Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 312: Ăn cơm ba nhà
Nam Hi Bắc Khánh
26/11/2021
Vì sao Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể làm Tể tướng 30 năm, một nguyên nhân
trong đó, đương nhiên chính là vì có Trưởng Tôn Hoàng hậu, nhưng đây chỉ là nguyên nhân thứ yếu, chủ yếu vẫn là vì Trưởng Tôn Vô Kỵ là người đầu tiên đề xuất phát động chính biến cùng Lý Thế Dân, chính là muốn giết
Lý Kiến Thành.
Các công thần lúc trước đi theo Lý Thế Dân phát động chính biến, đều thắng chức rất nhanh.
Hiện giờ cũng là bước ngoặt giống vậy, thật ra dụng ý Hàn Nghệ nói với Võ Mị Nương những lời này, cũng không khác biệt lắm với Trưởng Tôn Vô Kỵ khi xưa. Hắn muốn làm cho rõ việc này, dùng những lời này để tỏ rõ quyết tâm của mình. Phải biết lúc trước Lý Thế Dân muốn chính biến còn không cho thấy biểu hiện gì, chỉ tỏ vẻ do dự. Còn hiện tại, việc Võ Mị Nương muốn xưng hậu đã là chuyện người qua đường đều biết rồi, cho nên Hàn Nghệ nói rất trực tiếp, noi thẳng vào điểm mấu chốt.
Hơn nữa, hắn hoàn toàn đứng ở góc độ của Võ Mị Nương để phân tích, hắn không nói làm thế nào để trợ giúp Lý Trị đoạt lại hoàng quyền, mà là nói nên đánh lá bài thứ nhất ra sao.
Võ Mị Nương nghe vậy rất vui vẻ, bởi vì trước mắt, nàng không có bất kỳ thế lực nào trong triều, Lý Trị còn không có, thì đừng nói tới nàng. Người duy nhất nàng có thể thương lượng cũng chỉ có Lý Trị thôi. Nhưng thân phận Lý Trị lại khá mẫn cảm, nàng vừa lúc cần một người như Hàn Nghệ, cho nên lúc Hàn Nghệ phân tích rõ ngọn nguồn cho nàng, nàng vô cùng vui mừng, rốt cuộc cũng có một người có thể thương lượng, vô hình trung, đã xem Hàn Nghệ như tâm phúc.
Phải biết rằng bây giờ là thời điểm khó khăn của Võ Mị Nương, bất cứ kẻ nào trợ giúp nàng thời điểm này, hoặc là trợ giúp Lý Trị, đều sẽ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Không có gì phải nghi ngờ, đây là một buổi trao đổi vô cùng thành công.
Nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, đây mới chỉ là bắt đầu, trước mặt còn nhiều ngọn núi lớn phải vượt qua.
Chuyện về cơn lũ bất ngờ và đám bùn đất để lại, cũng dần dần qua đi, nhưng ký ức về nó sẽ còn lưu lại trong lòng rất nhiều người.
Hết thảy đều trở lại giống như mọi khi, lên triều, xong rồi xem kịch nói.
Chẳng qua rất nhiều người ăn xong thì liền đi, cũng không có lưu lại xem kịch nói, không vì gì khác, mà chính là vì Hàn Nghệ hôm đó đã đắc tội không ít người trên đại điện. Mấy lão sĩ tộc đó tương đối có cốt khí. Đương nhiên, cốt khí dùng trong trương hợp này có thích hợp hay không, chỉ sợ phải xem lại rồi.
Một ngày nọ, mặt trời rực rỡ, khiến mọi người trên Thiên Đài Sơn đều phải trốn hết dưới bóng cây. Tại một chỗ khá ẩn khuất trong rừng núi trên Thiên Đài Sơn, có tiếng đàn lượn lờ trong rừng.
Chỉ thấy một lão giả ngồi bên trong, hai tay đánh đàn, người này chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, mà ở phía sau ông ta còn có hai tên hộ vệ.
Một lát sau, một thanh niên đi tới, khom mình hành lễ nói: "Tiểu tử Hàn Nghệ bái kiến Quốc cữu công."
Đinh một tiếng!
Tiếng đàn ngưng hẳn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ quay đầu cười, nói: "Ngươi đã đến rồi."
Nói xong, liền làm bộ muốn đứng dậy.
Hàn Nghệ vốn định tiên tơi đỡ, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại xua tay, nói: "Ta còn chưa già đên mức đứng dậy cũng cần người đỡ."
Trong lúc nói chuyện, ông ta đã đứng dậy rồi.
"Hàn Nghệ, à không, hiện tại nên gọi ngươi là Hàn Ngự sử rồi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói.
Hàn Nghệ chắp tay nói: "Không dám, không dám, hôm đó ít nhiều cũng nhờ Quốc Cữu Công lưu lại đường lui cho tiểu tử, nên tiểu tử mới có thể được như nguyện."
Hôm đó Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy có đứng ra, nhưng rõ ràng là không dùng toàn lực, nếu không, Hàn Nghệ sao có thể dễ dàng qua cửa.
"Như nguyện?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, cười ha hả nói: "Thiếu chút nữa quên mất, ngươi từng tự so mình với Hàn Tín, xài tới cả kế Mao Toại tự đề cử mình, thì chỉ một chức Giám Sát Ngự Sử nho nhỏ. Ngươi có thể thỏa mãn sao?"
Hàn Nghệ cũng không khiêm tốn, nói: "Nhưng đây là khởi đầu hoàn hảo."
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói: "Tiểu tử ngươi lợi hại đấy, lại khiến Hữu Phó Xạ tức giận đến ngủ không ngon giấc."
Hàn Nghệ vẻ mặt xin lỗi nói: "Tiêu tử cũng không có cách nào. Tình huống lúc đó, ta cũng chỉ có thể làm như vậy."
"Ta không trách ngươi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu, nói: "Ngược lại, ta còn rất bội phục ngươi, ngươi trẻ tuổi như vậy, lại có phần can đảm và tài hoa này, thật là hiếm thấy đấy. Đúng rồi, bài thơ kia thật sự là do ngươi làm sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu.
"Đúng là một bài thơ hay hiếm thấy."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười, thở dài, nói: "Không nghĩ tới một cơn lũ bất ngờ lại thành toàn cho ngươi."
Hàn Nghệ nói: "Nếu không phải Quốc cữu công cho tiểu tử một cơ hội, thì còn lâu tiểu tử mới bộc lộ được tài năng."
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Hàn Nghệ, cười ha hả, sở dĩ ông ta không có liên danh thượng tấu, tuy rằng bên trong có nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là do Hàn Nghệ là kẻ ông ta phái đến nằm vùng, nói: "Ngươi có biết vì sao bệ hạ đề bạt ngươi làm Giám Sát Ngự Sử?"
Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: "Bệ hạ chưa từng nói đến."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Vây ngươi nghĩ sao?"
Hàn Nghệ nói: "Tiểu tử cho rằng có lẽ có liên quan đên hậu cung."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Nói tiếp!"
Hàn Nghệ nói: "Hiện giờ Vương Hoàng hậu và Tiêu Thục Phi cũng đã bị Võ Chiêu Nghi đánh bại, nội đình của nằm trong tay nàng ta. Hiện tại trở ngại duy nhất là đến từ ngoại đình, không có ngoại đình ủng hộ, thì việc này không thành được. Cho nên bệ hạ cần một người đủ năng lực trợ giúp ở ngoại đình. Đương nhiên, đây chỉ là cá nhân ta đoán mò thôi."
"Không, ngươi nói không sai, ta cũng không dám chắc bệ hạ làm vậy là do điểm này, nhưng đây tuyệt đối là một nguyên nhân trong đó."
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu, lại nói: "Hiện giờ bệ hạ chắc chắn đã xem ngươi như tâm phúc, ngươi cho rằng rốt cuộc bệ hạ đang có tính toán gì?"
Hàn Nghệ thoáng trầm ngâm một lát, nói: "Đầu tiên, bệ hạ đã quyết tâm phế hậu, còn rốt cuộc quyết tâm lớn cỡ nào, thì ta cũng không rõ. Kế tiếp, theo như ta quan sát, Võ Chiêu Nghi vẫn rât muốn có được sự ủng hộ của ngài."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày nói: "Việc này là sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Hiện giờ sở dĩ Vương hoàng hậu còn có thể ngồi trong cung, hoàn toàn là dựa vào ngoại đình duy trì, một khi mất đi sự ủng hộ của ngoại đình, Võ Chiêu Nghi sẽ bước lên ngôi Hậu, đó là chuyện thuận lý thành chương. Hơn nữa, Võ Chiêu Nghi có lợi hại mấy, thì cũng chỉ là một nữ nhân, sau lưng cũng không có bất kỳ thế lực nào, nàng ta cũng không có dũng khí để xé rách da mặt với Quốc cữu công, tìm kiếm sự ủng hộ của Quốc Cữu Công, chính là cách làm ổn thỏa nhất."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Nhưng nàng ta dựa vào cái gì mà muốn có được sự ủng hộ của ta."
Hàn Nghệ nói: "Nàng ta còn có thể dựa vào cái gì chứ?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Ý ngươi là bệ hạ sao?"
"Trừ cái đó ra, nàng ta chẳng còn thứ gì để dựa vào cả."
Hàn Nghệ khinh miệt cười, nói: "Chẳng qua nhìn từ lập trường của nàng ta, thì nàng ta xác thực có lý đo để đi tới bước này."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Lời này lại có nghĩa gì?"
"Điều này..."
"Ngươi có gì thì cứ nói thẳng."
"Được."
Hàn Nghệ khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Ta nghĩ nàng ta suy nghĩ thế này, đối với Quốc cữu công mà nói, ai ngồi trong hậu cung cũng không quan trọng, chỉ cần bình mới rượu cũ là được. Nếu Quốc Cữu Công ủng hộ nàng ta, như vậy sẽ có thể tránh khỏi mâu thuẫn với bệ hạ, bớt đi nhiều thị phi. Đối với nàng ta mà nói, được Quốc cửu công ủng hộ, đó là vinh hạnh lớn lao, Võ gia nhà nàng còn có thể thăng làm quý tộc. Một câu cầu người mà lại có thê có được hồi báo lớn như thế, không có lý nào nàng ta lại không thử."
Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm ngâm nửa ngày, nói: "Nếu nàng ta thật sự tới tìm ta, ngươi thấy ta có nên ủng hộ nàng ta không?"
"Việc này ta cũng không dám nói bậy." Hàn Nghệ ngượng ngùng cười rồi nói: "Dù sao Quốc Cữu Công cũng có tính toán của riêng mình."
Trưởng Tôn Vô Kỵ lại hỏi: "Vậy ngươi cho rằng ta có ủng hộ nàng ta không?"
Hàn Nghệ lắc đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi: "Vì sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Vì nếu Quốc cữu công mà chịu đồng ý, thì đã không cần đến ta."
"Tiểu tử ngươi đúng là thông minh đấy."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói: "Bỏ qua tất cả không nói, nếu bệ hạ thật sự muốn phế hậu, ngươi cho rằng rốt cuộc là đúng hay sai?"
"Ta cũng không rõ lắm, không dám phán xét nhiều."
Hàn Nghệ nói: "Nếu Vương hoàng hậu thật sự làm ra chuyện gì không thể tha thứ, bệ hạ muốn phế hậu, xét về mặt tình cảm đó cũng là chuyện có thể tha thứ. Bệ hạ cũng là người, cũng có thể thông cảm. Nhưng nếu chỉ dựa vào sự yêu thích hay ác cảm nhất thời của bản thân mà đã muốn phế hậu, vậy thì đối với Vương hoàng hậu quả thật không công bằng. Hơn nữa bệ hạ là Thiên tử, há có thể tùy ý bỏ vợ, bách tính thấy vậy sẽ bắt chước, như vậy sẽ tạo nên ảnh hưởng vô cùng xấu. Hơn nữa ta không cho rằng bệ hạ sẽ thành công, bởi vì văn võ cả triều đều sẽ phản đối. Sự cường thế của Võ Chiêu Nghi, cũng chỉ khiến Vương hoàng hậu rơi vào vị trí của kẻ yếu, đáng để mọi người đồng tình."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy ngẩn người một hồi, đột nhiên giơ tay, vỗ vào vai Hàn Nghệ, nói: "Một câu này của ngươi, càng khiến lão phu vui mừng so với những lời trên đại điện. Lão phu không những xem nhẹ năng lực của ngươi, mà còn đánh giá sai phẩm hạnh của ngươi. Nếu lão phu hỏi ngươi vấn đề này sớm, thì có lẽ lão phu đã không cho ngươi đi làm việc này. Chẳng qua có ngươi ở bên cạnh bệ hạ, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt. Ngươi yên tâm, qua việc này, lão phu sẽ lập tức đem nguyên quán của ngươi xếp Nam Dương Hàn Thị, nhất định sẽ trọng dụng ngươi."
"Đa tạ Quốc cửu công."
Hàn Nghệ lập tức chắp tay nói.
"Đây đều là thứ ngươi nên được, chính như lời ngươi nói, 'Trời sinh ta tài tất hữu dụng'." Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Có điều hôm đó trên đại điện ngươi đã đắc tội không ít người, sắp tới phải đi Giám Sát Viện nhậm chức, phải cẩn thận đấy."
"Đa tạ Quốc cữu công đã dặn dò, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
"Ừm."
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, những lời ngươi nói trên đại điện, là thật à?"
Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: "Lời nào?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Ngươi nói ngoại trừ việc ngươi viết chữ không được đẹp, còn lại ngươi đều biết."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Dưới tình huống như thế, ta sao dám nói láo."
Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ vào cái đàn trước mặt, nói: "Vậy ngươi khảy một khúc, để lão phu kiến thức xem."
"Hả?"
"Thế nào? Còn muốn giấu nghề sao?"
"À.....Thật ra không phải."
Hàn Nghệ lúng túng nói: "Ta có biết đánh đàn, nhưng cũng không dám bêu xấu trước mặt Quốc Cữu Công. Cái này quả thật không phải ta khiếm tốn, chỉ là đánh đàn không giống với làm thơ, làm thơ là cần kinh nghiệm và cảm xúc, còn đánh đàn thì cần phải luyện tập, mà đã lâu rồi ta không có luyện tập."
Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Thôi, thôi, ngươi không muốn thì thôi vậy."
Các công thần lúc trước đi theo Lý Thế Dân phát động chính biến, đều thắng chức rất nhanh.
Hiện giờ cũng là bước ngoặt giống vậy, thật ra dụng ý Hàn Nghệ nói với Võ Mị Nương những lời này, cũng không khác biệt lắm với Trưởng Tôn Vô Kỵ khi xưa. Hắn muốn làm cho rõ việc này, dùng những lời này để tỏ rõ quyết tâm của mình. Phải biết lúc trước Lý Thế Dân muốn chính biến còn không cho thấy biểu hiện gì, chỉ tỏ vẻ do dự. Còn hiện tại, việc Võ Mị Nương muốn xưng hậu đã là chuyện người qua đường đều biết rồi, cho nên Hàn Nghệ nói rất trực tiếp, noi thẳng vào điểm mấu chốt.
Hơn nữa, hắn hoàn toàn đứng ở góc độ của Võ Mị Nương để phân tích, hắn không nói làm thế nào để trợ giúp Lý Trị đoạt lại hoàng quyền, mà là nói nên đánh lá bài thứ nhất ra sao.
Võ Mị Nương nghe vậy rất vui vẻ, bởi vì trước mắt, nàng không có bất kỳ thế lực nào trong triều, Lý Trị còn không có, thì đừng nói tới nàng. Người duy nhất nàng có thể thương lượng cũng chỉ có Lý Trị thôi. Nhưng thân phận Lý Trị lại khá mẫn cảm, nàng vừa lúc cần một người như Hàn Nghệ, cho nên lúc Hàn Nghệ phân tích rõ ngọn nguồn cho nàng, nàng vô cùng vui mừng, rốt cuộc cũng có một người có thể thương lượng, vô hình trung, đã xem Hàn Nghệ như tâm phúc.
Phải biết rằng bây giờ là thời điểm khó khăn của Võ Mị Nương, bất cứ kẻ nào trợ giúp nàng thời điểm này, hoặc là trợ giúp Lý Trị, đều sẽ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Không có gì phải nghi ngờ, đây là một buổi trao đổi vô cùng thành công.
Nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, đây mới chỉ là bắt đầu, trước mặt còn nhiều ngọn núi lớn phải vượt qua.
Chuyện về cơn lũ bất ngờ và đám bùn đất để lại, cũng dần dần qua đi, nhưng ký ức về nó sẽ còn lưu lại trong lòng rất nhiều người.
Hết thảy đều trở lại giống như mọi khi, lên triều, xong rồi xem kịch nói.
Chẳng qua rất nhiều người ăn xong thì liền đi, cũng không có lưu lại xem kịch nói, không vì gì khác, mà chính là vì Hàn Nghệ hôm đó đã đắc tội không ít người trên đại điện. Mấy lão sĩ tộc đó tương đối có cốt khí. Đương nhiên, cốt khí dùng trong trương hợp này có thích hợp hay không, chỉ sợ phải xem lại rồi.
Một ngày nọ, mặt trời rực rỡ, khiến mọi người trên Thiên Đài Sơn đều phải trốn hết dưới bóng cây. Tại một chỗ khá ẩn khuất trong rừng núi trên Thiên Đài Sơn, có tiếng đàn lượn lờ trong rừng.
Chỉ thấy một lão giả ngồi bên trong, hai tay đánh đàn, người này chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, mà ở phía sau ông ta còn có hai tên hộ vệ.
Một lát sau, một thanh niên đi tới, khom mình hành lễ nói: "Tiểu tử Hàn Nghệ bái kiến Quốc cữu công."
Đinh một tiếng!
Tiếng đàn ngưng hẳn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ quay đầu cười, nói: "Ngươi đã đến rồi."
Nói xong, liền làm bộ muốn đứng dậy.
Hàn Nghệ vốn định tiên tơi đỡ, nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại xua tay, nói: "Ta còn chưa già đên mức đứng dậy cũng cần người đỡ."
Trong lúc nói chuyện, ông ta đã đứng dậy rồi.
"Hàn Nghệ, à không, hiện tại nên gọi ngươi là Hàn Ngự sử rồi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói.
Hàn Nghệ chắp tay nói: "Không dám, không dám, hôm đó ít nhiều cũng nhờ Quốc Cữu Công lưu lại đường lui cho tiểu tử, nên tiểu tử mới có thể được như nguyện."
Hôm đó Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy có đứng ra, nhưng rõ ràng là không dùng toàn lực, nếu không, Hàn Nghệ sao có thể dễ dàng qua cửa.
"Như nguyện?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, cười ha hả nói: "Thiếu chút nữa quên mất, ngươi từng tự so mình với Hàn Tín, xài tới cả kế Mao Toại tự đề cử mình, thì chỉ một chức Giám Sát Ngự Sử nho nhỏ. Ngươi có thể thỏa mãn sao?"
Hàn Nghệ cũng không khiêm tốn, nói: "Nhưng đây là khởi đầu hoàn hảo."
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói: "Tiểu tử ngươi lợi hại đấy, lại khiến Hữu Phó Xạ tức giận đến ngủ không ngon giấc."
Hàn Nghệ vẻ mặt xin lỗi nói: "Tiêu tử cũng không có cách nào. Tình huống lúc đó, ta cũng chỉ có thể làm như vậy."
"Ta không trách ngươi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu, nói: "Ngược lại, ta còn rất bội phục ngươi, ngươi trẻ tuổi như vậy, lại có phần can đảm và tài hoa này, thật là hiếm thấy đấy. Đúng rồi, bài thơ kia thật sự là do ngươi làm sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu.
"Đúng là một bài thơ hay hiếm thấy."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười, thở dài, nói: "Không nghĩ tới một cơn lũ bất ngờ lại thành toàn cho ngươi."
Hàn Nghệ nói: "Nếu không phải Quốc cữu công cho tiểu tử một cơ hội, thì còn lâu tiểu tử mới bộc lộ được tài năng."
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Hàn Nghệ, cười ha hả, sở dĩ ông ta không có liên danh thượng tấu, tuy rằng bên trong có nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là do Hàn Nghệ là kẻ ông ta phái đến nằm vùng, nói: "Ngươi có biết vì sao bệ hạ đề bạt ngươi làm Giám Sát Ngự Sử?"
Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, nói: "Bệ hạ chưa từng nói đến."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Vây ngươi nghĩ sao?"
Hàn Nghệ nói: "Tiểu tử cho rằng có lẽ có liên quan đên hậu cung."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Nói tiếp!"
Hàn Nghệ nói: "Hiện giờ Vương Hoàng hậu và Tiêu Thục Phi cũng đã bị Võ Chiêu Nghi đánh bại, nội đình của nằm trong tay nàng ta. Hiện tại trở ngại duy nhất là đến từ ngoại đình, không có ngoại đình ủng hộ, thì việc này không thành được. Cho nên bệ hạ cần một người đủ năng lực trợ giúp ở ngoại đình. Đương nhiên, đây chỉ là cá nhân ta đoán mò thôi."
"Không, ngươi nói không sai, ta cũng không dám chắc bệ hạ làm vậy là do điểm này, nhưng đây tuyệt đối là một nguyên nhân trong đó."
Trưởng Tôn Vô Kỵ lắc đầu, lại nói: "Hiện giờ bệ hạ chắc chắn đã xem ngươi như tâm phúc, ngươi cho rằng rốt cuộc bệ hạ đang có tính toán gì?"
Hàn Nghệ thoáng trầm ngâm một lát, nói: "Đầu tiên, bệ hạ đã quyết tâm phế hậu, còn rốt cuộc quyết tâm lớn cỡ nào, thì ta cũng không rõ. Kế tiếp, theo như ta quan sát, Võ Chiêu Nghi vẫn rât muốn có được sự ủng hộ của ngài."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cau mày nói: "Việc này là sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Hiện giờ sở dĩ Vương hoàng hậu còn có thể ngồi trong cung, hoàn toàn là dựa vào ngoại đình duy trì, một khi mất đi sự ủng hộ của ngoại đình, Võ Chiêu Nghi sẽ bước lên ngôi Hậu, đó là chuyện thuận lý thành chương. Hơn nữa, Võ Chiêu Nghi có lợi hại mấy, thì cũng chỉ là một nữ nhân, sau lưng cũng không có bất kỳ thế lực nào, nàng ta cũng không có dũng khí để xé rách da mặt với Quốc cữu công, tìm kiếm sự ủng hộ của Quốc Cữu Công, chính là cách làm ổn thỏa nhất."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Nhưng nàng ta dựa vào cái gì mà muốn có được sự ủng hộ của ta."
Hàn Nghệ nói: "Nàng ta còn có thể dựa vào cái gì chứ?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Ý ngươi là bệ hạ sao?"
"Trừ cái đó ra, nàng ta chẳng còn thứ gì để dựa vào cả."
Hàn Nghệ khinh miệt cười, nói: "Chẳng qua nhìn từ lập trường của nàng ta, thì nàng ta xác thực có lý đo để đi tới bước này."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Lời này lại có nghĩa gì?"
"Điều này..."
"Ngươi có gì thì cứ nói thẳng."
"Được."
Hàn Nghệ khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Ta nghĩ nàng ta suy nghĩ thế này, đối với Quốc cữu công mà nói, ai ngồi trong hậu cung cũng không quan trọng, chỉ cần bình mới rượu cũ là được. Nếu Quốc Cữu Công ủng hộ nàng ta, như vậy sẽ có thể tránh khỏi mâu thuẫn với bệ hạ, bớt đi nhiều thị phi. Đối với nàng ta mà nói, được Quốc cửu công ủng hộ, đó là vinh hạnh lớn lao, Võ gia nhà nàng còn có thể thăng làm quý tộc. Một câu cầu người mà lại có thê có được hồi báo lớn như thế, không có lý nào nàng ta lại không thử."
Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm ngâm nửa ngày, nói: "Nếu nàng ta thật sự tới tìm ta, ngươi thấy ta có nên ủng hộ nàng ta không?"
"Việc này ta cũng không dám nói bậy." Hàn Nghệ ngượng ngùng cười rồi nói: "Dù sao Quốc Cữu Công cũng có tính toán của riêng mình."
Trưởng Tôn Vô Kỵ lại hỏi: "Vậy ngươi cho rằng ta có ủng hộ nàng ta không?"
Hàn Nghệ lắc đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi: "Vì sao?"
Hàn Nghệ cười nói: "Vì nếu Quốc cữu công mà chịu đồng ý, thì đã không cần đến ta."
"Tiểu tử ngươi đúng là thông minh đấy."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha hả nói: "Bỏ qua tất cả không nói, nếu bệ hạ thật sự muốn phế hậu, ngươi cho rằng rốt cuộc là đúng hay sai?"
"Ta cũng không rõ lắm, không dám phán xét nhiều."
Hàn Nghệ nói: "Nếu Vương hoàng hậu thật sự làm ra chuyện gì không thể tha thứ, bệ hạ muốn phế hậu, xét về mặt tình cảm đó cũng là chuyện có thể tha thứ. Bệ hạ cũng là người, cũng có thể thông cảm. Nhưng nếu chỉ dựa vào sự yêu thích hay ác cảm nhất thời của bản thân mà đã muốn phế hậu, vậy thì đối với Vương hoàng hậu quả thật không công bằng. Hơn nữa bệ hạ là Thiên tử, há có thể tùy ý bỏ vợ, bách tính thấy vậy sẽ bắt chước, như vậy sẽ tạo nên ảnh hưởng vô cùng xấu. Hơn nữa ta không cho rằng bệ hạ sẽ thành công, bởi vì văn võ cả triều đều sẽ phản đối. Sự cường thế của Võ Chiêu Nghi, cũng chỉ khiến Vương hoàng hậu rơi vào vị trí của kẻ yếu, đáng để mọi người đồng tình."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe vậy ngẩn người một hồi, đột nhiên giơ tay, vỗ vào vai Hàn Nghệ, nói: "Một câu này của ngươi, càng khiến lão phu vui mừng so với những lời trên đại điện. Lão phu không những xem nhẹ năng lực của ngươi, mà còn đánh giá sai phẩm hạnh của ngươi. Nếu lão phu hỏi ngươi vấn đề này sớm, thì có lẽ lão phu đã không cho ngươi đi làm việc này. Chẳng qua có ngươi ở bên cạnh bệ hạ, cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt. Ngươi yên tâm, qua việc này, lão phu sẽ lập tức đem nguyên quán của ngươi xếp Nam Dương Hàn Thị, nhất định sẽ trọng dụng ngươi."
"Đa tạ Quốc cửu công."
Hàn Nghệ lập tức chắp tay nói.
"Đây đều là thứ ngươi nên được, chính như lời ngươi nói, 'Trời sinh ta tài tất hữu dụng'." Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: "Có điều hôm đó trên đại điện ngươi đã đắc tội không ít người, sắp tới phải đi Giám Sát Viện nhậm chức, phải cẩn thận đấy."
"Đa tạ Quốc cữu công đã dặn dò, ta sẽ ghi nhớ trong lòng."
"Ừm."
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, những lời ngươi nói trên đại điện, là thật à?"
Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: "Lời nào?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Ngươi nói ngoại trừ việc ngươi viết chữ không được đẹp, còn lại ngươi đều biết."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Dưới tình huống như thế, ta sao dám nói láo."
Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ vào cái đàn trước mặt, nói: "Vậy ngươi khảy một khúc, để lão phu kiến thức xem."
"Hả?"
"Thế nào? Còn muốn giấu nghề sao?"
"À.....Thật ra không phải."
Hàn Nghệ lúng túng nói: "Ta có biết đánh đàn, nhưng cũng không dám bêu xấu trước mặt Quốc Cữu Công. Cái này quả thật không phải ta khiếm tốn, chỉ là đánh đàn không giống với làm thơ, làm thơ là cần kinh nghiệm và cảm xúc, còn đánh đàn thì cần phải luyện tập, mà đã lâu rồi ta không có luyện tập."
Trưởng Tôn Vô Kỵ sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Thôi, thôi, ngươi không muốn thì thôi vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.