Chương 48: Nụ hôn đầu của Diệp Tử
killerhp12
17/01/2020
Sau khi Trần Kính Quốc gật đầu thoải mái, hắn vẫn không quên nói với
Trương Đông: “ ngươi nên cất sổ tiết kiệm và thẻ cẩn thận. Thẻ vàng được Thăng Long sử dụng để chia cổ tức cho ngươi . Sau khi quyết toán tài
chính sẽ tự động đặt tiền vào ngươi tài khoản của. Và hai của cuốn sách
này, một là cha ngươi để lại ba triệu tiền tiết kiệm, còn đây là tiền mẹ đưa cho ngươi, ta không biết bao nhiêu. Sử dụng như nào tùy ngươi quyết định. Tất cả mật khẩu là ngày sinh trên giấy khai sinh của ngươi, ngươi phải được giữ cẩn thận. “
Ba triệu? Cái kia có bao nhiêu con số không! Ngay khi Trương Đông nghe nói có rất nhiều tiền, nhịp tim Trương Đông không thể giữ được đập nhanh hơn, thái dương dường như bắt đầu đập và máu toàn thân không thể kiểm soát được sự phấn khích. Nhưng Trương Đông vẫn chịu đựng được trái tim đang dâng trào, chịu đựng sự trống rỗng như chóng mặt trước mặt, nói một cách lịch sự với Trần Kính Quốc: “ được, Trần Thúc đi thỏng thả. “
“ A, nhân tiện, chiếc thuyền này đã được mẹ ngươi mua , nó sẽ được để lại cho ngươi trong tương lai ! “
Trần Kính Quốc gật đầu và ngừng nói, vẫy tay và lên tàu.
Trương Đông nhìn chiếc thuyền từ từ rời đi, rồi quay trở lại như người mất hồn. Cầm một chiếc túi nhựa mỏng trên tay và nghĩ rằng chúng đáng giá rất nhiều tiền, trái tim hắn cảm thấy hơi bất an, những bước chân của hắn cũng hơi mềm. Không, cả người hắn cũng bắt đầu mềm nhũn và não hắn đang ù đi, dường như không suy nghĩ gì. Một trăm ngàn đã là một con số quá lớn, nhưng bây giờ hắn đang có hàng triệu, Trương Đông hận không thể nhảy xuống hồ để xem hắn có đang mơ không.
Sau một quãng đường dài, hắn cũng không biết nó dài hay ngắn. Ngay khi bước vào cổng, Trương Đông còn không hồi phục thì đã thấy rằng Diệp Tử đã thu thập cốc và ấm trà, ngồi đợi mình một cách nhu thuận. Thấy Trương Đông trở lại, Diệp Tử ngay lập tức dính lên, khuôn mặt nhỏ dễ thương đầy bối rối và hỏi: “ ca, ngươi đến cùng gạt ta chuyện gì? Tại sao lại có gia gia, ba ba, còn thúc thúc kia là ai vậy? “
“ Ta sẽ nói chuyện với ngươi sau . “
Trương Đông có một tâm trí trống rỗng, làm sao hắn còn có thể giải quyết câu hỏi của em gái chứ?
Hắn giấu đồ trong tủ quần áo bên cạnh, thay quần và áo khoác, quay lại và lấy 9.000 nhân dân tệ, khóa cửa và kéo Diệp Tử đang bối rối đi về phía hồ.
“ Ca , ngươi mau nói a! “
Diệp Tử không thể không tiếp tục hỏi dọc đường, khuôn mặt cô đầy sự tò mò và lo lắng.
Ban đầu cô ấy hơi lo lắng, nhưng bây giờ nhìn vào vẻ thất vọng của Trương Đông , cô ấy không thể bình tĩnh chút nào.
Trương Đông không thể đối mặt với cuộc thẩm vấn của Diệp tử, hắn không còn cách nào khác ngoài việc kéo cô ấy đến dưới bóng râm không có ai, sắp xếp tâm trí của mình một chút, hít một hơi thật sâu, lấy từng thứ một.
Tất nhiên, Trương Đông sợ rằng Diệp Tử cũng lo lắng như chính mình và không thể chịu đựng được sự kích thích. Hắn không nói rằng cha của mình đã để lại rất nhiều tiền, hắn cũng không nói rằng mẹ ruột của mình có quá nhiều tiền. Rốt cuộc, nếu không phải là cơ thể còn một chút ý thức thì Trương Đông sẽ gần như ngất đi.
Sau khi Diệp Tử nghe về thân thế của Trương Đông, cô sững sờ một lúc, nhìn biểu hiện của Trương Đông và tỏ ra phẫn nộ, cũng hoàn toàn sợ hãi khi nghe thấy rất nhiều tiền. Sau khi kinh ngạc một lúc, đôi mắt đột nhiên đỏ hoe và hai dòng nước mắt rơi xuống từ đôi mắt to trong veo, cả người bổ nhào vào vòng tay của Trương Đông , nghẹn ngào “ ca ca , ngươi muốn đi cùng họ sao? Diệp Tử không nỡ bỏ ngươi, chớ đi có được hay không ...
Trước khi lời nói kết thúc, cô bé khóc ngay lập tức.
Trương Đông ôm cơ thể nhỏ nhắn và nhẹ nhàng của cô ấy trong tay, nhìn em gái khóc sướt mướt, vỗ nhẹ vào cơ thể không ngừng run rẩy của cô ấy trong khi dỗ dành: “ nha đầu ngớ ngẩn , nếu muốn rời đi thì ta đã có thể đi, sẽ còn lưu lại đến hôm nay sao? Ta vẫn là ca ca của ngươi, không đi đâu hết, vẫn cùng Diệp Tử ở một chút, được không? “
“ Ta không tin ... “
Diệp Tử nói với vẻ nóng nảy, cái đầu nhỏ bé của cô bị vùi vào ngực của Trương Đông và cô bật khóc. Có lẽ theo ý nghĩ của cô, những kẻ xấu này sẽ chộp lấy ca ca của cô . Rốt cuộc, cô đã không có cha từ khi còn nhỏ. Trong mắt cô, anh trai cô giống như một người cha. Trương Đông bù đắp cho sự chăm sóc mà cha cô không thể. Cũng làm cho cô ấy cảm thấy không được mất người ca ca này, mặc dù họ không có quan hệ huyết thống, nhưng cô ấy lại được ca ca sủng đến cùng cực .
May mắn thay, không có ai xung quanh, hoặc người khác nghĩ rằng Trương Đông đang bắt nạt cô! Trương Đông nhìn xung quanh và ôm cô thật chặt khi hắn chắc chắn rằng không có ai ở đó, nhìn em gái mình khóc rất buồn, gần như đau khổ và vội vàng thuyết phục cô bằng tất cả những gì hắn biết. Sau khi làm dịu một lúc, tiếng khóc của Diệp Tử đã nhỏ hơn.
Dường như khóc có một chút mệt mỏi, Diệp Tử nâng lên khuôn mặt nhỏ phủ đầy nước mắt, cái nhìn tinh tế và quyến rũ nhìn Trương Đông, khiếu nại và hỏi: “ ca, ngươi không gạt ta? Ngươi thật không đi? “
“ Ngốc nha đầu , từ nhỏ đến lớn, ca ca đã bao giờ lừa dối ngươi? “
Trương Đông nhìn khuôn mặt lấm lem của Diệp Tử một lúc, đôi mắt to sáng bóng của cô ấy đẫm nước mắt, cái miệng hơi hé mở thật ngây thơ. Cô ấy đã khóc rất nhiều, nha đầu này đã rất thương tâm!
“ Ưm, thật tốt nếu ca không rời đi! “
Diệp Tử không lau nước mắt, nghe ca ca thề thì ngay lập tức mỉm cười hạnh phúc. Lời hứa mà Trương Đông dành cho cô từ thời thơ ấu chưa bao giờ bị vi phạm, đó là lý do lớn nhất thuyết phục cô cảm thấy thoải mái!
Trương Đông không biết hắn nghĩ gì, đột nhiên trong đầu, hắn cảm thấy em gái mình từng chăm sóc, bây giờ đã là một cô bé quyến rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương rất duyên dáng với nụ cười và đôi mắt khi khóc, lấp lánh và trìu mến, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra sự dịu dàng trong vẻ ngây ngô, cái miệng nhỏ run rẩy thật cảm động. Nước mắt trên khuôn mặt thậm chí còn khiến người ta đau lòng hơn. Trương Đông nhịn không được thấp đầu và hôn nước mắt trên má bằng miệng..
Ba triệu? Cái kia có bao nhiêu con số không! Ngay khi Trương Đông nghe nói có rất nhiều tiền, nhịp tim Trương Đông không thể giữ được đập nhanh hơn, thái dương dường như bắt đầu đập và máu toàn thân không thể kiểm soát được sự phấn khích. Nhưng Trương Đông vẫn chịu đựng được trái tim đang dâng trào, chịu đựng sự trống rỗng như chóng mặt trước mặt, nói một cách lịch sự với Trần Kính Quốc: “ được, Trần Thúc đi thỏng thả. “
“ A, nhân tiện, chiếc thuyền này đã được mẹ ngươi mua , nó sẽ được để lại cho ngươi trong tương lai ! “
Trần Kính Quốc gật đầu và ngừng nói, vẫy tay và lên tàu.
Trương Đông nhìn chiếc thuyền từ từ rời đi, rồi quay trở lại như người mất hồn. Cầm một chiếc túi nhựa mỏng trên tay và nghĩ rằng chúng đáng giá rất nhiều tiền, trái tim hắn cảm thấy hơi bất an, những bước chân của hắn cũng hơi mềm. Không, cả người hắn cũng bắt đầu mềm nhũn và não hắn đang ù đi, dường như không suy nghĩ gì. Một trăm ngàn đã là một con số quá lớn, nhưng bây giờ hắn đang có hàng triệu, Trương Đông hận không thể nhảy xuống hồ để xem hắn có đang mơ không.
Sau một quãng đường dài, hắn cũng không biết nó dài hay ngắn. Ngay khi bước vào cổng, Trương Đông còn không hồi phục thì đã thấy rằng Diệp Tử đã thu thập cốc và ấm trà, ngồi đợi mình một cách nhu thuận. Thấy Trương Đông trở lại, Diệp Tử ngay lập tức dính lên, khuôn mặt nhỏ dễ thương đầy bối rối và hỏi: “ ca, ngươi đến cùng gạt ta chuyện gì? Tại sao lại có gia gia, ba ba, còn thúc thúc kia là ai vậy? “
“ Ta sẽ nói chuyện với ngươi sau . “
Trương Đông có một tâm trí trống rỗng, làm sao hắn còn có thể giải quyết câu hỏi của em gái chứ?
Hắn giấu đồ trong tủ quần áo bên cạnh, thay quần và áo khoác, quay lại và lấy 9.000 nhân dân tệ, khóa cửa và kéo Diệp Tử đang bối rối đi về phía hồ.
“ Ca , ngươi mau nói a! “
Diệp Tử không thể không tiếp tục hỏi dọc đường, khuôn mặt cô đầy sự tò mò và lo lắng.
Ban đầu cô ấy hơi lo lắng, nhưng bây giờ nhìn vào vẻ thất vọng của Trương Đông , cô ấy không thể bình tĩnh chút nào.
Trương Đông không thể đối mặt với cuộc thẩm vấn của Diệp tử, hắn không còn cách nào khác ngoài việc kéo cô ấy đến dưới bóng râm không có ai, sắp xếp tâm trí của mình một chút, hít một hơi thật sâu, lấy từng thứ một.
Tất nhiên, Trương Đông sợ rằng Diệp Tử cũng lo lắng như chính mình và không thể chịu đựng được sự kích thích. Hắn không nói rằng cha của mình đã để lại rất nhiều tiền, hắn cũng không nói rằng mẹ ruột của mình có quá nhiều tiền. Rốt cuộc, nếu không phải là cơ thể còn một chút ý thức thì Trương Đông sẽ gần như ngất đi.
Sau khi Diệp Tử nghe về thân thế của Trương Đông, cô sững sờ một lúc, nhìn biểu hiện của Trương Đông và tỏ ra phẫn nộ, cũng hoàn toàn sợ hãi khi nghe thấy rất nhiều tiền. Sau khi kinh ngạc một lúc, đôi mắt đột nhiên đỏ hoe và hai dòng nước mắt rơi xuống từ đôi mắt to trong veo, cả người bổ nhào vào vòng tay của Trương Đông , nghẹn ngào “ ca ca , ngươi muốn đi cùng họ sao? Diệp Tử không nỡ bỏ ngươi, chớ đi có được hay không ...
Trước khi lời nói kết thúc, cô bé khóc ngay lập tức.
Trương Đông ôm cơ thể nhỏ nhắn và nhẹ nhàng của cô ấy trong tay, nhìn em gái khóc sướt mướt, vỗ nhẹ vào cơ thể không ngừng run rẩy của cô ấy trong khi dỗ dành: “ nha đầu ngớ ngẩn , nếu muốn rời đi thì ta đã có thể đi, sẽ còn lưu lại đến hôm nay sao? Ta vẫn là ca ca của ngươi, không đi đâu hết, vẫn cùng Diệp Tử ở một chút, được không? “
“ Ta không tin ... “
Diệp Tử nói với vẻ nóng nảy, cái đầu nhỏ bé của cô bị vùi vào ngực của Trương Đông và cô bật khóc. Có lẽ theo ý nghĩ của cô, những kẻ xấu này sẽ chộp lấy ca ca của cô . Rốt cuộc, cô đã không có cha từ khi còn nhỏ. Trong mắt cô, anh trai cô giống như một người cha. Trương Đông bù đắp cho sự chăm sóc mà cha cô không thể. Cũng làm cho cô ấy cảm thấy không được mất người ca ca này, mặc dù họ không có quan hệ huyết thống, nhưng cô ấy lại được ca ca sủng đến cùng cực .
May mắn thay, không có ai xung quanh, hoặc người khác nghĩ rằng Trương Đông đang bắt nạt cô! Trương Đông nhìn xung quanh và ôm cô thật chặt khi hắn chắc chắn rằng không có ai ở đó, nhìn em gái mình khóc rất buồn, gần như đau khổ và vội vàng thuyết phục cô bằng tất cả những gì hắn biết. Sau khi làm dịu một lúc, tiếng khóc của Diệp Tử đã nhỏ hơn.
Dường như khóc có một chút mệt mỏi, Diệp Tử nâng lên khuôn mặt nhỏ phủ đầy nước mắt, cái nhìn tinh tế và quyến rũ nhìn Trương Đông, khiếu nại và hỏi: “ ca, ngươi không gạt ta? Ngươi thật không đi? “
“ Ngốc nha đầu , từ nhỏ đến lớn, ca ca đã bao giờ lừa dối ngươi? “
Trương Đông nhìn khuôn mặt lấm lem của Diệp Tử một lúc, đôi mắt to sáng bóng của cô ấy đẫm nước mắt, cái miệng hơi hé mở thật ngây thơ. Cô ấy đã khóc rất nhiều, nha đầu này đã rất thương tâm!
“ Ưm, thật tốt nếu ca không rời đi! “
Diệp Tử không lau nước mắt, nghe ca ca thề thì ngay lập tức mỉm cười hạnh phúc. Lời hứa mà Trương Đông dành cho cô từ thời thơ ấu chưa bao giờ bị vi phạm, đó là lý do lớn nhất thuyết phục cô cảm thấy thoải mái!
Trương Đông không biết hắn nghĩ gì, đột nhiên trong đầu, hắn cảm thấy em gái mình từng chăm sóc, bây giờ đã là một cô bé quyến rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương rất duyên dáng với nụ cười và đôi mắt khi khóc, lấp lánh và trìu mến, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra sự dịu dàng trong vẻ ngây ngô, cái miệng nhỏ run rẩy thật cảm động. Nước mắt trên khuôn mặt thậm chí còn khiến người ta đau lòng hơn. Trương Đông nhịn không được thấp đầu và hôn nước mắt trên má bằng miệng..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.