Chương 40
Mỹ bảo
17/11/2015
Đang lúc trở về đại sứ quán, bất chợt Hạ Đình Thu bình phẩm một câu:
“Ta nói này, mỹ nhân quốc sư cái gì cũng đẹp, chỉ có điều, người cao
thật không tốt, đứng so với ta không thua bao nhiêu cả.”
Ta liếc mắt nhìn hắn: “Là vì so với huynh nên mới thấy nàng cao. Ta thấy ở Bắc Liêu, vóc dáng của nàng cũng rất bình thường. Người thì thấp bé, lại không muốn người khác cao hơn mình à?”
Hạ Đình Thu sờ sờ cằm nói: “Ta thấy, cho dù là người nam hay bắc, nữ tử phải có dáng người yểu điệu thì mới tốt. Ôm vào trong ngực, giữ trong vòng tay thì mới vừa. Nếu đổi lại là cô nương xinh đẹp, nhưng trời sinh thân cao bảy thước, thật sự khiến người ta có chút mất hứng.”
Ta nói: “Sách sử có ghi lại, Huệ Tông hoàng đế có một Giang quý phi, trời sinh cũng thân cao bảy thước có thừa. Hoàng đế người ta vẫn đối với nàng vô cùng sủng ái.”
Hạ Đình Thu cũng không phản đối, chỉ nói, “Trường hợp đặc biệt thôi.”
Ta kinh thường nói một câu, “Theo không nổi mỹ nhân, liền chê người ta vóc dáng cao.”
Hạ Đình Thu nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn ta, “Tiểu sư muội à, nói thật, nữ tử trong thiên hạ này có xinh đẹp thế nào cũng không bằng một phần ba nét đáng yêu của muội nha!”
Ta cũng cười hì hì nói: “Nhị sư huynh, nam tử trong thiên hạ, dù da mặt có dày cũng không vô sỉ bằng một phần ba huynh nha!”
Hai chúng ta ngày thường đều đối đáp đùa giỡn như vậy, cũng không thấy có gì không ổn. Chỉ là khi quay đầu nhìn lại liền thấy Phong Tranh đứng ở phía sau, khuôn mặt tuấn tú đang dần chuyển sang màu xanh đen, mỹ nam tử nhanh chóng biến thành Dạ Xoa nha.
Nét mặt vô cảm của Phong Tranh nhìn chằm chằm vào ta, không nói được một lời liền nhanh chóng đi vào hậu viện.
“Này…” Ta với tay gọi hắn nhưng phí công.
“Tức giận rồi.” Hạ Đình Thu làm ra vẻ mặt già dặn, sau lại chắp tay cáo từ, “Tại hạ còn có chuyện quan trọng, trước hết xin cáo lui. Quận chúa bảo trọng.”
Ta chưa kịp lên tiếng, hắn đã phóng chân bỏ chạy, để lại cho ta một cục diện rối rắm thế này.
Ta giậm chân cho hả giận, lại nhìn chung quanh một lượt, đành phải đuổi theo Phong Tranh.
Cước bộ Phong Tranh đi phía trước rất điềm tĩnh. Hắn đi nhanh, ta cũng đi nhanh, hắn chậm lại, ta cũng chậm lại, lúc sau hắn có ngừng lại, ta cũng vội vàng đứng yên, tóm lại là giống như hắn từ trước đến nay vẫn luôn duy trì khoảng cách năm bước với ta.
Thật ra khoảng cách này giữa ta và hắn, nói xa thì cũng không xa, nhưng lại không thể thân cận. Hắn luôn đưa lưng về phía ta, ta chỉ có thể đứng ngoài năm bước nhìn hắn.
Nhìn thấy hắn từ một thiếu niên tính tình trẻ con dần trở thành một nam tử anh tuấn tài trí, nhìn thấy hắn ngâm thơ múa kiếm, nhìn thấy hắn nhíu mày hay cười khẽ.
Ở ngoài năm bước là một thế giới khác. Còn Vãn Tình và hắn lại ở trong thế giới kia, nơi mà ta chưa từng bước vào.
Rốt cuộc Phong Tranh cũng quay đầu lại, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
Ta cười khan hai tiếng, nhã nhặn nói: “Vừa rồi…Ta và sư huynh chỉ đùa giỡn thôi, ngươi đừng tưởng thật.”
“Uhm.” Phong Tranh đáp một tiếng.
Ta kiên trì nói tiếp, “Ta và huynh ấy từ nhỏ đã như vậy, cứ châm chọc lẫn nhau chứ thật ra không có ý gì. Dù sao sư huynh của ta cũng là người từ giang hồ, nhiều khi có hơi lỗ mãng, hơn nữa lại có chút kiêu ngạo. Nhưng là người rất tốt, tốt bụng lại nhiệt tình, người cũng rất cẩn thận…”
“Ta đã biết.” Phong Tranh không kiên nhẫn cắt ngang lời ta, “Ta biết hắn tốt lắm, ngươi thực sự thích hắn.”
Ta gãi gãi đầu, không biết là đã nói sai điều gì, hình như tâm tình của hắn càng không tốt.
Lại nói, tại sao ta phải giải thích dài dòng với hắn?
Trong cảnh chiều hôm, Phong Tranh đưa mắt nhìn ta thật lâu, ánh mắt thâm trầm tựa như một giếng nước cổ xưa, cảm xúc được cất giấu tận đáy giếng.
Ta nhìn không thấu được hắn, vậy hắn có thể hiểu rõ được ta sao?
Lặng im chỉ trong chốc lát, Phong Tranh xoay người sang hướng khác, tiếp tục bước đi.
Ta đứng phía sau hắn, khẽ nói: “Phong Tranh, người ta thích là người.”
Bước chân rời đi chợt dừng lại.
Lần này, hắn không hề quay người nhìn ta.
Ta mấp máy môi, còn muốn nói gì đó. Nhưng những lời nói tựa như tảng đá bị chặn đứng trong cổ họng, một chữ cũng không thể nói. Ta thở dài một hơi, lựa chọn tiếp tục trầm mặc.
Phong Tranh vẫn như trước lẳng lặng đứng đó, đưa lưng về phía ta.
Ta nhìn lên bóng lưng của hắn, tâm từng chút từng chút nguội lạnh. Cảm xúc mãnh liệt lúc trước trong phút chốc bị gió lạnh thổi tan, chỉ còn chừa lại chút tro tàn, lại thêm tiếng quạ kêu trên nhánh cây gần đó thật là hợp cảnh, hình như đang cười nhạo ta dám si tâm vọng tưởng.
Ta cười khổ lắc đầu. Sớm biết là hắn sẽ không đáp lại.
Ta xoay người nhanh chóng rời đi.
Chưa đi được mấy bước, tay đã bị người khác kéo lại.
Ta kinh ngạc quay đầu nhìn, chỉ thấy Phong Tranh đứng ở phía sau kéo lấy tay ta, mắt nhìn thẳng vào ta. Ánh mắt của hắn trước nay chưa từng sáng ngời như vậy, dường như đang có một ngọn lửa đang bùng cháy, nhiệt độ đó phủ lên gương mặt ta càng khiến nét mặt ta thêm ửng hồng.
“Ngươi…”
“Quận chúa!” Giọng nói của Thảo nhi đột nhiên vang lên.
Ta và Phong Tranh giống như cùng bị đánh một gậy, nhanh chóng rút tay của mình về. Thảo nhi đang từng bước chạy tới, ta và Phong Tranh liền cứng người đứng nguyên tại chỗ, chẳng khác gì hai cái cọc gỗ, cúi đầu không nhìn đối phương.
Thảo nhi đi đến trước mặt, lo lắng nói với ta: “Thì ra quận chúa ở đây làm bọn nô tỳ tìm kiếm một hồi. Công chúa biết người trở về nên muốn gặp.”
“Ah, ta phải đi.”
Ta đi được hai bước, quay đầu lại nhìn Phong Tranh. Hắn cũng đang nhìn ta, trong mắt rõ ràng là vẻ dịu dàng.
Ta lại đi vài bước, lại quay đầu nhìn hắn lần nữa.
Hắn vẫn còn yên lặng nhìn ta.
Ta cứ như vậy, đi vài bước lại quay đầu nhìn, một lúc sau mới đi đến chỗ Gia Nguyệt.
Chờ đến lúc hành lễ xong với Gia Nguyệt, uống hai ngụm trà, lúc này tinh thần mới dần dần hồi phục, lại nhận ra vừa rồi ta đã làm ra chuyện gì. Đầu thì thanh tỉnh, nhưng mặt lại càng nóng như lửa đốt.
Cuối cùng cũng nói ra.
Trong phút chốc, ta vừa kích động, vừa hối hận, vừa lo lắng, lại vừa sợ hãi, tay cầm chén trà cũng phát run.
Gia Nguyệt hỏi ta quốc sư thế nào, cảnh sắc ở hồ nước xinh đẹp ra sao, ta trả lời loạn hết cả lên, cũng không biết mình đã đáp những gì.
Trong đầu ta hiện giờ chỉ xuất hiện mỗi cảnh tượng kia, phân cảnh ta nói thích Phong Tranh cứ như đèn kéo quân cứ lặp đi lặp lại trong đầu, ta càng nhớ, mồ hôi lạnh càng đổ.
Sao lại có thể nói ra!
Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, lại ngửa đầu uống hết chén trà.
Gia Nguyệt nhìn ta thông cảm: “Xem ra quốc sư thật sự mỹ lệ lại tài trí? Nhìn ngươi như vậy, ta cũng cảm thấy áp lực thật không nhỏ. Chẳng biết tương lai phải ứng đối thế nào đây.”
Ta chỉ biết ngây ngô mỉm cười.
Trong lòng không yên từng bước trở về phòng, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đám người Hạ Hà đã quấn lấy ta hỏi lung tung. Ta thấy các nàng dù đã đến Bắc Liêu, nhưng ngày thường cũng không thể ra khỏi nơi này, thật sự rất đáng thương, nên đành nhẫn nại thuật lại chi tiết.
Thảo nhi đẩy cửa bước vào, nét mặt rất hoang mang, nói: “Quận chúa, Phong đại nhân cầu kiến bên ngoài…Đã trễ thế này…”
“Ta ra ngoài gặp hắn!” Ta vội vàng đứng lên, lại nhanh chóng kìm chế giọng nói kích động, “…xem có việc gì…”
Ta khoác thêm áo ngoài bước ra. Bên ngoài cửa, Phong Tranh mặc một bộ thường phục màu xanh đứng ở đó, tựa như một bức họa.
Ta bước ra, tầm mắt cũng trực tiếp đối diện với hắn, hai người đều không nói chuyện.
Người xung quanh đều tự động rời đi, để lại hai chúng ta ngẩn người đứng ở đó.
Qua một lúc lâu, ta cảm thấy cứ như vậy thì thật là có hơi ngu ngốc, nên mới lên tiếng: “Đã muộn vậy…”
“Uhm.” Tựa như Phong Tranh chỉ vừa mới tỉnh lại, “Ta có chút chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?” Chẳng lẽ là đã hiểu rõ lời ta nói lúc chiều.
Kết quả lại nghe Phong Tranh khô khan nói: “Quốc sư lại mời ta đi ngắm tranh, ta không thể không đi.”
Ta cương cứng người đáp một tiếng, không nhịn được mà nắm tay thì nắm, sau lại buông ra, để tránh trường hợp thật sự muốn động thủ.
Phong Tranh trông rất vô tội nhìn ta nói: “Ta nghĩ có thể ngươi sẽ không vui khi ta đi gặp nàng, cho nên muốn đến nói một tiếng.”
Ta dở khóc dở cười nói, “Chẳng lẽ nếu ta nói ta không vui, ngươi sẽ không đi gặp nàng?”
“Đương nhiên là phải đi.” Phong Tranh nghiêm mặt trả lời, “Đây là chức trách.”
Ta thiếu chút nữa là hộc máu, cười khổ nói: “Tại sao ta lại coi trọng một tên ngốc như ngươi thế này?”
Phong Tranh nghe xong khẽ nhếch môi, hình như có chút bất mãn nhưng lại không biết phản bác thế nào, chỉ biết trừng mắt nhìn ta. Đôi mắt của hắn thật đẹp, giống như hay khối ngọc thạch.
Đột nhiên ta cảm thấy mình thật là ngốc, cũng không đợi hắn trả lời liền xoay người bỏ chạy vào trong.
Phong Tranh ở phía sau khẽ gọi nhỏ một tiếng: “A Vũ.”
Ta đứng lại, nghiêng đầu nhìn hắn.
Ban đêm, bốn phía đều im ắng, ta dựng đứng lỗ tai để nghe hắn nói.
Giọng của Phong Tranh rất nhẹ lại như có chút thở dài, “Đừng thích ta…”
Hắn rời đi lúc nào, ta không biết. Dưới ánh trăng trong như nước, màn sương từng chút bao phủ lấy ta. Người khẽ run lên, ngay lập tức liền hắt hơi.
“Quận chúa?” Đám người Hạ Hà cuối cùng cũng ra ngoài tìm ta, “Sao lại đứng một mình ở đây? Phong đại nhân đi rồi sao?”
“Đi rồi.” Ta cười khổ.
Số mệnh không phải là ta, sao có thể lưu lại đây.
“Tay sao lại lạnh như thế này?” Hạ Hà khẽ hô một tiếng, vội vàng kéo ta vào phòng.
Ta liếc mắt nhìn hắn: “Là vì so với huynh nên mới thấy nàng cao. Ta thấy ở Bắc Liêu, vóc dáng của nàng cũng rất bình thường. Người thì thấp bé, lại không muốn người khác cao hơn mình à?”
Hạ Đình Thu sờ sờ cằm nói: “Ta thấy, cho dù là người nam hay bắc, nữ tử phải có dáng người yểu điệu thì mới tốt. Ôm vào trong ngực, giữ trong vòng tay thì mới vừa. Nếu đổi lại là cô nương xinh đẹp, nhưng trời sinh thân cao bảy thước, thật sự khiến người ta có chút mất hứng.”
Ta nói: “Sách sử có ghi lại, Huệ Tông hoàng đế có một Giang quý phi, trời sinh cũng thân cao bảy thước có thừa. Hoàng đế người ta vẫn đối với nàng vô cùng sủng ái.”
Hạ Đình Thu cũng không phản đối, chỉ nói, “Trường hợp đặc biệt thôi.”
Ta kinh thường nói một câu, “Theo không nổi mỹ nhân, liền chê người ta vóc dáng cao.”
Hạ Đình Thu nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn ta, “Tiểu sư muội à, nói thật, nữ tử trong thiên hạ này có xinh đẹp thế nào cũng không bằng một phần ba nét đáng yêu của muội nha!”
Ta cũng cười hì hì nói: “Nhị sư huynh, nam tử trong thiên hạ, dù da mặt có dày cũng không vô sỉ bằng một phần ba huynh nha!”
Hai chúng ta ngày thường đều đối đáp đùa giỡn như vậy, cũng không thấy có gì không ổn. Chỉ là khi quay đầu nhìn lại liền thấy Phong Tranh đứng ở phía sau, khuôn mặt tuấn tú đang dần chuyển sang màu xanh đen, mỹ nam tử nhanh chóng biến thành Dạ Xoa nha.
Nét mặt vô cảm của Phong Tranh nhìn chằm chằm vào ta, không nói được một lời liền nhanh chóng đi vào hậu viện.
“Này…” Ta với tay gọi hắn nhưng phí công.
“Tức giận rồi.” Hạ Đình Thu làm ra vẻ mặt già dặn, sau lại chắp tay cáo từ, “Tại hạ còn có chuyện quan trọng, trước hết xin cáo lui. Quận chúa bảo trọng.”
Ta chưa kịp lên tiếng, hắn đã phóng chân bỏ chạy, để lại cho ta một cục diện rối rắm thế này.
Ta giậm chân cho hả giận, lại nhìn chung quanh một lượt, đành phải đuổi theo Phong Tranh.
Cước bộ Phong Tranh đi phía trước rất điềm tĩnh. Hắn đi nhanh, ta cũng đi nhanh, hắn chậm lại, ta cũng chậm lại, lúc sau hắn có ngừng lại, ta cũng vội vàng đứng yên, tóm lại là giống như hắn từ trước đến nay vẫn luôn duy trì khoảng cách năm bước với ta.
Thật ra khoảng cách này giữa ta và hắn, nói xa thì cũng không xa, nhưng lại không thể thân cận. Hắn luôn đưa lưng về phía ta, ta chỉ có thể đứng ngoài năm bước nhìn hắn.
Nhìn thấy hắn từ một thiếu niên tính tình trẻ con dần trở thành một nam tử anh tuấn tài trí, nhìn thấy hắn ngâm thơ múa kiếm, nhìn thấy hắn nhíu mày hay cười khẽ.
Ở ngoài năm bước là một thế giới khác. Còn Vãn Tình và hắn lại ở trong thế giới kia, nơi mà ta chưa từng bước vào.
Rốt cuộc Phong Tranh cũng quay đầu lại, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
Ta cười khan hai tiếng, nhã nhặn nói: “Vừa rồi…Ta và sư huynh chỉ đùa giỡn thôi, ngươi đừng tưởng thật.”
“Uhm.” Phong Tranh đáp một tiếng.
Ta kiên trì nói tiếp, “Ta và huynh ấy từ nhỏ đã như vậy, cứ châm chọc lẫn nhau chứ thật ra không có ý gì. Dù sao sư huynh của ta cũng là người từ giang hồ, nhiều khi có hơi lỗ mãng, hơn nữa lại có chút kiêu ngạo. Nhưng là người rất tốt, tốt bụng lại nhiệt tình, người cũng rất cẩn thận…”
“Ta đã biết.” Phong Tranh không kiên nhẫn cắt ngang lời ta, “Ta biết hắn tốt lắm, ngươi thực sự thích hắn.”
Ta gãi gãi đầu, không biết là đã nói sai điều gì, hình như tâm tình của hắn càng không tốt.
Lại nói, tại sao ta phải giải thích dài dòng với hắn?
Trong cảnh chiều hôm, Phong Tranh đưa mắt nhìn ta thật lâu, ánh mắt thâm trầm tựa như một giếng nước cổ xưa, cảm xúc được cất giấu tận đáy giếng.
Ta nhìn không thấu được hắn, vậy hắn có thể hiểu rõ được ta sao?
Lặng im chỉ trong chốc lát, Phong Tranh xoay người sang hướng khác, tiếp tục bước đi.
Ta đứng phía sau hắn, khẽ nói: “Phong Tranh, người ta thích là người.”
Bước chân rời đi chợt dừng lại.
Lần này, hắn không hề quay người nhìn ta.
Ta mấp máy môi, còn muốn nói gì đó. Nhưng những lời nói tựa như tảng đá bị chặn đứng trong cổ họng, một chữ cũng không thể nói. Ta thở dài một hơi, lựa chọn tiếp tục trầm mặc.
Phong Tranh vẫn như trước lẳng lặng đứng đó, đưa lưng về phía ta.
Ta nhìn lên bóng lưng của hắn, tâm từng chút từng chút nguội lạnh. Cảm xúc mãnh liệt lúc trước trong phút chốc bị gió lạnh thổi tan, chỉ còn chừa lại chút tro tàn, lại thêm tiếng quạ kêu trên nhánh cây gần đó thật là hợp cảnh, hình như đang cười nhạo ta dám si tâm vọng tưởng.
Ta cười khổ lắc đầu. Sớm biết là hắn sẽ không đáp lại.
Ta xoay người nhanh chóng rời đi.
Chưa đi được mấy bước, tay đã bị người khác kéo lại.
Ta kinh ngạc quay đầu nhìn, chỉ thấy Phong Tranh đứng ở phía sau kéo lấy tay ta, mắt nhìn thẳng vào ta. Ánh mắt của hắn trước nay chưa từng sáng ngời như vậy, dường như đang có một ngọn lửa đang bùng cháy, nhiệt độ đó phủ lên gương mặt ta càng khiến nét mặt ta thêm ửng hồng.
“Ngươi…”
“Quận chúa!” Giọng nói của Thảo nhi đột nhiên vang lên.
Ta và Phong Tranh giống như cùng bị đánh một gậy, nhanh chóng rút tay của mình về. Thảo nhi đang từng bước chạy tới, ta và Phong Tranh liền cứng người đứng nguyên tại chỗ, chẳng khác gì hai cái cọc gỗ, cúi đầu không nhìn đối phương.
Thảo nhi đi đến trước mặt, lo lắng nói với ta: “Thì ra quận chúa ở đây làm bọn nô tỳ tìm kiếm một hồi. Công chúa biết người trở về nên muốn gặp.”
“Ah, ta phải đi.”
Ta đi được hai bước, quay đầu lại nhìn Phong Tranh. Hắn cũng đang nhìn ta, trong mắt rõ ràng là vẻ dịu dàng.
Ta lại đi vài bước, lại quay đầu nhìn hắn lần nữa.
Hắn vẫn còn yên lặng nhìn ta.
Ta cứ như vậy, đi vài bước lại quay đầu nhìn, một lúc sau mới đi đến chỗ Gia Nguyệt.
Chờ đến lúc hành lễ xong với Gia Nguyệt, uống hai ngụm trà, lúc này tinh thần mới dần dần hồi phục, lại nhận ra vừa rồi ta đã làm ra chuyện gì. Đầu thì thanh tỉnh, nhưng mặt lại càng nóng như lửa đốt.
Cuối cùng cũng nói ra.
Trong phút chốc, ta vừa kích động, vừa hối hận, vừa lo lắng, lại vừa sợ hãi, tay cầm chén trà cũng phát run.
Gia Nguyệt hỏi ta quốc sư thế nào, cảnh sắc ở hồ nước xinh đẹp ra sao, ta trả lời loạn hết cả lên, cũng không biết mình đã đáp những gì.
Trong đầu ta hiện giờ chỉ xuất hiện mỗi cảnh tượng kia, phân cảnh ta nói thích Phong Tranh cứ như đèn kéo quân cứ lặp đi lặp lại trong đầu, ta càng nhớ, mồ hôi lạnh càng đổ.
Sao lại có thể nói ra!
Ta lau mồ hôi lạnh trên trán, lại ngửa đầu uống hết chén trà.
Gia Nguyệt nhìn ta thông cảm: “Xem ra quốc sư thật sự mỹ lệ lại tài trí? Nhìn ngươi như vậy, ta cũng cảm thấy áp lực thật không nhỏ. Chẳng biết tương lai phải ứng đối thế nào đây.”
Ta chỉ biết ngây ngô mỉm cười.
Trong lòng không yên từng bước trở về phòng, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đám người Hạ Hà đã quấn lấy ta hỏi lung tung. Ta thấy các nàng dù đã đến Bắc Liêu, nhưng ngày thường cũng không thể ra khỏi nơi này, thật sự rất đáng thương, nên đành nhẫn nại thuật lại chi tiết.
Thảo nhi đẩy cửa bước vào, nét mặt rất hoang mang, nói: “Quận chúa, Phong đại nhân cầu kiến bên ngoài…Đã trễ thế này…”
“Ta ra ngoài gặp hắn!” Ta vội vàng đứng lên, lại nhanh chóng kìm chế giọng nói kích động, “…xem có việc gì…”
Ta khoác thêm áo ngoài bước ra. Bên ngoài cửa, Phong Tranh mặc một bộ thường phục màu xanh đứng ở đó, tựa như một bức họa.
Ta bước ra, tầm mắt cũng trực tiếp đối diện với hắn, hai người đều không nói chuyện.
Người xung quanh đều tự động rời đi, để lại hai chúng ta ngẩn người đứng ở đó.
Qua một lúc lâu, ta cảm thấy cứ như vậy thì thật là có hơi ngu ngốc, nên mới lên tiếng: “Đã muộn vậy…”
“Uhm.” Tựa như Phong Tranh chỉ vừa mới tỉnh lại, “Ta có chút chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?” Chẳng lẽ là đã hiểu rõ lời ta nói lúc chiều.
Kết quả lại nghe Phong Tranh khô khan nói: “Quốc sư lại mời ta đi ngắm tranh, ta không thể không đi.”
Ta cương cứng người đáp một tiếng, không nhịn được mà nắm tay thì nắm, sau lại buông ra, để tránh trường hợp thật sự muốn động thủ.
Phong Tranh trông rất vô tội nhìn ta nói: “Ta nghĩ có thể ngươi sẽ không vui khi ta đi gặp nàng, cho nên muốn đến nói một tiếng.”
Ta dở khóc dở cười nói, “Chẳng lẽ nếu ta nói ta không vui, ngươi sẽ không đi gặp nàng?”
“Đương nhiên là phải đi.” Phong Tranh nghiêm mặt trả lời, “Đây là chức trách.”
Ta thiếu chút nữa là hộc máu, cười khổ nói: “Tại sao ta lại coi trọng một tên ngốc như ngươi thế này?”
Phong Tranh nghe xong khẽ nhếch môi, hình như có chút bất mãn nhưng lại không biết phản bác thế nào, chỉ biết trừng mắt nhìn ta. Đôi mắt của hắn thật đẹp, giống như hay khối ngọc thạch.
Đột nhiên ta cảm thấy mình thật là ngốc, cũng không đợi hắn trả lời liền xoay người bỏ chạy vào trong.
Phong Tranh ở phía sau khẽ gọi nhỏ một tiếng: “A Vũ.”
Ta đứng lại, nghiêng đầu nhìn hắn.
Ban đêm, bốn phía đều im ắng, ta dựng đứng lỗ tai để nghe hắn nói.
Giọng của Phong Tranh rất nhẹ lại như có chút thở dài, “Đừng thích ta…”
Hắn rời đi lúc nào, ta không biết. Dưới ánh trăng trong như nước, màn sương từng chút bao phủ lấy ta. Người khẽ run lên, ngay lập tức liền hắt hơi.
“Quận chúa?” Đám người Hạ Hà cuối cùng cũng ra ngoài tìm ta, “Sao lại đứng một mình ở đây? Phong đại nhân đi rồi sao?”
“Đi rồi.” Ta cười khổ.
Số mệnh không phải là ta, sao có thể lưu lại đây.
“Tay sao lại lạnh như thế này?” Hạ Hà khẽ hô một tiếng, vội vàng kéo ta vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.