Chương 18
Dương Liễu Liễu
05/10/2015
Sauk hi lấy vật dụng cần thiết, mọi người quyết định đến Nha Trang bằng ô tô. Hòa vẫn mặt nặng mày nhẹ vì sự sui sẻo ban sáng. Hai chiếc xe mui trần một đỏ một cam rực rỡ phóng vụt ra khỏi gara, hòa làn xe thành phố. Dưới ánh nắng dài nhẹ cuối thu, hai chiếc xe giữa lòng đường trở nên nỏi bật. Mọi người giật mình ngơ nhác nhìn theo họ. Họ quá nổi bật.
Vì mải ngắm cảnh dọc đường nên khoảng 4h chiều họ mới đến nơi.Khách sạn họ thuê là của Thành Phong. Thành Phong đã rất lịch sự ra đón họ dù anh còn bận trăm công nghìn việc. Tất nhiên họ phải mất tiền thuê khách sạn mà lại được ở phòng VIP., rộng rãi thoáng mát. Qua cánh cửa kính có thể nhìn thấy biển và khung cảnh của toàn bộ thành phố thu vào tầm mắt. Khỏi phải nói, Trà cười tít mắt vì có anh người yêu hào phóng như vậy.
Nhân viên nhà hàng giúp họ xách hành lý lên phòng. Tám cô gái mang tám tính cách khác nhau, cá tính nổi bật giữa khách sạn. Nhân viên thấy giám đốc của mình đi cùng họ thì hồ hởi giúp đỡ họ.
Dù là tám người nhưng họ chỉ lấy một phòng cao cấp. Trà đã nói với Thành Phong từ hôm qua nên anh đã cho người chuẩn bị thêm một chiếc gường nữa. Đi tắm xong họ lăn vật lên giường ngủ. Căn bản là lúc đi đường họ đã ăn quá nhiều nên cũng không cần ăn tối nữa. Mệt rã rời, họ ngủ say đến tận sáng hôm sau.
Ánh nắng ban mai chiếu qua ô cửa kính làm họ thức giấc. Trong người ai nấy tràn đầy năng lượng. Sauk hi ăn sáng dưới đại sảnh, họ quyết định thay đồ, đi khám phá thành phố biển này. Người mặc quần sooc, áo phông, đội mũ rộng vành. Người sợ đen da, mặc váy hoa đến đầu gối, phòng khoáng, tươi mát.
Thành Phong không thể đi cùng mọi người nên đã cử hướng dẫn viên tốt nhất khách sạn đi theo họ. Mọi người đập lưng Trà, gật đầu thỏa mãn:
-Có nguoiwf yêu được đấy. Các chú rất hài lòng!
Mặt Trà đỏ lựng, sung sướng trào dâng, vỗ ngực tự hào:
-Chuyện! Người yêu em phải như thế chứ…
Hướng dẫn viên ăn nói lưu loát vừa đi vừa giới thiệu. Bon họ đang đi dọc bãi biển, ngắm nước biển xanh rờn lăn tăn xô vào bờ.
-Nha Trang là vùng đất được thiên nhiên ưu đãi về vị trí địa lý và khí hậu. Sở hữu một trong 29 vịnh đẹp nhất thế giới với diên tích 251km vuông và số dân trên 350000 người….
Mến vừa nghe vừa gật gù. Dú sao cô cũng khâm phục người hướng dẫn viên này. Công nhận họ học lịch sử và địa lý siêu thật –hai môn mà ngày xưa cô phải cố gắng mãi mỡi được 5 điểm.
Mọi người nhìn khuôn mặt biểu cảm của mến, gật đầu đồng thuận. Dọc bờ biển khoảng nửa tiếng. Đúng 8h45, họ đến viện Hải Dương học. Một trong những viện khoa học nghiên cứu và bảo tồn sinh vật biển lớn nhất Đông Dương. Ai cũng há hốc miệng, chạm tay vào kính, tròn mắt nhìn những sinh vật biển đang bơi lội bên trong. Thế giới ngầm dưới biển thu vào tầm mắt họ. Hướng dẫn viên chỉ tay dẫn họ đi, vừa đi vừa giới thiệu.
-Ở đây du khách sẽ được tận mắt chime ngưỡng hơn 20 nghìn mẫu vật và hàng ngàn sinh vật biển cùng với những công cụ và phương thúc đánh bắt của người dân bản địa.
Quả thật không hổ danh. Đến cả người ban đầu không đồng ý đi như Hòa và Ánh lại lanh chanh hào hứng nhất hội.
Khoảng 9h30, họ rời viện Hải Dương học đến thăm một ngôi chùa có lịch sử hơn 100 năm. Đó là chùa Long Sơn, ngôi chùa lớn nhất Nha Trang. Liễu hào hứng đến nỗi chụp một lúc hết 1 phần 4 cuốn phim. Kiến trúc phật giáo không thể khiến người ta thôi trầm trồ chiêm ngưỡng một cách say mê.
Sau hơn một tiếng tham quan chùa, điêm đén tiếp theo của họ là nhà thờ núi, ngôi nhà thờ được làm hoàn toàn bằng đá theo kiến trúc của Pháp. Vì chỉ ở đây hai ngày nên cả hội quyết định sẽ tham quan hết mọi nơ trong ngày hôm nay. Ai cũng tiếc hùi hụi vì sao không xin nghỉ lâu hơn chơi cho thoải mái nhưng công việc của mọi người cứ ập ddaaens.
Trước khi về ăn trưa, mọi người đến thăm hòn Chồng. Hòn Chồng là thắng cảnh tự nhiên nằm ở phía Bắc thành phố. Ở đây cách vài bước là song biển hoặc chân đồi. Người hướng dẫn viên kể lại truyền thuyết Hòn Chồng cho họ nghe.
-Ở đây, người dân bản địa truyền tai nhau về người khổng lồ đã đặt chân đến nơi đây để xây dựng lên vinh Nha Trang. Một hôm người khổng lồ ngồi câu cá nơi đây. Có một con cá khổng lổ cắn câu, lôi đi. Ông phải kéo lại, một tay cầm cần, tay kia tì vảo tảng đá lấy đà khiến bàn ấn vào núi đá để lại giấu tích như bây giờ.
Cả hội chạm tay vào vết tích trên bề mặt đá, ngắm những chồng đá lớn nằm đè lên nhau. Liễu được bữa chụp mỏi tay cho mọi người. Hội đi dạo quanh đó thêm vòng nữa. Người tiếp viên cũng đá thấm mồ hôi nhưng vẫn vui vẻ trò truyện.
-Theo một truyền thuyết khác. Xưa có người khổng lồ đi du ngoạn xứ này, gặp bầy tiên nữ đang tắm. Ông dừng lại ngắm say sưa và vô tình trượt ngã. Ông vội bám vào núi đá khiến sườn núi đổ xuống để lại vết tay hằn trên đá.
Hòa nghe xong phán với vẻ mặt ngán ngẩm:
-Đồ háo sắc. Không bị đá đè chết là may đấy.
Dưới cái nắng trưa, ai nấy nhăn mặt, mồ hôi lăn xuống áo. Cả hội quyết định đi ăn ở ,ột nhà hàng trong thành phố. Họ vừa ăn lẩu cá vừa tranh nhau xem những tấm ảnh chụp được.
-Đẹp quá!
Oanh gật đầu: -Không uổng chuyến đi này. Nếu có thời gian nhất định phải tìm hiểu kĩ hơn.
Buổi chiều, sau khi thăm tiếp vài nơi trong thành phố, cả hội đi tắm biển. Nước biển trong xanh, mát rượu, bờ cát vàng mịn màng thoai thoải dễ chịu. Nằm trên ghế dài, uống nước dừa. Chẳng còn gì tuyệt vời hơn thế.
Hoàng hôn buông xuống. Ánh nắng tím nhạt làm mặt biển lấp lánh. Mọi người nắm tay nhau đi trên bờ biển. Làn sóng mát lành trườn qua kẽ chân, buồn buồn như rắn bò. Nắm tay nhau, dựa vào nhau, cùng ngắm hoàng hôn. Trong lòng ai nấy ấm áp đến lạ kì. Trước đây, trải qua bao khó khăn, sự ngăn cấm của bố mẹ, họ mới được ở bên nhau. Trong lúc hạnh phúc như thế này, nỗi lo lắng lỡ phải xa nhau làm họ buồn hơn hết.
Im lặng thưởng thức bức tranh thiên nhiên ban tặng. Một lúc sau bóng tối bao trùm, họ mói trở về khách sạn. Đi bộ cả ngày, ai nấy chân tay rã rời, mệt mỏi lao vào phòng tắm rửa. Hơn 7h tối, mọi người cơ bản đã tắm xong. Trà mặc chiếc áo phông ngắn tay dài đến lưng đùi, để lộ đôi chân thon trắng trẻo. Mến mặc chiếc váy mỏng đến đầu gối. Oanh mặc bộ đồ con gấu màu hồng chấm bi dễ thương. Còn lại chủ yếu là quần sooc ngắn, áo phông in hình thù lộn xộn.
Trang đã gọi sẵn đồ ăn mang lên phòng, vì cứ nghĩ đến việc xuống đại sảnh họ lại thấy đau chân. Đi bộ cả ngày làm ai nấy ăn cơm cực kì ngon miệng. Mọi người đang ăn thì Phong mở cửa đi vào. Anh cười rất than thiện, kéo ghế ngồi cạnh Trà. Mắt anh thể hiện ý cười vì phát hiện cô chỉ mặc áo phông trùng. Ngồi lên ghế nên áo phông co lên để lộ cặp đùi bắt mắt. Trà nhận ra ý cười của anh liền nhăn mặt quát:
-Đồ biến thái! Nhìn cái gì?
Phong chẳng ngại ngần, cười rất tự nhiên, vừa làm vẻ mặt ngây thơ:
-Anh nhìn cái gì cơ?
Mọi người liền đồng loạt chiếu tướng lên cặp đôi đang lừ mắt nhìn nhau kia. Mến nheo mắt cười rất đểu:
-Nói xem hai người đã làm chuyện đó chưa?
Trà giật mình xua tay, đỏ bừng mặt:
-Không có gì đâu. Bọn tớ chưa làm gì cả. Tình yêu bọn tớ còn trong sáng lắm nha, đừng nghĩ bậy.
Cả hội cười. Giờ còn có cả thể loại “tình yêu trong sáng lắm nha” nữa.Phong cười khổ vì câu giải thích của Trà. Đứng là trẻ con, anh lắc đầu cười:
-Bao giờ em mới lớn đây?
Huyền vừa cắt đĩa bò bít tết vừa cười tủm tỉm:
-Thế hai người định bao giờ kết hôn?
Trà lắc đầu rất nghiêm túc: -Sẽ không kết hôn…
Thành Phong nhìn cô, thắc mắc: -Tại sao? Kết hôn tốt mà…
-Em chỉ muốn yêu thôi. Kết hôn ràng buộc lắm, em không thích. Với lại anh đi suốt ngày, em không muốn ở nhà một mình.
Phong nhăn mặt vẻ không vui. Liễu bĩu môi cười với Phong:
-Khổ than cậu thật đấy. Vấn đề đó cậu không phải lo, chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt một chút là có người tình nguyện dâng hiến hết.
Trà xám mắt, quát lớn:
-Liễu! Cậu nghĩ tớ thế nào mà chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt là tình nguyện dâng hiến chứ?
Vì nhịn cười nên ai nấy bị nghẹn thức ăn, họ sặc sụa. Giải quyết xong đống đồ ăn, mọi người chống tay lên nghe tình sử lần đầu gặp của Phong và Trà…
Vì mải ngắm cảnh dọc đường nên khoảng 4h chiều họ mới đến nơi.Khách sạn họ thuê là của Thành Phong. Thành Phong đã rất lịch sự ra đón họ dù anh còn bận trăm công nghìn việc. Tất nhiên họ phải mất tiền thuê khách sạn mà lại được ở phòng VIP., rộng rãi thoáng mát. Qua cánh cửa kính có thể nhìn thấy biển và khung cảnh của toàn bộ thành phố thu vào tầm mắt. Khỏi phải nói, Trà cười tít mắt vì có anh người yêu hào phóng như vậy.
Nhân viên nhà hàng giúp họ xách hành lý lên phòng. Tám cô gái mang tám tính cách khác nhau, cá tính nổi bật giữa khách sạn. Nhân viên thấy giám đốc của mình đi cùng họ thì hồ hởi giúp đỡ họ.
Dù là tám người nhưng họ chỉ lấy một phòng cao cấp. Trà đã nói với Thành Phong từ hôm qua nên anh đã cho người chuẩn bị thêm một chiếc gường nữa. Đi tắm xong họ lăn vật lên giường ngủ. Căn bản là lúc đi đường họ đã ăn quá nhiều nên cũng không cần ăn tối nữa. Mệt rã rời, họ ngủ say đến tận sáng hôm sau.
Ánh nắng ban mai chiếu qua ô cửa kính làm họ thức giấc. Trong người ai nấy tràn đầy năng lượng. Sauk hi ăn sáng dưới đại sảnh, họ quyết định thay đồ, đi khám phá thành phố biển này. Người mặc quần sooc, áo phông, đội mũ rộng vành. Người sợ đen da, mặc váy hoa đến đầu gối, phòng khoáng, tươi mát.
Thành Phong không thể đi cùng mọi người nên đã cử hướng dẫn viên tốt nhất khách sạn đi theo họ. Mọi người đập lưng Trà, gật đầu thỏa mãn:
-Có nguoiwf yêu được đấy. Các chú rất hài lòng!
Mặt Trà đỏ lựng, sung sướng trào dâng, vỗ ngực tự hào:
-Chuyện! Người yêu em phải như thế chứ…
Hướng dẫn viên ăn nói lưu loát vừa đi vừa giới thiệu. Bon họ đang đi dọc bãi biển, ngắm nước biển xanh rờn lăn tăn xô vào bờ.
-Nha Trang là vùng đất được thiên nhiên ưu đãi về vị trí địa lý và khí hậu. Sở hữu một trong 29 vịnh đẹp nhất thế giới với diên tích 251km vuông và số dân trên 350000 người….
Mến vừa nghe vừa gật gù. Dú sao cô cũng khâm phục người hướng dẫn viên này. Công nhận họ học lịch sử và địa lý siêu thật –hai môn mà ngày xưa cô phải cố gắng mãi mỡi được 5 điểm.
Mọi người nhìn khuôn mặt biểu cảm của mến, gật đầu đồng thuận. Dọc bờ biển khoảng nửa tiếng. Đúng 8h45, họ đến viện Hải Dương học. Một trong những viện khoa học nghiên cứu và bảo tồn sinh vật biển lớn nhất Đông Dương. Ai cũng há hốc miệng, chạm tay vào kính, tròn mắt nhìn những sinh vật biển đang bơi lội bên trong. Thế giới ngầm dưới biển thu vào tầm mắt họ. Hướng dẫn viên chỉ tay dẫn họ đi, vừa đi vừa giới thiệu.
-Ở đây du khách sẽ được tận mắt chime ngưỡng hơn 20 nghìn mẫu vật và hàng ngàn sinh vật biển cùng với những công cụ và phương thúc đánh bắt của người dân bản địa.
Quả thật không hổ danh. Đến cả người ban đầu không đồng ý đi như Hòa và Ánh lại lanh chanh hào hứng nhất hội.
Khoảng 9h30, họ rời viện Hải Dương học đến thăm một ngôi chùa có lịch sử hơn 100 năm. Đó là chùa Long Sơn, ngôi chùa lớn nhất Nha Trang. Liễu hào hứng đến nỗi chụp một lúc hết 1 phần 4 cuốn phim. Kiến trúc phật giáo không thể khiến người ta thôi trầm trồ chiêm ngưỡng một cách say mê.
Sau hơn một tiếng tham quan chùa, điêm đén tiếp theo của họ là nhà thờ núi, ngôi nhà thờ được làm hoàn toàn bằng đá theo kiến trúc của Pháp. Vì chỉ ở đây hai ngày nên cả hội quyết định sẽ tham quan hết mọi nơ trong ngày hôm nay. Ai cũng tiếc hùi hụi vì sao không xin nghỉ lâu hơn chơi cho thoải mái nhưng công việc của mọi người cứ ập ddaaens.
Trước khi về ăn trưa, mọi người đến thăm hòn Chồng. Hòn Chồng là thắng cảnh tự nhiên nằm ở phía Bắc thành phố. Ở đây cách vài bước là song biển hoặc chân đồi. Người hướng dẫn viên kể lại truyền thuyết Hòn Chồng cho họ nghe.
-Ở đây, người dân bản địa truyền tai nhau về người khổng lồ đã đặt chân đến nơi đây để xây dựng lên vinh Nha Trang. Một hôm người khổng lồ ngồi câu cá nơi đây. Có một con cá khổng lổ cắn câu, lôi đi. Ông phải kéo lại, một tay cầm cần, tay kia tì vảo tảng đá lấy đà khiến bàn ấn vào núi đá để lại giấu tích như bây giờ.
Cả hội chạm tay vào vết tích trên bề mặt đá, ngắm những chồng đá lớn nằm đè lên nhau. Liễu được bữa chụp mỏi tay cho mọi người. Hội đi dạo quanh đó thêm vòng nữa. Người tiếp viên cũng đá thấm mồ hôi nhưng vẫn vui vẻ trò truyện.
-Theo một truyền thuyết khác. Xưa có người khổng lồ đi du ngoạn xứ này, gặp bầy tiên nữ đang tắm. Ông dừng lại ngắm say sưa và vô tình trượt ngã. Ông vội bám vào núi đá khiến sườn núi đổ xuống để lại vết tay hằn trên đá.
Hòa nghe xong phán với vẻ mặt ngán ngẩm:
-Đồ háo sắc. Không bị đá đè chết là may đấy.
Dưới cái nắng trưa, ai nấy nhăn mặt, mồ hôi lăn xuống áo. Cả hội quyết định đi ăn ở ,ột nhà hàng trong thành phố. Họ vừa ăn lẩu cá vừa tranh nhau xem những tấm ảnh chụp được.
-Đẹp quá!
Oanh gật đầu: -Không uổng chuyến đi này. Nếu có thời gian nhất định phải tìm hiểu kĩ hơn.
Buổi chiều, sau khi thăm tiếp vài nơi trong thành phố, cả hội đi tắm biển. Nước biển trong xanh, mát rượu, bờ cát vàng mịn màng thoai thoải dễ chịu. Nằm trên ghế dài, uống nước dừa. Chẳng còn gì tuyệt vời hơn thế.
Hoàng hôn buông xuống. Ánh nắng tím nhạt làm mặt biển lấp lánh. Mọi người nắm tay nhau đi trên bờ biển. Làn sóng mát lành trườn qua kẽ chân, buồn buồn như rắn bò. Nắm tay nhau, dựa vào nhau, cùng ngắm hoàng hôn. Trong lòng ai nấy ấm áp đến lạ kì. Trước đây, trải qua bao khó khăn, sự ngăn cấm của bố mẹ, họ mới được ở bên nhau. Trong lúc hạnh phúc như thế này, nỗi lo lắng lỡ phải xa nhau làm họ buồn hơn hết.
Im lặng thưởng thức bức tranh thiên nhiên ban tặng. Một lúc sau bóng tối bao trùm, họ mói trở về khách sạn. Đi bộ cả ngày, ai nấy chân tay rã rời, mệt mỏi lao vào phòng tắm rửa. Hơn 7h tối, mọi người cơ bản đã tắm xong. Trà mặc chiếc áo phông ngắn tay dài đến lưng đùi, để lộ đôi chân thon trắng trẻo. Mến mặc chiếc váy mỏng đến đầu gối. Oanh mặc bộ đồ con gấu màu hồng chấm bi dễ thương. Còn lại chủ yếu là quần sooc ngắn, áo phông in hình thù lộn xộn.
Trang đã gọi sẵn đồ ăn mang lên phòng, vì cứ nghĩ đến việc xuống đại sảnh họ lại thấy đau chân. Đi bộ cả ngày làm ai nấy ăn cơm cực kì ngon miệng. Mọi người đang ăn thì Phong mở cửa đi vào. Anh cười rất than thiện, kéo ghế ngồi cạnh Trà. Mắt anh thể hiện ý cười vì phát hiện cô chỉ mặc áo phông trùng. Ngồi lên ghế nên áo phông co lên để lộ cặp đùi bắt mắt. Trà nhận ra ý cười của anh liền nhăn mặt quát:
-Đồ biến thái! Nhìn cái gì?
Phong chẳng ngại ngần, cười rất tự nhiên, vừa làm vẻ mặt ngây thơ:
-Anh nhìn cái gì cơ?
Mọi người liền đồng loạt chiếu tướng lên cặp đôi đang lừ mắt nhìn nhau kia. Mến nheo mắt cười rất đểu:
-Nói xem hai người đã làm chuyện đó chưa?
Trà giật mình xua tay, đỏ bừng mặt:
-Không có gì đâu. Bọn tớ chưa làm gì cả. Tình yêu bọn tớ còn trong sáng lắm nha, đừng nghĩ bậy.
Cả hội cười. Giờ còn có cả thể loại “tình yêu trong sáng lắm nha” nữa.Phong cười khổ vì câu giải thích của Trà. Đứng là trẻ con, anh lắc đầu cười:
-Bao giờ em mới lớn đây?
Huyền vừa cắt đĩa bò bít tết vừa cười tủm tỉm:
-Thế hai người định bao giờ kết hôn?
Trà lắc đầu rất nghiêm túc: -Sẽ không kết hôn…
Thành Phong nhìn cô, thắc mắc: -Tại sao? Kết hôn tốt mà…
-Em chỉ muốn yêu thôi. Kết hôn ràng buộc lắm, em không thích. Với lại anh đi suốt ngày, em không muốn ở nhà một mình.
Phong nhăn mặt vẻ không vui. Liễu bĩu môi cười với Phong:
-Khổ than cậu thật đấy. Vấn đề đó cậu không phải lo, chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt một chút là có người tình nguyện dâng hiến hết.
Trà xám mắt, quát lớn:
-Liễu! Cậu nghĩ tớ thế nào mà chỉ cần dỗ ngon dỗ ngọt là tình nguyện dâng hiến chứ?
Vì nhịn cười nên ai nấy bị nghẹn thức ăn, họ sặc sụa. Giải quyết xong đống đồ ăn, mọi người chống tay lên nghe tình sử lần đầu gặp của Phong và Trà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.