Chương 5: Thế giới khác trên Trái Đất
Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
11/05/2017
Một loại hơi thở làm cho người bình thường như cô có thể bình tĩnh, Phan Mẫn chậm rãi bình tĩnh laị, đương nhiên dịch nhầy nhớt trên người vẫn khiến cô phát điên, gió thổi tới càng làm cho cô cảm nhận được sự nhầy nhớt dễ dàng hơn.
Tầng thứ chín, liệu có phải là một tòa nhà có chín tầng không, về phần thủ lĩnh, chắc là anh ta là một người quản lý của tầng đó nhỉ. Phan Mẫn suy nghĩ như vậy. Nhưng Phan Mẫn không nghĩ tới tkhi cô bước chân vào đây, dọc theo đường đi nhìn xung quanh toàn là núi non thảo nguyên bao quanh, không khí trong lành, làm quái gì có tòa nhà nào.
Người đàn ông được gọi là thủ lĩnh tầng thứ 9 kia, có một đôi chân dài, sống lưng thon gầy tinh tế, tỉ lệ thân thể khác biệt hoàn toàn so với đàn ông Trái Đất, tỉ lệ hoàn mỹ có thể khiến cho người ta bóp tay thở dài , người Trái Đất chắc chắn không có một ai có được thân hình hoàn mỹ như anh ta.
Mái tóc đen dài xõa tung,tinh tế mềm mại, bị gió thổi tung bay, bởi vì ánh sáng chiếu vào, mái tóc của anh ta ánh lên chút nắng vàng. Cùng với chiếc áo khoác rám màu nắng anh ta đang mặc vừa khéo trùng hợp kỳ lạ.
Edge nhìn quét qua một lần, rõ ràng ánh mắt anh ta đã bị che kín , nhưng vẫn làm cho Phan Mẫn có cảm giác bị xuyên thấu. Có lúc anh ta bất động vài giây, chắc là vài giây suy ngẫm.
Anh ta bị mù à? Phan Mẫn nghĩ nghĩ.
Phía sau bay đến hai chiếc đĩa bay khác, bởi vì phát hiện ra Edge đang đứng, đã dừng lại từ phía xa, đứng im giữa không trung dường như kính sợ phát ra ánh sáng huỳnh quang xanh nhạt.
“Ngài Edge?” Lãng Mục Ninh nhắc nhở nói.
“Không phải hội nghị lần này báo cáo là có hơn 400 con người ư?” Anh ta phục hồi lại tinh thần hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mà xin ngài hiểu cho những chỗ khác cũng rất cần người, cho nên trước khi những người này tới đây đã trình báo cáo lên hội nghị để xét duyệt số lượng trước rồi ạ.”
“Nhận người còn cần phải phê duyệt nữa à?”
“Đương nhiên...... Là cần chứ ạ.”
“À… ta quên .”
“...... điều này có thể hiểu mà, đây không phải lỗi của ngài.”
Edge cúi đầu khá thất vọng, tỏ vẻ không vừa ý cho lắm,“...... Vậy chọn luôn “thứ” dưới này đi.”
A?
Cái gì mà “thứ” phía dưới, không tới phiên Phan Mẫn phát biểu ý kiến, Lãng Mục Ninh cung kính trả lời,“Nhưng người này trông có vẻ không quá khỏe mạnh, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm được công việc mà ngài an bài.”
“Nhưng còn hơn mấy “thứ” trốn ở góc xa kia , nhìn vừa già lại xấu, hơn nữa tính cách không tốt lắm, rất phiền toái ...... Sớm biết là phải cần được phê duyệt thì tôi đã tự phê duyệt cho mình rồi, bây giờ tôi chọn luôn một người không vấn đề gì chứ?”
“...... Ở tầng thứ chín, ngài chính là luật pháp,thưa đại nhân.”
“Ừm, tốt lắm, vậy tôi chọn “thứ” này .”
Nói xong, anh ta vươn tay chỉ Phan Mẫn.
Phan Mẫn đột nhiên cảm thấy gió nổi lên bốn phía, thân thể không tự chủ được mà bay lên trên, cảm giác giống như bị rơi xuống nước biển, cho dù cô cố gắng muốn lặn xuống, nhưng lại bị nước biển làm nổi lên. Cô cố gắng giãy dụa đưa tay túm bất kỳ vật gì đó xung quanh mình, mặc kệ là hành lí của ai cũng được, cô cảm thấy tiếc rằng tại sao cô không đứng cạnh cái máy bay cơ chứ, hai tay hai chân cố gắng tìm chỗ để bám trụ, nhưng những cố gắng này không hiệu quả, cô chỉ cảm thấy vụt một cái, bay tới giữa không trung.
Bụp bụp tiếng động bên dưới truyền đến, thì ra là Phan Mẫn sợ đến ngây ngốc buông hành lí trên tay xuống, rơi hết trên đám hoa cỏ bên dưới.
Bây giờ hai chân cô đang trên không trung, trước mặt cô không khoảng cách không tới một bàn tay là một người đàn ông ngoài hành tinh xa lạ.
Gần nhau trong gang tấc, người tên Edge này vẫn còn đủ hai nhân tố “ còn răng” và “ còn trẻ” Trông anh ta rất trẻ tuổi, ánh mắt cô nhìn xuống dây lưng bằng vải bố bình thường, quả nhiên anh ta không phải chủ một tòa nhà mà chỉ là quản lý một tầng mà thôi.
Đúng rồi, hai chân hai tay đang lơ lửng, đang bay …đang bay...... Phan Mẫn máy móc cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy hơn mười con chim ở bên dứoi, hơn chục con ngựa, còn vị cơ trưởng Lãng Mục Ninh đứng cạnh cô hồi nãy, tất cả đều đang ngẩng đầu nhìn cô.
Đứng trên đầu bọn họ......ha ha ha
“A a!” Phan Mẫn bỗng hét to lên, đem váy quây chặt lai . Hận chết mấy người, sao cô không chú ý là mình đang mặc váy chứ, đám người ngoài hành tinh chết tiệt!
Edge quay đầu lầm bầm,“Tính cách cũng không phải quá tốt. Mà thôi quên đi, phiền toái.”
Nói xong đem áo choàng trên vai lấy xuống, đem Phan Mẫn bọc lại, sau đó kẹp lấy cô dưới nách. Thật đúng là một tên thông minh, còn biết trước quấn lấy cô, một người dính đầy nước dãi của con chim lớn.
Phan Mẫn cảm thấy mình biến thành một cái bao tải. Bọn họ thật sự coi người trái đất cô là lợn à, cái gì mà cần con người tới làm việc , bọn họ chắc không coi cô chắc là đồ ăn chứ.
Tính tình vị thủ lĩnh này chắc là không được tốt lắm, đối mặt với con người chốc chốc lại “Cái này”, trong chốc lại “Thứ kia” , tốt xấu gì bọn cô cũng là dân bản xứ ở đây,anh ta không thể ôm cô một cách tôn trọng chút được à?
Lại còn bảo cô tính không tốt lắm. Chắc tính anh tốt! Gớm cả nhà anh mới tốt tính ấy!
Những oán giận cô chỉ dám giấu trong lòng mà thôi, người trái đất có một năng lực đặc thù là “Oán thầm”.
“Vậy tôi đi trước , đúng rồi, cậu nhớ tối nay về nhà ăn cơm, quan chấp chính nhắc cậu mấy ngày rồi, dù sao ông ta cũng là cha của cậu.”
“Ngài đi thong thả,” Lãng Mục Ninh ủ rũ nói,“Tôi đã biết.”
Edge nói xong, ôm Phan Mẫn chuyển hướng, gió thổi vù vù, vị trí nhanh chóng thay đổi.
Bọn họ đang ở trong một nơi gọi là thành phố thực dân, bây giờ hai người đang hướng tới phía giữa thảo nguyên bay đi.
Màu sắc cảnh vật nhanh chóng thay đổi , tốc độ Edge thật sự quá nhanh , lúc đầu cô còn nhìn mơ hồ được cảnh vật sau đó thì không nhìn được gì nữa, nhưng cô vẫn có thể biết được, xung quanh đây không hề có kiến trúc hiện đại hóa nào cả, bao gồm cả sân bay. Vậy mấy cái đĩa bay kia đến từ đâu?
Khoảng tầm nửa giờ sau, Edge dừng lại ở trên một vùng cỏ màu tím, bên dưới phản xạ ánh nắng,sáng lấp lóa như mặt gương.
Edge vươn tay, giơ tay vung vẩy một chút, mặt gương lấp lóa chuyển động.
Cô chỉ thấy ở giữa thảm cỏ màu đen đó, đột nhiên xuất hiện một hố sâu đen ngòm. Hình tròn , cửa xếp giống như những những chiếc lá, tầng tầng lớp lớp. Giống như máy móc hiện đại thời tương lai.
Sau khi cửa động mở ra hoàn toàn, không ngừng lóe ra ánh sáng màu lam lẹt xẹt.—cứ như thế mà đi vào đó sao?
Phan Mẫn bị cảnh tượng kì diệu này dọa cho ngây ngốc, cô đánh bạo hỏi:“Này ,ngại quá,quý ngài tôn quý, có lẽ ngài cảm thấy điện cao thế so với ngài không có chút tác dụng nào hết, nhưng mà tôi nghĩ tôi nên nhắc nhở ngài một chút, người trái đất không phải vật cách điện đâu......” Cho dù cô có thể đem cái thìa uống cong bẻ thẳng được, nhưng như thế cũng không thể nào nói là cô không giống với người bình thường.
Edge nhìn cô một cái, sau đó ôm Phan Mẫn thay đổi tư thế, mông chổng về phía tước mặt cắm xuống đất… đúng đó chính xác là cô bị khiêng lên vai, tư thế như ám chỉ “Tôi không muốn nghe cô lảm nhảm nữa” . Nếu lúc này bạn học Phan Mẫn mà có máy chụp ảnh ở đây, nhất định chụp được bức ảnh để đời đó.
Bởi vì tư thế này, Phan Mẫn thấy được sau lưng quần áo của Edge, ở hai sườn chỗ xương bả vai lại cố ý để hổng hai lỗ. Đây là moden thiếu vải của người ngoài hành tinh à, vì thế nên bọn họ còn cần thêm cả áo choàng nữa?
Nghi ngờ của Phan Mẫn rất nhanh được giải đáp --.
Cô chính mắt nhìn thấy một đôi cánh màu đen to lớn như muốn che cả bầu trời mọc ra từ chỗ xương bả vai, vốn chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, bởi vì ấn tượng quá mãnh liệt,trong đầu cô nó như một pha tua chậm vậy.
Đôi cánh rộng lớn , màu đen bóng , che phủ lên vùng da mỏng , cánh dơi khổng lồ. một lực lương không biết tên bao trùm lại hai người bọn cô giống như một chiếc ô che.
Không đợi cô phản ứng lại, đã cảm thấy người đang ôm cô lực cánh tay càng mạnh mẽ, rồi sau đó trọng tâm biến hóa , trước mắt mặt biến thành bầu trời, trọng lực hư không làm người ta choáng váng cảm giác như muốn bùng nổ, Edge khiêng Phan Mẫn, vỗ cánh, chui vào cửa động đang lóe sáng.
Phan Mẫn lấy tay ôm miệng mình, bằng không cô nhất định sẽ hét lên, nếu không thì sẽ nôn ra mất, đi xe đường núi xóc nảy cũng như thế này nè.
Khi đi qua cửa động kia, trước mắt cô tối sầm lại, bầu trời bị cánh cửa kim lọai ngăn cách . Sau đó cô nhìn đỉnh động hình chóp, màu đen vô hạn không thấy đáy, đôi chỗ lại có ánh huỳnh quanh thản nhiên tản ra, giống như bầu trời đầy sao lấp lánh. Những chiếc đĩa bay hình tam giác ở đây bay qua bay lại, giống như đang vận chuyển cái gì đó.
Cho tận đến khi ở được trong này một khoảng thời gian, Phan Mẫn mới biết được thì ra những ánh sáng huỳnh quanh đó chính là rễ của thảm cỏ màu tím bên trên mặt đất, chúng nó được trồng ở đó để hấp thu năng lượng, Lá cây hấp thu năng lượng mặt trời sau đó từ bộ rễ chuyển thể thành điện năng, truyền thẳng đến bộ phận thu khí ở tầng thứ nhất, sau đó từ chỗ đó được chuyển thể thành điện bình thường phân tán đi các khu vực khác.
Tầng thứ nhất là bộ trung ương cũng chính là nơi mà Edge mở cửa đi ngang qua vừa nãy, cô phát hiện ra trong nơi đen tối nay, ngập tràn sương mù màu xanh sáng. Chỉ khi nào đi sát ngang qua cô mới cảm nhận được đó là máy bay bay qua.
Sâu hơn một chút nữa là những chiến hạm tuần tra, ánh sáng huỳnh quanh thường chiếu xuyên màn sương mù làm chói mắt.
Ngay sau đó một số tầng làm cho cô không thể nào rời mắt được,một nơi sinh sống hoàn toàn đảo lộn lại so với cuôc sống trên địa cầu.
“Nhắm mắt của cô lại.” Edge nói.
“A?” Phan Mẫn ngơ ngác trả lời.
Do không có chuẩn bị trước cô bị một luồng ánh sáng cực mạnh làm cho hoảng hốt, loạt ánh sáng này giống như đang ngưng tụ lại thành vật thể, Phan Mẫn chỉ cảm thấy ánh mắt cô như đang bốc cháy đau đớn, thân thể bị ép đến không thở nổi.
Edge chậc một tiếng, hai cánh rung lên, phát ra ít sương mù màu đen,cản trở bớt đi nguồn ánh sáng kia, hắn ta giải thích ngắn gọn:“Đây là tầng thứ sáu, nơi sinh sản của tộc chúng tôi. Nếu cô không muốn mất mạng, thì đừng có đi một mình qua chỗ này, sinh mệnh của người trái đất không chịu nổi năng lượng ở tầng này.”
Đây là lời cảnh cáo cuối cùng Phan Mẫn nghe được, cả một ngày khẩn trương cùng khiếp sợ chất đống như núi, cái nơi có ánh sáng chói mắt đau đớn này chỉ là một cọng lông chim, cô nhắm hai mắt lại. Về phần sau đó cô được di chuyển làm sao, cuộc sông tương lai sẽ như thế nào, cô không còn nhiều điều muốn hỏi nữa . Vị này thủ lĩnh này thoạt nhìn tuy rằng có hơi đáng sợ,nhưng ít nhất anh ta không có ăn cô.
Như vậy, chuyện ngày mai, thì để mai tính đi.
Tầng thứ chín, liệu có phải là một tòa nhà có chín tầng không, về phần thủ lĩnh, chắc là anh ta là một người quản lý của tầng đó nhỉ. Phan Mẫn suy nghĩ như vậy. Nhưng Phan Mẫn không nghĩ tới tkhi cô bước chân vào đây, dọc theo đường đi nhìn xung quanh toàn là núi non thảo nguyên bao quanh, không khí trong lành, làm quái gì có tòa nhà nào.
Người đàn ông được gọi là thủ lĩnh tầng thứ 9 kia, có một đôi chân dài, sống lưng thon gầy tinh tế, tỉ lệ thân thể khác biệt hoàn toàn so với đàn ông Trái Đất, tỉ lệ hoàn mỹ có thể khiến cho người ta bóp tay thở dài , người Trái Đất chắc chắn không có một ai có được thân hình hoàn mỹ như anh ta.
Mái tóc đen dài xõa tung,tinh tế mềm mại, bị gió thổi tung bay, bởi vì ánh sáng chiếu vào, mái tóc của anh ta ánh lên chút nắng vàng. Cùng với chiếc áo khoác rám màu nắng anh ta đang mặc vừa khéo trùng hợp kỳ lạ.
Edge nhìn quét qua một lần, rõ ràng ánh mắt anh ta đã bị che kín , nhưng vẫn làm cho Phan Mẫn có cảm giác bị xuyên thấu. Có lúc anh ta bất động vài giây, chắc là vài giây suy ngẫm.
Anh ta bị mù à? Phan Mẫn nghĩ nghĩ.
Phía sau bay đến hai chiếc đĩa bay khác, bởi vì phát hiện ra Edge đang đứng, đã dừng lại từ phía xa, đứng im giữa không trung dường như kính sợ phát ra ánh sáng huỳnh quang xanh nhạt.
“Ngài Edge?” Lãng Mục Ninh nhắc nhở nói.
“Không phải hội nghị lần này báo cáo là có hơn 400 con người ư?” Anh ta phục hồi lại tinh thần hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mà xin ngài hiểu cho những chỗ khác cũng rất cần người, cho nên trước khi những người này tới đây đã trình báo cáo lên hội nghị để xét duyệt số lượng trước rồi ạ.”
“Nhận người còn cần phải phê duyệt nữa à?”
“Đương nhiên...... Là cần chứ ạ.”
“À… ta quên .”
“...... điều này có thể hiểu mà, đây không phải lỗi của ngài.”
Edge cúi đầu khá thất vọng, tỏ vẻ không vừa ý cho lắm,“...... Vậy chọn luôn “thứ” dưới này đi.”
A?
Cái gì mà “thứ” phía dưới, không tới phiên Phan Mẫn phát biểu ý kiến, Lãng Mục Ninh cung kính trả lời,“Nhưng người này trông có vẻ không quá khỏe mạnh, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm được công việc mà ngài an bài.”
“Nhưng còn hơn mấy “thứ” trốn ở góc xa kia , nhìn vừa già lại xấu, hơn nữa tính cách không tốt lắm, rất phiền toái ...... Sớm biết là phải cần được phê duyệt thì tôi đã tự phê duyệt cho mình rồi, bây giờ tôi chọn luôn một người không vấn đề gì chứ?”
“...... Ở tầng thứ chín, ngài chính là luật pháp,thưa đại nhân.”
“Ừm, tốt lắm, vậy tôi chọn “thứ” này .”
Nói xong, anh ta vươn tay chỉ Phan Mẫn.
Phan Mẫn đột nhiên cảm thấy gió nổi lên bốn phía, thân thể không tự chủ được mà bay lên trên, cảm giác giống như bị rơi xuống nước biển, cho dù cô cố gắng muốn lặn xuống, nhưng lại bị nước biển làm nổi lên. Cô cố gắng giãy dụa đưa tay túm bất kỳ vật gì đó xung quanh mình, mặc kệ là hành lí của ai cũng được, cô cảm thấy tiếc rằng tại sao cô không đứng cạnh cái máy bay cơ chứ, hai tay hai chân cố gắng tìm chỗ để bám trụ, nhưng những cố gắng này không hiệu quả, cô chỉ cảm thấy vụt một cái, bay tới giữa không trung.
Bụp bụp tiếng động bên dưới truyền đến, thì ra là Phan Mẫn sợ đến ngây ngốc buông hành lí trên tay xuống, rơi hết trên đám hoa cỏ bên dưới.
Bây giờ hai chân cô đang trên không trung, trước mặt cô không khoảng cách không tới một bàn tay là một người đàn ông ngoài hành tinh xa lạ.
Gần nhau trong gang tấc, người tên Edge này vẫn còn đủ hai nhân tố “ còn răng” và “ còn trẻ” Trông anh ta rất trẻ tuổi, ánh mắt cô nhìn xuống dây lưng bằng vải bố bình thường, quả nhiên anh ta không phải chủ một tòa nhà mà chỉ là quản lý một tầng mà thôi.
Đúng rồi, hai chân hai tay đang lơ lửng, đang bay …đang bay...... Phan Mẫn máy móc cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy hơn mười con chim ở bên dứoi, hơn chục con ngựa, còn vị cơ trưởng Lãng Mục Ninh đứng cạnh cô hồi nãy, tất cả đều đang ngẩng đầu nhìn cô.
Đứng trên đầu bọn họ......ha ha ha
“A a!” Phan Mẫn bỗng hét to lên, đem váy quây chặt lai . Hận chết mấy người, sao cô không chú ý là mình đang mặc váy chứ, đám người ngoài hành tinh chết tiệt!
Edge quay đầu lầm bầm,“Tính cách cũng không phải quá tốt. Mà thôi quên đi, phiền toái.”
Nói xong đem áo choàng trên vai lấy xuống, đem Phan Mẫn bọc lại, sau đó kẹp lấy cô dưới nách. Thật đúng là một tên thông minh, còn biết trước quấn lấy cô, một người dính đầy nước dãi của con chim lớn.
Phan Mẫn cảm thấy mình biến thành một cái bao tải. Bọn họ thật sự coi người trái đất cô là lợn à, cái gì mà cần con người tới làm việc , bọn họ chắc không coi cô chắc là đồ ăn chứ.
Tính tình vị thủ lĩnh này chắc là không được tốt lắm, đối mặt với con người chốc chốc lại “Cái này”, trong chốc lại “Thứ kia” , tốt xấu gì bọn cô cũng là dân bản xứ ở đây,anh ta không thể ôm cô một cách tôn trọng chút được à?
Lại còn bảo cô tính không tốt lắm. Chắc tính anh tốt! Gớm cả nhà anh mới tốt tính ấy!
Những oán giận cô chỉ dám giấu trong lòng mà thôi, người trái đất có một năng lực đặc thù là “Oán thầm”.
“Vậy tôi đi trước , đúng rồi, cậu nhớ tối nay về nhà ăn cơm, quan chấp chính nhắc cậu mấy ngày rồi, dù sao ông ta cũng là cha của cậu.”
“Ngài đi thong thả,” Lãng Mục Ninh ủ rũ nói,“Tôi đã biết.”
Edge nói xong, ôm Phan Mẫn chuyển hướng, gió thổi vù vù, vị trí nhanh chóng thay đổi.
Bọn họ đang ở trong một nơi gọi là thành phố thực dân, bây giờ hai người đang hướng tới phía giữa thảo nguyên bay đi.
Màu sắc cảnh vật nhanh chóng thay đổi , tốc độ Edge thật sự quá nhanh , lúc đầu cô còn nhìn mơ hồ được cảnh vật sau đó thì không nhìn được gì nữa, nhưng cô vẫn có thể biết được, xung quanh đây không hề có kiến trúc hiện đại hóa nào cả, bao gồm cả sân bay. Vậy mấy cái đĩa bay kia đến từ đâu?
Khoảng tầm nửa giờ sau, Edge dừng lại ở trên một vùng cỏ màu tím, bên dưới phản xạ ánh nắng,sáng lấp lóa như mặt gương.
Edge vươn tay, giơ tay vung vẩy một chút, mặt gương lấp lóa chuyển động.
Cô chỉ thấy ở giữa thảm cỏ màu đen đó, đột nhiên xuất hiện một hố sâu đen ngòm. Hình tròn , cửa xếp giống như những những chiếc lá, tầng tầng lớp lớp. Giống như máy móc hiện đại thời tương lai.
Sau khi cửa động mở ra hoàn toàn, không ngừng lóe ra ánh sáng màu lam lẹt xẹt.—cứ như thế mà đi vào đó sao?
Phan Mẫn bị cảnh tượng kì diệu này dọa cho ngây ngốc, cô đánh bạo hỏi:“Này ,ngại quá,quý ngài tôn quý, có lẽ ngài cảm thấy điện cao thế so với ngài không có chút tác dụng nào hết, nhưng mà tôi nghĩ tôi nên nhắc nhở ngài một chút, người trái đất không phải vật cách điện đâu......” Cho dù cô có thể đem cái thìa uống cong bẻ thẳng được, nhưng như thế cũng không thể nào nói là cô không giống với người bình thường.
Edge nhìn cô một cái, sau đó ôm Phan Mẫn thay đổi tư thế, mông chổng về phía tước mặt cắm xuống đất… đúng đó chính xác là cô bị khiêng lên vai, tư thế như ám chỉ “Tôi không muốn nghe cô lảm nhảm nữa” . Nếu lúc này bạn học Phan Mẫn mà có máy chụp ảnh ở đây, nhất định chụp được bức ảnh để đời đó.
Bởi vì tư thế này, Phan Mẫn thấy được sau lưng quần áo của Edge, ở hai sườn chỗ xương bả vai lại cố ý để hổng hai lỗ. Đây là moden thiếu vải của người ngoài hành tinh à, vì thế nên bọn họ còn cần thêm cả áo choàng nữa?
Nghi ngờ của Phan Mẫn rất nhanh được giải đáp --.
Cô chính mắt nhìn thấy một đôi cánh màu đen to lớn như muốn che cả bầu trời mọc ra từ chỗ xương bả vai, vốn chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, bởi vì ấn tượng quá mãnh liệt,trong đầu cô nó như một pha tua chậm vậy.
Đôi cánh rộng lớn , màu đen bóng , che phủ lên vùng da mỏng , cánh dơi khổng lồ. một lực lương không biết tên bao trùm lại hai người bọn cô giống như một chiếc ô che.
Không đợi cô phản ứng lại, đã cảm thấy người đang ôm cô lực cánh tay càng mạnh mẽ, rồi sau đó trọng tâm biến hóa , trước mắt mặt biến thành bầu trời, trọng lực hư không làm người ta choáng váng cảm giác như muốn bùng nổ, Edge khiêng Phan Mẫn, vỗ cánh, chui vào cửa động đang lóe sáng.
Phan Mẫn lấy tay ôm miệng mình, bằng không cô nhất định sẽ hét lên, nếu không thì sẽ nôn ra mất, đi xe đường núi xóc nảy cũng như thế này nè.
Khi đi qua cửa động kia, trước mắt cô tối sầm lại, bầu trời bị cánh cửa kim lọai ngăn cách . Sau đó cô nhìn đỉnh động hình chóp, màu đen vô hạn không thấy đáy, đôi chỗ lại có ánh huỳnh quanh thản nhiên tản ra, giống như bầu trời đầy sao lấp lánh. Những chiếc đĩa bay hình tam giác ở đây bay qua bay lại, giống như đang vận chuyển cái gì đó.
Cho tận đến khi ở được trong này một khoảng thời gian, Phan Mẫn mới biết được thì ra những ánh sáng huỳnh quanh đó chính là rễ của thảm cỏ màu tím bên trên mặt đất, chúng nó được trồng ở đó để hấp thu năng lượng, Lá cây hấp thu năng lượng mặt trời sau đó từ bộ rễ chuyển thể thành điện năng, truyền thẳng đến bộ phận thu khí ở tầng thứ nhất, sau đó từ chỗ đó được chuyển thể thành điện bình thường phân tán đi các khu vực khác.
Tầng thứ nhất là bộ trung ương cũng chính là nơi mà Edge mở cửa đi ngang qua vừa nãy, cô phát hiện ra trong nơi đen tối nay, ngập tràn sương mù màu xanh sáng. Chỉ khi nào đi sát ngang qua cô mới cảm nhận được đó là máy bay bay qua.
Sâu hơn một chút nữa là những chiến hạm tuần tra, ánh sáng huỳnh quanh thường chiếu xuyên màn sương mù làm chói mắt.
Ngay sau đó một số tầng làm cho cô không thể nào rời mắt được,một nơi sinh sống hoàn toàn đảo lộn lại so với cuôc sống trên địa cầu.
“Nhắm mắt của cô lại.” Edge nói.
“A?” Phan Mẫn ngơ ngác trả lời.
Do không có chuẩn bị trước cô bị một luồng ánh sáng cực mạnh làm cho hoảng hốt, loạt ánh sáng này giống như đang ngưng tụ lại thành vật thể, Phan Mẫn chỉ cảm thấy ánh mắt cô như đang bốc cháy đau đớn, thân thể bị ép đến không thở nổi.
Edge chậc một tiếng, hai cánh rung lên, phát ra ít sương mù màu đen,cản trở bớt đi nguồn ánh sáng kia, hắn ta giải thích ngắn gọn:“Đây là tầng thứ sáu, nơi sinh sản của tộc chúng tôi. Nếu cô không muốn mất mạng, thì đừng có đi một mình qua chỗ này, sinh mệnh của người trái đất không chịu nổi năng lượng ở tầng này.”
Đây là lời cảnh cáo cuối cùng Phan Mẫn nghe được, cả một ngày khẩn trương cùng khiếp sợ chất đống như núi, cái nơi có ánh sáng chói mắt đau đớn này chỉ là một cọng lông chim, cô nhắm hai mắt lại. Về phần sau đó cô được di chuyển làm sao, cuộc sông tương lai sẽ như thế nào, cô không còn nhiều điều muốn hỏi nữa . Vị này thủ lĩnh này thoạt nhìn tuy rằng có hơi đáng sợ,nhưng ít nhất anh ta không có ăn cô.
Như vậy, chuyện ngày mai, thì để mai tính đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.