Chương 40
Miêu Diệc Hữu Tú
12/05/2017
Hàn Tả Tả ở giữa im hơi lặng tiếng liền giải quyết được một mối nguy
lớn, đem Lương Tiểu Nghệ đẩy đi đến nước ngoài, sau đó lại biết thời
biết thế tặng Thẩm Nhạc một cái ân tình thật lớn, mượn sức nhóm nhạc
thần tượng AI đang rất có tiềm lực.
Đồng thời, Hàn Tả Tả cùng Lạc Hưởng Ngôn đã bí mật thống nhất chiến tuyến, đạt thành hiệp nghị, cô không nhúng tay vào việc anh ta theo đuổi Tang Đồng, ở thời điểm thích hợp còn có thể thúc đẩy một phen, nhưng là, Lạc Hưởng Ngôn phải cam đoan tuyệt đối sẽ không lạm dụng chức quyền bức bách Tang Đồng.
Hàn Tả Tả vốn không tính cùng Lạc phu nhân ngay mặt chống lại, cô tuy rằng có chút thông minh, nhưng so sánh với Lạc gia đã muốn thành tinh, vẫn còn quá mức non nớt.
Hannah nói câu kia rất đúng, không thể đợi cho đến lúc vấp ngã thật đau mới hiểu được mù quáng tự phụ là đáng sợ dường nào!
Cho nên Hàn Tả Tả trực tiếp đem lửa giận chuyển tới trên người hai anh em Lương Nguyên và Lương Tiểu Nghệ kia, để cho Lạc nhị gia tự mình thuyết phục mẹ anh ta, dù sao Lạc Hưởng Ngôn muốn thuận lợi thu phục Tang Đồng, được mẹ anh ta tán thành cũng rất quan trọng!
Bất quá... Hàn Tả Tả sở dĩ có thể thuận lợi tính kế như vậy, ít nhiều cũng nhờ tình báo của Lang Hi và Khôi Hoằng giúp đỡ.
Hàn Tả Tả tính toán, trong thời gian ngắn cô không làm gì được Lương Tiểu Nghệ, nhưng Lạc gia không phải dễ chọc, Lạc Hưởng Ngôn có thù tất báo, bị người ta ở sau lưng đâm một dao, ngày lành của Lương Tiểu Nghệ chỉ sợ sẽ không còn nữa!
Lạc Hưởng Ngôn giơ lên ly rượu, nheo lại cặp mắt hồ ly xinh đẹp, lười biếng nói: "Chuyện tốt đều bị cô chiếm hết !"
Hàn Tả Tả cùng hắn cụng ly, nhợt nhạt nhấp một ngụm, cười nói: "Sao có thể a, tôi không phải đáp ứng rồi, ở thời điểm thích hợp sẽ giúp anh một phen?"
Lạc Hưởng Ngôn lắc lắc đầu, xuy cười một tiếng: "Cô thật đúng là coi tôi như kẻ ngốc sao? Đừng cho là tôi không nhìn ra, cô nhìn không vừa mắt Lương Nguyên, huống chi hắn ta lại có một cô em gái cực phẩm như vậy, Tang Đồng muốn thực thành đôi cùng Lương Nguyên, còn không bị ghét chết! Cô sở dĩ nguyện ý giúp tôi, bất quá là vì tôi không có cô em gái nào nguy hiểm như vậy!"
Hàn Tả Tả lơ đễnh nhún vai: "Theo như nhu cầu mà thôi, Lạc nhị gia anh còn không phải vui vẻ tiếp nhận đấy sao?"
Lạc Hưởng Ngôn hừ lạnh: "Cô cho là không có cô giúp thì tôi không làm được việc sao? Tôi chỉ là nể mặt mũi của ai kia thôi!"
Hàn Tả Tả nháy mắt mấy cái, cười đến có chút đắc ý: "Lạc nhị gia từ trước đến giờ luôn được phụ nữ theo đuổi, lúc này chỉ sợ là lần đầu tiên theo đuổi phụ nữ đi? Tôi cho anh một lời khuyên, trăm ngàn đừng coi thường tình bạn của phụ nữ, các cô ấy có đôi khi cũng mang tính quyết định thành sự đó nha!"
Lạc Hưởng Ngôn một nhếch mi, không có hảo ý cười rộ lên: "Không phải vậy! Hàn tiểu thư, tôi nói ‘ai kia’ cũng không phải là Tang Đồng nha, tôi là chỉ ‘ai kia’ của Khôi Hoằng kìa !"
Hàn Tả Tả lông mày nhảy dựng, nháy mắt lạnh mặt: "Anh điều tra tôi?"
Lạc Hưởng Ngôn tà khí cười nói: "Đừng khẩn trương vậy chứ, Vinh Hiển tuy rằng không sợ đối đầu cùng Khôi Hoằng, nhưng tôi cũng không muốn trêu vào cái gã bệnh thần kinh kia!"
Hàn Tả Tả ánh mắt âm độc, chậm rãi mở miệng: "Bệnh, thần, kinh?"
Lạc Hưởng Ngôn vội vàng nhấc tay làm biểu tình đầu hàng, bày ra bộ dạng tôi sai lầm rồi vô tội bộ nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không nên ở trước mặt cô nói gã sói điên kia như vậy... Bất quá tôi thật đúng là không rõ, cô cũng không kém a, bộ dạng rất xinh đẹp, đầu óc cũng linh hoạt, trọng yếu nhất là ngực đủ lớn nha, cũng đủ cho cô kiêu ngạo về ngực của mình! Cô làm sao có thể coi trọng gã sói điên kia ?"
Lạc Hưởng Ngôn từ trên xuống dưới nhìn quét cô một lượt, tầm mắt dừng lại ở trước ngực cô chậc chậc thở dài: "Điều kiện tốt như vậy cố lại đi coi trọng một gã bệnh thần kinh hung hăng... Cô khẩu vị nặng như vậy, thật sự là bất ngờ nha!"
Hàn Tả Tả nhịn xuống xúc động muốn hất ly rượu trong tay vào mặt anh ta, thản nhiên nói: "Đại khái là bởi vì anh ấy giữ mình trong sạch đi! Anh cũng biết đấy, phụ nữ đều có vẻ yêu sạch sẽ..."
Hàn Tả Tả có thâm ý nhìn khác hắn, nhìn đến Lạc Hưởng Ngôn cũng lập tức dự cảm đến phía sau cũng không phải là lời hay ý đẹp gì.
Hàn Tả Tả khẽ cười một tiếng: "So với lão dưa chuột bị đủ loại phụ nữ dùng qua héo rũ, tự nhiên là sạch sẽ mới mẻ lại tràn ngập sức sống càng khiến người yêu thích !"
Lạc Hưởng Ngôn tái mặt luôn.
Hàn Tả Tả ha ha cười hỏi: "Bị người dùng tới tơi tả, ai biết phía trên lưu lại bao nhiêu vi khuẩn, anh nói đúng không đúng vậy Lạc nhị gia?"
Lạc Hưởng Ngôn bị ví như quả dưa chuột xanh ngắt héo rũ với một cái sạch sẽ mới mẻ lại tràn ngập sức sống.
Hàn Tả Tả thản nhiên tự đắc nâng ly, cái miệng nhỏ sung sướng hớp một ngụm rượu vang.
Lạc nhị gia là ai, đó là cao thủ dạo chơi vạn bụi hoa, ở trước mặt phụ nữ cho tới bây giờ chưa chịu thiệt lần nào!
Lạc Hưởng Ngôn nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu, ôn hòa vô hại cười rộ lên, giống như lơ đãng mở miệng: "A, đúng rồi, Vincci nhưng là nữ đạo diễn đầu tiên trong giới, cũng giống như cô xinh đẹp lại thông minh, trọng yếu nhất là cô ta với cô có chung khẩu vị, đều thích tên sói điên kia ... Nói vậy cô và cô ta có thể ‘tâm đầu ý hợp’ rồi!"
Hàn Tả Tả sắc mặt lạnh lùng, trong mắt sát khí chợt lóe, làm như không có việc gì cười nói: "Thật vậy chăng? Có cơ hội nhất định phải cùng vị đạo diễn này trao đổi một chút, dù sao đầu năm nay, phụ nữ có mắt nhìn, hầu như không còn nữa."
Lời này ngấm ngầm mắng Lạc Hưởng Ngôn, ám chỉ cả đám phụ nữ thầm yêu trộm nhớ hắn ta đều đui mù hết.
Lạc Hưởng Ngôn cao tay hơn cô, tự nhiên có loại khoan hồng độ lượng của người thắng cuộc, không để ý lắm cười cười nói: "Hiện tại liền có cơ hội a, nghe nói Vincci đêm nay có hẹn với tên sói điên kia ra ăn ‘bữa tối’ lãng mạn dưới ánh nến nha!"
Hàn Tả Tả rũ mắt xuống, che giấu sát khí nơi đáy mắt, mỉm cười đặt ly rượu xuống: "Thời gian không còn sớm, tôi nếu không về, bị người khác bắt gặp tôi và Lạc nhị gia anh ở chung một chỗ... Ha ha, tôi sợ thanh danh của mình sẽ bị ảnh hưởng a!"
Hàn Tả Tả mặc kệ Lạc Hưởng Ngôn đang đen mặt, tao nhã đứng dậy, tháo khăn ăn ném xuống, giẫm lên giày cao gót khí thế hùng hồn ngẩng cao rời đi.
"Thú vị a!" Lạc Hưởng Ngôn tà mị hí mắt, đây là lần đầu tiên có người phụ nữ dám lên mặt với hắn như vậy, sờ sờ cằm cảm khái, "Khó trách lọt được vào mắt xanh của tên đáng ghét kia, sắp tới co chuyện hay để xem rồi! Đều hung tàn như vậy, sớm muộn gì cũng nháo ầm lên cho coi!"
Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng khủng bố, phiền muộn thở dài, thì thào lẩm bẩm: "Nếu hai người bọn họ quen nhau, Tang Đồng cùng người phụ nữ kia là chị em tốt, mình chẳng phải sẽ thành anh em đồng hao với tên bệnh thần kinh kia sao?"
Lạc Hưởng Ngôn không tự chủ được run bắn người lên.
Hàn Tả Tả đương nhiên sẽ không bị mắc mưu của Lạc Hưởng Ngôn, bất quá tuy rằng cô không định hùng hổ chạy tới bắt kẻ thông dâm, nhưng không có nghĩa là cô sẽ rộng rãi bỏ qua!
Cô đương nhiên tin tưởng Lang Hi, nhưng cô không tin những cô nàng kia.
Tiến công là phương thức phòng ngự tốt nhất!
Hàn Tả Tả vốn định quay lại Mia một chuyến, nhìn xem thời gian, lúc này quyết định trực tiếp về nhà.
Hàn Tả Tả bất động thanh sắc gọi điện thoại cho Lang Hi, làm như không có việc gì hỏi: "Chú tư, anh đang bận?"
Lang Hi "Ân" một tiếng hỏi: "Có việc?"
Hàn Tả Tả cười nói: "Không có việc gì, chính là hỏi một chút anh buổi tối có về ăn cơm không, có muốn em mang đồ ăn khuya cho anh?"
Lang Hi có chút kinh hỉ hỏi: "Em hôm nay về nhà?"
Hàn Tả Tả thực vừa lòng sự "Kinh hỉ" của anh, ngữ khí thoải mái nói: "Đúng vậy, vừa thi xong một môn, môn cuối cùng hai ngày tới mới thi tiếp, có thể thả lỏng một chút! Đúng rồi, anh rốt cuộc có muốn em mang đồ ăn khuya không?"
"Không cần!" Lang Hi cúi đầu nói, "Anh đang dùng bữa... Em biết anh nghĩ muốn 'Ăn' cái gì rồi mà!"
Hàn Tả Tả tươi cười lập tức trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm, anh chậm rãi 'Ăn' 'Bữa tối' của anh đi!"
Lang Hi nhíu nhíu mày, không rõ sao đang yên đang lành nói chuyện cô lại đột nhiên cúp máy.
Vincci cúi mắt nghe xong nửa ngày, không chút để ý vuốt vuốt mái tóc, nuốt xuống vị chua sót đang dâng trào trong lòng, gian nan cười hỏi: "Ai vậy a?"
Lang Hi hờ hững nhìn cô ta một cái, không nói lời nào cầm lấy dao nĩa, tư thế tao nhã tiếp tục dùng cơm.
Vincci xấu hổ đến cực điểm, lại cảm thấy vô cùng tủi thân.
Ánh nền lay động làm cho bầu không khí thêm ái muội, giọt nến sáp chảy dọc theo thân nến, giống như đáy lòng người đang ngồi đây lúc này, tí tách rơi xuống.
Vincci nhìn chằm chằm ngọn nến, càng cảm thấy bi thương...
Lang Hi nhíu nhíu mày, nới lỏng caravat, bất mãn quét mắt hai ngọn nến trên bàn đang "Hừng hực thiêu đốt", vô cùng khó hiểu sở thích của Vincci, trời đang nóng lại đi đốt hai ngọn nến to đùng thế này, tuy rằng không khí trong nhà hàng điều hòa vừa phải, nhưng như vậy cũng làm cho người ta cảm thấy trong lòng khô nóng phiền muộn a!
Lang Hi không tự chủ được đem tầm mắt chuyển qua trên mặt người phụ nữ đối diện, chẳng lẽ... Vincci bất mãn việc hắn cưỡng chế thay đổi người, cho nên cố ý đốt hai ngọn nến này đi báo thù mình?
Vincci nhận thấy được ánh mắt quỷ dị của Lang Hi, ngẩn người hỏi: "Làm sao vậy?"
Lang Hi mặt không chút thay đổi thu hồi tầm mắt, cầm lấy khăn ăn lau sơ khóe miệng, lạnh lùng nói: "Tôi no rồi."
Nếu là bình thường, Lang Hi tuy rằng đối xử xa cách, nhưng sẽ không thiếu phong độ như vậy, đặc biệt Vincci miễn cưỡng được xem là người quen của anh.
Mục đích của Vincci đương nhiên không phải chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, nghe vậy buông dao nĩa, cười đề nghị: "Em cũng no rồi... Thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đi uống rượu?"
Lang Hi lắc lắc đầu, ngoắc tay ý bảo tính tiền, sau khi trả tiền xong hờ hững nói: "Không được, trong nhà có người chờ... Trước đó cô đã đáp ứng, chỉ cần mời cô ăn bữa cơm, liền đổi nhân vật chính."
Ý tứ là đã mời cô ăn cơm xong rồi, không có nghĩa vụ lại cùng cô tiêu khiển.
Vincci hai mắt ảm đạm xuống, gian nan nói: "Anh cứ như vậy ghét bỏ em sao, ngay cả 1 phút cũng không chịu ở cùng với em?"
Lang Hi nhíu nhíu mày, nhìn cô ta tỏ vẻ khó hiểu: "Tôi đã nói, trong nhà có người chờ."
Vincci nghe vậy lại lòng đau như cắt, mặt đầy bi thương: "Cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt? Vì sao anh không chịu nhìn em? Anh thích cô ta ở điểm nào, em cũng có thể học được!"
Lang Hi cái này thì hiểu được, kinh ngạc nhìn cô ta một cái, trầm mặc giây lát, thản nhiên nói: "Thật xin lỗi, trong mắt tôi chỉ có mình cô ấy."
Nói xong, Lang Hi không muốn ở đây thêm nữa, đứng lên bước nhanh rời đi.
Vincci rốt cuộc nhịn không được, tình cảm nhiều năm cô ta ấp ủ cư nhiên đổi lấy kết quả như thế, tình yêu còn chưa bắt đầu đã bị dập tắt, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy đau thương, rốt cuộc không màng tới ánh mắt của người khác nữa, gục đầu trên bàn khóc nức nở.
Lang Hi lái xe thật nhanh về nhà, lúc về tới nơi thật ra cũng không trễ, dù là như thế, Hàn Tả Tả vẫn khó chịu trong lòng.
Ăn tối chứ không phải ăn nến a, có cần tạo không khí như thế không, còn ăn đến tận lúc này!
Lang Hi vào nhà thay đổi quần áo, liền bước ra đến bên cạnh Tả Tả ngồi xuống, vươn tay đem cô kéo vào trong ngực.
"Bữa ăn khuya đâu?"
Hàn Tả Tả cười lạnh, giơ tay hất cái đầu đang sáp lại gần của anh.
"Anh ăn tối chưa no?"
Lang Hi nhận thấy được tâm tình cô không tốt, chỉ nghĩ đến chắc do cô thi không tốt, vuốt mái tóc cô, thuận miệng nói: "Cơm Tây, chỉ ăn lót dạ."
Hàn Tả Tả châm chọc khiêu khích nói: "A, em thấy không phải vì cơm tây đâu, tám phần là do cô gái đối diện nhìn cũng có thể no bụng, chú tư chắc anh phải no rồi chứ!"
Lang Hi yên lặng nhìn chằm chằm cô, hồi lâu mới chậm rãi hỏi: "Ghen tị?"
Hàn Tả Tả nhất thời xù lông: "Ai ghen tị? Anh bớt tự mình đa tình đi!"
Lang Hi nhìn chằm chằm cô không nói.
Hàn Tả Tả nhích ra xa tạo khoảng cách với anh, bày ra tư thế thẩm vấn, lạnh lùng hỏi: "Anh cùng Vincci có quan hệ gì?"
Lang Hi trong mắt ý cười chợt lóe, thản nhiên trả lời: "Quan hệ cấp trên và cấp dưới."
Hàn Tả Tả mới không tin đâu, văn phòng nhưng là nơi dễ dàng phát sinh gian tình nhất, tiếp tục ép hỏi: "Vincci là có tiếng cố chấp khó nói chuyện, vì sao sẽ vui vẻ nhận lời đổi nhân vật chính ngay lập tức chứ?"
"Không thoải mái, cô ta bắt anh mời cơm!"
Hàn Tả Tả giận tím mặt: "Vậy là anh chủ động mời cô ta?"
Lang Hi nhíu mày: "Là anh mời cô ta, nhưng không phải anh chủ động ."
Hàn Tả Tả nghe vậy giận lên: "Cô ta bảo anh mời thì anh mời? Như thế nào không thấy anh nghe lời em như vậy? Anh không phải là ông chủ lớn phía sau Khôi Hoằng sao, như thế nào ngay cả một đạo diễn nho nhỏ đều có thể gây khó dễ anh? Nói! Anh cùng cô ta trong lúc đó rốt cuộc có giao dịch ám muội gì?"
Lang Hi nhịn không được sung sướng cười rộ lên, không phải là nụ cười hờ hững ngày thường, mà là vui sướng rõ ràng, cúi đầu cười ra tiếng.
Tiếng cười tuy rằng trầm thấp, lại ngoài ý muốn rất êm tai.
Hàn Tả Tả vẫn là lần đầu tiên gặp Lang Hi vui vẻ như thế, như băng tuyết tan rã, xuân về hoa nở, cả khuôn mặt đều sinh động hẳn lên, dáng vẻ cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Quả nhiên, người không hay cười một khi cười rộ lên, đều thật đẹp mắt.
Nhất là chú tư, đã tu luyện trăm năm, thân thể cường tráng lãnh khốc con người sắt đá nay nhu tình ngàn vạn, thật sự là đẹp chết người mà!
Hàn Tả Tả giống như đang đánh vào bị bông ấy, tức giận phô trương thanh thế giơ cao nắm đấm, hung hăn mắng: "Cười cái gì mà cười! Nói a, anh cùng người phụ nữ kia rốt cuộc có quan hệ gì, còn chạy đi ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến với cô ta?"
Hàn Tả Tả nhịn không được liền cảm thấy có chút chua, dựa vào cái gì a, cô còn chưa ăn qua bữa tối dưới ánh nến nào đâu!
Quả nhiên bụng dạ khó lường, trời nóng như vậy còn đốt nến, rõ ràng muốn cho chú tư càng ăn càng nóng, sau đó dục hỏa đốt người có thể thuận lý thành chương như vậy như vậy...
Hàn Tả Tả thực không thuần khiết hoài nghi, trong ngọn nến kia chắc không tẩm cái gì mờ ám chứ?
Lang Hi ngừng cười, trong mắt biểu tình ôn nhu, không để ý kháng cự không được tự nhiên của cô, đem cô kéo lại ôm vào trong ngực.
Lang Hi trong lòng tràn đầy vui sướng, cao hứng không biết như thế nào cho phải, cũng không biết như thế nào biểu đạt tình cảm của chính mình, ôm người trong lòng, nhịn không được càng ôm càng chặt, vui mừng ôn nhu cọ sát, giống như ôm một con vật nhỏ lông tơ mềm mại, ức chế không được lòng tràn đầy vui sướng, trái cọ cọ phải hôn hôn ...
Hàn Tả Tả chôn ở trong lòng anh, thiếu chút nữa bị nghẹn chết, vung vẩy chân tay rút đầu ra, mở miệng thở hổn hển, lửa giận bừng bừng rống: "Anh muốn ôm chết em sao!"
Lang Hi cười nới lỏng vòng tay, làm cho cô thoải mái mà tựa vào trong lòng mình, sau đó tiếp tục ôm chặt cô, ở cổ cô cọ đến cọ đi.
"Cô ta hôm nay thổ lộ với anh."
Hàn Tả Tả sửng sốt, lập tức vẻ mặt giận dữ hỏi: "Còn nói không quan hệ, không quan hệ cô ta làm sao có thể đi thổ lộ với anh? Sau đó thì sao... Anh có hung hăng cự tuyệt hay không?"
Lang Hi nghĩ nghĩ nói: "Cô ta hỏi anh vì sao không thích cô ta, anh nói với cô ta rằng, trong mắt anh chỉ có mình em thôi."
Hàn Tả Tả trong lòng ngọt lịm, cao hứng ngẩng đầu vang dội hôn anh một cái: "Làm tốt lắm!"
Lang Hi ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nắm thật chặt cánh tay nói: "Vincci là nhân viên lâu năm của Khôi Hoằng, rất có tiếng nói, anh cần phải tôn trọng cô ta. Anh trước kia không để ý cô ta, cho nên vẫn không biết tâm tư cô ta..."
Hàn Tả Tả ngoan ngoãn chôn ở trong lòng anh, rộng rãi nói: "Chuyện trước kia đừng nhắc tới nữa, sau này cũng không cần để ý! Anh hiện tại đã biết rõ lòng dạ cô ta, về sau nhất định phải cùng cô ta bảo trì khoảng cách! Bất quá cô ta đáp ứng thay đổi người mà chỉ đưa ra điều kiện ăn một bữa cơm tối thôi sao?"
Lang Hi gật gật đầu, thấp giọng nói: "Nhìn cũng đủ no, em nói, cô ta buổi tối cũng chưa ăn được mấy miếng..."
Hàn Tả Tả lại mất hứng: "Anh mà tính đẹp mã? Không đúng a, anh cư nhiên còn có tâm tư đi để ý người ta ăn mấy miếng?!"
Lang Hi không đáp, thanh âm khàn khàn dụ hoặc nói: "Vì em, anh đã bán ‘sắc đẹp’ của mình!"
Hàn Tả Tả cảnh giác trừng mắt nhìn anh: "Cho nên?"
"Cho nên..." Lang Hi chậm rì rì nói, "Em phải dùng thân mình, đến bồi thường tổn thất của anh!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đoạn ngắn nhỏ:
Hàn Tả Tả: "Ngày mai chính là 1 tháng 5, siêu thị khẳng định có rất nhiều hoạt động khuyến mãi, chúng ta đi mua sắm đi?"
Lang Hi nhíu nhíu mày, trong lòng vô cùng không tình nguyện, lại vẫn gật đầu nói: "Tùy em quyết định!"
Vì thế ngày hôm sau, Hàn Tả Tả trang bị võ trang, hưng trí hừng hực kéo Lang Hi đi siêu thị...
Siêu thị dán đầy quảng cáo khuyến mãi, người tới tấp nập, đội ngũ xếp hàng trước bàn thu ngân thật dài, ồn ào huyên náo, nói chuyện đều phải rống to...
Hàn Tả Tả đầu đầy mồ hôi, vừa quay đầu lại mới phát hiện Lang Hi không thấy .
Nhiều người như vậy làm sao tìm đây?
Hàn Tả Tả gấp muốn chết, cô vì tiện hành động, ví tiền di động mọi thứ đều giao cho Lang Hi giữ rồi! Thật vất vả cướp được hàng chiết khấu giảm giá siêu thấp, đã ra hóa đơn, lúc này cư nhiên tìm không thấy người tính tiền !
Là la la, đột nhiên tiếng nhạc dừng lại.
Radio rè rè hai tiếng, bắt đầu phát tin: "Bạn nhỏ Hàn Tả Tả, người giám hộ của bạn vì mua cho bạn bạc hà bạn thích nhất, vô ý lạc mất bạn, đang ở quầy khách hàng chờ bạn, nghe thông báo xin hãy đến ngay quầy khách hàng nhận người..."
Bạn nhỏ, bạc hà, người giám hộ, nhận người...
Hàn Tả Tả vò nát hóa đơn, lắc lư trong gió!
Đồng thời, Hàn Tả Tả cùng Lạc Hưởng Ngôn đã bí mật thống nhất chiến tuyến, đạt thành hiệp nghị, cô không nhúng tay vào việc anh ta theo đuổi Tang Đồng, ở thời điểm thích hợp còn có thể thúc đẩy một phen, nhưng là, Lạc Hưởng Ngôn phải cam đoan tuyệt đối sẽ không lạm dụng chức quyền bức bách Tang Đồng.
Hàn Tả Tả vốn không tính cùng Lạc phu nhân ngay mặt chống lại, cô tuy rằng có chút thông minh, nhưng so sánh với Lạc gia đã muốn thành tinh, vẫn còn quá mức non nớt.
Hannah nói câu kia rất đúng, không thể đợi cho đến lúc vấp ngã thật đau mới hiểu được mù quáng tự phụ là đáng sợ dường nào!
Cho nên Hàn Tả Tả trực tiếp đem lửa giận chuyển tới trên người hai anh em Lương Nguyên và Lương Tiểu Nghệ kia, để cho Lạc nhị gia tự mình thuyết phục mẹ anh ta, dù sao Lạc Hưởng Ngôn muốn thuận lợi thu phục Tang Đồng, được mẹ anh ta tán thành cũng rất quan trọng!
Bất quá... Hàn Tả Tả sở dĩ có thể thuận lợi tính kế như vậy, ít nhiều cũng nhờ tình báo của Lang Hi và Khôi Hoằng giúp đỡ.
Hàn Tả Tả tính toán, trong thời gian ngắn cô không làm gì được Lương Tiểu Nghệ, nhưng Lạc gia không phải dễ chọc, Lạc Hưởng Ngôn có thù tất báo, bị người ta ở sau lưng đâm một dao, ngày lành của Lương Tiểu Nghệ chỉ sợ sẽ không còn nữa!
Lạc Hưởng Ngôn giơ lên ly rượu, nheo lại cặp mắt hồ ly xinh đẹp, lười biếng nói: "Chuyện tốt đều bị cô chiếm hết !"
Hàn Tả Tả cùng hắn cụng ly, nhợt nhạt nhấp một ngụm, cười nói: "Sao có thể a, tôi không phải đáp ứng rồi, ở thời điểm thích hợp sẽ giúp anh một phen?"
Lạc Hưởng Ngôn lắc lắc đầu, xuy cười một tiếng: "Cô thật đúng là coi tôi như kẻ ngốc sao? Đừng cho là tôi không nhìn ra, cô nhìn không vừa mắt Lương Nguyên, huống chi hắn ta lại có một cô em gái cực phẩm như vậy, Tang Đồng muốn thực thành đôi cùng Lương Nguyên, còn không bị ghét chết! Cô sở dĩ nguyện ý giúp tôi, bất quá là vì tôi không có cô em gái nào nguy hiểm như vậy!"
Hàn Tả Tả lơ đễnh nhún vai: "Theo như nhu cầu mà thôi, Lạc nhị gia anh còn không phải vui vẻ tiếp nhận đấy sao?"
Lạc Hưởng Ngôn hừ lạnh: "Cô cho là không có cô giúp thì tôi không làm được việc sao? Tôi chỉ là nể mặt mũi của ai kia thôi!"
Hàn Tả Tả nháy mắt mấy cái, cười đến có chút đắc ý: "Lạc nhị gia từ trước đến giờ luôn được phụ nữ theo đuổi, lúc này chỉ sợ là lần đầu tiên theo đuổi phụ nữ đi? Tôi cho anh một lời khuyên, trăm ngàn đừng coi thường tình bạn của phụ nữ, các cô ấy có đôi khi cũng mang tính quyết định thành sự đó nha!"
Lạc Hưởng Ngôn một nhếch mi, không có hảo ý cười rộ lên: "Không phải vậy! Hàn tiểu thư, tôi nói ‘ai kia’ cũng không phải là Tang Đồng nha, tôi là chỉ ‘ai kia’ của Khôi Hoằng kìa !"
Hàn Tả Tả lông mày nhảy dựng, nháy mắt lạnh mặt: "Anh điều tra tôi?"
Lạc Hưởng Ngôn tà khí cười nói: "Đừng khẩn trương vậy chứ, Vinh Hiển tuy rằng không sợ đối đầu cùng Khôi Hoằng, nhưng tôi cũng không muốn trêu vào cái gã bệnh thần kinh kia!"
Hàn Tả Tả ánh mắt âm độc, chậm rãi mở miệng: "Bệnh, thần, kinh?"
Lạc Hưởng Ngôn vội vàng nhấc tay làm biểu tình đầu hàng, bày ra bộ dạng tôi sai lầm rồi vô tội bộ nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không nên ở trước mặt cô nói gã sói điên kia như vậy... Bất quá tôi thật đúng là không rõ, cô cũng không kém a, bộ dạng rất xinh đẹp, đầu óc cũng linh hoạt, trọng yếu nhất là ngực đủ lớn nha, cũng đủ cho cô kiêu ngạo về ngực của mình! Cô làm sao có thể coi trọng gã sói điên kia ?"
Lạc Hưởng Ngôn từ trên xuống dưới nhìn quét cô một lượt, tầm mắt dừng lại ở trước ngực cô chậc chậc thở dài: "Điều kiện tốt như vậy cố lại đi coi trọng một gã bệnh thần kinh hung hăng... Cô khẩu vị nặng như vậy, thật sự là bất ngờ nha!"
Hàn Tả Tả nhịn xuống xúc động muốn hất ly rượu trong tay vào mặt anh ta, thản nhiên nói: "Đại khái là bởi vì anh ấy giữ mình trong sạch đi! Anh cũng biết đấy, phụ nữ đều có vẻ yêu sạch sẽ..."
Hàn Tả Tả có thâm ý nhìn khác hắn, nhìn đến Lạc Hưởng Ngôn cũng lập tức dự cảm đến phía sau cũng không phải là lời hay ý đẹp gì.
Hàn Tả Tả khẽ cười một tiếng: "So với lão dưa chuột bị đủ loại phụ nữ dùng qua héo rũ, tự nhiên là sạch sẽ mới mẻ lại tràn ngập sức sống càng khiến người yêu thích !"
Lạc Hưởng Ngôn tái mặt luôn.
Hàn Tả Tả ha ha cười hỏi: "Bị người dùng tới tơi tả, ai biết phía trên lưu lại bao nhiêu vi khuẩn, anh nói đúng không đúng vậy Lạc nhị gia?"
Lạc Hưởng Ngôn bị ví như quả dưa chuột xanh ngắt héo rũ với một cái sạch sẽ mới mẻ lại tràn ngập sức sống.
Hàn Tả Tả thản nhiên tự đắc nâng ly, cái miệng nhỏ sung sướng hớp một ngụm rượu vang.
Lạc nhị gia là ai, đó là cao thủ dạo chơi vạn bụi hoa, ở trước mặt phụ nữ cho tới bây giờ chưa chịu thiệt lần nào!
Lạc Hưởng Ngôn nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu, ôn hòa vô hại cười rộ lên, giống như lơ đãng mở miệng: "A, đúng rồi, Vincci nhưng là nữ đạo diễn đầu tiên trong giới, cũng giống như cô xinh đẹp lại thông minh, trọng yếu nhất là cô ta với cô có chung khẩu vị, đều thích tên sói điên kia ... Nói vậy cô và cô ta có thể ‘tâm đầu ý hợp’ rồi!"
Hàn Tả Tả sắc mặt lạnh lùng, trong mắt sát khí chợt lóe, làm như không có việc gì cười nói: "Thật vậy chăng? Có cơ hội nhất định phải cùng vị đạo diễn này trao đổi một chút, dù sao đầu năm nay, phụ nữ có mắt nhìn, hầu như không còn nữa."
Lời này ngấm ngầm mắng Lạc Hưởng Ngôn, ám chỉ cả đám phụ nữ thầm yêu trộm nhớ hắn ta đều đui mù hết.
Lạc Hưởng Ngôn cao tay hơn cô, tự nhiên có loại khoan hồng độ lượng của người thắng cuộc, không để ý lắm cười cười nói: "Hiện tại liền có cơ hội a, nghe nói Vincci đêm nay có hẹn với tên sói điên kia ra ăn ‘bữa tối’ lãng mạn dưới ánh nến nha!"
Hàn Tả Tả rũ mắt xuống, che giấu sát khí nơi đáy mắt, mỉm cười đặt ly rượu xuống: "Thời gian không còn sớm, tôi nếu không về, bị người khác bắt gặp tôi và Lạc nhị gia anh ở chung một chỗ... Ha ha, tôi sợ thanh danh của mình sẽ bị ảnh hưởng a!"
Hàn Tả Tả mặc kệ Lạc Hưởng Ngôn đang đen mặt, tao nhã đứng dậy, tháo khăn ăn ném xuống, giẫm lên giày cao gót khí thế hùng hồn ngẩng cao rời đi.
"Thú vị a!" Lạc Hưởng Ngôn tà mị hí mắt, đây là lần đầu tiên có người phụ nữ dám lên mặt với hắn như vậy, sờ sờ cằm cảm khái, "Khó trách lọt được vào mắt xanh của tên đáng ghét kia, sắp tới co chuyện hay để xem rồi! Đều hung tàn như vậy, sớm muộn gì cũng nháo ầm lên cho coi!"
Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng khủng bố, phiền muộn thở dài, thì thào lẩm bẩm: "Nếu hai người bọn họ quen nhau, Tang Đồng cùng người phụ nữ kia là chị em tốt, mình chẳng phải sẽ thành anh em đồng hao với tên bệnh thần kinh kia sao?"
Lạc Hưởng Ngôn không tự chủ được run bắn người lên.
Hàn Tả Tả đương nhiên sẽ không bị mắc mưu của Lạc Hưởng Ngôn, bất quá tuy rằng cô không định hùng hổ chạy tới bắt kẻ thông dâm, nhưng không có nghĩa là cô sẽ rộng rãi bỏ qua!
Cô đương nhiên tin tưởng Lang Hi, nhưng cô không tin những cô nàng kia.
Tiến công là phương thức phòng ngự tốt nhất!
Hàn Tả Tả vốn định quay lại Mia một chuyến, nhìn xem thời gian, lúc này quyết định trực tiếp về nhà.
Hàn Tả Tả bất động thanh sắc gọi điện thoại cho Lang Hi, làm như không có việc gì hỏi: "Chú tư, anh đang bận?"
Lang Hi "Ân" một tiếng hỏi: "Có việc?"
Hàn Tả Tả cười nói: "Không có việc gì, chính là hỏi một chút anh buổi tối có về ăn cơm không, có muốn em mang đồ ăn khuya cho anh?"
Lang Hi có chút kinh hỉ hỏi: "Em hôm nay về nhà?"
Hàn Tả Tả thực vừa lòng sự "Kinh hỉ" của anh, ngữ khí thoải mái nói: "Đúng vậy, vừa thi xong một môn, môn cuối cùng hai ngày tới mới thi tiếp, có thể thả lỏng một chút! Đúng rồi, anh rốt cuộc có muốn em mang đồ ăn khuya không?"
"Không cần!" Lang Hi cúi đầu nói, "Anh đang dùng bữa... Em biết anh nghĩ muốn 'Ăn' cái gì rồi mà!"
Hàn Tả Tả tươi cười lập tức trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt lắm, anh chậm rãi 'Ăn' 'Bữa tối' của anh đi!"
Lang Hi nhíu nhíu mày, không rõ sao đang yên đang lành nói chuyện cô lại đột nhiên cúp máy.
Vincci cúi mắt nghe xong nửa ngày, không chút để ý vuốt vuốt mái tóc, nuốt xuống vị chua sót đang dâng trào trong lòng, gian nan cười hỏi: "Ai vậy a?"
Lang Hi hờ hững nhìn cô ta một cái, không nói lời nào cầm lấy dao nĩa, tư thế tao nhã tiếp tục dùng cơm.
Vincci xấu hổ đến cực điểm, lại cảm thấy vô cùng tủi thân.
Ánh nền lay động làm cho bầu không khí thêm ái muội, giọt nến sáp chảy dọc theo thân nến, giống như đáy lòng người đang ngồi đây lúc này, tí tách rơi xuống.
Vincci nhìn chằm chằm ngọn nến, càng cảm thấy bi thương...
Lang Hi nhíu nhíu mày, nới lỏng caravat, bất mãn quét mắt hai ngọn nến trên bàn đang "Hừng hực thiêu đốt", vô cùng khó hiểu sở thích của Vincci, trời đang nóng lại đi đốt hai ngọn nến to đùng thế này, tuy rằng không khí trong nhà hàng điều hòa vừa phải, nhưng như vậy cũng làm cho người ta cảm thấy trong lòng khô nóng phiền muộn a!
Lang Hi không tự chủ được đem tầm mắt chuyển qua trên mặt người phụ nữ đối diện, chẳng lẽ... Vincci bất mãn việc hắn cưỡng chế thay đổi người, cho nên cố ý đốt hai ngọn nến này đi báo thù mình?
Vincci nhận thấy được ánh mắt quỷ dị của Lang Hi, ngẩn người hỏi: "Làm sao vậy?"
Lang Hi mặt không chút thay đổi thu hồi tầm mắt, cầm lấy khăn ăn lau sơ khóe miệng, lạnh lùng nói: "Tôi no rồi."
Nếu là bình thường, Lang Hi tuy rằng đối xử xa cách, nhưng sẽ không thiếu phong độ như vậy, đặc biệt Vincci miễn cưỡng được xem là người quen của anh.
Mục đích của Vincci đương nhiên không phải chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, nghe vậy buông dao nĩa, cười đề nghị: "Em cũng no rồi... Thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đi uống rượu?"
Lang Hi lắc lắc đầu, ngoắc tay ý bảo tính tiền, sau khi trả tiền xong hờ hững nói: "Không được, trong nhà có người chờ... Trước đó cô đã đáp ứng, chỉ cần mời cô ăn bữa cơm, liền đổi nhân vật chính."
Ý tứ là đã mời cô ăn cơm xong rồi, không có nghĩa vụ lại cùng cô tiêu khiển.
Vincci hai mắt ảm đạm xuống, gian nan nói: "Anh cứ như vậy ghét bỏ em sao, ngay cả 1 phút cũng không chịu ở cùng với em?"
Lang Hi nhíu nhíu mày, nhìn cô ta tỏ vẻ khó hiểu: "Tôi đã nói, trong nhà có người chờ."
Vincci nghe vậy lại lòng đau như cắt, mặt đầy bi thương: "Cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt? Vì sao anh không chịu nhìn em? Anh thích cô ta ở điểm nào, em cũng có thể học được!"
Lang Hi cái này thì hiểu được, kinh ngạc nhìn cô ta một cái, trầm mặc giây lát, thản nhiên nói: "Thật xin lỗi, trong mắt tôi chỉ có mình cô ấy."
Nói xong, Lang Hi không muốn ở đây thêm nữa, đứng lên bước nhanh rời đi.
Vincci rốt cuộc nhịn không được, tình cảm nhiều năm cô ta ấp ủ cư nhiên đổi lấy kết quả như thế, tình yêu còn chưa bắt đầu đã bị dập tắt, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy đau thương, rốt cuộc không màng tới ánh mắt của người khác nữa, gục đầu trên bàn khóc nức nở.
Lang Hi lái xe thật nhanh về nhà, lúc về tới nơi thật ra cũng không trễ, dù là như thế, Hàn Tả Tả vẫn khó chịu trong lòng.
Ăn tối chứ không phải ăn nến a, có cần tạo không khí như thế không, còn ăn đến tận lúc này!
Lang Hi vào nhà thay đổi quần áo, liền bước ra đến bên cạnh Tả Tả ngồi xuống, vươn tay đem cô kéo vào trong ngực.
"Bữa ăn khuya đâu?"
Hàn Tả Tả cười lạnh, giơ tay hất cái đầu đang sáp lại gần của anh.
"Anh ăn tối chưa no?"
Lang Hi nhận thấy được tâm tình cô không tốt, chỉ nghĩ đến chắc do cô thi không tốt, vuốt mái tóc cô, thuận miệng nói: "Cơm Tây, chỉ ăn lót dạ."
Hàn Tả Tả châm chọc khiêu khích nói: "A, em thấy không phải vì cơm tây đâu, tám phần là do cô gái đối diện nhìn cũng có thể no bụng, chú tư chắc anh phải no rồi chứ!"
Lang Hi yên lặng nhìn chằm chằm cô, hồi lâu mới chậm rãi hỏi: "Ghen tị?"
Hàn Tả Tả nhất thời xù lông: "Ai ghen tị? Anh bớt tự mình đa tình đi!"
Lang Hi nhìn chằm chằm cô không nói.
Hàn Tả Tả nhích ra xa tạo khoảng cách với anh, bày ra tư thế thẩm vấn, lạnh lùng hỏi: "Anh cùng Vincci có quan hệ gì?"
Lang Hi trong mắt ý cười chợt lóe, thản nhiên trả lời: "Quan hệ cấp trên và cấp dưới."
Hàn Tả Tả mới không tin đâu, văn phòng nhưng là nơi dễ dàng phát sinh gian tình nhất, tiếp tục ép hỏi: "Vincci là có tiếng cố chấp khó nói chuyện, vì sao sẽ vui vẻ nhận lời đổi nhân vật chính ngay lập tức chứ?"
"Không thoải mái, cô ta bắt anh mời cơm!"
Hàn Tả Tả giận tím mặt: "Vậy là anh chủ động mời cô ta?"
Lang Hi nhíu mày: "Là anh mời cô ta, nhưng không phải anh chủ động ."
Hàn Tả Tả nghe vậy giận lên: "Cô ta bảo anh mời thì anh mời? Như thế nào không thấy anh nghe lời em như vậy? Anh không phải là ông chủ lớn phía sau Khôi Hoằng sao, như thế nào ngay cả một đạo diễn nho nhỏ đều có thể gây khó dễ anh? Nói! Anh cùng cô ta trong lúc đó rốt cuộc có giao dịch ám muội gì?"
Lang Hi nhịn không được sung sướng cười rộ lên, không phải là nụ cười hờ hững ngày thường, mà là vui sướng rõ ràng, cúi đầu cười ra tiếng.
Tiếng cười tuy rằng trầm thấp, lại ngoài ý muốn rất êm tai.
Hàn Tả Tả vẫn là lần đầu tiên gặp Lang Hi vui vẻ như thế, như băng tuyết tan rã, xuân về hoa nở, cả khuôn mặt đều sinh động hẳn lên, dáng vẻ cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Quả nhiên, người không hay cười một khi cười rộ lên, đều thật đẹp mắt.
Nhất là chú tư, đã tu luyện trăm năm, thân thể cường tráng lãnh khốc con người sắt đá nay nhu tình ngàn vạn, thật sự là đẹp chết người mà!
Hàn Tả Tả giống như đang đánh vào bị bông ấy, tức giận phô trương thanh thế giơ cao nắm đấm, hung hăn mắng: "Cười cái gì mà cười! Nói a, anh cùng người phụ nữ kia rốt cuộc có quan hệ gì, còn chạy đi ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến với cô ta?"
Hàn Tả Tả nhịn không được liền cảm thấy có chút chua, dựa vào cái gì a, cô còn chưa ăn qua bữa tối dưới ánh nến nào đâu!
Quả nhiên bụng dạ khó lường, trời nóng như vậy còn đốt nến, rõ ràng muốn cho chú tư càng ăn càng nóng, sau đó dục hỏa đốt người có thể thuận lý thành chương như vậy như vậy...
Hàn Tả Tả thực không thuần khiết hoài nghi, trong ngọn nến kia chắc không tẩm cái gì mờ ám chứ?
Lang Hi ngừng cười, trong mắt biểu tình ôn nhu, không để ý kháng cự không được tự nhiên của cô, đem cô kéo lại ôm vào trong ngực.
Lang Hi trong lòng tràn đầy vui sướng, cao hứng không biết như thế nào cho phải, cũng không biết như thế nào biểu đạt tình cảm của chính mình, ôm người trong lòng, nhịn không được càng ôm càng chặt, vui mừng ôn nhu cọ sát, giống như ôm một con vật nhỏ lông tơ mềm mại, ức chế không được lòng tràn đầy vui sướng, trái cọ cọ phải hôn hôn ...
Hàn Tả Tả chôn ở trong lòng anh, thiếu chút nữa bị nghẹn chết, vung vẩy chân tay rút đầu ra, mở miệng thở hổn hển, lửa giận bừng bừng rống: "Anh muốn ôm chết em sao!"
Lang Hi cười nới lỏng vòng tay, làm cho cô thoải mái mà tựa vào trong lòng mình, sau đó tiếp tục ôm chặt cô, ở cổ cô cọ đến cọ đi.
"Cô ta hôm nay thổ lộ với anh."
Hàn Tả Tả sửng sốt, lập tức vẻ mặt giận dữ hỏi: "Còn nói không quan hệ, không quan hệ cô ta làm sao có thể đi thổ lộ với anh? Sau đó thì sao... Anh có hung hăng cự tuyệt hay không?"
Lang Hi nghĩ nghĩ nói: "Cô ta hỏi anh vì sao không thích cô ta, anh nói với cô ta rằng, trong mắt anh chỉ có mình em thôi."
Hàn Tả Tả trong lòng ngọt lịm, cao hứng ngẩng đầu vang dội hôn anh một cái: "Làm tốt lắm!"
Lang Hi ánh mắt đột nhiên trầm xuống, nắm thật chặt cánh tay nói: "Vincci là nhân viên lâu năm của Khôi Hoằng, rất có tiếng nói, anh cần phải tôn trọng cô ta. Anh trước kia không để ý cô ta, cho nên vẫn không biết tâm tư cô ta..."
Hàn Tả Tả ngoan ngoãn chôn ở trong lòng anh, rộng rãi nói: "Chuyện trước kia đừng nhắc tới nữa, sau này cũng không cần để ý! Anh hiện tại đã biết rõ lòng dạ cô ta, về sau nhất định phải cùng cô ta bảo trì khoảng cách! Bất quá cô ta đáp ứng thay đổi người mà chỉ đưa ra điều kiện ăn một bữa cơm tối thôi sao?"
Lang Hi gật gật đầu, thấp giọng nói: "Nhìn cũng đủ no, em nói, cô ta buổi tối cũng chưa ăn được mấy miếng..."
Hàn Tả Tả lại mất hứng: "Anh mà tính đẹp mã? Không đúng a, anh cư nhiên còn có tâm tư đi để ý người ta ăn mấy miếng?!"
Lang Hi không đáp, thanh âm khàn khàn dụ hoặc nói: "Vì em, anh đã bán ‘sắc đẹp’ của mình!"
Hàn Tả Tả cảnh giác trừng mắt nhìn anh: "Cho nên?"
"Cho nên..." Lang Hi chậm rì rì nói, "Em phải dùng thân mình, đến bồi thường tổn thất của anh!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đoạn ngắn nhỏ:
Hàn Tả Tả: "Ngày mai chính là 1 tháng 5, siêu thị khẳng định có rất nhiều hoạt động khuyến mãi, chúng ta đi mua sắm đi?"
Lang Hi nhíu nhíu mày, trong lòng vô cùng không tình nguyện, lại vẫn gật đầu nói: "Tùy em quyết định!"
Vì thế ngày hôm sau, Hàn Tả Tả trang bị võ trang, hưng trí hừng hực kéo Lang Hi đi siêu thị...
Siêu thị dán đầy quảng cáo khuyến mãi, người tới tấp nập, đội ngũ xếp hàng trước bàn thu ngân thật dài, ồn ào huyên náo, nói chuyện đều phải rống to...
Hàn Tả Tả đầu đầy mồ hôi, vừa quay đầu lại mới phát hiện Lang Hi không thấy .
Nhiều người như vậy làm sao tìm đây?
Hàn Tả Tả gấp muốn chết, cô vì tiện hành động, ví tiền di động mọi thứ đều giao cho Lang Hi giữ rồi! Thật vất vả cướp được hàng chiết khấu giảm giá siêu thấp, đã ra hóa đơn, lúc này cư nhiên tìm không thấy người tính tiền !
Là la la, đột nhiên tiếng nhạc dừng lại.
Radio rè rè hai tiếng, bắt đầu phát tin: "Bạn nhỏ Hàn Tả Tả, người giám hộ của bạn vì mua cho bạn bạc hà bạn thích nhất, vô ý lạc mất bạn, đang ở quầy khách hàng chờ bạn, nghe thông báo xin hãy đến ngay quầy khách hàng nhận người..."
Bạn nhỏ, bạc hà, người giám hộ, nhận người...
Hàn Tả Tả vò nát hóa đơn, lắc lư trong gió!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.