Chương 56
Mỹ bảo
29/12/2016
Ta cúi đầu đứng yên, không dám động.
Tiêu Chính trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng, “Cha nàng đã nói?”
Ta biết hắn đang nhắc đến việc gì nên gật gật đầu.
“Nàng không muốn tiến cung?”
Lão đại, vấn đề này ngươi muốn ta trả lời thế nào đây? Nếu ta nói không muốn, ngươi nhất định sẽ không vui. Nhưng ta chán nản ra sao, lại đi uống rượu giải sầu thế nào, ngươi đều nhìn thấy tận mắt. Nếu ta nói ta nguyện ý, ngươi sẽ tin à?
Ta chỉ đành không nói lời nào.
Dường như Tiêu Chính khẽ thở dài, hay là ta đã nghe nhầm. Hắn lại cầm lấy tay ta như trước, nhẹ giọng hỏi: “Người vừa rồi chính là người nàng thích sao?”
Vấn đề này, ta lại càng không biết trả lời ra sao! Nếu ta nói thích, ngươi sẽ nói ta và Hoắc Viêm đúng là một đôi gian phu dâm phụ, sau đó sẽ cho hắn một đao lìa đời; còn nếu ta nói không thích, ngươi lại càng xem Hoắc Viêm là một tên háo sắc, dám cả gan trêu ghẹo Hoàng phi tương lai, cũng là một đao lìa đời. Ta thật sự không biết phải nói thế nào cho đúng.
Vì thế ta lại không nói gì.
Tiêu Chính mỉm cười, nói: “Nàng không nói, ta biết phải làm thế nào?”
Ta nuốt nước miếng, thận trọng lên tiếng: “Bệ hạ…tên Hoắc Viêm đó là bằng hữu nhiều năm của tiểu nữ. Có lẽ hôm nay hắn hơi quá chén, cho nên có chút không được tỉnh táo. Kính xin bệ hạ bỏ qua cho hắn. Dù sao…dù sao khi trở về ta cũng sẽ giáo huấn hắn một trận.”
Tiêu Chính cười nói: “Lại còn bao che đến thế này.”
Đầu của ta càng cúi thấp hơn.
Sau một khắc yên tĩnh, lại chợt nghe thấy tiếng nói của Tiêu Chính cất lên: “Ta biết nàng không muốn tiến cung. Nếu nàng yêu thích người vừa rồi, vậy cứ cùng hắn rời đi, ta tứ hôn cho hai người.”
Ta liền ngạc nhiên không thôi, ngẩng đầu, cất cao giọng hỏi: “Ngài nói gì?”
Tiêu Chính nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn ta nói: “Cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên rồi sao?”
Ta cũng không mấy để tâm, cẩn thận dò hỏi: “Lời vừa rồi của ngài là có ý gì?”
Tiêu Chính siết chặt bàn tay của ta một chút, hơi ngẩng đầu, chầm chậm nói: “Ta nói, nếu nàng muốn cùng người đó bỏ trốn, ta sẽ tác thành cho hai người.”
Ta vừa bực mình vừa buồn cười, “Bệ hạ, ta khi nào thì muốn cùng hắn bỏ trốn?”
Nếu muốn cùng người khác bỏ trốn thì ta cũng không có cái gan làm ở ngay trước mặt của ngươi nha.
Nhưng thật không ngờ là Tiêu Chính lại khẽ cười khi nghe câu này của ta, sau lại khuyên một câu: “Nàng vẫn nên cùng hắn rời đi.”
Ta thật sự không thể hiểu được suy nghĩ lúc này của hắn. Trong thiên hạ vẫn còn tồn tại một vị hoàng đế, mà có thể mở lời khuyên một hoàng hoa khuê nữ nên cùng nam nhân bỏ trốn? Người hoàng gia các người, không phải vẫn luôn dùng phẩm hạnh làm gương cho quốc gia hay sao? Ngươi không khuyên ta nên tuân thủ nữ tắc, nên ngoan ngoãn ở nhà học thêu hoa, ngược lại còn khuyến khích ta nên bỏ trốn, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ta nói: “Bệ hạ, tiểu nữ và vị Hoắc công tử kia không hề có tư tình, chắc chắn sẽ không cùng hắn bỏ trốn.”
Tiêu Chính nghiêng đầu nhìn ta, “Vậy vừa rồi nàng nói nàng có người trong lòng. Là ai? Ta tứ hôn cho các người.”
Ta dở khóc dở cười nói, “Bệ hạ, không phải ngài cũng uống rượu say rồi chứ?”
Tiêu Chính nhẹ cười, rốt cuộc cũng thả tay ta ra. Ta nhanh chóng lui bước về phía sau.
Tiêu Chính nhìn ta, sau một lúc lâu mới nói: “Dù rằng ép buộc tiến cung, ta cũng muốn cả ngày nhìn thấy sắc mặt của nàng. Thế là đủ.”
Trong một phút, mồ hôi lạnh lại toát ra. Vạn tuế gia à, nghe thử lời ngươi vừa nói đi. Trong thiên hạ này, hỏi có ai dám tỏ thái độ cho ngươi nhìn chứ!
Phong Tranh sau khi tiễn Hoắc Viêm xong thì trở về. Hắn thấy ta ở cùng với hoàng đế cũng không xảy ra chuyện gì, thần sắc có chút dịu đi, kính cẩn nói: “Bệ hạ, thời gian cũng không còn sớm. Cũng nên trở về rồi, Thái hậu lại lo lắng.”
Tiêu Chính gật đầu.
Ta nhìn thấy hắn muốn rời đi, trong lòng nhẹ nhõm, còn muốn quỳ gối tiễn hắn.
“Không cần.” Tiêu Chính khoát khoát tay, “Thụy Vân, những lời vừa rồi của ta, nàng nên cẩn thận suy nghĩ. Ta cho nàng thời gian ba ngày. Nếu đã nghĩ thông suốt, muốn cùng hắn rời đi, ta sẽ nói giúp với cha nàng.”
Ta ngơ ngác không hiểu, mù mờ nhìn bóng lưng Tiêu Chính rời đi.
Sau khi trở về nhà, ta cứ suy đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này thật sự rất kỳ lạ, hiện tại không biết phải nên làm thế nào.
Mắt thấy hai ngày đã trôi qua mà khắp nơi đều là tình hình gió êm biển lặng, ngay cả trong hoàng cung cũng không truyền ra chút tin tức gì. Ta nhịn đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng không chịu được nữa, đành đi tìm cha ta, nói ra toàn bộ sự việc để xem ông nghĩ thế nào.
Cha vừa nghe nói, ta mặc nam trang trốn ra ngoài cùng nam nhân uống rượu, ông liền bày ra tư thế muốn một chưởng đánh chết ta. Ta nhanh chóng nhảy cóc qua đoạn bị Hoắc Viêm sàm sỡ, nói thẳng đến chuyện gặp phải hoàng đế.
Cha vừa nghe ta nói đến hoàng đế, liền kinh ngạc hỏi: “Ngài nói muốn cho con đi?”
Ta gật gật đầu, lại vội nói thêm: “Con nói con cùng người bằng hữu kia không có tư tình. Bệ hạ lại hỏi con thích ai, sẽ giúp con tứ hôn.”
Cha ta đứng lên, sắc mặt rất chuyên tâm suy nghĩ, đi lòng vòng ở trong phòng.
Ta thấp thỏm nhìn ông đi qua đi lại, một lúc liền thấy chóng mặt: “Cha thấy, rốt cuộc thì Bệ hạ có ý gì?”
Cha ta liền đứng lại, quay đầu nhìn ta ra lệnh: “Con nhanh đi thu dọn đồ đạc đi.”
“Gì cơ?” Ta kinh hãi nói, “Cha xem những lời đó là thật?”
“Quân vô hí ngôn. Ngài đã nói như vậy, tức là đã tha cho con một mạng. Chẳng lẽ con thật muốn tiến cung?”
“Đương nhiên không muốn. Nhưng giữa con với tên Hoắc Viêm kia cao lắm chỉ có tình nghĩa huynh đệ, hắn là một tên phong lưu, nếu phải là hắn thì con tình nguyện tiến cung thì hơn.”
Cha ta nghiêm túc nói: “Ta cũng không yên lòng để con đi với tên họ Hoắc kia. Con mượn danh nghĩa cùng hắn rời đi, ra khỏi kinh thành thì đi tìm sư phụ của con! Việc này không cần phải nói với người khác, chỉ cần từ biệt với nương. Đêm nay rời đi!”
“Nhưng mà…”
“Bớt nói nhảm!” Cha ta hét lớn, “Nói con đi thì phải đi!”
Ta liền ngồi bật dậy, chạy về viện của mình.
Nhũ mẫu và nha hoàn nhìn thấy sắc mặt hốt hoảng của ta thì nghĩ rằng ta lại bị cha quở mắng, dường như cũng không còn thấy quá khác lạ.
Ta nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc của cha, trong lòng rất là khó hiểu, nhưng cũng không dám trì hoãn một phút, đóng cửa phòng lại, nhanh chóng tự mình thu dọn một vài bộ y phục bình thường. Ngân phiếu có đóng dấu của vương phủ, không dám dùng nên đành lấy hết số bạc vụn.
Buổi tối khi ăn cơm, sắc mặt của tất cả mọi người đều bình thường. Cha chỉ đưa mắt nhìn ta một lúc, cũng không hề nói gì. Mấy người di nương vẫn ăn mặc xinh đẹp như trước, Vãn Tình cùng Tam muội, Tứ muội nói chuyện, hồn nhiên vui vẻ, nương vừa gắp thức ăn cho ta vừa càm ràm cái thói kén ăn của ta. Đệ đệ lại leo lên đầu gối của ta ngồi, vừa sai ta gắp rau, vừa đòi ăn cái này, lại không muốn ăn cái kia.
Trong lòng ta rất đau, khóe mắt cay cay.
Trước kia ta luôn muốn rời khỏi ngôi nhà này, muốn bay đi như con chim nhỏ, tự do tự tại. Nhưng lúc này, khi thật sự phải ra đi, ta mới cảm nhận được sự ấm áp hòa thuận ở nơi này, khiến cho người ta phải lưu luyến.
Nương buồn bực nhìn ta, “Sao vậy? Không muốn ăn khổ qua, vậy thì đừng ăn. Sao mắt lại đỏ thế?”
Ta vội kiềm nén, gắp một đũa lớn khổ qua nhét vào miệng: “Ăn. Con ăn.”
Cha ta nhìn thấy, chỉ cúi đầu yên lặng uống canh.
Buổi tối, khi mọi người đã nghỉ ngơi, ta lặng lẽ đi tìm nương.
Thanh Di nhẹ bước lui ra ngoài, cẩn thận đóng kỹ cửa sổ.
Ta kính cẩn quỳ xuống.
Nương ngẩn người nhìn ta: “Con muốn rời đi?”
Cánh mũi liền chua xót, nước mắt cứ thế mà chảy ra.
Nương đỡ ta ngồi dậy, ôm chặt lấy ta, “Cha con vừa rồi tới đây, đã nói qua với nương. Con đi cũng tốt, dù sao vẫn tốt hơn ở lại.”
Ta ôm lấy bà, không còn có thể kiềm lại, để mặc cho mình khóc lớn: “Nương, nữ nhi không biết khi nào mới có thể trở về. Nữ nhi không thể hiếu thuận với người.”
Nương giữ lấy gương mặt của ta ở trong tay, cẩn thận nhìn ngắm: “Đường Vũ, lòng nương thật sự rất áy náy. Con từ nhỏ đã ở bên ngoài, trải qua biết bao nhiêu khổ sở, vậy mà nương vẫn không có chăm sóc cho con. Hiện tại con phải rời đi, nương nghĩ con là đứa bé giỏi giang, đi ra ngoài nhất định có thể sống tốt; lại nghĩ, dù thế nào con cũng là quận chúa, vậy mà chưa từng có một ngày sống như kim chi ngọc diệp.”
Ta nở nụ cười, “Nương, nơi ở của sư phụ có chút hẻo lánh, nhưng cũng không phải là nơi thâm sơn cùng cốc. Hiếm khi thấy hoàng đế có lòng chịu thả con đi, đây chính là ân huệ to lớn.”
Nương không nói gì, chỉ có nét bi thương và ưu sầu là càng ngày càng thắm đẫm trong ánh mắt. Bà hơi động khóe môi, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Ta cầm lấy tay bà: “Tối nay nữ nhi phải rời đi. Nương và cha nhớ bảo trọng. Đợi khi phong ba trôi qua, con sẽ trở về thăm nương.”
Nương vẫn không nói chuyện, chỉ ôm mặt rơi lệ.
Ta dập đầu với bà, rồi xoay người đi ra ngoài.
Thanh Di đứng ở bên ngoài, lo lắng nhìn ta.
Ta nói với nàng: “Chăm sóc tốt cho nương ta.”
Thanh Di gật đầu, “Quận chúa cũng phải bảo trọng.”
Ta yên lặng đi về phòng mình, đổi lại bộ y phục dân thường, lưng mang bọc đồ.
Ánh trăng bên ngoài ngày càng sáng tỏ, soi sáng cả một tiểu viện giữa đêm khuya. Một bóng người cao lớn đứng lặng ở trong sân, đó là lão cha thân ái của ta.
Cha ta đứng chắp tay sau lưng, nhìn ta đánh giá một hồi, sau đó mới gật đầu vừa ý, “Bạc có đủ dùng không?”
“Đã đủ rồi.”
“Con cưỡi Truy Phong của ta mà đi, sức vó của nó rất nhanh. Con ra khỏi thành thì đừng quay đầu lại, nhanh chóng rời đi. Cứ ở lại chỗ sư phụ con, nếu ta không gửi thư cho con, thì cũng đừng trở về. Có biết không?”
Ta gật đầu, trong lòng lại càng bất an.
Cha ta lấy ra một phong thư giao cho ta: “Khi nào gặp sư phụ nhớ trao thư này cho ông ta.”
Ta đem thư cất kỹ, sau đó cũng dập đầu với ông.
Cha ta thở dài, gượng cười một tiếng, “Không nghĩ kết cuộc vẫn là như vậy.”
Ta nói: “Cha, người đừng quá lo lắng. Hoàng đế chịu tha cho con một mạng, xem ra sự tình còn chưa đến tình trạng không thể hóa giải.”
Cha ta lắc đầu, cũng không nói gì, chỉ phất tay ý bảo ta rời đi.
Ta chạy tới chuồng ngựa, dắt Truy Phong, rời khỏi Vương phủ từ cửa sau.
Tiêu Chính trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng, “Cha nàng đã nói?”
Ta biết hắn đang nhắc đến việc gì nên gật gật đầu.
“Nàng không muốn tiến cung?”
Lão đại, vấn đề này ngươi muốn ta trả lời thế nào đây? Nếu ta nói không muốn, ngươi nhất định sẽ không vui. Nhưng ta chán nản ra sao, lại đi uống rượu giải sầu thế nào, ngươi đều nhìn thấy tận mắt. Nếu ta nói ta nguyện ý, ngươi sẽ tin à?
Ta chỉ đành không nói lời nào.
Dường như Tiêu Chính khẽ thở dài, hay là ta đã nghe nhầm. Hắn lại cầm lấy tay ta như trước, nhẹ giọng hỏi: “Người vừa rồi chính là người nàng thích sao?”
Vấn đề này, ta lại càng không biết trả lời ra sao! Nếu ta nói thích, ngươi sẽ nói ta và Hoắc Viêm đúng là một đôi gian phu dâm phụ, sau đó sẽ cho hắn một đao lìa đời; còn nếu ta nói không thích, ngươi lại càng xem Hoắc Viêm là một tên háo sắc, dám cả gan trêu ghẹo Hoàng phi tương lai, cũng là một đao lìa đời. Ta thật sự không biết phải nói thế nào cho đúng.
Vì thế ta lại không nói gì.
Tiêu Chính mỉm cười, nói: “Nàng không nói, ta biết phải làm thế nào?”
Ta nuốt nước miếng, thận trọng lên tiếng: “Bệ hạ…tên Hoắc Viêm đó là bằng hữu nhiều năm của tiểu nữ. Có lẽ hôm nay hắn hơi quá chén, cho nên có chút không được tỉnh táo. Kính xin bệ hạ bỏ qua cho hắn. Dù sao…dù sao khi trở về ta cũng sẽ giáo huấn hắn một trận.”
Tiêu Chính cười nói: “Lại còn bao che đến thế này.”
Đầu của ta càng cúi thấp hơn.
Sau một khắc yên tĩnh, lại chợt nghe thấy tiếng nói của Tiêu Chính cất lên: “Ta biết nàng không muốn tiến cung. Nếu nàng yêu thích người vừa rồi, vậy cứ cùng hắn rời đi, ta tứ hôn cho hai người.”
Ta liền ngạc nhiên không thôi, ngẩng đầu, cất cao giọng hỏi: “Ngài nói gì?”
Tiêu Chính nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn ta nói: “Cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên rồi sao?”
Ta cũng không mấy để tâm, cẩn thận dò hỏi: “Lời vừa rồi của ngài là có ý gì?”
Tiêu Chính siết chặt bàn tay của ta một chút, hơi ngẩng đầu, chầm chậm nói: “Ta nói, nếu nàng muốn cùng người đó bỏ trốn, ta sẽ tác thành cho hai người.”
Ta vừa bực mình vừa buồn cười, “Bệ hạ, ta khi nào thì muốn cùng hắn bỏ trốn?”
Nếu muốn cùng người khác bỏ trốn thì ta cũng không có cái gan làm ở ngay trước mặt của ngươi nha.
Nhưng thật không ngờ là Tiêu Chính lại khẽ cười khi nghe câu này của ta, sau lại khuyên một câu: “Nàng vẫn nên cùng hắn rời đi.”
Ta thật sự không thể hiểu được suy nghĩ lúc này của hắn. Trong thiên hạ vẫn còn tồn tại một vị hoàng đế, mà có thể mở lời khuyên một hoàng hoa khuê nữ nên cùng nam nhân bỏ trốn? Người hoàng gia các người, không phải vẫn luôn dùng phẩm hạnh làm gương cho quốc gia hay sao? Ngươi không khuyên ta nên tuân thủ nữ tắc, nên ngoan ngoãn ở nhà học thêu hoa, ngược lại còn khuyến khích ta nên bỏ trốn, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ta nói: “Bệ hạ, tiểu nữ và vị Hoắc công tử kia không hề có tư tình, chắc chắn sẽ không cùng hắn bỏ trốn.”
Tiêu Chính nghiêng đầu nhìn ta, “Vậy vừa rồi nàng nói nàng có người trong lòng. Là ai? Ta tứ hôn cho các người.”
Ta dở khóc dở cười nói, “Bệ hạ, không phải ngài cũng uống rượu say rồi chứ?”
Tiêu Chính nhẹ cười, rốt cuộc cũng thả tay ta ra. Ta nhanh chóng lui bước về phía sau.
Tiêu Chính nhìn ta, sau một lúc lâu mới nói: “Dù rằng ép buộc tiến cung, ta cũng muốn cả ngày nhìn thấy sắc mặt của nàng. Thế là đủ.”
Trong một phút, mồ hôi lạnh lại toát ra. Vạn tuế gia à, nghe thử lời ngươi vừa nói đi. Trong thiên hạ này, hỏi có ai dám tỏ thái độ cho ngươi nhìn chứ!
Phong Tranh sau khi tiễn Hoắc Viêm xong thì trở về. Hắn thấy ta ở cùng với hoàng đế cũng không xảy ra chuyện gì, thần sắc có chút dịu đi, kính cẩn nói: “Bệ hạ, thời gian cũng không còn sớm. Cũng nên trở về rồi, Thái hậu lại lo lắng.”
Tiêu Chính gật đầu.
Ta nhìn thấy hắn muốn rời đi, trong lòng nhẹ nhõm, còn muốn quỳ gối tiễn hắn.
“Không cần.” Tiêu Chính khoát khoát tay, “Thụy Vân, những lời vừa rồi của ta, nàng nên cẩn thận suy nghĩ. Ta cho nàng thời gian ba ngày. Nếu đã nghĩ thông suốt, muốn cùng hắn rời đi, ta sẽ nói giúp với cha nàng.”
Ta ngơ ngác không hiểu, mù mờ nhìn bóng lưng Tiêu Chính rời đi.
Sau khi trở về nhà, ta cứ suy đi nghĩ lại, cảm thấy chuyện này thật sự rất kỳ lạ, hiện tại không biết phải nên làm thế nào.
Mắt thấy hai ngày đã trôi qua mà khắp nơi đều là tình hình gió êm biển lặng, ngay cả trong hoàng cung cũng không truyền ra chút tin tức gì. Ta nhịn đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng không chịu được nữa, đành đi tìm cha ta, nói ra toàn bộ sự việc để xem ông nghĩ thế nào.
Cha vừa nghe nói, ta mặc nam trang trốn ra ngoài cùng nam nhân uống rượu, ông liền bày ra tư thế muốn một chưởng đánh chết ta. Ta nhanh chóng nhảy cóc qua đoạn bị Hoắc Viêm sàm sỡ, nói thẳng đến chuyện gặp phải hoàng đế.
Cha vừa nghe ta nói đến hoàng đế, liền kinh ngạc hỏi: “Ngài nói muốn cho con đi?”
Ta gật gật đầu, lại vội nói thêm: “Con nói con cùng người bằng hữu kia không có tư tình. Bệ hạ lại hỏi con thích ai, sẽ giúp con tứ hôn.”
Cha ta đứng lên, sắc mặt rất chuyên tâm suy nghĩ, đi lòng vòng ở trong phòng.
Ta thấp thỏm nhìn ông đi qua đi lại, một lúc liền thấy chóng mặt: “Cha thấy, rốt cuộc thì Bệ hạ có ý gì?”
Cha ta liền đứng lại, quay đầu nhìn ta ra lệnh: “Con nhanh đi thu dọn đồ đạc đi.”
“Gì cơ?” Ta kinh hãi nói, “Cha xem những lời đó là thật?”
“Quân vô hí ngôn. Ngài đã nói như vậy, tức là đã tha cho con một mạng. Chẳng lẽ con thật muốn tiến cung?”
“Đương nhiên không muốn. Nhưng giữa con với tên Hoắc Viêm kia cao lắm chỉ có tình nghĩa huynh đệ, hắn là một tên phong lưu, nếu phải là hắn thì con tình nguyện tiến cung thì hơn.”
Cha ta nghiêm túc nói: “Ta cũng không yên lòng để con đi với tên họ Hoắc kia. Con mượn danh nghĩa cùng hắn rời đi, ra khỏi kinh thành thì đi tìm sư phụ của con! Việc này không cần phải nói với người khác, chỉ cần từ biệt với nương. Đêm nay rời đi!”
“Nhưng mà…”
“Bớt nói nhảm!” Cha ta hét lớn, “Nói con đi thì phải đi!”
Ta liền ngồi bật dậy, chạy về viện của mình.
Nhũ mẫu và nha hoàn nhìn thấy sắc mặt hốt hoảng của ta thì nghĩ rằng ta lại bị cha quở mắng, dường như cũng không còn thấy quá khác lạ.
Ta nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc của cha, trong lòng rất là khó hiểu, nhưng cũng không dám trì hoãn một phút, đóng cửa phòng lại, nhanh chóng tự mình thu dọn một vài bộ y phục bình thường. Ngân phiếu có đóng dấu của vương phủ, không dám dùng nên đành lấy hết số bạc vụn.
Buổi tối khi ăn cơm, sắc mặt của tất cả mọi người đều bình thường. Cha chỉ đưa mắt nhìn ta một lúc, cũng không hề nói gì. Mấy người di nương vẫn ăn mặc xinh đẹp như trước, Vãn Tình cùng Tam muội, Tứ muội nói chuyện, hồn nhiên vui vẻ, nương vừa gắp thức ăn cho ta vừa càm ràm cái thói kén ăn của ta. Đệ đệ lại leo lên đầu gối của ta ngồi, vừa sai ta gắp rau, vừa đòi ăn cái này, lại không muốn ăn cái kia.
Trong lòng ta rất đau, khóe mắt cay cay.
Trước kia ta luôn muốn rời khỏi ngôi nhà này, muốn bay đi như con chim nhỏ, tự do tự tại. Nhưng lúc này, khi thật sự phải ra đi, ta mới cảm nhận được sự ấm áp hòa thuận ở nơi này, khiến cho người ta phải lưu luyến.
Nương buồn bực nhìn ta, “Sao vậy? Không muốn ăn khổ qua, vậy thì đừng ăn. Sao mắt lại đỏ thế?”
Ta vội kiềm nén, gắp một đũa lớn khổ qua nhét vào miệng: “Ăn. Con ăn.”
Cha ta nhìn thấy, chỉ cúi đầu yên lặng uống canh.
Buổi tối, khi mọi người đã nghỉ ngơi, ta lặng lẽ đi tìm nương.
Thanh Di nhẹ bước lui ra ngoài, cẩn thận đóng kỹ cửa sổ.
Ta kính cẩn quỳ xuống.
Nương ngẩn người nhìn ta: “Con muốn rời đi?”
Cánh mũi liền chua xót, nước mắt cứ thế mà chảy ra.
Nương đỡ ta ngồi dậy, ôm chặt lấy ta, “Cha con vừa rồi tới đây, đã nói qua với nương. Con đi cũng tốt, dù sao vẫn tốt hơn ở lại.”
Ta ôm lấy bà, không còn có thể kiềm lại, để mặc cho mình khóc lớn: “Nương, nữ nhi không biết khi nào mới có thể trở về. Nữ nhi không thể hiếu thuận với người.”
Nương giữ lấy gương mặt của ta ở trong tay, cẩn thận nhìn ngắm: “Đường Vũ, lòng nương thật sự rất áy náy. Con từ nhỏ đã ở bên ngoài, trải qua biết bao nhiêu khổ sở, vậy mà nương vẫn không có chăm sóc cho con. Hiện tại con phải rời đi, nương nghĩ con là đứa bé giỏi giang, đi ra ngoài nhất định có thể sống tốt; lại nghĩ, dù thế nào con cũng là quận chúa, vậy mà chưa từng có một ngày sống như kim chi ngọc diệp.”
Ta nở nụ cười, “Nương, nơi ở của sư phụ có chút hẻo lánh, nhưng cũng không phải là nơi thâm sơn cùng cốc. Hiếm khi thấy hoàng đế có lòng chịu thả con đi, đây chính là ân huệ to lớn.”
Nương không nói gì, chỉ có nét bi thương và ưu sầu là càng ngày càng thắm đẫm trong ánh mắt. Bà hơi động khóe môi, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Ta cầm lấy tay bà: “Tối nay nữ nhi phải rời đi. Nương và cha nhớ bảo trọng. Đợi khi phong ba trôi qua, con sẽ trở về thăm nương.”
Nương vẫn không nói chuyện, chỉ ôm mặt rơi lệ.
Ta dập đầu với bà, rồi xoay người đi ra ngoài.
Thanh Di đứng ở bên ngoài, lo lắng nhìn ta.
Ta nói với nàng: “Chăm sóc tốt cho nương ta.”
Thanh Di gật đầu, “Quận chúa cũng phải bảo trọng.”
Ta yên lặng đi về phòng mình, đổi lại bộ y phục dân thường, lưng mang bọc đồ.
Ánh trăng bên ngoài ngày càng sáng tỏ, soi sáng cả một tiểu viện giữa đêm khuya. Một bóng người cao lớn đứng lặng ở trong sân, đó là lão cha thân ái của ta.
Cha ta đứng chắp tay sau lưng, nhìn ta đánh giá một hồi, sau đó mới gật đầu vừa ý, “Bạc có đủ dùng không?”
“Đã đủ rồi.”
“Con cưỡi Truy Phong của ta mà đi, sức vó của nó rất nhanh. Con ra khỏi thành thì đừng quay đầu lại, nhanh chóng rời đi. Cứ ở lại chỗ sư phụ con, nếu ta không gửi thư cho con, thì cũng đừng trở về. Có biết không?”
Ta gật đầu, trong lòng lại càng bất an.
Cha ta lấy ra một phong thư giao cho ta: “Khi nào gặp sư phụ nhớ trao thư này cho ông ta.”
Ta đem thư cất kỹ, sau đó cũng dập đầu với ông.
Cha ta thở dài, gượng cười một tiếng, “Không nghĩ kết cuộc vẫn là như vậy.”
Ta nói: “Cha, người đừng quá lo lắng. Hoàng đế chịu tha cho con một mạng, xem ra sự tình còn chưa đến tình trạng không thể hóa giải.”
Cha ta lắc đầu, cũng không nói gì, chỉ phất tay ý bảo ta rời đi.
Ta chạy tới chuồng ngựa, dắt Truy Phong, rời khỏi Vương phủ từ cửa sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.