Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới
Chương 15: Thanh niên áo đen.
LCP Team
25/09/2016
-“Véo…..Xoẹt….” Trên người thanh niên áo đen phát ra đấu khí màu vàng đất, không ngừng di chuyển xung quanh Hoàng Kim Giáp Thú, thì ra thanh niên này đang quan sát để tìm nhược điểm của con chuột vàng này, đấu khí màu vàng đất đậm phát ra từ người thanh niên áo đen có thể nhìn ra tu vi của người này là Đại Đấu Sư cao cấp.
Thanh niên áo đen này ra đòn cực nhanh, hơn nữa, còn rất hợp với ba chữ “nhanh”, “chuẩn”, “độc!” Mỗi lần ra tay đều là đánh vào những vị trí khác nhau, xem ra hắn vẫn còn đang tìm nhược điểm của Hoàng Kim Giáp Thú, mặc dù có hơi dưới hạ phong nhưng vẫn không nản chí, không có chút sốt ruột, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng tràn đầy nét kiên nghị, những vết thương trên người dường như không chút nào ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn là người đang mang trọng thương, sau một trận hồi choảng nhau với Hoàng Kim Giáp Thú, thanh niên áo đen bị con chuột vàng này húc văng ra xa.
“Véo….” Bỗng nhiên Hoàng Kim Giáp Thú rống to một tiếng, trong nháy mắt nhân lúc thanh niên áo đen đối bị húc văng, hung hãn lao đến, rõ ràng là chuẩn bị sử dụng chiêu thức mạnh nhất của nó.
“Ầm ….Ầm…” Thanh niên áo đen trong nháy mắt đã bị húc bay ra xa, rất xa…
Miệng phun máu tươi, bị húc bay xa tầm mấy chục mét nhưng ngay lập tức cũng nhân cơ hội trước khi bị húc bay chém ngay vào phần bụng trên của Hoàng Kim Giáp Thú đang bị lộ ra, Hoàng Kim Giáp Thú kêu thảm một tiếng, máu tươi chảy ra xối xả, thân thể lắc lư rồi ngã xuống, nhưng mà con hàng này rốt cuộc vẫn là một đám nổi bật trong ma thú cấp ba, ánh mắt Hoàng Kim Giáp thu lộ hung hăng, cố đứng dậy, bước đi loạng choạng, bước qua thân cây vừa bị nó làm đổ, chậm rãi bước về phía người thanh niên áo đen ở chỗ xa, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, hận thù vô cùng, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, mỗi bước đi của Hoàng Kim Giáp Thú đều khiến máu của nó chảy ra nhiều hơn, toàn thân bắt đầu lảo đảo, nhưng nó vẫn cố kiên trì, nó muốn trước khi chết, tung ra một đòn trí mạng, trước khi chết đem cái tên con người đã làm bị thương nó chết chung…. Đó chính là nguyện vọng cuối cùng của nó ngay lúc này. Còn người thanh niên áo đen do bị thương lúc trước cộng với bây giờ đấu khí cạn kiệt nên không thể cử động nổi một ngón tay, chứ đừng nói là né được đòn liều mạng của Hoàng Kim Giáp Thú.
-“Nhóc con, mau mau ra tay giúp con hàng này, mau lên, ta cảm nhận được trên người thằng nhóc áo đen này có ẩn chứa một bí mật vô cùng lớn. Chắc chắn nó là con cháu của gia tộc ẩn thế lâu đời nào đó.” Đột nhiên Sói ca sau bao tháng im lặng đột nhiên xuất hiện, còn hô hào gào thét bảo Trần Nguyên đi cứu người, đây có phải là cái tên chuyên kêu Trần Nguyên đi chém giết để đổi lấy điểm giao dịch không!?
-“Ngươi không nói ta cũng phải cứu người này. Ta rất thích sự dũng cảm của tên này.” Nói thật Trần Nguyên không phải là người tốt, cũng không phải loại người đồng tình và giúp đỡ người khác dễ dàng như vậy, nhất là trong hoàn cảnh này, Trần Nguyên một mình tu luyện chém giết vô số ma thú trong vùng núi Cấm này, tính cách càng trở nên kiên nghị, tâm tính cũng cứng rắn hơn rất nhiều, nếu là người khác Trần Nguyên sẽ không thèm để ý tới, nhưng người thanh niên áo đen trước mặt này, nói thực lòng thì Trần Nguyên rất là bội phục, dù sao trong suy nghĩ của Trần Nguyên thì đối phương cũng mạnh mẽ hơn mình, cho nên hắn không muốn nhìn thấy đối phương chết đi như vậy.. Trần Nguyên liếm môi, vận đấu khí rồi nhảy ra, hô lớn:
-“Con chuột vàng kia, xem chiêu của ông đây.” Vừa nhảy ra, Trần Nguyên tung chiêu “Quân Quyền Phân Kim”, quyền thế như trâu điên lao đến, phát lực ngàn cân, quyền kình sắc nhọn như đao, đấu khí tập trung hết vào nắm đấm, có thể xuyên qua đấu khí hộ thân, vũ khí bình thường đều rất khó xuyên thấu lớp vảy giáp của Hoàng Kim Giáp Thú, nói chi đến nắm đấm, nhưng mà đấu kĩ của Trần Nguyên thì lại khác, công dụng xuyên sơn phá thạch phá giáp thì khỏi phải bàn.
-“Bụp.” Chỉ thấy nắm đấm của Trần Nguyên xuyên qua lớp vảy giáp rồi xuyên qua da thịt cứng như đá của Hoàng Kim Giáp Thú đục thủng một cái lỗ máu vô cùng lớn, bán kính chừng nửa mét. Hoàng Kim Giáp Thú kêu thảm một tiếng, không cam lòng ngã xuống mặt đất, sau đó trút ra hơi thở nặng nề, về với ông bà tổ tiên….
-“Còn sống hay đã chết vậy!?…..” Sau khi đấm phát chết luôn Hoàng Kim Giáp Thú, Trần Nguyên liền quay người chạy đến chỗ người thanh niên áo đen đó, thân thiết hỏi thăm.
-“Chưa chết được. Cảm ơn người anh em đã ra tay tương trợ.” Người thanh niên áo đen nén đau nhe răng nhếch miệng tươi cười trả lời.
Trần Nguyên lấy từ trong người ra một viên đan dược “Liệu Thương Thiên”, mặc dù công hiệu không bá đạo như “Hồi Sinh đan” nhưng trong một thời gian ngắn có thể trị khỏi những vết thương không quá nghiêm trọng, đối với những người trọng thương cũng tốt không gì sánh được.
-“Nào, ăn cái này vào là sẽ bình phục đấy.” Trần Nguyên lấy ra đan dược “Liệu thương thiên” ra đưa cho người thanh niên.
-“Chắc là ăn vô khỏi liền hong!?” Thanh niên áo đen nhìn viên đan dược trên tay Trần Nguyên thắc mắc hỏi, nhưng vẫn cầm lấy nhét vào mồm rồi nuốt xuống.
-“Tin người vcl! Không sợ đó là thuốc độc sao!?” Trần Nguyên ngạc nhiên.
-“Thân thể anh đây vạn độc bất xâm nhé cưng.” Người thanh niên vui vẻ trả lời dựa vào một gốc cây đại thụ, ngồi xếp chân lại, bắt đầu nhắm mắt tu luyện, Trần Nguyên thì phá lệ đứng canh.
Vùng núi Cấm này lúc nào nguy hiểm cũng có thể xuất hiện, nhất là lúc này, tên thiếu niên này đang khoanh chân tu luyện, thân thể trọng thương của hắn nếu gặp phải sự tập kích của ma thú khác thì vỡ mồm ngay. Cho nên, giúp người thì phải giúp cho trót, cho nên Trần Nguyên mới đứng đó canh gác.
6 tiếng sau, khi người thanh niên áo đen đó tỉnh lại, sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn nhiều, sau khi hắn mở mắt ra, thì nhìn thấy Trần Nguyên đang đứng ở phía xa, ban đầu sửng sốt, rồi lập tức ánh mắt càng phức tạp hơn, nhưng cũng chỉ trong chốc lát. Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại rồi nở nụ cười. Đứng dậy, người thanh niên đó bước về phía Hoàng Kim Giáp Thú, rút cây kiếm to tổ chảng trên thân thể Kim Giáp Thú rồi khoác lên vai.
-“Mẹ nó chứ, chém như thế rồi mà vẫn không ăn được nó nhể!? Đúng là chó mực mà.” Thanh niên áo đen lầm bầm trong miệng.
-“Á tỉnh rồi à. Cơ thể sao rồi?” Trần Nguyên thấy người thanh niên áo đen đã hồi phục xong liền chạy lại hỏi han.
-“Ha ha…khỏe tới mức bây giờ có đem mười con Hoàng Kim Giáp Thú đến đây ta cũng cân tuốt.” Thanh niên áo đen cười lớn, trên người tỏa ra khí thế sát phạt mãnh liệt.
-“……..”
-“À mà đằng ấy tên gì ấy nhể? Ta tên là Nguyễn Tuấn Long, năm nay vừa tròn 17. Thực lực Đại Đấu Sư chín sao.” Thanh niên áo đen thân thiện giới thiệu bản thân và hỏi han Trần Nguyên.
-“Đệ tên Trần Nguyên, năm nay 14 tuổi, đang tu luyện trong rừng để tăng kinh nghiệm thực chiến và trải nghiệm nhiều hơn.” Thấy đối phương thân thiện trả lời Trần Nguyên cũng thoải mái trả lời theo.
-“14 tuổi mà thực lực đã là Đại Đấu Sư, người anh em cũng rất mạnh đấy nhỉ.” Nguyễn Tuấn Long thản nhiên nhận xét về cấp độ của Trần Nguyên, không hề có chút rung động nào cả. “Hôm nay đệ đã cứu ta một mạng, còn giúp ta củng cố thêm tu vi. Sau này nhất định ta sẽ hồi báo.” Thì ra viên đan dược “Liệu Thương Thiên” của Trần Nguyên không những giúp Nguyễn Tuấn Long hồi phục mà còn giúp hắn củng cố cảnh giới, khiến bình cảnh Đấu Linh dễ dàng đột phá, bây giờ đột phá chỉ còn là vấn đề thời gian.
-“Người Nam Việt với nhau cả mà, huynh khách sáo làm gì. Đệ phải đi rèn luyện tiếp đây. Tạm biệt huynh.” Nói xong liền bỏ đi, cũng không quay đầu lại, trong chốc lát bóng dáng đã biến mất trong rừng rậm.
Nguyễn Tuấn Long lại mỉm cười, nhìn về phía nơi Trần Nguyên biến mất, thì thào: “Trần Nguyên à!? Một cái tên rất hay. Hi vọng ngươi có thể sống sót, sau này có cơ hội, ta và ngươi sẽ uống rượu no say….”
………………………………………
Hỏa Liệt Hổ sống gần trung tâm của dãy núi Cấm, là một trong số những ma thú cấp bốn mạnh mẽ, có sức mạnh kinh người, toàn thân luôn bùng cháy lửa rất đáng sợ, tốc độ như gió, trâu bò không gì sánh bằng, chiếm lấy một ngọn núi nhỏ trong vùng núi Cấm này xưng vương xưng bá, cực kì khó đối phó.
Mục tiêu lần này của Trần Nguyên chính là đập nhau một trận với Hỏa Liệt Hổ. Theo tin tức của Sói ca thì các vùng lân cận ngọn núi của Hỏa Liệt Hổ có tới mười con ma thú cấp bốn, mỗi con đều hung mãnh dị thường, không dễ đối phó. Trần Nguyên lăn lộn trong vùng núi Cấm này sơn mạch đã hai tháng, đối với cả khu núi này cũng có chút chút hiểu biết, tuy Hỏa Liệt Hổ rất hung mãnh, nhưng cũng chỉ xếp thứ ba trong mười con ma thú cấp bốn vùng gần trung tâm núi Cấm. Dù sao ma thú cấp bốn cũng tương đương với cao thủ cấp Đấu Linh của con người, thậm chí còn mạnh hơn vài phần do lợi thế về nhiều mặt….. Muốn giết chết bọn chúng quả thực không phải là chuyện đơn giản. Nhưng lại không thể không đánh vì cái nhiệm vụ chết bầm của Sói ca.
-“Nhóc con, lần trước là ngươi ăn may vét máng nên nhiệm vụ hoàn thành quá dễ, lần này ngươi sẽ phải tự tay giết chết một con ma thú cấp bốn, đứng trong top mười con ma thu cấp bốn mạnh nhất khu vực gần trung tâm núi Cấm. Thời gian là ba tháng. Phần thưởng tăng hai sao và 3000 điểm thưởng. Thất bại trừ một cấp, xóa bỏ khế ước với Thanh Duyên.”
-“Hừ! Tên biến thái này đúng là biết nắm bắt chỗ hiểm của mình thật.” Trần Nguyên vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng, sau khi giúp đỡ Nguyễn Tuấn Long, hắn tiếp tục đi về phía tây, đi trong ba ngày mới đến gần khu rừng mà Hỏa Liệt Hổ làm mưa làm gió, trước đó Trần Nguyên cũng đã từng đi qua nơi này nhưng không vào sâu.
-“Nhóc con, cẩn thận, nó ở trong khu rừng này, ngươi hãy đề cao phòng bị đi, nó có thể tấn công ngươi bất cứ lúc nào.” Giọng nói lười biếng của Sói ca bỗng dung vang bên tai Trần Nguyên.
-“Biết rồi.” Trần Nguyên đi nhẹ nói khẽ trả lời, tinh thần tập trung cao độ, thân sắp phải đối đầu với một đối thủ kinh khủng, không thể có chút sơ suất, nếu không sẽ mang họa sát thân..
Hỏa Liệt Hổ thân là đại ca của mười dặm gần trung tâm vùng núi Cấm này, hơn mười dặm rừng rậm nguyên thủy này là lãnh địa của nó, ở đây không cho phép những ma thú khác đặt chân đến nửa bước, bất luận là ai, chỉ cần bước nửa bước vào lãnh địa của nó, chắc chắn sẽ nhận lấy sự truy sát như vũ bão của Hỏa Liệt Hổ, nó chỉ dừng khi kẻ xâm nhập bị giết.
Thanh niên áo đen này ra đòn cực nhanh, hơn nữa, còn rất hợp với ba chữ “nhanh”, “chuẩn”, “độc!” Mỗi lần ra tay đều là đánh vào những vị trí khác nhau, xem ra hắn vẫn còn đang tìm nhược điểm của Hoàng Kim Giáp Thú, mặc dù có hơi dưới hạ phong nhưng vẫn không nản chí, không có chút sốt ruột, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng tràn đầy nét kiên nghị, những vết thương trên người dường như không chút nào ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn là người đang mang trọng thương, sau một trận hồi choảng nhau với Hoàng Kim Giáp Thú, thanh niên áo đen bị con chuột vàng này húc văng ra xa.
“Véo….” Bỗng nhiên Hoàng Kim Giáp Thú rống to một tiếng, trong nháy mắt nhân lúc thanh niên áo đen đối bị húc văng, hung hãn lao đến, rõ ràng là chuẩn bị sử dụng chiêu thức mạnh nhất của nó.
“Ầm ….Ầm…” Thanh niên áo đen trong nháy mắt đã bị húc bay ra xa, rất xa…
Miệng phun máu tươi, bị húc bay xa tầm mấy chục mét nhưng ngay lập tức cũng nhân cơ hội trước khi bị húc bay chém ngay vào phần bụng trên của Hoàng Kim Giáp Thú đang bị lộ ra, Hoàng Kim Giáp Thú kêu thảm một tiếng, máu tươi chảy ra xối xả, thân thể lắc lư rồi ngã xuống, nhưng mà con hàng này rốt cuộc vẫn là một đám nổi bật trong ma thú cấp ba, ánh mắt Hoàng Kim Giáp thu lộ hung hăng, cố đứng dậy, bước đi loạng choạng, bước qua thân cây vừa bị nó làm đổ, chậm rãi bước về phía người thanh niên áo đen ở chỗ xa, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, hận thù vô cùng, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra, mỗi bước đi của Hoàng Kim Giáp Thú đều khiến máu của nó chảy ra nhiều hơn, toàn thân bắt đầu lảo đảo, nhưng nó vẫn cố kiên trì, nó muốn trước khi chết, tung ra một đòn trí mạng, trước khi chết đem cái tên con người đã làm bị thương nó chết chung…. Đó chính là nguyện vọng cuối cùng của nó ngay lúc này. Còn người thanh niên áo đen do bị thương lúc trước cộng với bây giờ đấu khí cạn kiệt nên không thể cử động nổi một ngón tay, chứ đừng nói là né được đòn liều mạng của Hoàng Kim Giáp Thú.
-“Nhóc con, mau mau ra tay giúp con hàng này, mau lên, ta cảm nhận được trên người thằng nhóc áo đen này có ẩn chứa một bí mật vô cùng lớn. Chắc chắn nó là con cháu của gia tộc ẩn thế lâu đời nào đó.” Đột nhiên Sói ca sau bao tháng im lặng đột nhiên xuất hiện, còn hô hào gào thét bảo Trần Nguyên đi cứu người, đây có phải là cái tên chuyên kêu Trần Nguyên đi chém giết để đổi lấy điểm giao dịch không!?
-“Ngươi không nói ta cũng phải cứu người này. Ta rất thích sự dũng cảm của tên này.” Nói thật Trần Nguyên không phải là người tốt, cũng không phải loại người đồng tình và giúp đỡ người khác dễ dàng như vậy, nhất là trong hoàn cảnh này, Trần Nguyên một mình tu luyện chém giết vô số ma thú trong vùng núi Cấm này, tính cách càng trở nên kiên nghị, tâm tính cũng cứng rắn hơn rất nhiều, nếu là người khác Trần Nguyên sẽ không thèm để ý tới, nhưng người thanh niên áo đen trước mặt này, nói thực lòng thì Trần Nguyên rất là bội phục, dù sao trong suy nghĩ của Trần Nguyên thì đối phương cũng mạnh mẽ hơn mình, cho nên hắn không muốn nhìn thấy đối phương chết đi như vậy.. Trần Nguyên liếm môi, vận đấu khí rồi nhảy ra, hô lớn:
-“Con chuột vàng kia, xem chiêu của ông đây.” Vừa nhảy ra, Trần Nguyên tung chiêu “Quân Quyền Phân Kim”, quyền thế như trâu điên lao đến, phát lực ngàn cân, quyền kình sắc nhọn như đao, đấu khí tập trung hết vào nắm đấm, có thể xuyên qua đấu khí hộ thân, vũ khí bình thường đều rất khó xuyên thấu lớp vảy giáp của Hoàng Kim Giáp Thú, nói chi đến nắm đấm, nhưng mà đấu kĩ của Trần Nguyên thì lại khác, công dụng xuyên sơn phá thạch phá giáp thì khỏi phải bàn.
-“Bụp.” Chỉ thấy nắm đấm của Trần Nguyên xuyên qua lớp vảy giáp rồi xuyên qua da thịt cứng như đá của Hoàng Kim Giáp Thú đục thủng một cái lỗ máu vô cùng lớn, bán kính chừng nửa mét. Hoàng Kim Giáp Thú kêu thảm một tiếng, không cam lòng ngã xuống mặt đất, sau đó trút ra hơi thở nặng nề, về với ông bà tổ tiên….
-“Còn sống hay đã chết vậy!?…..” Sau khi đấm phát chết luôn Hoàng Kim Giáp Thú, Trần Nguyên liền quay người chạy đến chỗ người thanh niên áo đen đó, thân thiết hỏi thăm.
-“Chưa chết được. Cảm ơn người anh em đã ra tay tương trợ.” Người thanh niên áo đen nén đau nhe răng nhếch miệng tươi cười trả lời.
Trần Nguyên lấy từ trong người ra một viên đan dược “Liệu Thương Thiên”, mặc dù công hiệu không bá đạo như “Hồi Sinh đan” nhưng trong một thời gian ngắn có thể trị khỏi những vết thương không quá nghiêm trọng, đối với những người trọng thương cũng tốt không gì sánh được.
-“Nào, ăn cái này vào là sẽ bình phục đấy.” Trần Nguyên lấy ra đan dược “Liệu thương thiên” ra đưa cho người thanh niên.
-“Chắc là ăn vô khỏi liền hong!?” Thanh niên áo đen nhìn viên đan dược trên tay Trần Nguyên thắc mắc hỏi, nhưng vẫn cầm lấy nhét vào mồm rồi nuốt xuống.
-“Tin người vcl! Không sợ đó là thuốc độc sao!?” Trần Nguyên ngạc nhiên.
-“Thân thể anh đây vạn độc bất xâm nhé cưng.” Người thanh niên vui vẻ trả lời dựa vào một gốc cây đại thụ, ngồi xếp chân lại, bắt đầu nhắm mắt tu luyện, Trần Nguyên thì phá lệ đứng canh.
Vùng núi Cấm này lúc nào nguy hiểm cũng có thể xuất hiện, nhất là lúc này, tên thiếu niên này đang khoanh chân tu luyện, thân thể trọng thương của hắn nếu gặp phải sự tập kích của ma thú khác thì vỡ mồm ngay. Cho nên, giúp người thì phải giúp cho trót, cho nên Trần Nguyên mới đứng đó canh gác.
6 tiếng sau, khi người thanh niên áo đen đó tỉnh lại, sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn nhiều, sau khi hắn mở mắt ra, thì nhìn thấy Trần Nguyên đang đứng ở phía xa, ban đầu sửng sốt, rồi lập tức ánh mắt càng phức tạp hơn, nhưng cũng chỉ trong chốc lát. Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại rồi nở nụ cười. Đứng dậy, người thanh niên đó bước về phía Hoàng Kim Giáp Thú, rút cây kiếm to tổ chảng trên thân thể Kim Giáp Thú rồi khoác lên vai.
-“Mẹ nó chứ, chém như thế rồi mà vẫn không ăn được nó nhể!? Đúng là chó mực mà.” Thanh niên áo đen lầm bầm trong miệng.
-“Á tỉnh rồi à. Cơ thể sao rồi?” Trần Nguyên thấy người thanh niên áo đen đã hồi phục xong liền chạy lại hỏi han.
-“Ha ha…khỏe tới mức bây giờ có đem mười con Hoàng Kim Giáp Thú đến đây ta cũng cân tuốt.” Thanh niên áo đen cười lớn, trên người tỏa ra khí thế sát phạt mãnh liệt.
-“……..”
-“À mà đằng ấy tên gì ấy nhể? Ta tên là Nguyễn Tuấn Long, năm nay vừa tròn 17. Thực lực Đại Đấu Sư chín sao.” Thanh niên áo đen thân thiện giới thiệu bản thân và hỏi han Trần Nguyên.
-“Đệ tên Trần Nguyên, năm nay 14 tuổi, đang tu luyện trong rừng để tăng kinh nghiệm thực chiến và trải nghiệm nhiều hơn.” Thấy đối phương thân thiện trả lời Trần Nguyên cũng thoải mái trả lời theo.
-“14 tuổi mà thực lực đã là Đại Đấu Sư, người anh em cũng rất mạnh đấy nhỉ.” Nguyễn Tuấn Long thản nhiên nhận xét về cấp độ của Trần Nguyên, không hề có chút rung động nào cả. “Hôm nay đệ đã cứu ta một mạng, còn giúp ta củng cố thêm tu vi. Sau này nhất định ta sẽ hồi báo.” Thì ra viên đan dược “Liệu Thương Thiên” của Trần Nguyên không những giúp Nguyễn Tuấn Long hồi phục mà còn giúp hắn củng cố cảnh giới, khiến bình cảnh Đấu Linh dễ dàng đột phá, bây giờ đột phá chỉ còn là vấn đề thời gian.
-“Người Nam Việt với nhau cả mà, huynh khách sáo làm gì. Đệ phải đi rèn luyện tiếp đây. Tạm biệt huynh.” Nói xong liền bỏ đi, cũng không quay đầu lại, trong chốc lát bóng dáng đã biến mất trong rừng rậm.
Nguyễn Tuấn Long lại mỉm cười, nhìn về phía nơi Trần Nguyên biến mất, thì thào: “Trần Nguyên à!? Một cái tên rất hay. Hi vọng ngươi có thể sống sót, sau này có cơ hội, ta và ngươi sẽ uống rượu no say….”
………………………………………
Hỏa Liệt Hổ sống gần trung tâm của dãy núi Cấm, là một trong số những ma thú cấp bốn mạnh mẽ, có sức mạnh kinh người, toàn thân luôn bùng cháy lửa rất đáng sợ, tốc độ như gió, trâu bò không gì sánh bằng, chiếm lấy một ngọn núi nhỏ trong vùng núi Cấm này xưng vương xưng bá, cực kì khó đối phó.
Mục tiêu lần này của Trần Nguyên chính là đập nhau một trận với Hỏa Liệt Hổ. Theo tin tức của Sói ca thì các vùng lân cận ngọn núi của Hỏa Liệt Hổ có tới mười con ma thú cấp bốn, mỗi con đều hung mãnh dị thường, không dễ đối phó. Trần Nguyên lăn lộn trong vùng núi Cấm này sơn mạch đã hai tháng, đối với cả khu núi này cũng có chút chút hiểu biết, tuy Hỏa Liệt Hổ rất hung mãnh, nhưng cũng chỉ xếp thứ ba trong mười con ma thú cấp bốn vùng gần trung tâm núi Cấm. Dù sao ma thú cấp bốn cũng tương đương với cao thủ cấp Đấu Linh của con người, thậm chí còn mạnh hơn vài phần do lợi thế về nhiều mặt….. Muốn giết chết bọn chúng quả thực không phải là chuyện đơn giản. Nhưng lại không thể không đánh vì cái nhiệm vụ chết bầm của Sói ca.
-“Nhóc con, lần trước là ngươi ăn may vét máng nên nhiệm vụ hoàn thành quá dễ, lần này ngươi sẽ phải tự tay giết chết một con ma thú cấp bốn, đứng trong top mười con ma thu cấp bốn mạnh nhất khu vực gần trung tâm núi Cấm. Thời gian là ba tháng. Phần thưởng tăng hai sao và 3000 điểm thưởng. Thất bại trừ một cấp, xóa bỏ khế ước với Thanh Duyên.”
-“Hừ! Tên biến thái này đúng là biết nắm bắt chỗ hiểm của mình thật.” Trần Nguyên vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng, sau khi giúp đỡ Nguyễn Tuấn Long, hắn tiếp tục đi về phía tây, đi trong ba ngày mới đến gần khu rừng mà Hỏa Liệt Hổ làm mưa làm gió, trước đó Trần Nguyên cũng đã từng đi qua nơi này nhưng không vào sâu.
-“Nhóc con, cẩn thận, nó ở trong khu rừng này, ngươi hãy đề cao phòng bị đi, nó có thể tấn công ngươi bất cứ lúc nào.” Giọng nói lười biếng của Sói ca bỗng dung vang bên tai Trần Nguyên.
-“Biết rồi.” Trần Nguyên đi nhẹ nói khẽ trả lời, tinh thần tập trung cao độ, thân sắp phải đối đầu với một đối thủ kinh khủng, không thể có chút sơ suất, nếu không sẽ mang họa sát thân..
Hỏa Liệt Hổ thân là đại ca của mười dặm gần trung tâm vùng núi Cấm này, hơn mười dặm rừng rậm nguyên thủy này là lãnh địa của nó, ở đây không cho phép những ma thú khác đặt chân đến nửa bước, bất luận là ai, chỉ cần bước nửa bước vào lãnh địa của nó, chắc chắn sẽ nhận lấy sự truy sát như vũ bão của Hỏa Liệt Hổ, nó chỉ dừng khi kẻ xâm nhập bị giết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.