Thành Phố Săn Đuổi

Chương 3: Chương 3

Triệt Dạ Lưu Hương

08/03/2017

Andrew lau tóc rồi cũng đi nằm, ôm Diệp Vũ Chân từ sau lưng. Anh hơi cự nự một chút nhưng không giãy, để mặc Andrew ôm.

17:15. Gã nhìn đồng hồ đeo trên tay anh. Còn một tiếng đồng hồ nữa… Anh hình như đang ngủ.

Nếu Diệp Vũ Chân thật sự là nội ứng, gã phải công nhận mình phục lá gan của anh. Đại khái chẳng ai có thể ngủ ngon trước giờ nguy cơ bị vạch trần như anh cả.

Có lẽ anh thật sự không phải nội ứng… Andrew buộc phải thừa nhận, tuy gã có chút nuối tiếc nho nhỏ song nhiều hơn chính là vui.

Không ai thích bị phản bội, nhất là sự phản bội đến từ người cực kỳ quan trọng đối với mình. Andrew không phải ngoại lệ.

Hễ nghĩ cảnh sau này anh sẽ sống đầm ấm thuận hòa cùng gã, đầu óc gã lại nghĩ linh tinh lang tang. Có lẽ họ nên làm một chuyến du lịch tuần trăng mật vòng quanh Trái Đất chẳng hạn, dĩ nhiên là trừ Nam Phi ra rồi.

Nghĩ đến vô số địa danh thế giới, vô số giường lớn đủ kiểu dáng, trong khách sạn cực kỳ tráng lệ ở Dubai hay bãi tắm không người trên hòn đảo nào đó thuộc Maldives [1], gã có thể hoàn toàn, hoàn toàn có được anh, chứ không phải hàng năm hao tâm tổn trí nghĩ đủ mọi chiêu trò để ép buộc anh giữ mối quan hệ này cùng gã.

Andrew không thể không thừa nhận, viễn cảnh ấy hớp hồn lắm. Gã gần như đã tiêu hao, chi trả quá nhiều cho tháng năm tươi đẹp ấy. Cầm lòng không đặng trượt tay vào áo tắm anh, càng dán chặt vào anh hơn.

Diệp Vũ Chân cảm nhận được sự biến hóa của gã đàn ông sau lưng, ban đầu còn nhẫn nhịn, nhưng đến khi tay gã chính thức mò vào eo anh, anh rốt cuộc mở mắt, lạnh lùng nói, “Andrew, dân cư Trái Đất đông quá nên chắc Chúa mới đành để ngươi thích đàn ông, chứ ngươi mà là ngựa, số lượng ngựa trên thế giới sẽ vượt xa con người.”

Andrew nhổm đầu, chép miệng, “Cá nhân ta thì thấy, ông ta có hơi ưu ái ta nên mới để kẻ khẩu thị tâm phi giống hệt ông ta là ngươi ngủ trên giường ta thì có.”

Anh rút tay gã khỏi áo mình rồi tiếp tục nhắm mắt, thế nhưng gã lại cười khẽ, nhẹ nhàng luồn tay vào miệng anh, nhẹ nhàng quấy ngón tay trong ấy.

Răng anh toan động, bên tai đã nghe gã cười khì khì, “Ngươi bất động, ta bất động theo. Ngươi cắn ta, ta đổi sang cách khác.”

Gã lưu manh này nói thật, anh hiểu rõ. Thực chất đút ngón tay trong miệng cũng không sao, chỉ là nó gợi người ta liên tưởng đến chỗ khác hơi bị nhiều. Người như Andrew, một đụng chạm có bình thường cách mấy cũng đủ gây liên tưởng đến chuyện ấy, huống hồ là động tác mờ ám thế này đây.

Anh ngậm ngón tay gã, mắt liếc lần nữa về phía đồng hồ. 17:45, chỉ còn hơn nửa tiếng nữa.

Andrew quả nhiên giữ lời, ngoài đút tay trong miệng anh ra, không một chỗ nào của gã nhúc nhích, có điều gã áp vào anh chật quá.

Đầu gã kề bên gáy anh, từng nhịp thở hôi hổi đều phun trên da thịt nơi cổ khiến anh nhột nhạt.

Cơn ngứa mới đầu chỉ dừng ở gáy, dần dần tựa lan tràn khắp thân, sau đó dường như trôi về tim một cách chậm rãi. Nhất là khi miệng còn ngậm ngón tay gã, tư thế quá đỗi kỳ cục làm anh không thể xua đi những hình ảnh này, vả lại ngay vừa rồi họ còn thắm thiết đến thế.

Thấy vành tai anh dần dần ửng đỏ, từ dưới gối anh, gã xuyên tay qua, thế là anh trở thành gối đầu lên tay gã. Gã lại quấy ngón trỏ mình, nhận thấy sắc mặt anh mỗi lúc một đỏ. Tin rằng chỉ cần đẩy nhè nhẹ một cái nữa thôi, anh sẽ lập tức rơi mình vào trong ***.

Thế mà đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, gã nhíu mày hỏi, “Có việc gì?”

“Tôi là Johan, đội trưởng đội vệ sĩ của thiếu gia Geoffrey!”

Diệp Vũ Chân hơi mở mắt rồi lại khép nhanh chóng, chỉ bỏ tay Andrew ra.

Như này cũng đủ làm gã mất vui rồi. Gã đứng dậy khỏi giường, bình tĩnh mở cửa, “Có việc gì?”

Johan kính cẩn thưa, “Thiếu gia Geoffrey muốn biết bao giờ các ngài xuống ăn tối!”

“Ăn tối?! Geoffrey lại đói rồi hả? Kêu hắn ra phố tìm một con ếch Pháp hay một con lông xoăn Tây Ban Nha [2] ấy, đằng nào cũng thuộc tạp chủng German [4], có khi hắn sẽ không còn quá đói!” Andrew tức giận, “Còn nữa, về báo cho hắn biết, tao hợp tác với hắn chứ không phải đến nghe hắn sai sử, nhắn hắn đừng hoang tưởng nữa, giờ thì mày biến cho khuất mắt tao!”

Johan có chuyên nghiệp cỡ nào cũng phải biến sắc, song hắn chẳng nói gì thêm, mà thật ra hắn chưa kịp nói, Andrew đã đóng cửa cái “sầm” rồi.

Diệp Vũ Chân cười tủm tỉm. Tính Andrew thường thường rất xảo quyệt trong điều kiện tiên quyết là bộ não gã chưa bị đũng quần chi phối.

Gã xoay người lại, thấy anh đã mặc quần áo vào, lúc này đây anh thay sang sơ mi và quần Tây đen. Hàng lông mày rậm của gã nhăn nhúm, “Ta tưởng ngươi không thích ăn tối chung với Geoffrey.”

“Chẳng phải đang hợp tác sao?” Ngón tay thon dài của anh thong thả gài nút, “Đừng quên cuộc giao dịch vũ khí ta ăn 30%, ta không muốn sự tình trục trặc chỗ nào chỉ vì vài miếng cơm.”

Gã trưng vẻ mặt quái đản liếc anh một cái, “Sao ta chưa bao giờ biết ngươi mê tiền thế nhỉ?”

Anh “à” một tiếng rồi đáp, “Ngươi biết hơi muộn rồi, ngươi luôn muốn biết viên kim cương bốn tỷ ở đâu đúng không?”

Mí mắt gã nhướng lên, “Ở đâu?”

Anh gài xong cúc tay áo, bấy giờ mới đi ngang qua Andrew lia mắt sang nhìn gã, ánh mắt sáng tỏ rõ ràng. Anh trả lời bình thản, “Ta tham ô rồi.”

“Cuối cùng ngươi cũng chịu thừa nhận.” Gã dường như lấy làm khó tin.

Anh nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng. Đút tay vào túi quần, anh chỉ nói vỏn vẹn, “Ngươi hiểu về ta quá ít, Andrew…” Dứt lời, anh mở cửa bảo với Johan đứng ngoài, “Đi thôi.”

Andrew khoanh tay nhìn theo bóng anh, mắt nheo lại, khe khẽ cười một tiếng.

Trong một buổi chiều ngắn ngủi, thuộc hạ của Geoffrey đã phải chuẩn bị một bữa đồ Tây mẫu mực ngon lành, rượu vang đỏ đã gạn xen lẫn với mùi bách xù [3] của rượu Gin thoang thoảng trong không khí, đại khái đều là vì thết đãi Andrew mà chẳng biết Andrew liệu có cảm kích hay không.

Tên áo đen thấy Diệp Vũ Chân đến bèn mau lẹ giúp anh kéo ghế, anh ngồi xuống. Là vị trí bên trái Geoffey. Geoffrey đương nhiên ngồi ghế chủ nhân của bàn ăn này.

Món chính là bánh mỳ Pháp ăn kèm gan ngỗng, ngoài ra còn có cá hồi nướng. Anh gọi một ly Gin.

Geoffrey nhìn anh lúc này. Rõ ràng anh vừa mới tắm, mái tóc đen ẩm nước dường như càng đen đậm hơn nữa,

trên cổ còn hiện dấu hôn rõ rệt, mà anh thì không hề có ý che giấu, cổ áo kiểu dựng cứ thế mở phanh, dấu hôn càng rõ nét hơn bao giờ hết khiến cho con ngươi xanh biếc của hắn co rụt liên tục.

“Tôi vẫn thấy thật lạ kỳ, Diệp Vũ Chân…” Hắn trải khăn ăn, hỏi, “Kiểu người như anh sẽ có định hướng mục tiêu hay sao? Anh sống cuộc sống anh không thích, theo kẻ anh không thích. Ngẫm lại, anh không có cả mục tiêu cho mình, vậy mà làm sao lại giàu nghĩa khí thế nhỉ? Mù quáng có phải đặc điểm của dân tộc các anh hay không?”

Ngón tay anh xiên một miếng cá nướng lên miệng, không trả lời câu Geoffrey hỏi.

Hắn lại trưng vẻ cười chế giễu, “Sao này, câu này của tôi phải chăng khó trả lời quá?”

Anh uống một hớp rượu mới đáp, “Thật ngại, nhà tôi có dạy rằng trong lúc ăn cơm không nên chuyện trò, nó là hành động cực kỳ bất lịch sự.”

Geoffrey sượng trân, đúng lúc này Andrew cũng xuất hiện. Gã đã thay sang bộ vest Armani, thậm chí còn xịt nước hoa, kết hợp với dáng người cao lớn, nhìn từ xa quả tình là không có phong độ nhất, chỉ có phong độ hơn.

Gã nhanh chóng đến vị trí cạnh anh, kéo ghế ngồi xuống, trải khăn và hỏi, “Chịu thôi, dân tộc hắn cũng cỡ vài nghìn năm lịch sử rồi, Geoffrey, mày thừa biết mà. Cái dân tộc nào càng lâu đời thì càng lắm quy tắc.” Gã nghiêng đầu, gọi tên áo đen đang chăm chú nghe cuộc hội thoại tới, “Rót rượu mau, mẹ kiếp, dân tộc tao cũng lâu đời, tao cũng có quy tắc.”

Tên áo đen lanh lợi qua đó rót rượu Gin cho gã.



Geoffrey hít sâu một hơi. Gã lưu manh này ngay cả bố mình bao nhiêu tuổi còn không biết, tự dưng lại đá qua “dân tộc”? Đương nhiên kiểu ăn nói bỗ bã như thế càng làm hắn câm nín, phải kiềm nén đến khó chịu, mà đang yên đang lành Andrew đột nhiên gây phiền toái cho hắn cũng làm hắn bực dọc lắm.

Hắn liếc nhìn dấu hôn trên cổ Diệp Vũ Chân, nhịn không được nhếch môi thành ý cười khinh miệt.

Thế nhưng hắn còn chưa mở lời, bên ngoài đã có người đi vào hớt hải, ghé sát bên tai hắn thì thầm báo cáo, đại loại là tín hiệu gì gì đó.

Mí mắt Geoffrey giật giật, lập tức hỏi lại, “Gửi từ di động ai?”

Kẻ kia nhìn sang Diệp Vũ Chân và Andrew mới đáp nhỏ, “Davy.”

Sắc mặt Geoffrey trở nên không tốt cho lắm. Diệp Vũ Chân chợt ngẩng đầu hỏi, “Có phải bên anh xảy ra vấn đề gì không?”

Andrew cũng nhíu mày, “Geoffrey, bên bọn tao để tùy mày tra xét rồi, đừng có đến lượt mình thì giấu giếm!”

Hắn hít sâu một hơi, liếc kẻ vừa vào báo cáo, “Bên tôi phát hiện có người gửi một tin nhắn lạ lùng ra ngoài!”

Gã bắt lấy vấn đề, “Davy là ai?”

Sắc mặt Geoffrey khó coi cực điểm, hắn nói mà cực kỳ không nguyện, “Một trong số các vệ sĩ của tôi!”

Diệp Vũ Chân cười khẩy, “Anh theo dõi tôi sát sao như vậy, đợi cả buổi mới lộ ra bên anh có vấn đề trước. Anh suốt ngày gây khó dễ với tôi, đừng nói là định đưa tôi ra gánh nỗi oan khiên này nhé?”

Geoffrey sầm mặt, “Anh yên tâm, tôi nói một là một, hai là hai. Nếu không phải anh, tôi chắc chắn không vu khống anh!” Hắn bình tĩnh bảo Johan, “Tìm Davy cho tôi. Nếu để hắn chạy, các người tự biết gia pháp!”

Johan lập tức đáp “vâng”, vừa toan quay lưng lui đi đã bị Diệp Vũ Chân gọi lại, “Khoan đã!” Anh cũng đứng lên, yêu cầu, “Tôi không muốn sau này chết không minh bạch. Tôi và các vị cùng đi tìm.”

“Anh không tin tôi?” Đồng tử Geoffrey rụt mạnh.

Anh thản nhiên đáp trả, “Hình như tôi chẳng thân quen gì anh!”

Hắn lại hít sâu một hơi, nhìn Andrew, gã này vẫn đang dùng lễ nghi Hoàng gia thưởng thức mỹ thực. Bèn nâng mắt, Geoffrey cười khẩy, “Được, vậy sẽ để anh xem cho minh bạch!” Đoạn quay sang dặn Johan, “Thiếu gia Diệp chính là ‘cựu’ sĩ quan cảnh sát chuyên nghiệp của tổ chức Interpol, các người hãy nhân dịp này học hỏi sự chuyên nghiệp của anh ta đi.”

Hắn gằn rõ mạnh chữ “cựu” kia nhưng anh dường như chẳng nghe thấy ý tứ mỉa mai của hắn, chỉ bỏ khăn xuống đi vào trong quán.

Thấy Andrew vẫn đủng đà đủng đỉnh uống trà, ăn trứng cá, hắn nghiến răng trèo trẹo, “Ông tin tưởng anh ta thế sao?”

Gã xiên dĩa qua một miếng cá, nói, “Mày đã bao giờ nghe Trung Quốc có một câu tục ngữ thế này chưa? Không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, cũng không có bạn bè nào là vĩnh viễn. Họ đều là người theo chủ nghĩa hiện thực, tin hay không không quan trọng, quan trọng là mày phải tin bản thân mình phù hợp với sự theo đuổi lợi ích của hắn.”

Geoffrey lạnh lùng nhìn gã mà cười, “Chỉ sợ đến chết ông cũng không hiểu được sự theo đuổi của anh ta.”

Gã nghiêng đầu, sờ sờ khuôn cằm râu ria lún phún, cười tỏ vẻ chẳng có gì hệ trọng, “Mày phải hiểu kể cả có thêm một kẻ nữa như tao – vừa quý tộc vừa văn hóa, được cả Interpol chống lưng cho – thì vẫn khó tránh khỏi xung đột văn hóa. Bởi vậy, khoan dung và thông cảm, đồng thời tự nâng cao trình độ bản thân đều là việc hết sức quan trọng!”

Lần này Geoffrey thiệt tình ăn chẳng vô nữa. Hắn cũng ném cái khăn của mình vào đĩa nốt, “Andrew, tôi tưởng cách giải quyết xung đột văn hóa duy nhất của ông là ném người xuống sông Xibia chứ? Tôi nhìn lầm rồi.” Có vẻ như chả muốn nghe câu trả lời của gã nữa, hắn nhanh nhanh chóng chóng xoải chân bỏ đi.

(Ở mấy tập trước, tập nào thì quên rồi, có nói chú ném bất kỳ ai bất mãn với chú xuống sông Xibia, Geoffrey là đang mỉa mai cứ có ai dị nghị với chú là chú giết sạch)

Mí mắt dày của Andrew liếc vào trong quán rồi mới cụp xuống, tiếp tục thong thả ăn nốt bữa cơm ngon lành.

Diệp Vũ Chân đến chỗ cầu thang liền chìa tay, “Đưa tôi một khẩu súng!”

Johan lễ phép thưa, “Anh Diệp, thiếu gia Geoffrey chưa cho phép anh dùng súng, nếu anh cảm thấy không an toàn, anh có thể chọn không tham gia cuộc truy tìm.” Lời tuy khách khí, song nét mặt hiện rõ vẻ kiên quyết.

Anh chỉ nhìn sượt hắn một cái rồi bỏ tay xuống, chuyển chân đi đầu, Johan sau lưng anh hơi hất đầu với những kẻ khác, sau đó đi lên theo.

Khắp quán rượu đều bị Geoffrey bao vây, chỗ hay là toàn bộ phòng ngủ đều trống, còn chỗ dở là càng tăng diện tích lục soát.

Vừa lên lầu, một nhóm hai người chia ra tìm kiếm, kiểm tra lần lượt từng gian phòng một. Johan chung nhóm với Diệp Vũ Chân. Tuy vệ sĩ hơn mười người nhưng có cả thảy ba tầng, bởi vậy số người phụ trách một tầng cũng không nhiều lắm.

Anh lên ngay tầng ba, Johan đi song song cùng anh. Thẳng thắn mà nói, bản thân là người thuộc gia tộc Geoffrey thì càng không thể không am hiểu về người Đông Á. Đây là nhờ công thiếu gia nhà chúng có tình cảm thù hận và ham thích lạ lùng dành cho người da vàng, đương nhiên một phần khác cũng có liên quan đến vụ gián điệp Đông Á đã gây chấn động gia tộc nữa.

Phải nói, ấn tượng sâu sắc tên gián điệp kia để lại cho Johan là thoạt nhìn chẳng hề cao to, vai u thịt bắp, nhưng khi bạn cho rằng họ không chịu nổi dù một đòn, họ sẽ cho bạn đòn chí mạng!

Lý do Johan quyết định tự mình chung nhóm với Diệp Vũ Chân chính là đây. Kinh nghiệm “hành nghề” lâu năm khiến hắn linh cảm sắp diễn ra nguy hiểm xưa nay chưa từng có.

Diệp Vũ Chân cẩn trọng và thành thạo kiếm tìm từng căn phòng, Johan nhìn anh bằng ánh mắt nghiên cứu.

Bất kể một ai lần đầu tiên gặp Diệp Vũ Chân, từ hình ảnh mái tóc ngắn đen nhánh hay làn da trắng trẻo, cho đến tay chân thon dài và áo quần đặt may kiểu dáng giản đơn, đều sẽ dễ nhận định anh thuộc cơ quan tài chính hay công ty đa quốc gia giàu sang nào đó.

Những người như anh, đều tốt nghiệp đại học danh tiếng, biết giao tiếp trôi chảy ít nhất ba ngoại ngữ, xã hội thượng lưu mở rộng cửa với họ, hoặc bản thân họ đã có xuất thân thượng lưu rồi… Quỹ đạo đời anh vốn đi theo một hướng thẳng băng, bạn dường như có thể trông thấy từ anh cả một cuộc sống huy hoàng, và bạn chắc chẳng bao giờ nghĩ mình đã đoán sai.

Anh là Diệp Vũ Chân, là sĩ quan cảnh sát của tổ chức Interpol quốc tế, là một trong những khắc tinh lẫy lừng tên tuổi của thế giới ngầm, là người tạo ra cuộc thanh trừng ầm ĩ náo động nhất trong lịch sử mười năm qua của xã hội đen châu Âu, là người thúc đẩy nên cục diện thăng bằng hiện tại của hai giới đen trắng, anh cũng là người một mình xông pha sa mạc Sahara, phá hủy vụ giao dịch món hàng ma túy mới mang tính chất lật đổ ngôi vị.

Diệp Vũ Chân – một nhân vật truyền kỳ. Johan ép mình phải nhớ kỹ điều đó.

“Mang tiếng có súng mà trốn sau lưng người khác, huấn luyện đặc biệt của gia tộc Geoffrey là thế à?” Anh lạnh lùng hỏi.

Bấy giờ Johan mới sực tỉnh, hắn chỉ nghĩ mải mê chút mà đã đi chậm hơn anh mấy bước, bèn vội vã cúi mặt ho một tiếng, “Tầng này chỉ còn phòng ngủ của thiếu gia Geoffrey, và phòng ngủ của anh cùng ngài Andrew thôi.”

Anh tới trước cửa phòng Geoffrey, Johan đành phải theo sát. Hai người tựa vào cửa, anh thản nhiên bảo, “Anh thân quen với Davy lắm chứ gì?”

Johan cũng nép mình trên tường. Không nghe thấy động tĩnh nào từ hai tầng dưới, vậy tỷ lệ Davy nấp trong hai căn phòng này tương đối cao. Hắn đáp nhỏ, “Anh Diệp, giờ không tiện chuyện trò.”

Anh mỉm cười, “Tôi đương nhiên phải hỏi cho ra lẽ. Nếu Davy trốn trong phòng, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, không việc gì phải gấp. Tuy nhiên nếu ngoài phòng xuất hiện đồng bọn… Tôi không muốn mình chết không minh bạch.”

Johan giật nảy. Từ sau khi xảy ra vụ gián điệp, tình hình gia tộc Geoffrey hiện nay phải nói là thần hồn nát thần tính, hơn nữa nếu Davy cũng có vấn đề… Như vậy không loại trừ khả năng các vệ sĩ trong gia tộc sẽ phải trải qua một cuộc thanh tra nghiêm ngặt.

“Anh Diệp, xin anh chú ý ăn nói.” Johan chỉ kinh hãi một chút liền chau mày.

Anh lại đề nghị, “Thế này đi, đằng nào cũng chỉ còn hai phòng, chúng ta mỗi người tìm một phòng. Tôi cho anh chọn trước, anh chọn phòng nào, tôi tìm phòng còn lại.”

“Không được!” Johan cự tuyệt thẳng thừng, “Anh Diệp, ý thiếu gia là để anh đứng ngoài quan sát, nếu anh nghĩ sẽ nguy hiểm, có thể lui sang một bên.”

Anh nhìn hai mắt hắn, lùi về sau một bước, đứng sang một bên thật.

Johan thấy anh tỏ ý chịu đứng ngoài quan sát bèn hít sâu một hơi, chầm chậm mở cửa lách vào.



Phòng Geoffrey ở là căn phòng to nhất quán rượu, tức là gồm cả phòng khách, phòng ngủ, còn có một gian phòng tắm siêu bự.

Hắn cẩn thận tiến vào, vào tận phòng tắm rồi vẫn chẳng thấy gì hết. Đương thở phào nhẹ nhõm theo bản năng lại đột ngột nghe thấy tiếng va đập mạnh ngoài cửa, tiếp theo là tiếng súng. Hắn giật thót tim. Hắn biết Diệp Vũ Chân khôn

g mang theo súng, vậy có nghĩa là…

Johan chẳng dám nghĩ, nếu anh xảy ra chuyện gì, hắn sẽ phải chuốc hậu quả ra sao.

Gần như không có cả thời gian suy xét, hắn lao băng băng về phía cửa, vừa mới mở tung ra đã bị cái thùng rác tròn tròn đặt ngang cửa ngáng chân té bổ chửng.

“Quỷ tha ma bắt!” Johan bật dậy, chạy về phía phòng Diệp Vũ Chân và Andrew nằm ở một đầu khác.

Cửa phòng mở toang, Diệp Vũ Chân cầm súng đứng trước cửa sổ. Phản ứng đầu tiên của Johan lại nhẹ hết cả người, sau đó chạy qua, trông thấy có người nằm ngửa dưới cửa sổ quán, máu chảy ồ ồ từ ngực. Đúng là Davy đang mất tích.

Anh vứt súng cho hắn, nói dửng dưng, “Súng của hắn.”

Johan bắt lấy khẩu súng nọ. Davy tấn công Diệp Vũ Chân, cuối cùng bị anh giật súng, còn bị giết chết. Hắn hít sâu một hơi.

……

Geoffrey nghe báo cáo tình huống mà mặt đen sì. Xác Davy nằm trên sàn đại sảnh, bác sĩ nhà Geoffrey đang khám nghiệm tử thi.

Diệp Vũ Chân ung dung uống cà phê bên cạnh, trong khi Andrew khoanh tay ngồi trên chiếc ghế đơn kiểu Tây nhíu mày nhìn Geoffrey lẫn anh.

“Chết do bị bắn… Một phát mất mạng.” Bác sĩ đứng lên, cởi găng tay nói.

Vệ sĩ chìa di động qua, “Thiếu gia, đã tìm thấy, đúng là tin nhắn do Davy gửi đi.”

Anh bỏ tách xuống, nói chầm chậm, “Anh dẫn cả một hội đi trông chừng chúng tôi, kết quả trong số các anh lại có gián điệp, khác nào vừa ăn cướp vừa la làng?”

“Đừng phán sớm quá!” Geoffrey nhìn phớt chiếc di động rồi sai sử, “Gọi điện cho người đi đón Neeson.”

“Vâng.” Bên cạnh có kẻ lập tức gọi điện thoại, một lát sau, kẻ đó báo, “Thiếu gia… Neeson đã chết.”

Geoffrey nhìn anh, cười khình khịch, “Có thấy lạ không? Tại sao kẻ tôi cần tìm lại phải kiếm người giết kẻ đưa thư cho tôi?” Sắc mặt hắn chuyển sang nanh ác, “Đây chẳng phải rất đúng một câu tục ngữ của các anh… rằng ‘giấu đầu hở đuôi’ hay sao?”

“Tại sao à?” Anh trấn định trả lời, “Đi mà hỏi thuộc hạ của anh ấy!”

Geoffrey đập bàn đứng lên, Andrew liền nhíu mày, “Thôi, Geoffrey, có lẽ thư của Lâm Long chẳng có chữ mẹ nào đâu… Interpol làm vậy đơn giản là chơi trò ly gián. Nếu mày cảm thấy có gián điệp từ cớm sẽ làm mày dễ chịu hơn là thừa nhận trong số thuộc hạ của mày có phản bội, thì mày cứ việc sinh sự với hắn… Nhưng tao có thể nói thẳng cho mày hay, kẻ sinh sự với Diệp Vũ Chân rất nhiều, nhưng chẳng mấy ai tổn hại được đến hắn.”

Anh thờ ơ liếc mắt sang gã.

Cặp mắt xanh ngọc của Geoffrey trừng anh chằm chằm, thế rồi hắn bỗng nhân nhượng, “Được… Diệp Vũ Chân, chuyện hôm nay tạm bỏ qua…”

“Bỏ qua?” Anh nhướng mắt cười khẽ, “Geoffrey, thuộc hạ của anh đe dọa đến sự an toàn của tôi, tôi còn chưa lên tiếng thì thôi!”

“Anh muốn thế nào?” Hắn lạnh lùng hỏi.

“Cả anh lẫn đàn chó nhà anh tránh xa khỏi tôi ra!” Anh điềm nhiên nói.

Một câu anh thốt ra, tất cả người đứng bên Geoffrey đều trợn tròn mắt.

“Diệp Vũ Chân… Đừng quá đắc ý.” Bất ngờ thay, Geoffrey không hề tức giận mà chỉ cười lạnh, sau đó phẩy tay bỏ đi.

Hắn đi rồi, đám vệ sĩ, bác sĩ của hắn cũng sột soạt đi theo.

Geoffrey không nổi giận như dự liệu, anh nhìn theo hắn, lòng nảy lên một suy nghĩ. Quay đầu lại mới phát hiện Andrew đang nhìn anh, mí mắt dày dày hơi nhướng lên như thể đang nghiên cứu anh kỹ càng lắm.

“Ngươi lại bị làm sao đấy?” Tim anh giật một cái đột ngột. Phải ra mà nói, kỳ thực gã lưu manh này nguy hiểm hơn Geoffrey nhiều.

Gã đủng đỉnh, “Vũ Chân, ngươi giỏi quá!”

Đoạn, gã đứng dậy, hai tay chống xuống hai bên ghế anh, từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn vây anh giữa vòng tay mình. Anh buộc phải nhích khẽ ra sau, “Ngươi có chuyện gì cứ nói luôn đi, vòng vòng vo vo đâu phải tác phong của ngươi.”

Gã cúi đầu cười một lát rồi ngẩng lên bảo, “Diệp Vũ Chân, ngươi biết ta làm ăn lâu nay chưa bao giờ thua lỗ. Lần này rõ ràng là vụ làm ăn của ta, mà giờ nhìn như ngươi và Geoffrey mới là diễn viên chính.”

Anh nói thong thả, “Ngươi nóng vội rồi… Khỏi cần sốt ruột, ta lúc nào cũng cần một gã đấm thuê.”

Andrew lịch thiệp cầm tách cà phê trong tay anh đặt sang một bên, kế tiếp là kéo mạnh tay anh, dắt anh rời khỏi ghế đi lên lầu.

Tay gã giống hệt kìm sắt, kẹp chặt cổ tay anh, anh chỉ còn cách đi theo gã.

Vào phòng rồi, gã mới ném anh lên giường, sau đó gã nhìn anh mà nói, “Vũ Chân, ngươi xem xem chúng ta luôn phối hợp với nhau ăn ý là thế, ta đây đấm thuê ngươi dùng cũng đã quen, tuy thù lao của ngươi toàn lần lữa chưa chịu trả song con người ta vô cùng nhân hậu, tạm coi là hài lòng.”

Người đâu mặt dày vô liêm sỉ đến mức này, anh thật sự không biết nên cười hay nên khóc nữa.

Gã tiện tay vớ lấy một tập giấy tờ trên bàn, cười tủm tỉm, “Chi bằng hãy ký một hợp đồng dài hạn với nhau, ngươi đồng ý không?”

Ngay từ ban đầu cái tập này đã nằm chễm chệ trên bàn, anh chỉ nghĩ nó là cái bẫy vớ vẩn. Andrew là một con gấu gian trá, đời nào gã chịu để thứ gì đó không nên xem ngay trên mặt bàn, bởi vậy anh còn chẳng thèm động vào nó.

“Đây… Cái gì đây?” Anh chau mày.

Gã rút một cây bút máy ngòi vàng ra khỏi túi áo vest, mỉm cười trả lời anh, “Giấy kết hôn đấy, ký tên đi, Diệp Vũ Chân.”

[1] Maldives: Một quốc đảo gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương, nằm ở phía Nam quần đảo Lakshadweep thuộc Ấn Độ, và cách khoảng 700 km phía Tây Nam Sri Lanka. Hai mươi sáu đảo san hô của Maldives bao vòng quanh một lãnh thổ gồm 1192 đảo nhỏ, khoảng 200 đảo trong số này có các cộng đồng địa phương sinh sống.

[2] “Ếch Pháp” hay “lông xoăn Tây Ban Nha” đều là cách mắng chửi của người phương Tây, giống như người Việt vẫn hay chửi Trung là “Tàu khựa” ấy ヘ(ーヘ)

[3] Dân tộc German không phải chỉ người Đức, mà là chỉ một dân tộc cổ thời tiền sử sống ở các vùng lãnh thổ được gọi là Germania hay ven bờ biển Đen.

Câu của chú Andrew là bởi vì châu Âu là tách ra từ đế quốc La Mã thống nhất, nên xét theo một nghĩa nào đó, thì Pháp, Tây Ban Nha hay German, nói chung là người châu Âu đều có huyết thống lẫn nhau.

[4] Bách xù: Loại quả được dùng ướp hương cho rượu Gin.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Phố Săn Đuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook