ông lão lại vang lên bên tai:
-“Ngươi đến rồi à? Có chuyện gì không? Có phải là có chỗ gì đó không hiểu thấu à?”
-“Không…. Không phải….. ta đến tìm ông là có chuyện khác muốn đưa cho ông.” Trần Nguyên thấp giọng nói.
-“Bộp.” Nghe xong lời này, ông lão đóng quyển sách trên tay lại, đứng lên, ánh mắt tràn đầy minh mẫn, không tỏ rõ thái độ gì nói:
-“Ồ? Vật gì gì?”
-“Vật có thể giúp ông bước vào Đấu Vương cấp cao, thậm chí Đấu Hoàng.” Trần Nguyên trầm giọng nói. “Đây là vật gì chắc ông cũng biết.” Trần Nguyên móc HUyết Nhân Sâm ra.
-“H..huyết…là HUyết Nhân Sâm!? Từ đâu mà ngươi có được vật này!?” Sau khi nhìn thấy Huyết Nhân Sâm, ông lão đã đánh mất đi vẻ bình tĩnh vốn có, ông vốn đã dừng chân tại cảnh giới Đấu Vương năm sao rất lâu rồi, bây giờ thấy được vật có thể khiến ông tiến cảnh, sao có thể giữ bình tĩnh được.
-“Là do ta chiến đấu trong núi Cấm đạt được. Nay ta đem đến đây đưa cho ông, là vì muốn tạo ra một hậu thuẫn vững chắc cho Trần gia.” Trần Nguyên nghiêm túc nói, ánh mắt lóe lên tinh quang.
-“Đấu Linh bảy sao mười lăm tuổi!? Ngươi rốt cuộc là thể loại gì vậy?” Ông lão vừa mừng vừa kinh ngạc nhìn Trần Nguyên. “Rốt cuộc Trần gia có người lãnh đạo tốt rồi!” Ông lão cảm khái trong lòng. “Năm xưa ta cứ nghĩ bản thân mình đã là thiên tài, nay thấy ngươi ta thật cảm thấy…haiz…”
-“Vấn đề bây giờ là ông cần sử dụng Huyết Nhân Sâm để thăng cấp đi, càng sớm càng tốt. Một khi ông đột phá thì làm cho địa vị của Trần gia chúng ta tại Nam Định thành trở nên khó thể xâm phạm, hiện tại khắp nơi đang dồn dập chuẩn bị vũ trang, Âu Long đại lục đã tiến đến thời kỳ chiến quốc, các nước đều đang rục rịch chuẩn bị quân mã, hiện tại thì có thể nói là rất hòa bình, nhưng thực tế thì không đâu!” Trần Nguyên đã sớm chuẩn bị lí do.
-“Hiện tại thì con đang tìm cách để mạnh mẽ hơn, trong một năm nhất định con phải tấn cấp Đấu Tông, mong người có thể giúp con!” Trần Nguyên trầm giọng, ánh mắt sáng rực.
-“Trong một năm tấn cấp Đấu Tông? Điều này sao có thể? Tiểu tử, tuy ta thừa nhận tư chất của ngươi không tệ, đáng với hai chữ thiên tài, nhưng muốn trong vòng một năm tấn cấp Đấu Tông? Ha ha.” Ông lão nghe xong khẽ cười một tiếng, ánh mắt đó lại không ngừng nhấp nháy, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
-“Có công mài sắt có ngày nên kim, cần cù bù thông minh!” Trần Nguyên kiên định nói ra hai câu châm ngôn của Việt Nam.
-“Có công mài sắt có ngày nên kim, cần cù bù thông minh, rất hay, rất tốt, ta nhận lời ngươi, thực ra cái ngươi nói, không nhất định là không làm được, có điều…… sự vất vả và nguy hiểm trong đó, e là ngươi sẽ không chịu được…… hơn nữa lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng, ngươi có thực sự muốn thử không?” Ông lão sau khi nghe xong lời này cất tiếng cười to, sau đó nghiêm túc nói với Trần Nguyên.
-“Cỡ nào cũng chơi tất, ma thú cấp sáu ta cũng đã thịt rồi, còn gì mà sợ nữa.” Trần Nguyên thản nhiên trả lời.
-“Ha ha, tốt lắm, chỉ cần ngươi không sợ, ta cũng sẽ có cách giúp ngươi đạt được ý muốn, nhóc con, lão tên là Trần Thiết Đường, luận theo vai vế cũng đáng để ngươi kêu một tiếng lão tổ tông, sau này ngươi sẽ theo ta tu luyện, chỉ cần ngươi làm theo yêu cầu của ta, trong vòng một năm tấn cấp Đấu Tông cũng không thành vấn đề.” Trần Thiết Đường vuốt râu cười ha ha nói với Trần Nguyên.
…………………………………………………
Trong nháy mắt hạ qua thu qua và đông đến, các cành cây ven đường trơ trọi, chất đầy tuyết, cả Nam Định Thành thành khoác lên mình một chiếc áo màu trắng trông rất đẹp mắt, người đi lại trên đường người nào cũng mặc những bộ trang phục mùa đông dày cộp.
Nhưng có một ngoại lệ, ngoại lệ này không phải ai khác ngoài Trần Nguyên. Lúc này trong đại viện của Trần gia, một thiếu niên mười lăm tuổi đang để trần nửa người trên đang tập luyện không ngừng nghỉ. Tính ra Trần Nguyên theo Trần Thiết Đường luyện tập cũng đã gần tám tháng, trên người hắn đang mang bốn cái vòng trọng lực nâng đến mức cao nhất ( Vòng trọng lực - sản vật của văn minh ma pháp thượng cổ) ngoài ra hắn còn nhờ Sói ca làm riêng cho hắn một bộ quần áo và bao cổ tay bằng hắc thiết, Trần Nguyên làm như thế hoàn toàn bởi vì trọng lượng của hắc thiết, đừng coi thường nó nhé, loại sắt nặng nhất trên đại lục chính là thứ này, loại hắc thiết này tỏa ra vừa nóng vừa lạnh tê tái và trọng lượng nặng vô cùng, một miếng hắc thiết to bằng bàn tay nặng khoảng ba mươi lăm kg, một bộ quần áo phải nặng đến hai trăm kg, còn một đôi bao cổ tay cũng phải nặng khoảng một trăm kg…
Trong tám tháng này ngoài mang vòng trọng lực tập các bài tập căn bản, thể lực, đẩy tạ ra, thì Trần Nguyên còn tập điêu khắc, hội họa, và có được một bộ thân pháp địa cấp. Và đấu khí thì Trần Nguyên đã tu luyện đến Đấu Linh cấp chín, sắp bước vào Đấu Tông rồi, chỉ còn một bước vô cùng nhỏ nữa thôi, nhưng mà đi mãi vẫn không qua được. Và quan trọng nhất là trao đổi chiêu thức với Trần Thiết Đường, mặc dù lần nào đôi bên cũng bầm dập, nhưng điều này rất đáng. Sau khi phục dụng Huyết Nhân Sâm thì Trần Thiết Đường đã bước vào Đấu Hoàng hai sao, thật là bá con nhà đạo, coi như hiện tại Trần gia đã có một tảng đá lớn.
-“Nhóc con, sao cái chuyện này cứ lặp đi lặp lại hoài vậy! Con mẹ nó lần trước là bốn tháng, lần này là TÁM THÁNG rồi đấy! TÁM THÁNG méo có một điểm giao cmn dịch nào cả, ta chịu hết nổi rồi!!” Sói ca điên cuồng gào thét bên tai Trần Nguyên làm hắn xay xẩm mặt mày, đầu óc choáng váng.
-“Em đây rất nghèo, em rất nghèo! Em không có tiền.” Trần Nguyên eo éo hát lên bài hát than nghèo, giọng hát như con vịt đực khiến đám côn trùng chết như ngả rạ.
-“Mẹ nó chứ, đi cướp đi. Ăn trộm, giết người, cướp của…làm gì cũng có tiền mà! Ngu học vừa thôi.” Sói ca liên tục gào thét. “À đúng rồi, ngươi có mười vạn mà, mau xì ra đây ta thăng lên Đấu Tông cho nè. Ngoan ngoan, ta thương ngươi nhắm nhắm. Ta đây chỉ muốn tốt cho ngươi thôi nè.” Sói ca chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng thay đổi thái độ, giọng nói đầy mị hoặc lay động chúng sinh.
-“Đổi, đổi ngay và luôn đi. Mẹ nó chứ làm gì mà đắt thế không biết.” Trần Nguyên lạnh giọng nói, trong giọng nói chưa đầy bực tức. Hắn mường tượng lại.
-“Nhiệm vụ: Trong một năm đề thăng Đấu Tông, mở ra nhiệm vụ phò tá minh quân thống nhất Âu Long đại lục, trong thời hạn mà không đạt được, phế bỏ tu vi, không thể nào tu luyện lại.”
-“Từ Đấu Linh lên Đấu Tông là mười vạn điểm giao dịch, mỗi sao là thêm một vạn. Cứ thế mà cộng lên nhé. Lên Đấu Vương thì ba mươi vạn là khởi điểm nhé, mỗi cấp cộng thêm năm vạn, lúc đó ngươi mới biết cái gì gọi là nhiều…… thẳng thắn mà nói, những điểm giao dịch của ngươi…. chẳng qua chỉ hạt cát trong sa mạc mà thôi.” Sói ca cười gian một tiếng rồi bật cười to, không chút do dự đã đạp cho Trần Nguyên xuống vực sâu. May mà sự thăng cấp của Sói ca là toàn diện, sau khi thăng cấp thì cũng sẽ thăng cấp cảm ngộ, kinh nghiệm tương ứng với cấp độ.
-“Ta nói ngươi nghe cái này, nhóc con nguơi đừng đứng núi này trông núi nọ, tuy chỉ là Đấu Tông một sao, với ta thì chỉ là nhãi nhép, nhưng đặt ở bên ngoài ít nhiều cũng đã là một cao thủ một phương, cha của ngươi tung hoành chiến trường nhiều năm như vậy cũng không phải chỉ mới là Đấu Tông ba sao đấy thôi? Ngươi mới mười sáu tuổi, Đấu Tông sắp mười sáu tuổi, con mẹ nó chứ, ngươi còn muốn cái gì nữa chứ? Mấy con trym thiên tài từ xưa tới nay chẳng qua cũng chỉ ngang hàng với ngươi mà thôi. Nhưng với những gì ngươi trải qua thì đạt được cấp bậc này cũng là xứng đáng thôi.” Sói ca vừa đấm vừa xoa, giọng nói ngọt ngào làm cho Trần Nguyên cũng vui hơn chút ít.
-“Hừm, không thể phủ nhận những lời nói của ngươi.” Trần Nguyên gật gù đồng tình với ý kiến của Sói ca. Một người mười sáu tuổi mà đã đạt được cảnh giới Đấu Tông một sao trước giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trần Nguyên mười sáu tuổi mà đã có trình độ Đấu Tông một sao, tin này mà truyền đi e là sẽ chấn động đại lục, thiên tài như vậy có thể nói là nghìn năm mới gặp Hơn nữa.… một đấu linh cường giả ở Đế Quốc Nam Việt cũng có thể xếp vào hàng cao thủ rồi, nếu Trần Nguyên lấy thân phận một sao Đấu Tông bằng lòng phục vụ Đế Quốc, thì ngay lập tức sẽ được đảm nhiệm chức vụ Quân Đoàn Trưởng thống lĩnh bốn quân đoàn ngay. Nghĩ tới đây đã có một luồng ánh sáng đỏ chiếu đến, nhắm mắt lại trong đầu không chỉ hiện ra rất nhiều thứ mà toàn thân cũng thấy như muốn nổ tung.
-“Hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc, trong vòng một năm đột phá lên Đấu Tông, thưởng 10 vạn điểm giao dịch, tăng một sao.”
-“Nhóc con….. điều này… Điều này sao có thể? Sao có thể… Con… Sao con có thể tiến bộ nhanh như vậy… lẽ nào… Con đã đạt đến mức này?” Trần Thiết Đường cảm thấy năng lượng đột nhiên tụ tập với số lượng vô cùng lớn ở phía tiểu viện của Trần Nguyên liền bất chấp lao đến, trên tay còn cầm theo ấm trà và tách trà, vừa đá bay cửa phòng Trần Nguyên đi vào, sắc mặt chợt biến đổi, nét mặt rạng rỡ, không dám tin vào mắt mình lẩm bẩm.
-“Người nói đúng rồi, con đã làm được.” Trần Nguyên gãi gãi mũi.
“- Cái gì! Đạt đến thật rồi!” Trần Thiết Vân hét lớn, lúc này trong lòng ông cảm giác nào cũng có, hài lòng, vui mừng, cười khổ. Một lão già cật lực tu luyện như mình, dày vò bản thân như vậy cũng chỉ khiến trong một năm hắn tiến bộ lên đôi chút mà thôi, bản thân tăng lên Đấu Hoàng đã thấy hài lòng lắm rồi, nhưng đặt vào vị trí của thằng cháu bốn đời này, tuy biết thằng cháu này là một thiên tài quái dị…nhưng việc đột phá nhanh chóng như vậy cũng khiến ông có chút ăn không tiêu.
-“Cháu ngoan, ngươi đúng là bá con nhà đạo rồi.” Trần Thiết Đường vuốt rấu phun ra mấy chữ. “Mấy sao rồi?” Ông từ tốn ngồi xuống, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
-“Hai sao rồi ạ.” Trần Nguyên thật thà trả lời.
-“Ặc…ặc…” nháy mắt đã phun ngụm nước trà mình vừa uống ra. “Tốt tốt, coi như ta cũng đã đào tạo cho Trần gia một kỳ tài” Trần Thiết Đường lẩm bẩm trong miệng. “Chả biết cái tên trong Hoàng Thành Thăng Long kia đã tu luyện tới cấp nào rồi nhỉ.”
-“Ông đang suy nghĩ gì đấy! Tính phong bế đấu khí của ta rồi thả một bầy chó dại như lần trước à, hay là treo mấy miếng vải đỏ trên người ta rồi thả vào chuồng bò rừng.” Trần Nguyên thấy Trần Thiết Đường lẩm bẩm trong miệng, trong lòng không khỏi lo lắng rụt rè hỏi.
-“Bình tĩnh nào cháu ngoan, làm gì phải lo lắng thế.” Trần Thiết Đường nhấp ngụm trà thản nhiên nói. “Cho dù có huấn luyện như thế nào thì cháu vẫn phải làm theo, vì ta là người có quyền.” Trần Thiết Đường cười ha hả. “Đứng lên nào, con trai con lứa đừng có ngồi chồm chổm như thế.”
-“Ta thà đi vô núi Cấm đánh giết ma thú còn hơn là bị người phong bế đấu khí rồi bị trâu chó nó rượt.” Trần Nguyên cảnh giác, trong giọng nói có chút run run.
-“Thiên tài có thiên thú khủng con nhà bố như con thì phải trải qua nhiều sóng gió thì mới có thể thành tài được. Mấy con thú nhãi nhép trong rừng sao bằng những bài tập của ta.” Trần Thiết Đường nhấp thêm ngụm trà, rung rung đùi đắc ý.
……………………………………………
-“zzz….” Đáp lại Trần Nguyên chính là tiếng ngáy của Sói ca, tên này mà cũng biết ngủ cơ á.
Trong đêm đen. Một bóng đen nhẹ nhàng vọt vào Nam Định thành, sau đó dùng tốc độ bàn thờ nhảy qua tường đại viện Trần gia. Người đó không ai khác ngoài Trần Nguyên. Hắn đi nhẹ nhàng như một con mèo, vượt qua thủ vệ của Tàng Kinh Các, lao thẳng tới chỗ sâu nhất của Tàng Kinh Các. Đúng như hắn nghĩ, trong góc phòng, trên cái bàn có chút sứt mẻ đặt vài ngọn nến, ông lão thần bí vẫn ngồi đúng chỗ đó, lặng lẽ đọc sách, khi Trần Nguyên đến, giọng nói của ông lão lại vang lên bên tai:
-“Ngươi đến rồi à? Có chuyện gì không? Có phải là có chỗ gì đó không hiểu thấu à?”
-“Không…. Không phải….. ta đến tìm ông là có chuyện khác muốn đưa cho ông.” Trần Nguyên thấp giọng nói.
-“Bộp.” Nghe xong lời này, ông lão đóng quyển sách trên tay lại, đứng lên, ánh mắt tràn đầy minh mẫn, không tỏ rõ thái độ gì nói:
-“Ồ? Vật gì gì?”
-“Vật có thể giúp ông bước vào Đấu Vương cấp cao, thậm chí Đấu Hoàng.” Trần Nguyên trầm giọng nói. “Đây là vật gì chắc ông cũng biết.” Trần Nguyên móc HUyết Nhân Sâm ra.
-“H..huyết…là HUyết Nhân Sâm!? Từ đâu mà ngươi có được vật này!?” Sau khi nhìn thấy Huyết Nhân Sâm, ông lão đã đánh mất đi vẻ bình tĩnh vốn có, ông vốn đã dừng chân tại cảnh giới Đấu Vương năm sao rất lâu rồi, bây giờ thấy được vật có thể khiến ông tiến cảnh, sao có thể giữ bình tĩnh được.
-“Là do ta chiến đấu trong núi Cấm đạt được. Nay ta đem đến đây đưa cho ông, là vì muốn tạo ra một hậu thuẫn vững chắc cho Trần gia.” Trần Nguyên nghiêm túc nói, ánh mắt lóe lên tinh quang.
-“Đấu Linh bảy sao mười lăm tuổi!? Ngươi rốt cuộc là thể loại gì vậy?” Ông lão vừa mừng vừa kinh ngạc nhìn Trần Nguyên. “Rốt cuộc Trần gia có người lãnh đạo tốt rồi!” Ông lão cảm khái trong lòng. “Năm xưa ta cứ nghĩ bản thân mình đã là thiên tài, nay thấy ngươi ta thật cảm thấy…haiz…”
-“Vấn đề bây giờ là ông cần sử dụng Huyết Nhân Sâm để thăng cấp đi, càng sớm càng tốt. Một khi ông đột phá thì làm cho địa vị của Trần gia chúng ta tại Nam Định thành trở nên khó thể xâm phạm, hiện tại khắp nơi đang dồn dập chuẩn bị vũ trang, Âu Long đại lục đã tiến đến thời kỳ chiến quốc, các nước đều đang rục rịch chuẩn bị quân mã, hiện tại thì có thể nói là rất hòa bình, nhưng thực tế thì không đâu!” Trần Nguyên đã sớm chuẩn bị lí do.
-“Hiện tại thì con đang tìm cách để mạnh mẽ hơn, trong một năm nhất định con phải tấn cấp Đấu Tông, mong người có thể giúp con!” Trần Nguyên trầm giọng, ánh mắt sáng rực.
-“Trong một năm tấn cấp Đấu Tông? Điều này sao có thể? Tiểu tử, tuy ta thừa nhận tư chất của ngươi không tệ, đáng với hai chữ thiên tài, nhưng muốn trong vòng một năm tấn cấp Đấu Tông? Ha ha.” Ông lão nghe xong khẽ cười một tiếng, ánh mắt đó lại không ngừng nhấp nháy, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
-“Có công mài sắt có ngày nên kim, cần cù bù thông minh!” Trần Nguyên kiên định nói ra hai câu châm ngôn của Việt Nam.
-“Có công mài sắt có ngày nên kim, cần cù bù thông minh, rất hay, rất tốt, ta nhận lời ngươi, thực ra cái ngươi nói, không nhất định là không làm được, có điều…… sự vất vả và nguy hiểm trong đó, e là ngươi sẽ không chịu được…… hơn nữa lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng, ngươi có thực sự muốn thử không?” Ông lão sau khi nghe xong lời này cất tiếng cười to, sau đó nghiêm túc nói với Trần Nguyên.
-“Cỡ nào cũng chơi tất, ma thú cấp sáu ta cũng đã thịt rồi, còn gì mà sợ nữa.” Trần Nguyên thản nhiên trả lời.
-“Ha ha, tốt lắm, chỉ cần ngươi không sợ, ta cũng sẽ có cách giúp ngươi đạt được ý muốn, nhóc con, lão tên là Trần Thiết Đường, luận theo vai vế cũng đáng để ngươi kêu một tiếng lão tổ tông, sau này ngươi sẽ theo ta tu luyện, chỉ cần ngươi làm theo yêu cầu của ta, trong vòng một năm tấn cấp Đấu Tông cũng không thành vấn đề.” Trần Thiết Đường vuốt râu cười ha ha nói với Trần Nguyên.
…………………………………………………
Trong nháy mắt hạ qua thu qua và đông đến, các cành cây ven đường trơ trọi, chất đầy tuyết, cả Nam Định Thành thành khoác lên mình một chiếc áo màu trắng trông rất đẹp mắt, người đi lại trên đường người nào cũng mặc những bộ trang phục mùa đông dày cộp.
Nhưng có một ngoại lệ, ngoại lệ này không phải ai khác ngoài Trần Nguyên. Lúc này trong đại viện của Trần gia, một thiếu niên mười lăm tuổi đang để trần nửa người trên đang tập luyện không ngừng nghỉ. Tính ra Trần Nguyên theo Trần Thiết Đường luyện tập cũng đã gần tám tháng, trên người hắn đang mang bốn cái vòng trọng lực nâng đến mức cao nhất ( Vòng trọng lực - sản vật của văn minh ma pháp thượng cổ) ngoài ra hắn còn nhờ Sói ca làm riêng cho hắn một bộ quần áo và bao cổ tay bằng hắc thiết, Trần Nguyên làm như thế hoàn toàn bởi vì trọng lượng của hắc thiết, đừng coi thường nó nhé, loại sắt nặng nhất trên đại lục chính là thứ này, loại hắc thiết này tỏa ra vừa nóng vừa lạnh tê tái và trọng lượng nặng vô cùng, một miếng hắc thiết to bằng bàn tay nặng khoảng ba mươi lăm kg, một bộ quần áo phải nặng đến hai trăm kg, còn một đôi bao cổ tay cũng phải nặng khoảng một trăm kg…
Trong tám tháng này ngoài mang vòng trọng lực tập các bài tập căn bản, thể lực, đẩy tạ ra, thì Trần Nguyên còn tập điêu khắc, hội họa, và có được một bộ thân pháp địa cấp. Và đấu khí thì Trần Nguyên đã tu luyện đến Đấu Linh cấp chín, sắp bước vào Đấu Tông rồi, chỉ còn một bước vô cùng nhỏ nữa thôi, nhưng mà đi mãi vẫn không qua được. Và quan trọng nhất là trao đổi chiêu thức với Trần Thiết Đường, mặc dù lần nào đôi bên cũng bầm dập, nhưng điều này rất đáng. Sau khi phục dụng Huyết Nhân Sâm thì Trần Thiết Đường đã bước vào Đấu Hoàng hai sao, thật là bá con nhà đạo, coi như hiện tại Trần gia đã có một tảng đá lớn.
-“Nhóc con, sao cái chuyện này cứ lặp đi lặp lại hoài vậy! Con mẹ nó lần trước là bốn tháng, lần này là TÁM THÁNG rồi đấy! TÁM THÁNG méo có một điểm giao cmn dịch nào cả, ta chịu hết nổi rồi!!” Sói ca điên cuồng gào thét bên tai Trần Nguyên làm hắn xay xẩm mặt mày, đầu óc choáng váng.
-“Em đây rất nghèo, em rất nghèo! Em không có tiền.” Trần Nguyên eo éo hát lên bài hát than nghèo, giọng hát như con vịt đực khiến đám côn trùng chết như ngả rạ.
-“Mẹ nó chứ, đi cướp đi. Ăn trộm, giết người, cướp của…làm gì cũng có tiền mà! Ngu học vừa thôi.” Sói ca liên tục gào thét. “À đúng rồi, ngươi có mười vạn mà, mau xì ra đây ta thăng lên Đấu Tông cho nè. Ngoan ngoan, ta thương ngươi nhắm nhắm. Ta đây chỉ muốn tốt cho ngươi thôi nè.” Sói ca chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng thay đổi thái độ, giọng nói đầy mị hoặc lay động chúng sinh.
-“Đổi, đổi ngay và luôn đi. Mẹ nó chứ làm gì mà đắt thế không biết.” Trần Nguyên lạnh giọng nói, trong giọng nói chưa đầy bực tức. Hắn mường tượng lại.
-“Nhiệm vụ: Trong một năm đề thăng Đấu Tông, mở ra nhiệm vụ phò tá minh quân thống nhất Âu Long đại lục, trong thời hạn mà không đạt được, phế bỏ tu vi, không thể nào tu luyện lại.”
-“Từ Đấu Linh lên Đấu Tông là mười vạn điểm giao dịch, mỗi sao là thêm một vạn. Cứ thế mà cộng lên nhé. Lên Đấu Vương thì ba mươi vạn là khởi điểm nhé, mỗi cấp cộng thêm năm vạn, lúc đó ngươi mới biết cái gì gọi là nhiều…… thẳng thắn mà nói, những điểm giao dịch của ngươi…. chẳng qua chỉ hạt cát trong sa mạc mà thôi.” Sói ca cười gian một tiếng rồi bật cười to, không chút do dự đã đạp cho Trần Nguyên xuống vực sâu. May mà sự thăng cấp của Sói ca là toàn diện, sau khi thăng cấp thì cũng sẽ thăng cấp cảm ngộ, kinh nghiệm tương ứng với cấp độ.
-“Ta nói ngươi nghe cái này, nhóc con nguơi đừng đứng núi này trông núi nọ, tuy chỉ là Đấu Tông một sao, với ta thì chỉ là nhãi nhép, nhưng đặt ở bên ngoài ít nhiều cũng đã là một cao thủ một phương, cha của ngươi tung hoành chiến trường nhiều năm như vậy cũng không phải chỉ mới là Đấu Tông ba sao đấy thôi? Ngươi mới mười sáu tuổi, Đấu Tông sắp mười sáu tuổi, con mẹ nó chứ, ngươi còn muốn cái gì nữa chứ? Mấy con trym thiên tài từ xưa tới nay chẳng qua cũng chỉ ngang hàng với ngươi mà thôi. Nhưng với những gì ngươi trải qua thì đạt được cấp bậc này cũng là xứng đáng thôi.” Sói ca vừa đấm vừa xoa, giọng nói ngọt ngào làm cho Trần Nguyên cũng vui hơn chút ít.
-“Hừm, không thể phủ nhận những lời nói của ngươi.” Trần Nguyên gật gù đồng tình với ý kiến của Sói ca. Một người mười sáu tuổi mà đã đạt được cảnh giới Đấu Tông một sao trước giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trần Nguyên mười sáu tuổi mà đã có trình độ Đấu Tông một sao, tin này mà truyền đi e là sẽ chấn động đại lục, thiên tài như vậy có thể nói là nghìn năm mới gặp Hơn nữa.… một đấu linh cường giả ở Đế Quốc Nam Việt cũng có thể xếp vào hàng cao thủ rồi, nếu Trần Nguyên lấy thân phận một sao Đấu Tông bằng lòng phục vụ Đế Quốc, thì ngay lập tức sẽ được đảm nhiệm chức vụ Quân Đoàn Trưởng thống lĩnh bốn quân đoàn ngay. Nghĩ tới đây đã có một luồng ánh sáng đỏ chiếu đến, nhắm mắt lại trong đầu không chỉ hiện ra rất nhiều thứ mà toàn thân cũng thấy như muốn nổ tung.
-“Hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc, trong vòng một năm đột phá lên Đấu Tông, thưởng 10 vạn điểm giao dịch, tăng một sao.”
-“Nhóc con….. điều này… Điều này sao có thể? Sao có thể… Con… Sao con có thể tiến bộ nhanh như vậy… lẽ nào… Con đã đạt đến mức này?” Trần Thiết Đường cảm thấy năng lượng đột nhiên tụ tập với số lượng vô cùng lớn ở phía tiểu viện của Trần Nguyên liền bất chấp lao đến, trên tay còn cầm theo ấm trà và tách trà, vừa đá bay cửa phòng Trần Nguyên đi vào, sắc mặt chợt biến đổi, nét mặt rạng rỡ, không dám tin vào mắt mình lẩm bẩm.
-“Người nói đúng rồi, con đã làm được.” Trần Nguyên gãi gãi mũi.
“- Cái gì! Đạt đến thật rồi!” Trần Thiết Vân hét lớn, lúc này trong lòng ông cảm giác nào cũng có, hài lòng, vui mừng, cười khổ. Một lão già cật lực tu luyện như mình, dày vò bản thân như vậy cũng chỉ khiến trong một năm hắn tiến bộ lên đôi chút mà thôi, bản thân tăng lên Đấu Hoàng đã thấy hài lòng lắm rồi, nhưng đặt vào vị trí của thằng cháu bốn đời này, tuy biết thằng cháu này là một thiên tài quái dị…nhưng việc đột phá nhanh chóng như vậy cũng khiến ông có chút ăn không tiêu.
-“Cháu ngoan, ngươi đúng là bá con nhà đạo rồi.” Trần Thiết Đường vuốt rấu phun ra mấy chữ. “Mấy sao rồi?” Ông từ tốn ngồi xuống, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
-“Hai sao rồi ạ.” Trần Nguyên thật thà trả lời.
-“Ặc…ặc…” nháy mắt đã phun ngụm nước trà mình vừa uống ra. “Tốt tốt, coi như ta cũng đã đào tạo cho Trần gia một kỳ tài” Trần Thiết Đường lẩm bẩm trong miệng. “Chả biết cái tên trong Hoàng Thành Thăng Long kia đã tu luyện tới cấp nào rồi nhỉ.”
-“Ông đang suy nghĩ gì đấy! Tính phong bế đấu khí của ta rồi thả một bầy chó dại như lần trước à, hay là treo mấy miếng vải đỏ trên người ta rồi thả vào chuồng bò rừng.” Trần Nguyên thấy Trần Thiết Đường lẩm bẩm trong miệng, trong lòng không khỏi lo lắng rụt rè hỏi.
-“Bình tĩnh nào cháu ngoan, làm gì phải lo lắng thế.” Trần Thiết Đường nhấp ngụm trà thản nhiên nói. “Cho dù có huấn luyện như thế nào thì cháu vẫn phải làm theo, vì ta là người có quyền.” Trần Thiết Đường cười ha hả. “Đứng lên nào, con trai con lứa đừng có ngồi chồm chổm như thế.”
-“Ta thà đi vô núi Cấm đánh giết ma thú còn hơn là bị người phong bế đấu khí rồi bị trâu chó nó rượt.” Trần Nguyên cảnh giác, trong giọng nói có chút run run.
-“Thiên tài có thiên thú khủng con nhà bố như con thì phải trải qua nhiều sóng gió thì mới có thể thành tài được. Mấy con thú nhãi nhép trong rừng sao bằng những bài tập của ta.” Trần Thiết Đường nhấp thêm ngụm trà, rung rung đùi đắc ý.
……………………………………………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.