Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Chương 2

Mỹ bảo

28/05/2014

Gia Nguyệt chuẩn bị đại náo lần thứ hai, liền không ngờ gặp phải người này, mặt đỏ lên, toàn bộ dáng vẻ hùng hổ đều bị dặp tắt.

“Phong…Phong đại nhân.”

“Công chúa.” Sứ giả hoà thân chắp tay cúi người, nói có bài bản hẳn hoi, “Thân thể của công chúa ngàn vàng, hiển nhiên phải biết quý trọng. Hơn nữa, công chúa xuất môn ra ngoài, chính là đại diện cho uy nghi của hoàng thất chúng ta. Nếu như hành vi của công chúa có chỗ không thích đáng, chẳng những làm cho thể diện của hoàng gia bị hao tổn, mà người Nam Lương chúng ta còn bị kẻ khác nhạo báng. Xin công chúa hãy nghĩ lại!”

Gia Nguyệt lộ ra vẻ sợ hãi.

Ta kéo kéo vạt áo của Phong Tranh. Tuỳ tiện nói vài câu là được, cần chi phải kéo theo quốc gia đại nghĩa, chỉ làm Gia Nguyệt thêm sợ hãi.

Nhưng mà không như ta nghĩ, Gia Nguyệt tự nguyện nghe hết lời nói của Phong Tranh. Tuy rằng sợ hãi vẫn là sợ hãi, nhưng lại xấu hổ cúi đầu, giọng nói mềm mại: “Phong đại nhân nói rất đúng, là ta thiếu cân nhắc, còn làm phiền đại nhân nhắc nhở. Phong đại nhân yên tâm, sau này ta sẽ chú ý, không thể bôi nhọ mặt mũi của hoàng đế ca ca.”

Phong Tranh nói: “Xin công chúa hãy tiếp tục dùng cơm. Hạ quan cáo lui.”

Gia Nguyệt dần nguôi ngoai, được thị nữ dìu trở về.

Phong Tranh khom lưng lui ra ngoài, ta đi theo sau hắn, cũng chán nản trốn đi.

Bên ngoài ánh mặt trời vừa mới mọc, sương sớm nhuộm thắm lên cảnh sắc mỹ lệ. Sứ giả hoà thân đứng giữa vầng dương rực rỡ, dung nhan được nổi bật lên vô cùng tuấn mỹ lại lạnh lùng như băng.

Một làn gió thổi qua, sợi tóc cùng vạt áo của Phong Tranh đều bị thổi tung, nhẹ nhàng lay động, ánh mắt của hắn càng thêm xa xăm, bóng dáng càng thêm trầm mặc.

Ta lặng yên ngắm nhìn tựa như đang đứng chiên trứng dưới ánh mặt trời, bất chợt làn gió lạnh thổi qua làm cả người rét run, lên tiếng đánh động mỹ nam đang trầm tư.

“Phong Tranh, vừa rồi rất cảm ơn ngươi. Cuối cùng công chúa vẫn là nghe lời ngươi. Ta bị nàng giày vò gần một tháng, chỉ cần một câu nói của ngươi đã giải quyết toàn bộ hậu hoạ. Sớm biết như thế, ngay từ đầu nên thỉnh ngươi ra tay trấn an nàng mới phải.”

Phong Tranh thản nhiên quét mắt nhìn ta, không mang theo tình cảm, “Sắc trời cũng không còn sớm, cũng xin quận chúa hãy chuẩn bị. Hôm nay chúng ta còn phải lên đường.”

Giọng nói khô khan trước sau như một không dư không thừa, rõ ràng là còn trẻ như vậy, rõ ràng trước đây là một tên gia hoả luôn dong dài lại hay xen vào chuyện bao đồng. Thật không biết vì sao càng lớn lại càng im lặng, làm ra bộ dạng cùng tính khí lạnh lùng như băng thế này.



Ta quay đầu bước đi, đi được hai bước, nhớ ra có điều bất thường, lại thình thịch chạy lại.

“Đem tay ngươi cho ta xem.”

Trên gương mặt cứng ngắc của Phong Tranh lộ ra chút nghi hoặc.

Ta lập tức kéo tay hắn, đem tay áo cuốn lên, quả nhiên nhìn thấy một vết nóng đỏ ở trên tay hắn.

Ta cứng lưỡi, “Một vết lớn như vậy…”

Phong Tranh liền thu tay về, buông tay áo, thản nhiên nói: “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”

Ta áy náy nói: “Thật ra ngươi không cần phải chắn, ta cũng có thể tránh được chén trà kia. Một chút khả năng ấy, ta cũng có.”

Phong Tranh hơi bất mãn nhìn ta, dường như cho rằng ta là đồ đần: “Nàng là công chúa, hắt trà về phía ngươi, ngươi không thể tránh.”

Ta giễu cợt cười rộ lên, “Sao ngươi lại cứng nhắc như vậy. Ta có phải là dạng người chịu đứng yên ở đó để người khác hắt nước trà lên người hay không?”

Phong Tranh không cam lòng mà ngậm miệng lại, nhưng nét mặt vẫn giống như không thoả được nguyện vọng. Dáng vẻ này của hắn rất giống với cha ta. Ông vẫn luôn như vậy đối với ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ta cười hì hì, nói một chút đạo lý với hắn: “Phong đại nhân, chúng ta đều là người mang theo trách nhiệm. Người là đại sứ hoà thân, ta là hỉ nương đưa dâu. Ngươi phụ trách hộ tống công chúa an toàn, ta phụ trách hầu hạ công chúa vui vẻ. Phục vụ cho người, luôn phải chịu chút khổ cực. Ta là người biết co biết duỗi, ý chí rất kiên cường.”

Giọng nói của Phong Tranh trong trẻo lạnh lùng, ẩn chứa sự bất mãn, “Mặc dù là nói như vậy, nhưng ngươi cũng không cần phải đến đó để rồi nhận khổ, ngươi biết rõ là nàng không thích ngươi.”

“Ở nơi này có ai yêu thích ta?” Ta tự giễu hỏi lại, “Ta là Nguỵ Vương chi nữ, là nữ nhi của lão tặc bán nước kia. Các ngươi đều là những chiến sĩ yêu nước, có người nào là không hận không thể xả thịt lột da cha ta? Ngươi thử nhìn lại chính mình xem, từ lúc xuất môn đến bây giờ, có khi nào ngươi liếc mắt nhìn qua ta hay không?”

Cuối cùng Phong Tranh cũng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng. Suốt ngày hắn đều mang theo dáng vẻ già dặn, nhưng khi quýnh lên, mặt liền ửng đỏ, chơi rất vui nha.



“Ngươi cũng không cần tự xem nhẹ mình. Ngươi và cha ngươi không giống nhau. Nếu như ngươi thành tâm cùng công chúa nói chuyện, để nàng hiểu được tính tình của ngươi, nàng nhất định sẽ thay đổi nhìn nhận về ngươi.”

Ta cười rồi lên tiếng, “Này, Phong đại nhân, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ngươi nói thử xem tính tình của ta thế nào?”

Phong Tranh mím chặt môi, đôi mày khẽ nhăn lại. Hắn là một chính nhân quân tử, nếu như một khi không vừa lòng đối với nữ nhân cũng sẽ không nhỏ nhen mà chỉ trích, vì thể đành phải ngậm miệng.

Ta liền thay hắn nói hết: “Thuỵ Vân quận chúa, người này bản tính không xấu, nhưng mà ngang bướng không chịu nổi. Thân là nữ tử, nhưng lại không tuân theo chuẩn mực của nữ nhân, yêu thích ngao du, hơn nữa hành vi lại thô lỗ, có thể nói là không hề thanh tao. Phong đại nhân, ngươi nói xem ta nói như vậy có đúng không?”

Đôi mày của Phong Tranh như muốn dính vào nhau, rõ ràng trong đôi mắt ném ra một tia không vui, nhưng gương mặt lại càng đỏ hơn.

Cha của hắn là Ngự Sử, đại trung thần, khi buộc tội cha ta, lời nói kia đúng là thao thao bất tuyệt tựa như sông Trường Giang và Hoàng Hà, nhưng lại sinh ra nhi tử trầm mặc kiệm lời như vậy, giống như một tảng đá khó chịu đã đóng băng ngàn năm.

Chỉ có điều, hắn sinh ra đã vô cùng tuấn tú, các cô nương trong kinh thành đều thích vị lang quân này của Phong gia, mỗi ngày đều viết thơ tình cho hắn. Muội muội Vãn Tình của ta cũng thích hắn, cả ngày Tranh ca ca thế này, Tranh ca ca thế nọ, ta nghe đến nỗi lỗ tai cũng bị đóng kén.

Nương ta từng nói, không nên tin nam nhân, nam nhân càng đẹp càng không đáng tin, ví như cha ngươi, có mới nới cũ, thật sự không có lương tâm.

Diện mạo của Phong Tranh là dạng này, nên tất nhiên cũng thuộc vào đám người “không đáng tin cậy”. Nhưng mà hắn lại tuổi trẻ tài cao, trước tiên làm thư đồng của thái tử, sau đó vào cấm vệ quân, công trạng lỗi lạc. Ngay cả cha ta cũng từng nói, Phong Tranh là đứa nhỏ điềm tĩnh, chững chạc, có khả năng gánh vác trọng trách, rất đáng tin.

Cha ta luôn lấy việc ta là trưởng nữ chứ không phải trưởng nam mà hối tiếc.

Phong Tranh và Vãn Tình, là mẫu mực của thanh mai trúc mã. Cha ta và lão cha nhà Phong gia cứ như nước với lửa, nhưng lại không ngăn cản việc người thân hai bên qua lại, vì thế cho phép Phong Tranh thường xuyên đến nhà của ta.

Khi còn bé, ta cùng con của hạ nhân ở nhà bếp lén nghịch cát, vẫn thường thấy hai người bọn họ đứng trong thuỷ tạ của hoa viên mà ngâm thơ giống như các bậc bề trên. Phong Tranh nói “Thanh Phong”, Vãn Tình liền đối “Minh Nguyệt”, Phong Tranh nói “Xuân Hoa”, Vãn Tình liền đối “Thu Thực”. Tóm lại là hai người kẻ xướng người hoạ, không chê vào đâu được, ra hình ra dạng.

Ta nghịch một thân bùn đất, chạy đến trước mặt bọn họ, Phong Tranh liền che chở cho Vãn Tình, lộ ra vẻ mặt xem thường, tựa như xem ta là con rệp.

Mối quan hệ căng thẳng giữa ta và Phong Tranh đúng là một lời khó nói hết. Trong đó có một nửa vì ta là người thô kệch nên khinh thường hắn tài hoa như vậy. Một nửa còn lại đều do sự hiểu lầm của hắn.

Khi nói đến điều này, phải quay lại mười năm về trước, thời điểm chúng ta chỉ là những đứa trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Phong Ôm Lấy Hải Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook