Thành Phố Của Những Cơn Mưa Vô Tận
Chương 5
Julie
16/08/2022
Tác giả: Julie.
Edit: Aminta.
"Có lẽ anh không biết, tình hình bây giờ nguy hiểm lắm, bên ngoài vô cùng nguy hiểm!" Từ lúc bước ra cửa, Jack vẫn làu bàu."Khốn nạn! Anh đừng đi nhanh như thế chứ! Sao Lý Nguyên Vũ lại vứt anh cho tôi trông chừng vào lúc này chứ! Tôi đã chọc ai chứ!"
"Tại sao lại nguy hiểm? Bởi vì ba người quân nhân mất tích sao?"
"A!" Jack ấp úng, nói không nên lời.
"Lại là bí mật?" Đường Thiện liếc mắt nhìn cậu ta.
"Cũng không phải là bí mật gì. Ừm, không biết có thể nói cho anh biết hay không nữa."
"Cậu không nói thì sao tôi biết tình hình nguy hiểm như thế nào chứ?"
"Cũng đúng, dù sao nói cho anh không thành vấn đề." Sau khi Jack suy nghĩ cẩn thận, cậu ta nói hết đầu đuôi: "Ngày hôm qua sau khi điều tra ba người quân nhân, chúng tôi phát hiện ra bọn họ là lính đào ngũ khỏi quân đội, bây giờ chúng tôi đã thông báo cho quân đội, vài ngày nữa bên quân đội sẽ cử người tới đây. Bây giờ bọn bọ đã mất tích, cho nên... anh có thể hiểu tính nghiêm trọng của việc này không? Ê! Anh có nghe không đó! Này!"
Jack lớn tiếng chửi mắng, vừa gọi vừa kêu ở phía sau, nhưng Đường Thiện lại mắt điếc tai ngơ, đi nhanh về phía trước mặc kệ cậu ta.
"Này! Anh đừng đi vào vùng nội thành! Ê! Tôi bảo anh đừng có đi mà!" Jack căn bản không ngăn anh được, thoáng chốc Đường Thiện đã đi vào một cái ngõ, đường trong ngõ rắc rối phức tạp, khó mà phân biệt. Jack bối rối đuổi theo, nhưng khi đến đầu ngõ, cậu ta chẳng thấy một bóng người nào.
"Toang, lần này toang rồi..." Jack rất tuyệt vọng, thế mà cậu ta lại để mất dấu.
Đường Thiện ngồi xổm trong góc tối con ngõ, nhìn Jack bối rối đi tới chỗ anh, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, im lặng chờ cậu ta đi xa.
"Đường Thiện! Anh ở đâu? Đừng làm tôi sợ! Mau ra đây đi! Đường Thiện!"
Giọng Jack dần dần đi xa, Đường Thiện cảm thấy đây chính là một cơ hội rất tốt, anh đang định đứng dậy thì bị gọi lại.
"Này!"
Có tiếng sột soạt vang lên xung quanh anh, có ba người đi tới từ sâu trong ngõ, ba người mặc quân phục ngụy trang màu xanh lá, bọn họ gồm hai nam một nữ, người gọi anh là người phụ nữ da đen.
"Mày là Đường Thiện à?"
Đường Thiện quan sát bọn họ, trông bọn họ không phải người tốt lành gì, anh không hề trả lời.
"Mày là người yêu của người quản lý nơi này đúng không?" Nữ binh sĩ đi đến trước mặt anh và hỏi.
"Bắt nó lại." Một người đàn ông trong đó đẩy ra nữ binh sĩ ra, đạp lên vai Đường Thiện rồi lại đá vào đầu anh một cái.
Đường Thiện kêu thảm một tiếng, lập tức ngã xuống.
"Này! Đã nói là không sử dụng bạo lực mà!" Nữ binh sĩ đẩy nam binh sĩ một cái, tỏ vẻ phản đối.
"Im miệng đi, con đàn bà!" Giọng điệu của nam binh sĩ đầy khinh rẻ, nước miếng văng lung tung.
Đường Thiện ôm vai của mình, có hơi choáng váng, lúc nãy gã ta ra tay cũng không nhẹ. Anh nghe bọn họ cãi nhau ầm ĩ, biết rằng mình phải trốn nhanh mới được. Nhưng vừa mới chống tay trên đất bò được một đoạn ngắn thì một đôi ủng quân đội xuất hiện trước mặt chặn đường anh lại.
"Muốn đi đâu hả?" Người quân nhân thứ ba ngăn cản đường đi của anh, đập tan ý định chạy trốn của anh.
Giọng của Jack cũng truyền về, dường như cậu ta nghe được tiếng cãi lộn nên chạy đến.
"Jack, cứu! Jack! Tôi ở đây!" Đường Thiện lên tiếng kêu to cầu cứu, anh đã hết cách rồi, anh cứ cảm thấy ba tên quân nhân này rất có thể sẽ giết anh.
"Mau làm nó im miệng, đồ ngu!"
Trong sự hỗn loạn, Đường Thiện cảm giác được cơn đau đến từ sau gáy, trong nháy mắt tầm nhìn của anh tối sầm và mất ý thức.
◇◆◇
Đường Thiện mất tích rồi!
Jack hồi hộp đưa tin này đến cho Lý Nguyên Vũ, vẻ mặt Lý Nguyên Vũ bình tĩnh, không chút rung động, nhưng lúc đó gậy sắt thuyết trình trên tay anh ta bị nắm chặt đến mức biến hình.
Những người cảnh sát tuần tra ở đây nhìn nhau, sắc mặt kinh hoảng, không biết có thể kịp rời khỏi phòng họp thừa dịp anh chưa nổi bão hay không.
"Lui ra, làm theo những gì tôi đã nói."
Cảnh sát tuần tra được ân xá, vội vàng lao ra ngoài như trút được gánh nặng.
Trong phòng họp, bây giờ chỉ còn lại Jack và Lý Nguyên Vũ.
Jack nơm nớp lo sợ đứng đấy, cậu ta biết mình đã mắc phải sai lầm lớn, không biết Lý Nguyên Vũ sẽ trừng phạt cậu ta ra sao.
"Đừng căng thẳng như vậy, việc này không thể trách cậu được. Tôi biết rõ Đường Thiện là người như thế nào hơn cậu, cậu căn bản không có cách khống chế em ấy. Nếu em ấy dễ dàng bị khống chế như thế, tôi cũng đâu đau đầu như thế." Lý Nguyên Vũ cũng có vẻ khéo hiểu lòng người, tuy nhiên lúc nói lời này, anh ta không có biểu cảm hay cảm xúc gì cả.
Dù anh ta nói như vậy, Jack cũng hoàn toàn không có cách nào thở phào nhẹ nhõm, dù sao Đường Thiện đã biến mất ngay dưới mắt cậu ta.
"Đội tuần tra phải lục soát toàn diện, bây giờ họ rất cần người giúp đỡ, cậu gia nhập bọn họ đi. Để tôi yên lặng một mình." Lý Nguyên Vũ xua tay, đuổi Jack đi.
Trước khi Jack rời khỏi phòng họp, cậu ta nhìn Lý Nguyên Vũ một cái, nhìn thấy hết tất cả sự mệt mỏi của đối phương. Không phải cậu ta không hiểu tâm trạng của Lý Nguyên Vũ, có một người yêu y chang con nít như thế, quả thật mệt mỏi vô cùng.
Nếu không phải Lý Nguyên Vũ chỉ muốn mỗi mình Đường Thiện, cuộc sống của cậu ta sẽ tốt hơn một chút.
Phải nói rằng cuộc sống của tất cả mọi người đều sẽ tốt hơn một chút.
◇◆◇
Đường Thiện bị ai đó đánh thức, anh miễn cưỡng mở mắt ra, người đánh thức anh là nữ binh sĩ, người có chủ nghĩa hòa bình duy nhất trong ba người quân nhân.
"Nhanh chút đi, chúng ta phải lên đường." Nữ binh sĩ lại tát anh một cái, anh cảm thấy mặt mình bị đánh sưng lên rồi.
Đường Thiện muốn cử động, nhưng lại phát hiện tay của mình bị trói ở sau lưng, miệng cũng bị nhét vải, vẫn bị dây thừng trói lại. Miếng vải trong miệng tỏa ra một mùi hương khó ngửi, anh nghi ngờ bọn họ sử dụng vớ của một người trong ba người.
"Đứng lên!" Nữ binh sĩ đẩy anh, không khách khí mà thúc giục.
Chân của anh hình như tê rồi, căn bản không làm được gì. Đường Thiện khó khăn đứng lên, anh rên rỉ một tiếng, lảo đảo một bước, suýt chút nữa ngã ngước ra sau, nhưng lại bị ai đó tóm lấy.
"Nói nhiều với nó làm gì! Nhanh lên chút đi, mấy người kia sắp đuổi kịp rồi!" Một tên lính trong đó lôi Đường Thiện đi, họ đi vừa nhanh vừa vội. Mà hướng đi của bọn họ rất kỳ lạ, họ lén lút chạy từ ngõ hẻm này sang ngõ hẻm khác.
Đường Thiện không rõ ràng đường trong thành phố, anh hoàn toàn không cảm nhận được phương hướng, chỉ biết chân anh tê dại đến mức căn bản không đi được, gần như là bị người ta kéo đi, mùi hôi thối trong mồm sắp khiến anh ngất đi, nhưng muốn nhả ra lại nhả không ra, rất là khó chịu.
Trong lúc di chuyển, anh liên tục nghe thấy có tiếng động của người khác, dường như đang lục soát tìm bọn họ, cực kỳ rầm rộ, chắc chắn không phải chỉ một hai người. Điều này khiến các binh sĩ rất căng thẳng, không ngừng tăng tốc độ di chuyển.
Đường Thiện bị người kéo tay đi cả một đường, anh cảm thấy cổ tay mình sắp bị người này kéo đứt, mồ hôi lạnh chảy ròng trên lưng.
Cuối cùng bọn họ trốn vào hầm núi đen kịt không ánh sáng.
"Đi ra khỏi cái hầm này chắc là có thể rời khỏi thành phố. Nơi này là lối duy nhất ra khỏi thành phố." Nữ binh sĩ nói: "Tuy lúc quan sát từ trên mái nhà chúng ta không nhìn thấy điểm cuối đường hầm dẫn đến đâu, nhưng muốn rời khỏi đây thì cũng chỉ có con đường này."
"Kệ xác nó, cứ đi là biết!"
Dù sao cũng không còn đường lui.
Bọn họ đi dọc theo sườn đường hầm, chỉ sợ có xe xuất hiện, may mà trên mặt đất không có đường ray, có thể xác định xe lửa không dùng đường hầm này.
Trong đường hầm tăm tối, càng đi càng hoảng hốt.
"Sao đi lâu như vậy mà còn chưa tới cuối hầm? Đã vậy còn không thấy chút ánh sáng nào!"
"Này! Đừng có dừng lại! Đi tiếp!"
Bốn người đụng vào nhau, lúc này Đường Thiện không thể đứng vững, anh ngã nhào xuống đất, lại bị một người kéo dậy.
"Mày làm gì đó, đứng cũng không yên!"
Trong tiếng quát mắng, anh bị người khác đẩy một cái.
"Này! Đủ rồi. Đừng làm ồn, tiết kiệm sức chút đi! Còn không biết phải đi bao lâu mới ra khỏi cái đường hầm này!" Thì ra người túm anh đã đổi thành nữ binh sĩ rồi, thảo nào sức lực giảm bớt không ít.
"Rốt cuộc là ai đề nghị đi vào cái đường hầm quái quỷ này vậy!"
"Bởi vì đây là con đường duy nhất có thể đi ra ngoài!"
"Tốt nhất là vậy!"
"Im hết cho tôi!" Nữ binh sĩ quát tháo một tiếng, tiếng vọng vang lên xung quanh, khiến tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh lại.
Nữ binh sĩ bởi vì kích động mà nắm chặt Đường Thiện, móng tay đâm vào thịt cánh tay anh, Đường Thiện bị đau nhưng không thể kêu lên thành tiếng.
"Sở dĩ chúng ta đi lâu như thế mà vẫn không thấy điểm cuối, có thể là bởi vì đường hầm này không thẳng, có lẽ có khúc rẽ ở đâu đón. Tiếp tục đi đi, chắc chắn sẽ thấy điểm cuối, bây giờ không phải là lúc tranh cãi nội bộ."
Ba người điều chỉnh cảm xúc, xuất phát lần nữa. Vì sợ đi trong bóng tối một lúc lâu sẽ mất phương hướng, bọn họ thảo luận cứ đi vài mét sẽ bẻ một gậy phát sáng chiếu sáng xung quanh. (Gậy phát sáng có cấu tạo gồm vỏ nhựa, bên trong có chất lỏng dạ quang, khi có tác động vật lý (bẻ thanh) thì chất dạ quang tiếp xúc với chất lỏng xung quanh và phát ra ánh sáng. Ánh sáng có thể duy trì từ 2-5h, có loại đến 12h tùy thuộc chất lượng, màu sắc của thanh.)
Có tất cả chín gậy huỳnh quang, trong ba người mỗi người giữ ba gậy, khi ánh sáng của gậy huỳnh quang thứ ba dần dần giảm đi, bọn họ vẫn chưa đi đến chỗ rẽ, khỏi phải nói đến điểm cuối. Tên lính tức giận dùng sức ném gậy huỳnh quang về phía trước, gậy huỳnh quang màu xanh lá nhạt bay ra xa và chạm đất, nó lăn một khoảng rồi mới dừng lại, nhưng vẫn không thấy điểm cuối.
"Cự ly ném lựu đạn xa nhất của mày là bao nhiêu?" Một người trong đó hỏi đồng đội của mình.
"Thành tích tốt nhất là bốn mươi mét."
"Cái gì! Nói cách khác đi thêm bốn mươi mét nữa vẫn chưa tới cuối hầm! Mẹ kiếp, chúng ta tốn gần cả ngày trong cái hầm này rồi, nhưng vẫn không biết phải đi thêm bao lâu mới ra được!"
Ngay sau đó là tiếng chửi mắng liên tiếp, quá nhanh quá mau, Đường Thiện thậm chí còn không nghe rõ đối phương đang nói gì.
"Tiết kiệm sức chút đi." Giọng của nữ binh sĩ có vẻ mệt mỏi.
Đường Thiện cảm thấy kỳ lạ, cái hầm này quả thật quá dài, dài một cách vô lý, xung quanh tối như vậy mà không có lấy một ngọn đèn. Hơn nữa bọn họ ở trong đường hầm lâu như thế mà lại không thấy một chiếc xe nào đi ngang qua, cũng không thấy bất cứ sinh vật nào, ví dụ như dơi hay tương tự.
Anh nhớ sau khi anh mất trí nhớ và đi tới đây với Jack, anh có cảm giác không có xe đi qua đường hầm này, hơn nữa anh còn cảm thấy mình nhất định phải đi qua đường hầm này mới được.
Nhớ lại mỗi một chi tiết nhỏ, anh bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
Tại sao anh lại có cảm giác anh phải đi qua đường hầm tối tăm không có điểm cuối? Đường Thiện rơi vào mê cung suy nghĩ của mình, bị động để nữ binh sĩ đẩy về phía trước.
"Đủ rồi! Tao chịu đủ rồi! Tao không thể đi tiếp nữa! Chuyện này thật vô lý!"
Cuối cùng có người tuyệt vọng, Đường Thiện nghe thấy tiếng va chạm giữa thứ gì đó bằng kim loại và đá vang lên, người đang càu nhàu dường như ngồi bừa ở đâu đó trên đất.
"Mày đùa gì thế! Lộ trình hành quân còn xa hơn cái này nhiều!"
"Cái này còn đáng sợ hơn hành quân, mày căn bản không biết đích đến, cứ đi quanh quẩn như con ruồi mất đầu, tao không chịu nổi nữa! Muốn đi thì tụi bây đi trước đi! Tao muốn đi về!"
"Mày thật sự hết thuốc chữa! Ban đầu ở trong quân đội mày cũng giống như thế này, không chịu được một chút khổ! Làm gì có ai đi lính mà giống như mày, nếu như mày muốn tiếp tục sống cuộc sống sung sướng ở thành phố thì mày đừng đi lính!" Một người đàn ông khác mắng to.
"Mày có tư cách gì nói tao? Năng lực của mày cũng đâu bằng tao, tao phù hợp làm quân nhân hơn mày!"
"Trong quân đội cần chiến sĩ nghe lời, không phải siêu nhân! Ngay cả tinh thần hợp tác cơ bản nhất mà mày cũng không có, vậy mà mày còn dám nói mày phù hợp làm quân nhân? Tao thật sự xui tám đời mới chung tiểu đội với mày!"
"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Nữ binh sĩ quát bảo hai người dừng cãi nhau.
Song lần này không ai để ý tới cô ta, họ tiếp tục cãi lộn, trong bóng tối không ai nhìn nhau, chỉ có thể dựa vào gậy huỳnh quang yếu ớt.
Đường Thiện nhìn trò hề càng ngày càng mãnh liệt, một người nhào tới một người khác, gậy hùynh quang trong tay rớt xuống đất, tiếng nắm đấm đánh mạnh vào da thịt nặng nề vang lên.
"Dừng tay, dừng tay lại! Hai tụi bây, dừng lại hết cho tao!" Nữ binh sĩ mất khống chế mà rống to, nhưng không có tác dụng.
Người giành được ưu thế đánh mệt mỏi, cuối cùng ngừng tay, mặc kệ người kia sống hay chết, gã lắc lắc tay, đi nhặt gậy huỳnh quang lên.
Dưới ánh huỳnh quang yếu ớt, anh thấy tay gã dính đầy máu. Gã đi đến trước mặt nữ binh sĩ và Đường Thiện, vẻ mặt gã lạnh lùng vô tình."Đừng để ý tới nó, chúng ta đi tiếp."
Đường Thiện cảm thấy có lẽ gã đã đánh chết người kia.
"Đi, nếu như mày không muốn là người tiếp thep." Nữ binh sĩ cảnh cáo, giọng nói lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Đường Thiện chỉ có thể phối hợp, tuy tay của anh dường như đã dần dần mất đi cảm giác, nhưng anh chỉ có thể cố chịu đựng, bây giờ anh thậm chí không thể kêu đau.
Khi ánh sáng của gậy huỳnh quang thứ năm giảm dần, bọn họ dừng chân lần nữa.
"Này! Chờ chút! Hình như tao đá trúng thứ gì đó!"
Nữ binh sĩ dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía đồng đội của mình, nhưng phía sau đen kịt không thấy gì cả.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hình như tao đạp trúng ai đó." Người đàn ông dứt lời, lại bẻ một gậy huỳnh quang khác, ánh huỳnh quang màu đỏ bừng sáng. Gã chiếu xuống chân, đột nhiên gã hoảng sợ kêu to một tiếng, gã hốt hoảng lui lại, nhưng lại vấp phải đá, gậy huỳnh quang trong tay rớt xuống nơi xa.
Tên lính đó chỉ cách bọn họ hai bước, nhưng bóng tối khiến họ không thấy rõ rốt cuộc gã đã thấy cái gì.
"Này! Đừng ném gậy huỳnh quang lung tung! Rốt cuộc có chuyện gì?" Nữ binh sĩ tiến lên nhặt gậy huỳnh quang mà tên lính vứt.
"Nó, nó, nó đã quay lại..." Giọng nói của tên lính run rẩy, lắp bắp, giống như là sợ vỡ mật.
"Ai? Mày đang nói gì vậy?" Nữ binh sĩ không hiểu gì cả, cô ta lay động gậy huỳnh quang trong tay, khó khăn lắm mới thấy rõ đồng đội ngã ngồi trên đất.
"Ở đó! Nó ở ngay đó! Tự mày xem đi!" Tên lính chỉ về một hướng.
Nữ binh sĩ kéo Đường Thiện đi về hướng đó, trên mặt đất thật sự có người, cô ta ngồi xổm xuống chiếu vào mặt và nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của người này.
Là người đàn ông lúc nãy đã bị đánh gục trong lúc bọn họ ẩu đả, Đường Thiện bất thình lình rùng mình một cái, anh cũng nghe thấy tiếng nữ binh sĩ hít vào một hơi.
Người kia thật sự bị đánh chết rồi.
"Nơi này thật sự có vấn đề a! Chúng ta rõ ràng đã đi lâu như thế, tại sao lại trở lại chỗ cũ?" Tên lính gãi đầu trong bực dọc. Gã để tóc húi cua nên không thể gãi tóc, chỉ có tiếng sàn sạt nhỏ xíu vang lên.
"Chúng ta có thật sự đi về phía trước không? Hay chúng ta chỉ giậm chân tại chỗ?"
Sau khi nói ra vấn đề, hai người đều im lặng.
Nữ binh sĩ đột nhiên buông cái tay đang giữ lấy Đường Thiện, còn mở trói dây thừng trên miệng anh, lấy cái vớ trong miệng ra.
"Mày là người nơi này, nói cho tao biết làm sao để rời khỏi đây?" Nữ binh sĩ chất vấn, cô ta nghĩ thầm đáng lẽ cô ta nên làm vậy từ lâu rồi, bên cạnh có một cái bản đồ sống, sao cô ta lại không nghĩ đến.
Đường Thiện ho mấy tiếng, còn không kịp thở một hơi là đã bị cô ta dùng lực lay động cơ thể, bị ép trả lời: "...Tôi không biết."
"Chát!" Một cái tát giáng xuống.
"Còn làm bộ nữa! Muốn tao dạy mày một bài học à!" Nữ binh sĩ quyết tâm, đạp anh ngã xuống đất, quấn sợ dây thừng vừa cởi lên trên mắt cá chân Đường Thiện.
Đường Thiện cảm thấy không ổn, anh thật sự không biết làm thế nào để rời khỏi đây, nhưng hai người này hiển nhiên không tin tưởng anh.
Nữ binh sĩ bỗng nhiên lấy dây thừng siết chặt mắt cá chân anh, không ngừng tăng lực siết hành hạ anh.
"A a a a!" Đường Thiện phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Chân của anh sẽ tàn tật mất!
Đường Thiện biết mình không chịu đựng được bao lâu, anh phải nghĩ ra một kế hoạch có thể lừa được bọn họ, cơ bản nhất là giả vờ anh biết cách rời khỏi chỗ này.
"Đường hầm là con đường chết, không đi ra được, các người phải quay về tìm lối ra khác mới được!" Đường Thiện nhanh chóng suy nghĩ, nói bừa một lời giải thích.
"Không còn lối ra nào khác nữa!" Tên lính kích động phản bác.
"Chờ một chút, mày không cảm thấy kỳ lạ sao? Chúng ta vào đường hầm lâu như thế cũng tốn không ít thời gian đúng không? Tại sao không thấy bất cứ người nào vào lục soát?" Lúc này nữ binh sĩ tỉnh táo lại, cô ta cũng ý thức được tình hình quái lạ trong đường hầm.
Bọn họ vẫn cho rằng sẽ có người đuổi theo, nhưng căn bản không thấy một cái bóng hay một tiếng động nào cả.
Có lẽ trở về còn không đến nỗi bị người khác phát hiện, nhưng có lẽ những người đuổi theo đó đã sớm đoán được đường hầm là một con đường chết, họ đang ôm cây đợi thỏ ở bên ngoài.
Nữ binh sĩ nói ra vấn đề, cuối cùng vấn đề được giải quyết bằng một câu của tên lính: "Sợ cái gì, trên tay chúng ta còn có con tin."
Bọn họ bàn bạc và quyết định quay về, rời khỏi đường hầm. Bởi vì sợ Đường Thiện kêu to cầu cứu với người bên ngoài, họ lại nhét vớ vào trong miệng anh, mặc kệ anh đảm bảo sẽ không kêu cứu lớn tiếng như thế nào.
Quay về cũng là một vấn đề khó, chỉ còn lại bốn gậy huỳnh quang, bọn họ đã đi quá xa, lúc này không còn thấy ánh sáng từ cửa đường hầm nữa, họ hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Đường Thiện không phải quân nhân, anh chưa từng huấn luyện cơ thể, cộng thêm việc bị thương mệt mỏi, cơn đau mãnh liệt truyền đến từ các vị trí trên cơ thể, anh cảm thấy mình không chịu đựng được bao lâu nữa, ý thức cũng đã bắt đầu trở nên không rõ ràng.
Trong đường hầm tối tăm không có cảm giác thời gian, không biết đi được bao lâu, cuối cùng Đường Thiện không chịu được sự mệt mỏi, anh ngất đi. Trước khi anh ngất xỉu, dường như anh nghe thấy tiếng nữ binh sĩ quở trách, nhưng anh không có thời gian để ý là đã lảo đảo ngã xuống.
Anh không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, giống như chỉ rong chớp mắt mà thôi, nhưng khi anh vừa mở ra mắt, mọi thứ đã thay đổi.
Ánh huỳnh quang màu vàng lóe lên ở trước mắt, anh nằm trên mặt đất, mà khuôn mặt của nữ binh sĩ nằm ngay trước mặt anh và cách khoảng mười mấy centimet, ở giữa bọn họ là gậy huỳnh quang còn đang phát ra ánh sáng màu vàng, nữ binh sĩ mở to đôi mắt trống rỗng, ánh mắt nhìn thẳng anh.
Đường Thiện muốn hét to, nhưng trong miệng anh vẫn bị nhét vớ, anh cố gắng dùng mũi hít lấy không khí, muốn cử động nhưng lại phát cả người anh không thể động đậy, toàn thân mệt mỏi tới mức không có cách nào dùng sức, chỉ có thể nhìn nữ binh sĩ đã chết.
Trong đường hầm tăm tối ẩm ướt, trong không khí tràn ngập mùi ngai ngái của máu, đất đá lạnh lẽo, ánh huỳnh quang màu vàng mờ dần, chỉ còn lại một mình Đường Thiện bị bóng tối ăn mòn.
Xung quanh im lặng đến nỗi ngay cả tiếng gió cũng không có, âm thanh duy nhất anh có thể nghe thấy là tiếng hít thở của mình.
Đáng sợ đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Trong tình huống này, anh nhớ đến Lý Nguyên Vũ, có lẽ anh ta sẽ đến cứu anh, đó là hy vọng cuối cùng của anh.
Ý thức của anh dần dần trôi đi, anh chậm rãi nhắm mắt lại.
"Ở đây!"
Đột nhiên anh nghe thấy có tiếng người kêu lớn, thính giác bắt đầu trở nên hỗn loạn, anh cảm thấy sự trói buộc trên người được lần lượt được cởi bỏ, tiếp theo anh bị một người ôm lấy, thị giác không thấy, nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc khiến anh yên tâm, anh ngủ thật say.
◇◆◇
Anh cảm thấy mình ngủ một giấc ngon lành, không mộng mị.
"Ừm, tôi thấy vết thương của anh ta cũng tốt lắm rồi, khoảng lúc nào anh ta sẽ tỉnh?"
Dường như là giọng của Jack.
Anh không nghe thấy câu trả lời, nhưng có nước được đút vào trong miệng anh, Đường Thiện bị động uống nước, vào lần thứ hai khi được mớm nước, anh mới dần dần tỉnh lại.
Người trước mắt anh là Lý Nguyên Vũ.
"Em tỉnh rồi sao?"
Miệng Lý Nguyên Vũ bị nước thấm ướt, nhìn có vẻ ướt át làm người ta rất muốn cắn một cái.
Đường Thiện nháy mắt mấy cái, phản ứng còn hơi chậm chạp, anh không nói một câu mà nhìn chằm chằm vào bờ môi của Lý Nguyên Vũ.
"Em còn cần không?" Lý Nguyên Vũ nâng ly nước lên và lắc một chút, hỏi anh.
Đường Thiện đưa tay muốn cầm, anh chợt phát hiện trên cổ tay mình là vết sẹo đáng sợ, anh nhớ lại chuyện mà anh đã trải qua, rồi buông tay xuống.
Bộ dáng nữ binh sĩ đã chết nhìn anh chằm chằm dường như còn khắc sâu trong đầu anh, nghĩ đến đó thôi mà anh đã sợ hãi, sợ đến mức không ngừng run rẩy, nhỏ giọng rên rỉ.
Thật là đáng sợ! Hình như cô ta còn đang nhìn anh chằm chằm.
"Này này, tôi nói này Lý Nguyên Vũ, anh ta như thế có ổn không? Trông anh ta không bình thường lắm..." Jack thấy thế thì có hơi lo lắng.
Lý Nguyên Vũ không để ý tới cậu ta, anh ta ôm Đường Thiện đang ôm đầu co rụt lại vào lòng: "Không sao, em đã an toàn."
"Lý Nguyên Vũ, Lý Nguyên Vũ, Lý Nguyên Vũ..." Đường Thiện bắt lấy anh ta lại, giống người chết đuối bắt được khúc gỗ nổi.
"Anh ở đây, không sao cả, em đã an toàn, anh sẽ bảo vệ em." Lý Nguyên Vũ nỉ non đáp lời, lặp lại lời an ủi.
Jack nhìn bọn họ một chút, đột nhiên cậu ta cảm thấy mình thật dư thừa, thế là thức thời yên lặng ra ngoài.
Đường Thiện dần dần tỉnh táo lại, tựa đầu lên vai Lý Nguyên Vũ, vẻ mặt đờ đẫn, mặc kệ tư thế của bọn họ bây giờ có ổn hay không, được người khác ôm quả thật rất có cảm giác an toàn, sự khủng hoảng trong lòng của anh dần dần bị đàn áp.
"Đói không? Anh làm chút đồ cho em ăn nhé?" Lý Nguyên Vũ hỏi.
Giọng của anh ta rất ôn nhu, y như trước đây, bây giờ Đường Thiện không muốn rời khỏi cái ôm này, anh cũng không muốn đối phương rời đi. Anh nắm chặt Lý Nguyên Vũ không buông, lắc đầu tỏ vẻ ăn không vô.
"Em nên ăn một chút, em đã ngủ mấy ngày, cũng không ăn gì, như vậy không tốt cho cơ thể đâu." Lý Nguyên Vũ nói, định kéo anh ra.
Nhưng Đường Thiện vẫn nắm chặt, không chịu buông anh ta ra, anh cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ Lý Nguyên Vũ, im lặng phản đối.
"Hay là anh bảo Jack mang đồ ăn lên đây nhé?"
Đường Thiện không nói một câu, cũng không nhúc nhích.
Chỉ có lúc này mới ngoan ngoãn đáng yêu. Lý Nguyên Vũ nghĩ.
Anh ta lặng lẽ thở dài, Đường Thiện dán chặt lấy anh cảm nhận được hơi thở phập phồng của Lý Nguyên Vũ, anh cho là mình đã gây phiền phức cho đối phương. Do dự một hồi lâu, anh cố gắng nén sự ỷ lại trong lòng, dần dần buông hai tay ra, rời khỏi vòng tay của Lý Nguyên Vũ.
Đường Thiện khó khăn mở miệng: "...Tôi xin lỗi."
Anh lui đến đầu giường, ôm lấy bản thân, hình thành phạm vi cảnh giác. Giống như mèo con bị dọa sợ.
Lý Nguyên Vũ biết Đường Thiện chắc chắn hiểu lầm nguyên nhân anh ta thở dài, trong sự bất đắc dĩ lại chứa đầy yêu thương.
"Không phải như thế." Lý Nguyên Vũ tới gần anh, xoa nhẹ mái tóc rối của anh, sờ mặt anh. Anh ta muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào.
Im lặng hồi lâu, Đường Thiện ngẩng đầu nhìn Lý Nguyên Vũ, suy nghĩ không biết anh ta muốn nói gì.
"Anh yêu em. Người anh yêu nhất trên thế giới này là em." Lý Nguyên Vũ đột nhiên bày tỏ.
Đường Thiện lại cúi đầu xuống. Lý Nguyên Vũ đến gần, ôm anh vào trong ngực lần nữa.
"Đường Thiện, em đang ở ngay trong vòng tay anh." Lại là một cái thở dài thỏa mãn.
Lúc này Đường Thiện mới hiểu.
"Đường Thiện, anh sẽ không trái lương tâm nói rằng mình không cần em đáp lại. Anh có thể đợi em quen dần và chấp nhận anh, nhưng đừng bao giờ nói em muốn rời khỏi anh một lần nào nữa." Lý Nguyên Vũ ôm chặt Đường Thiện, chặt tới mức như muốn đè Đường Thiện vào trong cơ thể mình.
Đường Thiện dao động. Cảm tính và lý tính giằng co, mâu thuẫn xoắn xuýt.
Anh không phải là người đồng tính, anh cũng không muốn biến thành người đồng tính, anh là một người đàn ông bình thường...
Nhưng Lý Nguyên Vũ là đặc biệt!
Khi Jack uống xong cốc trà hoa quả thứ ba, hai vị chủ nhà cuối cùng cũng xuất hiện, lần đầu tiên nắm tay nhau.
Lý Nguyên Vũ dẫn Đường Thiện đến bên cạnh bàn ăn, giúp người yêu kéo ghế ra, để anh ngồi xuống. Anh ta định lấy chút đồ ăn trên quầy, nhưng Đường Thiện không có ý định buông tay.
"Jack, làm phiền cậu mang sandwich trong tủ lạnh đến đây được không?" Lý Nguyên Vũ nói với Jack.
Trời sập rồi! Trong lúc nhất thời, Jack không chấp nhận nổi lời nhờ vả đàng hoàng khó tin của Lý Nguyên Vũ, cậu ta sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm hai người thân mật ở bên nhau.
Được rồi, là cậu ta làm lố thôi. Bọn họ chỉ nắm tay, Đường Thiện ngồi, ánh mắt anh căn bản không nhìn Lý Nguyên Vũ, nhưng trong ánh mắt Lý Nguyên Vũ nhìn Đường Thiện lại đong đầy cưng chiều và yêu thương vô tận.
Việc này khiến cậu ta cảm thấy ngọt ngào đến mắc ói!
Edit: Aminta.
"Có lẽ anh không biết, tình hình bây giờ nguy hiểm lắm, bên ngoài vô cùng nguy hiểm!" Từ lúc bước ra cửa, Jack vẫn làu bàu."Khốn nạn! Anh đừng đi nhanh như thế chứ! Sao Lý Nguyên Vũ lại vứt anh cho tôi trông chừng vào lúc này chứ! Tôi đã chọc ai chứ!"
"Tại sao lại nguy hiểm? Bởi vì ba người quân nhân mất tích sao?"
"A!" Jack ấp úng, nói không nên lời.
"Lại là bí mật?" Đường Thiện liếc mắt nhìn cậu ta.
"Cũng không phải là bí mật gì. Ừm, không biết có thể nói cho anh biết hay không nữa."
"Cậu không nói thì sao tôi biết tình hình nguy hiểm như thế nào chứ?"
"Cũng đúng, dù sao nói cho anh không thành vấn đề." Sau khi Jack suy nghĩ cẩn thận, cậu ta nói hết đầu đuôi: "Ngày hôm qua sau khi điều tra ba người quân nhân, chúng tôi phát hiện ra bọn họ là lính đào ngũ khỏi quân đội, bây giờ chúng tôi đã thông báo cho quân đội, vài ngày nữa bên quân đội sẽ cử người tới đây. Bây giờ bọn bọ đã mất tích, cho nên... anh có thể hiểu tính nghiêm trọng của việc này không? Ê! Anh có nghe không đó! Này!"
Jack lớn tiếng chửi mắng, vừa gọi vừa kêu ở phía sau, nhưng Đường Thiện lại mắt điếc tai ngơ, đi nhanh về phía trước mặc kệ cậu ta.
"Này! Anh đừng đi vào vùng nội thành! Ê! Tôi bảo anh đừng có đi mà!" Jack căn bản không ngăn anh được, thoáng chốc Đường Thiện đã đi vào một cái ngõ, đường trong ngõ rắc rối phức tạp, khó mà phân biệt. Jack bối rối đuổi theo, nhưng khi đến đầu ngõ, cậu ta chẳng thấy một bóng người nào.
"Toang, lần này toang rồi..." Jack rất tuyệt vọng, thế mà cậu ta lại để mất dấu.
Đường Thiện ngồi xổm trong góc tối con ngõ, nhìn Jack bối rối đi tới chỗ anh, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, im lặng chờ cậu ta đi xa.
"Đường Thiện! Anh ở đâu? Đừng làm tôi sợ! Mau ra đây đi! Đường Thiện!"
Giọng Jack dần dần đi xa, Đường Thiện cảm thấy đây chính là một cơ hội rất tốt, anh đang định đứng dậy thì bị gọi lại.
"Này!"
Có tiếng sột soạt vang lên xung quanh anh, có ba người đi tới từ sâu trong ngõ, ba người mặc quân phục ngụy trang màu xanh lá, bọn họ gồm hai nam một nữ, người gọi anh là người phụ nữ da đen.
"Mày là Đường Thiện à?"
Đường Thiện quan sát bọn họ, trông bọn họ không phải người tốt lành gì, anh không hề trả lời.
"Mày là người yêu của người quản lý nơi này đúng không?" Nữ binh sĩ đi đến trước mặt anh và hỏi.
"Bắt nó lại." Một người đàn ông trong đó đẩy ra nữ binh sĩ ra, đạp lên vai Đường Thiện rồi lại đá vào đầu anh một cái.
Đường Thiện kêu thảm một tiếng, lập tức ngã xuống.
"Này! Đã nói là không sử dụng bạo lực mà!" Nữ binh sĩ đẩy nam binh sĩ một cái, tỏ vẻ phản đối.
"Im miệng đi, con đàn bà!" Giọng điệu của nam binh sĩ đầy khinh rẻ, nước miếng văng lung tung.
Đường Thiện ôm vai của mình, có hơi choáng váng, lúc nãy gã ta ra tay cũng không nhẹ. Anh nghe bọn họ cãi nhau ầm ĩ, biết rằng mình phải trốn nhanh mới được. Nhưng vừa mới chống tay trên đất bò được một đoạn ngắn thì một đôi ủng quân đội xuất hiện trước mặt chặn đường anh lại.
"Muốn đi đâu hả?" Người quân nhân thứ ba ngăn cản đường đi của anh, đập tan ý định chạy trốn của anh.
Giọng của Jack cũng truyền về, dường như cậu ta nghe được tiếng cãi lộn nên chạy đến.
"Jack, cứu! Jack! Tôi ở đây!" Đường Thiện lên tiếng kêu to cầu cứu, anh đã hết cách rồi, anh cứ cảm thấy ba tên quân nhân này rất có thể sẽ giết anh.
"Mau làm nó im miệng, đồ ngu!"
Trong sự hỗn loạn, Đường Thiện cảm giác được cơn đau đến từ sau gáy, trong nháy mắt tầm nhìn của anh tối sầm và mất ý thức.
◇◆◇
Đường Thiện mất tích rồi!
Jack hồi hộp đưa tin này đến cho Lý Nguyên Vũ, vẻ mặt Lý Nguyên Vũ bình tĩnh, không chút rung động, nhưng lúc đó gậy sắt thuyết trình trên tay anh ta bị nắm chặt đến mức biến hình.
Những người cảnh sát tuần tra ở đây nhìn nhau, sắc mặt kinh hoảng, không biết có thể kịp rời khỏi phòng họp thừa dịp anh chưa nổi bão hay không.
"Lui ra, làm theo những gì tôi đã nói."
Cảnh sát tuần tra được ân xá, vội vàng lao ra ngoài như trút được gánh nặng.
Trong phòng họp, bây giờ chỉ còn lại Jack và Lý Nguyên Vũ.
Jack nơm nớp lo sợ đứng đấy, cậu ta biết mình đã mắc phải sai lầm lớn, không biết Lý Nguyên Vũ sẽ trừng phạt cậu ta ra sao.
"Đừng căng thẳng như vậy, việc này không thể trách cậu được. Tôi biết rõ Đường Thiện là người như thế nào hơn cậu, cậu căn bản không có cách khống chế em ấy. Nếu em ấy dễ dàng bị khống chế như thế, tôi cũng đâu đau đầu như thế." Lý Nguyên Vũ cũng có vẻ khéo hiểu lòng người, tuy nhiên lúc nói lời này, anh ta không có biểu cảm hay cảm xúc gì cả.
Dù anh ta nói như vậy, Jack cũng hoàn toàn không có cách nào thở phào nhẹ nhõm, dù sao Đường Thiện đã biến mất ngay dưới mắt cậu ta.
"Đội tuần tra phải lục soát toàn diện, bây giờ họ rất cần người giúp đỡ, cậu gia nhập bọn họ đi. Để tôi yên lặng một mình." Lý Nguyên Vũ xua tay, đuổi Jack đi.
Trước khi Jack rời khỏi phòng họp, cậu ta nhìn Lý Nguyên Vũ một cái, nhìn thấy hết tất cả sự mệt mỏi của đối phương. Không phải cậu ta không hiểu tâm trạng của Lý Nguyên Vũ, có một người yêu y chang con nít như thế, quả thật mệt mỏi vô cùng.
Nếu không phải Lý Nguyên Vũ chỉ muốn mỗi mình Đường Thiện, cuộc sống của cậu ta sẽ tốt hơn một chút.
Phải nói rằng cuộc sống của tất cả mọi người đều sẽ tốt hơn một chút.
◇◆◇
Đường Thiện bị ai đó đánh thức, anh miễn cưỡng mở mắt ra, người đánh thức anh là nữ binh sĩ, người có chủ nghĩa hòa bình duy nhất trong ba người quân nhân.
"Nhanh chút đi, chúng ta phải lên đường." Nữ binh sĩ lại tát anh một cái, anh cảm thấy mặt mình bị đánh sưng lên rồi.
Đường Thiện muốn cử động, nhưng lại phát hiện tay của mình bị trói ở sau lưng, miệng cũng bị nhét vải, vẫn bị dây thừng trói lại. Miếng vải trong miệng tỏa ra một mùi hương khó ngửi, anh nghi ngờ bọn họ sử dụng vớ của một người trong ba người.
"Đứng lên!" Nữ binh sĩ đẩy anh, không khách khí mà thúc giục.
Chân của anh hình như tê rồi, căn bản không làm được gì. Đường Thiện khó khăn đứng lên, anh rên rỉ một tiếng, lảo đảo một bước, suýt chút nữa ngã ngước ra sau, nhưng lại bị ai đó tóm lấy.
"Nói nhiều với nó làm gì! Nhanh lên chút đi, mấy người kia sắp đuổi kịp rồi!" Một tên lính trong đó lôi Đường Thiện đi, họ đi vừa nhanh vừa vội. Mà hướng đi của bọn họ rất kỳ lạ, họ lén lút chạy từ ngõ hẻm này sang ngõ hẻm khác.
Đường Thiện không rõ ràng đường trong thành phố, anh hoàn toàn không cảm nhận được phương hướng, chỉ biết chân anh tê dại đến mức căn bản không đi được, gần như là bị người ta kéo đi, mùi hôi thối trong mồm sắp khiến anh ngất đi, nhưng muốn nhả ra lại nhả không ra, rất là khó chịu.
Trong lúc di chuyển, anh liên tục nghe thấy có tiếng động của người khác, dường như đang lục soát tìm bọn họ, cực kỳ rầm rộ, chắc chắn không phải chỉ một hai người. Điều này khiến các binh sĩ rất căng thẳng, không ngừng tăng tốc độ di chuyển.
Đường Thiện bị người kéo tay đi cả một đường, anh cảm thấy cổ tay mình sắp bị người này kéo đứt, mồ hôi lạnh chảy ròng trên lưng.
Cuối cùng bọn họ trốn vào hầm núi đen kịt không ánh sáng.
"Đi ra khỏi cái hầm này chắc là có thể rời khỏi thành phố. Nơi này là lối duy nhất ra khỏi thành phố." Nữ binh sĩ nói: "Tuy lúc quan sát từ trên mái nhà chúng ta không nhìn thấy điểm cuối đường hầm dẫn đến đâu, nhưng muốn rời khỏi đây thì cũng chỉ có con đường này."
"Kệ xác nó, cứ đi là biết!"
Dù sao cũng không còn đường lui.
Bọn họ đi dọc theo sườn đường hầm, chỉ sợ có xe xuất hiện, may mà trên mặt đất không có đường ray, có thể xác định xe lửa không dùng đường hầm này.
Trong đường hầm tăm tối, càng đi càng hoảng hốt.
"Sao đi lâu như vậy mà còn chưa tới cuối hầm? Đã vậy còn không thấy chút ánh sáng nào!"
"Này! Đừng có dừng lại! Đi tiếp!"
Bốn người đụng vào nhau, lúc này Đường Thiện không thể đứng vững, anh ngã nhào xuống đất, lại bị một người kéo dậy.
"Mày làm gì đó, đứng cũng không yên!"
Trong tiếng quát mắng, anh bị người khác đẩy một cái.
"Này! Đủ rồi. Đừng làm ồn, tiết kiệm sức chút đi! Còn không biết phải đi bao lâu mới ra khỏi cái đường hầm này!" Thì ra người túm anh đã đổi thành nữ binh sĩ rồi, thảo nào sức lực giảm bớt không ít.
"Rốt cuộc là ai đề nghị đi vào cái đường hầm quái quỷ này vậy!"
"Bởi vì đây là con đường duy nhất có thể đi ra ngoài!"
"Tốt nhất là vậy!"
"Im hết cho tôi!" Nữ binh sĩ quát tháo một tiếng, tiếng vọng vang lên xung quanh, khiến tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh lại.
Nữ binh sĩ bởi vì kích động mà nắm chặt Đường Thiện, móng tay đâm vào thịt cánh tay anh, Đường Thiện bị đau nhưng không thể kêu lên thành tiếng.
"Sở dĩ chúng ta đi lâu như thế mà vẫn không thấy điểm cuối, có thể là bởi vì đường hầm này không thẳng, có lẽ có khúc rẽ ở đâu đón. Tiếp tục đi đi, chắc chắn sẽ thấy điểm cuối, bây giờ không phải là lúc tranh cãi nội bộ."
Ba người điều chỉnh cảm xúc, xuất phát lần nữa. Vì sợ đi trong bóng tối một lúc lâu sẽ mất phương hướng, bọn họ thảo luận cứ đi vài mét sẽ bẻ một gậy phát sáng chiếu sáng xung quanh. (Gậy phát sáng có cấu tạo gồm vỏ nhựa, bên trong có chất lỏng dạ quang, khi có tác động vật lý (bẻ thanh) thì chất dạ quang tiếp xúc với chất lỏng xung quanh và phát ra ánh sáng. Ánh sáng có thể duy trì từ 2-5h, có loại đến 12h tùy thuộc chất lượng, màu sắc của thanh.)
Có tất cả chín gậy huỳnh quang, trong ba người mỗi người giữ ba gậy, khi ánh sáng của gậy huỳnh quang thứ ba dần dần giảm đi, bọn họ vẫn chưa đi đến chỗ rẽ, khỏi phải nói đến điểm cuối. Tên lính tức giận dùng sức ném gậy huỳnh quang về phía trước, gậy huỳnh quang màu xanh lá nhạt bay ra xa và chạm đất, nó lăn một khoảng rồi mới dừng lại, nhưng vẫn không thấy điểm cuối.
"Cự ly ném lựu đạn xa nhất của mày là bao nhiêu?" Một người trong đó hỏi đồng đội của mình.
"Thành tích tốt nhất là bốn mươi mét."
"Cái gì! Nói cách khác đi thêm bốn mươi mét nữa vẫn chưa tới cuối hầm! Mẹ kiếp, chúng ta tốn gần cả ngày trong cái hầm này rồi, nhưng vẫn không biết phải đi thêm bao lâu mới ra được!"
Ngay sau đó là tiếng chửi mắng liên tiếp, quá nhanh quá mau, Đường Thiện thậm chí còn không nghe rõ đối phương đang nói gì.
"Tiết kiệm sức chút đi." Giọng của nữ binh sĩ có vẻ mệt mỏi.
Đường Thiện cảm thấy kỳ lạ, cái hầm này quả thật quá dài, dài một cách vô lý, xung quanh tối như vậy mà không có lấy một ngọn đèn. Hơn nữa bọn họ ở trong đường hầm lâu như thế mà lại không thấy một chiếc xe nào đi ngang qua, cũng không thấy bất cứ sinh vật nào, ví dụ như dơi hay tương tự.
Anh nhớ sau khi anh mất trí nhớ và đi tới đây với Jack, anh có cảm giác không có xe đi qua đường hầm này, hơn nữa anh còn cảm thấy mình nhất định phải đi qua đường hầm này mới được.
Nhớ lại mỗi một chi tiết nhỏ, anh bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
Tại sao anh lại có cảm giác anh phải đi qua đường hầm tối tăm không có điểm cuối? Đường Thiện rơi vào mê cung suy nghĩ của mình, bị động để nữ binh sĩ đẩy về phía trước.
"Đủ rồi! Tao chịu đủ rồi! Tao không thể đi tiếp nữa! Chuyện này thật vô lý!"
Cuối cùng có người tuyệt vọng, Đường Thiện nghe thấy tiếng va chạm giữa thứ gì đó bằng kim loại và đá vang lên, người đang càu nhàu dường như ngồi bừa ở đâu đó trên đất.
"Mày đùa gì thế! Lộ trình hành quân còn xa hơn cái này nhiều!"
"Cái này còn đáng sợ hơn hành quân, mày căn bản không biết đích đến, cứ đi quanh quẩn như con ruồi mất đầu, tao không chịu nổi nữa! Muốn đi thì tụi bây đi trước đi! Tao muốn đi về!"
"Mày thật sự hết thuốc chữa! Ban đầu ở trong quân đội mày cũng giống như thế này, không chịu được một chút khổ! Làm gì có ai đi lính mà giống như mày, nếu như mày muốn tiếp tục sống cuộc sống sung sướng ở thành phố thì mày đừng đi lính!" Một người đàn ông khác mắng to.
"Mày có tư cách gì nói tao? Năng lực của mày cũng đâu bằng tao, tao phù hợp làm quân nhân hơn mày!"
"Trong quân đội cần chiến sĩ nghe lời, không phải siêu nhân! Ngay cả tinh thần hợp tác cơ bản nhất mà mày cũng không có, vậy mà mày còn dám nói mày phù hợp làm quân nhân? Tao thật sự xui tám đời mới chung tiểu đội với mày!"
"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Nữ binh sĩ quát bảo hai người dừng cãi nhau.
Song lần này không ai để ý tới cô ta, họ tiếp tục cãi lộn, trong bóng tối không ai nhìn nhau, chỉ có thể dựa vào gậy huỳnh quang yếu ớt.
Đường Thiện nhìn trò hề càng ngày càng mãnh liệt, một người nhào tới một người khác, gậy hùynh quang trong tay rớt xuống đất, tiếng nắm đấm đánh mạnh vào da thịt nặng nề vang lên.
"Dừng tay, dừng tay lại! Hai tụi bây, dừng lại hết cho tao!" Nữ binh sĩ mất khống chế mà rống to, nhưng không có tác dụng.
Người giành được ưu thế đánh mệt mỏi, cuối cùng ngừng tay, mặc kệ người kia sống hay chết, gã lắc lắc tay, đi nhặt gậy huỳnh quang lên.
Dưới ánh huỳnh quang yếu ớt, anh thấy tay gã dính đầy máu. Gã đi đến trước mặt nữ binh sĩ và Đường Thiện, vẻ mặt gã lạnh lùng vô tình."Đừng để ý tới nó, chúng ta đi tiếp."
Đường Thiện cảm thấy có lẽ gã đã đánh chết người kia.
"Đi, nếu như mày không muốn là người tiếp thep." Nữ binh sĩ cảnh cáo, giọng nói lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Đường Thiện chỉ có thể phối hợp, tuy tay của anh dường như đã dần dần mất đi cảm giác, nhưng anh chỉ có thể cố chịu đựng, bây giờ anh thậm chí không thể kêu đau.
Khi ánh sáng của gậy huỳnh quang thứ năm giảm dần, bọn họ dừng chân lần nữa.
"Này! Chờ chút! Hình như tao đá trúng thứ gì đó!"
Nữ binh sĩ dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía đồng đội của mình, nhưng phía sau đen kịt không thấy gì cả.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hình như tao đạp trúng ai đó." Người đàn ông dứt lời, lại bẻ một gậy huỳnh quang khác, ánh huỳnh quang màu đỏ bừng sáng. Gã chiếu xuống chân, đột nhiên gã hoảng sợ kêu to một tiếng, gã hốt hoảng lui lại, nhưng lại vấp phải đá, gậy huỳnh quang trong tay rớt xuống nơi xa.
Tên lính đó chỉ cách bọn họ hai bước, nhưng bóng tối khiến họ không thấy rõ rốt cuộc gã đã thấy cái gì.
"Này! Đừng ném gậy huỳnh quang lung tung! Rốt cuộc có chuyện gì?" Nữ binh sĩ tiến lên nhặt gậy huỳnh quang mà tên lính vứt.
"Nó, nó, nó đã quay lại..." Giọng nói của tên lính run rẩy, lắp bắp, giống như là sợ vỡ mật.
"Ai? Mày đang nói gì vậy?" Nữ binh sĩ không hiểu gì cả, cô ta lay động gậy huỳnh quang trong tay, khó khăn lắm mới thấy rõ đồng đội ngã ngồi trên đất.
"Ở đó! Nó ở ngay đó! Tự mày xem đi!" Tên lính chỉ về một hướng.
Nữ binh sĩ kéo Đường Thiện đi về hướng đó, trên mặt đất thật sự có người, cô ta ngồi xổm xuống chiếu vào mặt và nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của người này.
Là người đàn ông lúc nãy đã bị đánh gục trong lúc bọn họ ẩu đả, Đường Thiện bất thình lình rùng mình một cái, anh cũng nghe thấy tiếng nữ binh sĩ hít vào một hơi.
Người kia thật sự bị đánh chết rồi.
"Nơi này thật sự có vấn đề a! Chúng ta rõ ràng đã đi lâu như thế, tại sao lại trở lại chỗ cũ?" Tên lính gãi đầu trong bực dọc. Gã để tóc húi cua nên không thể gãi tóc, chỉ có tiếng sàn sạt nhỏ xíu vang lên.
"Chúng ta có thật sự đi về phía trước không? Hay chúng ta chỉ giậm chân tại chỗ?"
Sau khi nói ra vấn đề, hai người đều im lặng.
Nữ binh sĩ đột nhiên buông cái tay đang giữ lấy Đường Thiện, còn mở trói dây thừng trên miệng anh, lấy cái vớ trong miệng ra.
"Mày là người nơi này, nói cho tao biết làm sao để rời khỏi đây?" Nữ binh sĩ chất vấn, cô ta nghĩ thầm đáng lẽ cô ta nên làm vậy từ lâu rồi, bên cạnh có một cái bản đồ sống, sao cô ta lại không nghĩ đến.
Đường Thiện ho mấy tiếng, còn không kịp thở một hơi là đã bị cô ta dùng lực lay động cơ thể, bị ép trả lời: "...Tôi không biết."
"Chát!" Một cái tát giáng xuống.
"Còn làm bộ nữa! Muốn tao dạy mày một bài học à!" Nữ binh sĩ quyết tâm, đạp anh ngã xuống đất, quấn sợ dây thừng vừa cởi lên trên mắt cá chân Đường Thiện.
Đường Thiện cảm thấy không ổn, anh thật sự không biết làm thế nào để rời khỏi đây, nhưng hai người này hiển nhiên không tin tưởng anh.
Nữ binh sĩ bỗng nhiên lấy dây thừng siết chặt mắt cá chân anh, không ngừng tăng lực siết hành hạ anh.
"A a a a!" Đường Thiện phát ra tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Chân của anh sẽ tàn tật mất!
Đường Thiện biết mình không chịu đựng được bao lâu, anh phải nghĩ ra một kế hoạch có thể lừa được bọn họ, cơ bản nhất là giả vờ anh biết cách rời khỏi chỗ này.
"Đường hầm là con đường chết, không đi ra được, các người phải quay về tìm lối ra khác mới được!" Đường Thiện nhanh chóng suy nghĩ, nói bừa một lời giải thích.
"Không còn lối ra nào khác nữa!" Tên lính kích động phản bác.
"Chờ một chút, mày không cảm thấy kỳ lạ sao? Chúng ta vào đường hầm lâu như thế cũng tốn không ít thời gian đúng không? Tại sao không thấy bất cứ người nào vào lục soát?" Lúc này nữ binh sĩ tỉnh táo lại, cô ta cũng ý thức được tình hình quái lạ trong đường hầm.
Bọn họ vẫn cho rằng sẽ có người đuổi theo, nhưng căn bản không thấy một cái bóng hay một tiếng động nào cả.
Có lẽ trở về còn không đến nỗi bị người khác phát hiện, nhưng có lẽ những người đuổi theo đó đã sớm đoán được đường hầm là một con đường chết, họ đang ôm cây đợi thỏ ở bên ngoài.
Nữ binh sĩ nói ra vấn đề, cuối cùng vấn đề được giải quyết bằng một câu của tên lính: "Sợ cái gì, trên tay chúng ta còn có con tin."
Bọn họ bàn bạc và quyết định quay về, rời khỏi đường hầm. Bởi vì sợ Đường Thiện kêu to cầu cứu với người bên ngoài, họ lại nhét vớ vào trong miệng anh, mặc kệ anh đảm bảo sẽ không kêu cứu lớn tiếng như thế nào.
Quay về cũng là một vấn đề khó, chỉ còn lại bốn gậy huỳnh quang, bọn họ đã đi quá xa, lúc này không còn thấy ánh sáng từ cửa đường hầm nữa, họ hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Đường Thiện không phải quân nhân, anh chưa từng huấn luyện cơ thể, cộng thêm việc bị thương mệt mỏi, cơn đau mãnh liệt truyền đến từ các vị trí trên cơ thể, anh cảm thấy mình không chịu đựng được bao lâu nữa, ý thức cũng đã bắt đầu trở nên không rõ ràng.
Trong đường hầm tối tăm không có cảm giác thời gian, không biết đi được bao lâu, cuối cùng Đường Thiện không chịu được sự mệt mỏi, anh ngất đi. Trước khi anh ngất xỉu, dường như anh nghe thấy tiếng nữ binh sĩ quở trách, nhưng anh không có thời gian để ý là đã lảo đảo ngã xuống.
Anh không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, giống như chỉ rong chớp mắt mà thôi, nhưng khi anh vừa mở ra mắt, mọi thứ đã thay đổi.
Ánh huỳnh quang màu vàng lóe lên ở trước mắt, anh nằm trên mặt đất, mà khuôn mặt của nữ binh sĩ nằm ngay trước mặt anh và cách khoảng mười mấy centimet, ở giữa bọn họ là gậy huỳnh quang còn đang phát ra ánh sáng màu vàng, nữ binh sĩ mở to đôi mắt trống rỗng, ánh mắt nhìn thẳng anh.
Đường Thiện muốn hét to, nhưng trong miệng anh vẫn bị nhét vớ, anh cố gắng dùng mũi hít lấy không khí, muốn cử động nhưng lại phát cả người anh không thể động đậy, toàn thân mệt mỏi tới mức không có cách nào dùng sức, chỉ có thể nhìn nữ binh sĩ đã chết.
Trong đường hầm tăm tối ẩm ướt, trong không khí tràn ngập mùi ngai ngái của máu, đất đá lạnh lẽo, ánh huỳnh quang màu vàng mờ dần, chỉ còn lại một mình Đường Thiện bị bóng tối ăn mòn.
Xung quanh im lặng đến nỗi ngay cả tiếng gió cũng không có, âm thanh duy nhất anh có thể nghe thấy là tiếng hít thở của mình.
Đáng sợ đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Trong tình huống này, anh nhớ đến Lý Nguyên Vũ, có lẽ anh ta sẽ đến cứu anh, đó là hy vọng cuối cùng của anh.
Ý thức của anh dần dần trôi đi, anh chậm rãi nhắm mắt lại.
"Ở đây!"
Đột nhiên anh nghe thấy có tiếng người kêu lớn, thính giác bắt đầu trở nên hỗn loạn, anh cảm thấy sự trói buộc trên người được lần lượt được cởi bỏ, tiếp theo anh bị một người ôm lấy, thị giác không thấy, nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc khiến anh yên tâm, anh ngủ thật say.
◇◆◇
Anh cảm thấy mình ngủ một giấc ngon lành, không mộng mị.
"Ừm, tôi thấy vết thương của anh ta cũng tốt lắm rồi, khoảng lúc nào anh ta sẽ tỉnh?"
Dường như là giọng của Jack.
Anh không nghe thấy câu trả lời, nhưng có nước được đút vào trong miệng anh, Đường Thiện bị động uống nước, vào lần thứ hai khi được mớm nước, anh mới dần dần tỉnh lại.
Người trước mắt anh là Lý Nguyên Vũ.
"Em tỉnh rồi sao?"
Miệng Lý Nguyên Vũ bị nước thấm ướt, nhìn có vẻ ướt át làm người ta rất muốn cắn một cái.
Đường Thiện nháy mắt mấy cái, phản ứng còn hơi chậm chạp, anh không nói một câu mà nhìn chằm chằm vào bờ môi của Lý Nguyên Vũ.
"Em còn cần không?" Lý Nguyên Vũ nâng ly nước lên và lắc một chút, hỏi anh.
Đường Thiện đưa tay muốn cầm, anh chợt phát hiện trên cổ tay mình là vết sẹo đáng sợ, anh nhớ lại chuyện mà anh đã trải qua, rồi buông tay xuống.
Bộ dáng nữ binh sĩ đã chết nhìn anh chằm chằm dường như còn khắc sâu trong đầu anh, nghĩ đến đó thôi mà anh đã sợ hãi, sợ đến mức không ngừng run rẩy, nhỏ giọng rên rỉ.
Thật là đáng sợ! Hình như cô ta còn đang nhìn anh chằm chằm.
"Này này, tôi nói này Lý Nguyên Vũ, anh ta như thế có ổn không? Trông anh ta không bình thường lắm..." Jack thấy thế thì có hơi lo lắng.
Lý Nguyên Vũ không để ý tới cậu ta, anh ta ôm Đường Thiện đang ôm đầu co rụt lại vào lòng: "Không sao, em đã an toàn."
"Lý Nguyên Vũ, Lý Nguyên Vũ, Lý Nguyên Vũ..." Đường Thiện bắt lấy anh ta lại, giống người chết đuối bắt được khúc gỗ nổi.
"Anh ở đây, không sao cả, em đã an toàn, anh sẽ bảo vệ em." Lý Nguyên Vũ nỉ non đáp lời, lặp lại lời an ủi.
Jack nhìn bọn họ một chút, đột nhiên cậu ta cảm thấy mình thật dư thừa, thế là thức thời yên lặng ra ngoài.
Đường Thiện dần dần tỉnh táo lại, tựa đầu lên vai Lý Nguyên Vũ, vẻ mặt đờ đẫn, mặc kệ tư thế của bọn họ bây giờ có ổn hay không, được người khác ôm quả thật rất có cảm giác an toàn, sự khủng hoảng trong lòng của anh dần dần bị đàn áp.
"Đói không? Anh làm chút đồ cho em ăn nhé?" Lý Nguyên Vũ hỏi.
Giọng của anh ta rất ôn nhu, y như trước đây, bây giờ Đường Thiện không muốn rời khỏi cái ôm này, anh cũng không muốn đối phương rời đi. Anh nắm chặt Lý Nguyên Vũ không buông, lắc đầu tỏ vẻ ăn không vô.
"Em nên ăn một chút, em đã ngủ mấy ngày, cũng không ăn gì, như vậy không tốt cho cơ thể đâu." Lý Nguyên Vũ nói, định kéo anh ra.
Nhưng Đường Thiện vẫn nắm chặt, không chịu buông anh ta ra, anh cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ Lý Nguyên Vũ, im lặng phản đối.
"Hay là anh bảo Jack mang đồ ăn lên đây nhé?"
Đường Thiện không nói một câu, cũng không nhúc nhích.
Chỉ có lúc này mới ngoan ngoãn đáng yêu. Lý Nguyên Vũ nghĩ.
Anh ta lặng lẽ thở dài, Đường Thiện dán chặt lấy anh cảm nhận được hơi thở phập phồng của Lý Nguyên Vũ, anh cho là mình đã gây phiền phức cho đối phương. Do dự một hồi lâu, anh cố gắng nén sự ỷ lại trong lòng, dần dần buông hai tay ra, rời khỏi vòng tay của Lý Nguyên Vũ.
Đường Thiện khó khăn mở miệng: "...Tôi xin lỗi."
Anh lui đến đầu giường, ôm lấy bản thân, hình thành phạm vi cảnh giác. Giống như mèo con bị dọa sợ.
Lý Nguyên Vũ biết Đường Thiện chắc chắn hiểu lầm nguyên nhân anh ta thở dài, trong sự bất đắc dĩ lại chứa đầy yêu thương.
"Không phải như thế." Lý Nguyên Vũ tới gần anh, xoa nhẹ mái tóc rối của anh, sờ mặt anh. Anh ta muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào.
Im lặng hồi lâu, Đường Thiện ngẩng đầu nhìn Lý Nguyên Vũ, suy nghĩ không biết anh ta muốn nói gì.
"Anh yêu em. Người anh yêu nhất trên thế giới này là em." Lý Nguyên Vũ đột nhiên bày tỏ.
Đường Thiện lại cúi đầu xuống. Lý Nguyên Vũ đến gần, ôm anh vào trong ngực lần nữa.
"Đường Thiện, em đang ở ngay trong vòng tay anh." Lại là một cái thở dài thỏa mãn.
Lúc này Đường Thiện mới hiểu.
"Đường Thiện, anh sẽ không trái lương tâm nói rằng mình không cần em đáp lại. Anh có thể đợi em quen dần và chấp nhận anh, nhưng đừng bao giờ nói em muốn rời khỏi anh một lần nào nữa." Lý Nguyên Vũ ôm chặt Đường Thiện, chặt tới mức như muốn đè Đường Thiện vào trong cơ thể mình.
Đường Thiện dao động. Cảm tính và lý tính giằng co, mâu thuẫn xoắn xuýt.
Anh không phải là người đồng tính, anh cũng không muốn biến thành người đồng tính, anh là một người đàn ông bình thường...
Nhưng Lý Nguyên Vũ là đặc biệt!
Khi Jack uống xong cốc trà hoa quả thứ ba, hai vị chủ nhà cuối cùng cũng xuất hiện, lần đầu tiên nắm tay nhau.
Lý Nguyên Vũ dẫn Đường Thiện đến bên cạnh bàn ăn, giúp người yêu kéo ghế ra, để anh ngồi xuống. Anh ta định lấy chút đồ ăn trên quầy, nhưng Đường Thiện không có ý định buông tay.
"Jack, làm phiền cậu mang sandwich trong tủ lạnh đến đây được không?" Lý Nguyên Vũ nói với Jack.
Trời sập rồi! Trong lúc nhất thời, Jack không chấp nhận nổi lời nhờ vả đàng hoàng khó tin của Lý Nguyên Vũ, cậu ta sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm hai người thân mật ở bên nhau.
Được rồi, là cậu ta làm lố thôi. Bọn họ chỉ nắm tay, Đường Thiện ngồi, ánh mắt anh căn bản không nhìn Lý Nguyên Vũ, nhưng trong ánh mắt Lý Nguyên Vũ nhìn Đường Thiện lại đong đầy cưng chiều và yêu thương vô tận.
Việc này khiến cậu ta cảm thấy ngọt ngào đến mắc ói!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.