Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 317: Đại trí giả ngu

Nam Hi Bắc Khánh

14/12/2021

Trưởng Tôn Hoàng hậu - người phụ nữ nổi danh hiền hậu trong lịch sử, cũng chính là vợ chính thức của Lý Thế Dân, từng vài lần ngăn cản phong tướng cho Trưởng Tôn Vô Kỵ. Thậm chí về sau khi bà không thể lay chuyển được Lý Thế Dân, thì đành phải lấy thân phận Hoàng hậu lén hạ mệnh lệnh cho Trưởng Tôn Vô Kỵ, chủ động từ bỏ chức Phó Xạ. Cho dù là trước khi chết, Trưởng Tôn Hoàng hậu vẫn cảnh báo Lý Thế Dân, nhất định đừng cho Trưởng Tôn Vô Kỵ độc quyền, hơn nữa còn phải tận lực giảm bớt việc con cháu nhà Trưởng Tôn nhập sĩ.

Thế nhưng Lý Thế Dân cũng không nghe theo di ngôn của Trưởng Tôn Hoàng hậu. Kỳ thật ông ta cũng không sai, bởi vì ông ta và Trưởng Tôn Vô Kỵ là bạn chí cốt, vô cùng tin tưởng lẫn nhau, hơn nữa Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng vô cùng trung thành với Lý Thế Dân, thế nên những năm Trinh Quán cuối, đã xuất hiện hiện tượng Trưởng Tôn Vô Kỵ độc tài triều cương.

Trưởng Tôn Hoàng hậu kiên quyết phản đối ngoại thích làm quan, cũng không phải là không có lý, lịch sử đã nói cho nàng biết, ngoại thích đảm nhiệm quan lớn, ôm quyền to, chính là tối kỵ.

Bởi vì ngoại thích làm quan, cũng tương đương với việc kéo gia sự của Hoàng đế và đại sự của quốc gia vào cùng một chỗ. Điểm tốt chính là, nếu con gái nhà mình được sủng ái ở hậu cung, vậy thì ngươi sẽ có thể một bước lên mây, bất kể ngươi có năng lực hay không, nhưng nếu ngược lại thì sao?

Đạo lý chính là thế, một khi người ở hậu cung thất sủng, địa vị của ngươi tại triều đình chắc chắn sẽ bị đả kích, mặc kệ ngươi có năng lực bao nhiêu.

Quốc sự một khi đã dính đến gia sự, vậy thì thì có lý cũng nói không rõ.

Liễu Thích chính là dựa vào Hoàng hậu, mới đảm nhiệm được chức Trung Thư Lệnh, thân kiêm vài chức. Nhưng bây giờ Hoàng hậu thất sủng, Liễu Thích liền ở vào thế xấu hổ, cho dù Liễu Thích có tài năng kinh thiên vĩ địa, thì nếu Hoàng đế đã muốn phế hậu, chắc chắn sẽ phải giải quyết ông ta. Đạo lý rất đơn giản, phế hậu chính là có lỗi với Liễu Thích, suy bụng ta ra bụng người, Hoàng đế chắc chắn sẽ không dám để Liễu Thích ôm quyền to, có quỷ mới biết ngươi có ghi hận trong lòng hay không.

Hơn nữa loại dọn dẹp này, nhất định sẽ liên lụy đến gia tộc.

Chiêu thức mà Đế vương thích dùng nhất, chính là nhổ cỏ tận gốc.

Lý Trị phê chuẩn rồi.

Không có bất kỳ do dự, ngày nào xin từ, ngày đó phê chuẩn. Thậm chí còn không triệu kiến bất cứ người nào để thương lượng.

Chuyện này còn chấn động hơn so với chuyện bằng bắt đầu sử dụng Hàn Nghệ.

Bắt đầu sử dụng Hàn Nghệ, có thể nói là báo ân, cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với triều đình, không tính là gì cả. Nhưng không chút do dự mà phê chuẩn cho Liễu Thích từ chức, thì đây có thể xem là quyết định lớn nhất của Lý Trị kể từ khi lên ngôi Hoàng đế.

Hoàng quyền chí cao vô thượng, chính là như thế.

Ấn tượng trực tiếp nhất cho người ta, chính là địa vị trong cung, đã bắt đầu dao động rồi.

Một cuộc chiến giữa quân và thần, đã bắt đầu mở màn.

Trầm mặc!

Bá quan trên triều biểu lộ vô cùng trầm mặc đối với quyết định này của Hoàng đế, đích xác là không dám nói gì. Thứ nhất, đây nhìn qua là chính sự, nhưng truy cứu căn nguyên, vẫn là gia sự của Hoàng đế. Thứ hai, việc này là do chính Liễu Thích xin từ chức đấy. Hoàng đế phê chuẩn việc này, nhìn qua là rất bình thường, hơn nữa Lý Trị còn dựa vào cái cớ thông cảm cho cữu cữu.

Mà tập đoàn Quan Lũng lấy Trưởng Tôn Vô Kỵ cầm đầu, cũng có vẻ cực kỳ trầm mặc.

Không chỉ có thế, Võ Mị Nương còn nghe theo đề nghị của Hàn Nghệ, khuyên Lý Trị đem khoản chi vốn dĩ dùng để đãi tiệc, cùng với khoản thưởng mà Lý Trị ban cho nàng, đem tặng toàn bộ cho người nhà những binh lính mất mạng trong cơn lũ bất ngờ kia.

Hành động này, lập tức giành được thiện cảm của không ít người. Cho dù đây là bị ép buộc, nhưng người phía dưới căn bản không hiểu gì, trong lòng bọn họ đều vô cùng cảm kích Võ Mị Nương. Một hành động nho nhỏ này, khiến danh vọng của Võ Mị Nương được đề cao không ít, hơn nữa còn hóa giải xấu hổ, nhất cử vài tiện.

Trên một cái đình dưới chân núi, đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở bên trong, không khí có vẻ rất nặng nề.

"Xem ra Bệ hạ đúng là đã có ý phế hậu rồi."

Qua một hồi, Lai Tể khẽ thở dài, nói.

"Chuyện này không có khả năng."

Chử Toại Lương sắc mặt kiên quyết nói: "Hoàng hậu là quốc mẫu tôn quý, há có thể nói đổi là đổi. Nếu Bệ hạ dám làm như thế, Chử Toại Lương ta cho dù có liều cái mạng này, cũng quyết không thể để yêu phụ kia toại nguyện."

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Đăng Thiện, ngươi trước đừng kích động, sự tình vẫn còn chưa tới mức phải liều mạng."

Liễu Thích nói: "Thái úy, chuyện đã tới mức này rồi, nếu chúng ta còn bất động, đến lúc đó chỉ sợ sẽ muộn đó."

Trưởng Tôn Vô Kỵ thản nhiên nói: "Đây là chuyện không thể xảy ra."

Giọng điệu tuy bình thản, nhưng lại lộ ra một sự uy nghiêm không thể đối nghịch.

Mọi người không khỏi đều nhìn về Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Bất kể thế nào, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý để Bệ hạ phế hậu."

Hàn Viện nói: "Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Không nói, không hỏi, không đồng ý."



Ngụ ý chính là, địch bất động, chúng ta cũng bất động, dù sao Hoàng đế muốn phế hậu, thì cần phải được văn võ toàn triều ủng hộ, y tự nhiên sẽ tới tìm chúng ta.

Đây là lần đầu Trưởng Tôn Vô Kỵ tỏ thái độ cứng rắn. Trước kia ông ta đều bảo đợi xem đã, điều này làm cho đám Chử Toại Lương cũng không hiểu nổi được ý của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nhưng chuyện đến nước này, Trưởng Tôn Vô Kỵ nhất định phải tỏ thái độ, ổn định quân tâm.

Mà khi những người này đang nghị luận, thì Hàn Nghệ - một trong những hắc thủ sau màn, ngày ngày đều chạy tới vườn trái cây Nguyên gia chơi. Hắn không muốn để người khác cảm thấy hắn cũng có tham dự trong đó, những người đó không dám giương oai với Lý Trị, nhưng nếu biết hắn từng mở miệng ủng hộ Lý Trị phê chuẩn Liễu Thích từ chức, vậy chắn chắn sẽ tìm hắn để trút giận.

Vườn trái cây Nguyên gia.

Trải qua cố gắng của đám người Hàn Nghệ, bùn đất trong sơn cốc cũng đã thanh trừ được bảy tám phần. Nếu trồng một ít hoa vào, thì cũng có thể khôi phục được bảy tám phần diện mạo trước đó.

Nhưng đám người Hùng Đệ lại không thấy mệt chút nào, ngược lại rất thích thú. Lúc mệt mỏi, thì liền làm một cái kinh tế nửa giờ, lại còn có quýt để giải khát nữa, thật sự là thoải mái đến không thể thoải mái hơn.

"Quá sảng khoái! Quýt này đúng là ăn đến nghiện đó!"

Hàn Nghệ nằm ở trên cành cây, phun ra một đống hạt quýt, rồi đột nhiên xoay đầu lại, nhìn xuống vị nữ tử xinh đẹp tuyệt luân dưới táng cây kia, nói: "Mẫu Đơn nương tử này, có chuyện ta muốn hỏi cô một chút."

"Chuyện gì?"

"Ta làm quan rồi."

"Ta biết rồi."

"Ta còn tưởng cô không biết đấy, bằng không sao có thể ngay cả một câu chúc mừng cũng không có nha."

"Chúc mừng."

"Ặc, cảm ơn."

Một tiếng chúc mừng này khiến Hàn Nghệ cảm thấy chua xót trong lòng đó nha, hiếu kỳ hỏi: "Mẫu Đơn nương tử này, lại mạo muội hỏi một câu, hình như cô không có chút hứng thú với triều đình thì phải?"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Sự thật đúng là thế đấy."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Chẳng lẽ phụ thân cô không có làm quan sao?"

"Không có, ngay cả có thì cũng chỉ là chức suông."

"Vậy...vậy các trưởng bối của cô thì sao?"

"Cũng vậy cả."

Hàn Nghệ nghe vậy cả kinh, nói: "Điều này sao có thể, Nguyên gia các cô cũng là quý tộc nha, làm sao có thể đều là chức suông, cô đừng khi dễ ta cái gì cũng không biết nha."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ta lừa ngươi làm gì, tổ tông ta từ Tây Ngụy tới nay, đã dần thoát ly triều đình, hơn nữa tổ huấn có nói, không cho con cháu chúng ta vào triều làm quan."

Hàn Nghệ kinh hãi nói: "Đây là vì sao?"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Triều đình hiểm ác, mà quyền thế lại dễ làm người ta mất tỉnh táo, một người vô ý, có khả năng sẽ khiến toàn bộ gia tộc gặp tai ương diệt tộc. Nhớ ngày đó Tây Ngụy Bát trụ quốc uy phong cỡ nào, nhưng hết một nửa đã kết thúc trong bi kịch. Mà trong Bát trụ quốc, chân chính có thể toàn thân trở ra, chính là cao tổ phụ của ta. Không phải bởi vì năng lực cao tổ phụ của ta lớn, mà là vì cao tổ phụ không hỏi triều chính, không có uy hiếp với bất kỳ kẻ nào. Cao tổ phụ nhìn thấy rất nhiều anh hùng uy chấn thiên hạ trước kia cuối cùng đều khó lòng thoát chết, vì vậy mới thêm một điều vào tổ huấn, đó là nếu nhất định phải làm quan, thì cũng chỉ có thể chinh chiến vì nước, quyết không thể ôm lấy quyền lực gì trong người, nếu không, sẽ lập tức trục xuất khỏi gia tộc."

Dừng một chút, nàng lại bổ sung: "Chẳng qua cũng chỉ là một chi này của chúng ta mà thôi, Nguyên gia chúng ta vẫn có rất nhiều người làm quan trong triều."

Nàng nói Cao tổ phụ, hiển nhiên là Nguyên Hân một trong Bát trụ quốc. Kỳ thật Nguyên Hân này vừa không có tài cầm binh, vừa không có khả năng trị quốc, nhưng người ta là người hầu tốt, lại có lâm viên xịn, cho dù so tới đời con cháu, thì cũng kém xa vạn dặm bảy người khác. Ông ta sở dĩ có thể trở thành một trong Bát trụ quốc, thứ nhất là vì ông ta là con trai của Bắc Ngụy Quảng Lăng Vương Nguyên Vũ, sinh ra đã là quan, xuất thân từ hoàng thất. Nhưng quan trọng nhất là là Nguyên Hân này không thích đùa nghịch quyền thế, dẫn tới mọi người cảm thấy đem quyền lực giao cho ông ta thì tất cả mọi người đều có thể yên tâm, vì vậy còn từng một lần trở thành quan cao nhất Tây Ngụy, đây quả thật là vô tâm cắm liễu, liễu xanh um nha!

Nhưng Bát trụ quốc cũng có kết cục vô cùng thảm thiết, tổ tông Độc Cô Tín của Độc Cô Vô Nguyệt, chính là bị người bức đến chết. Nguyên Hân không ngu, ông ta chỉ là không thích những thứ này, ông ta cũng đang tự hỏi, vì ta ngay cả một cọng lông cũng không sao, còn đưa thân thành một trong Bát Quốc Trụ, càng nghĩ, cũng là bởi vì mình vô năng a, vì thế ông ta liền giáo dục con cái của mình, không cần đi tham dự triều chính, chúng ta đều buôn bán đi, hãy trồng lâm viên, trồng hoa quả, chơi trò ưng khuyển.

Điều này sẽ dẫn đến Nguyên gia bọn họ chậm rãi trở nên có tiền không quyền, như vậy những người rất cần tiền, phải đến cầu bọn họ, con cháu Nguyên gia nhưng thật ra kế thừa một ưu điểm này của Nguyên Hân, chính là vĩnh viễn có thể đứng đúng đội ngũ, bất kể là Dương gia triều Tùy, hay là Lý gia triều Đường, bọn họ kỳ thật đều bỏ tiền ra trợ giúp, bao gồm những năm đầu Trinh Quán, Nguyên gia bọn họ cũng cho Lý Thế Dân không ít tiền.

Đương nhiên, đây chỉ giới hạn trong đại tộc Quan Trung, bọn họ cũng sẽ không ủng hộ sĩ tộc Sơn Đông.

Lý Thế Dân cũng muốn có qua có lại mới toại lòng nhau, để cho người Nguyên gia bọn họ vào triều làm quan, nhưng người ta không cần, nếu ngươi thật sự băn khoăn, thì cho ta một chức suông là được rồi.

Chính là bởi vì loại hành vi này của bọn họ, mới khiến Hoàng đế đối với bọn họ vô cùng yên tâm, loại người hoàn toàn không có bất kỳ tham luyến đối với quyền lực này, ngươi trèo đi nơi nào tìm a, tài nguyên trong tay bọn họ, đương nhiên không thành vấn đề nha, chung quy tốt hơn so với đặt vào trên người những người có dã tâm.

Kết quả chính là một chi này của bọn họ phát triển vô cùng phồn vinh, kinh doanh thì càng làm càng lớn, cả nước đều có lâm viên của bọn họ.

Tuy nhiên Nguyên gia đối với tài sản nhà mình, thì ý thức bảo hộ cũng mạnh mẽ tương đương, nữ nhân thì không thể đề cập đến bất kì việc kinh doanh nào, bởi vì nữ nhân phải gả đi ra ngoài đấy, chỉ có điều Nguyên Mẫu Đơn là một quả phụ, hơn nữa có đầu óc buôn bán, trưởng bối của gia tộc lúc này mới để nàng ra mặt chưởng quản kinh doanh của gia tộc.

"Lệnh cao tổ phụ đúng là đại trí giả ngu nha!"



Hàn Nghệ nghe xong không khỏi cảm khái một câu, đây tuyệt đối là một người thông minh, dù sao sống sót mới là đạo lý cứng rắn. Đồng thời cũng giải thích, vì sao Nguyên Mẫu Đơn không thích ở tại Vạn Niên cung, chính là không thích giao tiếp với những quyền thần này.

Điều này thậm chí khiến Hàn Nghệ ngửi được một tia hương vị của nhà tư bản, hơn nữa còn là một nhà tư bản xuất sắc, dù sao mỗi một lần đầu tư đối với chính trị, đều là vô cùng chính xác.

Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên quay đầu đi, nói với Hàn Nghệ: "Ngươi hiện giờ cuốn vào trong đó, có từng nghĩ đến đám người Tiểu Béo không?"

Hàn Nghệ hơi sững sờ, lập tức thở dài: "Ta và Nguyên gia các ngươi không giống với, Nguyên gia các ngươi là quý tộc, chúng ta là dân đen, các ngươi không đề cập quyền thế, thì cũng còn không có người nào dám ức hiếp các ngươi, nhưng nếu chúng ta không trèo lên nơi cao, mỗi ngày chúng ta đều sẽ bị người khác ăn hiếp, ngay cả một chút mưa gió đều không chịu nổi."

Nguyên Mẫu Đơn thoáng trầm mặc một hồi, nói: "Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, một khi ngươi ở trong triều có cái gì sai sót, liền sẽ liên lụy đến Tiểu Béo bọn họ, bọn họ là vô tội."

"Đương nhiên là có."

Hàn Nghệ nói: "Cho nên ta không thể thua."

"Trên triều đình biến đổi thất thường, sao có thể mãi không thất bại?"

Nguyên Mẫu Đơn nói xong đôi mắt vừa chuyển, nói: - Tuy nhiên thật ra ta có một phương pháp có thể bảo vệ nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, không biết ngươi có hứng thú nghe một chút hay không.

Hàn Nghệ ánh mắt thoáng nhìn qua, thấy mặt nàng lộ ra vẻ gian trá, hơi hơi trầm ngâm, như cười như không nói: "Cô chớ không phải là nghĩ ta đem Phượng Phi Lâu bán cho cô?"

Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết?"

Tên gian thương này, thật sự là chỗ nào cũng nhúng tay vào a! Hàn Nghệ thầm mắng một câu, ngoài miệng lại cười nói: "Ta là người bạn của chị em phụ nữ đó."

Nguyên Mẫu Đơn hồ nghi nhìn hắn một cái, lập tức nói: "Vậy ngươi nghĩ như thế nào? Ta có thể cho ngươi một số tiền đủ nhiều, đến lúc đó cho dù ngươi có gì bất trắc, cũng sẽ không liên lụy đến đám Tiểu Béo." Nói vô cùng thẳng thắn, vừa thấy cũng biết là một thương gia lão luyện, ở thời điểm nói chuyện làm ăn, một chút cũng không hàm hồ.

"Phì phì phì, cô mới bất trắc ấy."

Hàn Nghệ lại mang vẻ mặt hảo hiếu kỳ nói: "Ta cứ không rõ, vì sao cô lại cảm thấy hứng thú đối với Phượng Phi Lâu của ta như vậy, Nguyên gia các ngươi đã vô cùng nhiều tiền, còn cần chút này làm gì a."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Nguyên nhân ta lần trước đã nói."

"Ngày phụ nữ?"

"Không sai."

Hàn Nghệ nói: "Ngày phụ nữ quan trọng với cô như vậy sao?"

Nguyên Mẫu Đơn ừm một tiếng.

Hàn Nghệ nói: "Vì sao?"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi thân là người bạn của chị em phụ nữ, hẳn là phải hiểu được."

Hàn Nghệ cười cười, nói: "Cô muốn giúp nữ nhân có được tự do?"

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy, nên phải tăng cường địa vị của nữ nhân, nếu không, nữ nhân chúng ta sẽ chỉ là vật hi sinh của nam nhân."

Dừng một chút, nói: "Những thứ đó thì không cần phải nói nữa, ngươi nghĩ như thế nào? Sau khi đem Phượng Phi Lâu của ngươi bán cho ta, thì ngươi có thể tránh được lo âu về sau cứ phải trèo lên trên cao, một công đôi việc, ta thậm chí còn có thể cho ngươi âm thầm nắm Phượng Phi Lâu trong tay."

"Ta không đồng ý."

Hàn Nghệ lắc đầu, nghĩ thầm rằng, thật sự là giảo hoạt, không chỉ muốn mua lâu của ta, còn muốn ta giúp ngươi làm công, coi ta là ngốc a! Nói: "Cho dù ta có thể đem Phượng Phi Lâu bán cho cô, vậy thê tử của ta thì sao? Chẳng lẽ cũng phải bán cho cô sao? Là ta mang theo bọn họ đến Trường An đấy, nếu gặp phải việc khó, liền vứt bỏ bọn họ, thì chính là một biểu hiện không phụ trách, ta có năng lực bảo hộ bọn họ, cái không cần cô tới quan tâm."

Nguyên Mẫu Đơn cũng không miễn cưỡng, nói: "Vậy thì bỏ đi, nhưng sau này nếu như ngươi có ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta, ta là vô cùng có thành ý."

Lời này nói, ngược lại có vài phần ý tứ của thương nhân đời sau. Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nghĩ thầm rằng, nữ nhân này thật đúng là có chút ý tứ.

"Cô cô! Cô cô!"

Chợt nghe thấy ngoài cốc truyền tới tiếng kêu vừa to vừa thô.

"Dương Quá?"

Hàn Nghệ phản ứng theo bản năng.

Nguyên Mẫu Đơn nhìn cửa cốc nói: "Cái gì mà Dương Quá? Là đám người tiểu Hổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook