Thanh Sơn Ẩm Ướt

Chương 31

Mai Tử Hoàng Thì Vũ

20/01/2016

Làm sao Lam Thủy Tiệp có thể tự đệ đơn ly hôn? Huống chi nói thẳng ra, nếu không có sự đồng ý của hắn, nàng ta sao có thể bỏ đi? Dù hiện nay đã là xã hội tân tiến, nhưng con người vẫn rất bảo thủ. Ở miền Nam hắn như một ông hoàng, nếu hắn không mở đường thì nàng ta dẫu có ăn gan hùm mật gấu cũng chẳng dám.

Nàng xòe bàn tay, chỉ thấy mười ngón thon thả mà không còn vật gì khác. Năm xưa khi họ kết hôn, hắn cũng tự tay đeo nhẫn cho nàng. Rồi ngày hắn rời đi, lòng nàng đau khôn xiết mỗi lần tầm mắt rơi trên chiếc nhẫn. Dưới ánh nắng nó sáng lấp lánh, làm trái tim nàng đau đớn như bị ai dùng dao đâm trúng. Trong cơn giận dữ, nàng tháo nó quăng thẳng vào ao sen sau vườn. Chuyện diễn ra nhiều năm trước khiến nàng cứ ngỡ mình đã lãng quên, ngờ đâu sực nhớ tới vẫn còn rõ rệt như ngày hôm qua.

Nàng thẫn thờ ngồi trong phòng cả buổi chiều, mãi đến khi hắn gọi điện thoại về. Bên kia đầu dây, hắn hỏi: “Em đang làm gì đấy?” Mới một ngày không gặp mà nàng ngỡ như mấy đời. Nghe giọng nói quen thuộc ấy, nàng chẳng biết mình muốn nói gì, chỉ thì thầm ‘ừ’ một tiếng. Dường như bên kia đầu dây hắn muốn nói gì đó. Nàng nắm nhẹ điện thoại, đứng lặng yên. Hồi lâu sau hắn vẫn im lìm, cả hai đều trầm mặc nhưng vẫn biết đối phương đang còn đó.

Hồi lâu sau nàng mới nhỏ nhẹ nói: “Em cúp máy nhé.”

Hắn bỗng nhiên gọi: “Tĩnh Kỳ à…” Nàng nhẹ nhàng đáp ‘vâng’, hắn lưỡng lự chốc lát rồi nói: “Khoảng hai tiếng nữa anh về.” Nàng khẽ gật đầu, sực nhớ hắn không nhìn thấy, nàng trả lời ‘vâng’ lần nữa. Hai người tiếp tục rơi vào thinh lặng. Lần này nàng nói: “Em cúp máy đây.”

Hắn bước xuống xe, đám người hầu gác cửa thấy hắn liền hành lễ: “Chào Tư lệnh.” Nàng không có ở đó. Hắn ngăn một ả nha hoàn lại hỏi: “Phu nhân đâu?”

Ả nha hoàn cúi đầu đáp: “Thưa ngài, phu nhân ở trong phòng ạ!” Vừa rồi phu nhân nghe xong một cuộc điện thoại thì sắc mặt biến đổi, kinh hồn lạc vía về phòng, nhưng nàng ta không dám nhiều lời.

Từ phía hắn nhìn tới chỉ thấy nàng ngồi trên ghế dựa vào cửa sổ. Hắn rón rén đến đằng sau vòng tay ôm lấy nàng, hỏi: “Em đang làm gì đấy?” Nàng im lặng, thút thít. Hắn cảm thấy có điều khác thường nên kéo đầu nàng xoay lại, chỉ thấy hai mắt nàng sưng đỏ, chắc chắn vừa khóc xong.

Lòng hắn căng thẳng và dường như sáng tỏ. Hắn thở dài thườn thượt, dịu dàng hỏi: “Em biết rồi à?” Đêm qua Đổng Mộ Huân giao chiến với nước A bị trúng đạn, lúc được cứu thì đã chết. Hôm nay hắn nhận được tin báo cũng trầm mặc ngồi trong văn phòng thật lâu. Sau đó không biết làm thế nào mà lại vô tình gọi điện về nhà, nhưng vừa nghe giọng nàng thì cổ họng hắn nghẹn cứng.

Sao anh Đổng lại chết? Cái người từng trân trọng, từng cố chấp nghĩ bảo vệ nàng cả đời, cứ thế biến mất giữa khói lửa súng đạn. Mà nàng ở Thanh Đức được Đoàn Húc Lỗi che chở cẩn thận. Nàng vẫn biết chiến tranh rất tàn khốc, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận sâu sắc nỗi tang thương và tanh tưởi ấy.

Năm đó Đổng Mộ Huân đưa nàng ra nước ngoài, y vốn muốn ở lại chăm sóc nàng. Nhưng bấy giờ trái tim nàng đã tắt lịm, cũng biết mình không thể mang hạnh phúc tới cho y. Vì vậy nàng từ chối, nhưng trong lòng luôn chứa đầy cảm kích. Khi ở miền Bắc, do y đang đồn trú bên ngoài mà chưa được gặp mặt. Rồi qua hai lần điện thoại, nàng biết y sống rất tốt, rất hạnh phúc và đã có hai con trai lẫn gái. Nàng cứ nghĩ ông trời luôn đối xử tử tế với người tốt, ai ngờ chỉ vài cuộc điện thoại mà đúng là vĩnh biệt.

Sáng hôm sau khi hắn thức giấc thì thấy nàng như con mèo nhỏ rúc vào ngực mình, thổi hơi như hương lan nhưng khóe mắt vẫn lờ mờ sưng mọng. Hắn lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, cúi xuống đặt một nụ hôn trên mái tóc đen mịn của nàng. Lòng hắn căng đầy như có ai đó dùng đủ các thứ chất vào.

Hắn sợ làm nàng thức giấc nên rón rén đứng dậy. Rửa mặt chải đầu xong mà nàng vẫn chưa tỉnh, vì vậy hắn đi xuống lầu. Tối qua nàng trằn trọc mãi đến tờ mờ sáng mới ngủ.

Tiểu Hương thấy hắn liền chào hỏi: “Thưa Tư lệnh, bữa điểm tâm dùng kiểu Trung hay kiểu Tây ạ?”

Hắn đứng đó động não chốc lát rồi nói: “Để tôi tự làm.”

Tiểu Hương kinh ngạc nhưng lập tức che dấu ngay: “Vâng.” Nàng ta hầu hạ Tư lệnh khá lâu, mà chưa từng biết hắn có thể nấu nướng.

Thực ra hắn đâu biết nấu nướng, từ nhỏ tới lớn có làm qua bao giờ? Vì vậy hắn gọi đầu bếp tới dạy mình làm món đơn giản nhất chính là trứng chiên và thịt hun khói, còn đầu bếp thì làm ít bánh ngọt. Hắn tự tay đem các thứ đặt vào khay, rót một ly sữa to, sau đó bưng lên lầu.

Hắn nhẹ nhàng đặt khay xuống bàn, nhìn vài lần mà nàng vẫn chưa thức. Hắn ngồi xuống mép giường, dáng nàng nằm ngủ hệt một con mèo, mái tóc xõa bung trên nệm như đóa hoa màu đen nở rộ, xinh đẹp và rực rỡ. Làn da nàng trắng mịn như sứ khiến hắn không dám dùng sức, chỉ khẽ dùng ngón tay vuốt ve.

Có vẻ nàng đã thức, mặt cọ cọ vài cái trên gối. Hàng lông mi dài như cánh bướm khẽ lay động. Nàng mơ màng mở mắt, yên lặng nhìn hắn. Ngón tay hắn còn vờn trên mặt nhưng nàng không lảng tránh, vẫn lẳng lặng nhìn hắn. Hồi lâu sau nàng nhắm mắt lại rồi mở mắt lần nữa như đã hoàn toàn tỉnh táo, ôm lấy chăn từ từ ngồi dậy.

Hắn vẫn không tới quân khu, mấy ngày nay lúc nào nàng ngủ dậy cũng thấy hắn bên cạnh.

Rửa mặt chải đầu xong, nàng ngồi trước bàn trang điểm sửa sang lại mái tóc, còn hắn khoác chiếc áo len ngồi trên sofa đọc báo. Bầu không phí phảng phất mùi thức ăn. Động tác của nàng chậm lại, không muốn chải tóc nữa. Thực ra thâm tâm nàng đang ngờ vực, chẳng lẽ hôm nay hắn không tới quân khu?

Hình như hắn có thần giao cách cảm, quay sang nhìn về phía nàng. Khi ánh mắt hai người giao nhau trong gương, hắn chậm rãi nở nụ cười, khóe môi giương cao như cả hàng chân mày cũng được ủi thẳng. Tay nàng ngừng lại, cúi đầu thả cây lược xuống.

Hắn buông tờ báo ra, nói: “Em ăn sáng đi.” Nàng mới ngồi xuống, hắn đã dùng nĩa xiên một miếng thịt xông khói đưa đến gần miệng nàng. Nàng tránh đi, thản nhiên nói: “Để em tự làm.” Nụ cười của hắn hơi nhạt dần, tay không dời mà vẫn chìa tới.

Nàng kèo nhèo một hồi mới quay qua khẽ há miệng nhẹ nhàng cắn một miếng. Ngay lập tức khóe môi hắn cong lên, đang muốn hỏi thì thấy nàng cau mày đưa tay che miệng.

Hắn vội nói: “Sao vậy em?”

Nàng ráng nuốt miếng thịt xuống, hỏi: “Bữa nay đổi đầu bếp rồi à?” Mặt hắn nóng lên, đưa tay xắn một miếng bỏ vào miệng. Trời đất, tại sao ngọt lịm vậy? Chắc hắn đã nhầm muối thành đường. Hắn giả vờ đằng hắng vài cái rồi bảo: “Anh cũng nghĩ thế.”

Nàng ngước lên liếc thoáng về phía hắn nhưng im lặng, chỉ đưa tay kéo dĩa trứng chiên dùng nĩa cắt một miếng. Hắn vội chặn tay nàng, nói: “Em đừng ăn, để anh gọi bọn họ làm cái khác.”

Nàng khẽ lắc đầu, đáp gọn: “Thôi khỏi.” Sau đó nàng ăn sạch mẽ trứng.

Nhìn cái dĩa trống trơn trước mặt nàng khiến trái tim hắn rung động. Hồi xưa khi còn học ở An Dương, có lần nàng ghé tới chỗ hắn, nhà bà Vương có việc nên vắng mặt. Lúc đó trời đổ mưa to, hai người làm biếng ra ngoài. Dĩ nhiên nàng chẳng biết nấu nướng, mười ngón tay cũng chưa từng dính hạt nước xuân. Vì vậy hắn liền đi nấu hai bát mì. Ban đầu nó rất nhạt, hắn bỏ thêm chút muối, nêm tới nêm lui một hồi thành mặn chằng. Hắn muốn đổ bỏ nhưng nàng không nỡ, cuối cùng còn ăn sạch.

Qúa khứ trước kia còn tươi mới như ngày hôm qua. Hắn đứng dậy ôm lấy nàng từ đằng sau, tựa đầu bên tai nàng thì thầm: “Tĩnh Kỳ à…” Nàng không hề nhúc nhích, cũng chẳng nói chuyện, cứng đờ như một pho tượng. Nắng xuân yếu ớt lăn tăn chiếu vào một màu vàng óng ánh.

Nàng mơ màng tỉnh giấc, thấy khắp phòng tối om. Nàng lại nhắm mắt mà cảm giác có điều là lạ, hình như chiếc giường đang rung rinh. Nàng mở to hai mắt lần nữa mới thích nghi với bóng tối. Không đúng, đây không phải căn phòng của nàng. Nàng quan sát xung quanh mới biết đây là ghế lô trên tàu hỏa. Chả trách nàng thấy mình nằm trên giường mà cứ lắc lư.

Nàng gãi đầu bò tới mép giường, đứng dậy đi đến gần cửa sổ tàu đưa tay vén tấm rèm lụa màu xanh. Bên ngoài trời tối om, thì ra đã là ban đêm. Nàng quay về giường, bật đèn lên.

Tại sao nàng ở trên tàu hỏa? Nàng nhớ trước lúc đi ngủ rõ ràng vẫn còn ở trong phòng của biệt thự. Tại sao mới ngủ một lát mà nàng đã nằm trên tàu?



Lúc ở biệt thự nàng thấy hắn bưng hai tách café, còn đẩy một ly tới trước mặt nàng, nói: “Em nếm thử tay nghề của anh xem.” Nàng trầm mặc liếc hắn. Hắn đã sớm tập thành thói quen, lơ đễnh cầm ly café của mình lên đưa lên mũi, ngửi qua rồi thở dài: “Thơm thật!”

Nàng lại lườm hắn một cái. Thông thường hắn không để nàng đụng vào các thứ có chất ca-fê-in, sợ gây tổn hại đến sức khỏe. Hôm nay hiếm khi được hắn rót café đưa tới cho nàng. Nàng cầm ly uống một hớp, vừa ngước lên thì thấy hắn vẫn đang nhìn mình chằm chằm như chờ đợi sự tán thưởng. Vì vậy nàng thản nhiên nói: “Café rất ngon!” Dứt lời, nàng lại uống thêm hớp nữa.

Hắn khẽ cười thành tiếng dựa vào người nàng, một tay ôm nàng, một tay xòe năm ngón từ từ chải lên mái tóc đen mềm mại của nàng. Nàng muốn né tránh, nhưng hắn dịu dàng vừa phải khiến người ta thật thoải mái, rồi mí mắt nàng dần dần nặng trĩu.

Bàn tay hắn đang vuốt ve mái tóc nàng bỗng di chuyển từ từ xuống vùng bụng. Hắn không nói chuyện mà chỉ đưa bàn tay lướt nhẹ trên bụng nàng, từng chút từng chút mang theo đầy độ ấm.

Kế tiếp thì nàng ở đây. Nàng đẩy cửa ‘cạch’ một tiếng, quả nhiên đúng như dự đoán, bên ngoài có hai tên thuộc hạ thân tín của hắn. Hai tên kia thấy nàng thì kính cẩn nói: “Phu nhân đã tỉnh rồi ạ? Xin hỏi có cần căn dặn gì không?”

Nàng lạnh gióng nói: “Gọi cấp trên của các người tới đây cho tôi.”

Chưa đầy hai phút sau, Lý Giới Tái đã xuất hiện trước mặt nàng, cũng kính cẩn lịch sự nói: “Phu nhân tìm kẻ hèn này có việc gì cần dặn dò không?”

Nàng lạnh nhạt hỏi: “Đây rốt cuộc là tại sao?”

Lý Giới Tái từ từ đáp: “Tư lệnh dặn kẻ hèn này phải đưa phu nhân về chỗ của Hách Liên tổng tư lệnh trong an toàn.”

Sắc mặt nàng trắng bệch, hỏi: “Vì sao?”

Lý Giới Tái thấy nàng hơi kỳ lạ, khó nhìn ra là vui hay buồn nên đành trả lời thành thật: “Quân đội nước A đã tập kết một lực lượng lớn ở Thanh Đức, sợ mấy bữa nữa sẽ có chiến tranh.” Y âm thầm thở dài. Tư lệnh quá yêu nàng nên kéo dài tới giờ khắc cuối cùng mới đưa nàng về nơi an toàn.

Lý Giới Tái đợi hồi lâu mà Tĩnh Kỳ vẫn im lặng, y đành nói: “Nếu không còn việc gì, tôi xin phép ra ngoài trước.” Lúc y ra cửa, lơ đãng ngước lên thì thấy nàng ngồi trên sofa với sắc mặt trắng bệch tựa tuyết.

Các nha hoàn và người hầu đưa cơm nước, bánh trái trở ra đều nói phu nhân đang xem ảnh nhưng không hé môi câu nào. Đúng vậy, nàng rất im lặng, im lặng tựa như trên tàu chẳng có nàng. Lý Giới Tái nhìn ra cửa sổ thở hắt một hơi. Số phận giữa Tư lệnh và nàng là sao đây? Trước kia thì có lão phu nhân, cựu Đoàn tư lệnh, phân tranh Nam – Bắc. Bây giờ hai miền hợp tác nhưng Tư lệnh đã tổn thương sâu sắc trái tim của nàng, hơn nữa chiến tranh đang diễn ra… Nghĩ đến chiến tranh, mặt Lý Giới Tái nhạt hẳn. Dù dùng hết thực lực của Nam bộ, cũng không nắm phần thắng.

Nàng đang nằm nhắm mắt trên sofa thì bỗng một loạt đạn pháo rền vang. Ban đầu nàng không kịp phản ứng, chỉ nghe bên ngoài có tiếng bước chân rồi tiếng của Lý Giới Tái truyền tới: “Phu nhân?” Giọng điệu ẩn chứa đầy vấn đề.

Nàng nhíu mày, tiếng pháo lại nổ ầm lần nữa. Cả người nàng run rẩy, trong lòng chợt minh bạch. Nàng đứng dậy, cất cao giọng: “Anh vào đi.”

Lý Giới Tái đẩy cửa vô cúi người thi lễ, nói: “Thưa phu nhân, xem ra quân địch đã tấn công rồi.”

Nàng ngoảnh qua nơi khác chầm chậm khép mắt, nhàn nhạt đáp: “Tôi biết rồi.”

Lý Giới Tái nhìn bóng dáng hao gầy của nàng, dưới ánh sáng heo hắt càng toát vẻ yếu ớt: “Xin phu nhân yên tâm, chúng ta đã thoát khỏi khu vực có chiến tranh rồi.” Nàng biết ý y nói là đã thoát khỏi nguy hiểm, mường tượng đến hai chữ ‘nguy hiểm’, bàn tay nàng khẽ xiết chặt.

Hai ngày sau, tàu đang chạy thì máy móc gặp vài sự cố nên tạm dừng hai giờ. Nàng ngồi trên tàu cũng bồn chồn, nên gọi một ả nha hoàn và một tên người hầu xuống tàu vào phòng khách VIP ở sân ga.

Thời tiết hôm nay hanh nắng, từ cửa sổ nhìn ra một góc nhỏ đầy những đóa hoa đầu xuân. Nàng thấy thích thú nên mở cửa đi vòng qua sảnh đợi muốn hái vài cành. Mấy ngày nay lòng nàng hoang mang chưa nguôi.

Sảnh đợi đông đúc rất náo nhiệt, nhưng nàng và đám người hầu đi ra thì ai nấy đều nhường lối. Những âm thanh ồn ào cũng giảm hẳn, trong khung cảnh lộn xộn nàng nghe rõ tiếng rao: “Báo đây, báo đây, tin nóng hổi, tin nóng hổi. Quân đội nước A rút về La Châu. Báo đây, báo đây, cuộc chiến tại Thanh Đức, Đoàn phó tổng tư lệnh bị trúng đạn, sống chết chưa rõ…”

Nàng ngơ ngác đứng đó mà cảm thấy trời đất xoay vòng. Nàng nắm chặt ống tay áo, cố hết sức mới bình ổn tinh thần, run giọng gọi: “Báo!” Thực ra người hầu vừa nghe đã nhanh chân bước lên tóm tên nhóc bán báo, giật lấy một tờ.

Giấy trắng mực đen trên báo viết rành mạch: Liên quân phó Tổng tư lệnh quốc gia Đoàn Húc Lỗi, chiến đấu tại Thanh Đức bất hạnh bị bom đạn quân địch bắn trọng thương…

Đầu nàng quay cuồng như thể máu toàn thân dồn hết lên não, trước mặt hoàn toàn trống rỗng. Nàng lảo đảo níu tay ả nha hoàn bên cạnh, mền oặt không còn chút sức lực.

Ả nha hoàn đỡ nàng ngồi xuống chỗ gần nhất. Đợi nàng hồi phục tinh thần thì Lý Giới Tái cũng chạy tới, hai tay cầm tờ báo run nhè nhẹ: “Tư lệnh…” Rồi y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ra lệnh: “Mau, lập tức đến phòng trưởng ga gọi điện thoại cho viện trưởng Ngô của bệnh viện Thanh Đức.” Tên người hầu vội vã đi ngay.

Lý Giới Tái nhìn nàng an ủi: “Phu nhân, tôi đi kiểm tra thông tin trước.” Dứt lời, y cũng chạy vội tới phòng trưởng ga.

Nàng ngồi đó bất động, như thể thời gian đối với nàng thành vô nghĩa. Không biết Lý Giới Tái đi bao lâu, nhưng khi xuất hiện thì sắc mặt y tái nhợt chẳng còn chút máu. Trái tim nàng thoáng chốc chìm vào đáy vực, thậm chí hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

Tàu hỏa đã sửa xong, trưởng ga nơm nớp lo sợ tới mời bọn họ. Lý Giới Tái nhìn nàng, đè nén nỗi đau thương nói: “Phu nhân, lên tàu thôi.”

Nàng không biết mình lên tàu ra sao, mãi khi đến cửa ghế lô nàng mới hơi phục hồi tinh thần. Nàng vịn cửa, thều thào: “Quay về Thanh Đức đi.” Lý Giới Tái ngẩn ngơ nhưng trong lòng đầy ấm áp. Hóa ra phu nhân đang lo lắng cho Tư lệnh, khác hẳn biểu hiện dửng dưng thường ngày.

Y do dự chốc lát rồi đáp: “Phu nhân, Tư lệnh dặn cho tôi nhất định phải đưa phu nhân về tới chỗ của Hách Liên tổng tư lệnh an toàn. Nếu không tôi phải mang đầu đi gặp ngài ấy.”

Sau khi Tư lệnh tự mình bế nàng lên tàu đã nói: “Giới Tái, anh bảo vệ cô ấy cũng giống bảo vệ tôi. Anh nhất định phải tự tay đưa cô ấy tới chỗ của Hách Liên tổng tư lệnh. Nếu không đừng trách tôi không nể tình anh em bao nhiêu năm nay.”

Y nghiêm nghị đáp: “Vâng, dù mất mạng thì kẻ hèn này cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ Tư lệnh giao!”

Nàng biết Lý Giới Tái hầu cận hắn hơn hai mươi năm, dĩ nhiên rất trung thành. Chỉ cần việc do hắn nhờ, Lý Giới Tái nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành.

Nàng vịn chặt cửa, như thể thiếu chỗ chống đỡ ấy thì nàng sẽ đời đời không thể trở về. Nàng quay đầu nhìn Lý Giới Tái cất giọng nhỏ nhẹ mà kiên định: “Quay về Thanh Đức đi!”



Lý Giới Tái cũng lắc đầu, kiên quyết đáp: “Thực xin lỗi, phu nhân! Lời Tư lệnh căn dặn, kẻ hèn thật khó cãi.”

Theo nhận xét của đám thuộc hạ bọn họ, tiểu thư Tĩnh Kỳ đối với Tư lệnh luôn lạnh nhạt. Nếu chẳng phải vì Tư lệnh nhiều lần ép buộc, nàng đã sớm kết hôn với kẻ khác. Nhưng Tư lệnh yêu nàng sâu tận xương tủy và nhớ mãi không quên. Hồi đó trong đám thuộc hạ dưới trướng, có vài thanh niên trẻ tuổi chẳng hiểu tại sao Tư lệnh lại cần nàng như thế. Thỉnh thoảng buôn chuyện, bọn họ bảo chắc Hách Liên tiểu thư có công phu tuyệt vời trên giường. Nhưng y lạnh lùng quở trách, giễu cợt trước lập luận của bọn họ. Dựa vào địa vị của Tư lệnh thì muốn mẫu phụ nữ nào mà chẳng được? Nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ.

Bây giờ xem ra Tư lệnh yêu nàng sâu tận xương tủy, nên mới dùng mọi thủ đoạn để giữ nàng. Mà nàng đối với hắn cũng đầy nỗi niềm, nếu không chắc chắn sẽ chẳng kiên quyết đòi về Thanh Đức.

Nàng không nói gì thêm mà để nha hoàn dìu mình vào ghế lô ngã phịch trên sofa, rồi dõi mắt trông ra ngoài cửa tàu đến xuất thần. Lý Giới Tái đứng hồi lâu, sau đó nói: “Phu nhân mệt mỏi cả ngày nay chắc cũng đói bụng, để thuộc hạ xuống gọi nhà bếp nấu chút đồ.” Dứt lời, y cúi đầu thi lễ rồi khom người bước ra.

Rất nhanh Lý Giới Tái đã sai người bê bữa tối lên. Nàng liếc nhìn mâm cơm có bốn món mà thường ngày nàng thích nhất. Thật lâu sau nàng mới thì thầm: “Được rồi, tôi không gây khó dễ anh nữa. Anh cứ ra ngoài nghỉ ngơi đi.”

Ra khỏi ghế lô, Lý Giới Tái căn dặn hai tên hầu gác cửa: “Các cậu nhớ phục vụ phu nhân chu đáo nhé!” Ai ngờ y mới về phòng mấy phút, vừa đọc xong tờ báo thì có người gõ cửa. Tên nọ đứng bên ngoài hét toáng lên: “Lý phụ tá, ngài chạy tới chỗ phu nhân đi, bà ấy ngất xĩu rồi.”

Tim y rớt lộp bộp đứng bật dậy khỏi ghế, xộc thẳng ra ngoài, quát: “Sao lại như thế?”

Tên người hầu sốt ruột, đáp: “Tôi không biết, ngài mới vừa rời khỏi thì nha hoàn cũng lui ra. Lát sau nghe tiếng phu nhân kêu la, hai người gác cửa là Tiểu Chu và Tiểu Triệu đi vào xem sao, thấy phu nhân ngã trên mặt đất. Bọn họ bối rối quá nên vội vàng bảo tôi tới tìm ngài.”

Y đẩy cửa đi vào thì thấy hai tên gác cửa đứng đó với dáng vẻ ủ ê. Lý Giới Tái nhướng mày tức giận, hỏi: “Phu nhân đâu?”

Tên Tiểu Chu run rẩy đáp: “Thưa Lý phụ tá, phu nhân khỏe và đang ở trong phòng.”

Lý Giới Tái trừng mắt nhìn gã, hỏi: “Vậy việc ban nãy là sao?” Tiểu Chu gục đầu xuống không dám hó hé.

Tiểu Triệu đứng bên cạnh cúi đầu hành lễ, thành thật đáp: “Vừa rồi phu nhân ở bên trong kêu lên, chúng tôi nghĩ xảy ra chuyện nên đẩy cửa đi vào, ai ngờ thấy phu nhân ngã trên mặt đất. Chúng tôi đến gần thì thấy phu nhân hôn mê, vì vậy Tiểu Chu và Tiểu Quất chạy tới đỡ phu nhân, còn tôi đi tìm ngài bẩm báo. Kết quả… kết quả phu nhân giả vờ bất tỉnh, cướp súng của Tiểu Chu…”

Lý Giới Tái vừa nghe xong liền hét lên: “Vậy bây giờ khẩu súng đâu?”

Tiểu Chu run rẩy trả lời: “Nó còn nằm trong tay phu nhân…”

Lý Giới Tái tức giận nói: “Hai tên nhóc này, chờ lát nữa tôi quay lại sẽ thanh toán các cậu.” Hai tên người hầu im re, thậm chí cả thở cũng không dám.

Lý Giới Tái gõ cửa mấy cái rồi bước vào, y thấy Hách Liên Tĩnh Kỳ đang ngồi trên ghế gần cửa sổ, sắc mặt tái xanh mà khẩu súng lại đặt sát bên. Lý Giới Tái mỉm cười, nói: “Phu nhân à, cô đừng đùa với súng ống, lỡ bóp trúng cò thì nguy hiểm lắm. Tôi nghĩ phu nhân nên giao nó cho tôi hay hơn.”

Giọng của nàng vẫn thều thào, như thể chẳng còn chút sức lực: “Muốn tôi giao súng thì anh hãy ra lệnh quay đầu tàu lại đi.”

Lý Giới Tái khổ sở nói: “Phu nhân, cô đây là đang làm khó cho tôi rồi!”

Tĩnh Kỳ nhìn y mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng đáy mắt phẳng lặng: “Đi hay không, chẳng phải chỉ cần Lý phụ tá nói một câu thôi sao?”

Lý Giới Tái trầm ngâm một lát mà vẫn lắc đầu: “Phu nhân, tôi thực sự làm không được.”

Tĩnh Kỳ nhìn y, nói: “Cho dù tôi giết anh cũng vậy sao?”

Lý Giới Tái kiên quyết đáp: “Giết tôi cũng thế. Tôi đã hứa với Tư lệnh, nhất định phải tự tay đưa cô tới chỗ của Hách Liên tổng tư lệnh.”

Gương mặt trắng ngần của nàng khẽ thay đổi, từ từ cầm khẩu súng lên chỉa về phía y: “Lý phụ tá, đừng nói anh khinh tôi là một phụ nữ yếu đuối mà không biết nổ súng nhé?”

Lý Giới Tái nhắm mắt, tỏ vẻ chấp nhận cái chết: “Gia thế của phu nhân uyên bác, tôi nào dám hoài nghi. Xin phu nhân cứ giết tôi đi.”

Bầu không khí hoàn toàn yên ắng, nàng không ra tay mà lại khẽ bật cười: “Lý phụ tá đúng là trung thành và tận tâm.” Nụ cười đó nhàn nhạt nhưng thê thương.

Lý Giới Tái đáp: “Xin cảm ơn phu nhân khen tặng, đây là trách nhiệm của tôi.”

Nụ cười của nàng từ từ tan dần: “Anh nói xem nếu tôi dùng khẩu súng này chỉa vào đầu mình, sau đó dùng ngón tay nhè nhẹ nhấn một cái… Anh nghĩ kết quả sẽ ra sao?”

Lý Giới Tái hoảng hốt khi thấy nàng nói sao làm vậy, từ từ đưa khẩu súng đang chỉa vào y dời đến huyệt thái dương của mình. Mồ hôi y lập tức túa ra đầm đìa, y vội vàng hét lên: “Phu nhân, xin đừng…”

Nàng cụp mí mắt xuống, hỏi: “Lý phụ tá, bây giờ anh có chịu đồng ý với yêu cầu của tôi không?”

Lý Giới Tái cảm thấy mồ hôi lạnh liên tục ứa ra. Y thân cận bên Đoàn Húc Lỗi nhiều năm, vẫn biết vị tiểu thư Tĩnh Kỳ này mặc dù bề ngoài dịu dàng yếu đuối nhưng là người trong cứng ngoài mềm. Nàng nói được sẽ làm được. Dầu gì cuối cùng cũng không thể hoàn thành lời dặn của Tư lệnh, vậy cứ đơn giản theo nghe lời của tiểu thư Tĩnh Kỳ.

Y vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng, vâng! Tôi sẽ lập tức ra lệnh tới ga phía trước sẽ quay đầu trở lại Thanh Đức.” Dù sao y cũng nóng ruột muốn quay về Thanh Đức xem tình hình của Tư lệnh.

Tĩnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh lại nói: “Vậy xin Lý phụ tá hãy đi ngay thôi.” Lý Giới Tái tuân lệnh bước ra. Vừa tới cửa, y quay sang kính cẩn căn dặn: “Phu nhân, xin cô hãy cẩn thận súng ống!”

Nàng gật gật đầu, lúc này màn đêm bên ngoài đã mênh mông. Nhưng lòng nàng bồn chồn đến vô cùng, bây giờ hắn còn sống hay đã chết?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Sơn Ẩm Ướt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook