Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Chương 37

Dương Liễu Liễu

05/10/2015

Ánh cảm than: -Thế là còn 6 người.

-Trà! Chẳng phải cậu muốn đi gặp Phong hay sao? Để bọn mình đưa đi. Nất hai người rồi, cũng chẳng có hứng dao phố nữa.

Trà yên lặng gật đầu.

Quản gia Tôn đem rất nhiều loại bánh ra mời mọi người. Ai cũng vui vẻ cả. Trà nhìn lên phía cầu thang lưỡng lự. Trang ấn nhẹ miếng bánh vào miệng Trà, vỗ vai khích lệ:

-Can đảm lên. Nếu anh ta dám đuổi cậu về thì cứ nằm lì ở đấy, không chịu đi. Nếu anh ta dám đánh cậu thì gọi bọn tớ, bọn tớ sẽ cho anh ta một trận.

Ông Tôn gật đầu:

-Mấy ngày cậu chủ cũng chẳng ăn gì. Tiểu thư cố gắng lên.

Trà học điệu hất tóc của Mến, gật mạnh cái đầu:

-Cậu ta không lì bằng tớ, không bướng bằng tớ, tớ lại có cả một hậu phương vững chắc nữa. Sợ gì chứ? Nếu anh ta không thèm nghe lời tớ, tớ sẽ trói anh ta lại, đánh cho một trận nên thân.

Trà khi anh dũng bước đi, Trà quay lại hẹn ông Tôn:

-Dù Phong gọi ông cũng đừng lên, cháu sẽ xử lý gọn ghẽ. Nếu anh ta dám đuổi việc ông, cháu sẽ tìm việc làm cho ông.

Ông Tôn cười xòa:

-Cậu chủ sẽ không đuổi việc ông đâu. Đừng lo!

Một lần nữa, Trà bước vào hành lang u tối và lạnh ngắt. Trước cửa phòng anh, cco đứng một lúc lâu. Lần này cô không lo lắng như trước nhưng không hoàn toàn tin có đủ sức mạnh.

Cô mở cửa bước vào. Cảnh vật vẫn như cũ nhưng có vẻ hoang tàn hơn. Anh nằm trên giường, có lẽ đang ngủ. Cô nhón chân nhẹ nhàng đứng bên cạnh. Cũng may anh ngủ. Nếu không cô cũng chẳng biết làm gì nữa.

Cô ngồi xuống mép giường, giường lún xuống. Mi mắt anh khẽ động đậy. Cô lặng lẽ nhìn anh, miệng thì tào nhỏ, sợ anh thức:

-Sao phải làm thế chứ? Anh biết em yêu anh cơ mà. Đồ ngốc! Anh nghĩ đuổi được em à? Đừng mơ. Kiếp sau em vẫn còn bám theo anh.

Trà áp má trơn láng mịn màng của cô vào bên má bị bỏng rộp của anh. Tuy thô ráp nhưng mà ấm áp. Cô biết anh đã tỉnh nên càng hung hăng cọ sát. Tiếng anh trầm đục vang lên:

-Về đi!

Cô nằm đè lên người anh lắc đầu:

Chết cũng không đi. Haha… Anh biết em lì thế nào rồi đấy. Dù anh có gầm lên như sư tử em cũng không đi đâu hết.

Cô vùi đầu vào hõm cổ anh, nhỏ giọng:

-Không nhớ em à?



Sao lại không nhớ? Nhớ phát điên lên được.

Thế nhưng lại không thể đi tìm. Lúc cô bước đi, anh nghĩ cô sẽ không quay lại nữa. Quay lại chính là khẳng định yêu anh. Bốn năm qua anh biết Trà yêu anh thật lòng chứ không phải vì tiền mà bám theo anh.

Nói thật ra là anh theo bám cô đấy chứ.

-Anh im lặng cũng được nhưng đừng đuổi em về.

-Sao không đi tìm em. Biết em chờ anh không?

-Biết.

Anh nhấc eo cô rồi đặt cô xuống nằm bên cạnh mình. Trà vùi sâu trong người anh, lọt thỏm trong người anh, để anh ôm. Cô cảm nhận được anh đang hôn lên tóc cô, tim anh cũng đang đập nhanh hơn bình thường.

Cô khẽ nhếch ra, ngẩng lên nhìn anh tuyên bố:

-Phong! Chúng ta kết hôn đi!

Đáy mắt anh dấy lên sự kinh ngạc. Anh khẳng đinh lại lời cô nói:

-Em muốn?

-Ừ. Em không muốn xa anh thêm nữa. Mỗi khi có chuyện, anh lại đá em đi. Nếu em là vợ anh, anh sẽ chẳng làm gì được em.

Rất lâu rồi đôi môi anh mới có nụ cười. Lần này thì anh dụi đầu lên trán cô, cọ nhẹ:

-Được. Chúng ta sẽ kết hôn. Anh sẽ đi thẩm mĩ nhưng sẽ để lại sẹo, sẽ rất xấu!

-Không sao! Anh sẽ là người chồng tốt, là người em yêu nhất.

Bụng cô réo lên nhè nhẹ. Cô kéo áo anh:

-Xuống ăn trưa đi. Em đói rồi. Mọi người chờ chúng ta rất lâu rồi đó.

Anh nhìn cô, im lặng. Cô hừ mũi ngồi dậy kéo anh:

-Ngại cái gì chứ? Dậy mau! Mọi người chăm nom anh lúc ở viện suốt đấy. Dậy cảm ơn mau! Sống phải có tình người chứ?

Sau một hồi i ỏi, Thành Phong cũng chịu xuống. Nhìn hai người nắm tay nhau đi xuống mà ai cũng hóa đá. Hóa giải dễ dàng như vậy sao? Tiểu thuyết cũng chỉ là lừa người, làm quá nên thôi. Ông Tôn vui mừng đến chảy nước mắt, sai người dọn đồ ăn.

Vừa ngồi vào bàn ăn, Huyền đã liếc mắt hai người đối diện, từ lúc xuống vẫn chưa buông tay nhau ra:

-Hai người định tính sao?

Thành Phong cười nhẹ, vẻ hối lỗi:

-Xin lỗi, cũng như cảm ơn mọi người. Là tôi không tốt làm mọi người bận tâm.



Trang lắc đầu:

-Xin lỗi cũng không xong. Taija nh mà bọn em khổ vì Trà. Thế nên lúc hai người cưới, tiền mừng sẽ ít đi.

Thành Phong cười, xin lỗi liên tục. Trà tròn mắt đập tay xuống bàn:

-Không được. Các cậu khổ vì tớ bao nhiêu chứ tiền mừng không thể bớ đi được.

Liễu lắc đầu:

-Mọi người thấy chưa? Thành Phong nhiều tiền như vậy mà Trà còn tham lam lấy cả tiền mừng của bọn mình nữa. Haizzz

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo. Trang cười cười:

-Là của mình. Các cậu ăn đi, mình nghe điện thoại.

Trang kéo ghế đứng dậy. Một lát sau quay lại, miệng tủm tỉm cười. Oanh gắp thịt viên vào bát cô:

-Ai vậy?

-À! Bạn đạ học của mình đi du học nước ngoài về nước hôm nay, muốn mình dẫn đi chơi noel.

Huyền gật đầu:

-Nhân cơ hội này làm quen bạn trai đi, năm sau cưới.

-Vâng! Em biết rồi. Làm gì mà đuổi người ta đi sớm vậy.

Liễu đá chân Oanh dưới gầm bàn làm Oanh sắc canh nhăn nhó ngẩng lên:

-Cậu làm gì vậy?

-Ngọc Minh dạo này kêu cậu lạnh nhạt lắm đó nha.

Rồi Liễu quay sang Ánh:

-Còn Ánh? Nhận lời Đức Huy chưa? Anh ấy cũng được lắm đấy!

Ánh bĩu môi;

-Cậu lo chuyện của cậu với Hoàng Trân đi. Chuyện của mình lo không nổi còn lo chuyện người khác nữa. Bày đặt.

-Hứ! Nhắc đến Hoàng Trân làm gì? Tớ lại liên tưởng một đống nợ. Chết mệt luôn..

Mọi người cứ luyên thuyên chuyện này nhuyện khác cho đến chiều thì ra về…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook