Chương 3: Không có đường về
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
11/05/2017
Cả cabin xôn xao lên, xuất phát từ tâm lý tò mò, các hành khách nhao nhao cầm máy ảnh, hết quay lại chụp cảnh tượng bên ngoài.
Phan Mẫn nhìn cảnh này, trong đầu cô lại có ý nghĩ, liệu bây giờ bọn họ còn đang ở trái đât hay không?
Bỗng trong loa truyền đến tiếng động, sau đó là tiếng nói của cơ trưởng.
“Các vị hành khách, tôi là cơ trưởng, xin các bạn hãy bình tĩnh và lắng nghe lời giải thích sau đây của tôi, tôi sẽ giải thích với các bạn chuyện gì đang xảy ra.”
Phan Mẫn đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào thì các nữ tiếp viên hàng không đã biến mất trong cabin hành khách, chắc là khoảng thời gian ồn ào khi ai cũng tò mò nhìn ra ngoài.
Một số hành khách đã ý thức tình hình trước mắt đã vượt xa khỏi phạm vi lý giải của bản thân, mà hình như cơ trưởng đã biết một số chuyện, vì thế im lặng chờ đợi sự giải thích của cơ trưởng.
“Tôi tin rằng chắc hẳn là các bạn đã được nghe được biết, được đọc về vùng tam giác nổi tiếng Bermuda rồi đúng không, máy bay của chúng ta một giờ trước đã bay qua vùng tam giác ngũ hành của Bermuda......” Lúc này cơ trưởng tạm dừng một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi người bên cạnh,“Này tôi giải thích như vậy, đám con người này có hiểu được hay không?”
Bên cạnh vang lên tiếng thì thầm thấp giọng trả lời:“Không cần phải đem cái tính hài hước vô dụng của anh vào công việc đâu hiểu không, tóm tắt lại, tóm tắt lại hết cho tôi!”
Lúc này, cùng với âm thanh thì thầm kia thì các hành khách trong cabin đều ồ lên kinh ngạc , nếu không phải là Phan Mẫn toàn tâm toàn ý chú ý vào loa phát thanh, hơn nữa cô còn lôi cả tai nghe điện thoại ra cắm vào bật to volume lên, thì chắc chắn rằng cô cũng không chú ý đến được đoạn thì thầm sau đó.
“Này đám con người kia”...... Cơ trưởng nói chuyện có vẻ không được tự nhiên lắm, giống như anh ta không phải là con người vậy.
Bermuda! Đường bay của bọn họ có bay qua tam giác quỷ quái này sao?
Hành khách reo hò ầm ỹ :“Tiếp viên hàng không đâu? Mấy người ra giải thích cho chúng tôi đi chứ, giải thích cho chúng tôi biết chuyện này là thế nào chứ!”
Nhưng mà phía sau, cabin của tiếp viên hàng không chả còn một ai, bọn họ đã trốn về khoang dành riêng cho bọn họ phía bên trên máy bay rồi.
Có người rõ ràng đã cởi bỏ dây an toàn, chạy lên phía trước đến buồng điều khiển. Máy bay đột nhiên một xóc lên một ái, người này chật vật ngã trên nền cabin, trong phút chốc lại tràn ngập những tiếng thét chói tai.
“Khụ khụ......” Loa lại tiếp tục phát ra tiếng nói,“Như vậy tôi đây sẽ tóm tắt lại mọi chuyện vậy. Các vị, chúng tôi là người của hành tinh Kent cách trái đất 40 triệu năm ánh sáng, bắt đầu từ hôm nay trở đi, hoan nghênh các bạn gia nhập vào thành phố thực dân của chúng tôi!”
Chuyện này có lẽ là một trò đùa dai của cơ trưởng thôi phải không, vị cơ trưởng này thích trêu đùa hành khách vậy sao, hay tất cả phi hành đoàn đều lấy hành khách trên máy bay hôm nay làm thử nghiệm cá tháng tư chăng.
Nhưng càng lúc càng có nhiều dấu hiệu chứng minh cho Phan Mẫn rằng, đây chính là sự thật.
Sương mù bên ngoài máy bay nhanh chóng tan hết, giống như máy bay đã lướt qua một bức tường bảo vệ, một nơi không thuộc phạm vi hiểu biết của loài người hiện ra trong tầm mắt của Phan Mẫn.
...... Chẳng lẽ đây chính là nơi mà bọn họ vừa thông báo “Thành phố thực dân” à!
Mênh mông, rộng lớn, cũng không đủ để hình dung khu vực này,nơi này giống như kỹ xảo trong phim khoa học viễn tưởng ấy, có thể đem những thứ hữu hạn trở thành vô hạn.
Bầu trời trong xanh hòa lẫn ánh nắng vàng, không có một gợn mây. Máy bay bay rất thấp, sông núi trắng xóa bên dưới nhìn rất rõ ràng, Phan Mẫn hoài nghi, Trên trái đất này thực sự còn nơi như vậy à?
Chắc là cô mắc chứng hoang tưởng mất rồi, bây giờ có lẽ cô đang ở trong thế giới hoang tưởng đi.
Máy bay rất nhanh lướt qua dãy núi màu trắng, trong lúc đó, dưới mặt đất mấy ngàn thước, bọn họ nhìn thấy thảo nguyên xanh ngát bên dứoi. Ở độ cao này,còn có thể nhìn rõ được sự chênh lệch địa hình, làm cho nơi đây có vẻ đẹp khác biệt.
Trong khoang điều khiển.
“Cơ trưởng” Lãng Mục Ninh vừa còn sắm vai nghiêm túc đạo mạo, bây giờ lại nhàm chán đùa mái tóc quăn của mình, hưng trí dạt dào thở dài :“Cơm của loài người khó nuốt thật, nhưng vì tích điểm nên lần này không thể không đi ra ngoài.”
Lãng Mục Ninh vốn là bộ đội thuộc bộ phận ngoại giao, những nhiệm vụ kiểu này thường không cẩn phải anh ra mặt, nhưng là dù sao cũng đã hơn chục năm không ra ngoài thay đổi không khí, Lãng Mục Ninh đối với chức vụ nhàn nhã của mình buông câu oán hận.
Sĩ quan phụ tá phụ trách nhiệm vụ hộ tống Lãng Mục Ninh chán ngán lắc đầu nhìn vị cấp trên đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một giờ trước, hai người cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ kết nối không gian, đối tượng chính là chiếc máy bay này và hơn 400 con người trên đó, Lãng Mục Ninh là tên dư thừa sức lực căn bản là không biết mệt là gì, nhưng mà cậu thực sự rất mệt đó
.
Mà ở phía sau của bọn họ, chính là cơ trưởng và phó cơ trưởng chân chính đang thu vào một góc lạnh run, bọn họ chính mắt nhìn thấy năng lực khác người của hai người kia, loại cảm giác hốt hoảng này cho đến tận bây giờ vẫn chưa tiêu tán hết.
Các vị hành khách trong cabin có thể nghĩ rằng đây là một trò đùa dai , nhưng những chuyện kế tiếp xảy ra làm cho bọn họ không còn lời nào để nói nữa.
Trái phải hai bên máy bay là hai con chim thật lớn, trong ánh mắt kinh ngạc của các hành khách, móng vuốt to như xúc tu của bạch tuộc cắm vào cánh cửa máy bay. Chiếc máy bay dừng lại,không còn hoạt động nữa. Nhưng chiếc may bay không có rơi xuống, mà là bị hai con chim giữ lấy, dần hạ xuống mảnh đất trống bên dưới.
Có người lại có ý định liên lạc với người thân, bọn họ lo lắng bật điện thoại di động, nhanh chóng bâm tin nhắn, nhưng mất kể là loại điện thoại di động nào, đời cũ mèm hay là đời mới nhất cũng không bắt được tín hiệu, giống như bọn họ đã đi ra ngoài thế giới mà bọn họ vẫn sinh sống.
Phía trước Phan Mẫn có một vài bạn học hoảng hốt đến sắp phát điên lên rồi, trong miệng bọn họ thì thào “mẹ ơi” Hoặc là “Trời ạ, làm ơn cho con được về nhà đi!”
Phan Mẫn cái gì cũng không nói, không phải là cô giả vờ trấn định, cô thì ở nơi đâu cũng được, bây giờ cô làm gì còn nhà còn gia đình nữa.
Nhưng cô có một nơi cô vĩnh viên gọi nó là quê hương, nơi có là nơi yên nghỉ của ba mẹ cô, một loại bệnh không biết tên đã cướp mất sinh mệnh của họ.
******
Thảo nguyên rộng lớn, những dã núi trắng xóa trùng điệp vây quanh .
Bầu trời trong xanh , không có một gợn mây, nhưng trên núi phía xa kia, là sương mù trắng xóa như sữa.
Hình như nơi này vẫn ở trên trái đất, bị người ngoài hành tinh chiếm lấy rôi mở một không gian tại đây.
Ở trên sườn núi xanh mướt một màu, lại có một cái sân bay bê tông màu xám thô kệch, nó ở nơi đó giống như một cái vảy nến xấu xí vậy, bên cạnh nó là một tòa nhà be bé trong khung cảnh xanh tươi thế này trông nó thật chướng mắt .
Hai con chim khổng lồ bắt lấy máy bay, thong thả đem máybay hạ xuống nền bê tông, sau đó vỗ cánh mạnh mẽ, nhảy lên phía không trung tầm mười thước, nhẹ nhàng đậu ở hai bên của sân bay.
Loa lại tiếp tục vang lên tiếng nói,“Xin mời các vị hành khách lần lượt rời khỏi máy bay.”
Hoàn cảnh lạ lẫm này đánh vào phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hành khách, bắt đầu người ôm chặt ghế ngồi không chịu đi.
Càng ngày càng có nhiều người ra khỏi máy bay theo lệnh, ai cũng không thể cam đoan được rằng ở lại trong khoang máy bay chính là an toàn .
Hơn mười con chim khổng lồ vây quanh bọn họ thành một vòng tròn kín kẽ, nhưng thái độ của chúng nó rất thoải mái, cũng không uy hiếp những con người mới đến nay. Mặc dù nhìn bọn chúng vẫn còn mang theo chút kiêu ngạo, ánh mắt nhìn về phía bọn họ như muốn nói:“Đám noc người các ngươi ngày hôm nay, phải ngoan ngoãn nghe lời đó .”
Các kỵ sĩ nhẹ nhàng nhảy từ trên lưng những con chim xuống, thân thủ nhanh nhẹn khác hẳn so với những người bình thường .
Khi Vương Văn Đạt đứng dậy, anh quay lại nhìn xung quanh một lượt.
Phan Mẫn đã tháo dây an toàn ra, đang ở chỗ để hành lí lấy ra vali tùy thân của mình. Cô bỗng cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Phan Mẫn ngẩng đầu nhìn lại, cách đám người, dường như co cảm nhận được ánh mắt đầy vẻ xin lỗi của Vương Văn Đạt.
Phi hành gia đầu tiên bước chân ra bên ngoài vũ trụ đã từng nói:“Đây là một bước nhỏ của tôi, nhưng là một bước lớn của nhân loại.”
Chuyến bay vào thế giới xa lạ này, đối với con người mà nói có lẽ là điều không đáng kể , nhưng đối với Phan Mẫn mà nói có lẽ lại là một bước ngoặt lớn.
Cánh cửa máy bay mở ra trong chớp mắt, đau óc của Phan Mẫn dường như muốn nổ tung, không khí vốn nhẹ nhàng thoải mái lại giống như đang thiêu đốt, đủ loại chấn động kỳ lạ ở trong đầu cô hình thành vô số âm thanh .
Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Cô cố gắng nhìn xung quanh, nhìn xem những người khác có chịu sự đau khổ như cô hay không.
Nhưng mà Phan Mẫn lại thất vọng rồi, có rất nhiều người thống khổ, nhưng bọn họ chỉ khóc lóc đau khổ đòi về nhà, không có một ai lại bị thống khổ về mặt thể xác như cô bây giơ.
Tại sao lại không giống nhau? Tại sao lại chỉ có mình cô có cảm giác khác biệt với bọn họ?
Nhẫn nhịn sự ù tai và chấn động não mãnh liệt, Phan Mẫn lắc lắc đầu bước đi. Vương Văn Đạt lập tức đi đến bên cạnh đỡ cô,“Em không thoải mái à? Em bị say máy bay sao?” sau đó vì nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của cô làm cho hoảng sợ,“Sau em lại lạnh như vậy!” Theo thói quen anh đưa tay sờ vào mạch của cô,
Phan Mẫn theo bản năng lắc đầu bỏ tay Vương Văn Đạt ra. Nhưng động tác này bây giờ được coi như là đến cực hạn của cơ thể cô, cả cơ thể cô lảo đảo muốn đổ gục xuống .
Vương Văn Đạt lo lắng giúp đỡ cô.
Anh cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là hạ quyết định quyết tâm nói:“Anh xin lỗi. Anh không ngờ lại để em cuốn vào chuyện như thế này.”
“Sao anh lại nói như vậy?”
Vương Văn Đạt xấu hổ cười cười:“Nếu không phải là tại anh nói với các giáo sư là cho em đi làm trợ lý của anh...... Có lẽ em sẽ không......”
Phan Mẫn sửng sốt một chút, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao mà cô lại có tên trong danh sách đi khám bệnh lần này rồi. Cô không biết mình nên trả lời với câu xin lỗi của Vương Văn Đạt thế nào, thì ra là như vậy, cô cứ vậy mà chiếm lấy một chỗ đi lần này, hay cô nên cảm thấy vì anh làm cho mình đạt được danh ngạch rồi gặp nạn rồi trách cứ anh?
Có lẽ cô nên dũng cảm một chút , lên văn phòng giáo sư nói rằng cô không muốn đi thực nghiệm lần này, hoặc là lúc trước cô không nên đệ đơn xin đi như vậy.
Bây giờ dù nói như thế nào đi nữa, cô đã quá hiểu cái tinh cách yếu đuối của cô là thế nào rồi mà.
Cuối cùng cô vẫn chọn nói:“Không sao đâu anh.” Cuối cùng là phúc hay họa, ai có thể nói trước được?
Hành lý được chuyển xuống dưới, theo con đường khác, đồn lại một đống lớn.
Một người ngoài hành tinh cưỡi ngựa đi đến, dùng tiếng Trung và Anh giải thích cho tất cả mọi người, tự mình đi lấy hành lý, cuối cùng chỉ cần chờ đợi thủ lĩnh của bọn họ đến nhận là xong.
“Thủ lĩnh nhận người? Liệu chúng ta có được ở cùng một chỗ hay không......” Vương Văn Đạt tự nhủ nói, Phan Mẫn bởi vì đang đau đầu, nên không có nghe rõ được anh nói gì.
Có người khóc sướt mướt, có người lo âu bất an, có người đang tự lẩm bẩm, hành khách được chia làm 30 người một tổ, xếp thành mười hàng đi theo sau nhóm kỵ sĩ, đi vào trong căn nhà nhỏ đi qua một cánh cửa điện tử.
Mỗi người đi qua, trên cửa an ninh sẽ phát ra ánh sáng không giống nhau.
Đại đa số người là màu vàng hoặc là màu lục , bọn họ được đưa đến nơi không giong nhau chờ đợi.
Đến lượt của Vương Văn Đạt, tình trạng của Phan Mẫn đã tốt hơn nhiều, đại khái là đã thích ứng được với hoàn cảnh hỗn loạn nơi đây, ù tai và đau đầu đã giảm xuống nhiều.
Màu của Vương Văn Đạt là màu cam, ít gặp hơn, bị nhóm kỵ sĩ đưa sang một chỗ khác.
Còn có loại đèn báo màu khác nữa sao, hình như đây là cửa kiểm tra an ninh, hay là chọn người theo sức lực của họ? Phan Mẫn do dự một chút, cô vô cùng lo lắng, cầu nguyện rằng cô không quá khác biệt so vơi những người khác, hít một hơi thật sâu.
Một tiếng “Tít” nho nhỏ vang lên.
Phan Mẫn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ngọn đèn màu xanh đang chợt tắt. Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, mình cũng giống như những người khác , không có gì không khác thường
Phan Mẫn nhìn cảnh này, trong đầu cô lại có ý nghĩ, liệu bây giờ bọn họ còn đang ở trái đât hay không?
Bỗng trong loa truyền đến tiếng động, sau đó là tiếng nói của cơ trưởng.
“Các vị hành khách, tôi là cơ trưởng, xin các bạn hãy bình tĩnh và lắng nghe lời giải thích sau đây của tôi, tôi sẽ giải thích với các bạn chuyện gì đang xảy ra.”
Phan Mẫn đột nhiên phát hiện, không biết từ khi nào thì các nữ tiếp viên hàng không đã biến mất trong cabin hành khách, chắc là khoảng thời gian ồn ào khi ai cũng tò mò nhìn ra ngoài.
Một số hành khách đã ý thức tình hình trước mắt đã vượt xa khỏi phạm vi lý giải của bản thân, mà hình như cơ trưởng đã biết một số chuyện, vì thế im lặng chờ đợi sự giải thích của cơ trưởng.
“Tôi tin rằng chắc hẳn là các bạn đã được nghe được biết, được đọc về vùng tam giác nổi tiếng Bermuda rồi đúng không, máy bay của chúng ta một giờ trước đã bay qua vùng tam giác ngũ hành của Bermuda......” Lúc này cơ trưởng tạm dừng một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi người bên cạnh,“Này tôi giải thích như vậy, đám con người này có hiểu được hay không?”
Bên cạnh vang lên tiếng thì thầm thấp giọng trả lời:“Không cần phải đem cái tính hài hước vô dụng của anh vào công việc đâu hiểu không, tóm tắt lại, tóm tắt lại hết cho tôi!”
Lúc này, cùng với âm thanh thì thầm kia thì các hành khách trong cabin đều ồ lên kinh ngạc , nếu không phải là Phan Mẫn toàn tâm toàn ý chú ý vào loa phát thanh, hơn nữa cô còn lôi cả tai nghe điện thoại ra cắm vào bật to volume lên, thì chắc chắn rằng cô cũng không chú ý đến được đoạn thì thầm sau đó.
“Này đám con người kia”...... Cơ trưởng nói chuyện có vẻ không được tự nhiên lắm, giống như anh ta không phải là con người vậy.
Bermuda! Đường bay của bọn họ có bay qua tam giác quỷ quái này sao?
Hành khách reo hò ầm ỹ :“Tiếp viên hàng không đâu? Mấy người ra giải thích cho chúng tôi đi chứ, giải thích cho chúng tôi biết chuyện này là thế nào chứ!”
Nhưng mà phía sau, cabin của tiếp viên hàng không chả còn một ai, bọn họ đã trốn về khoang dành riêng cho bọn họ phía bên trên máy bay rồi.
Có người rõ ràng đã cởi bỏ dây an toàn, chạy lên phía trước đến buồng điều khiển. Máy bay đột nhiên một xóc lên một ái, người này chật vật ngã trên nền cabin, trong phút chốc lại tràn ngập những tiếng thét chói tai.
“Khụ khụ......” Loa lại tiếp tục phát ra tiếng nói,“Như vậy tôi đây sẽ tóm tắt lại mọi chuyện vậy. Các vị, chúng tôi là người của hành tinh Kent cách trái đất 40 triệu năm ánh sáng, bắt đầu từ hôm nay trở đi, hoan nghênh các bạn gia nhập vào thành phố thực dân của chúng tôi!”
Chuyện này có lẽ là một trò đùa dai của cơ trưởng thôi phải không, vị cơ trưởng này thích trêu đùa hành khách vậy sao, hay tất cả phi hành đoàn đều lấy hành khách trên máy bay hôm nay làm thử nghiệm cá tháng tư chăng.
Nhưng càng lúc càng có nhiều dấu hiệu chứng minh cho Phan Mẫn rằng, đây chính là sự thật.
Sương mù bên ngoài máy bay nhanh chóng tan hết, giống như máy bay đã lướt qua một bức tường bảo vệ, một nơi không thuộc phạm vi hiểu biết của loài người hiện ra trong tầm mắt của Phan Mẫn.
...... Chẳng lẽ đây chính là nơi mà bọn họ vừa thông báo “Thành phố thực dân” à!
Mênh mông, rộng lớn, cũng không đủ để hình dung khu vực này,nơi này giống như kỹ xảo trong phim khoa học viễn tưởng ấy, có thể đem những thứ hữu hạn trở thành vô hạn.
Bầu trời trong xanh hòa lẫn ánh nắng vàng, không có một gợn mây. Máy bay bay rất thấp, sông núi trắng xóa bên dưới nhìn rất rõ ràng, Phan Mẫn hoài nghi, Trên trái đất này thực sự còn nơi như vậy à?
Chắc là cô mắc chứng hoang tưởng mất rồi, bây giờ có lẽ cô đang ở trong thế giới hoang tưởng đi.
Máy bay rất nhanh lướt qua dãy núi màu trắng, trong lúc đó, dưới mặt đất mấy ngàn thước, bọn họ nhìn thấy thảo nguyên xanh ngát bên dứoi. Ở độ cao này,còn có thể nhìn rõ được sự chênh lệch địa hình, làm cho nơi đây có vẻ đẹp khác biệt.
Trong khoang điều khiển.
“Cơ trưởng” Lãng Mục Ninh vừa còn sắm vai nghiêm túc đạo mạo, bây giờ lại nhàm chán đùa mái tóc quăn của mình, hưng trí dạt dào thở dài :“Cơm của loài người khó nuốt thật, nhưng vì tích điểm nên lần này không thể không đi ra ngoài.”
Lãng Mục Ninh vốn là bộ đội thuộc bộ phận ngoại giao, những nhiệm vụ kiểu này thường không cẩn phải anh ra mặt, nhưng là dù sao cũng đã hơn chục năm không ra ngoài thay đổi không khí, Lãng Mục Ninh đối với chức vụ nhàn nhã của mình buông câu oán hận.
Sĩ quan phụ tá phụ trách nhiệm vụ hộ tống Lãng Mục Ninh chán ngán lắc đầu nhìn vị cấp trên đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một giờ trước, hai người cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ kết nối không gian, đối tượng chính là chiếc máy bay này và hơn 400 con người trên đó, Lãng Mục Ninh là tên dư thừa sức lực căn bản là không biết mệt là gì, nhưng mà cậu thực sự rất mệt đó
.
Mà ở phía sau của bọn họ, chính là cơ trưởng và phó cơ trưởng chân chính đang thu vào một góc lạnh run, bọn họ chính mắt nhìn thấy năng lực khác người của hai người kia, loại cảm giác hốt hoảng này cho đến tận bây giờ vẫn chưa tiêu tán hết.
Các vị hành khách trong cabin có thể nghĩ rằng đây là một trò đùa dai , nhưng những chuyện kế tiếp xảy ra làm cho bọn họ không còn lời nào để nói nữa.
Trái phải hai bên máy bay là hai con chim thật lớn, trong ánh mắt kinh ngạc của các hành khách, móng vuốt to như xúc tu của bạch tuộc cắm vào cánh cửa máy bay. Chiếc máy bay dừng lại,không còn hoạt động nữa. Nhưng chiếc may bay không có rơi xuống, mà là bị hai con chim giữ lấy, dần hạ xuống mảnh đất trống bên dưới.
Có người lại có ý định liên lạc với người thân, bọn họ lo lắng bật điện thoại di động, nhanh chóng bâm tin nhắn, nhưng mất kể là loại điện thoại di động nào, đời cũ mèm hay là đời mới nhất cũng không bắt được tín hiệu, giống như bọn họ đã đi ra ngoài thế giới mà bọn họ vẫn sinh sống.
Phía trước Phan Mẫn có một vài bạn học hoảng hốt đến sắp phát điên lên rồi, trong miệng bọn họ thì thào “mẹ ơi” Hoặc là “Trời ạ, làm ơn cho con được về nhà đi!”
Phan Mẫn cái gì cũng không nói, không phải là cô giả vờ trấn định, cô thì ở nơi đâu cũng được, bây giờ cô làm gì còn nhà còn gia đình nữa.
Nhưng cô có một nơi cô vĩnh viên gọi nó là quê hương, nơi có là nơi yên nghỉ của ba mẹ cô, một loại bệnh không biết tên đã cướp mất sinh mệnh của họ.
******
Thảo nguyên rộng lớn, những dã núi trắng xóa trùng điệp vây quanh .
Bầu trời trong xanh , không có một gợn mây, nhưng trên núi phía xa kia, là sương mù trắng xóa như sữa.
Hình như nơi này vẫn ở trên trái đất, bị người ngoài hành tinh chiếm lấy rôi mở một không gian tại đây.
Ở trên sườn núi xanh mướt một màu, lại có một cái sân bay bê tông màu xám thô kệch, nó ở nơi đó giống như một cái vảy nến xấu xí vậy, bên cạnh nó là một tòa nhà be bé trong khung cảnh xanh tươi thế này trông nó thật chướng mắt .
Hai con chim khổng lồ bắt lấy máy bay, thong thả đem máybay hạ xuống nền bê tông, sau đó vỗ cánh mạnh mẽ, nhảy lên phía không trung tầm mười thước, nhẹ nhàng đậu ở hai bên của sân bay.
Loa lại tiếp tục vang lên tiếng nói,“Xin mời các vị hành khách lần lượt rời khỏi máy bay.”
Hoàn cảnh lạ lẫm này đánh vào phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hành khách, bắt đầu người ôm chặt ghế ngồi không chịu đi.
Càng ngày càng có nhiều người ra khỏi máy bay theo lệnh, ai cũng không thể cam đoan được rằng ở lại trong khoang máy bay chính là an toàn .
Hơn mười con chim khổng lồ vây quanh bọn họ thành một vòng tròn kín kẽ, nhưng thái độ của chúng nó rất thoải mái, cũng không uy hiếp những con người mới đến nay. Mặc dù nhìn bọn chúng vẫn còn mang theo chút kiêu ngạo, ánh mắt nhìn về phía bọn họ như muốn nói:“Đám noc người các ngươi ngày hôm nay, phải ngoan ngoãn nghe lời đó .”
Các kỵ sĩ nhẹ nhàng nhảy từ trên lưng những con chim xuống, thân thủ nhanh nhẹn khác hẳn so với những người bình thường .
Khi Vương Văn Đạt đứng dậy, anh quay lại nhìn xung quanh một lượt.
Phan Mẫn đã tháo dây an toàn ra, đang ở chỗ để hành lí lấy ra vali tùy thân của mình. Cô bỗng cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, Phan Mẫn ngẩng đầu nhìn lại, cách đám người, dường như co cảm nhận được ánh mắt đầy vẻ xin lỗi của Vương Văn Đạt.
Phi hành gia đầu tiên bước chân ra bên ngoài vũ trụ đã từng nói:“Đây là một bước nhỏ của tôi, nhưng là một bước lớn của nhân loại.”
Chuyến bay vào thế giới xa lạ này, đối với con người mà nói có lẽ là điều không đáng kể , nhưng đối với Phan Mẫn mà nói có lẽ lại là một bước ngoặt lớn.
Cánh cửa máy bay mở ra trong chớp mắt, đau óc của Phan Mẫn dường như muốn nổ tung, không khí vốn nhẹ nhàng thoải mái lại giống như đang thiêu đốt, đủ loại chấn động kỳ lạ ở trong đầu cô hình thành vô số âm thanh .
Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Cô cố gắng nhìn xung quanh, nhìn xem những người khác có chịu sự đau khổ như cô hay không.
Nhưng mà Phan Mẫn lại thất vọng rồi, có rất nhiều người thống khổ, nhưng bọn họ chỉ khóc lóc đau khổ đòi về nhà, không có một ai lại bị thống khổ về mặt thể xác như cô bây giơ.
Tại sao lại không giống nhau? Tại sao lại chỉ có mình cô có cảm giác khác biệt với bọn họ?
Nhẫn nhịn sự ù tai và chấn động não mãnh liệt, Phan Mẫn lắc lắc đầu bước đi. Vương Văn Đạt lập tức đi đến bên cạnh đỡ cô,“Em không thoải mái à? Em bị say máy bay sao?” sau đó vì nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của cô làm cho hoảng sợ,“Sau em lại lạnh như vậy!” Theo thói quen anh đưa tay sờ vào mạch của cô,
Phan Mẫn theo bản năng lắc đầu bỏ tay Vương Văn Đạt ra. Nhưng động tác này bây giờ được coi như là đến cực hạn của cơ thể cô, cả cơ thể cô lảo đảo muốn đổ gục xuống .
Vương Văn Đạt lo lắng giúp đỡ cô.
Anh cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là hạ quyết định quyết tâm nói:“Anh xin lỗi. Anh không ngờ lại để em cuốn vào chuyện như thế này.”
“Sao anh lại nói như vậy?”
Vương Văn Đạt xấu hổ cười cười:“Nếu không phải là tại anh nói với các giáo sư là cho em đi làm trợ lý của anh...... Có lẽ em sẽ không......”
Phan Mẫn sửng sốt một chút, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao mà cô lại có tên trong danh sách đi khám bệnh lần này rồi. Cô không biết mình nên trả lời với câu xin lỗi của Vương Văn Đạt thế nào, thì ra là như vậy, cô cứ vậy mà chiếm lấy một chỗ đi lần này, hay cô nên cảm thấy vì anh làm cho mình đạt được danh ngạch rồi gặp nạn rồi trách cứ anh?
Có lẽ cô nên dũng cảm một chút , lên văn phòng giáo sư nói rằng cô không muốn đi thực nghiệm lần này, hoặc là lúc trước cô không nên đệ đơn xin đi như vậy.
Bây giờ dù nói như thế nào đi nữa, cô đã quá hiểu cái tinh cách yếu đuối của cô là thế nào rồi mà.
Cuối cùng cô vẫn chọn nói:“Không sao đâu anh.” Cuối cùng là phúc hay họa, ai có thể nói trước được?
Hành lý được chuyển xuống dưới, theo con đường khác, đồn lại một đống lớn.
Một người ngoài hành tinh cưỡi ngựa đi đến, dùng tiếng Trung và Anh giải thích cho tất cả mọi người, tự mình đi lấy hành lý, cuối cùng chỉ cần chờ đợi thủ lĩnh của bọn họ đến nhận là xong.
“Thủ lĩnh nhận người? Liệu chúng ta có được ở cùng một chỗ hay không......” Vương Văn Đạt tự nhủ nói, Phan Mẫn bởi vì đang đau đầu, nên không có nghe rõ được anh nói gì.
Có người khóc sướt mướt, có người lo âu bất an, có người đang tự lẩm bẩm, hành khách được chia làm 30 người một tổ, xếp thành mười hàng đi theo sau nhóm kỵ sĩ, đi vào trong căn nhà nhỏ đi qua một cánh cửa điện tử.
Mỗi người đi qua, trên cửa an ninh sẽ phát ra ánh sáng không giống nhau.
Đại đa số người là màu vàng hoặc là màu lục , bọn họ được đưa đến nơi không giong nhau chờ đợi.
Đến lượt của Vương Văn Đạt, tình trạng của Phan Mẫn đã tốt hơn nhiều, đại khái là đã thích ứng được với hoàn cảnh hỗn loạn nơi đây, ù tai và đau đầu đã giảm xuống nhiều.
Màu của Vương Văn Đạt là màu cam, ít gặp hơn, bị nhóm kỵ sĩ đưa sang một chỗ khác.
Còn có loại đèn báo màu khác nữa sao, hình như đây là cửa kiểm tra an ninh, hay là chọn người theo sức lực của họ? Phan Mẫn do dự một chút, cô vô cùng lo lắng, cầu nguyện rằng cô không quá khác biệt so vơi những người khác, hít một hơi thật sâu.
Một tiếng “Tít” nho nhỏ vang lên.
Phan Mẫn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ngọn đèn màu xanh đang chợt tắt. Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, mình cũng giống như những người khác , không có gì không khác thường
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.