Thanh Niên Trí Thức Ở Đại Viện Mang Nhãi Con Phất Nhanh
Chương 30:
Vương Đông
01/11/2024
Buổi chiều phải đi làm, nhưng Tiêu Bắc chẳng có lòng dạ nào làm việc. Anh vẫn quyết định đi tìm đội trưởng, “Đội trưởng, Tô Kỳ có đến chỗ ông để xin giấy giới thiệu không?”
Đội trưởng ngạc nhiên, “Không có, cô ấy sao vậy?”
“Không có gì đâu, tôi muốn xin giúp cô ấy một tờ giấy giới thiệu để lên huyện.” Tiêu Bắc nói tỉnh bơ, rồi bổ sung thêm, “Viết luôn hai tờ đi! Tôi sẽ đi cùng cô ấy.”
Đội trưởng nghe vậy, không nghi ngờ gì, vui vẻ đồng ý, “Được thôi.” Ông ấy đang ở trong văn phòng của đội, con dấu cũng có sẵn, nên việc viết giấy giới thiệu khá dễ dàng.
Ngay sau đó, ông ấy nhớ ra chuyện gì đó và nhắc nhở, “Tiêu Bắc, cậu và cô thanh niên trí thức Tô Kỳ chưa có đăng ký kết hôn, giờ thành phố đang thịnh hành việc này, nên hai vợ chồng cậu tốt nhất là sắp xếp thời gian qua công xã mà lấy giấy đăng ký kết hôn. Tôi có thể viết luôn giấy chứng nhận kết hôn và giấy giới thiệu cho hai người.”
Tiêu Bắc: …
Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ không ngần ngại mà từ chối. Bởi vì anh cũng chưa từng nghĩ sẽ sống với Tô Kỳ cả đời. Nhưng bây giờ, rõ ràng anh đang do dự.
Đội trưởng không hiểu anh đang do dự điều gì. Nhưng ông đứng về phía Tiêu Bắc, người như Tô Kỳ có tay nghề y thuật tốt thế kia, lại xinh đẹp như vậy, nếu Tiêu Bắc không nắm bắt thì người ta sẽ không ở lại đây lâu đâu.
Người khác không biết, nhưng là đội trưởng, ông ít nhất đã từng đi họp ở công xã mấy lần — biết rằng từ khi kỳ thi đại học được khôi phục, mọi thứ đã thay đổi. Rất nhiều thanh niên trí thức bắt đầu có ý định trở về thành phố.
Nếu Tô Kỳ biết rằng một ngày nào đó cô có thể trở về thành phố, liệu cô có ở lại đây không? Người thành phố trọng chứng nhận kết hôn, nếu không có giấy tờ, chưa chừng cô ấy về lại thành phố rồi còn có thể giả vờ là cô gái chưa chồng nữa!
“Tôi sẽ viết sẵn cho cậu, đúng lúc hai người đi huyện thì tiện đường qua công xã mà lấy giấy đăng ký.” Đội trưởng nhanh nhẹn viết xong giấy chứng nhận, đưa cho Tiêu Bắc và vỗ vai anh: “Nhớ nắm lấy cơ hội.”
Cơ hội đã trao tận tay, nếu lần này mà không biết nắm bắt, sau này muốn cưới vợ thì khó đấy. Ai mà chịu gả cho một kẻ què chân, tái hôn, còn có con nhỏ và nghèo như vậy chứ?
Tiêu Bắc cầm tờ giấy chứng nhận và giấy giới thiệu, lòng ngổn ngang cảm xúc. Khi anh về đến nhà, liền thấy Tô Kỳ đã quay lại.
“Em đi đâu thế?”
Tô Kỳ ngại ngùng nói, “Xin lỗi, em lên núi, trong nhà không có ai, nên em quên để lại lời nhắn.”
“Em lên núi?” Tiêu Bắc cau mày, “Không vào sâu trong rừng chứ?”
Tô Kỳ định nói là không vào, nhưng để bán cây nhân sâm hoang dã cải thiện cuộc sống, cô không thể giấu được. “Vào rồi, em đào được một cây nhân sâm hoang dã, anh xem này—” Cô chỉ vào cái gùi đặt trên đất, rồi lấy cây nhân sâm ra.
Tiêu Bắc rất sốc, nhưng điều anh quan tâm không phải là giá trị của cây nhân sâm đắt đỏ. “Em có bị thương không?”
“—Không, anh yên tâm, em không gặp con thú nào cả. Hơn nữa, em còn hái được rất nhiều thảo dược, núi ở đây đúng là kho báu, có rất nhiều loại dược liệu.” Tô Kỳ nói với giọng phấn khích, mắt cô sáng lấp lánh.
Ánh mắt rực rỡ ấy làm Tiêu Bắc như bị chói lóa. “—Sau này nếu em muốn vào rừng sâu, nhất định phải đi cùng anh.”
Tô Kỳ từ chối ngay, “Không được đâu.”
Ánh mắt cô liếc xuống chân anh, “Chờ đến khi bắt đầu chữa trị cho chân anh, đừng nói là leo núi, chỉ đi xuống đồng thôi cũng không được. Anh phải nằm yên trên giường suốt một tháng, rồi nghỉ dưỡng cẩn thận nửa năm nữa, nếu không, công sức chữa trị sẽ đổ sông đổ bể.”
Đội trưởng ngạc nhiên, “Không có, cô ấy sao vậy?”
“Không có gì đâu, tôi muốn xin giúp cô ấy một tờ giấy giới thiệu để lên huyện.” Tiêu Bắc nói tỉnh bơ, rồi bổ sung thêm, “Viết luôn hai tờ đi! Tôi sẽ đi cùng cô ấy.”
Đội trưởng nghe vậy, không nghi ngờ gì, vui vẻ đồng ý, “Được thôi.” Ông ấy đang ở trong văn phòng của đội, con dấu cũng có sẵn, nên việc viết giấy giới thiệu khá dễ dàng.
Ngay sau đó, ông ấy nhớ ra chuyện gì đó và nhắc nhở, “Tiêu Bắc, cậu và cô thanh niên trí thức Tô Kỳ chưa có đăng ký kết hôn, giờ thành phố đang thịnh hành việc này, nên hai vợ chồng cậu tốt nhất là sắp xếp thời gian qua công xã mà lấy giấy đăng ký kết hôn. Tôi có thể viết luôn giấy chứng nhận kết hôn và giấy giới thiệu cho hai người.”
Tiêu Bắc: …
Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ không ngần ngại mà từ chối. Bởi vì anh cũng chưa từng nghĩ sẽ sống với Tô Kỳ cả đời. Nhưng bây giờ, rõ ràng anh đang do dự.
Đội trưởng không hiểu anh đang do dự điều gì. Nhưng ông đứng về phía Tiêu Bắc, người như Tô Kỳ có tay nghề y thuật tốt thế kia, lại xinh đẹp như vậy, nếu Tiêu Bắc không nắm bắt thì người ta sẽ không ở lại đây lâu đâu.
Người khác không biết, nhưng là đội trưởng, ông ít nhất đã từng đi họp ở công xã mấy lần — biết rằng từ khi kỳ thi đại học được khôi phục, mọi thứ đã thay đổi. Rất nhiều thanh niên trí thức bắt đầu có ý định trở về thành phố.
Nếu Tô Kỳ biết rằng một ngày nào đó cô có thể trở về thành phố, liệu cô có ở lại đây không? Người thành phố trọng chứng nhận kết hôn, nếu không có giấy tờ, chưa chừng cô ấy về lại thành phố rồi còn có thể giả vờ là cô gái chưa chồng nữa!
“Tôi sẽ viết sẵn cho cậu, đúng lúc hai người đi huyện thì tiện đường qua công xã mà lấy giấy đăng ký.” Đội trưởng nhanh nhẹn viết xong giấy chứng nhận, đưa cho Tiêu Bắc và vỗ vai anh: “Nhớ nắm lấy cơ hội.”
Cơ hội đã trao tận tay, nếu lần này mà không biết nắm bắt, sau này muốn cưới vợ thì khó đấy. Ai mà chịu gả cho một kẻ què chân, tái hôn, còn có con nhỏ và nghèo như vậy chứ?
Tiêu Bắc cầm tờ giấy chứng nhận và giấy giới thiệu, lòng ngổn ngang cảm xúc. Khi anh về đến nhà, liền thấy Tô Kỳ đã quay lại.
“Em đi đâu thế?”
Tô Kỳ ngại ngùng nói, “Xin lỗi, em lên núi, trong nhà không có ai, nên em quên để lại lời nhắn.”
“Em lên núi?” Tiêu Bắc cau mày, “Không vào sâu trong rừng chứ?”
Tô Kỳ định nói là không vào, nhưng để bán cây nhân sâm hoang dã cải thiện cuộc sống, cô không thể giấu được. “Vào rồi, em đào được một cây nhân sâm hoang dã, anh xem này—” Cô chỉ vào cái gùi đặt trên đất, rồi lấy cây nhân sâm ra.
Tiêu Bắc rất sốc, nhưng điều anh quan tâm không phải là giá trị của cây nhân sâm đắt đỏ. “Em có bị thương không?”
“—Không, anh yên tâm, em không gặp con thú nào cả. Hơn nữa, em còn hái được rất nhiều thảo dược, núi ở đây đúng là kho báu, có rất nhiều loại dược liệu.” Tô Kỳ nói với giọng phấn khích, mắt cô sáng lấp lánh.
Ánh mắt rực rỡ ấy làm Tiêu Bắc như bị chói lóa. “—Sau này nếu em muốn vào rừng sâu, nhất định phải đi cùng anh.”
Tô Kỳ từ chối ngay, “Không được đâu.”
Ánh mắt cô liếc xuống chân anh, “Chờ đến khi bắt đầu chữa trị cho chân anh, đừng nói là leo núi, chỉ đi xuống đồng thôi cũng không được. Anh phải nằm yên trên giường suốt một tháng, rồi nghỉ dưỡng cẩn thận nửa năm nữa, nếu không, công sức chữa trị sẽ đổ sông đổ bể.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.