Thành Phố Của Những Thiên Thần

Chương 35

Tĩnh An Lộ 1 Hào

05/12/2021

Edit: Mika

Phải lập tức thoát ra khỏi một câu chuyện tình cảm mãnh liệt là điều không dễ dàng, nhưng đối với Ninh Vũ mà nói, quá trình hôm nay cũng rất nhanh.

Bàn tay A Sùng khẽ mơn trớn mi mắt cậu, cũng chỉ là thoáng chạm nhẹ mà thôi, trước khi bàn tay kia chạm đến, trước mắt vẫn là vở Bá Vương Biệt Cơ diễn thế nào cũng là cái chết, mà sau khi bàn tay ấy chạm đến, tất cả trước mắt cũng chỉ còn lại mình A Sùng.

Ninh Vũ yên lặng một lúc, không nhịn được nói: “Em lại say rồi.”

A Sùng cười: “Vào động phòng cũng phải uống rượu, say cũng là chuyện bình thường.”

Hay lắm, anh còn biết động phòng. Ninh Vũ nhìn A Sùng, nhích tới gần một chút, chậm rãi nói: “Anh nói thế, em lại tự mình đa tình hiểu lầm mất thôi.”

A Sùng ngước mắt lên, nhìn sang.

Anh nói: “Đêm nay em có thể ở lại.”

Ninh Vũ ngẩn ra.

“Ngày mai thì sao?”

Ngày mốt thì sao, ngày kia thì sao, tương lai thế nào?

“Nói sau.” Dường như A Sùng đang cười: “Không muốn làm thì bây giờ em có thể đi luôn.”

Muốn làm, cũng muốn cái khác.

Chờ bình tĩnh lại rồi, Ninh Vũ nhíu mày rồi mới bật thốt lên một câu: “Anh… thích em không?”

Giống như là theo bản năng, Ninh Vũ biết không nên hỏi, nhưng cậu đã hỏi.

Thật ra có lẽ trong lòng người hỏi câu này đều đã biết câu trả lời là gì rồi. Vì cảm thấy không chắc chắn, nói ra là muốn đối phương lựa chọn, nhưng Ninh Vũ biết mình không hề muốn trở thành một lựa chọn.

A Sùng ra vẻ phối hợp, suy tư một lát.

Anh cúi đầu, nói: “Tối nay tôi rất thích em, ngày mai thức dậy là một ngày mới, yêu thích sẽ hết hiệu lực, em và tôi đều tự do. Hạn sử dụng là một đêm, đêm nay tôi yêu em.”

Đêm nay tôi yêu em.

Yêu, chữ quý giá nhất trong thế giới của người trưởng thành, mệt mỏi, dung tục, dường như chẳng thích hợp với quan hệ của bọn họ.

Ninh Vũ phát hiện lúc A Sùng nói đến chữ yêu ấy ngược lại không giống A Sùng nữa. Có lẽ nên nói là… không có ai giống A Sùng, có thể nói chữ yêu này vừa tàn nhẫn lại vừa dịu dàng đến thế. Một đêm, nói sao mà dễ nghe. Sau khi trời sáng, tỉnh dậy khỏi cơn mơ, bọn họ sẽ trở lại quan hệ không liên quan gì tới nhau. Tình cảm một đêm, nghe thật giống một thứ đồ xa xỉ, ngẫm kỹ lại thì hình như bọn họ chẳng qua cũng chỉ trở lại loại quan hệ ban đầu thôi mà.

… Tôi thích em, nhưng tôi không thích em đến vậy. Tôi thích em, nhưng không phải loại thích mà em muốn. Lúc chúng ta ôm nhau yêu nhau, sau khi trời sáng thì tách ra, em vĩnh viễn sẽ là người xa lạ trong cuộc đời của tôi.

Thôi. Ninh Vũ biết cậu không có cách nào giải quyết vấn đề này, bởi vì chỉ cần A Sùng nhìn sang, cười một cái, cậu đã chịu thua rồi.

Ninh Vũ tiến tới, cẩn thận hôn A Sùng, cậu quyết định quý trọng A Sùng có hạn sử dụng một đêm này.



Có lẽ là lâu lắm rồi chưa làm, ban đầu A Sùng cảm thấy làm dạo đầu có hơi lúng túng.

Anh nói: “Xin lỗi, chưa từng dẫn người về nhà, trong nhà không có đồ, trong ngăn kéo có glycerine (1), có thể mang ra dùng tạm.”

Ninh Vũ im lặng một lúc rồi mới nói: “… Em có.”

Sau khi tròn mắt nhìn nhau, Ninh Vũ nhanh chóng chạy ra ngoài mở túi xách lấy đồ rồi quay trở lại, vứt lên giường.

“Ngày nào cũng mang theo?” A Sùng liếc thứ trên giường, cười: “Em cũng đói khát thật đấy nhỉ?”

Ninh Vũ ngồi lên đùi A Sùng, nói: “Lo trước cũng không thừa.”

Trước kia khi làm A Sùng cũng không quá quan tâm công tác chuẩn bị của đối phương, dù sao không đâm vào được thì anh không vào nữa. Lần làm giúp Ninh Vũ là suy nghĩ cho lần đầu tiên của người này, coi như phá lệ. Nhưng hôm nay chẳng biết thế nào, A Sùng bỗng dưng cảm thấy mình hơi lúng túng, Ninh Vũ càng lúng túng hơn, rõ ràng cứng lên cả buổi rồi còn chưa bắt đầu bước tiếp theo.

Phiền quá đi. A Sùng cởi quần áo Ninh Vũ xuống: “Em tự mở rộng OK? Nhìn tôi làm gì! Nhìn tôi thì sướng được chắc?”

Ninh Vũ: “… Tự dưng em lại thấy hơi ngượng.”

Được rồi. A Sùng thầm nghĩ, cũng chẳng biết thế nào, nhìn em, mẹ nó tôi cũng thấy hơi ngượng.

“… Cả hai đều là nam, em ngại ngùng cái gì?” Trong lòng A Sùng thầm nghĩ sao mà cứ như hoàng hoa khuê nữ vào động phòng thế này: “Quay mông qua đây, tôi nhìn em làm.”

Quái lạ, cũng đâu phải lần đầu tiên ngủ với nhau.

Ninh Vũ đỏ mặt: “… Có thể là vì… trước giờ em vẫn chưa thích ứng được việc mình nằm dưới.”

Nói thì nói thế, nhưng cậu vẫn nghe lời xoay qua chỗ khác, vểnh mông tự mở rộng cho mình.

Không nhìn thấy mặt Ninh Vũ, A Sùng mới thấy mình thả lỏng được, chẳng hiểu kiểu gì. Anh cảm thấy mình bắt đầu nắm giữ tiết tấu trở lại.

“Thật ra làm với người khác tôi thường hay thấy chán.” A Sùng xoa hai cánh mông Ninh Vũ: “Tôi làm được một nửa là bắt đầu thất thần, khó mà hoàn toàn nhập tâm vào được. Quá trình vui sướng là bởi vì trong quá trình em có thể làm những chuyện mà khi mặc quần áo vào bản thân không thể làm được, quần áo cởi sạch rồi, em có muốn kêu gào cái gì, muốn nói gì thì nói, không cần kiêng kỵ băn khoăn quá nhiều.”

A Sùng thấy lỗ tai Ninh Vũ đỏ bừng. Hay thật! Lỗ tai si mê giọng nói, mình mới nói một câu như thế đã đỏ bừng, nghịch vui ghê.

“Thế hả…” Ninh Vũ nói: “Vậy hình như em thích anh khống chế em, có lẽ em hơi biến thái.”

A Sùng cười: “Cái “khống chế” mà em muốn là khó nhất. Làm hơi quá lại như đang bắt nạt em, tôi không làm tới em lại không sướng.”

“… Anh cứ như lúc trước là được.” Giọng Ninh Vũ lại nhỏ hơn một chút, sau đó bồi thêm một câu: “Xin lỗi.”

“Đừng nói xin lỗi với bạn trai em.” Anh tăng thêm một ngón tay, cắm vào bên trong Ninh Vũ cùng với những ngón tay của cậu: “Sau này đừng nói những lời như thế với tôi nữa. Tôi thích làm với em, chúng ta tự nguyện, không ai có lỗi với ai, nhớ rồi thì gật đầu, sau này không được nói nữa.”

Rất lâu sau Ninh Vũ mới chậm rãi gật đầu.

Hôm nay cậu hơi khó thả lỏng, căng thẳng đổ dầu bôi trơn rất nhiều lần. Vì bị nhìn chằm chằm, A Sùng cảm thấy tay người này cũng hơi run rẩy.

“Làm gì thế.” A Sùng động tay hai cái, cảm thấy đủ ướt, cất giọng chậm rãi hỏi: “Có thể tiến vào không, hay là em tự chơi đến nghiện rồi, không muốn tôi vào nữa?”

Ninh Vũ không trả lời A Sùng, anh vừa nói eo Ninh Vũ đã mềm nhũn rồi. A Sùng quỳ gối, một tay bóp chặt mông người này trực tiếp tiến vào.

Thoải mái. Bị ngậm chặt, rất chật, vừa ướt lại vừa nóng. Chân mày A Sùng nhướng lên, anh đang nghĩ tại sao lại muốn chịch cái miệng của Ninh Vũ nhỉ, thứ tự đảo ngược rồi.

Trời nóng, hai người mới động mấy cái toàn thân đã đẫm mồ hôi, A Sùng nhìn mồ hôi trên lưng Ninh Vũ lăn vào trong hai hốc eo, dưới ánh đèn hơi mờ tối, hai nơi kia lại sáng lên, giống như một đôi mắt.

A Sùng không muốn nhìn. Anh nhấn vào hai hốc eo kia một cái, túm gáy Ninh Vũ kéo người dậy, hôn cậu.

Lúc này vẻ mặt Ninh Vũ cực kỳ gợi chịch, cậu vừa hôn vừa rên, nước bọt càng ngày càng nhiều, trơn trượt dính nhớp, trên người cũng toàn là mồ hôi, A Sùng cảm thấy trên người bọn họ không có chỗ nào sạch sẽ.

Thật là phiền, A Sùng phát hiện lúc mình làm với Ninh Vũ vẫn luôn phiền lòng. A Sùng không có cách nào chối bỏ việc mình thích thân thể Ninh Vũ, lúc quỳ là một tam giác rất đẹp, cân đối, vừa nhìn anh đã cứng lên. Cậu mê mệt chuyện này, biểu cảm trên mặt là hưởng thụ. Cậu lắc eo, cắn áo sơ mi, tự mình di chuyển trước sau, quay đầu nhìn anh, ánh mắt rất ướt.

Phản ứng đó sẽ khiến người ta có cảm giác thành tựu.

Thể xác sung sướng, tại sao khi làm với người khác lại có cảm giác không giống.



A Sùng bắt đầu thất thần.

Ninh Vũ ngồi lên đùi anh, đỡ vai A Sùng cưỡi lên xuống. Cậu vừa di chuyển vừa há miệng rên, A Sùng đưa tay ra kéo đầu lưỡi của cậu, mềm mềm, bóp không dừng được.

A Sùng thấy vui, bèn tiến tới bên tai Ninh Vũ, nhỏ giọng trêu chọc cậu: “Thầy Ninh Vũ… dùng tiếng anh để hình dung cảm giác cho vào miệng thấy mềm mềm, trơn trơn thì nói thế nào?”

Giọng điệu này như thể đang ví Ninh Vũ như một món ăn.

Phía dưới vừa đau vừa trướng, một tay A Sùng dùng sức xoa nắn trên lưng, trên eo, trên mông cậu, sờ đến ngứa ngáy cả người. Trong đầu Ninh Vũ đặc quánh như nồi cháo, suy nghĩ một lúc mới miễn cưỡng thở dốc trả lời: “… Creamy (xốp mềm).”

Đôi tay kia lại mò tới nơi bọn họ giao hợp. A Sùng hỏi: “Nơi này thì sao?”

Ninh Vũ nhắm hai mắt, chậm rãi nói: “… Sticky (nhớp nháp).”

A Sùng cười, môi anh kề sát lại, cắn lên môi Ninh Vũ, ngậm mút, lại hỏi: “Cái này thì sao?”

Ninh Vũ nhìn A Sùng, cậu hơi ngẩn người, chờ A Sùng thúc tới một cái giục giã cậu mới nói: “… Chewy (dai dai).”

Sau đó không nhớ rõ lắm.

Ninh Vũ chỉ nhớ hình như mình bị A Sùng túm gáy, sờ nắn toàn thân, nói một đống từ đơn hình dung đồ ăn. Cậu vừa thẹn vừa sướng, bởi vì lâu rồi không làm, sau một lát đã bị chịch bắn, tất cả đều chảy xuống bụng A Sùng. Đến rồi cũng không ra được, cậu ngửi thấy mùi A Sùng đã nóng lên, không dừng được, bên trong vừa ngứa vừa đau.

Cậu ôm vai A Sùng ngồi xuống, A Sùng vỗ mông cậu, rất vang, sướng không chịu nổi. Ninh Vũ nghe âm thanh phía dưới, đó là streamy (tiếng nước lép nhép).

Ninh Vũ ngậm mút ngón tay A Sùng, ánh mắt mờ mịt, lâng lâng cảm thán một câu: “… Fuck.”

“Em fuck cái gì mà fuck, là tôi fuck em.” A Sùng nhỏ giọng mắng cậu: “Không được phép nói bậy.”

“… Anh bảo em muốn nói gì thì nói mà.” Ninh Vũ cúi đầu khẽ cắn lên bả vai A Sùng: “Bây giờ em chỉ có từ cảm thán đó thôi…”

Sau đó bắt đầu chịch không ngừng được, mỗi lần Ninh Vũ nói lại bị A Sùng đánh mông một cái. Rõ ràng là làm tình, hai bọn họ lại náo loạn cả buổi, anh bóp em em cắn anh.

Tác phong trên giường của A Sùng hơi bá đạo, anh bực vì Ninh Vũ cứ không nặng không nhẹ cắn lên vai mình như một con cún, không đau nhưng rất phiền, dứt khoát dùng một tay nhấc Ninh Vũ lên mang xuống giường, vừa làm vừa đẩy Ninh Vũ đi về phía trước, thân thể gắn liền, cứ thế vừa đi vừa chịch người ta ra khỏi phòng.

Ninh Vũ nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Anh đừng đụng đến tay phải.”

A Sùng ừ một tiếng, cách quần áo bóp eo Ninh Vũ: “Tôi cũng đâu dùng tay chịch em.”

Rất nóng. A  Sùng đè Ninh Vũ lên bệ cửa sổ phòng ngoài, bóp mặt cậu, để Ninh Vũ lớn tiếng rên lên. Ngoài cửa sổ có ánh đèn thoáng ẩn thoáng hiện, cành lá cây xoài phủ đầy cửa sổ, không thấy rõ đèn và người bên ngoài. A Sùng nghe thấy Ninh Vũ lại chửi bậy, rất buồn cười.

Anh quay mặt nhìn sang cái bàn bên cạnh, Công Chúa đang nhìn bọn họ đầy tò mò.

A Sùng cười.

Anh huýt sáo với con mèo, gọi Công Chúa, hơi nghiêng đầu ý bảo nó tới.

Trước kia A Sùng đã từng huấn luyện voi, cũng quen thuộc với đại đa số động vật, thuần phục một con mèo, một con chó đối với anh mà nói là chuyện rất đơn giản.

Ninh Vũ nghe thấy tiếng, cậu hơi nóng nảy: “Anh đừng để nó tới!”

Giọng A Sùng thờ ơ như không: “Không phải em thích ghen với nó à, để nó tới xem tôi chịch em như thế nào, em có thể nở mày nở mặt rồi.”

Công Chúa nhảy lên bệ cửa sổ, ngồi ở bên cạnh Ninh Vũ.

Bị người nhìn chắc cũng chẳng ngượng đến thế. Dù sao từ lúc con mèo đáng ghét này nhảy lên, Ninh Vũ cảm thấy mình hoảng hốt đến lạ, nhưng cậu không nhịn được nghênh hợp với động tác của A Sùng, không nhịn được muốn rên lên, cậu không biết trên mặt mình có biểu cảm gì, nhưng cậu không muốn bị mèo nhìn.

A Sùng còn muốn nâng cằm cậu lên bắt cậu đối mặt với Công Chúa.

Một đôi mắt mèo nhìn thẳng vào mình, nhìn chằm chằm mình đang đắm chìm trong dục vọng.

A Sùng bắt đầu liếm mút lỗ tai cậu, lại không nhẹ không nặng gảy đầu v* Ninh Vũ. Lực thúc vào lại mạnh hơn, Ninh Vũ chỉ có thể lay động trước sau theo động tác đó.

Cậu bị ánh mắt Công Chúa nhìn tới nỗi muốn khóc lên. Nỗi xấu hổ ùn ùn kéo đến khiến con người ta không có chỗ nào lẩn trốn, cậu bị một con mèo nhìn mình bị chịch như thế nào, là con mèo mà cậu vẫn luôn ghen ghét.

Đã đến mùa xoài chín. Ninh Vũ lắc lư trước sau, thỉnh thoảng đụng đầu vào quả xoài cách mình gần nhất.

Nóng đến phát điên. Cậu choáng váng nghĩ dường như giờ phút này A Sùng yêu mình… Nhất định là ảo giác, bởi vì Ninh Vũ cảm thấy hình như quả xoài ở trong tầm mắt biến thành mặt trời.

Cậu cách mặt trời gần như vậy, cậu bị hòa tan… hóa thành một vũng máu sền sệt, đỏ tươi, nóng bỏng, ai đó tiện tay quơ vào không khí, đó cũng là một phần thân thể của cậu.

A Sùng dán sát lỗ tai cậu, hỏi: “Sướng không?”

Giọng điệu ngả ngớn, rất nhỏ, không lắng nghe gần như không nghe thấy.

Ninh Vũ không trả lời, A Sùng lại quay sang hỏi mèo: “Em ấy sướng không?”

Không chịu nổi.

Sau khi anh nói xong câu kia, Ninh Vũ lập tức há miệng run rẩy bắn ra.

A Sùng bị kẹp đến mức chân mày khẽ run lên, anh vốn định bắn ở bên ngoài, không đeo bao. Nhưng anh không nhịn được, dùng sức đâm mấy cái, bắn ở bên trong.

Ninh Vũ run rẩy cả người.

“Xem ra là sướng.”

A Sùng đánh giá xong, ngả đầu tựa lên vai Ninh Vũ, lau mồ hôi nói: “Dựa vào chút nhé, bạn trai.”

Ninh Vũ không động đậy nổi.

Cả người bọn họ toàn là mồ hôi, cứ thể ôm nhau dựa vào cửa sổ, cảm nhận từng cơn gió nóng bên ngoài thổi tới.

Cậu cảm giác được A Sùng thả lỏng, bắt đầu lười biếng.

Bạn trai, anh ấy gọi mình như vậy. Ninh Vũ kinh ngạc nghĩ, làm với anh ấy rồi, mình còn thích ai được nữa đây?

A Sùng dựa một lúc, tiện tay hái quả xoài chín rục quen thuộc kia xuống. Anh cũng không để tâm, dùng miệng từ từ xé mở vỏ xoài, nước tràn ra, chảy xuống bàn tay dính nhớp, anh ăn mấy miếng, lại cắn mấy miếng đút cho Ninh Vũ.

Xoài ngọt quá, ngọt đến mức khiến người ta vui sướng quên mình. Ninh Vũ nhai mấy miếng, nhẹ giọng nói: “Ngày mai cũng muốn nghe anh gọi em là bạn trai.”

A Sùng không để ý tới những lời này, lại lười biếng nói: “Không có sức lực, ôm tôi được không.”

Câu hỏi nhưng giọng điệu lại là sai bảo.

Nếu đổi thành những người khác nói ra lời này có lẽ hơi khó hiểu, nhưng nếu là A Sùng nói ra… lại là giọng điệu nằm giữa làm nũng và ra lệnh một cách kỳ diệu, khiến người ta không thể nào từ chối.

Chắc là mình bị anh ấy bỏ bùa rồi. Ninh Vũ chẳng muốn nghĩ nữa, giữ tư thế nửa kéo nửa ôm đưa A Sùng đi về phía trước.

Nước xoài nhỏ giọt cả một đường, in dấu dọc theo con đường bọn họ đi, dừng lại ở bên ghế sô pha, A Sùng ném hạt vào thùng rác. Công Chúa từ bệ cửa sổ nhảy xuống, liếm nước xoài dọc đường.

Ninh Vũ hỏi anh: “Tắm không?”



A Sùng lắc đầu: “Nghỉ ngơi trước.”

Đến lúc nằm lên giường rồi, còn chưa kịp làm gì, A Sùng đã rúc đầu vào bả vai cậu, chân và tay cũng thò tới.

Ninh Vũ thấy tư thế của anh không thoải mái, cẩn thận giúp anh điều chỉnh vị trí bên dưới tay phải, sợ bị đè lên.

Ngay lúc này Ninh Vũ mới phát hiện máy phát nhạc ở phòng ngoài chưa tắt. Cậu vuốt tóc A Sùng, đối phương đè tay lên mặt cậu, Ninh Vũ bị ấn đầy mặt nước xoài, dính nhớp, y như trên người bọn họ vậy.

Dù là như thế cũng không muốn buông ra.

Hơi buồn cười. Ninh Vũ cười, A Sùng nghe thấy, trực tiếp đưa tay vào trong miệng Ninh Vũ, kéo đầu lưỡi cậu. Bởi vì cái tay kia rất ngọt, là vị xoài, Ninh Vũ dứt khoát liếm sạch cái tay kia.

“Tối mai em cũng muốn ở lại.” Ninh Vũ khẽ cắn nhẹ lên ngón trỏ của A Sùng: “Có thể thương lượng lại không?”

Cậu cảm thấy dường như tâm tình A Sùng không tệ, dứt khoát bắt đầu được voi đòi tiên.

A Sùng ở trong hốc vai cậu cười thật trầm, lại rút bàn tay bị liếm ướt về, mò đến đống quần áo chất ở mép giường, vừa lật tìm vừa nói: “Tôi tin phật, em biết không?”

Ninh Vũ gật đầu: “Biết, thế thì sao?”

“Cho nên tôi cảm thấy có một vài việc cứ giao cho số mệnh thì hơn.”

A Sùng ngẩng mặt lên, tay anh đã tìm được đồ, cười nói: “Tốt cho em, mà cũng tốt cho tôi. Tiến về phía tôi, cũng sẽ đi ngang qua tôi, bèo nước gặp nhau, duyên do trời định, là ý này…”

Ninh Vũ không hiểu: “Có ý gì?”

A Sùng xòe bàn tay ra, một đồng tiền xu nằm bên trong.

“Em tung đồng xu đi.” Giọng anh ung dung nhàn tản: “Tung được mặt số, vậy là ông trời xui khiến ngày mai tôi sẽ yêu đương với em. Tung được mặt hoa, vậy thì chúng ta không duyên không phận, ngày mai sẽ bái bai. Sau này mỗi ngày tung một lần, mỗi lần tung là một ngày, chúng ta đều có thể chuẩn bị sẵn tinh thần có thể chia xa bất cứ lúc nào, cũng sẽ không làm khổ nhau.”

?

Ninh Vũ cho rằng mình nghe nhầm, cậu sửng sốt thật lâu: “… Anh nghiêm túc à?”

A Sùng làm bộ muốn thu tay: “Không muốn thì thôi.”

“Muốn.” Ninh Vũ lập tức đưa tay ra giành lấy, trái tim cậu đập thình thịch không ngừng, tự dưng căng thẳng: “Em muốn.”

A Sùng cười ha ha, sau đó mới nói: “Tung cho ngày mai đi, dựa hết vào vận may của em có tốt hay không đấy, bạn trai.”

“Vậy nếu như…” Ninh Vũ đã bắt đầu buồn lo vô cớ: “Vậy nếu như em mãi vẫn không tung được mặt 1 thì sao?”

“Con người ta không thể thua mãi được, cũng chẳng thể thắng mãi, sông có khúc người có lúc, nói như vậy đúng không?” A Sùng nói: “Tôi đã cược hết vào vận may rồi, xem vận may của em thế nào.”

Ninh Vũ cúi đầu nhìn A Sùng, phát hiện đối phương nhắm mắt, dường như không muốn giải thích quá nhiều.

Giao cho vận may? Cứ như nói đùa ấy, hoặc có thể là lời thật lòng, nói chuyện với A Sùng luôn là như thế, dường như luôn là một nửa thật, một nửa giả, không biết ý định ban đầu của anh là chọc cho bạn vui hay thật lòng thật dạ.

Nhưng thực sự mà nói thì đó là một mánh khóe khiến người ta thoải mái, dù sao trên thế giới hiện thực có quá nhiều vấn đề khó khăn, đã không chứa nổi quá nhiều hứa hẹn lời ngon tiếng ngọt. Từ khi sống chung đến giờ, bọn họ cũng chưa từng nhắc tới.

A Sùng nói giao tương lai của chúng ta cho đồng xu này quyết định.

Là không muốn lựa chọn, hay thật ra đây cũng là một loại lựa chọn?

“Em không dám tung…” Ninh Vũ nhìn đồng xu thở dài: “Vận may của em vẫn luôn không tốt.”

“Vậy mai nói sau, tôi mệt quá.” A Sùng nhắm mắt: “Ngày mai tôi còn phải vào chùa. Nếu em tung được mặt số 1, ngày mai đi cùng tôi tới bái lạy Tứ Diện Phật (2), thành tâm cúng bái, cầu thần khấn phật để bọn họ giúp em.”

“…”

Quá căng rồi. Ninh Vũ nhìn đồng xu kia trong đầu nghĩ tình yêu của mình lại do một đồng xu và Phật quyết định, mình thảm tới cỡ nào kia chứ?

Nghĩ một lúc cũng thấy hơi thất bại. Ninh Vũ cúi đầu ngắm góc nghiêng gương mặt A Sùng, nhưng nhìn một lúc trong lòng bỗng yên tĩnh lại.

Làm xong một lần, bọn họ đều hơi mệt mỏi. Trong phòng có một mùi vị nói không lên lời, cũng không khó ngửi nhưng rất nặng. Ninh Vũ cúi đầu hôn lên trán anh, da A Sùng rất ấm, hơi thở thổi tới lông mi anh, hơi đong đưa, nhìn dưới ánh đèn rất đẹp.

Ninh Vũ chậm rãi hỏi anh: “Cứ cảm thấy anh không giống người sẽ tin Phật. Anh thật sự tin tưởng thần phật có thật à?”

Tôi tin tưởng có thần hay không ư?

Lúc Ninh Vũ hỏi câu này, thật ra A Sùng đang nghĩ tới Meursault. Ninh Vũ đưa ra câu hỏi đó, A Sùng bèn nghĩ về nó, mình tin có thần phật hay không nhỉ.

Suy nghĩ rời rạc. A Sùng bắt đầu nghĩ tới Meursault, lại nghĩ tới thần của phương Đông, nghĩ đến thần của phương Tây, thiện thần, ác thần, thần Vui Sướng… Anh nghĩ tới tương lai, nghĩ về quá khứ, cũng nghĩ tới nghi vấn của mình đối với chính mình.

A Sùng ngẩng đầu lên nhìn Ninh Vũ.

Anh hỏi: “Tôi cũng thấy lạ. Thần mà em nói tới rốt cuộc là nam hay nữ? Tôi cứ luôn cảm thấy… người phải là nữ, giống như… mẹ.”

Ninh Vũ nghĩ một lát: “Có thể. Nhưng… em mong người là nam.”

A Sùng: “Tại sao?”

Người ở trong tầm mắt nắm lấy tay anh, hôn lên ngón áp út, ánh mắt thành kính lại kiên định.

Ninh Vũ nói: “Bởi vì em muốn gọi vị thần đó là… A Sùng.”

… Keng.

Gương mặt và biểu cảm của Ninh Vũ trong tầm mắt A Sùng bắt đầu mờ dần, mờ ảo rồi biến mất… A Sùng cảm thấy mình nghe thấy gì đó.

Rất giống tiếng chuông trong chùa.

Anh ngẩn ngơ hốt hoảng, thậm chí cảm thấy mình đang ở trong đại điện hương khói mờ ảo, tiếng chuông kia gõ ở trong tim, vang vọng, đau đớn, hình như gõ chảy máu rồi.

Nghe kỹ thì hóa ra là tiếng nhạc trong CD ở bên ngoài, hát cả một đêm, không ai ra tắt, có lẽ bọn họ đều cần một âm thanh nào khác. Giọng của Vương Phi rất nhỏ, cô đang hát: “… Nguyện cùng nhau chìm xuống cũng không muốn tan thành bọt biển… Không muốn lập địa thành phật, thà rằng tẩu hỏa nhập ma*.”

Bừng tỉnh chỉ trong phút chốc. Yêu hận tình thù, gần gần xa xa, mờ mờ ảo ảo, không thấy rõ.

Là thần hay ma chẳng qua chỉ cách nhau một ý nghĩ mà thôi.

A Sùng lặng lẽ nói: “Tôi không phải là thần, tôi là A Tu La.”



* Chú thích của tác giả: Trong Phật giáo nam truyền, A Tu La tu ác đạo, trong Phật giáo là đại lực thần nửa người nửa thần, dễ nóng giận hiếu chiến, cuồng dâm, hay ghen ghét đố kỵ, là một trong Thiên Long Bát Bộ.

Phần kết dùng ca khúc “A Tu La” trong album “Ngụ ngôn” của Vương Phi.

Chú thích:

(1) Glycerine là một loại rượu đa chức trihydroxyal alcohol được tạo thành bởi sự liên kết của gốc hydrocacbon C3H5 với 3 nhóm –OH với công thức hóa học là C3H5(OH)3. Glycerine là một hợp chất không màu, không mùi và mang vị ngọt. Glycerine còn được gọi với tên gọi khác như propan-1,2,3-triol, glycerin, propantriol, glyxêrin… Hợp chất này được sử dụng như một dung môi trong công nghệ sản xuất dược mỹ phẩm, công nghiệp thực phẩm, chủ yếu dùng trong các sản phẩm dưỡng da

(2) 四面佛: Tứ Diện Phật hay Đức Phật bốn mặt, có nguồn gốc từ tiếng Phạn: परब्रह्म, Para Brahma. Brahma (tiếng Trung: 大梵天 / Đại Phạm Thiên) là một vị thần trong đạo Hindu (Nam thần deva), thần của sự sáng tạo và là một trong ba vị thần chính của Ấn Độ giáo dân gian. Hiện thân của thần có bốn đầu, bốn gương mặt, và bốn cánh tay, trong đó bốn đầu tượng trưng cho bốn phần của kinh Vệ Đà, bốn tay tượng trưng cho bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Phố Của Những Thiên Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook