Chương 16: Chương 14.3
Miêu Diệc Hữu Tú
22/04/2017
Lúc vừa mới bắt đầu, Tang Đồng cố lấy dũng khí, chạy chậm đuổi
theo phía sau xe mô tô, túm áo nam chính nhảy lên, nào ngờ góc
chụp (chụp góc áo nha) không đúng, hại đối phương cả người lẫn xe đều ngã nhào ra đường.
Thời điểm giải lao, Tang Đồng vẻ mặt chán nản chui vào trong góc, Hàn Tả Tả thở dài, vội khoác thêm cái áo cho cô, mở bình giữ nhiệt rót cho cô một cốc nước ấm.
Nam người mẫu sắc mặt bình tĩnh lướt qua, khinh thường hừ một tiếng.
Hàn Tả Tả trong lòng giận dữ, lại biết chính mình chỉ là một trợ lý ‘thấp cổ bé họng’ nên phải nhẫn nhịn, tỏ vẻ biết nghe lời chạy tới trước mặt nam người mẫu xin lỗi.
Hàn Tả Tả nói một đống lời ngon tiếng ngọt xong trở về, Tang Đồng bất mãn than thở: "Cậu tới hạ mình với hắn làm gì nha, muốn đi cũng là tớ đi, là tớ làm hắn bị liên lụy, cậu không cần vì tớ mà luồn cúi..."
Hàn Tả Tả khoát tay áo, chẳng hề để ý nói: "Không có việc gì, hắn cũng không nói cái gì khó nghe ..."
"Còn không có?" Tang Đồng phẫn nộ nói."Lớn tiếng như vậy tớ đều nghe được! Hắn lên mặt cọng lông hắn a, có bản lĩnh thì hắn diễn một mình đi! Cũng biết chọn quả hồng mềm mà bóp cơ đấy, tớ phỉ nhổ hắn!"
Hàn Tả Tả dở khóc dở cười: "Nhỏ giọng một chút, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, chờ sau này cậu thành danh, cậu cũng có thể mắng hậu bối như vậy."
Tang Đồng tức giận bất bình vung nắm đấm: "Tớ mới không thèm giống hắn, có gì đặc biệt hơn người chứ! Tả Tả, về sau loại sự tình này, cậu không cần thiết phải thay tớ ra mặt, tớ để cậu đến giúp tớ, không phải cho cậu tới thay tớ bị mắng!"
Hàn Tả Tả cười cười: "Tang Tiểu Đồng, cậu có biết Hannah dạy tớ như thế nào không? Trợ lý không chỉ là bảo mẫu bên cạnh của nghệ sĩ, còn là tấm lá chắn cho người nghệ sĩ đó."
Tang Đồng mở miệng muốn cãi lại, đã bị Hàn Tả Tả quơ tay ngắt lời.
"Tớ biết cậu muốn nói cái gì, nhưng công việc của tớ vốn là như vậy ah." Hàn Tả Tả còn thực nghiêm túc nói, "Cậu không cần cảm thấy có lỗi với tớ, về công, tớ cầm tiền lương phải cam đoan làm tốt trách nhiệm, về tư, chúng ta là bạn tốt, cậu hiện tại chịu ủy khuất tớ đến chịu thay, tương lai tớ có chuyện gì, cậu cũng sẽ giúp tớ như vậy."
Hàn Tả Tả dừng một chút, từ từ nở nụ cười: "Hơn nữa, cậu cảm thấy tớ sẽ tình nguyện cả đời làm trợ lý sao?"
Tang Đồng trầm mặc .
Hàn Tả Tả vỗ vỗ vai cô: "Cho nên cậu phải thành công! Gót chân cậu có vững vàng, mới có thể cho tớ dựa vào nha. Tớ sau khi nhận việc mới phát hiện, công việc này tuy rằng vừa mệt lại chịu ấm ức, nhưng có thể rất nhanh phát triển quan hệ giao tiếp của mình, đối với tớ về sau sẽ có lợi ích rất lớn, vả lại có thể học được rất nhiều thứ hay ho nha."
Tang Đồng gật gật đầu: "Tớ hiểu rồi, Tả Tả, hiện tại cậu chịu khó một chút, cậu yên tâm, tớ sẽ không để cho cậu chịu ủy khuất vô ích như vậy!"
Hàn Tả Tả vui vẻ cười: "Được rồi, với quan hệ giữa hai chúng ta không cần phải nói những lời đó, cậu nếu thật lòng quan tâm tớ, thì tăng chút đỉnh tiền lương tháng này, đúng lúc hiện tại tớ đang thiêu thiếu tiền..."
Tang Đồng ngay lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu: "Quỷ keo kiệt, chờ album mới của tớ bán chạy, tớ liền tăng gấp đôi tiền lương cho cậu!"
Hàn Tả Tả thật hết chỗ nói, tiền lương hiện tại của cô là Mia trả, một tháng chỉ có hơn một ngàn, có gấp đôi lên cũng chưa tới ba ngàn nữa là!
Tang Đồng tâm tình tốt hơn rất nhiều, ùng ục uống hết cả cốc nước lớn, quẹt miệng, ý chí chiến đấu sục sôi mà chuẩn bị vào sân.
Hàn Tả Tả phát điên túm cô lôi trở về, lập tức thét ra lửa: "Tang Tiểu Đồng cậu vừa mới bị chửi lại muốn nghe chửi tiếp đúng không? Cậu cố ý phải không! Không biết màu son của cậu trông ra sao hử? Cậu xem lấy đức hạnh hiện tại của cậu, giống trét mỡ heo hơn đó! Thợ hóa trang đâu?"
Tang Đồng bị ấn xuống ghế, ngoan ngoãn mặc cho thợ trang điểm ‘đùa nghịch’.
Sau màn lúng túng vừa rồi, trên mặt Hàn Tả Tả mang theo ý cười, chủ động bưng nước ấm đưa tới cho đạo diễn.
Đạo diễn nghiêm mặt, hiển nhiên đối với việc Tang Đồng mè nheo vừa rồi thực không hài lòng.
"Đạo diễn, thật sự rất xin lỗi, việc này đều do tôi, quên chuẩn bị ống hút cho cô ấy, phải trang điểm lại làm chậm trễ thời gian của ngài..."
Đạo diễn nhìn cũng không thèm nhìn cô, tiếp nhận cái ly phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Đi chỗ khác chơi đi, đừng lảng vảng trước mặt khiến người khác bực mình!"
Công việc một ngày đã hoàn tất, buổi tối lúc ký túc xá sắp đóng cửa mới trở về.
Hàn Tả Tả mệt mỏi ngồi phịch trên giường cũng không muốn nhúc nhích, lầm bầm hỏi bạn cùng phòng: "Hôm nay trên lớp có bài gì mới không?"
Bạn cùng phòng biết cô đi làm thêm, đem quyển tập ném cho cô: "Đều ở bên trong, cũng không có gì quan trọng, xem trong giáo trình là đủ rồi ... Tả Tả à, cậu rốt cuộc đang làm thêm công việc gì vậy?"
Một cô nàng khác trêu ghẹo nói: "Mệt thành như vậy, chắc không phải là buổi sáng làm gia sư, buổi chiều phát tờ rơi, buổi tối đi chạy bàn chứ?"
Sinh viên làm việc ngoài giờ, thường xuyên gặp nhất chính là làm gia sư, phát tờ rơi, hoặc là ở nhà hàng nhỏ làm nhân viên phục vụ.
Hàn Tả Tả xoay người đứng lên, mở máy tính, buột miệng đáp: "Không phải, làm trợ lý, làm chân chạy việc cho người ta."
"A, không tồi nha, so với chạy bàn còn có phong cách hơn!"
Hàn Tả Tả cười nhạo: "Đúng vậy, tớ không hợp với chén bát, một ngày quăng vỡ ít nhất một cái chén!"
Mọi người vừa nghe thấy đều cười rộ lên.
Hàn Tả Tả không nghĩ nói nhiều về công việc của mình với người khác, một bên xem tài liệu một bên không dấu vết chuyển hướng đề tài.
Mọi người đều buồn ngủ, Hàn Tả Tả rất nhanh nhảy xuống giường rửa mặt, sau đó tắt đèn, làm ổ ở trên giường chép lại bài học.
Đêm khuya một mảnh yên tĩnh, ký túc xá những người khác đều đang ngủ.
Hàn Tả Tả ngáp một cái, nhẹ tay nhẹ chân đóng máy tính.
Nằm ở trên giường vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, Hàn Tả Tả mơ mơ màng màng nghĩ, tiếp tục như vậy cũng không phải cách, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không giống với mọi người, chắc phải nhanh chóng chuyển ra ngoài thôi.
Cũng may năng lực thích ứng siêu cường, Hàn Tả Tả không tới hai ngày đã quen với cuộc sống bận rộn vất vả.
Việc quay MV yêu cầu không quá nghiêm khắc, hơn nữa vốn đã quay đến cảnh cuối, cho nên không quá vài ngày nữa sẽ hoàn tất.
Hàn Tả Tả cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, lúc mới tiến vào Mia, có trợ lý dày dặn kinh nghiệm từng nói với cô, mệt nhất chính là lúc quay phim, chịu đựng qua giai đoạn bận rộn, bình thường đều rất thoải mái.
Hàn Tả Tả thở dài, may mắn Tang Đồng hiện tại chỉ tập trung phát triển trong giới âm nhạc, trong công ty sắp tới cũng không có kế hoạch cho cậu ấy đóng phim, bằng không cô thật đúng là ăn không tiêu.
Hôm thứ sáu, Tang Đồng được công ty đặc xá, để cô ấy chuyên tâm ở nhà viết ca khúc, Hàn Tả Tả rốt cuộc cũng đợi được thời gian nhàn rỗi đến rồi.
Ngủ một giấc, Hàn Tả Tả tinh thần hăng hái lên lớp, mặc dù thầy giáo giảng bài rất buồn ngủ chán ngắt, nhưng cũng làm cho cô thấy thoải mái thú vị.
Nhịn không được gửi tin nhắn cho Lang Hi, nói cho hắn thời gian tan học, sau đó Hàn Tả Tả liền đứng ngồi không yên.
Thật vất vả chịu đựng đến giờ nghỉ, Hàn Tả Tả ngay cả ký túc xá đều không kịp quay về, nhờ bạn cùng phòng giúp đem sách về, liền vội vã chạy ra phía cổng trường.
Lang Hi đã tới rồi.
Xe màu đen đậu ở ven đường, kiểu dáng xe cùng nhãn hiệu đều không quá nổi bật, kính xe mở ra, một bàn tay xuất hiện, ngón tay thon dài, mang theo làn khói lơ lửng, tạo cho người khác một cảm giác bất cần đời.
Hàn Tả Tả đối với hành động không phô trương của Lang Hi vô cùng vừa lòng, ngồi vào trong xe nói: "Đi thôi, đi siêu thị trước!"
Lang Hi không nói câu nào dập tắt điếu thuốc, tự nhiên nghiêng người, động tác lưu loát ấn bả vai Hàn Tả Tả hôn xuống.
Thời điểm giải lao, Tang Đồng vẻ mặt chán nản chui vào trong góc, Hàn Tả Tả thở dài, vội khoác thêm cái áo cho cô, mở bình giữ nhiệt rót cho cô một cốc nước ấm.
Nam người mẫu sắc mặt bình tĩnh lướt qua, khinh thường hừ một tiếng.
Hàn Tả Tả trong lòng giận dữ, lại biết chính mình chỉ là một trợ lý ‘thấp cổ bé họng’ nên phải nhẫn nhịn, tỏ vẻ biết nghe lời chạy tới trước mặt nam người mẫu xin lỗi.
Hàn Tả Tả nói một đống lời ngon tiếng ngọt xong trở về, Tang Đồng bất mãn than thở: "Cậu tới hạ mình với hắn làm gì nha, muốn đi cũng là tớ đi, là tớ làm hắn bị liên lụy, cậu không cần vì tớ mà luồn cúi..."
Hàn Tả Tả khoát tay áo, chẳng hề để ý nói: "Không có việc gì, hắn cũng không nói cái gì khó nghe ..."
"Còn không có?" Tang Đồng phẫn nộ nói."Lớn tiếng như vậy tớ đều nghe được! Hắn lên mặt cọng lông hắn a, có bản lĩnh thì hắn diễn một mình đi! Cũng biết chọn quả hồng mềm mà bóp cơ đấy, tớ phỉ nhổ hắn!"
Hàn Tả Tả dở khóc dở cười: "Nhỏ giọng một chút, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, chờ sau này cậu thành danh, cậu cũng có thể mắng hậu bối như vậy."
Tang Đồng tức giận bất bình vung nắm đấm: "Tớ mới không thèm giống hắn, có gì đặc biệt hơn người chứ! Tả Tả, về sau loại sự tình này, cậu không cần thiết phải thay tớ ra mặt, tớ để cậu đến giúp tớ, không phải cho cậu tới thay tớ bị mắng!"
Hàn Tả Tả cười cười: "Tang Tiểu Đồng, cậu có biết Hannah dạy tớ như thế nào không? Trợ lý không chỉ là bảo mẫu bên cạnh của nghệ sĩ, còn là tấm lá chắn cho người nghệ sĩ đó."
Tang Đồng mở miệng muốn cãi lại, đã bị Hàn Tả Tả quơ tay ngắt lời.
"Tớ biết cậu muốn nói cái gì, nhưng công việc của tớ vốn là như vậy ah." Hàn Tả Tả còn thực nghiêm túc nói, "Cậu không cần cảm thấy có lỗi với tớ, về công, tớ cầm tiền lương phải cam đoan làm tốt trách nhiệm, về tư, chúng ta là bạn tốt, cậu hiện tại chịu ủy khuất tớ đến chịu thay, tương lai tớ có chuyện gì, cậu cũng sẽ giúp tớ như vậy."
Hàn Tả Tả dừng một chút, từ từ nở nụ cười: "Hơn nữa, cậu cảm thấy tớ sẽ tình nguyện cả đời làm trợ lý sao?"
Tang Đồng trầm mặc .
Hàn Tả Tả vỗ vỗ vai cô: "Cho nên cậu phải thành công! Gót chân cậu có vững vàng, mới có thể cho tớ dựa vào nha. Tớ sau khi nhận việc mới phát hiện, công việc này tuy rằng vừa mệt lại chịu ấm ức, nhưng có thể rất nhanh phát triển quan hệ giao tiếp của mình, đối với tớ về sau sẽ có lợi ích rất lớn, vả lại có thể học được rất nhiều thứ hay ho nha."
Tang Đồng gật gật đầu: "Tớ hiểu rồi, Tả Tả, hiện tại cậu chịu khó một chút, cậu yên tâm, tớ sẽ không để cho cậu chịu ủy khuất vô ích như vậy!"
Hàn Tả Tả vui vẻ cười: "Được rồi, với quan hệ giữa hai chúng ta không cần phải nói những lời đó, cậu nếu thật lòng quan tâm tớ, thì tăng chút đỉnh tiền lương tháng này, đúng lúc hiện tại tớ đang thiêu thiếu tiền..."
Tang Đồng ngay lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu: "Quỷ keo kiệt, chờ album mới của tớ bán chạy, tớ liền tăng gấp đôi tiền lương cho cậu!"
Hàn Tả Tả thật hết chỗ nói, tiền lương hiện tại của cô là Mia trả, một tháng chỉ có hơn một ngàn, có gấp đôi lên cũng chưa tới ba ngàn nữa là!
Tang Đồng tâm tình tốt hơn rất nhiều, ùng ục uống hết cả cốc nước lớn, quẹt miệng, ý chí chiến đấu sục sôi mà chuẩn bị vào sân.
Hàn Tả Tả phát điên túm cô lôi trở về, lập tức thét ra lửa: "Tang Tiểu Đồng cậu vừa mới bị chửi lại muốn nghe chửi tiếp đúng không? Cậu cố ý phải không! Không biết màu son của cậu trông ra sao hử? Cậu xem lấy đức hạnh hiện tại của cậu, giống trét mỡ heo hơn đó! Thợ hóa trang đâu?"
Tang Đồng bị ấn xuống ghế, ngoan ngoãn mặc cho thợ trang điểm ‘đùa nghịch’.
Sau màn lúng túng vừa rồi, trên mặt Hàn Tả Tả mang theo ý cười, chủ động bưng nước ấm đưa tới cho đạo diễn.
Đạo diễn nghiêm mặt, hiển nhiên đối với việc Tang Đồng mè nheo vừa rồi thực không hài lòng.
"Đạo diễn, thật sự rất xin lỗi, việc này đều do tôi, quên chuẩn bị ống hút cho cô ấy, phải trang điểm lại làm chậm trễ thời gian của ngài..."
Đạo diễn nhìn cũng không thèm nhìn cô, tiếp nhận cái ly phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Đi chỗ khác chơi đi, đừng lảng vảng trước mặt khiến người khác bực mình!"
Công việc một ngày đã hoàn tất, buổi tối lúc ký túc xá sắp đóng cửa mới trở về.
Hàn Tả Tả mệt mỏi ngồi phịch trên giường cũng không muốn nhúc nhích, lầm bầm hỏi bạn cùng phòng: "Hôm nay trên lớp có bài gì mới không?"
Bạn cùng phòng biết cô đi làm thêm, đem quyển tập ném cho cô: "Đều ở bên trong, cũng không có gì quan trọng, xem trong giáo trình là đủ rồi ... Tả Tả à, cậu rốt cuộc đang làm thêm công việc gì vậy?"
Một cô nàng khác trêu ghẹo nói: "Mệt thành như vậy, chắc không phải là buổi sáng làm gia sư, buổi chiều phát tờ rơi, buổi tối đi chạy bàn chứ?"
Sinh viên làm việc ngoài giờ, thường xuyên gặp nhất chính là làm gia sư, phát tờ rơi, hoặc là ở nhà hàng nhỏ làm nhân viên phục vụ.
Hàn Tả Tả xoay người đứng lên, mở máy tính, buột miệng đáp: "Không phải, làm trợ lý, làm chân chạy việc cho người ta."
"A, không tồi nha, so với chạy bàn còn có phong cách hơn!"
Hàn Tả Tả cười nhạo: "Đúng vậy, tớ không hợp với chén bát, một ngày quăng vỡ ít nhất một cái chén!"
Mọi người vừa nghe thấy đều cười rộ lên.
Hàn Tả Tả không nghĩ nói nhiều về công việc của mình với người khác, một bên xem tài liệu một bên không dấu vết chuyển hướng đề tài.
Mọi người đều buồn ngủ, Hàn Tả Tả rất nhanh nhảy xuống giường rửa mặt, sau đó tắt đèn, làm ổ ở trên giường chép lại bài học.
Đêm khuya một mảnh yên tĩnh, ký túc xá những người khác đều đang ngủ.
Hàn Tả Tả ngáp một cái, nhẹ tay nhẹ chân đóng máy tính.
Nằm ở trên giường vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, Hàn Tả Tả mơ mơ màng màng nghĩ, tiếp tục như vậy cũng không phải cách, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không giống với mọi người, chắc phải nhanh chóng chuyển ra ngoài thôi.
Cũng may năng lực thích ứng siêu cường, Hàn Tả Tả không tới hai ngày đã quen với cuộc sống bận rộn vất vả.
Việc quay MV yêu cầu không quá nghiêm khắc, hơn nữa vốn đã quay đến cảnh cuối, cho nên không quá vài ngày nữa sẽ hoàn tất.
Hàn Tả Tả cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, lúc mới tiến vào Mia, có trợ lý dày dặn kinh nghiệm từng nói với cô, mệt nhất chính là lúc quay phim, chịu đựng qua giai đoạn bận rộn, bình thường đều rất thoải mái.
Hàn Tả Tả thở dài, may mắn Tang Đồng hiện tại chỉ tập trung phát triển trong giới âm nhạc, trong công ty sắp tới cũng không có kế hoạch cho cậu ấy đóng phim, bằng không cô thật đúng là ăn không tiêu.
Hôm thứ sáu, Tang Đồng được công ty đặc xá, để cô ấy chuyên tâm ở nhà viết ca khúc, Hàn Tả Tả rốt cuộc cũng đợi được thời gian nhàn rỗi đến rồi.
Ngủ một giấc, Hàn Tả Tả tinh thần hăng hái lên lớp, mặc dù thầy giáo giảng bài rất buồn ngủ chán ngắt, nhưng cũng làm cho cô thấy thoải mái thú vị.
Nhịn không được gửi tin nhắn cho Lang Hi, nói cho hắn thời gian tan học, sau đó Hàn Tả Tả liền đứng ngồi không yên.
Thật vất vả chịu đựng đến giờ nghỉ, Hàn Tả Tả ngay cả ký túc xá đều không kịp quay về, nhờ bạn cùng phòng giúp đem sách về, liền vội vã chạy ra phía cổng trường.
Lang Hi đã tới rồi.
Xe màu đen đậu ở ven đường, kiểu dáng xe cùng nhãn hiệu đều không quá nổi bật, kính xe mở ra, một bàn tay xuất hiện, ngón tay thon dài, mang theo làn khói lơ lửng, tạo cho người khác một cảm giác bất cần đời.
Hàn Tả Tả đối với hành động không phô trương của Lang Hi vô cùng vừa lòng, ngồi vào trong xe nói: "Đi thôi, đi siêu thị trước!"
Lang Hi không nói câu nào dập tắt điếu thuốc, tự nhiên nghiêng người, động tác lưu loát ấn bả vai Hàn Tả Tả hôn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.