Chương 6
Mỹ bảo
28/05/2014
Núi trừng rậm rạp dày kín, đá núi lởm chởm, dòng suối từ trên đá chảy xuống. Nước suối hợp thành một đầm nước nhỏ, ven đầm nước có một gốc anh đào hoang dã đang nở hoa. Đoá hoa màu phấn hồng tựa như bông tuyết nhẹ nhàng theo gió tung bay, rơi lên mặt nước, tiếp tục theo dòng nước uốn lượn trôi đi.
Gia Nguyệt cùng những nữ tử kia trước đây chỉ gặp qua cảnh đẹp như vậy ở trong tranh, cảm thấy nơi đây rất thích hợp để thưởng xuân. Vì thế ngừng xe, nghỉ ngơi bên đầm nước.
Cánh hoa đào bồng bềnh thật vô cùng xinh đẹp. Ở trong đầm nước còn có cá con, khi đoá hoa vừa rơi xuống mặt nước, bọn chúng liền tranh nhau cắn lấy.
Gia Nguyệt thấy thú vị, liền bẻ một cành hoa, đi đến bờ nước trêu cá. Không ngờ tảng đá ở dưới chân nàng lung lay, lập tức cả người liền ngã vào trong hồ nước.
Ta và Phong Tranh gần như ra tay cùng lúc, hắn nhanh hơn ta nửa bước, một phen giữ chặt lấy cánh tay Gia Nguyệt, liền xoay người nàng, kéo lấy thắt lưng.
Công chúa được cứu, còn ta lại giẫm phải rêu xanh, không đứng vững, bùm một tiếng rơi vào trong nước.
Mùa xuân, vào tháng ba, dòng suối vẫn lạnh buốt tận xương, hơn nữa đầu gối của ta còn đập vào tảng đá bén nhọn dưới đáy hồ, đau đến nỗi khuôn mặt nhăn nhó.
Phong Tranh cách ta gần nhất. Hắn liền phản ứng, đem công chúa giao cho thị nữ, định nhảy xuống cứu ta.
Ta vội kêu: “Không cần! Không cần! Ta biết bơi!”
Trời lạnh thế này, để hắn xuống nước cũng tội. Tâm địa của ta tốt, không muốn kéo hắn cùng chịu cảnh này như ta.
Phong Tranh không nhảy xuống, chỉ là ngay lập tức tháo ra bội kiếm, duỗi bao kiếm tới trước cho ta nắm lấy.
Ta biết bơi, hồ nước này cũng không sâu. Ta bơi vài cái liền chạm được chân xuống đáy đầm, tự mình bò lên, sau đó Phong Tranh kéo ta lên bờ.
Lúc này, từ đầu đến chân đều ướt đẫm, quần áo cũng không ngừng nhỏ nước.
Phong Tranh cau mày nhìn ta, ngay sau đó, một chiếc áo còn mang theo hơi người khoát lên vai ta, đem ta bao lấy.
Ta không khỏi cảm kích nhìn hắn một cái, chỉ là ta bị lạnh cóng đến run cầm cập, hàm răng trên dưới đánh nhau, thật tình muốn nói một câu cám ơn, nhưng chỉ phát ra âm thanh grừ grừ.
Gia Nguyệt vội vàng ồn ào: “Còn thất thần gì hả? Nhanh hầu hạ quận chúa thay quần áo!”
Bọn thị nữ vội vàng chạy tới, định đón ta từ trong tay Phong Tranh.
Phong Tranh vừa buông tay, đầu gối ta liền đau đớn dữ dội, cả người hướng tới mặt đất trơn bóng. Hắn nhìn ta, nhướng mày, bỗng chốc ngồi xuống, ôm ngang người ta.
Cả người ta lạnh như băng, nhưng khuôn mặt lại nóng bừng, nói năng lộn xộn: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi phát bệnh thần kinh sao? Mau thả ta xuống!”
Nét mặt Phong Tranh nghiêm túc, “Ta thả ngươi xuống, ngươi đi được sao?”
Được rồi, ta nhịn.
Phong Tranh ôm ta trở về xe ngựa. Quyên Tử và Hạ Hà đã mang đến mấy cái lò sưởi, đặt vào trong xe để sưởi ấm nên đặc biệt ấm áp. Đem búi tóc xoã ra, cũng đem quần áo ướt sũng ở trên người thoát hết. Hạ Hà lấy chiếc chăn ấm quấn ta thành một con nhộng thật to, Quyên Tử bưng đến một bát canh gừng cho ta.
Ta chướng mắt nhìn bát canh gừng, hỏi: “Có rượu không?”
“Nữ hài tử mà uống rượu gì?” Phong Tranh ở ngoài nghe được, khẽ quát,
Ta biện bạch: “Mỗi lần ta uống canh gừng đều nôn ra.”
Ta không có gạt hắn. Trong thức ăn có gừng, ta ăn không sao, nhưng khi nấu thành nước uống liền làm ta muốn buồn nôn.
Phong Tranh nói: “Giữa rừng núi hoang vắng thế này, đi đâu kiếm rượu?”
Ta vừa run run vừa cười, “Đừng…đừng nói là các ngươi không trộm…trộm giấu rượu chứ?”
Phong Tranh quát nhẹ một tiếng “Càn quấy”, sau đó bước đi, đoán chừng là mặc kệ ta.
Ta chỉ miễn cưỡng hớp lấy hai ngụm canh gừng. Có còn hơn không, nếu bị bệnh thì thật phiền toái.
Trên cửa xe bỗng nhiên vang lên hai tiếng gõ. Hạ Hà hé ra một khe hở, người phía ngoài liền đưa đến một bầu rượu.
Ta mừng rỡ, không ngớt lời cảm ơn.
Quyên Tử bước vào cười nói: “Quận chúa không cần phải gấp gáp cảm ơn như vậy, Phong đại nhân đưa rượu xong liền rời đi, người có nói cũng vô ích.”
“Đã đi?”
“Đúng nha! Liền xoay người rời đi.” Quyên tử có ngũ quan thanh tú, “Phong đại nhân sinh ra cũng thật anh tuấn, nhưng lại không có khuôn mặt tươi cười…”
“Quyên Tử!” Hạ Hà nhắc nhở nàng.
Quyên Tử vội vàng cúi đầu.
Ta vừa uống rượu vừa cười nói, “Không việc gì, ngươi nói đúng. Cái tên đó lúc nào cũng như vậy, giống như chúng ta thiếu hắn năm trăm vạn lượng mà quên không trả vậy.”
Hai thị nữ đều nở nụ cười.
Ta đây vừa rơi xuống nước, náo loạn ầm ĩ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn phải làm ra vẻ mặt già nua như cha ta mà uống hết canh.
Việc này cũng không biết làm cách nào mà lọt vào trong tai của lão nhân gia nhà ta, qua mấy ngày, có ngựa từ kinh thành trao thư tín của hoàng đế cho công chúa, tiện thể mang theo một phong thư của cha ta.
Ở trong nhà thì cha đem ta mắng đến cẩu huyết lâm đầu(1), vậy mà ở trong thư lại dùng rất nhiều thành ngữ trong điển cổ. Điều này đối với người thô kệch như cha ta mà nói, có nghĩa là ông đã giận đến nỗi miệng cũng phun ra lời thô tục. Mà người giúp ông trau chuốt lại câu chữ chính là Vương sư gia, vì kính trọng và kiêng dè mà phải tự mình thêm một chút từ ngữ văn minh vào.
Ở trong thư cha ta còn mắng “Thành sự bất túc, bại sự hữu dư” *việc thành công thì không thấy đâu, hỏng việc thì nhiều*, cứ như là nói ta cố tình dìm chết công chúa, nhưng lại không cẩn thận mà để mình rơi xuống nước. Ta nghĩ, nếu để người thân cận của hoàng đế nhìn thấy câu này, không biết sẽ nghĩ gì.
Thật ra lần này rơi xuống nước lại có cái lợi, chính là Phong Tranh mượn cớ khi ra ngoài sẽ có nguy cơ gặp phải mai phục, nên trên đường đi không cho phép tiếp tục ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ.
Tuy rằng ta cũng mất đi cái thú tiêu khiển, nhưng có thể sớm một ngày đưa công chúa đến Bắc Lương, liền có thể sớm một chút trộm được quốc bảo, và ta cũng sớm được trở về nước..
Gia Nguyệt cùng những nữ tử kia trước đây chỉ gặp qua cảnh đẹp như vậy ở trong tranh, cảm thấy nơi đây rất thích hợp để thưởng xuân. Vì thế ngừng xe, nghỉ ngơi bên đầm nước.
Cánh hoa đào bồng bềnh thật vô cùng xinh đẹp. Ở trong đầm nước còn có cá con, khi đoá hoa vừa rơi xuống mặt nước, bọn chúng liền tranh nhau cắn lấy.
Gia Nguyệt thấy thú vị, liền bẻ một cành hoa, đi đến bờ nước trêu cá. Không ngờ tảng đá ở dưới chân nàng lung lay, lập tức cả người liền ngã vào trong hồ nước.
Ta và Phong Tranh gần như ra tay cùng lúc, hắn nhanh hơn ta nửa bước, một phen giữ chặt lấy cánh tay Gia Nguyệt, liền xoay người nàng, kéo lấy thắt lưng.
Công chúa được cứu, còn ta lại giẫm phải rêu xanh, không đứng vững, bùm một tiếng rơi vào trong nước.
Mùa xuân, vào tháng ba, dòng suối vẫn lạnh buốt tận xương, hơn nữa đầu gối của ta còn đập vào tảng đá bén nhọn dưới đáy hồ, đau đến nỗi khuôn mặt nhăn nhó.
Phong Tranh cách ta gần nhất. Hắn liền phản ứng, đem công chúa giao cho thị nữ, định nhảy xuống cứu ta.
Ta vội kêu: “Không cần! Không cần! Ta biết bơi!”
Trời lạnh thế này, để hắn xuống nước cũng tội. Tâm địa của ta tốt, không muốn kéo hắn cùng chịu cảnh này như ta.
Phong Tranh không nhảy xuống, chỉ là ngay lập tức tháo ra bội kiếm, duỗi bao kiếm tới trước cho ta nắm lấy.
Ta biết bơi, hồ nước này cũng không sâu. Ta bơi vài cái liền chạm được chân xuống đáy đầm, tự mình bò lên, sau đó Phong Tranh kéo ta lên bờ.
Lúc này, từ đầu đến chân đều ướt đẫm, quần áo cũng không ngừng nhỏ nước.
Phong Tranh cau mày nhìn ta, ngay sau đó, một chiếc áo còn mang theo hơi người khoát lên vai ta, đem ta bao lấy.
Ta không khỏi cảm kích nhìn hắn một cái, chỉ là ta bị lạnh cóng đến run cầm cập, hàm răng trên dưới đánh nhau, thật tình muốn nói một câu cám ơn, nhưng chỉ phát ra âm thanh grừ grừ.
Gia Nguyệt vội vàng ồn ào: “Còn thất thần gì hả? Nhanh hầu hạ quận chúa thay quần áo!”
Bọn thị nữ vội vàng chạy tới, định đón ta từ trong tay Phong Tranh.
Phong Tranh vừa buông tay, đầu gối ta liền đau đớn dữ dội, cả người hướng tới mặt đất trơn bóng. Hắn nhìn ta, nhướng mày, bỗng chốc ngồi xuống, ôm ngang người ta.
Cả người ta lạnh như băng, nhưng khuôn mặt lại nóng bừng, nói năng lộn xộn: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi phát bệnh thần kinh sao? Mau thả ta xuống!”
Nét mặt Phong Tranh nghiêm túc, “Ta thả ngươi xuống, ngươi đi được sao?”
Được rồi, ta nhịn.
Phong Tranh ôm ta trở về xe ngựa. Quyên Tử và Hạ Hà đã mang đến mấy cái lò sưởi, đặt vào trong xe để sưởi ấm nên đặc biệt ấm áp. Đem búi tóc xoã ra, cũng đem quần áo ướt sũng ở trên người thoát hết. Hạ Hà lấy chiếc chăn ấm quấn ta thành một con nhộng thật to, Quyên Tử bưng đến một bát canh gừng cho ta.
Ta chướng mắt nhìn bát canh gừng, hỏi: “Có rượu không?”
“Nữ hài tử mà uống rượu gì?” Phong Tranh ở ngoài nghe được, khẽ quát,
Ta biện bạch: “Mỗi lần ta uống canh gừng đều nôn ra.”
Ta không có gạt hắn. Trong thức ăn có gừng, ta ăn không sao, nhưng khi nấu thành nước uống liền làm ta muốn buồn nôn.
Phong Tranh nói: “Giữa rừng núi hoang vắng thế này, đi đâu kiếm rượu?”
Ta vừa run run vừa cười, “Đừng…đừng nói là các ngươi không trộm…trộm giấu rượu chứ?”
Phong Tranh quát nhẹ một tiếng “Càn quấy”, sau đó bước đi, đoán chừng là mặc kệ ta.
Ta chỉ miễn cưỡng hớp lấy hai ngụm canh gừng. Có còn hơn không, nếu bị bệnh thì thật phiền toái.
Trên cửa xe bỗng nhiên vang lên hai tiếng gõ. Hạ Hà hé ra một khe hở, người phía ngoài liền đưa đến một bầu rượu.
Ta mừng rỡ, không ngớt lời cảm ơn.
Quyên Tử bước vào cười nói: “Quận chúa không cần phải gấp gáp cảm ơn như vậy, Phong đại nhân đưa rượu xong liền rời đi, người có nói cũng vô ích.”
“Đã đi?”
“Đúng nha! Liền xoay người rời đi.” Quyên tử có ngũ quan thanh tú, “Phong đại nhân sinh ra cũng thật anh tuấn, nhưng lại không có khuôn mặt tươi cười…”
“Quyên Tử!” Hạ Hà nhắc nhở nàng.
Quyên Tử vội vàng cúi đầu.
Ta vừa uống rượu vừa cười nói, “Không việc gì, ngươi nói đúng. Cái tên đó lúc nào cũng như vậy, giống như chúng ta thiếu hắn năm trăm vạn lượng mà quên không trả vậy.”
Hai thị nữ đều nở nụ cười.
Ta đây vừa rơi xuống nước, náo loạn ầm ĩ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn phải làm ra vẻ mặt già nua như cha ta mà uống hết canh.
Việc này cũng không biết làm cách nào mà lọt vào trong tai của lão nhân gia nhà ta, qua mấy ngày, có ngựa từ kinh thành trao thư tín của hoàng đế cho công chúa, tiện thể mang theo một phong thư của cha ta.
Ở trong nhà thì cha đem ta mắng đến cẩu huyết lâm đầu(1), vậy mà ở trong thư lại dùng rất nhiều thành ngữ trong điển cổ. Điều này đối với người thô kệch như cha ta mà nói, có nghĩa là ông đã giận đến nỗi miệng cũng phun ra lời thô tục. Mà người giúp ông trau chuốt lại câu chữ chính là Vương sư gia, vì kính trọng và kiêng dè mà phải tự mình thêm một chút từ ngữ văn minh vào.
Ở trong thư cha ta còn mắng “Thành sự bất túc, bại sự hữu dư” *việc thành công thì không thấy đâu, hỏng việc thì nhiều*, cứ như là nói ta cố tình dìm chết công chúa, nhưng lại không cẩn thận mà để mình rơi xuống nước. Ta nghĩ, nếu để người thân cận của hoàng đế nhìn thấy câu này, không biết sẽ nghĩ gì.
Thật ra lần này rơi xuống nước lại có cái lợi, chính là Phong Tranh mượn cớ khi ra ngoài sẽ có nguy cơ gặp phải mai phục, nên trên đường đi không cho phép tiếp tục ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ.
Tuy rằng ta cũng mất đi cái thú tiêu khiển, nhưng có thể sớm một ngày đưa công chúa đến Bắc Lương, liền có thể sớm một chút trộm được quốc bảo, và ta cũng sớm được trở về nước..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.