Chương 90: Số phận bi thương của Liễu Thanh Nguyệt.
killerhp12
08/02/2020
Liễu Thanh Nguyệt mỉm cười duyên dáng. Mặc dù cô bình tĩnh và mạnh
mẽ, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ và nói “ sẽ không thoải mái khi mặc thứ đó. Ta đã giúp ngươi cởi. “
Trương Đông nghĩ rằng ngươi đã cởi trước khi nói với ta, khuôn mặt hắn có phần khó xử. Thấy vưu vật đang nằm ở trước mặt hắn, nhưng hắn không biết bắt đầu từ đâu, hắn không còn cách nào khác ngoài nói: “ Thanh Nguyệt, ta thấy ngươi nói chuyện không giống giọng địa phương.? “
Nhìn thấy Trương Đông di chuyển ra xa hơn một chút, Liễu Thanh Nguyệt không thể không muốn trêu chọc người em trai có vẻ lo lắng hơn mình. Cô lại gần hơn và nói với một cái miệng nhỏ, “ Năm nay ta hai mươi bốn tuổi, ngươi nên gọi ta là Nguyệt tỷ. Nhìn ngươi chưa đầy hai mươi, có phải đang muốn chiếm tiện nghi của ta không? “
“ Không, không. “
Trương Đông thực sự muốn cho mình một vài cái tát, một cô gái hoàng hoa khuê nữ đến gần mà vẫn còn sợ. Cái quái gì thế này?
Liễu Thanh Nguyệt im lặng một lúc, đột nhiên nắm lấy bàn tay của Trương Đông , đan xen các ngón tay, nhắm mắt lại và một nỗi buồn nhẹ xuất hiện giữa hai lông mày của cô. Sau khi khẽ thở dài: “ tỷ tỷ kể cho ngươi một câu chuyện, một câu chuyện rất tục khí, một câu chuyện của người phụ nữ phong trần. “
“ Ừ ... “
Trương Đông nhìn vào dáng vẻ buồn bã của cô, không biết nói gì, chỉ có thể lắng nghe cẩn thận, thưởng thức bàn tay nhỏ bé mà thon thả, dịu dàng và đủ tinh tế đang giữ chặt.
Liễu Thanh Nguyệt nhắm mắt lại và mỉm cười đắm đuối. “ Có một tiểu cô nương, cô ấy có một gia đình rất hạnh phúc. Bố cô là một giáo viên hiền lành, mẹ cô là một người quản lý công ty nước ngoài, gia đình cô rất hòa thuận, cuộc sống của cô không phải lo lắng, vô tư và hạnh phúc từ nhỏ. Nhưng hạnh phúc trong mắt đứa trẻ rất ngắn ngủi. Vào thời điểm những năm tháng mới lớn của con gái, mẹ cô đã phản bội gia đình hạnh phúc này và đi theo một người nước ngoài thậm chí không biết nói tiếng phổ thông, bỏ lại con gái ruột của cô và đi đến một đất nước khác. Thế giới của cô gái đột nhiên sụp đổ một nửa, cuộc sống hoàn hảo ban đầu đã bị phá vỡ ngay lập tức!
Mặc dù mọi người phụ nữ khi bán mình đều sẽ có một câu chuyện ảm đạm về bản thân, dù đúng hay giả, một số người sẽ chiếm được cảm tình và một số người sẽ lấy được nước mắt, nhưng Trương Đông có thể nhìn thấy từ nụ cười của cô ấy rằng Liễu Thanh Nguyệt không nói láo. Hắn không thể không quan tâm đến trải nghiệm của cô ấy, bắt đầu kiểm tra lại vẻ đẹp của mỹ nhân này.
Liễu Thanh Nguyệt tiếp tục thì thầm: “ Bố là một người đàn ông tốt, nhưng ông không chịu được một đả kích vậy. Ông đã sống một cuộc đời ngơ ngác trong cơn nghiện rượu. Ông dường như sợ sự chỉ trỏ của những người xung quanh mình hơn là sự phản bội không thương tiếc của vợ. Cả người trở nên suy đồi. Cô gái rất hiểu chuyện, trong khi chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cha mình và phải hoàn thành việc học của mình. Mặc dù rất bận rộn và mệt mỏi, nhưng điểm số của cô luôn ở mức cao nhất, tuổi nhỏ đã phải chống chịu chuyện đau lòng khi mẹ bỏ đi. “
Trương Đông lắng nghe cẩn thận, cảm thấy khi cô nói điều đó, có một niềm tự hào và hạnh phúc trong nụ cười ở khóe miệng, nhưng khi cô dừng lại, bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay hắn vô thức cứng đờ, khẽ run lên và toát mồ hôi. Mồ hôi cũng bắt đầu tiết ra từ từ, mặc dù biểu hiện của cô vẫn đơn giản, nhưng tâm lý cô đã gợn sóng!
“ Cuộc sống suy đồi của cha chấm dứt khi con gái ông đưa thông báo tuyển sinh đại học trước mặt, nhưng ông đã miệng ăn núi lở trong nhiều năm. Ông không chỉ mất việc từ lâu, mà còn gần như không có tiền tiết kiệm trong gia đình, nhưng ông vẫn thề sẽ đảm bảo với khả năng của mình, chèo chống cho cô ấy hoàn thành việc học của mình. Nhìn thấy cha cô ấy vui vẻ trở lại, cô gái tràn đầy niềm hạnh phúc không kể xiết. Giống như nhiều người trẻ tuổi, cô ấy mang hành lý trên lưng và bắt đầu hành trình tới đại học. Cuộc sống đầy khát khao. “
Trương Đông bị mê hoặc. Nhìn vào Liễu Thanh Nguyệt nói với nụ cười hạnh phúc về cha cô, cả người vô thức thư giãn. Có vẻ như đó đã là một thời gian khó khăn, nhưng sau một thời gian, nó đã trở thành một kỷ niệm tuyệt vời!
Liễu Thanh Nguyệt khẽ run lên và nói tiếp: “ Cô gái trổ mã rất xinh đẹp và được nhiều chàng trai nhiệt tình theo đuổi, nhưng khi thấy người cha mạnh mẽ của mình ngày càng gầy hơn, ngày càng già nua, mỉm cười hạnh phúc khi ông lấy ra một đống tiền lẻ để đóng học phí, cô ấy chỉ có ý tưởng học tập chăm chỉ và phụ dưỡng cha mình trong tương lai. Vì vậy, cô ấy đã từ chối sự nhiệt tình của tất cả các chàng trai, chỉ tập trung vào việc học để giảm bớt gánh nặng cho cha mình. . “
Lúc này, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Liễu Thanh Nguyệt , nhưng cô không khóc. Trương Đông không thể không tiến về phía trước, lấy tay lau nước mắt và hỏi: “ Tiếp theo là gì? “
Liễu Thanh Nguyệt có vẻ hơi im lặng vì bàn tay dịu dàng này lướt trên mặt cô, rồi lầm bầm và nói tiếp: “ Cô gái đã tốt nghiệp, vì điểm số của cô ấy rất tốt, trường muốn gửi cô ấy tiếp tục đi học sau đại học. Học bổng hào phóng cũng khiến cô ấy trở nên độc lập. Nhưng vào thời điểm này, người cha bị bệnh nặng và nằm liệt giường. Cô gái biết rằng tiền học phí của mình đã được đánh đổi bằng sức lao động của cha mình. Ông cũng bị nhiễm AIDS không thể chữa được vì ông đã bán máu ở nơi những cơ sở chui! Sau khi người đàn ông mạnh mẽ trở về bộ dáng suy đồi, cô ngã xuống vì tình yêu của người cha như một ngọn núi. “
Nước mắt của Liễu Thanh Nguyệt không thể không chảy, nhưng vẫn không khóc như những cô gái bình thường, chỉ im lặng khóc, giọng nói hơi run rẩy, nghẹn ngào, “ Cha chỉ gầy như một bộ xương, cô gái vừa ra trường hận bản thân mình không có tiền để chữa trị cho bố. Khi một nhóm người hung dữ xuất hiện, cô gái biết điều tồi tệ hơn. Cha đã vay hơn 100.000 đồng cho học phí và để cho cô có điều kiện học tập tuyệt vời, đã vay nặng lãi. “
Trương Đông nghĩ rằng ngươi đã cởi trước khi nói với ta, khuôn mặt hắn có phần khó xử. Thấy vưu vật đang nằm ở trước mặt hắn, nhưng hắn không biết bắt đầu từ đâu, hắn không còn cách nào khác ngoài nói: “ Thanh Nguyệt, ta thấy ngươi nói chuyện không giống giọng địa phương.? “
Nhìn thấy Trương Đông di chuyển ra xa hơn một chút, Liễu Thanh Nguyệt không thể không muốn trêu chọc người em trai có vẻ lo lắng hơn mình. Cô lại gần hơn và nói với một cái miệng nhỏ, “ Năm nay ta hai mươi bốn tuổi, ngươi nên gọi ta là Nguyệt tỷ. Nhìn ngươi chưa đầy hai mươi, có phải đang muốn chiếm tiện nghi của ta không? “
“ Không, không. “
Trương Đông thực sự muốn cho mình một vài cái tát, một cô gái hoàng hoa khuê nữ đến gần mà vẫn còn sợ. Cái quái gì thế này?
Liễu Thanh Nguyệt im lặng một lúc, đột nhiên nắm lấy bàn tay của Trương Đông , đan xen các ngón tay, nhắm mắt lại và một nỗi buồn nhẹ xuất hiện giữa hai lông mày của cô. Sau khi khẽ thở dài: “ tỷ tỷ kể cho ngươi một câu chuyện, một câu chuyện rất tục khí, một câu chuyện của người phụ nữ phong trần. “
“ Ừ ... “
Trương Đông nhìn vào dáng vẻ buồn bã của cô, không biết nói gì, chỉ có thể lắng nghe cẩn thận, thưởng thức bàn tay nhỏ bé mà thon thả, dịu dàng và đủ tinh tế đang giữ chặt.
Liễu Thanh Nguyệt nhắm mắt lại và mỉm cười đắm đuối. “ Có một tiểu cô nương, cô ấy có một gia đình rất hạnh phúc. Bố cô là một giáo viên hiền lành, mẹ cô là một người quản lý công ty nước ngoài, gia đình cô rất hòa thuận, cuộc sống của cô không phải lo lắng, vô tư và hạnh phúc từ nhỏ. Nhưng hạnh phúc trong mắt đứa trẻ rất ngắn ngủi. Vào thời điểm những năm tháng mới lớn của con gái, mẹ cô đã phản bội gia đình hạnh phúc này và đi theo một người nước ngoài thậm chí không biết nói tiếng phổ thông, bỏ lại con gái ruột của cô và đi đến một đất nước khác. Thế giới của cô gái đột nhiên sụp đổ một nửa, cuộc sống hoàn hảo ban đầu đã bị phá vỡ ngay lập tức!
Mặc dù mọi người phụ nữ khi bán mình đều sẽ có một câu chuyện ảm đạm về bản thân, dù đúng hay giả, một số người sẽ chiếm được cảm tình và một số người sẽ lấy được nước mắt, nhưng Trương Đông có thể nhìn thấy từ nụ cười của cô ấy rằng Liễu Thanh Nguyệt không nói láo. Hắn không thể không quan tâm đến trải nghiệm của cô ấy, bắt đầu kiểm tra lại vẻ đẹp của mỹ nhân này.
Liễu Thanh Nguyệt tiếp tục thì thầm: “ Bố là một người đàn ông tốt, nhưng ông không chịu được một đả kích vậy. Ông đã sống một cuộc đời ngơ ngác trong cơn nghiện rượu. Ông dường như sợ sự chỉ trỏ của những người xung quanh mình hơn là sự phản bội không thương tiếc của vợ. Cả người trở nên suy đồi. Cô gái rất hiểu chuyện, trong khi chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cha mình và phải hoàn thành việc học của mình. Mặc dù rất bận rộn và mệt mỏi, nhưng điểm số của cô luôn ở mức cao nhất, tuổi nhỏ đã phải chống chịu chuyện đau lòng khi mẹ bỏ đi. “
Trương Đông lắng nghe cẩn thận, cảm thấy khi cô nói điều đó, có một niềm tự hào và hạnh phúc trong nụ cười ở khóe miệng, nhưng khi cô dừng lại, bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay hắn vô thức cứng đờ, khẽ run lên và toát mồ hôi. Mồ hôi cũng bắt đầu tiết ra từ từ, mặc dù biểu hiện của cô vẫn đơn giản, nhưng tâm lý cô đã gợn sóng!
“ Cuộc sống suy đồi của cha chấm dứt khi con gái ông đưa thông báo tuyển sinh đại học trước mặt, nhưng ông đã miệng ăn núi lở trong nhiều năm. Ông không chỉ mất việc từ lâu, mà còn gần như không có tiền tiết kiệm trong gia đình, nhưng ông vẫn thề sẽ đảm bảo với khả năng của mình, chèo chống cho cô ấy hoàn thành việc học của mình. Nhìn thấy cha cô ấy vui vẻ trở lại, cô gái tràn đầy niềm hạnh phúc không kể xiết. Giống như nhiều người trẻ tuổi, cô ấy mang hành lý trên lưng và bắt đầu hành trình tới đại học. Cuộc sống đầy khát khao. “
Trương Đông bị mê hoặc. Nhìn vào Liễu Thanh Nguyệt nói với nụ cười hạnh phúc về cha cô, cả người vô thức thư giãn. Có vẻ như đó đã là một thời gian khó khăn, nhưng sau một thời gian, nó đã trở thành một kỷ niệm tuyệt vời!
Liễu Thanh Nguyệt khẽ run lên và nói tiếp: “ Cô gái trổ mã rất xinh đẹp và được nhiều chàng trai nhiệt tình theo đuổi, nhưng khi thấy người cha mạnh mẽ của mình ngày càng gầy hơn, ngày càng già nua, mỉm cười hạnh phúc khi ông lấy ra một đống tiền lẻ để đóng học phí, cô ấy chỉ có ý tưởng học tập chăm chỉ và phụ dưỡng cha mình trong tương lai. Vì vậy, cô ấy đã từ chối sự nhiệt tình của tất cả các chàng trai, chỉ tập trung vào việc học để giảm bớt gánh nặng cho cha mình. . “
Lúc này, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Liễu Thanh Nguyệt , nhưng cô không khóc. Trương Đông không thể không tiến về phía trước, lấy tay lau nước mắt và hỏi: “ Tiếp theo là gì? “
Liễu Thanh Nguyệt có vẻ hơi im lặng vì bàn tay dịu dàng này lướt trên mặt cô, rồi lầm bầm và nói tiếp: “ Cô gái đã tốt nghiệp, vì điểm số của cô ấy rất tốt, trường muốn gửi cô ấy tiếp tục đi học sau đại học. Học bổng hào phóng cũng khiến cô ấy trở nên độc lập. Nhưng vào thời điểm này, người cha bị bệnh nặng và nằm liệt giường. Cô gái biết rằng tiền học phí của mình đã được đánh đổi bằng sức lao động của cha mình. Ông cũng bị nhiễm AIDS không thể chữa được vì ông đã bán máu ở nơi những cơ sở chui! Sau khi người đàn ông mạnh mẽ trở về bộ dáng suy đồi, cô ngã xuống vì tình yêu của người cha như một ngọn núi. “
Nước mắt của Liễu Thanh Nguyệt không thể không chảy, nhưng vẫn không khóc như những cô gái bình thường, chỉ im lặng khóc, giọng nói hơi run rẩy, nghẹn ngào, “ Cha chỉ gầy như một bộ xương, cô gái vừa ra trường hận bản thân mình không có tiền để chữa trị cho bố. Khi một nhóm người hung dữ xuất hiện, cô gái biết điều tồi tệ hơn. Cha đã vay hơn 100.000 đồng cho học phí và để cho cô có điều kiện học tập tuyệt vời, đã vay nặng lãi. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.