Chương 50
Miêu Diệc Hữu Tú
15/05/2017
Hàn Tả Tả vội vã chạy trở về, khi mở cửa ra lại phát hiện phòng trong một
mảnh tối đen như mực, sờ soạng bật công tắc đèn lên, cô nhẹ giọng kêu:
"Chú tư?"
Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày, đã trễ thế này không phải anh đã đi ngủ rồi chứ?
Thay đổi giày vào nhà, phát hiện trong phòng ngủ không có người, giường nệm đều ngay ngắn chỉnh tề không có dầu vết người nằm qua.
" Chú tư, Chú tư?"
Hàn Tả Tả có điểm hoảng hốt, đem tất cả các phòng trong trong ngoài ngoài tìm hết một vòng, rốt cuộc xác định Lang Hi không có ở nhà.
Cả một căn phòng rộng lớn đột nhiên làm cho người ta cảm giác vô cùng trống rỗng.
Hàn Tả Tả kinh ngạc ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong lòng bất an kinh hoảng từ từ dâng lên.
Từ lúc bắt đầu, chính là Lang Hi ‘bất động thanh sắc’ tiếp cận cô, từng bước ép sát dung nhập vào cuộc sống của cô, cường thế xâm chiếm nhưng cũng không hề lay động thủ hộ bên cạnh cô, cho nên cô mới có thể liên tục chùn bước, đầu hàng trước sự theo đuổi của hắn, thực sâu xâm nhập, dây dưa không dứt từng bước chiếm lĩnh lãnh địa của cô, bá đạo giam cầm toàn bộ trái tim cô.
Cường thế bá đạo không cho phép khánh cự như thế, làm cho Hàn Tả Tả trong đoạn tình cảm này, theo thói quen bị động, quen được Lang Hi vô điều kiện bao dung cùng sủng nịch, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày... Cô bỗng nhiên quay đầu cố sức tìm kiếm, rốt cuộc nhìn không thấy thân ảnh cao lớn luôn làm cho cô an tâm.
Nếu quả có một ngày Lang Hi rời khỏi cuộc sống của cô thì sao đây?
Hàn Tả Tả thậm chí không dám đi tưởng tượng...
Co chân lại rút người ngồi trên sô pha, hai tay gắt gao ôm đầu gối, Hàn Tả Tả chỉ cần nghĩ tới cuộc sống không có anh, hô hấp của cô tựa như từng chút một bị rút đi vậy.
Nhiều năm trải qua cuộc sống khó khăn chỉ có một mình, chưa bao giờ ỷ lại vào người khác như thế, mà nay bất tri bất giác cô đã đem toàn bộ gánh nặng thể xác và tinh thần đều đặt vào trong đó, mới phát hiện ra chính mình đã sớm mất dũng khí một mình đương đầu với tất cả.
Đời người ngắn ngủi, lẻ loi một mình, lại nhấp nhô vô định cuối cùng cũng có thể tới bờ đối diện.
Đời người dài đằng đẵng, trên con đường đời vô tận cảm giác thật cô độc lẻ loi, đã trải qua khoảng thời gian cùng nắm tay nhau bước đi trên con đường dài, làm sao có thể chịu được cô đơn khôn cùng lúc này đây.
Không ai có thể dựa vào, Hàn Tả Tả từ nhỏ đã yếu đuối một mình gánh chịu mọi khổ đau, lúc nhỏ còn ngây thơ khờ dại, lại không thể không quật cường mà lớn lên. Kiên cường lâu lắm, thậm chí sớm đã không nhớ nổi cảm giác thả lỏng tùy ý, thẳng đến khi gặp một người, lấy một hình tượng không thể phá vỡ che chắn ở trước mặt cô, để cho cô có thể tùy hứng làm bậy, để cho cô không bao giờ phải vất vả cô độc mà chống đỡ nữa.
Ngọc trai sở dĩ lựa chọn cái vỏ cứng rắn, là vì bảo hộ nội tâm mềm mại yếu đuối của nó.
Nếu Hàn Tả Tả có thể lựa chọn, cô thà rằng bản thân mình chưa bao giờ kiên cường như thế.
Không biết miên man suy nghĩ bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang rất nhỏ, tiếp theo khóa cửa chuyển động, Lang Hi đi đến.
Hàn Tả Tả trong lòng căng thẳng, thế nhưng không dám quay đầu lại, cuộc đời lần đầu tiên sinh ra ý niệm chạy trốn yếu đuối trong đầu.
Lang Hi cước bộ chậm rãi tới gần, cuối cùng đứng ở trước mặt cô, hơi thở quen thuộc lại mơ hồ mang theo hương vị yên thảo nhẹ đến cực điểm, phá lệ làm cho người ta an tâm.
Hàn Tả Tả tư thế không thay đổi, chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy hốt hoảng vô thố mê mang, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo một tia cầu xin.
Lang Hi mặt lạnh đến cực điểm, ánh mắt tối tăm như mực bén nhọn sẵng giọng, hai hàng lông mày đen đặc gắt gao nhăn lại, giống như nét chữ cứng cáp, như móc câu sắc nhọn, lộ vẻ mãnh liệt lại vô cùng lạnh lẽo.
Lang Hi nhếch đôi môi mỏng cuối cùng cũng hơi hơi mở ra, trong thanh âm trầm thấp áp lực là nồng đậm lửa giận: "Em đi đâu vậy?"
Hàn Tả Tả ngẩn người.
Lang Hi giận tím mặt, quanh thân nhanh chóng lỏa ra khí thế giận dữ ngút trời ép tới Hàn Tả Tả, đột nhiên rống giận: "Vì sao không tiếp điện thoại!"
Hàn Tả Tả không rõ nguyên cớ, theo phản xạ có điều kiện lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện bởi vì do dự vô số lần muốn gọi điện thoại gửi tin nhắn tới cho Lang Hi, cầm điện thoại mãi nên vô tình tắt điện thoại lúc nào không hay.
Lang Hi hai mắt tràn đầy hờn giận, mang theo một tia quyết tuyệt tới gần cô, từ trên cao nhìn xuống cô: "Em có biết anh đã chờ em bao lâu rồi không? Tất cả mọi người đi hết, điện thoại lại tắt máy! Anh nghĩ đến, anh nghĩ đến em..."
Lang Hi trên mặt bất an chợt lóe rồi biến mất, nổi giận chất vấn cùng trách cứ như ‘kinh đào hãi lãng’ đập vào mặt mà đến, lại làm cho Hàn Tả Tả cái mũi đau xót, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên.
Lang Hi kinh ngạc dừng lại, nhìn nước mắt thi nhau rơi xuống nhất thời chân tay luống cuống, bối rối vươn tay nhẹ xoa đôi mắt cô, lớn tiếng quát: "Khóc cái gì!"
Lời nói tuy rằng nghiêm khắc, lại che giấu không được nồng đậm quan tâm, người đàn ông này trước đó còn như một ngọn núi băng sừng sững sắc mặt không thay đổi, cư nhiên cũng sẽ có lúc lộ ra biểu tình hoảng hốt lại đau thương như vậy, Hàn Tả Tả trong lòng buông lỏng, đau xót dâng lên, nước mắt cũng càng chảy càng nhiều.
Về nhà chỉ có một mảnh tối đen, không có một bóng người chờ đợi trong căn phòng rộng trống trãi, theo thời gian trôi qua, độ ấm cũng nhanh chóng bị xói mòn, thật giống như cái nóng bên ngoài đột nhiên bị khí lạnh xua tan, đất trời trong lúc đó thoáng chốc đóng băng liên tiếp, lộ ra tuyệt vọng cô lãnh.
Rốt cục đợi đến lúcc Lang Hi trở về, bộ dáng nổi giận đùng đùng, không yên cùng bất an chờ hắn mở miệng, giống như chờ đợi thẩm phán phán quyết, lòng cô treo lơ lửng trên cao.
Lang Hi trong cơn giận dữ chất vấn, tuy rằng nghiêm khắc, lại thể hiện thái độ của anh.
Hàn Tả Tả tâm tình phức tạp khôn kể, cảm động, chua chát, thất vọng rồi lại vui sướng... Nhất tề toàn bộ dâng lên, làm cho cô rốt cuộc nhịn không được, hóa thành nước mắt toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Nước mắt mang theo độ ấm nóng hôi hổi thấm ướt bàn tay rồi xâm nhập vào trong lòng hắn, làm cho trái tim Lang Hi hung hăng co rút lại, trầm mặc buông tay ra, lòng bàn tay tất cả đều là nước mắt ấm áp.
Hàn Tả Tả không nhớ rõ đã bao lâu cô không khóc như thế này rồi, ngày bé khổ sở như vậy, một người ở trong bóng đêm ngồi cứng còng cho đến bình minh, lòng tràn đầy khổ sở và uất ức cũng không làm cho cô rơi một giọt nước mắt. Mà nay, dưới đáy lòng áp lực hồi lâu tình cảm mãnh liệt tràn ra, bất ngờ không kịp lui về khu vực phòng thủ đã đánh tan lớp lá chắn kiên cường của cô, giống như một đứa nhỏ lạc đường hồi lâu, thất thểu một mình trong khu rừng rậm rạp rất lâu rất lâu, rốt cục tìm được người có thể tin cậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy lại, đem đầy bụng ủy khuất cùng kinh sợ dùng tiếng khóc phát tiết đi ra.
Lông mi dày rậm bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, đôi mắt được nước mắt tẩy rửa càng thêm đen bóng, giống như chú mèo con hai mắt tràn đầy ủy khuất, giống như con mèo nhỏ yếu ớt bị chủ nhân không cẩn thận lạc mất bên ngoài, đôi mắt to sũng nước làm cho Lang Hi tràn ngập tự trách, áy náy hôn lên, liếm đi giọt lệ mặn chát, đáy lòng cũng theo đó mà nhói đau.
Không khí giương cung bạt kiếm khẩn trương bị trận mưa nước mắt này cọ rửa sạch sẽ.
Lang Hi ôn nhu vuốt tóc cô, lặng im hồi lâu mới hỏi: "Vì sao lại khóc?"
Hàn Tả Tả chính mình cũng hiểu được cảm xúc lúc nãy tới quá đột ngột, ngượng ngùng lau mặt, ủy khuất nhỏ giọng nói: "Em nghĩ đến anh chán ghét em ..."
Lang Hi giơ tay, nâng mặt của cô tỉ mỉ quan sát, mặt không chút thay đổi trầm giọng hỏi: "Chỉ vì như vậy?"
Hàn Tả Tả cắn cắn môi: "Em cho rằng anh ở nhà chờ em, nhưng anh không có, em không biết đi đâu tìm anh, cũng không biết có nên đi tìm anh hay không... Em sợ anh chán ghét em, về sau không bao giờ để ý tới em nữa..."
Lang Hi nhíu mày, thản nhiên nói: "Anh đi đón em, buổi biểu diễn rất nhiều người, sợ em buổi tối không bắt được xe. Anh chờ đến cuối cùng cũng không thấy em đi ra, gọi điện thoại cho em em lại không nghe máy, còn tưởng rằng em tức giận, không nghĩ muốn gặp anh."
Hàn Tả Tả đầy mặt áy náy, vội vàng giải thích: "Em không tức giận! Chú tư, thực xin lỗi, di động không mở ..."
Lang Hi sờ sờ đầu của cô tiếp tục nói: "Anh tình cờ gặp được Lạc Hưởng Ngôn, tên bệnh thần kinh kia nói cho anh biết, em hôm nay cơn tức rất lớn, còn nói đàn ông trong thiên hạ không phải là của hiếm, không tất yếu phải vì một người đàn ông mà để cho những dòng nước khác chảy về biển đông!"
Hàn Tả Tả hí mắt, trong lòng chợt tức giận, Lạc Hưởng Ngôn cái tên yêu nghiệt gây sóng gió kia, thật đúng là biết tận dụng mọi thứ, có cơ hội liền đem lời cô nói ngắt đầu bỏ đuôi, châm ngòi ly gián, cố ý dẫn đến hiểu lầm!
Hàn Tả Tả mặt nhăn nhó giải thích: "Những lời đó đúng là em nói, nhưng là nói cho Tang Đồng nghe, anh cũng biết đấy, Lương Nguyên không phải là tên tốt lành gì, làm hại Tang Tiểu Đồng thương tâm như vậy, em hôm nay tức giận mới khuyên cậu ấy vài câu như vậy..."
"Anh biết!" Lang Hi thản nhiên đánh gãy lời cô, vươn ngón trỏ lau đi một giọt lệ còn lưu lại nơi khóe mắt cô, "Em vì anh mà rơi nước mắt."
Hàn Tả Tả có chút hồ đồ, lại không biết đối với Lang Hi mà nói, tình cảm là thứ rất khó khăn phát tiết ra ngoài, thậm chí ngay cả khi mẹ của hắn qua đời, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt.
Cho nên, khóc đối với hắn mà nói, đại biểu cho tình cảm vô cùng mãnh liệt trong lòng, Hàn Tả Tả bởi vì hắn rơi lệ đầy mặt, đau lòng rất nhiều, trong lòng hắn liền tràn đầy vui sướng.
Lang Hi nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô, đôi môi mỏng mát lạnh như chuồn chuồn lướt nước hạ xuống, lại mang theo sự nâng niu trân trọng, giống như lời tuyên thệ trang nghiêm nhất, nghiêm túc khiến cho cô xúc động.
"Về sau, sẽ không!"
Về sau, sẽ không để cho em phải rơi lệ nữa!
Năm chữ, nhạt như nước nhưng lại làm cho Hàn Tả Tả cơ hồ xúc động muốn khóc, nhanh chóng ôm chặt thắt lưng của hắn, cánh tay nhỏ bé chặt chẽ vây chặt thắt lưng thon gầy, tư thế kia là toàn tâm toàn ý tín nhiệm cùng bỏ ỷ lại không thể dứt bỏ.
Hàn Tả Tả từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm nói: "Chú tư, em thích anh..."
Cánh tay Lang Hi đang vòng quanh ôm cô đột nhiên buộc chặt, sức mạnh tăng thêm mấy phần như muốn đem cô khảm nhập vào thân thể chính mình, gây cho cô đau đớn rất nhỏ, nhưng cũng khiến cô an tâm một cách kỳ lạ.
Hàn Tả Tả mở mắt ra, hai tròng mắt trong suốt tràn đầy kiên định: " Chú tư, em thích anh!"
Lang Hi hô hấp cứng lại, đột nhiên bắt lấy đầu vai của cô, dùng lực bấu chặt, hung hăng cắn vào bên gáy cô.
Thình lình xuất hiện đau đớn bén nhọn cũng không làm cho Hàn Tả Tả nhíu mày, ngược lại khẽ cười, ngữ khí còn thật sự ôn nhu: "Lang Hi, em thích anh, anh biết không?"
Lang Hi chậm rãi liếm hôn dấu răng sâu mà hắn để lại, môi lưỡi chậm rãi dao động hướng lên trên, lướt qua khóe miệng, thân mật dán sát vào đôi môi của cô.
Hàn Tả Tả hai mắt trong trẻo, cố chấp mở to mắt nhìn hắn.
Lang Hi hơi hơi lui về phía sau, thật sâu tiến nhập vào đáy mắt của cô, rốt cục mở miệng: "Anh biết."
Hàn Tả Tả vươn tay đặt trên ngực hắn, còn thật sự nói: "Đã biết, thì phải ghi tạc trong lòng! Anh không muốn em gọi anh là chú tư, vậy về sau em sẽ gọi tên của anh! Em thích anh, cũng chỉ thích một mình anh thôi... Em không biết các cô gái khác sẽ như thế nào, nhưng em làm không được lúc nào cũng thời thời khắc khắc kề cận bên anh, em có việc bản thân mình muốn làm, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không rời bỏ anh mà đi!"
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm vào ngực hắn, Lang Hi lại khống chế không được nhịp tim chính mình, nó đang kịch liệt đập mạnh, cảm giác mọi thứ trước mắt đều trở nên sáng rỡ rốt cục làm cho hắn buông ra cố kỵ, lo âu bất an không thể hoàn toàn nắm trong tay, cũng bị ném sang một bên.
Lang Hi bắt được ngón tay của cô, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Em còn trẻ, không có định tính, tương lai sẽ gặp được rất nhiều người tốt hơn... Còn anh, anh cũng không nghĩ ngoài em ra anh còn có lựa chọn nào khác."
Lời này bá đạo vô cùng, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt làm cho Hàn Tả Tả không khỏi kinh ngạc.
Lang Hi khuôn mặt lạnh lùng rồi đột nhiên quyết tuyệt hẳn lên, hai mắt tối tăm bốc cháy lên hừng hực hỏa diễm, mang theo cường thế cắn nuốt hết thảy, bình tĩnh gằn từng tiếng nói: "Anh thực ích kỷ, cũng không hiểu cái gì là thành toàn, anh chỉ biết là, anh đã chọn, đời này đều sẽ không buông tay!"
Kiên quyết bá đạo, cường thế bức người, Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Lang Hi chậm rãi gợi lên khóe miệng, tươi cười nhợt nhạt, nói không nên lời niềm sung sướng quá đỗi, cùng tột đỉnh kiên quyết.
"Em nếu đáp ứng thì tuyệt không ly khai, anh sẽ không cho em cơ hội đổi ý, cho dù là chính em, cũng không được!"
Tuyên ngôn bá đạo cường hãn như vậy rõ ràng không công bằng đến cực điểm, lại làm cho trái tim Hàn Tả Tả đột nhiên run lên, kiêu ngạo như cô, cư nhiên dưới uy lực như vậy, ẩn ẩn sinh ra ý niệm thần phục trong đầu, cam tâm tình nguyện bị hắn cứ như thế giam cầm bên người mãi mãi.
Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày, đã trễ thế này không phải anh đã đi ngủ rồi chứ?
Thay đổi giày vào nhà, phát hiện trong phòng ngủ không có người, giường nệm đều ngay ngắn chỉnh tề không có dầu vết người nằm qua.
" Chú tư, Chú tư?"
Hàn Tả Tả có điểm hoảng hốt, đem tất cả các phòng trong trong ngoài ngoài tìm hết một vòng, rốt cuộc xác định Lang Hi không có ở nhà.
Cả một căn phòng rộng lớn đột nhiên làm cho người ta cảm giác vô cùng trống rỗng.
Hàn Tả Tả kinh ngạc ngồi trên sô pha trong phòng khách, trong lòng bất an kinh hoảng từ từ dâng lên.
Từ lúc bắt đầu, chính là Lang Hi ‘bất động thanh sắc’ tiếp cận cô, từng bước ép sát dung nhập vào cuộc sống của cô, cường thế xâm chiếm nhưng cũng không hề lay động thủ hộ bên cạnh cô, cho nên cô mới có thể liên tục chùn bước, đầu hàng trước sự theo đuổi của hắn, thực sâu xâm nhập, dây dưa không dứt từng bước chiếm lĩnh lãnh địa của cô, bá đạo giam cầm toàn bộ trái tim cô.
Cường thế bá đạo không cho phép khánh cự như thế, làm cho Hàn Tả Tả trong đoạn tình cảm này, theo thói quen bị động, quen được Lang Hi vô điều kiện bao dung cùng sủng nịch, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày... Cô bỗng nhiên quay đầu cố sức tìm kiếm, rốt cuộc nhìn không thấy thân ảnh cao lớn luôn làm cho cô an tâm.
Nếu quả có một ngày Lang Hi rời khỏi cuộc sống của cô thì sao đây?
Hàn Tả Tả thậm chí không dám đi tưởng tượng...
Co chân lại rút người ngồi trên sô pha, hai tay gắt gao ôm đầu gối, Hàn Tả Tả chỉ cần nghĩ tới cuộc sống không có anh, hô hấp của cô tựa như từng chút một bị rút đi vậy.
Nhiều năm trải qua cuộc sống khó khăn chỉ có một mình, chưa bao giờ ỷ lại vào người khác như thế, mà nay bất tri bất giác cô đã đem toàn bộ gánh nặng thể xác và tinh thần đều đặt vào trong đó, mới phát hiện ra chính mình đã sớm mất dũng khí một mình đương đầu với tất cả.
Đời người ngắn ngủi, lẻ loi một mình, lại nhấp nhô vô định cuối cùng cũng có thể tới bờ đối diện.
Đời người dài đằng đẵng, trên con đường đời vô tận cảm giác thật cô độc lẻ loi, đã trải qua khoảng thời gian cùng nắm tay nhau bước đi trên con đường dài, làm sao có thể chịu được cô đơn khôn cùng lúc này đây.
Không ai có thể dựa vào, Hàn Tả Tả từ nhỏ đã yếu đuối một mình gánh chịu mọi khổ đau, lúc nhỏ còn ngây thơ khờ dại, lại không thể không quật cường mà lớn lên. Kiên cường lâu lắm, thậm chí sớm đã không nhớ nổi cảm giác thả lỏng tùy ý, thẳng đến khi gặp một người, lấy một hình tượng không thể phá vỡ che chắn ở trước mặt cô, để cho cô có thể tùy hứng làm bậy, để cho cô không bao giờ phải vất vả cô độc mà chống đỡ nữa.
Ngọc trai sở dĩ lựa chọn cái vỏ cứng rắn, là vì bảo hộ nội tâm mềm mại yếu đuối của nó.
Nếu Hàn Tả Tả có thể lựa chọn, cô thà rằng bản thân mình chưa bao giờ kiên cường như thế.
Không biết miên man suy nghĩ bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang rất nhỏ, tiếp theo khóa cửa chuyển động, Lang Hi đi đến.
Hàn Tả Tả trong lòng căng thẳng, thế nhưng không dám quay đầu lại, cuộc đời lần đầu tiên sinh ra ý niệm chạy trốn yếu đuối trong đầu.
Lang Hi cước bộ chậm rãi tới gần, cuối cùng đứng ở trước mặt cô, hơi thở quen thuộc lại mơ hồ mang theo hương vị yên thảo nhẹ đến cực điểm, phá lệ làm cho người ta an tâm.
Hàn Tả Tả tư thế không thay đổi, chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy hốt hoảng vô thố mê mang, thậm chí còn ẩn ẩn mang theo một tia cầu xin.
Lang Hi mặt lạnh đến cực điểm, ánh mắt tối tăm như mực bén nhọn sẵng giọng, hai hàng lông mày đen đặc gắt gao nhăn lại, giống như nét chữ cứng cáp, như móc câu sắc nhọn, lộ vẻ mãnh liệt lại vô cùng lạnh lẽo.
Lang Hi nhếch đôi môi mỏng cuối cùng cũng hơi hơi mở ra, trong thanh âm trầm thấp áp lực là nồng đậm lửa giận: "Em đi đâu vậy?"
Hàn Tả Tả ngẩn người.
Lang Hi giận tím mặt, quanh thân nhanh chóng lỏa ra khí thế giận dữ ngút trời ép tới Hàn Tả Tả, đột nhiên rống giận: "Vì sao không tiếp điện thoại!"
Hàn Tả Tả không rõ nguyên cớ, theo phản xạ có điều kiện lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện bởi vì do dự vô số lần muốn gọi điện thoại gửi tin nhắn tới cho Lang Hi, cầm điện thoại mãi nên vô tình tắt điện thoại lúc nào không hay.
Lang Hi hai mắt tràn đầy hờn giận, mang theo một tia quyết tuyệt tới gần cô, từ trên cao nhìn xuống cô: "Em có biết anh đã chờ em bao lâu rồi không? Tất cả mọi người đi hết, điện thoại lại tắt máy! Anh nghĩ đến, anh nghĩ đến em..."
Lang Hi trên mặt bất an chợt lóe rồi biến mất, nổi giận chất vấn cùng trách cứ như ‘kinh đào hãi lãng’ đập vào mặt mà đến, lại làm cho Hàn Tả Tả cái mũi đau xót, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên.
Lang Hi kinh ngạc dừng lại, nhìn nước mắt thi nhau rơi xuống nhất thời chân tay luống cuống, bối rối vươn tay nhẹ xoa đôi mắt cô, lớn tiếng quát: "Khóc cái gì!"
Lời nói tuy rằng nghiêm khắc, lại che giấu không được nồng đậm quan tâm, người đàn ông này trước đó còn như một ngọn núi băng sừng sững sắc mặt không thay đổi, cư nhiên cũng sẽ có lúc lộ ra biểu tình hoảng hốt lại đau thương như vậy, Hàn Tả Tả trong lòng buông lỏng, đau xót dâng lên, nước mắt cũng càng chảy càng nhiều.
Về nhà chỉ có một mảnh tối đen, không có một bóng người chờ đợi trong căn phòng rộng trống trãi, theo thời gian trôi qua, độ ấm cũng nhanh chóng bị xói mòn, thật giống như cái nóng bên ngoài đột nhiên bị khí lạnh xua tan, đất trời trong lúc đó thoáng chốc đóng băng liên tiếp, lộ ra tuyệt vọng cô lãnh.
Rốt cục đợi đến lúcc Lang Hi trở về, bộ dáng nổi giận đùng đùng, không yên cùng bất an chờ hắn mở miệng, giống như chờ đợi thẩm phán phán quyết, lòng cô treo lơ lửng trên cao.
Lang Hi trong cơn giận dữ chất vấn, tuy rằng nghiêm khắc, lại thể hiện thái độ của anh.
Hàn Tả Tả tâm tình phức tạp khôn kể, cảm động, chua chát, thất vọng rồi lại vui sướng... Nhất tề toàn bộ dâng lên, làm cho cô rốt cuộc nhịn không được, hóa thành nước mắt toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Nước mắt mang theo độ ấm nóng hôi hổi thấm ướt bàn tay rồi xâm nhập vào trong lòng hắn, làm cho trái tim Lang Hi hung hăng co rút lại, trầm mặc buông tay ra, lòng bàn tay tất cả đều là nước mắt ấm áp.
Hàn Tả Tả không nhớ rõ đã bao lâu cô không khóc như thế này rồi, ngày bé khổ sở như vậy, một người ở trong bóng đêm ngồi cứng còng cho đến bình minh, lòng tràn đầy khổ sở và uất ức cũng không làm cho cô rơi một giọt nước mắt. Mà nay, dưới đáy lòng áp lực hồi lâu tình cảm mãnh liệt tràn ra, bất ngờ không kịp lui về khu vực phòng thủ đã đánh tan lớp lá chắn kiên cường của cô, giống như một đứa nhỏ lạc đường hồi lâu, thất thểu một mình trong khu rừng rậm rạp rất lâu rất lâu, rốt cục tìm được người có thể tin cậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy lại, đem đầy bụng ủy khuất cùng kinh sợ dùng tiếng khóc phát tiết đi ra.
Lông mi dày rậm bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, đôi mắt được nước mắt tẩy rửa càng thêm đen bóng, giống như chú mèo con hai mắt tràn đầy ủy khuất, giống như con mèo nhỏ yếu ớt bị chủ nhân không cẩn thận lạc mất bên ngoài, đôi mắt to sũng nước làm cho Lang Hi tràn ngập tự trách, áy náy hôn lên, liếm đi giọt lệ mặn chát, đáy lòng cũng theo đó mà nhói đau.
Không khí giương cung bạt kiếm khẩn trương bị trận mưa nước mắt này cọ rửa sạch sẽ.
Lang Hi ôn nhu vuốt tóc cô, lặng im hồi lâu mới hỏi: "Vì sao lại khóc?"
Hàn Tả Tả chính mình cũng hiểu được cảm xúc lúc nãy tới quá đột ngột, ngượng ngùng lau mặt, ủy khuất nhỏ giọng nói: "Em nghĩ đến anh chán ghét em ..."
Lang Hi giơ tay, nâng mặt của cô tỉ mỉ quan sát, mặt không chút thay đổi trầm giọng hỏi: "Chỉ vì như vậy?"
Hàn Tả Tả cắn cắn môi: "Em cho rằng anh ở nhà chờ em, nhưng anh không có, em không biết đi đâu tìm anh, cũng không biết có nên đi tìm anh hay không... Em sợ anh chán ghét em, về sau không bao giờ để ý tới em nữa..."
Lang Hi nhíu mày, thản nhiên nói: "Anh đi đón em, buổi biểu diễn rất nhiều người, sợ em buổi tối không bắt được xe. Anh chờ đến cuối cùng cũng không thấy em đi ra, gọi điện thoại cho em em lại không nghe máy, còn tưởng rằng em tức giận, không nghĩ muốn gặp anh."
Hàn Tả Tả đầy mặt áy náy, vội vàng giải thích: "Em không tức giận! Chú tư, thực xin lỗi, di động không mở ..."
Lang Hi sờ sờ đầu của cô tiếp tục nói: "Anh tình cờ gặp được Lạc Hưởng Ngôn, tên bệnh thần kinh kia nói cho anh biết, em hôm nay cơn tức rất lớn, còn nói đàn ông trong thiên hạ không phải là của hiếm, không tất yếu phải vì một người đàn ông mà để cho những dòng nước khác chảy về biển đông!"
Hàn Tả Tả hí mắt, trong lòng chợt tức giận, Lạc Hưởng Ngôn cái tên yêu nghiệt gây sóng gió kia, thật đúng là biết tận dụng mọi thứ, có cơ hội liền đem lời cô nói ngắt đầu bỏ đuôi, châm ngòi ly gián, cố ý dẫn đến hiểu lầm!
Hàn Tả Tả mặt nhăn nhó giải thích: "Những lời đó đúng là em nói, nhưng là nói cho Tang Đồng nghe, anh cũng biết đấy, Lương Nguyên không phải là tên tốt lành gì, làm hại Tang Tiểu Đồng thương tâm như vậy, em hôm nay tức giận mới khuyên cậu ấy vài câu như vậy..."
"Anh biết!" Lang Hi thản nhiên đánh gãy lời cô, vươn ngón trỏ lau đi một giọt lệ còn lưu lại nơi khóe mắt cô, "Em vì anh mà rơi nước mắt."
Hàn Tả Tả có chút hồ đồ, lại không biết đối với Lang Hi mà nói, tình cảm là thứ rất khó khăn phát tiết ra ngoài, thậm chí ngay cả khi mẹ của hắn qua đời, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt.
Cho nên, khóc đối với hắn mà nói, đại biểu cho tình cảm vô cùng mãnh liệt trong lòng, Hàn Tả Tả bởi vì hắn rơi lệ đầy mặt, đau lòng rất nhiều, trong lòng hắn liền tràn đầy vui sướng.
Lang Hi nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cô, đôi môi mỏng mát lạnh như chuồn chuồn lướt nước hạ xuống, lại mang theo sự nâng niu trân trọng, giống như lời tuyên thệ trang nghiêm nhất, nghiêm túc khiến cho cô xúc động.
"Về sau, sẽ không!"
Về sau, sẽ không để cho em phải rơi lệ nữa!
Năm chữ, nhạt như nước nhưng lại làm cho Hàn Tả Tả cơ hồ xúc động muốn khóc, nhanh chóng ôm chặt thắt lưng của hắn, cánh tay nhỏ bé chặt chẽ vây chặt thắt lưng thon gầy, tư thế kia là toàn tâm toàn ý tín nhiệm cùng bỏ ỷ lại không thể dứt bỏ.
Hàn Tả Tả từ từ nhắm hai mắt lẩm bẩm nói: "Chú tư, em thích anh..."
Cánh tay Lang Hi đang vòng quanh ôm cô đột nhiên buộc chặt, sức mạnh tăng thêm mấy phần như muốn đem cô khảm nhập vào thân thể chính mình, gây cho cô đau đớn rất nhỏ, nhưng cũng khiến cô an tâm một cách kỳ lạ.
Hàn Tả Tả mở mắt ra, hai tròng mắt trong suốt tràn đầy kiên định: " Chú tư, em thích anh!"
Lang Hi hô hấp cứng lại, đột nhiên bắt lấy đầu vai của cô, dùng lực bấu chặt, hung hăng cắn vào bên gáy cô.
Thình lình xuất hiện đau đớn bén nhọn cũng không làm cho Hàn Tả Tả nhíu mày, ngược lại khẽ cười, ngữ khí còn thật sự ôn nhu: "Lang Hi, em thích anh, anh biết không?"
Lang Hi chậm rãi liếm hôn dấu răng sâu mà hắn để lại, môi lưỡi chậm rãi dao động hướng lên trên, lướt qua khóe miệng, thân mật dán sát vào đôi môi của cô.
Hàn Tả Tả hai mắt trong trẻo, cố chấp mở to mắt nhìn hắn.
Lang Hi hơi hơi lui về phía sau, thật sâu tiến nhập vào đáy mắt của cô, rốt cục mở miệng: "Anh biết."
Hàn Tả Tả vươn tay đặt trên ngực hắn, còn thật sự nói: "Đã biết, thì phải ghi tạc trong lòng! Anh không muốn em gọi anh là chú tư, vậy về sau em sẽ gọi tên của anh! Em thích anh, cũng chỉ thích một mình anh thôi... Em không biết các cô gái khác sẽ như thế nào, nhưng em làm không được lúc nào cũng thời thời khắc khắc kề cận bên anh, em có việc bản thân mình muốn làm, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không rời bỏ anh mà đi!"
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chạm vào ngực hắn, Lang Hi lại khống chế không được nhịp tim chính mình, nó đang kịch liệt đập mạnh, cảm giác mọi thứ trước mắt đều trở nên sáng rỡ rốt cục làm cho hắn buông ra cố kỵ, lo âu bất an không thể hoàn toàn nắm trong tay, cũng bị ném sang một bên.
Lang Hi bắt được ngón tay của cô, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Em còn trẻ, không có định tính, tương lai sẽ gặp được rất nhiều người tốt hơn... Còn anh, anh cũng không nghĩ ngoài em ra anh còn có lựa chọn nào khác."
Lời này bá đạo vô cùng, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt làm cho Hàn Tả Tả không khỏi kinh ngạc.
Lang Hi khuôn mặt lạnh lùng rồi đột nhiên quyết tuyệt hẳn lên, hai mắt tối tăm bốc cháy lên hừng hực hỏa diễm, mang theo cường thế cắn nuốt hết thảy, bình tĩnh gằn từng tiếng nói: "Anh thực ích kỷ, cũng không hiểu cái gì là thành toàn, anh chỉ biết là, anh đã chọn, đời này đều sẽ không buông tay!"
Kiên quyết bá đạo, cường thế bức người, Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Lang Hi chậm rãi gợi lên khóe miệng, tươi cười nhợt nhạt, nói không nên lời niềm sung sướng quá đỗi, cùng tột đỉnh kiên quyết.
"Em nếu đáp ứng thì tuyệt không ly khai, anh sẽ không cho em cơ hội đổi ý, cho dù là chính em, cũng không được!"
Tuyên ngôn bá đạo cường hãn như vậy rõ ràng không công bằng đến cực điểm, lại làm cho trái tim Hàn Tả Tả đột nhiên run lên, kiêu ngạo như cô, cư nhiên dưới uy lực như vậy, ẩn ẩn sinh ra ý niệm thần phục trong đầu, cam tâm tình nguyện bị hắn cứ như thế giam cầm bên người mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.