Chương 33
Miêu Diệc Hữu Tú
12/05/2017
(chương này được nghiệm chứng trình nham hiểm mà ngây thơ của anh rồi nha ^^)
Hàn Tả Tả trước kia vẫn cảm thấy, giới showbiz hỗn loạn phức tạp, không có năng lực, không có chỗ dựa vững chắc, thì sẽ rất khó tồn tại được trong giới này.
Cô luôn có thành kiến với công việc của người đại diện, nghĩ đến bất quá cũng chỉ là giúp đỡ nghệ sĩ liên lạc, sắp xếp lịch trình, cùng với người dẫn mối bán buôn tính chất không sai biệt lắm.
Nhưng khi tiếp xúc với nghề này rồi thì mới phát hiện, trước kia hiểu biết của cô nông cạn đến nhường nào.
Người đại diện không phải dễ dàng có được thành công.
Không chỉ phải có con mắt nhìn người, biết cách quản lý, còn phải mạnh vì gạo bạo vì tiền, xây dựng một mạng lưới quan hệ rộng lớn.
Mấu chốt nhất là, một người đại diện thành công, phải có một đôi mắt tinh tường, có thể dựa vào đôi mắt sắc bén ấy mà nghĩ ra các chiến lược song hành với bước tiến của xã hội, khai thác tài năng nghệ sĩ, biến bọn họ thành một ngôi sao sáng lấp lánh, biến giấc mơ của bọn họ trở thành sự thật.
Hàn Tả Tả dần dần hiểu được cách nghĩ của Hannah.
Người đại diện, cũng là một nghệ thuật gia, đối tượng tạo hình là con người, mà thành tựu, chính là nhào nặn ra được một ngôi sao thực thụ tỏa sáng.
Hàn Tả Tả đã tìm được mục tiêu phấn đấu, cô muốn cố gắng trở thành một người đại diện thành công!
May nhờ có Hannah tinh mắt nhận ranhân tài mà bồi dưỡng , Hàn Tả Tả lại luôn làm việc quyết đoán, lúc này bắt lấy cơ hội, đem toàn bộ tinh lực tập trung vào đó.
Nếu đã quyết định làm, vậy phải làm cho tốt nhất.
Một mình lao đầu vào ghi nhớ tài liệu, Hàn Tả Tả cơ hồ lâm vào tình trạng quên ăn quên ngủ.
Nếu không phải Lang Hi đợi thật lâu cũng không nhận được điện thoại của cô, gọi điện tới thúc giục cô, chỉ sợ cô đã quên lời hẹn với anh mất rồi.
Công ty rất nhiều người đều đã tan tầm, toàn bộ tầng trệt vắng vẻ, chỉ còn lại một mình Hàn Tả Tả.
Hàn Tả Tả vội vàng thu dọn đồ đạt, đem tư liệu còn chưa coi hết nhét vào trong túi, chạy chậm đi xuống lầu.
Lang Hi đã sắp hết kiên nhẫn chờ cô, vừa nhìn thấy Hàn Tả Tả chạy đến, lập tức nhấn kèn ra hiệu.
Hàn Tả Tả thở hồng hộc ngồi lên xe, một bên cột chắc dây an toàn, một bên xin lỗi nói: "Thật sự xin lỗi a, em mãi bận việc nên quên mất, may mắn anh gọi điện thoại đến nhắc em!"
Lang Hi bất đắc dĩ thở dài, nghiêng mặt hỏi cô: "Ăn cơm trước?"
Hàn Tả Tả nhìn nhìn thời gian, cau mày nói: "Ăn cơm trước có thể không kịp hay không, trung tâm thương mại mấy giờ thì đóng cửa a? Nếu không thì đi chọn quà trước, chọn xong rồi hãy đi ăn cơm?"
Lang Hi khởi động xe, sắc mặt không vui nói: "Vậy thì đi mua quà trước!"
Hàn Tả Tả quên bẵng việc tính toán tiền ở nhà trước, ngượng ngùng hỏi: "Chú tư, ưhm... Ông nội thích cái gì? Em không có nhiều tiền, mua không nổi món quà quý giá nào đâu..."
Hàn Tả Tả vừa đem toàn bộ tiền của mình thanh toán tiền thuê phòng, tháng này tiền lương làm thêm còn chưa phát, thật sự túng quẫn nha.
Lang Hi nhìn cô một cái, trầm ngâm đề nghị: "Không bằng, lấy danh nghĩa hai chúng ta tặng quà?"
Hàn Tả Tả trừng lớn hai mắt: "Làm sao có thể? Vậy không phải rõ ràng khơi đề câu chuyện cho người ta nói ra nói vào hay sao!"
Hàn Tả Tả liên tục xua tay: "Chúng ta trên danh nghĩa là chú cháu, đột nhiên tặng chung một phần quà cho ông nội, vậy ông nội nghĩ sẽ sao chứ?"
Lang Hi lạnh lùng nói: "Ôngnghĩ như thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, anh với em cũng không phải là chú cháu thực sự, hai chúng ta như thế nào, là chuyện của hai chúng ta!"
Hàn Tả Tả bất đắc dĩ nói: "Được rồi, biết sẽ ủy khuất anh ... Đại thọ của ông nội, đừng để ông không vui trong ngày sinh nhật chứ!"
Lang Hi mặt không chút thay đổi nói: "Đúng vậy, đại thọ, tặng gì cũng được cả, vậy mua giỏ trái cây là ông vui rồi!" (đại thọ mà anh làm như đám giỗ í )
Hàn Tả Tả cả giận nói: "Ông ấy là cha anh, tương lai chúng ta còn phải dựa vào ông ấy! Hiện tại lấy lòng ông nhiều một chút, về sau ông mới sẽ không kiên quyết phản đối hai chúng ta!"
Lang Hi bỗng nhiên cao hứng hẳn lên, trong mắt lóe ra tia sáng vui sướng, gật gật đầu tán thưởng: "Phải nên như thế!"
Lang Hi trời sinh tính tình đạm mạc, đối với Chu lão gia thật đúng là không có bao nhiêu cảm tình, nếu có bất quá chỉ là chút ràng buộc về huyết thống.
Quá trình trưởng thành không có sự tham dự của người cha, hiện tại anh cũng đã trưởng thành, càng thêm không cần cha quan tâm nữa.
Lúc trước anh nghe lời mẹ căn dặn trước khi chết, đi tìm cha ruột của mình, cũng chưa từng nghĩ tới muốn bù đắp chuyện gì.
Mà anh, sở dĩ đáp ứng Chu Quảng Vinh "Nhận tổ qui tông", cũng bất quá là vì tò mò, muốn biết cha là ai, có cuộc sống như thế nào.
Đại thọ của Chu lão gia, phận làm con, anh cũng không dành nhiều tâm tư, vốn đã bảo trợ lý chọn quà tặng xong rồi, nếu không phải vì Hàn Tả Tả, anh căn bản sẽ không tự mình đi tới trung tâm mua sắm lựa đồ.
Lang Hi lại nào biết được Chu lão gia thích cái gì chứ!
Bởi vì không phải thứ bảy cuối tuần, thế nên không có nhiều người đi dạo trong trung tâm mua sắm vào buổi tối, anh dễ dàng tìm được vị trí đỗ xe.
Hàn Tả Tả xuống xe, vừa thấy tên bảng hiệu liền âm thầm kêu khổ, chỗ xa xỉ như vậy, không biết có đủ tiền hay không đây.
Lang Hi mang theo Hàn Tả Tả, cũng không đi vào trung tâm mua sắm, mà là dẫn cô đi vòng qua khu phố buôn bán phía sau.
Hàn Tả Tả nghi hoặc hỏi: "Không đi vào mua?"
Lang Hi thản nhiên giải thích: "Đồ bên trong em mua không nổi, anh trả tiền em lại mất hứng."
Hàn Tả Tả sắc mặt lúng túng, cười khan nói: "Vậy... Chúng ta rốt cuộc muốn mua cái gì?"
Lang Hi lôi kéo cô vào một cửa hàng bán đồ quân dụng (đồ dùng sinh hoạt hàng ngày trong quân đội).
Hàn Tả Tả lập tức hiểu ra, Chu Quảng Vinh đến nay vẫn thường hay hoài niệm thời kỳ anh dũng lúc ông còn tham gia quân đội, tặng ông một bộ đồ dùng quân dụng, nhất định sẽ làm ông cao hứng.
Cửa hàng này rất lớn, bên trong thức gì cũng có, những món thành phẩm rực rỡ muôn màu bày đầy trong cửa hàng.
Hàn Tả Tả chọn nửa ngày, cầm lấy cái súng ngắm hỏi: "Chú tư, anh thấy tặng cái này thì thế nào?"
Có rất nhiều thứ Hàn Tả Tả cũng không biết công dụng của nó, súng ngắm này thoạt nhìn rất thích hợp làm quà tặng.
Lang Hi liếc mắt một cái, chỉ chỉ bên cạnh nói: "Loại này tầm ngắm tốt hơn!"
Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn anh: "Chú tư hiểu biết mấy thứ này sao?"
Lang Hi không trả lời, hờ hững nói: "Dù sao tặng cũng không phải để ông sử dụng. Cửa hàng phẩm bán ra đều không đúng theo quy cách tiêu chuẩn của quân đội chính quy, không phải là thứ phẩm trong quân đào thải ra thì cũng là hàng nhái, bất quá quan trọng là tâm ý, tốt xấu đều không trọng yếu."
Hàn Tả Tả nghĩ nghĩ, thấy Lang Hi nói cũng đúng.
Bất quá vì muốn cho ông vui vẻ, Hàn Tả Tả vẫn chọn món tốt nhất, còn cố ý nhờ người ta dùng giấy màu gói lại thật đẹp.
Quà lấy lòng đã chọn xong, trời cũng đã tối rồi.
Hàn Tả Tả sờ sờ bụng hỏi: "Chú tư, anh muốn mua cái gì tặng cho ông nội vậy?"
"Lấy lòng ." Lang Hi thản nhiên nói, "Đói bụng sao? Anh đã đặt chỗ xong rồi!"
Hàn Tả Tả không nghĩ tới nhanh như vậy đã giải quyết xong chuyện quà tặng, cực kỳ thoải mái nên cũng không mấy chú ý, cười gật gật đầu nói: "Làm việc cả ngày vẫn chưa ăn cái gì, đã trễ thế này, bụng em réo ầm ĩ rồi đây này!"
Lang Hi trước đó đã gọi điện đặt bàn rồi, sau khi đến nơi lập tức có nhân viên phục vụ bưng món ăn lên.
Phong cảnh nhà hàng rất đẹp, bên ngoài đại sảnh có người đang chậm rãi đàn dương cầm, trong phòng trang trí vài bồn hoa, ánh đèn nhu hòa, vô cùng u nhã (yên tĩnh mà thanh nhã).
Hàn Tả Tả nhìn ngọn nến nhỏ hình trái tim trên bàn, ngọn lửa lay động làm cho không khí càng thêm ái muội, chần chờ hỏi: "Chú tư, hôm nay là ngày mấy?"
Lang Hi khẽ dừng lại động tác đang rót rượu, làm như không có việc gì nói: "Chúc mừng chúng ta ở chung."
Hàn Tả Tả hoài nghi đánh giá hắn, thế nhưng từ trước đến giờ Lang Hi luôn trưng ra bản mặt đen thùi, căn bản là cô không nhìn ra được gì từ nó.
Lang Hi cầm ly rượu lên, quơ quơ, nhấp một ngụm, sắc mặt nhu hòa nhìn cô, dường như mê hoặc mở miệng nói: "Vị không tệ, em nếm thử?"
Có quỷ đây mà!
Hàn Tả Tả nhất thời cảnh giác, nghĩ rằng không phải chú tư đang suy tính chuốc say cô đó chứ?
Lang Hi liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của cô, lạnh lùng hừ nói: "Không uống, vậy ăn trước đi!"
Hàn Tả Tả xấu hổ sờ sờ chóp mũi, vội vàng cầm đũa gắp rau, ngượng ngùng cười nói: "Đói quá a, bụng rỗng uống rượu thì mất ngon, em ăn trước lót dạ, xong sẽ bồi chú tư anh uống hai ly!"
Lang Hi tỏ vẻ sao cũng được, chậm rãi ăn hai miếng, tiếp tục động tác tao nhã cầm ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ phẩm rượu.
Với thân phận và địa vị của Lang Hi, anh lại thường xuyên bày ra bộ dáng lãnh đạm, những ai không quen sẽ cảm thấy anh lạnh lùng kiêu ngạo, thật không dễ tiếp cận.
Kỳ thật Hàn Tả Tả cũng do tiếp xúc lâu với anh mới phát hiện, Lang Hi bề ngoài tuy rằng hơi chút dọa người, giơ tay nhấc chân luôn mang theo vẻ cao quý sang trọng trời sinh, nhưng trên thực tế, bên trong con người Lang Hi ẩn chứa bản năng hoang dã không cố kỵ việc gì, làm việc toàn bằng cảm tính, không thèm để ý ánh mắt thế tục.
Hàn Tả Tả ăn ăn liền dừng lại động tác, nhìn Lang Hi không khỏi có chút thất thần.
Lang Hi gắp một miếng măng đưa tới bên miệng cô, đáy mắt ẩn ẩn mang theo ý cười: "Không phải đói bụng sao, như thế nào không ăn ?"
Hàn Tả Tả sắc mặt đỏ lên, thập phần phỉ nhổ bản thân thật háo sắc a, căm giận ngậm miếng măng nhai nhai, nuốt xuống cười trêu chọc nói: "Chú tư ‘tú sắc khả cơm’ (đẹp chỉ nhìn thơi cũng đủ no), em nhìn mà không cảm thấy đói bụng nữa!"
Lang Hi trấn định tự nhiên "Nga" một tiếng, có thâm ý nói: "Thật cao hứng, anh có thể cho em ăn no!" (Ish: thâm í gì đấy của anh em còn chông xáng nên hem biết đâu nhá ^^!)
Hàn Tả Tả đùa giỡn bất thành còn bị đùa giỡn lại, đành phải cúi đầu ăn cơm.
Một bữa cơm ăn mà thật lâu.
Hàn Tả Tả thoải mái thở dài, xoa xoa bụng nói: "No quá a, sắp không thở nổi rồi này!"
Lang Hi kéo tay cô, thuận thế nói tiếp: "Nhà anh cách nơi này không xa, đi bộ về nhân tiện giúp cho bụng tiêu hóa bớt."
Hàn Tả Tả cười như không cười liếc mắt nhìn anh: "Được rồi, còn ra vẻ đứng đắn gì nữa a, muốn em về chung với anh cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng thực không thoải mái!"
Lang Hi trầm mặc lôi kéo tay cô chậm rãi tản bộ, hiếm khi anh cứng họng không nói được câu nào.
Đi qua hai cái ngà tư thì đã đến nhà, Hàn Tả Tả trước lạ sau quen, vào phòng cũng không giống như lần đầu tiên co quắp không được tự nhiên nữa, quen thuộc tìm được dép lê mang vào.
Lang Hi vừa muốn nói chút gì đó để dẫn dắt câu chuyện, liền nhìn thấy Hàn Tả Tả ngồi trên sô pha, từ trong túi lấy ra một xấp tư liệu dầy cộm, không coi ai ra gì ngồi xem.
Lang Hi vô cùng bất mãn, nhưng ngữ khí thì bình tĩnh ngồi ở xuống bên cạnh cô, quét mắt nhìn nội dung trên tờ giấy, làm như lơ đãng mở miệng: "Xem cái này để làm gì?"
Hàn Tả Tả đầu cũng không nâng: "Chị Hannah đưa cho em để tìm hiểu bối cảnh của những người này, đẻ em mau chóng tiếp nhận công việc của người đại diện!"
Lang Hi nhíu mày nói: "Căn bản vô dụng, em cũng chỉ biết được những thông tin bề ngoài, còn không bằng nắm giữ một ít biết tin tức không muốn người biết đến của bọn họ."
Hàn Tả Tả ánh mắt chớp động, ngẩng đầu hỏi: "Là như thế nào?"
Lang Hi thản nhiên nói: "Khi cùng chung một mục đích, mới có thể lôi kéo sự hợp tác, có đôi khi thuyết phục không được, không bằng dùng cách cưỡng bức."
Hàn Tả Tả không phải là người không có tâm cơ, chỉ một chút liền tường tận mọi việc, do dự mà hỏi: "Nhưng là, nếu không có gì có thể áp bách được đối phương thì áp?"
Lang Hi khẽ lắc đầu: "Là con người ai có nhược điểm, cũng sẽ có những bí mật không muốn người khác biết đến..."
Lướt mắt Hàn Tả Tả, Lang Hi sâu kín nói: "Tựa như em, lo lắng gian tình với anh bị bại lộ, đây là nhược điểm lớn nhất."
Cái gì "Gian tình" hử.
Như thế nào lại bắt đầu dùng từ loạn xạ rồi!
Hàn Tả Tả dở khóc dở cười, cái liếc mắt kia của Lang Hi oán khí mười phần, làm cho cô không dám nói gì, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Sau một lúc lâu, Hàn Tả Tả mới thở dài, làm bộ như không nghe hiểu ngụ ý trong lời nói của anh, mở miệng nói: "Nói thì dễ dàng, em bấy giờ cũng chỉ là một trợ lý nho nhỏ chân ướt chân ráo, làm sao biết được bí mật của bọn họ chứ?"
Lang Hi hơi hơi lộ ra biểu tình đã thực hiện được mưu kế, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Này không khó, em muốn biết cái gì, anh có thể sai người điều tra giúp em."
Hàn Tả Tả vui mừng hỏi: "Thật vậy chăng? Vậy anh có thể giúp ta điều tra Lạc nhị gia không?"
Tang Đồng tiếp tục quay chụp quảng cáo hai ngày, Lạc Hưởng Ngôn âm hồn không tiêu tan dây dưa cô ấy, người có mắt đều có thể nhìn ra bụng dạ xấu xa của hắn. Hàn Tả Tả tuy rằng nghĩ lợi dụng hắn tạo chỗ dựa cho Tang Đồng, nhưng cũng cần phải lưu tâm Lạc nhị gia thẹn quá thành giận mà trả thù.
Lang Hi rũ mắt xuống: "Ngày mai cho em, hiện tại đã khuya, đi ngủ đi!"
Khối đá lớn trong lòng Hàn Tả Tả đã rơi xuống, bỏ tư liệu qua một bên, duỗi thắt lưng, mệt mỏi ngáp một cái.
"Ân, em đi tắm trước, mệt đừ người rồi đây!"
Lang Hi hí mắt, đi đến phòng ngủ đem hộp hình chữ nhật nhỏ đã giấu dưới gối từ lâu lấy ra, quyết định thật nhanh xé bao bì.
Nước ấm cuốn trôi đi mệt mỏi cả một ngày, Hàn Tả Tả cúi đầu, mở nuuoswc gội đầu sạch sẽ, nghiêng đầu sang một bên lau khô, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông duy nhất trong nhà đã lặng yên không tiếng động đứng trước mặt cô từ lúc nào, ánh mắt thâm trầm, hiển nhiên đã đứng đó thưởng thức hồi lâu rồi.
Hàn Tả Tả kinh ngạc kêu một tiếng, phản xạ có điều kiện ôm ngực xoay người, nổi giận gắt giọng hỏi: "Anh, sao anh ở trong này... Không đúng, anh vào bằng cách nào?"
Thân thể trắng nõn mê người bị nước ấm hấp hơi biến thành phấn hồng, như một đóa hoa sen xấu hổ vừa chớm nở, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ giữa thiên nhiên.
Lang Hi thoải mái thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, không thèm che giấu tình dục tích tụ đầy trong đáy mắt, nghe vậy giơ tay lắc lắc, ngón tay với từng khớp xương rõ ràng mang theo cái gì đó, thản nhiên đáp: "Em không khóa cửa... Anh đi vào, là muốn hỏi em, di động và có vân, em thích loại nào?"
Hàn Tả Tả nhìn chăm chú nhìn về phía ngón tay của anh, lúc này mới phát hiện chúng cư nhiên là áo mưa!
Vấn đề nhạy cảm này, chú tứ rốt cuộc da mặt dầy bao nhiêu, mới có thể dùng ngữ điệu bình thường mà hỏi ra miệng chứ!
Hàn Tả Tả sắc mặt đỏ lên, xấu hổ và giận dữ một câu cũng nói không nên lời.
Lang Hi trầm ngâm một lát, vẻ mặt thành khẩn, dò ý hỏi: "Hoặc là... Hai loại đều thử xem?"
Hàn Tả Tả không thể nhịn được nữa, phát điên rống giận: "Cút —— em đều không cần! Anh tự mình giữ lại mà thổi bong bóng chơi đi đi!"
Lang Hi đối với lửa giận của cô chẳng mảy may tức giận, trầm mặc tới gần, cũng không màng tới nước chảy xuống ướt hết toàn thân, lúc Hàn Tả Tả hoảng sợ đem cô gắt gao ôm thật chặt.
Hàn Tả Tả kinh hô, xấu hổ và giận dữ hét lên: "Thả em xuống dưới, anh làm gì..."
Lang Hi nhẹ nhàng thở dài, lắc lắc đầu đem cô chặt chẽ giam cầm trong ngực, ôm cô ra khỏi phòng tắm.
Hàn Tả Tả bị đặt ở trên giường, mái tóc nhỏ nước thấm ướt tấm chăn bên dưới.
Hàn Tả Tả tự nhiên biết mưu tính của Lang Hi, tuy rằng xấu hổ trước hành động tùy hứng của anh, nhưng dù sao lần trước đã làm rồi, rụt rè thêm một chút, ỡm ờ cũng liền thuận theo ý của anh.
Nhưng hiện tại, Lang Hi bá đạo cường thế như vậy, không hề bận tâm cảm thụ của cô, ngược lại khơi dậy tính phản kháng bên trong của Hàn Tả Tả.
Không thoải mái né tránh, Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường tức giận nói: "Trên người đều là nước, vẫn chưa lau khô, cả chăn đệm đều ướt cả rồi kìa!"
Lang Hi say mê hôn khóe mắt của cô, phớt lờ nói: "Không có việc gì, dù sao cuối cùng cũng sẽ ướt ..."
Nói gì vậy chứ!
Hàn Tả Tả oán hận cắn anh một ngụm cho hả giận.
Lang Hi nóng vội cởi bỏ quần áo, luồng tay lấy áo mưa ở dưới gối đầu ra, xé bao, đưa tới cánh mũi Hàn Tả Tả, khàn giọng nhe nhàng nói: "Ngửi thấy không, là mùi bạc hà em thích nhất đó!"
Mùi vị lành lạnh quanh quẩn chóp mũi, Hàn Tả Tả không thể tin trừng lớn hai mắt.
Lang Hi như một đứa nhỏ đang đợi được khen, trong ánh mắt lộ ra nho nhỏ đắc ý, giống như yêu sủng quơ quơ món đồ trong tay, bổ sung nói: "Anh cố ý chọn cho em đó!"
Hàn Tả Tả nghĩ sao cô không tức giận đến nỗi ngất xỉu đi cho rồi.
Lang Hi nâng người lên, sau một loạt tiếng xột xoạt liền lần nữa áp lên người Hàn Tả Tả, ngậm vành tai cô nhẹ giọng dụ hoặc nói: "Rất lạnh a... Có muốn thử xem?"
Hơi thở nóng rực phun bên lỗ tai mẫn cảm, Hàn Tả Tả giống như con tôm bị luộc chính, toàn thân ửng hồng xinh đẹp.
Con người khi phấn khởi lên, quả nhiên nói rất nhiều.
Hàn Tả Tả dứt khoát nhắm mắt lại giả chết, đối với ngôn ngữ trêu chọc của anh mắt điếc tai ngơ, để mặc Lang Hi lảm nhảm một mình.
Một người đàn ông sắp bị dục hỏa đốt người chỉ cần một chút kích thích rất nhỏ đã liền hứng trí bừng bừng, khiêu khích hồi lâu, cảm thấy không sai biệt lắm , Lang Hi không kiên nhẫn được nữa, động tác vội vàng công thành đoạt đất, giống kẻ xâm lược bá đạo cường hãn, hung hăng chiếm lĩnh thành trì mới, diễu võ dương oai tuyên cáo chủ quyền.
Vị bạc hà... Quả nhiên kích thích nâng cao tinh thần!
Không có lần đầu tiên đau chết đi sống lại, Hàn Tả Tả rất nhanh liền thích ứng, đắm chìm trong khoái cảm hưởng thụ.
Giống con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt nước, phiêu đãng trong bóng đêm mờ mịt giữa biển mù, trước mắt là bầu trời ngàn sao, bên tai là tiếng thủy triều vỗ ào ào, không chỗ nào dựa vào, chỉ có thể bị động để mặc cho sóng biển mãnh liệt cuốn bản thân ra ngoài khơi xa, lại thật mạnh rơi vào trong nước.
Thẳng đến ánh mặt trời đầu tiên cắt qua bóng đêm, ngay sau đó, trước mắt chợt hiện lên ngàn vạn tia sáng, mặt biển khôi phục bình tĩnh, ánh bình minh xuất hiện, kinh tâm động phách.
Hàn Tả Tả nằm ở trên giường ồ ồ thở dốc, dư vị quẩn quanh làm cho ánh mắt cô tan rã, vẫn bị vây trong trạng thái thất thần.
Bình phục một lát, Hàn Tả Tả dần dần hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ngón tay thon dài của Lang Hi, vô cùng linh hoạt xé mở một cái bao mới...
Hàn Tả Tả kinh hoảng thở hổn hển, lắp bắp mở miệng: "Anh, anh như thế nào lại..."
Lang Hi chậm rãi mang vào,khẽ cười rộ lên, như lẽ đương nhiên mà nói: "Vừa rồi là loại di động, hiện tại nên thử xem loại có vân!" (Ish: hix, mấy cái loại bcs này mình không rành ah )
Hàn Tả Tả ra sức phản kháng, bộ dáng giương nanh múa vuốt giống như một chú mèo nhỏ hung hãn, Lang Hi căn bản không thèm để ý cô khoa chân múa tay, coi đó như là tình thú, trêu chọc cô xù cả lông lên, lại không lưu tình chút nào hoàn toàn trấn áp.
Sau khi phát tiết qua một lần, Lang Hi liền không hề nôn nóng như trước đó nữa, không nhanh không chậm dây dưa cô, trêu chọc dẫn dắt cô cùng anh triền miên, thậm chí còn có thể phân ra tinh lực quan sát những phản ứng đa dạng của cô, ung dung nếm thử tất cả các loại mới.
Hàn Tả Tả cổ họng đã khô khốc, đáng thương hề hề rên rĩ, khóe mắt phiếm hồng, đôi mắt mông lung ánh nước dụ hoặc vô cùng.
Lang Hi liếm hôn đi nước mắt trên khóe mi cô, tiếng nói khàn khàn ẩn hàm ý trêu đùa ác liệt, ở bên tai cô nói liên miên hỏi: "Hồi nãy còn ghét bỏ anh nói chuyện mập mờ... Hiện tại thế nào, thoải mái không?
Hàn Tả Tả sau buổi cơm tối còn cười nhạo anh nói chuyện không thẳng thắn, không nghĩ tới Lang Hi lòng dạ hẹp hòi ghi nhớ ở trong lòng, thừa cơ lúc này lấy ra đáp trả lại cô!
Hàn Tả Tả hoàn toàn hiểu được đàn ông cấm dục đáng sợ đến cỡ nào!
Nhịn càng lâu, một khi đã bùng nổ sẽ không tiết chế được nữa!
Ngày xưa kiềm nén bao nhiêu, nay phát tiết gấp bội trên người cô...
Mà lão nam nhân lòng dạ hẹp hòi khô cạn hơn hai mươi năm lần đầu nếm thử món thịt tươi mới lại càng đáng sợ!
Lang Hi tự thể nghiệm làm cho Hàn Tả Tả "thống khoái" hơn nửa đêm, thẳng đến cô rốt cuộc không chịu nổi, suy yếu khóc thành tiếng đến.
Lang Hi hôn đi nước mắt của cô, thương tiếc hỏi: "Mệt sao?"
Hàn Tả Tả ủy khuất hừ nhẹ: "Mệt..."
"Tốt lắm!" Lang Hi gật gật đầu, "Vậy... Em sau này phải luôn ở bên anh,không cho phép, không cho phép dọn về nữa?"
Hàn Tả Tả mơ mơ màng màng, chỉ biết làm theo ý anh, nhu thuận gật đầu: "Được..."
Quả nhiên cưỡi a cưỡi, vẫn cưỡi, cưỡi đến mệt mỏi liền phục tùng! (Ish: ak ak …)
Lang Hi vừa lòng kéo cô vào lòng ôm thật chặt, vẻ mặt biểu tình thoả mãn, nhắm mắt lại cùng cô tiến vào mộng đẹp.
Hàn Tả Tả trước kia vẫn cảm thấy, giới showbiz hỗn loạn phức tạp, không có năng lực, không có chỗ dựa vững chắc, thì sẽ rất khó tồn tại được trong giới này.
Cô luôn có thành kiến với công việc của người đại diện, nghĩ đến bất quá cũng chỉ là giúp đỡ nghệ sĩ liên lạc, sắp xếp lịch trình, cùng với người dẫn mối bán buôn tính chất không sai biệt lắm.
Nhưng khi tiếp xúc với nghề này rồi thì mới phát hiện, trước kia hiểu biết của cô nông cạn đến nhường nào.
Người đại diện không phải dễ dàng có được thành công.
Không chỉ phải có con mắt nhìn người, biết cách quản lý, còn phải mạnh vì gạo bạo vì tiền, xây dựng một mạng lưới quan hệ rộng lớn.
Mấu chốt nhất là, một người đại diện thành công, phải có một đôi mắt tinh tường, có thể dựa vào đôi mắt sắc bén ấy mà nghĩ ra các chiến lược song hành với bước tiến của xã hội, khai thác tài năng nghệ sĩ, biến bọn họ thành một ngôi sao sáng lấp lánh, biến giấc mơ của bọn họ trở thành sự thật.
Hàn Tả Tả dần dần hiểu được cách nghĩ của Hannah.
Người đại diện, cũng là một nghệ thuật gia, đối tượng tạo hình là con người, mà thành tựu, chính là nhào nặn ra được một ngôi sao thực thụ tỏa sáng.
Hàn Tả Tả đã tìm được mục tiêu phấn đấu, cô muốn cố gắng trở thành một người đại diện thành công!
May nhờ có Hannah tinh mắt nhận ranhân tài mà bồi dưỡng , Hàn Tả Tả lại luôn làm việc quyết đoán, lúc này bắt lấy cơ hội, đem toàn bộ tinh lực tập trung vào đó.
Nếu đã quyết định làm, vậy phải làm cho tốt nhất.
Một mình lao đầu vào ghi nhớ tài liệu, Hàn Tả Tả cơ hồ lâm vào tình trạng quên ăn quên ngủ.
Nếu không phải Lang Hi đợi thật lâu cũng không nhận được điện thoại của cô, gọi điện tới thúc giục cô, chỉ sợ cô đã quên lời hẹn với anh mất rồi.
Công ty rất nhiều người đều đã tan tầm, toàn bộ tầng trệt vắng vẻ, chỉ còn lại một mình Hàn Tả Tả.
Hàn Tả Tả vội vàng thu dọn đồ đạt, đem tư liệu còn chưa coi hết nhét vào trong túi, chạy chậm đi xuống lầu.
Lang Hi đã sắp hết kiên nhẫn chờ cô, vừa nhìn thấy Hàn Tả Tả chạy đến, lập tức nhấn kèn ra hiệu.
Hàn Tả Tả thở hồng hộc ngồi lên xe, một bên cột chắc dây an toàn, một bên xin lỗi nói: "Thật sự xin lỗi a, em mãi bận việc nên quên mất, may mắn anh gọi điện thoại đến nhắc em!"
Lang Hi bất đắc dĩ thở dài, nghiêng mặt hỏi cô: "Ăn cơm trước?"
Hàn Tả Tả nhìn nhìn thời gian, cau mày nói: "Ăn cơm trước có thể không kịp hay không, trung tâm thương mại mấy giờ thì đóng cửa a? Nếu không thì đi chọn quà trước, chọn xong rồi hãy đi ăn cơm?"
Lang Hi khởi động xe, sắc mặt không vui nói: "Vậy thì đi mua quà trước!"
Hàn Tả Tả quên bẵng việc tính toán tiền ở nhà trước, ngượng ngùng hỏi: "Chú tư, ưhm... Ông nội thích cái gì? Em không có nhiều tiền, mua không nổi món quà quý giá nào đâu..."
Hàn Tả Tả vừa đem toàn bộ tiền của mình thanh toán tiền thuê phòng, tháng này tiền lương làm thêm còn chưa phát, thật sự túng quẫn nha.
Lang Hi nhìn cô một cái, trầm ngâm đề nghị: "Không bằng, lấy danh nghĩa hai chúng ta tặng quà?"
Hàn Tả Tả trừng lớn hai mắt: "Làm sao có thể? Vậy không phải rõ ràng khơi đề câu chuyện cho người ta nói ra nói vào hay sao!"
Hàn Tả Tả liên tục xua tay: "Chúng ta trên danh nghĩa là chú cháu, đột nhiên tặng chung một phần quà cho ông nội, vậy ông nội nghĩ sẽ sao chứ?"
Lang Hi lạnh lùng nói: "Ôngnghĩ như thế nào cũng không liên quan đến chúng ta, anh với em cũng không phải là chú cháu thực sự, hai chúng ta như thế nào, là chuyện của hai chúng ta!"
Hàn Tả Tả bất đắc dĩ nói: "Được rồi, biết sẽ ủy khuất anh ... Đại thọ của ông nội, đừng để ông không vui trong ngày sinh nhật chứ!"
Lang Hi mặt không chút thay đổi nói: "Đúng vậy, đại thọ, tặng gì cũng được cả, vậy mua giỏ trái cây là ông vui rồi!" (đại thọ mà anh làm như đám giỗ í )
Hàn Tả Tả cả giận nói: "Ông ấy là cha anh, tương lai chúng ta còn phải dựa vào ông ấy! Hiện tại lấy lòng ông nhiều một chút, về sau ông mới sẽ không kiên quyết phản đối hai chúng ta!"
Lang Hi bỗng nhiên cao hứng hẳn lên, trong mắt lóe ra tia sáng vui sướng, gật gật đầu tán thưởng: "Phải nên như thế!"
Lang Hi trời sinh tính tình đạm mạc, đối với Chu lão gia thật đúng là không có bao nhiêu cảm tình, nếu có bất quá chỉ là chút ràng buộc về huyết thống.
Quá trình trưởng thành không có sự tham dự của người cha, hiện tại anh cũng đã trưởng thành, càng thêm không cần cha quan tâm nữa.
Lúc trước anh nghe lời mẹ căn dặn trước khi chết, đi tìm cha ruột của mình, cũng chưa từng nghĩ tới muốn bù đắp chuyện gì.
Mà anh, sở dĩ đáp ứng Chu Quảng Vinh "Nhận tổ qui tông", cũng bất quá là vì tò mò, muốn biết cha là ai, có cuộc sống như thế nào.
Đại thọ của Chu lão gia, phận làm con, anh cũng không dành nhiều tâm tư, vốn đã bảo trợ lý chọn quà tặng xong rồi, nếu không phải vì Hàn Tả Tả, anh căn bản sẽ không tự mình đi tới trung tâm mua sắm lựa đồ.
Lang Hi lại nào biết được Chu lão gia thích cái gì chứ!
Bởi vì không phải thứ bảy cuối tuần, thế nên không có nhiều người đi dạo trong trung tâm mua sắm vào buổi tối, anh dễ dàng tìm được vị trí đỗ xe.
Hàn Tả Tả xuống xe, vừa thấy tên bảng hiệu liền âm thầm kêu khổ, chỗ xa xỉ như vậy, không biết có đủ tiền hay không đây.
Lang Hi mang theo Hàn Tả Tả, cũng không đi vào trung tâm mua sắm, mà là dẫn cô đi vòng qua khu phố buôn bán phía sau.
Hàn Tả Tả nghi hoặc hỏi: "Không đi vào mua?"
Lang Hi thản nhiên giải thích: "Đồ bên trong em mua không nổi, anh trả tiền em lại mất hứng."
Hàn Tả Tả sắc mặt lúng túng, cười khan nói: "Vậy... Chúng ta rốt cuộc muốn mua cái gì?"
Lang Hi lôi kéo cô vào một cửa hàng bán đồ quân dụng (đồ dùng sinh hoạt hàng ngày trong quân đội).
Hàn Tả Tả lập tức hiểu ra, Chu Quảng Vinh đến nay vẫn thường hay hoài niệm thời kỳ anh dũng lúc ông còn tham gia quân đội, tặng ông một bộ đồ dùng quân dụng, nhất định sẽ làm ông cao hứng.
Cửa hàng này rất lớn, bên trong thức gì cũng có, những món thành phẩm rực rỡ muôn màu bày đầy trong cửa hàng.
Hàn Tả Tả chọn nửa ngày, cầm lấy cái súng ngắm hỏi: "Chú tư, anh thấy tặng cái này thì thế nào?"
Có rất nhiều thứ Hàn Tả Tả cũng không biết công dụng của nó, súng ngắm này thoạt nhìn rất thích hợp làm quà tặng.
Lang Hi liếc mắt một cái, chỉ chỉ bên cạnh nói: "Loại này tầm ngắm tốt hơn!"
Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn anh: "Chú tư hiểu biết mấy thứ này sao?"
Lang Hi không trả lời, hờ hững nói: "Dù sao tặng cũng không phải để ông sử dụng. Cửa hàng phẩm bán ra đều không đúng theo quy cách tiêu chuẩn của quân đội chính quy, không phải là thứ phẩm trong quân đào thải ra thì cũng là hàng nhái, bất quá quan trọng là tâm ý, tốt xấu đều không trọng yếu."
Hàn Tả Tả nghĩ nghĩ, thấy Lang Hi nói cũng đúng.
Bất quá vì muốn cho ông vui vẻ, Hàn Tả Tả vẫn chọn món tốt nhất, còn cố ý nhờ người ta dùng giấy màu gói lại thật đẹp.
Quà lấy lòng đã chọn xong, trời cũng đã tối rồi.
Hàn Tả Tả sờ sờ bụng hỏi: "Chú tư, anh muốn mua cái gì tặng cho ông nội vậy?"
"Lấy lòng ." Lang Hi thản nhiên nói, "Đói bụng sao? Anh đã đặt chỗ xong rồi!"
Hàn Tả Tả không nghĩ tới nhanh như vậy đã giải quyết xong chuyện quà tặng, cực kỳ thoải mái nên cũng không mấy chú ý, cười gật gật đầu nói: "Làm việc cả ngày vẫn chưa ăn cái gì, đã trễ thế này, bụng em réo ầm ĩ rồi đây này!"
Lang Hi trước đó đã gọi điện đặt bàn rồi, sau khi đến nơi lập tức có nhân viên phục vụ bưng món ăn lên.
Phong cảnh nhà hàng rất đẹp, bên ngoài đại sảnh có người đang chậm rãi đàn dương cầm, trong phòng trang trí vài bồn hoa, ánh đèn nhu hòa, vô cùng u nhã (yên tĩnh mà thanh nhã).
Hàn Tả Tả nhìn ngọn nến nhỏ hình trái tim trên bàn, ngọn lửa lay động làm cho không khí càng thêm ái muội, chần chờ hỏi: "Chú tư, hôm nay là ngày mấy?"
Lang Hi khẽ dừng lại động tác đang rót rượu, làm như không có việc gì nói: "Chúc mừng chúng ta ở chung."
Hàn Tả Tả hoài nghi đánh giá hắn, thế nhưng từ trước đến giờ Lang Hi luôn trưng ra bản mặt đen thùi, căn bản là cô không nhìn ra được gì từ nó.
Lang Hi cầm ly rượu lên, quơ quơ, nhấp một ngụm, sắc mặt nhu hòa nhìn cô, dường như mê hoặc mở miệng nói: "Vị không tệ, em nếm thử?"
Có quỷ đây mà!
Hàn Tả Tả nhất thời cảnh giác, nghĩ rằng không phải chú tư đang suy tính chuốc say cô đó chứ?
Lang Hi liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của cô, lạnh lùng hừ nói: "Không uống, vậy ăn trước đi!"
Hàn Tả Tả xấu hổ sờ sờ chóp mũi, vội vàng cầm đũa gắp rau, ngượng ngùng cười nói: "Đói quá a, bụng rỗng uống rượu thì mất ngon, em ăn trước lót dạ, xong sẽ bồi chú tư anh uống hai ly!"
Lang Hi tỏ vẻ sao cũng được, chậm rãi ăn hai miếng, tiếp tục động tác tao nhã cầm ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ phẩm rượu.
Với thân phận và địa vị của Lang Hi, anh lại thường xuyên bày ra bộ dáng lãnh đạm, những ai không quen sẽ cảm thấy anh lạnh lùng kiêu ngạo, thật không dễ tiếp cận.
Kỳ thật Hàn Tả Tả cũng do tiếp xúc lâu với anh mới phát hiện, Lang Hi bề ngoài tuy rằng hơi chút dọa người, giơ tay nhấc chân luôn mang theo vẻ cao quý sang trọng trời sinh, nhưng trên thực tế, bên trong con người Lang Hi ẩn chứa bản năng hoang dã không cố kỵ việc gì, làm việc toàn bằng cảm tính, không thèm để ý ánh mắt thế tục.
Hàn Tả Tả ăn ăn liền dừng lại động tác, nhìn Lang Hi không khỏi có chút thất thần.
Lang Hi gắp một miếng măng đưa tới bên miệng cô, đáy mắt ẩn ẩn mang theo ý cười: "Không phải đói bụng sao, như thế nào không ăn ?"
Hàn Tả Tả sắc mặt đỏ lên, thập phần phỉ nhổ bản thân thật háo sắc a, căm giận ngậm miếng măng nhai nhai, nuốt xuống cười trêu chọc nói: "Chú tư ‘tú sắc khả cơm’ (đẹp chỉ nhìn thơi cũng đủ no), em nhìn mà không cảm thấy đói bụng nữa!"
Lang Hi trấn định tự nhiên "Nga" một tiếng, có thâm ý nói: "Thật cao hứng, anh có thể cho em ăn no!" (Ish: thâm í gì đấy của anh em còn chông xáng nên hem biết đâu nhá ^^!)
Hàn Tả Tả đùa giỡn bất thành còn bị đùa giỡn lại, đành phải cúi đầu ăn cơm.
Một bữa cơm ăn mà thật lâu.
Hàn Tả Tả thoải mái thở dài, xoa xoa bụng nói: "No quá a, sắp không thở nổi rồi này!"
Lang Hi kéo tay cô, thuận thế nói tiếp: "Nhà anh cách nơi này không xa, đi bộ về nhân tiện giúp cho bụng tiêu hóa bớt."
Hàn Tả Tả cười như không cười liếc mắt nhìn anh: "Được rồi, còn ra vẻ đứng đắn gì nữa a, muốn em về chung với anh cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng thực không thoải mái!"
Lang Hi trầm mặc lôi kéo tay cô chậm rãi tản bộ, hiếm khi anh cứng họng không nói được câu nào.
Đi qua hai cái ngà tư thì đã đến nhà, Hàn Tả Tả trước lạ sau quen, vào phòng cũng không giống như lần đầu tiên co quắp không được tự nhiên nữa, quen thuộc tìm được dép lê mang vào.
Lang Hi vừa muốn nói chút gì đó để dẫn dắt câu chuyện, liền nhìn thấy Hàn Tả Tả ngồi trên sô pha, từ trong túi lấy ra một xấp tư liệu dầy cộm, không coi ai ra gì ngồi xem.
Lang Hi vô cùng bất mãn, nhưng ngữ khí thì bình tĩnh ngồi ở xuống bên cạnh cô, quét mắt nhìn nội dung trên tờ giấy, làm như lơ đãng mở miệng: "Xem cái này để làm gì?"
Hàn Tả Tả đầu cũng không nâng: "Chị Hannah đưa cho em để tìm hiểu bối cảnh của những người này, đẻ em mau chóng tiếp nhận công việc của người đại diện!"
Lang Hi nhíu mày nói: "Căn bản vô dụng, em cũng chỉ biết được những thông tin bề ngoài, còn không bằng nắm giữ một ít biết tin tức không muốn người biết đến của bọn họ."
Hàn Tả Tả ánh mắt chớp động, ngẩng đầu hỏi: "Là như thế nào?"
Lang Hi thản nhiên nói: "Khi cùng chung một mục đích, mới có thể lôi kéo sự hợp tác, có đôi khi thuyết phục không được, không bằng dùng cách cưỡng bức."
Hàn Tả Tả không phải là người không có tâm cơ, chỉ một chút liền tường tận mọi việc, do dự mà hỏi: "Nhưng là, nếu không có gì có thể áp bách được đối phương thì áp?"
Lang Hi khẽ lắc đầu: "Là con người ai có nhược điểm, cũng sẽ có những bí mật không muốn người khác biết đến..."
Lướt mắt Hàn Tả Tả, Lang Hi sâu kín nói: "Tựa như em, lo lắng gian tình với anh bị bại lộ, đây là nhược điểm lớn nhất."
Cái gì "Gian tình" hử.
Như thế nào lại bắt đầu dùng từ loạn xạ rồi!
Hàn Tả Tả dở khóc dở cười, cái liếc mắt kia của Lang Hi oán khí mười phần, làm cho cô không dám nói gì, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Sau một lúc lâu, Hàn Tả Tả mới thở dài, làm bộ như không nghe hiểu ngụ ý trong lời nói của anh, mở miệng nói: "Nói thì dễ dàng, em bấy giờ cũng chỉ là một trợ lý nho nhỏ chân ướt chân ráo, làm sao biết được bí mật của bọn họ chứ?"
Lang Hi hơi hơi lộ ra biểu tình đã thực hiện được mưu kế, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Này không khó, em muốn biết cái gì, anh có thể sai người điều tra giúp em."
Hàn Tả Tả vui mừng hỏi: "Thật vậy chăng? Vậy anh có thể giúp ta điều tra Lạc nhị gia không?"
Tang Đồng tiếp tục quay chụp quảng cáo hai ngày, Lạc Hưởng Ngôn âm hồn không tiêu tan dây dưa cô ấy, người có mắt đều có thể nhìn ra bụng dạ xấu xa của hắn. Hàn Tả Tả tuy rằng nghĩ lợi dụng hắn tạo chỗ dựa cho Tang Đồng, nhưng cũng cần phải lưu tâm Lạc nhị gia thẹn quá thành giận mà trả thù.
Lang Hi rũ mắt xuống: "Ngày mai cho em, hiện tại đã khuya, đi ngủ đi!"
Khối đá lớn trong lòng Hàn Tả Tả đã rơi xuống, bỏ tư liệu qua một bên, duỗi thắt lưng, mệt mỏi ngáp một cái.
"Ân, em đi tắm trước, mệt đừ người rồi đây!"
Lang Hi hí mắt, đi đến phòng ngủ đem hộp hình chữ nhật nhỏ đã giấu dưới gối từ lâu lấy ra, quyết định thật nhanh xé bao bì.
Nước ấm cuốn trôi đi mệt mỏi cả một ngày, Hàn Tả Tả cúi đầu, mở nuuoswc gội đầu sạch sẽ, nghiêng đầu sang một bên lau khô, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy người đàn ông duy nhất trong nhà đã lặng yên không tiếng động đứng trước mặt cô từ lúc nào, ánh mắt thâm trầm, hiển nhiên đã đứng đó thưởng thức hồi lâu rồi.
Hàn Tả Tả kinh ngạc kêu một tiếng, phản xạ có điều kiện ôm ngực xoay người, nổi giận gắt giọng hỏi: "Anh, sao anh ở trong này... Không đúng, anh vào bằng cách nào?"
Thân thể trắng nõn mê người bị nước ấm hấp hơi biến thành phấn hồng, như một đóa hoa sen xấu hổ vừa chớm nở, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ giữa thiên nhiên.
Lang Hi thoải mái thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, không thèm che giấu tình dục tích tụ đầy trong đáy mắt, nghe vậy giơ tay lắc lắc, ngón tay với từng khớp xương rõ ràng mang theo cái gì đó, thản nhiên đáp: "Em không khóa cửa... Anh đi vào, là muốn hỏi em, di động và có vân, em thích loại nào?"
Hàn Tả Tả nhìn chăm chú nhìn về phía ngón tay của anh, lúc này mới phát hiện chúng cư nhiên là áo mưa!
Vấn đề nhạy cảm này, chú tứ rốt cuộc da mặt dầy bao nhiêu, mới có thể dùng ngữ điệu bình thường mà hỏi ra miệng chứ!
Hàn Tả Tả sắc mặt đỏ lên, xấu hổ và giận dữ một câu cũng nói không nên lời.
Lang Hi trầm ngâm một lát, vẻ mặt thành khẩn, dò ý hỏi: "Hoặc là... Hai loại đều thử xem?"
Hàn Tả Tả không thể nhịn được nữa, phát điên rống giận: "Cút —— em đều không cần! Anh tự mình giữ lại mà thổi bong bóng chơi đi đi!"
Lang Hi đối với lửa giận của cô chẳng mảy may tức giận, trầm mặc tới gần, cũng không màng tới nước chảy xuống ướt hết toàn thân, lúc Hàn Tả Tả hoảng sợ đem cô gắt gao ôm thật chặt.
Hàn Tả Tả kinh hô, xấu hổ và giận dữ hét lên: "Thả em xuống dưới, anh làm gì..."
Lang Hi nhẹ nhàng thở dài, lắc lắc đầu đem cô chặt chẽ giam cầm trong ngực, ôm cô ra khỏi phòng tắm.
Hàn Tả Tả bị đặt ở trên giường, mái tóc nhỏ nước thấm ướt tấm chăn bên dưới.
Hàn Tả Tả tự nhiên biết mưu tính của Lang Hi, tuy rằng xấu hổ trước hành động tùy hứng của anh, nhưng dù sao lần trước đã làm rồi, rụt rè thêm một chút, ỡm ờ cũng liền thuận theo ý của anh.
Nhưng hiện tại, Lang Hi bá đạo cường thế như vậy, không hề bận tâm cảm thụ của cô, ngược lại khơi dậy tính phản kháng bên trong của Hàn Tả Tả.
Không thoải mái né tránh, Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường tức giận nói: "Trên người đều là nước, vẫn chưa lau khô, cả chăn đệm đều ướt cả rồi kìa!"
Lang Hi say mê hôn khóe mắt của cô, phớt lờ nói: "Không có việc gì, dù sao cuối cùng cũng sẽ ướt ..."
Nói gì vậy chứ!
Hàn Tả Tả oán hận cắn anh một ngụm cho hả giận.
Lang Hi nóng vội cởi bỏ quần áo, luồng tay lấy áo mưa ở dưới gối đầu ra, xé bao, đưa tới cánh mũi Hàn Tả Tả, khàn giọng nhe nhàng nói: "Ngửi thấy không, là mùi bạc hà em thích nhất đó!"
Mùi vị lành lạnh quanh quẩn chóp mũi, Hàn Tả Tả không thể tin trừng lớn hai mắt.
Lang Hi như một đứa nhỏ đang đợi được khen, trong ánh mắt lộ ra nho nhỏ đắc ý, giống như yêu sủng quơ quơ món đồ trong tay, bổ sung nói: "Anh cố ý chọn cho em đó!"
Hàn Tả Tả nghĩ sao cô không tức giận đến nỗi ngất xỉu đi cho rồi.
Lang Hi nâng người lên, sau một loạt tiếng xột xoạt liền lần nữa áp lên người Hàn Tả Tả, ngậm vành tai cô nhẹ giọng dụ hoặc nói: "Rất lạnh a... Có muốn thử xem?"
Hơi thở nóng rực phun bên lỗ tai mẫn cảm, Hàn Tả Tả giống như con tôm bị luộc chính, toàn thân ửng hồng xinh đẹp.
Con người khi phấn khởi lên, quả nhiên nói rất nhiều.
Hàn Tả Tả dứt khoát nhắm mắt lại giả chết, đối với ngôn ngữ trêu chọc của anh mắt điếc tai ngơ, để mặc Lang Hi lảm nhảm một mình.
Một người đàn ông sắp bị dục hỏa đốt người chỉ cần một chút kích thích rất nhỏ đã liền hứng trí bừng bừng, khiêu khích hồi lâu, cảm thấy không sai biệt lắm , Lang Hi không kiên nhẫn được nữa, động tác vội vàng công thành đoạt đất, giống kẻ xâm lược bá đạo cường hãn, hung hăng chiếm lĩnh thành trì mới, diễu võ dương oai tuyên cáo chủ quyền.
Vị bạc hà... Quả nhiên kích thích nâng cao tinh thần!
Không có lần đầu tiên đau chết đi sống lại, Hàn Tả Tả rất nhanh liền thích ứng, đắm chìm trong khoái cảm hưởng thụ.
Giống con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt nước, phiêu đãng trong bóng đêm mờ mịt giữa biển mù, trước mắt là bầu trời ngàn sao, bên tai là tiếng thủy triều vỗ ào ào, không chỗ nào dựa vào, chỉ có thể bị động để mặc cho sóng biển mãnh liệt cuốn bản thân ra ngoài khơi xa, lại thật mạnh rơi vào trong nước.
Thẳng đến ánh mặt trời đầu tiên cắt qua bóng đêm, ngay sau đó, trước mắt chợt hiện lên ngàn vạn tia sáng, mặt biển khôi phục bình tĩnh, ánh bình minh xuất hiện, kinh tâm động phách.
Hàn Tả Tả nằm ở trên giường ồ ồ thở dốc, dư vị quẩn quanh làm cho ánh mắt cô tan rã, vẫn bị vây trong trạng thái thất thần.
Bình phục một lát, Hàn Tả Tả dần dần hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ngón tay thon dài của Lang Hi, vô cùng linh hoạt xé mở một cái bao mới...
Hàn Tả Tả kinh hoảng thở hổn hển, lắp bắp mở miệng: "Anh, anh như thế nào lại..."
Lang Hi chậm rãi mang vào,khẽ cười rộ lên, như lẽ đương nhiên mà nói: "Vừa rồi là loại di động, hiện tại nên thử xem loại có vân!" (Ish: hix, mấy cái loại bcs này mình không rành ah )
Hàn Tả Tả ra sức phản kháng, bộ dáng giương nanh múa vuốt giống như một chú mèo nhỏ hung hãn, Lang Hi căn bản không thèm để ý cô khoa chân múa tay, coi đó như là tình thú, trêu chọc cô xù cả lông lên, lại không lưu tình chút nào hoàn toàn trấn áp.
Sau khi phát tiết qua một lần, Lang Hi liền không hề nôn nóng như trước đó nữa, không nhanh không chậm dây dưa cô, trêu chọc dẫn dắt cô cùng anh triền miên, thậm chí còn có thể phân ra tinh lực quan sát những phản ứng đa dạng của cô, ung dung nếm thử tất cả các loại mới.
Hàn Tả Tả cổ họng đã khô khốc, đáng thương hề hề rên rĩ, khóe mắt phiếm hồng, đôi mắt mông lung ánh nước dụ hoặc vô cùng.
Lang Hi liếm hôn đi nước mắt trên khóe mi cô, tiếng nói khàn khàn ẩn hàm ý trêu đùa ác liệt, ở bên tai cô nói liên miên hỏi: "Hồi nãy còn ghét bỏ anh nói chuyện mập mờ... Hiện tại thế nào, thoải mái không?
Hàn Tả Tả sau buổi cơm tối còn cười nhạo anh nói chuyện không thẳng thắn, không nghĩ tới Lang Hi lòng dạ hẹp hòi ghi nhớ ở trong lòng, thừa cơ lúc này lấy ra đáp trả lại cô!
Hàn Tả Tả hoàn toàn hiểu được đàn ông cấm dục đáng sợ đến cỡ nào!
Nhịn càng lâu, một khi đã bùng nổ sẽ không tiết chế được nữa!
Ngày xưa kiềm nén bao nhiêu, nay phát tiết gấp bội trên người cô...
Mà lão nam nhân lòng dạ hẹp hòi khô cạn hơn hai mươi năm lần đầu nếm thử món thịt tươi mới lại càng đáng sợ!
Lang Hi tự thể nghiệm làm cho Hàn Tả Tả "thống khoái" hơn nửa đêm, thẳng đến cô rốt cuộc không chịu nổi, suy yếu khóc thành tiếng đến.
Lang Hi hôn đi nước mắt của cô, thương tiếc hỏi: "Mệt sao?"
Hàn Tả Tả ủy khuất hừ nhẹ: "Mệt..."
"Tốt lắm!" Lang Hi gật gật đầu, "Vậy... Em sau này phải luôn ở bên anh,không cho phép, không cho phép dọn về nữa?"
Hàn Tả Tả mơ mơ màng màng, chỉ biết làm theo ý anh, nhu thuận gật đầu: "Được..."
Quả nhiên cưỡi a cưỡi, vẫn cưỡi, cưỡi đến mệt mỏi liền phục tùng! (Ish: ak ak …)
Lang Hi vừa lòng kéo cô vào lòng ôm thật chặt, vẻ mặt biểu tình thoả mãn, nhắm mắt lại cùng cô tiến vào mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.