Chương 22
Mai Tử Hoàng Thì Vũ
20/01/2016
Hắn ngỡ mình đã lãng quên nhưng vừa nghe tới tên nàng, trái tim hắn vẫn đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực mới bằng lòng bỏ qua.
Với thân phận của hắn – một gã đàn ông đã lập gia đình, với địa vị của hắn – một phó tổng Tư lệnh quốc gia, cũng chỉ trơ ra đó. Điều duy nhất hắn có thể làm là ngồi im lặng nhìn những tên đào kép trên sân khấu liên tục đi qua đi lại. Vở kịch là giả, vợ chồng yêu thương nằm khác giường, anh em ruột thịt khác bà mẹ, ngày đi ngàn dặm không ra khỏi nhà. Hôm nay bạn là một nông dân, một thư sinh thất chí, nhưng ngày mai là quan chức quyền quý, hoàng thân quốc thích.
Nhưng mọi thứ giữa hắn và nàng đều là sự thật… tất cả đều là sự thật. Nay hồi tưởng lại, cứ ngỡ vừa xảy ra hôm qua. Gần nhau như vậy mà mãi mãi không thể chạm tới, vĩnh viễn không thể quay về.
Nhiều năm nay biết bao lần giữa đêm khuya tỉnh mộng, hắn luôn nhớ tới từng nụ cười, từng cái nhíu mày của nàng, mỗi hành trình của hai người hệt như một cuốn phim được thâu lại… Thậm chí nhớ tới lúc nàng gật đầu thừa nhận đã phá bỏ đứa con, tim hắn vẫn nhói buốt!
Nghĩ đến tình cảnh hôm nay, hắn bỗng bật cười chua xót… Nếu biết sớm như vậy, năm đó hắn cần gì phải từ bỏ tình yêu, ăn cắp tình báo, cho người phục kích anh trai nàng? Kết quả mọi thứ vẫn thế.
Nào là miền Nam, nào là đất Bắc, nào là quyền lực, nào là giàu sang, cũng vẻn vẹn bấy nhiêu. Anh trai và mẹ cả đời nóng vội, cuối cùng kẻ bị nước A bí mật ám sát, người bị sốc nặng ốm liệt giường… Hắn từ bỏ tình yêu kiếp này, vì mẹ vì anh, kết quả hóa thành công dã tràng.
Đêm tân hôn nàng nép vào ngực hắn, thở dài mỹ mãn: “Thiên Lỗi, em thực sự làm vợ của anh rồi…” Nàng như thể sinh ra chỉ vì hắn. Mặt hắn ẩn trong màn đêm, cơ mặt không ngừng co rúm. Hắn biết đến một ngày nào đó, nàng sẽ hối hận, sẽ oán trách, sẽ căm thù hắn…
Hắn khẽ ôm ngực, nơi đó dường như có ai lặng lẽ dùng dao đâm vào, đau đớn không thể tả. Bỗng có người ghé vào tai hắn đằng hắng một tiếng, bấy giờ hắn mới hoàn hồn, khẽ xoay qua thì thấy Lam Thủy Tiệp đang nhìn mình. Ả nha hoàn rót nước đứng bên cạnh, rụt rè hỏi: “Đoàn tư lệnh muốn dùng thêm trà không ạ?”
Bấy giờ hắn mới phát hiện tách trà trong tay đã không còn giọt nào, thế mà hắn vẫn nắm chặt khư khư. Hắn khẽ gật đầu, đặt tách trà lên bàn ý bảo nha hoàn hãy châm thêm.
Suốt thời gian còn lại hắn không biết trôi qua ra sao, vở kịch đang diễn trên sân khấu hắn chẳng nghe lọt tai từ nào. Cả người hắn chông chênh như đang đi trên đám mây bay bồng bềnh. Mãi tới lúc tiệc tối bắt đầu, thấy nàng mặc bộ Âu phục, hắn mới biết vì sao cả buổi mình bần thần, thì ra hắn chỉ muốn gặp nàng. Dẫu rất xa xôi, nhưng hắn vẫn cảm thấy ngọt ngào như mật.
Hắn và mọi người trong đại sảnh đứng dậy chào đón vợ chồng Hách Liên tư lệnh. Nàng đi phía sau hai người, mặc váy trắng, cổ áo viền ren cùng màu để lộ chiếc cổ thanh tú trắng nõn mịn màng. Tóc nàng uốn thành lọn kết hợp với chiếc mũ quả dưa bằng ren. Trên mặt nàng điểm nụ cười nhè nhẹ, quyến rũ và xinh đẹp. Dáng vẻ nàng hệt như thuở nào trong kí ức của hắn. Cũng gương mặt ấy, sóng mũi ấy, đôi môi ấy, mọi thứ đều không thay đổi, vẫn quen thuộc nhưng dường như đã hoàn toàn xa lạ.
Tầm mắt nàng dường như quét về phía hắn mà cũng dường như không, hắn đứng đó căng thẳng suýt nghẹt thở. Giống hệt bàn tay vô hình đang cầm trái tim hắn, bóp chặt rồi thả ra, bóp chặt rồi thả ra, thậm chí cả lòng bàn tay đều ẩm ướt.
Hách Liên Tĩnh Phong lịch sự mời hắn ngồi xuống trước: “Đoàn tư lệnh, mời ngồi!”
Hắn khách sáo đáp: “Không dám, mời Tổng tư lệnh.” Sau khi hai người an vị, hắn thấy nàng ngồi xuống bên cạnh Giang Tịnh Vi, làm ngơ sự tồn tại của hắn, coi hắn chỉ là không khí. Nàng cách hắn rất gần, rất gần mà lại như rất xa!
Thực ra nàng sớm biết sẽ có trường hợp này, dù sao sinh nhật của anh cả, hắn là người đứng thứ hai cả nước, đương nhiên phải có mặt. Hắn và Lam Thủy Tiệp thân thiết ngồi đó, bộ quân phục thẳng thóm của hắn được chiếc sườn xám hoa hồng nền đen của Lam Thủy Tiệp tô điểm, càng lộ phong thái phi phàm.
Thực sự nhìn thấy cảnh này, lòng nàng vẫn buồn man mác như chưa thể tiêu tan. Ngần ấy năm trôi qua, nàng vốn tưởng nó đã phai nhạt, nhưng hãy còn gợi nhớ chút xót xa nhè nhẹ… Nàng bất giác đưa tay tìm tay chị dâu. Dường như chị dâu hiểu ý, khẽ xoay lại cầm lấy tay nàng, trong mắt có sự khích lệ dịu dàng.
Đúng thế, có nhiều chuyện dù tách biệt nhiều năm vẫn luôn tồn tại trong quá khứ. Đó là trải nghiệm của đời người, không thể lập tức xóa bỏ. Đã từng yêu rất sâu, rất sâu, tổn thương đến rất nặng, rất nặng và đau đớn tới vô cùng vô tận. Rồi nhiều năm sau, thời gian sẽ cho bạn biết, những thứ ấy cũng rất nông và rất cạn. Ít nhất nàng đã học xong cách không nghĩ về hắn nữa.
Nàng cười yếu ớt gật đầu với chị dâu, như thể ngầm báo cho chị dâu biết, em rất khỏe. Về sau cũng thế, đúng vậy, về sau cũng thế!
Thức ăn lần lượt được mang lên, Đoàn Húc Lỗi đứng dậy nhìn Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Tổng Tư lệnh, chúc ngài năm nào cũng như hôm nay, tuổi nào cũng như lúc này, thọ tựa Nam Sơn.”[1] Dứt lời, hắn cầm ly rượu uống cạn. Hách Liên Tĩnh Phong nói lời cảm ơn rồi cũng ngửa đầu cạn chén.
Kế tiếp, bất kể là tướng lĩnh Nam bộ hay Bắc bộ đều tới mời rượu, khiến bàn của bọn họ thật sôi động. Mời tổng Tư lệnh, dĩ nhiên phải mời luôn Đoàn phó tổng tư lệnh. Thỉnh thoảng tầm mắt nàng quét về phía hắn, thấy ai đến hắn cũng không từ chối, chỉ cần có người mời, hắn liền sảng khoái uống cạn.
Sau bữa tiệc, theo thông lệ sẽ là dạ vũ. Tiếng nhạc tao nhã vang lên, Hách Liên Tĩnh Phong có vẻ rất hưng phấn, nắm tay Tịnh Vi thì thầm dịu dàng vào tai nàng: “Chúng ta khiêu vũ nhé.”
Tịnh Vi nắm lấy tay hắn vô cùng thân thiết như chốn vắng người, mặt nàng đỏ lựng thẹn thùng nói: “Anh ngồi nghỉ một lát đi, mới uống nhiều rượu mà.” Xưa nay nàng không uống rượu, có ai đến mời hắn đều uống thay.
Hách Liên Tĩnh Phong mỉm cười, đáp: “Chỉ một chút rượu thôi, không sao!” Bấy giờ Tịnh Vi mới gật đầu. Lòng nàng cũng biết nếu hai người bọn họ không ra khiêu vũ trước, thì chắc chẳng ai dám ra sàn nhảy.
Sau khi họ kết thúc điệu nhảy, mọi người dần ra sàn nhiều hơn. Hách Liên Tĩnh Phong ôm Tịnh Vi trở về chỗ ngồi, mỉm cười lịch sự nói: “Sao Đoàn tư lệnh không đưa phu nhân ra khiêu vũ?” Đoàn Húc Lỗi cười cười, đứng dậy kéo Lam Thủy Tiệp bên cạnh đi ra sàn nhảy.
Dù không muốn thừa nhận nhưng Hách Liên Tĩnh Phong cũng thấy hai người này ngoại hình thực tương xứng, một kẻ trầm ổn tuấn lãng, một người quyến rũ thướt tha. Hắn từ từ xiết chặt nắm tay, quay đầu nhìn thoáng qua đứa em gái đang ngồi bên cạnh Tịnh Vi… Chỉ thấy cô nàng đang mỉm cười nhẹ nhàng nói chuyện với vợ của Phương Hạo Chi, như chẳng hề để ý gì. Bấy giờ hắn mới thả lỏng bàn tay, thở nhẹ nhõm. Xem ra mấy năm nay Tĩnh Kỳ đã trưởng thành chín chắn hơn, ít nhất Tĩnh Kỳ có thể thản nhiên đối mặt.
Bây giờ Đoàn Húc Lỗi là người vô cùng quan trọng đối với cả nước, nếu không phải hắn ta chịu đổi màu cờ, thì Hách Liên Tĩnh Phong hắn muốn thống nhất quốc gia không biết phải mất bao nhiêu năm, tốn bao nhiêu binh sĩ, và chẳng biết liên lụy bao nhiêu dân chúng vô tội.
May mắn Đoàn Húc Lỗi là người vì nước vì dân, sau khi điều tra ra được anh cả Đoàn Húc Nhân bị nước A ám sát, cũng biết những năm gần đây nước A binh hùng vũ khí mạnh, đối với đất đai hai miền Nam – Bắc như hổ rình mồi, liên tục lợi dụng mâu thuẫn cả hai để lấy ưu việt, càng không ngừng mơ tưởng bành trướng lãnh thổ. Thậm chí những tướng lĩnh cố sức phản đối sự sát nhập cũng phải phục tùng sự lãnh đạo của hắn ta. Cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hắn ta biết nắm bắt xu thế, lòng có đại nghĩa, quả thực là một nhân tài. Hãy biết rằng nếu Nam bộ mất đi sự bảo hộ của nước A, thực sự không thể chống lại miền Bắc. Nhưng nếu tiếp tục hợp tác với nước A, thì làm sao xứng đáng với vong linh đã khuất của anh cả Đoàn Húc Nhân của hắn ta?
Mỗi lần đánh giá cao hắn ta, hễ sực nhớ tới những điều hắn ta đã làm với Tĩnh Kỳ, Hách Liên Tĩnh Phong rất muốn giết chết hắn ta. Ý nghĩa này chỉ chợt lóe lên trong đầu, hắn cũng biết không thể thành công. Dù Đoàn Húc Lỗi phục tùng sự lãnh đạo của hắn, nhưng miền Nam vẫn nằm dưới khống chế của hắn ta. Hắn không có quyền điều động binh lực ở đó, ngoài trừ có sự đồng ý của hắn ta.
Vì vậy mỗi lần Đoàn Húc Lỗi bước vào đất Bắc, hắn luôn phái đội ngũ bảo vệ dày đặc để bảo đảm an toàn cho hắn ta. Nếu hắn ta ở đất Bắc có tổn hại gì, rất khó tránh các tướng lĩnh Nam bộ khởi nghĩa vũ trang.
Khi Tĩnh Kỳ và Phương phu nhân đang trò truyện, thì Phương Hạo Chi ngồi bên cạnh mỉm cười hỏi: “Tiểu thư Tĩnh Kỳ, không biết hôm nay tôi có vinh hạnh được mời cô khiêu vũ một điệu chăng?”
Tĩnh Kỳ mỉm cười tươi rói đáp: “Chỉ cần Phương phu nhân đồng ý, tôi không có ý kiến.”
Tuổi tác Phương phu nhân ngang ngửa với Tịnh Vi, nãy giờ ngồi sát nhau tâm sự chuyện trò cũng coi là quen thuộc. Bây giờ nghe Tĩnh Kỳ nói thế thì mỉm cười: “Khó có dịp được tiểu thư Tĩnh Kỳ nể mặt, tại sao tôi phải có ý kiến?”
Phương Hạo Chi lịch sự cần tay nàng, tao nhã mời nàng ra sàn nhảy. Phương Hạo Chi là một trong những tướng lĩnh xưa nay được anh cả coi trọng, cũng là bạn dưới khóa cùng trường thời anh cả còn du học. Từ sau ngày y về nước gia nhập quân đội, luôn được anh cả trọng dụng. Mấy năm nay trở lại đây, y là một trong những tướng lĩnh cao cấp nhất trong quân đội miền Bắc. Nếu không, với tiệc mừng sinh nhật long trọng thế này, dù sắp xếp ra sao cũng không tới lượt y ngồi vào chủ bàn.
Đoàn Húc Lỗi ngồi bất động nhìn nàng và Phương Hạo Chi dưới sàn nhảy. Làn váy kiểu Âu đung đưa theo nhịp chân nàng, tựa con bướm trắng đậu trên cành thông, chợt gần chợt xa. Lúc gần, hệt như hắn có thể đưa tay ra bắt lấy. Lúc xa, lại như cách muôn trùng sông núi.[2]
Lam Thủy Tiệp dõi theo ánh mắt hắn, liền thấy ngay Tĩnh Kỳ. Nàng bật cười lạnh lẽo, trong lòng đột nhiên có cảm giác thống khoái khôn tả. Nàng kề tai hắn nhỏ giọng: “Nếu anh nhớ nhung chị ta như vậy, sao không tới mời chị ta nhảy một bản?” Đoàn Húc Lỗi nghe thế thì cúi đầu lạnh lùng liếc nàng ta cảnh báo, rồi quay đi nơi khác.
Lòng Lam Thủy Tiệp lạnh lẽo đến cùng cực. Thực ra khi chưa lấy hắn, nàng đã biết trái tim hắn đã có người, mà kẻ ấy chính là cô ả nàng đã gặp trong phủ. Năm đó một số phu nhân tướng lĩnh Nam bộ cũng biết việc này. Lúc đó nàng tuổi trẻ kiêu ngạo, cảm thấy mình bất kể về diện mạo hay các thứ khác đều không thua ai. Mà hắn lại khôi ngô tuấn tú, ở Nam bộ chẳng ai sánh bằng.
Năm đó lần đầu hai người gặp gỡ, nàng đã ghi vào tâm trí. Hôm hai người hẹn hò với hắn cũng bằng không. Dù ngồi bên cạnh hắn, nàng vẫn dường như chẳng nắm bắt được gì. Thậm chí đến anh cả cũng nói, đừng mong mỏi được kết thân với Đoàn gia.
Sau đó Đoàn lão phu nhân ba ngày hai bữa gọi điện thoại mời nàng tới phủ, tặng này biếu kia, lộ vẻ rất thích nàng. Nàng biết Đoàn lão phu nhân có uy tín trong Đoàn phủ, nên trăm phương nghìn kế nịnh bợ lấy lòng, rốt cuộc cũng chiếm được sự ủng hộ ngầm của bà ta. Vậy mà hắn vẫn chợt xa chợt gần, khiến nàng lo được lo mất.
Rồi đến một ngày hắn cầu hôn nàng, khiến nàng hết sức bất ngờ. Ở trước cổng nhà, khi hắn mời nàng xuống xe, cởi mũ và nhìn nàng chằm chằm nói: “Lam tiểu thư, em có đồng ý lấy tôi không?” Chẳng một chút lãng mạn như trong sách vở, không hoa tươi, không nhẫn cưới. Bầu trời dần dần tối, nàng mặc chiếc sườn xám trống tay, cánh tay hơi man mát… Hắn đứng cạnh cửa xe lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt không gợn sóng, biểu hiện điềm nhiên như đang nói về thời tiết hôm nay…
Ấy vậy mà nàng hạnh phúc vô cùng… Thậm chí quên luôn mình vào nhà bằng cách nào, nàng quá đỗi vui mừng mà bỏ lọt ánh mắt thoáng chút xót xa của hắn… Ngần ấy năm trôi qua, hiện tại nàng mới hiểu ánh mắt mất tự nhiên kia… là đau thương, là bất đắc dĩ… nhưng chẳng phải dành cho nàng mà dành cho người đàn bà khác – người đàn bà cả đời này hắn mãi mãi không thể chiếm được…
Người kia đang ở trước mắt, nàng có thể danh chính ngôn thuận thách đấu một trận, dẫu rằng đó là người mà cả đời hắn vĩnh viễn không thể chiếm được. Đàn ông luôn như thế, thứ mất đi mới mãi mãi là thứ đẹp nhất. Nàng thua nhưng không phục.
Hắn thật nhẫn tâm, bao nhiêu năm qua hắn thậm chí không chạm vào người nàng. Nhiều cô gái miền Nam hâm mộ nàng được ăn ngon mặc đẹp,[3] giàu sang phú quý. Nhưng nào ai hiểu nàng cô đơn gối chiếc, sống đời lẻ loi… Nỗi khổ đau đó ngoại trừ cha mẹ, anh chị em thì còn ai thấu? Vài năm đầu, nàng nghĩ nàng có thể đợi, đợi hắn quay đầu, bởi vì nàng yêu hắn… Đợi đến một ngày nàng rốt cuộc hiểu được, dẫu nàng có xinh đẹp, có học thức, có duyên ăn nói, có mọi ưu điểm thì hắn vẫn chẳng yêu nàng, tất cả đều hoài công. Sau khi thông suốt, nàng bắt đầu oán hận, vì sao hắn không yêu nàng mà còn cưới nàng? Vì sao cưới nàng rồi lại bắt nàng sống cảnh quả phụ? Hắn muốn thương tiếc thứ hắn mất đi, vì sao lại kiếm nàng làm tấm đệm lót đường?
Giờ thì hay lắm, người kia xuất hiện sờ sờ trước mắt. Hắn chỉ đứng đấy nhìn mà không được với tới, đau đớn hệt như nàng. Không, hắn thậm chí không thể đứng cạnh cô ả, còn khốn khổ hơn nhiều so với nàng! Lam Thủy Tiệp bật cười rạng rỡ, đắc ý vì trả được thù. Hóa ra hắn cũng chẳng qua là đồ bỏ của kẻ khác.
Nàng đã sớm nhận ra sự bất thường của hắn, khi ở hoa viên nghe tới tên cô ả, toàn thân và tâm trí hắn liền bất định. Lúc nhập tiệc nhìn thấy cô ả thì càng thêm khác thường, thuộc hạ mời rượu hắn liên tục uống cạn. Thậm chí khi ôm nàng nhảy mà bước chân cũng chông chênh.
Xe chạy tới biệt viện, Lý Giới Tái đi ra từ một chiếc xe khác, mở cửa cho hai người. Khi đỡ hắn xuống xe, y nhìn nàng hơi cúi đầu: “Xin phu nhân nghỉ ngơi sớm.” Dứt lời y liền dìu Đoàn Húc Lỗi vào phòng. Tới giờ phòng của nàng và hắn vẫn tách đôi. Hắn chưa bao giờ bước tới phòng của nàng, mà nàng cũng không được phép bước vào phòng hắn. Mặt nàng xanh mét trở về phòng, dùng sức đạp bung cánh cửa. Hai ả nha hoàn đứng ngoài sợ đến mức chết trân, không dám đi theo. Xưa nay tình tình của phu nhân luôn nóng lạnh bất thường.
Lý Giới Tái dìu Đoàn Húc Lỗi nghiêng ngã trở về phòng, Tư lệnh đã lâu rồi chưa uống say. Trong ấn tượng của y, hắn uống say kiểu này không dưới vài lần nhưng đã là chuyện rất lâu. Lúc đó nguyên Đoàn tư lệnh còn sống, hắn đi kí thỏa thuận lấy bốn tòa thành, bắt đầu từ ngày tiểu thư Tĩnh Kỳ theo Hách Liên tư lệnh về miền Bắc, mỗi ngày hắn đều say mèn… Say tới trước đêm thành hôn, lão phu nhân phải cho người dội nước lạnh để hắn tỉnh lại…
Lý Giới Tái khẽ thở dài một hơi, y biết rõ vì sao. Y đỡ hắn nằm dựa trên sofa, rồi ra lệnh cho bọn nha hoàn: “Đi mở bồn nước ấm và mang khăn nóng tới đây.”
Đoàn Húc Lỗi thọc tay vào túi quần theo tiềm thức, lấy ra sợi dây chuyền bằng ngọc châu, đặt trong lòng bàn tay xoa vuốt nhẹ nhàng. Hắn nâng mí mắt nặng nề lên nhìn Lý Giới Tái, mỉm cười nói: “Giới Tái, cô ấy về rồi… Anh thấy không, cô ấy về rồi…” Chẳng biết tại sao nụ cười ấy lọt vào mắt Lý Giới Tái, còn khó coi hơn là khóc. Dĩ nhiên Lý Giới Tái biết hạt trân châu kia, nó là vật xưa nay Đoàn Húc Lỗi luôn mang theo bên mình. Bất kể lúc làm việc hay rảnh rỗi, hắn thường cầm ngắm nghía, thậm chí có mấy lần y thấy hắn đưa lên môi hôn khẽ vài cái.
Đoàn Húc Lỗi cầm sợi dây chuyền bằng ngọc châu giơ lên, tươi cười như một đứa trẻ: “Đây là sợi dây chuyền ngọc châu của cô ấy… mấy năm nay… tôi phát hiện bên cạnh mình ngoài vật này ra, cô ấy không để lại vật gì cả…” Nụ cười cô đơn của hắn khiến người ta xót xa. Hồi lâu sau, hắn nói tiếp: “Giới Tái… cô ấy…” Hắn muốn nói suốt buổi tối mà cả ánh mắt nàng cũng không liếc nhìn hắn. Nàng thực sự coi hắn là kẻ xa lạ sao? Trong quá khứ hai người từng rất thân mật… mà giờ đã xa lạ hơn cả người lạ…
Lý Giới Tái thấy hắn khẽ nhắm mắt, thì khoác tay ra hiệu cho đám người hầu rút lui. Y cũng xoay gót ra ngoài và khép nhẹ cánh cửa lại. Không ai thấy từ khóe mắt hắn có thứ gì đó ẩm ướt từ từ chảy xuống…
Nàng rời đi vào một ngày mưa gió… Lần hắn gặp nàng cuối cùng là lúc nàng gục vào lòng Đổng Mộ Huân, thưởng thụ mật ngọt của Đổng Mộ Huân mang tới… Bóng dáng mảnh khảnh ấy mãi mãi đọng lại trong sinh mệnh của hắn…
Hắn từng nghĩ đến một lúc nào đó, hắn sẽ quên lãng nàng… Hắn có quyền có thế, muốn kiểu mỹ nhân gì mà chẳng được? Nhưng rồi hắn phát hiện, khi thực sự mãi mãi xa nàng, trái tim hắn cũng đánh mất, vĩnh viễn không bao giờ được lấp đầy. Cả sinh mệnh chỉ có bấy nhiêu, hắn đã dành cho nàng toàn bộ, nhưng nàng lại bị hắn và số phận nhẫn tâm chia cắt… Vì vậy trong cuộc sống đày đọa này, hắn làm sao có thể mỉm cười với người thứ hai?
Từ trước đến giờ số phận vẫn thường trêu đùa con người, nhưng chân chính nếm trải mùi vị… giữa đất trời mênh mông, chỉ riêng mình hắn hiểu.
Với thân phận của hắn – một gã đàn ông đã lập gia đình, với địa vị của hắn – một phó tổng Tư lệnh quốc gia, cũng chỉ trơ ra đó. Điều duy nhất hắn có thể làm là ngồi im lặng nhìn những tên đào kép trên sân khấu liên tục đi qua đi lại. Vở kịch là giả, vợ chồng yêu thương nằm khác giường, anh em ruột thịt khác bà mẹ, ngày đi ngàn dặm không ra khỏi nhà. Hôm nay bạn là một nông dân, một thư sinh thất chí, nhưng ngày mai là quan chức quyền quý, hoàng thân quốc thích.
Nhưng mọi thứ giữa hắn và nàng đều là sự thật… tất cả đều là sự thật. Nay hồi tưởng lại, cứ ngỡ vừa xảy ra hôm qua. Gần nhau như vậy mà mãi mãi không thể chạm tới, vĩnh viễn không thể quay về.
Nhiều năm nay biết bao lần giữa đêm khuya tỉnh mộng, hắn luôn nhớ tới từng nụ cười, từng cái nhíu mày của nàng, mỗi hành trình của hai người hệt như một cuốn phim được thâu lại… Thậm chí nhớ tới lúc nàng gật đầu thừa nhận đã phá bỏ đứa con, tim hắn vẫn nhói buốt!
Nghĩ đến tình cảnh hôm nay, hắn bỗng bật cười chua xót… Nếu biết sớm như vậy, năm đó hắn cần gì phải từ bỏ tình yêu, ăn cắp tình báo, cho người phục kích anh trai nàng? Kết quả mọi thứ vẫn thế.
Nào là miền Nam, nào là đất Bắc, nào là quyền lực, nào là giàu sang, cũng vẻn vẹn bấy nhiêu. Anh trai và mẹ cả đời nóng vội, cuối cùng kẻ bị nước A bí mật ám sát, người bị sốc nặng ốm liệt giường… Hắn từ bỏ tình yêu kiếp này, vì mẹ vì anh, kết quả hóa thành công dã tràng.
Đêm tân hôn nàng nép vào ngực hắn, thở dài mỹ mãn: “Thiên Lỗi, em thực sự làm vợ của anh rồi…” Nàng như thể sinh ra chỉ vì hắn. Mặt hắn ẩn trong màn đêm, cơ mặt không ngừng co rúm. Hắn biết đến một ngày nào đó, nàng sẽ hối hận, sẽ oán trách, sẽ căm thù hắn…
Hắn khẽ ôm ngực, nơi đó dường như có ai lặng lẽ dùng dao đâm vào, đau đớn không thể tả. Bỗng có người ghé vào tai hắn đằng hắng một tiếng, bấy giờ hắn mới hoàn hồn, khẽ xoay qua thì thấy Lam Thủy Tiệp đang nhìn mình. Ả nha hoàn rót nước đứng bên cạnh, rụt rè hỏi: “Đoàn tư lệnh muốn dùng thêm trà không ạ?”
Bấy giờ hắn mới phát hiện tách trà trong tay đã không còn giọt nào, thế mà hắn vẫn nắm chặt khư khư. Hắn khẽ gật đầu, đặt tách trà lên bàn ý bảo nha hoàn hãy châm thêm.
Suốt thời gian còn lại hắn không biết trôi qua ra sao, vở kịch đang diễn trên sân khấu hắn chẳng nghe lọt tai từ nào. Cả người hắn chông chênh như đang đi trên đám mây bay bồng bềnh. Mãi tới lúc tiệc tối bắt đầu, thấy nàng mặc bộ Âu phục, hắn mới biết vì sao cả buổi mình bần thần, thì ra hắn chỉ muốn gặp nàng. Dẫu rất xa xôi, nhưng hắn vẫn cảm thấy ngọt ngào như mật.
Hắn và mọi người trong đại sảnh đứng dậy chào đón vợ chồng Hách Liên tư lệnh. Nàng đi phía sau hai người, mặc váy trắng, cổ áo viền ren cùng màu để lộ chiếc cổ thanh tú trắng nõn mịn màng. Tóc nàng uốn thành lọn kết hợp với chiếc mũ quả dưa bằng ren. Trên mặt nàng điểm nụ cười nhè nhẹ, quyến rũ và xinh đẹp. Dáng vẻ nàng hệt như thuở nào trong kí ức của hắn. Cũng gương mặt ấy, sóng mũi ấy, đôi môi ấy, mọi thứ đều không thay đổi, vẫn quen thuộc nhưng dường như đã hoàn toàn xa lạ.
Tầm mắt nàng dường như quét về phía hắn mà cũng dường như không, hắn đứng đó căng thẳng suýt nghẹt thở. Giống hệt bàn tay vô hình đang cầm trái tim hắn, bóp chặt rồi thả ra, bóp chặt rồi thả ra, thậm chí cả lòng bàn tay đều ẩm ướt.
Hách Liên Tĩnh Phong lịch sự mời hắn ngồi xuống trước: “Đoàn tư lệnh, mời ngồi!”
Hắn khách sáo đáp: “Không dám, mời Tổng tư lệnh.” Sau khi hai người an vị, hắn thấy nàng ngồi xuống bên cạnh Giang Tịnh Vi, làm ngơ sự tồn tại của hắn, coi hắn chỉ là không khí. Nàng cách hắn rất gần, rất gần mà lại như rất xa!
Thực ra nàng sớm biết sẽ có trường hợp này, dù sao sinh nhật của anh cả, hắn là người đứng thứ hai cả nước, đương nhiên phải có mặt. Hắn và Lam Thủy Tiệp thân thiết ngồi đó, bộ quân phục thẳng thóm của hắn được chiếc sườn xám hoa hồng nền đen của Lam Thủy Tiệp tô điểm, càng lộ phong thái phi phàm.
Thực sự nhìn thấy cảnh này, lòng nàng vẫn buồn man mác như chưa thể tiêu tan. Ngần ấy năm trôi qua, nàng vốn tưởng nó đã phai nhạt, nhưng hãy còn gợi nhớ chút xót xa nhè nhẹ… Nàng bất giác đưa tay tìm tay chị dâu. Dường như chị dâu hiểu ý, khẽ xoay lại cầm lấy tay nàng, trong mắt có sự khích lệ dịu dàng.
Đúng thế, có nhiều chuyện dù tách biệt nhiều năm vẫn luôn tồn tại trong quá khứ. Đó là trải nghiệm của đời người, không thể lập tức xóa bỏ. Đã từng yêu rất sâu, rất sâu, tổn thương đến rất nặng, rất nặng và đau đớn tới vô cùng vô tận. Rồi nhiều năm sau, thời gian sẽ cho bạn biết, những thứ ấy cũng rất nông và rất cạn. Ít nhất nàng đã học xong cách không nghĩ về hắn nữa.
Nàng cười yếu ớt gật đầu với chị dâu, như thể ngầm báo cho chị dâu biết, em rất khỏe. Về sau cũng thế, đúng vậy, về sau cũng thế!
Thức ăn lần lượt được mang lên, Đoàn Húc Lỗi đứng dậy nhìn Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Tổng Tư lệnh, chúc ngài năm nào cũng như hôm nay, tuổi nào cũng như lúc này, thọ tựa Nam Sơn.”[1] Dứt lời, hắn cầm ly rượu uống cạn. Hách Liên Tĩnh Phong nói lời cảm ơn rồi cũng ngửa đầu cạn chén.
Kế tiếp, bất kể là tướng lĩnh Nam bộ hay Bắc bộ đều tới mời rượu, khiến bàn của bọn họ thật sôi động. Mời tổng Tư lệnh, dĩ nhiên phải mời luôn Đoàn phó tổng tư lệnh. Thỉnh thoảng tầm mắt nàng quét về phía hắn, thấy ai đến hắn cũng không từ chối, chỉ cần có người mời, hắn liền sảng khoái uống cạn.
Sau bữa tiệc, theo thông lệ sẽ là dạ vũ. Tiếng nhạc tao nhã vang lên, Hách Liên Tĩnh Phong có vẻ rất hưng phấn, nắm tay Tịnh Vi thì thầm dịu dàng vào tai nàng: “Chúng ta khiêu vũ nhé.”
Tịnh Vi nắm lấy tay hắn vô cùng thân thiết như chốn vắng người, mặt nàng đỏ lựng thẹn thùng nói: “Anh ngồi nghỉ một lát đi, mới uống nhiều rượu mà.” Xưa nay nàng không uống rượu, có ai đến mời hắn đều uống thay.
Hách Liên Tĩnh Phong mỉm cười, đáp: “Chỉ một chút rượu thôi, không sao!” Bấy giờ Tịnh Vi mới gật đầu. Lòng nàng cũng biết nếu hai người bọn họ không ra khiêu vũ trước, thì chắc chẳng ai dám ra sàn nhảy.
Sau khi họ kết thúc điệu nhảy, mọi người dần ra sàn nhiều hơn. Hách Liên Tĩnh Phong ôm Tịnh Vi trở về chỗ ngồi, mỉm cười lịch sự nói: “Sao Đoàn tư lệnh không đưa phu nhân ra khiêu vũ?” Đoàn Húc Lỗi cười cười, đứng dậy kéo Lam Thủy Tiệp bên cạnh đi ra sàn nhảy.
Dù không muốn thừa nhận nhưng Hách Liên Tĩnh Phong cũng thấy hai người này ngoại hình thực tương xứng, một kẻ trầm ổn tuấn lãng, một người quyến rũ thướt tha. Hắn từ từ xiết chặt nắm tay, quay đầu nhìn thoáng qua đứa em gái đang ngồi bên cạnh Tịnh Vi… Chỉ thấy cô nàng đang mỉm cười nhẹ nhàng nói chuyện với vợ của Phương Hạo Chi, như chẳng hề để ý gì. Bấy giờ hắn mới thả lỏng bàn tay, thở nhẹ nhõm. Xem ra mấy năm nay Tĩnh Kỳ đã trưởng thành chín chắn hơn, ít nhất Tĩnh Kỳ có thể thản nhiên đối mặt.
Bây giờ Đoàn Húc Lỗi là người vô cùng quan trọng đối với cả nước, nếu không phải hắn ta chịu đổi màu cờ, thì Hách Liên Tĩnh Phong hắn muốn thống nhất quốc gia không biết phải mất bao nhiêu năm, tốn bao nhiêu binh sĩ, và chẳng biết liên lụy bao nhiêu dân chúng vô tội.
May mắn Đoàn Húc Lỗi là người vì nước vì dân, sau khi điều tra ra được anh cả Đoàn Húc Nhân bị nước A ám sát, cũng biết những năm gần đây nước A binh hùng vũ khí mạnh, đối với đất đai hai miền Nam – Bắc như hổ rình mồi, liên tục lợi dụng mâu thuẫn cả hai để lấy ưu việt, càng không ngừng mơ tưởng bành trướng lãnh thổ. Thậm chí những tướng lĩnh cố sức phản đối sự sát nhập cũng phải phục tùng sự lãnh đạo của hắn ta. Cái gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hắn ta biết nắm bắt xu thế, lòng có đại nghĩa, quả thực là một nhân tài. Hãy biết rằng nếu Nam bộ mất đi sự bảo hộ của nước A, thực sự không thể chống lại miền Bắc. Nhưng nếu tiếp tục hợp tác với nước A, thì làm sao xứng đáng với vong linh đã khuất của anh cả Đoàn Húc Nhân của hắn ta?
Mỗi lần đánh giá cao hắn ta, hễ sực nhớ tới những điều hắn ta đã làm với Tĩnh Kỳ, Hách Liên Tĩnh Phong rất muốn giết chết hắn ta. Ý nghĩa này chỉ chợt lóe lên trong đầu, hắn cũng biết không thể thành công. Dù Đoàn Húc Lỗi phục tùng sự lãnh đạo của hắn, nhưng miền Nam vẫn nằm dưới khống chế của hắn ta. Hắn không có quyền điều động binh lực ở đó, ngoài trừ có sự đồng ý của hắn ta.
Vì vậy mỗi lần Đoàn Húc Lỗi bước vào đất Bắc, hắn luôn phái đội ngũ bảo vệ dày đặc để bảo đảm an toàn cho hắn ta. Nếu hắn ta ở đất Bắc có tổn hại gì, rất khó tránh các tướng lĩnh Nam bộ khởi nghĩa vũ trang.
Khi Tĩnh Kỳ và Phương phu nhân đang trò truyện, thì Phương Hạo Chi ngồi bên cạnh mỉm cười hỏi: “Tiểu thư Tĩnh Kỳ, không biết hôm nay tôi có vinh hạnh được mời cô khiêu vũ một điệu chăng?”
Tĩnh Kỳ mỉm cười tươi rói đáp: “Chỉ cần Phương phu nhân đồng ý, tôi không có ý kiến.”
Tuổi tác Phương phu nhân ngang ngửa với Tịnh Vi, nãy giờ ngồi sát nhau tâm sự chuyện trò cũng coi là quen thuộc. Bây giờ nghe Tĩnh Kỳ nói thế thì mỉm cười: “Khó có dịp được tiểu thư Tĩnh Kỳ nể mặt, tại sao tôi phải có ý kiến?”
Phương Hạo Chi lịch sự cần tay nàng, tao nhã mời nàng ra sàn nhảy. Phương Hạo Chi là một trong những tướng lĩnh xưa nay được anh cả coi trọng, cũng là bạn dưới khóa cùng trường thời anh cả còn du học. Từ sau ngày y về nước gia nhập quân đội, luôn được anh cả trọng dụng. Mấy năm nay trở lại đây, y là một trong những tướng lĩnh cao cấp nhất trong quân đội miền Bắc. Nếu không, với tiệc mừng sinh nhật long trọng thế này, dù sắp xếp ra sao cũng không tới lượt y ngồi vào chủ bàn.
Đoàn Húc Lỗi ngồi bất động nhìn nàng và Phương Hạo Chi dưới sàn nhảy. Làn váy kiểu Âu đung đưa theo nhịp chân nàng, tựa con bướm trắng đậu trên cành thông, chợt gần chợt xa. Lúc gần, hệt như hắn có thể đưa tay ra bắt lấy. Lúc xa, lại như cách muôn trùng sông núi.[2]
Lam Thủy Tiệp dõi theo ánh mắt hắn, liền thấy ngay Tĩnh Kỳ. Nàng bật cười lạnh lẽo, trong lòng đột nhiên có cảm giác thống khoái khôn tả. Nàng kề tai hắn nhỏ giọng: “Nếu anh nhớ nhung chị ta như vậy, sao không tới mời chị ta nhảy một bản?” Đoàn Húc Lỗi nghe thế thì cúi đầu lạnh lùng liếc nàng ta cảnh báo, rồi quay đi nơi khác.
Lòng Lam Thủy Tiệp lạnh lẽo đến cùng cực. Thực ra khi chưa lấy hắn, nàng đã biết trái tim hắn đã có người, mà kẻ ấy chính là cô ả nàng đã gặp trong phủ. Năm đó một số phu nhân tướng lĩnh Nam bộ cũng biết việc này. Lúc đó nàng tuổi trẻ kiêu ngạo, cảm thấy mình bất kể về diện mạo hay các thứ khác đều không thua ai. Mà hắn lại khôi ngô tuấn tú, ở Nam bộ chẳng ai sánh bằng.
Năm đó lần đầu hai người gặp gỡ, nàng đã ghi vào tâm trí. Hôm hai người hẹn hò với hắn cũng bằng không. Dù ngồi bên cạnh hắn, nàng vẫn dường như chẳng nắm bắt được gì. Thậm chí đến anh cả cũng nói, đừng mong mỏi được kết thân với Đoàn gia.
Sau đó Đoàn lão phu nhân ba ngày hai bữa gọi điện thoại mời nàng tới phủ, tặng này biếu kia, lộ vẻ rất thích nàng. Nàng biết Đoàn lão phu nhân có uy tín trong Đoàn phủ, nên trăm phương nghìn kế nịnh bợ lấy lòng, rốt cuộc cũng chiếm được sự ủng hộ ngầm của bà ta. Vậy mà hắn vẫn chợt xa chợt gần, khiến nàng lo được lo mất.
Rồi đến một ngày hắn cầu hôn nàng, khiến nàng hết sức bất ngờ. Ở trước cổng nhà, khi hắn mời nàng xuống xe, cởi mũ và nhìn nàng chằm chằm nói: “Lam tiểu thư, em có đồng ý lấy tôi không?” Chẳng một chút lãng mạn như trong sách vở, không hoa tươi, không nhẫn cưới. Bầu trời dần dần tối, nàng mặc chiếc sườn xám trống tay, cánh tay hơi man mát… Hắn đứng cạnh cửa xe lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt không gợn sóng, biểu hiện điềm nhiên như đang nói về thời tiết hôm nay…
Ấy vậy mà nàng hạnh phúc vô cùng… Thậm chí quên luôn mình vào nhà bằng cách nào, nàng quá đỗi vui mừng mà bỏ lọt ánh mắt thoáng chút xót xa của hắn… Ngần ấy năm trôi qua, hiện tại nàng mới hiểu ánh mắt mất tự nhiên kia… là đau thương, là bất đắc dĩ… nhưng chẳng phải dành cho nàng mà dành cho người đàn bà khác – người đàn bà cả đời này hắn mãi mãi không thể chiếm được…
Người kia đang ở trước mắt, nàng có thể danh chính ngôn thuận thách đấu một trận, dẫu rằng đó là người mà cả đời hắn vĩnh viễn không thể chiếm được. Đàn ông luôn như thế, thứ mất đi mới mãi mãi là thứ đẹp nhất. Nàng thua nhưng không phục.
Hắn thật nhẫn tâm, bao nhiêu năm qua hắn thậm chí không chạm vào người nàng. Nhiều cô gái miền Nam hâm mộ nàng được ăn ngon mặc đẹp,[3] giàu sang phú quý. Nhưng nào ai hiểu nàng cô đơn gối chiếc, sống đời lẻ loi… Nỗi khổ đau đó ngoại trừ cha mẹ, anh chị em thì còn ai thấu? Vài năm đầu, nàng nghĩ nàng có thể đợi, đợi hắn quay đầu, bởi vì nàng yêu hắn… Đợi đến một ngày nàng rốt cuộc hiểu được, dẫu nàng có xinh đẹp, có học thức, có duyên ăn nói, có mọi ưu điểm thì hắn vẫn chẳng yêu nàng, tất cả đều hoài công. Sau khi thông suốt, nàng bắt đầu oán hận, vì sao hắn không yêu nàng mà còn cưới nàng? Vì sao cưới nàng rồi lại bắt nàng sống cảnh quả phụ? Hắn muốn thương tiếc thứ hắn mất đi, vì sao lại kiếm nàng làm tấm đệm lót đường?
Giờ thì hay lắm, người kia xuất hiện sờ sờ trước mắt. Hắn chỉ đứng đấy nhìn mà không được với tới, đau đớn hệt như nàng. Không, hắn thậm chí không thể đứng cạnh cô ả, còn khốn khổ hơn nhiều so với nàng! Lam Thủy Tiệp bật cười rạng rỡ, đắc ý vì trả được thù. Hóa ra hắn cũng chẳng qua là đồ bỏ của kẻ khác.
Nàng đã sớm nhận ra sự bất thường của hắn, khi ở hoa viên nghe tới tên cô ả, toàn thân và tâm trí hắn liền bất định. Lúc nhập tiệc nhìn thấy cô ả thì càng thêm khác thường, thuộc hạ mời rượu hắn liên tục uống cạn. Thậm chí khi ôm nàng nhảy mà bước chân cũng chông chênh.
Xe chạy tới biệt viện, Lý Giới Tái đi ra từ một chiếc xe khác, mở cửa cho hai người. Khi đỡ hắn xuống xe, y nhìn nàng hơi cúi đầu: “Xin phu nhân nghỉ ngơi sớm.” Dứt lời y liền dìu Đoàn Húc Lỗi vào phòng. Tới giờ phòng của nàng và hắn vẫn tách đôi. Hắn chưa bao giờ bước tới phòng của nàng, mà nàng cũng không được phép bước vào phòng hắn. Mặt nàng xanh mét trở về phòng, dùng sức đạp bung cánh cửa. Hai ả nha hoàn đứng ngoài sợ đến mức chết trân, không dám đi theo. Xưa nay tình tình của phu nhân luôn nóng lạnh bất thường.
Lý Giới Tái dìu Đoàn Húc Lỗi nghiêng ngã trở về phòng, Tư lệnh đã lâu rồi chưa uống say. Trong ấn tượng của y, hắn uống say kiểu này không dưới vài lần nhưng đã là chuyện rất lâu. Lúc đó nguyên Đoàn tư lệnh còn sống, hắn đi kí thỏa thuận lấy bốn tòa thành, bắt đầu từ ngày tiểu thư Tĩnh Kỳ theo Hách Liên tư lệnh về miền Bắc, mỗi ngày hắn đều say mèn… Say tới trước đêm thành hôn, lão phu nhân phải cho người dội nước lạnh để hắn tỉnh lại…
Lý Giới Tái khẽ thở dài một hơi, y biết rõ vì sao. Y đỡ hắn nằm dựa trên sofa, rồi ra lệnh cho bọn nha hoàn: “Đi mở bồn nước ấm và mang khăn nóng tới đây.”
Đoàn Húc Lỗi thọc tay vào túi quần theo tiềm thức, lấy ra sợi dây chuyền bằng ngọc châu, đặt trong lòng bàn tay xoa vuốt nhẹ nhàng. Hắn nâng mí mắt nặng nề lên nhìn Lý Giới Tái, mỉm cười nói: “Giới Tái, cô ấy về rồi… Anh thấy không, cô ấy về rồi…” Chẳng biết tại sao nụ cười ấy lọt vào mắt Lý Giới Tái, còn khó coi hơn là khóc. Dĩ nhiên Lý Giới Tái biết hạt trân châu kia, nó là vật xưa nay Đoàn Húc Lỗi luôn mang theo bên mình. Bất kể lúc làm việc hay rảnh rỗi, hắn thường cầm ngắm nghía, thậm chí có mấy lần y thấy hắn đưa lên môi hôn khẽ vài cái.
Đoàn Húc Lỗi cầm sợi dây chuyền bằng ngọc châu giơ lên, tươi cười như một đứa trẻ: “Đây là sợi dây chuyền ngọc châu của cô ấy… mấy năm nay… tôi phát hiện bên cạnh mình ngoài vật này ra, cô ấy không để lại vật gì cả…” Nụ cười cô đơn của hắn khiến người ta xót xa. Hồi lâu sau, hắn nói tiếp: “Giới Tái… cô ấy…” Hắn muốn nói suốt buổi tối mà cả ánh mắt nàng cũng không liếc nhìn hắn. Nàng thực sự coi hắn là kẻ xa lạ sao? Trong quá khứ hai người từng rất thân mật… mà giờ đã xa lạ hơn cả người lạ…
Lý Giới Tái thấy hắn khẽ nhắm mắt, thì khoác tay ra hiệu cho đám người hầu rút lui. Y cũng xoay gót ra ngoài và khép nhẹ cánh cửa lại. Không ai thấy từ khóe mắt hắn có thứ gì đó ẩm ướt từ từ chảy xuống…
Nàng rời đi vào một ngày mưa gió… Lần hắn gặp nàng cuối cùng là lúc nàng gục vào lòng Đổng Mộ Huân, thưởng thụ mật ngọt của Đổng Mộ Huân mang tới… Bóng dáng mảnh khảnh ấy mãi mãi đọng lại trong sinh mệnh của hắn…
Hắn từng nghĩ đến một lúc nào đó, hắn sẽ quên lãng nàng… Hắn có quyền có thế, muốn kiểu mỹ nhân gì mà chẳng được? Nhưng rồi hắn phát hiện, khi thực sự mãi mãi xa nàng, trái tim hắn cũng đánh mất, vĩnh viễn không bao giờ được lấp đầy. Cả sinh mệnh chỉ có bấy nhiêu, hắn đã dành cho nàng toàn bộ, nhưng nàng lại bị hắn và số phận nhẫn tâm chia cắt… Vì vậy trong cuộc sống đày đọa này, hắn làm sao có thể mỉm cười với người thứ hai?
Từ trước đến giờ số phận vẫn thường trêu đùa con người, nhưng chân chính nếm trải mùi vị… giữa đất trời mênh mông, chỉ riêng mình hắn hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.