Chương 31
Dương Liễu Liễu
05/10/2015
Có những chuyện quả thật không lường trước được. Trà xin nghỉ việ để ngày ngày bên cạnh Thành Phong, Anh vẫn chưa tỉnh. Liễu cũng chưa có chuyển biến gì. Cô ăn ở bệnh viện, ngủ ở bệnh viện. Trò truyện với Thành Phong một lúc thì sang đọc báo cho Liễu nghe. Mệt mỏi vô cùng.
Một thánh trôi qua, anh vẫn nằm im trên giường. Chẳng thể mở mắt ra nhìn cô.
Nỗi tuyệt vọng càng ngày càng lấn sâu vào trong cô. Cô sợ, sợ mất bạn, sợ mất người yêu. Sợ hai người cô yêu nhất trên thế giới này mãi mãi không tỉnh.
Mọi người căng thẳng, ánh mắt u sầu nhìn nhau. Cứ thế này chắc họ phát điên lên mất. Ông trời true họ ác quá. Đêm mưa to, trời lạnh buốt. Chưa bao giờ mùa đông Hà Nội lại lạnh như vậy. Nỗi bi ai xâm chiếm cả tâm hồn.
Một tháng trôi qua rồi. Mỗi ngày nhìn hai người im lìm nằm trên giường, cô lại thấy bất lực. Sự mệt mỏi chán trường cả linh hồn và thể xác. Cô sợ cô sẽ quỵ xuống, sẽ gục xuống trước khi một trong hai người dó tỉnh lại.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Liễu nằm im trên giường, khuôn mặt tráng nhợt nhạt. Dù cô có nói gì đáp lại thì đó vẫn là khuôn mặt của cô. Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với những người cô êu như vậy?
Tiếng mưa rào rào, giật khung cửa kính. Chớp thỉnh thoảng rạch sáng cả bầu trời rồi ngay sau đó tiếng nổ vang lên. Trà kinh hoàng, khuôn mặt trắng bệch sợ hãi. Cô ôm lấy người Liễu mà khóc. Bao đêm cô cầu xin Liễu hãy tỉnh lại, nhưng vẫn là nỗi cô đơn trống trải. Cô đẩy thùi thụi vào người Liễu, vừa khóc vừa chửi:
-Đồ bạn tồi. Đồ xấu xa. Mau tỉnh lại cho tớ. Huh…huh… Đồ lừa đảo. Cậu bảo tớ chỉ cần ở bên cậu, sẽ được bình yên. Cậu lừa đảo. Cậu mau tỉnh lại đi.. Huh…huh…
Có tiếng nhỏ nhẹ thì thầm vang lên:
-Đừng… khóc…Đừng… khóc…
Trà nín bặt. Cô không nghe lầm chứ? Bàn tay cô cầm chặt bàn tay Liễu. Cô nhìn chằm chằm. Tay Liễu cử động cầm chặt tay cô. Trà bất giác đưa tay lên miệng, kinh ngạc không nói lên lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu.
Đôi mắt nhấp nháy rồi mở ra, miệng Liễu yếu ơt thì thào:
-Đừng khóc..
Trà cười, không biết phải diễn tả thế nào. Cô lao thẳng ra hành lang hét lên:
-Bác sĩ! Mọi người ơi! Liễu tỉnh rồi. Liễu tỉnh rồi, tỉnh thật rồi.
Bác sĩ khám một lượt cho Liều, khẳng định không còn vấn đề gì nữa. Việc bây giờ là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thôi. Sauk hi gặp tất cả mọi người, Liễu chỉ nói được một câu:
-Hì! Cả nhà.
Nói xong thì lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm hôm ấy, mọi người háo hức, không ai ngủ được.
Một thánh trôi qua, anh vẫn nằm im trên giường. Chẳng thể mở mắt ra nhìn cô.
Nỗi tuyệt vọng càng ngày càng lấn sâu vào trong cô. Cô sợ, sợ mất bạn, sợ mất người yêu. Sợ hai người cô yêu nhất trên thế giới này mãi mãi không tỉnh.
Mọi người căng thẳng, ánh mắt u sầu nhìn nhau. Cứ thế này chắc họ phát điên lên mất. Ông trời true họ ác quá. Đêm mưa to, trời lạnh buốt. Chưa bao giờ mùa đông Hà Nội lại lạnh như vậy. Nỗi bi ai xâm chiếm cả tâm hồn.
Một tháng trôi qua rồi. Mỗi ngày nhìn hai người im lìm nằm trên giường, cô lại thấy bất lực. Sự mệt mỏi chán trường cả linh hồn và thể xác. Cô sợ cô sẽ quỵ xuống, sẽ gục xuống trước khi một trong hai người dó tỉnh lại.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Liễu nằm im trên giường, khuôn mặt tráng nhợt nhạt. Dù cô có nói gì đáp lại thì đó vẫn là khuôn mặt của cô. Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với những người cô êu như vậy?
Tiếng mưa rào rào, giật khung cửa kính. Chớp thỉnh thoảng rạch sáng cả bầu trời rồi ngay sau đó tiếng nổ vang lên. Trà kinh hoàng, khuôn mặt trắng bệch sợ hãi. Cô ôm lấy người Liễu mà khóc. Bao đêm cô cầu xin Liễu hãy tỉnh lại, nhưng vẫn là nỗi cô đơn trống trải. Cô đẩy thùi thụi vào người Liễu, vừa khóc vừa chửi:
-Đồ bạn tồi. Đồ xấu xa. Mau tỉnh lại cho tớ. Huh…huh… Đồ lừa đảo. Cậu bảo tớ chỉ cần ở bên cậu, sẽ được bình yên. Cậu lừa đảo. Cậu mau tỉnh lại đi.. Huh…huh…
Có tiếng nhỏ nhẹ thì thầm vang lên:
-Đừng… khóc…Đừng… khóc…
Trà nín bặt. Cô không nghe lầm chứ? Bàn tay cô cầm chặt bàn tay Liễu. Cô nhìn chằm chằm. Tay Liễu cử động cầm chặt tay cô. Trà bất giác đưa tay lên miệng, kinh ngạc không nói lên lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu.
Đôi mắt nhấp nháy rồi mở ra, miệng Liễu yếu ơt thì thào:
-Đừng khóc..
Trà cười, không biết phải diễn tả thế nào. Cô lao thẳng ra hành lang hét lên:
-Bác sĩ! Mọi người ơi! Liễu tỉnh rồi. Liễu tỉnh rồi, tỉnh thật rồi.
Bác sĩ khám một lượt cho Liều, khẳng định không còn vấn đề gì nữa. Việc bây giờ là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thôi. Sauk hi gặp tất cả mọi người, Liễu chỉ nói được một câu:
-Hì! Cả nhà.
Nói xong thì lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Cả đêm hôm ấy, mọi người háo hức, không ai ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.