Thánh Phụ Sao? Ta Giả Vờ Là Được

Chương 7: Ác ý của quái vật

Cổ Mặc Mặc

21/10/2021

Editor: Chanh

Cậu di chuyển đèn pin chỉ dẫn Chu Thụ đi tới trước mặt mình.

giờ khắc này, chỉ cần một bước nữa là Chu Thụ có thể bắt được cậu.

Cậu mỉm cười: "đúng là đứa bé ngoan, thật nghe lời." cậu bảo cô bé tiến vào thì cô bé không hề nghi ngờ mà bước vào luôn ấy.

Chu Thụ cười vặn vẹo: "bởi vì em rất muốn thắng ca ca một lần, đến lúc đó baba mama sẽ khen ngợi em."

Cậu sửng sốt, trên mặt xuất hiện biểu tình không đành lòng nhưng cậu không thể không đặt đèn pin xuống.

xung quanh đều là bóng tối, chỉ có ánh sáng từ đèn pin phản chiếu ra một vòng sáng.

Cậu né tránh ánh sáng chiếu ra từ đèn pin và rời đi dọc theo các cạnh.

Đôi mắt Chu Thụ trợn tròn, cô bé muốn chạy tới nhưng bây giờ bản thân đã trở thành một thể với lây nhiễm ảnh vụ vốn gắn liền trên người. Lây nhiễm ảnh vụ bị nhốt trong vòng sáng này cho nên cô bé cũng không thể nhúc nhích được.

"aaaaa" cô bé bất lực thét lên với giọng điệu tức giận.

Cậu chạy ra bên ngoài, ngay sau đó không chút nghĩ ngợi liền chạy về phía vừa mới chạy tới.

đây là hướng ngược lại đường về nhà.

Chu Thụ bị nhốt tại chỗ, cô bé cố gắng nhúc nhích chân nhưng thế nào cũng không thể vượt qua vòng sáng này đi ra ngoài.

Cô bé cảm thấy ủy khuất nên che mắt khóc lên.

Cô bé càng khóc càng thu hút những người sống bên cạnh.

"đã xảy ra chuyện gì vậy?" một người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa.

Chu Thụ nước mắt lưng tròng cầu xin: "chú ơi, chú bật đèn lên giúp cháu với ạ. "

"con sợ bóng tối nên khóc sao?" người đàn ông thở dài, ông bước vào phòng. Những ngôi nhà ở đây đều được xây dựng rất giống nhau nên ông tìm thấy một nơi giống như công tắc nhà mình, bật đèn lên.

khi ánh đèn sáng lên, bóng của người đàn ông chiếu xuống sàn nhà.

Cái bóng của Chu Thụ nhảy dựng lên, nó cầm rìu chém cái bóng của người đàn ông.

cơ thể của ông được chia thành hai.

"ha ha ha ha." cái bóng nhếch miệng.

tiếng cười từ miệng Chu Thụ phát ra.

cô bé chạy ra ngoài và đuổi theo phương hướng mà Lộc Tê rời đi. Cô bé và lây nhiễm ảnh vụ đã trở thành một thể, cái bóng nhanh chóng nhảy lên, cô bé cũng rất nhanh đã đuổi theo kịp, cô bé đã nhìn thấy bóng lưng Lộc Tê.

Cái bóng của Chu Thụ giống như vừa rồi mà nhảy dựng lên, rìu sắp chạm vào cổ Lộc Tê.

"Tất tất tất." chiếc xe bấm còi.

phía trước rõ ràng là vách tường lại đột nhiên có bốn chiếc xe chạy ra. ánh đèn phía trước xe sáng như ban ngày, tiêu diệt tất cả những cái bóng.

A!" Chu Thụ biến mất cùng với cái bóng của cô bé.

【 quái vật: Tất tất 】

【 cấp bậc: A】

【giới thiệu tóm tắt: hai mắt có thể chiếu sáng tất cả mọi thứ, âm thanh của hơi thở giống như tiếng còi xe. tốc độ như sấm sét, lái xe hàng ngày trên đường】

"Phốc phốc" trong nháy mắt khi nhìn thấy chúng, con thỏ bị cậu nhét vào túi phát ra âm thanh hoảng sợ.

tai của tất tất rất nhạy cảm, chúng nó lập tức nghe thấy âm thanh của thỏ chết tiệt.

còn không đợi tất tất nhìn rõ phương hướng thỏ đang ở, cậu đã bước một bước xuyên qua chúng nó, chạy về phía vách tường.

không gian này có một lỗi, nếu cậu đi đến cuối thì sẽ được truyền tống trở lại điểm khởi đầu.

điểm khởi đầu chính là nhà của cậu.

trong nháy mắt cậu đã rời khỏi con phố đó, về tới cửa nhà.

【 giá trị tinh thần 73】

【 giá trị tinh thần 72】

【 giá trị tinh thần 70】

Cậu lấy con thỏ trong túi ném một cách thô lỗ ra ngoài, sau đó lấy ra bình thuốc. Tay cậu run rẩy đổ ra viên thuốc, trong tay cậu có ít nhất năm viên, vượt xa lượng thuốc bình thường mà cậu hay dùng nhưng cậu không quan tâm, tóm lại phải uống thuốc trước đã rồi tính sau.

"Phốc Phốc" thỏ ăn mòn muốn chạy trốn nhưng nó thấy mình không có cách nào rời khỏi phụ cận quanh cậu nên "phốc... yo!" một tiếng, nó không tin có tà ma quỷ quái đâu, hai chân dùng sức nhảy lên, sau đó nó từ giữa không trung ngã xuống, ngã đau quá nên ngất xỉu luôn.

Cậu uống thuốc, sau khi tỉnh táo lại liền hữu khí vô lực xách tai thỏ đi.



"thật ghê tởm." cậu có chút muốn nôn.

tiếng còi xe từ một con phố khác truyền đến, cậu nắm lấy con thỏ, vất vả nhấc chân, hữu khí vô lực trở về nhà.

không có âm thanh nào trong nhà.

hai tay cậu buông xuống, suy yếu giống như một bóng ma trôi nổi, cậu tìm được nước sạch cùng thức ăn ở trong phòng, còn có thuốc men, lấy xong tất cả liền trở về phòng.

Cậu đóng cửa lại và ném con thỏ lên giường.

Con thỏ đang thở thoi thóp, nó cảnh giác nhìn cậu.

Cậu nở nụ cười giả mù sa mưa1 rồi cầm nước cùng thức ăn đưa tới trước mặt con thỏ.

【 do người chơi cho động vật nhỏ ăn nên chỉ số thánh phụ +10, chỉ số hiện tại 50】

Con thỏ dùng mũi ngửi ngửi thức ăn cùng nước uống, sau đó chậm rãi dùng bữa.

【 độ hảo cảm của thỏ ăn mòn với người chơi Lộc Tê tăng lên, chỉ số hiện tại 70】

"Phốc Phốc" sau khi giải trừ nguy hiểm, thỏ ăn mòn an tâm hơn rất nhiều, nó phát ra thanh âm đáng yêu.

Cậu cười tủm tỉm rồi dùng tay đeo nhẫn vuốt ve thỏ nhỏ. Thỏ ăn mòn được sờ thoải mái tới mức lăn lộn trên sàn nhà, nó vui vẻ nên muốn cắn cậu nhưng vì hiện tại nó đã thuộc sở hữu của cậu nên không thể tiến hành hành vi tấn công nào đối với cậu cả.

Con thỏ ăn uống no đủ, giá trị sinh mệnh bắt đầu tăng lên.

ngay khi nó chuẩn bị dang chân nghỉ ngơi, bên ngoài truyền đến tiếng xe chói tai.

Thỏ ăn mòn sợ hãi trốn vào giường Lộc Tê.

Lộc Tê liếc con thỏ nhát gan đang lăn lộn một cái rồi đi đến bên cửa sổ, mở rèm cửa sổ ra.

Lộc Tê lấy kính viễn vọng trong phòng, lợi dụng âm thanh để tìm kiếm các đối tượng phát ra âm thanh.

tiếng còi xe được phát ra từ con quái vật tất tất vừa rồi.

bởi vì bên ngoài quá tối nên cậu rất nhanh đã tìm được tất tất.

nhìn từ xa dường như chúng nó là bốn chiếc xe.

Tất tất tạo thành hình vuông, phát ra tiếng kêu thật lớn, tốc độ của chúng rất nhanh, phải nói là cực nhanh.

trong nháy mắt, chúng đã đi tới dưới lầu nhà cậu.

Cậu nín thở chờ nhưng ánh sáng chỉ chợt lóe qua.

ngay trong nháy mắt này, dưới lầu liền truyền đến tiếng thét chói tai kinh khủng.

Ánh sáng quá mạnh, thiếu chút nữa soi sáng cả một gian nhà này.

chiếc xe rời đi, đêm tối khôi phục lại hình dạng vốn có của nó.

Cậu điên cuồng chớp mắt, ánh sáng này thật quá đáng sợ. Cậu thu hồi kính viễn vọng và quay trở lại.

con thỏ tội nghiệp đã run rẩy đến mức sắp trụi lông ở trên giường.

"thì ra chúng nó đến tìm mày." cậu sáng suốt nói ra.

hai chân phía sau của con thỏ đạp liên tục, nó muốn bò vào giường cậu.

để tích lũy thứ gọi là chỉ số thánh phụ nên cậu giả vờ lên giường, sau đó nói với con thỏ: "được đó, chúng ta cùng nhau ngủ thôi."

hệ thống không lên tiếng.

Thỏ ăn mòn nghe vậy liền vui vẻ nhảy về phía cậu.

Cậu làm không tốt hả?

Sau khi hiểu rõ vấn đề, cậu liền lấy cái gối ném về phía con thỏ, sau đó thoải mái nằm trên giường.

Lộc Tê: "mày ngủ ở cuối giường."

Thỏ ăn mòn: "......"

Cậu nằm trên chiếc giường quen thuộc, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Cậu tắt đèn, kéo chặt cửa sổ nhưng cho dù là vậy cũng không cách nào hoàn toàn ngăn cản được ánh sáng, sẽ luôn có ánh trăng chiếu vào phòng cậu, chiếu ra được cái bóng của một vật thể.

bởi vậy, lây nhiễm ảnh vụ lại một lần nữa đi tới trước giường cậu.

Chúng nó là những sinh vật có thể dẫn ra ác ý mạnh nhất từ sâu trong nội tâm con người.

chúng nó đã sớm bám vào trong cơ thể cậu, hiện tại chính là thời khắc kích phát cảm xúc tốt nhất.

Lây nhiễm ảnh vụ chui vào trong tiềm thức của cậu.

nó thấy được không ít hình ảnh, vẫn là tiểu Lộc Tê bị cha mẹ nghiêm khắc yêu cầu, nếu như cậu bé không hoàn thành yêu cầu như mong đợi của bọn họ thì sẽ bị trừng phạt. Lộc Tê đã thử khóc thút thít nhưng không ai thương tiếc hay quan tâm đến cậu bé. Sau khi lớn lên, bởi vì cậu chăm chỉ học tập nên không được hoan nghênh trong lớp học, trước nay đều là như vậy.

thành tích của cậu rất tốt nhưng làm thế nào cũng không theo kịp hai vị ca ca, người nhà cảm thấy cậu là phế vật nên bỏ cậu qua một bên, bọn họ vừa khinh bỉ vừa khinh thường cậu.



bạn bè cùng trang lứa thấy cậu kỳ lạ nên phớt lờ cậu, phỉ báng cậu rồi bắt nạt cậu.

đây đều là tài liệu sống tuyệt hảo, lây nhiễm ảnh vụ lẻn vào cảm thấy nó có thể chế tạo ra một vật đáng thương nhất.

đi dạo một vòng trong cuộc sống của Lộc Tê, nó đột nhiên dừng lại.

có gì đó không ổn.

Lộc Tê không có lấy một tia dao động khi đối mặt với những trải nghiệm phát lại này, cậu không thương tâm cũng không nản lòng, càng không thèm để ý.

"chuyện gì đang xảy ra thế này?"

lây nhiễm ảnh vụ đi vào sâu trong tiềm thức của Lộc Tê.

nó tìm thấy nhân tính ác ý của cậu.

ngay lúc này, máu tí tách rơi xuống. thiếu niên ở sâu trong ý thức kéo theo một cái rìu đi về phía sau con quái vật.

Lây nhiễm ảnh vụ quay đầu.

Lộc Tê mang theo khuôn mặt đang cười dữ tợn đứng ở phía sau nó, cậu ta không chút do dự vung rìu xuống.

【 giá trị tinh thần 10】

【 giá trị tinh thần 70】

【 giá trị tinh thần 10】

【 giá trị tinh thần 70】

Ở trong trò chơi này, cho tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện tình huống như vậy, giá trị tinh thần của một người cư nhiên lên xuống thất thường.

giá trị tinh thần của người chơi giảm xuống tất nhiên quái vật hẳn sẽ cảm thấy vui vẻ. nhưng lây nhiễm ảnh vụ bây giờ không có một chút nhàn rỗi, bởi vì nó nằm sâu trong ý thức của Lộc Tê, bị tên điên này đóng đinh trên sàn nhà, sau đó bị cởi ra lắp lại.

"ha ha, ha ha." đè lại một đoàn sương đen, trên mặt Lộc Tê xuất hiện nụ cười vui vẻ cho tới bây giờ chưa từng có.

Người khác sẽ nói cậu ác sao?

Cậu chán ghét động vật, chán ghét mọi người, chán ghét kẹo bông gòn, chán ghét bầu trời, chán ghét không khí.

Cậu có ác ý với tất cả mọi thứ.

vụ thảm sát xảy ra sâu trong tiềm thức.

"A a a!"

đột nhiên một tiếng thét chói tai đánh thức cậu vốn đang ngủ say.

【 giá trị tinh thần giảm xuống 60】

kỳ thật nơi lây nhiễm ảnh vụ tiến vào chính là ý thức sâu xa nhất trong con người, cậu sẽ không nhớ rõ chuyện trong mộng. nhưng trong tiềm thức của cậu dường như sợ người khác rình mò suy nghĩ của mình nên sau khi bừng tỉnh, giá trị tinh thần giảm xuống.

giá trị tinh thần 60 là một ranh giới quan trọng.

từ thời điểm này trở đi, ý thức tinh thần của cậu không hề còn lợi thế.

Cậu từ trên giường bò dậy rồi bật đèn ở đầu giường. Cậu cầm chai nước khoáng, đổ ra ba viên thuốc rồi ném nó vào miệng.

Dòng nước trượt xuống cổ họng, giá trị tinh thần của cậu nhanh chóng ổn định lại.

Cậu có thể cho phép mình nhìn thấy quái vật ở phía sau và sẽ không có nhiều cảm xúc thay đổi. bởi vì cậu đã dùng thuốc này trong một thời gian dài, loại thuốc này làm cho tâm trạng của bạn gần như bằng không. không có niềm vui, nỗi buồn, lo lắng, tự nhiên sẽ không có sợ hãi.

khi cậu uống thuốc xong đã lấy lại sự bình tĩnh, cái bóng của cậu ở trên sàn nhà đột nhiên động đậy.

Người không nhúc nhích nhưng cái bóng lại uốn éo.

nó nhìn vào chai thuốc mà cậu đặt trên bàn.

【kiểm tra chỉ số hiện tại của người chơi Lộc Tê:

giá trị sinh mệnh: 240

giá trị tinh thần: 60

chỉ số thánh phụ: 50

tiến độ trò chơi: 50%

thời gian còn lại: 2 ngày】

【tai họa ảnh vụ sắp mở ra】

- ----------------------------------------

(1) giả mù sa mưa: tung hỏa mù che mắt thiên hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thánh Phụ Sao? Ta Giả Vờ Là Được

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook