Chương 34
Dương Liễu Liễu
05/10/2015
Đã hai ngày trôi qua. Sao vẫn chưa thấy ông Tôn liên lạc. Trà sốt ruột. Mọi người đành phải cùng Trà đến biệt thự của Thành Phong. Ngôi biệt thự to và rộng rãi ở ngoài ngoại ô. Ông Tôn hơi bất ngờ rồi dẫn mọi người vào trong.
Trà bấm tay mình in vết. Mọi người vỗ vai bảo cô hãy yên tâm. Họ đến phòng khách thì gặp bố mẹ Thành Phong. Mọi người cúi đầu chào, yên lặng. Một hàng người hầu đứng sau hai người. Trông họ có vẻ mệt mỏi. Trà tiến lại gần, giọng nhỏ nhẹ:
-Hai bác, cháu lên thăm Thành Phong được không?
Phu nhân im lặng chẳng nói gì. Bố anh thì vẫn lạnh lùng nhưng gật đầu. Trà theo ông Tôn lên phòng anh, còn mọi người thì ngồi lại dưới phòng khách.
Hành lang khu biệt thự cứ một đoạn lại gặp một người hầu. Dù là ban ngày nhưng hành lang dẫn lên phòng anh lại tối mờ, lạnh lẽo và vô vị. Ông Tôn đăm chiêu nói với cô:
-Từ lúc ở bệnh viện về, cậu chủ chưa ăn gì. Chỉ cần có người bước vào liền bị cậu dọa rồi đuổi ra.
Lòng cô dội lên sự xót xa khôn tả. Cô cắn cắn môi gật đầu:
-Cháu biết rồi. Cháu sẽ cố gắng khuyên anh ấy.
Dẫn cô đến trước cửa phòng anh, ông Tôn lại quay đi làm việc của mình. cô run run cầm nắm cửa. Phong của cô đang ở trong đó. Tại sao cô thấy lòng mình chán ngắt vậy…Cô hít thở sâu, mở cửa bước vào.
Phong đứng gần lan can phòng anh ấy. Dù không bật đèn nhưng cô thấy anh mặc áo tối màu. Hai tay xỏ túi quần nhìn ra ngoài trời. Người anh toát ra sự lạn lẽo cô đơn.
Nghe tiếng mở cửa, anh trầm giọng quát:
-Đi ra!
Tim cô run lẩy bẩy. ô căng mắt nhìn đống vỡ vụn dưới đất, nhẹ nhàng bước qua. Không nghe tiếng đóng cửa, anh quát lần nữa:
-Đi ra ngoài ngay!
Chân cô tê cứng lại. Giọng cô nhẹ vang lên:
-Phong… là em..
Giọng nói của cô làm tim anh tê cứng. Ở bệnh viện tỉnh lại, người đầu tiên anh gọi tên là cô. Nhìn bóng hình trong gương, trái tim anh rơi vào vực thẳm. Dù Trà chấp nhận anh nhưng anh lại không thể chấp nhận mình. Vì anh là người kiếm tím sự hoàn mĩ. Phong thâm trầm. Trà bước đến sau lưng anh, tấm lưng rộng rãi, ấm áp. Cô vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, dùi dụi vào lưng anh:
-Phong! Em đến rồi.
Anh nghe thấy được tiếng tim đập nhanh của cô và của cả bản thân mình. Tiếng nói này, mùi hương này, anh đều khao khát. Nhưng bây giờ anh có thể làm chủ nó không? Anh vẫn đứng yên nhưng giọng lạnh lùng:
-Vê đi!
Cô im lặng.
Bàn tay lạnh ngắt của anh gỡ tay cô ra khỏi người mình. Trà giật mình, ngơ ngác, hoảng loạn ôm chặt lấy anh. Nếu buông tay, cô sợ sẽ không đủ can đảm nắm lại nữa.
Anh đau đớn nhưng gỡ thật mạnh tay cô ra, lạnh lùng quát:
-Anh nói em về đi cơ mà.
Trà chới với ngã xuống sàn, nước mắt giàn giụa nhìn người con trai không quay đầu lại. Mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn ghim vào tay cô. Ánh sáng mờ mờ soi dòng máu chảy. Cô rên khe khẽ.
Cô đau, anh còn đau hơn cô.
Tiếng anh lại lạnh lùng quát lên:
-Ông Tôn! Ông Tôn..!
Ông Tôn hốt hoảng chạy vào:
-Cậu chủ?
-Đưa cô ấy ra ngoài. Từ nay không được để cô ấy bước chân vào đây.
Cô nghẹn giọng không thốt lên lời. Lắc đầu bất lực nìn ông Tôn. Ông Tôn cũng rất khó khăn nhưng phải làm theo cậu chủ. Cô lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
-Cháu không đi! Cháu không đi! Đừng bắt cháu đi mà. Huh…huh…
-Cô đứng lên đi. Để cậu chủ nghĩ thông suốt rồi sẽ đến tìm cô. Tiếng anh lạnh lùng cắt ngang:
-Chia tay đi.
Cô nghẹn nước mắt mà thét lên:
-Tại sao? Tại sao chứ? Tên đểu cáng, đồ xấu xa. Chỉ bị hủy dung nhan mà anh thành ra thế này sao? Tình cảm 4 năm của chúng ta tại sao anh lại dễ dàng buông tha như vậy. Hay tình yêu của anh chỉ thế thôi. Chỉ cần gặp khó khăn là anh buông tay em… Em hận anh. Sao anh không nghĩ cho em…
Ông Tôn dìu cô bước ra khỏi phòng.
Em hận anh cũng được, ghét anh cũng được.
Anh nhìn theo bóng dáng hao gầy của cô mà đau lòng. Giọt nước mắt theo cô mà chảy xuống.
Anh dễ dàng buông tay sao?
Chỉ gặp trở ngại là anh buông tay sao?
Anh hèn nhát nhưng anh yêu em…
Trà bấm tay mình in vết. Mọi người vỗ vai bảo cô hãy yên tâm. Họ đến phòng khách thì gặp bố mẹ Thành Phong. Mọi người cúi đầu chào, yên lặng. Một hàng người hầu đứng sau hai người. Trông họ có vẻ mệt mỏi. Trà tiến lại gần, giọng nhỏ nhẹ:
-Hai bác, cháu lên thăm Thành Phong được không?
Phu nhân im lặng chẳng nói gì. Bố anh thì vẫn lạnh lùng nhưng gật đầu. Trà theo ông Tôn lên phòng anh, còn mọi người thì ngồi lại dưới phòng khách.
Hành lang khu biệt thự cứ một đoạn lại gặp một người hầu. Dù là ban ngày nhưng hành lang dẫn lên phòng anh lại tối mờ, lạnh lẽo và vô vị. Ông Tôn đăm chiêu nói với cô:
-Từ lúc ở bệnh viện về, cậu chủ chưa ăn gì. Chỉ cần có người bước vào liền bị cậu dọa rồi đuổi ra.
Lòng cô dội lên sự xót xa khôn tả. Cô cắn cắn môi gật đầu:
-Cháu biết rồi. Cháu sẽ cố gắng khuyên anh ấy.
Dẫn cô đến trước cửa phòng anh, ông Tôn lại quay đi làm việc của mình. cô run run cầm nắm cửa. Phong của cô đang ở trong đó. Tại sao cô thấy lòng mình chán ngắt vậy…Cô hít thở sâu, mở cửa bước vào.
Phong đứng gần lan can phòng anh ấy. Dù không bật đèn nhưng cô thấy anh mặc áo tối màu. Hai tay xỏ túi quần nhìn ra ngoài trời. Người anh toát ra sự lạn lẽo cô đơn.
Nghe tiếng mở cửa, anh trầm giọng quát:
-Đi ra!
Tim cô run lẩy bẩy. ô căng mắt nhìn đống vỡ vụn dưới đất, nhẹ nhàng bước qua. Không nghe tiếng đóng cửa, anh quát lần nữa:
-Đi ra ngoài ngay!
Chân cô tê cứng lại. Giọng cô nhẹ vang lên:
-Phong… là em..
Giọng nói của cô làm tim anh tê cứng. Ở bệnh viện tỉnh lại, người đầu tiên anh gọi tên là cô. Nhìn bóng hình trong gương, trái tim anh rơi vào vực thẳm. Dù Trà chấp nhận anh nhưng anh lại không thể chấp nhận mình. Vì anh là người kiếm tím sự hoàn mĩ. Phong thâm trầm. Trà bước đến sau lưng anh, tấm lưng rộng rãi, ấm áp. Cô vòng tay ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, dùi dụi vào lưng anh:
-Phong! Em đến rồi.
Anh nghe thấy được tiếng tim đập nhanh của cô và của cả bản thân mình. Tiếng nói này, mùi hương này, anh đều khao khát. Nhưng bây giờ anh có thể làm chủ nó không? Anh vẫn đứng yên nhưng giọng lạnh lùng:
-Vê đi!
Cô im lặng.
Bàn tay lạnh ngắt của anh gỡ tay cô ra khỏi người mình. Trà giật mình, ngơ ngác, hoảng loạn ôm chặt lấy anh. Nếu buông tay, cô sợ sẽ không đủ can đảm nắm lại nữa.
Anh đau đớn nhưng gỡ thật mạnh tay cô ra, lạnh lùng quát:
-Anh nói em về đi cơ mà.
Trà chới với ngã xuống sàn, nước mắt giàn giụa nhìn người con trai không quay đầu lại. Mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn ghim vào tay cô. Ánh sáng mờ mờ soi dòng máu chảy. Cô rên khe khẽ.
Cô đau, anh còn đau hơn cô.
Tiếng anh lại lạnh lùng quát lên:
-Ông Tôn! Ông Tôn..!
Ông Tôn hốt hoảng chạy vào:
-Cậu chủ?
-Đưa cô ấy ra ngoài. Từ nay không được để cô ấy bước chân vào đây.
Cô nghẹn giọng không thốt lên lời. Lắc đầu bất lực nìn ông Tôn. Ông Tôn cũng rất khó khăn nhưng phải làm theo cậu chủ. Cô lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
-Cháu không đi! Cháu không đi! Đừng bắt cháu đi mà. Huh…huh…
-Cô đứng lên đi. Để cậu chủ nghĩ thông suốt rồi sẽ đến tìm cô. Tiếng anh lạnh lùng cắt ngang:
-Chia tay đi.
Cô nghẹn nước mắt mà thét lên:
-Tại sao? Tại sao chứ? Tên đểu cáng, đồ xấu xa. Chỉ bị hủy dung nhan mà anh thành ra thế này sao? Tình cảm 4 năm của chúng ta tại sao anh lại dễ dàng buông tha như vậy. Hay tình yêu của anh chỉ thế thôi. Chỉ cần gặp khó khăn là anh buông tay em… Em hận anh. Sao anh không nghĩ cho em…
Ông Tôn dìu cô bước ra khỏi phòng.
Em hận anh cũng được, ghét anh cũng được.
Anh nhìn theo bóng dáng hao gầy của cô mà đau lòng. Giọt nước mắt theo cô mà chảy xuống.
Anh dễ dàng buông tay sao?
Chỉ gặp trở ngại là anh buông tay sao?
Anh hèn nhát nhưng anh yêu em…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.