Chương 2
Quân Xuyên
22/09/2022
Edit: tiểu khê
Tưởng Ngọc Trạch xuất thân từ một vùng núi hẻo lánh phía nam, mẹ hắn là do ba hắn năm đó bỏ ra 2 vạn mua từ trong thành thị, lúc đó người còn rất tốt, con gái như hoa như ngọc, còn là sinh viên, bởi vì muốn chạy trốn, bị cha hắn cùng các thôn dân bắt về đánh gãy hai chân, sau đó trở nên điên khùng, lại sau đó, liền sinh ra Tưởng Ngọc Trạch và em trai hắn Tưởng Ngọc Ân.
Mẹ hắn cả ngày si ngốc, lê hai cái chân đã gãy ngồi ở ngưỡng cửa, ngồi liền một ngày. Lúc mẹ bỏ chạy Tưởng Ngọc Trạch mới bảy tuổi, nhưng lại có ấn tượng rất sâu đậm, mặt của mẹ trở nên thô ráp trước sự xói mòn tàn nhẫn của năm tháng và núi rừng, mà Tưởng Ngọc Trạch lúc nào cũng nhớ tới những lời mẹ nói khi trong mắt đẫm lệ nói: "Đi ra ngoài, mi nhất định phải đi ra ngoài, đi khỏi ngọn núi này, mi không thuộc về nơi này..."
Câu nói này xuất hiện trong mộng Tưởng Ngọc Trạch rất nhiều lần, cho nên trong kí ức có chút mơ hồ của hắn, ngoại trừ câu nói này mẹ hắn nói cho hắn càng nhiều chuyện hơn, tỷ như trong thành thị có đầy những cột đèn sáng như sao, mặt đường trơn bóng bằng phẳng như phiến đá được giội rửa trăm năm, trên đường đủ loại xe hơi với những màu sắc khác nhau, còn tỏa hương nước hoa ngọt ngào dụ người, nhóm mỹ nữ bận váy ngắn giày cao gót ngông cuồng tự đại mà đi...
Có lẽ là bởi vì sự tưởng tượng cực hạn đã xuất hiện trong đầu của hắn, cho nên khi Tưởng Ngọc Trạch ngồi 28 tiếng trên tàu hỏa màu xanh, lần đầu đến đô thị phồn hoa bậc nhất này không có một chú bối rối nào, hắn khoác lấy túi dệt đựng hành lý, vừa đi vừa hỏi, đi bộ hơn hai tiếng rưỡi mới tới cánh cửa trường đại học hắn học. Sau đó tiếp tục bình tĩnh mượn điện thoại di động bạn cùng phòng cũng chính là phú nhị đại Tôn Nghiêu, gọi cho nhà hắn qua điện thoại ở cửa hàng tạp hóa ở đầu thôn, nhờ người chuyển lời cho Tưởng Ngọc Ân, hắn đã đến thành phố lớn trong truyền thuyết.
Tên của hắn cùng Tưởng Ngọc Ân đều do một lão tiên sinh trong thôn đặt cho, khi Tưởng Ngọc Trạch đến núi khác học tiểu học, lão tiên sinh này qua đời. Tưởng Ngọc Ân so với hắn nhỏ hơn ba tuổi, nhờ hắn thúc giục suốt nên thành tích vô cùng tốt, học kỳ sau liền đến trong trấn học trung học.
Lúc tiếng chuông điện thoại ở căn tin(?) vang lên, Tưởng Ngọc Ân đang ngồi trên băng ghế đá bên ngoài tay cầm một quyển bài tập do Tưởng Ngọc Trạch để lại tính toán, nghe tiếng chuông liền bắt máy như chó thấy được thịt nhảy lên vậy.(?)
"Anh!"
Tưởng Ngọc Trạch đáp một tiếng, dùng giọng điệu giáo huấn em trai nói: "Bọn mày đang làm gì? Mau về nhà đọc sách đi."
"Em biết rồi, em đang ở ngoài căn tin đọc sách, làm bài tập, anh về rồi à?"
Tưởng Ngọc Trạch ừ một tiếng.
"Thượng Hải vui không? Có giống như người ta nói không?"
"Vui cái búa? Giống hay không thì khi mày lên liền biết."
"Anh nói đi mà." Tưởng Ngọc Ân làm nũng với hắn.
Tưởng Ngọc Trạch không thể làm gì khác hơn là nói: "Đâu đâu cũng là nhà cao tầng, đâu đâu cũng có mỹ nữ, thức ăn ngon mày có đếm cũng không hết, trên đường đều là xe, mày lên đây là sẽ thấy được."
Hắn nói như vậy, Tưởng Ngọc Ân dường như mới thỏa mãn, nói: " Về sau em nhất định sẽ thi được."
"Vậy phải xem bản lĩnh mày rồi." Tưởng Ngọc Trạch liền răn dạy nó, "Thôi không nói nữa, tao mượn điện thoại của bạn học, giờ phải trả cho người ta, mày học cho giỏi, chờ tao gửi tiền cho mày."
"Anh cũng học tập cho giỏi là được, trong nhà còn có tiền, anh không cần..."
"Có cái rắm, thôi không nói nữa, cứ như vậy đi."
Ngày đó Tưởng Ngọc Trạch trả điện thoại di động cho Tôn Nghiêu, hai người liền nói vài lời, bình thường Tôn Nghiêu xem Tưởng Ngọc Trạch như tiểu đệ, lúc đặc biệt, tỷ như trước kì thi cuối kỳ, lại xem như tổ tông.
Thái độ Tưởng Ngọc Trạch ngược lại trước sau như một, vừa không quá thân thiện, cũng không quá lạnh nhạt, có hoạt động tập thể gì, chỉ cần gọi hắn thì hầu hết hắn đều đi, trong đó liền bao gồm chuyến đi đến trường trung học cơ sở để nhảy (?).
Đại học năm ba đó, những sinh viên lựa chọn học nghiên cứu sinh cũng bắt đầu chuẩn bị, Tưởng Ngọc Trạch không dự định học nghiên cứu sinh, hoặc là nói, hắn không dự định học nghiên cứu sinh ở trong nước, nếu như học, liền đến nước ngoài học, phải bảo đảm học bổng có đầy đủ cho sinh hoạt, tiếp theo mạ một lớp vàng trở về.
- -
Tưởng Ngọc Trạch người đầy mùi rượu, đạp lên ánh sáng mặt trời lúc sáng sớm trở về ký túc xá, sau khi rửa mặt nhận được điện thoại Tưởng Ngọc Ân nói đã nhận được phí sinh hoạt, Tưởng Ngọc Trạch ừ một tiếng, bên kia hỏi: "Anh, có phải anh uống rượu không?"
Tưởng Ngọc Trạch muốn mắng thằng em trai hắn mũi thính như chó, cách trăm nghìn km cách điện thoại cũng có thể nhận ra, nói: "Không có, mày có việc gì không? Không có tao tắt."
"Anh khẳng định là uống rượu."
"Mắc mớ gì tới mày, lần trước thi tháng mày thi ra sao?"
"Đứng nhất!"
Tưởng Ngọc Trạch liền không nói nữa, qua chốc lát nói: "lần tới tao gửi cho mày thêm chút tiền coi như là tiền thưởng."
"Không cần, anh cũng không có tiền."
Tưởng Ngọc Trạch liền không nói nữa.
Lúc Tôn Nghiêu trở về phòng ngủ đã là ngày chiều hôm sau, rạng rỡ như chân đạp tường vân, vỗ vai Tưởng Ngọc Trạch: "Huynh đệ!"
Hắn ta mà kêu như vậy sẽ không có chuyện gì tốt cả, Tưởng Ngọc Trạch thả cuốn giáo án đang chuẩn bị xuống đáp một tiếng, nghe Tôn Nghiêu nói: "Có một việc tốt, mày có làm hay không? Một tháng 10 ngàn hai."
"Việc gì?"
"Quan hệ xã hội."
Tưởng Ngọc Trạch cau mày, Tôn Nghiêu nhanh chóng nói: "Không phải loại quan hệ xã hội kia." Nói xong liền cười hì hì, "Có điều cũng gần như thế, chính là thay người khác chặn rượu, đều là làm buổi tối, mà mày là nam thì sợ cái gì?"
Tưởng Ngọc Trạch xuất thân từ một vùng núi hẻo lánh phía nam, mẹ hắn là do ba hắn năm đó bỏ ra 2 vạn mua từ trong thành thị, lúc đó người còn rất tốt, con gái như hoa như ngọc, còn là sinh viên, bởi vì muốn chạy trốn, bị cha hắn cùng các thôn dân bắt về đánh gãy hai chân, sau đó trở nên điên khùng, lại sau đó, liền sinh ra Tưởng Ngọc Trạch và em trai hắn Tưởng Ngọc Ân.
Mẹ hắn cả ngày si ngốc, lê hai cái chân đã gãy ngồi ở ngưỡng cửa, ngồi liền một ngày. Lúc mẹ bỏ chạy Tưởng Ngọc Trạch mới bảy tuổi, nhưng lại có ấn tượng rất sâu đậm, mặt của mẹ trở nên thô ráp trước sự xói mòn tàn nhẫn của năm tháng và núi rừng, mà Tưởng Ngọc Trạch lúc nào cũng nhớ tới những lời mẹ nói khi trong mắt đẫm lệ nói: "Đi ra ngoài, mi nhất định phải đi ra ngoài, đi khỏi ngọn núi này, mi không thuộc về nơi này..."
Câu nói này xuất hiện trong mộng Tưởng Ngọc Trạch rất nhiều lần, cho nên trong kí ức có chút mơ hồ của hắn, ngoại trừ câu nói này mẹ hắn nói cho hắn càng nhiều chuyện hơn, tỷ như trong thành thị có đầy những cột đèn sáng như sao, mặt đường trơn bóng bằng phẳng như phiến đá được giội rửa trăm năm, trên đường đủ loại xe hơi với những màu sắc khác nhau, còn tỏa hương nước hoa ngọt ngào dụ người, nhóm mỹ nữ bận váy ngắn giày cao gót ngông cuồng tự đại mà đi...
Có lẽ là bởi vì sự tưởng tượng cực hạn đã xuất hiện trong đầu của hắn, cho nên khi Tưởng Ngọc Trạch ngồi 28 tiếng trên tàu hỏa màu xanh, lần đầu đến đô thị phồn hoa bậc nhất này không có một chú bối rối nào, hắn khoác lấy túi dệt đựng hành lý, vừa đi vừa hỏi, đi bộ hơn hai tiếng rưỡi mới tới cánh cửa trường đại học hắn học. Sau đó tiếp tục bình tĩnh mượn điện thoại di động bạn cùng phòng cũng chính là phú nhị đại Tôn Nghiêu, gọi cho nhà hắn qua điện thoại ở cửa hàng tạp hóa ở đầu thôn, nhờ người chuyển lời cho Tưởng Ngọc Ân, hắn đã đến thành phố lớn trong truyền thuyết.
Tên của hắn cùng Tưởng Ngọc Ân đều do một lão tiên sinh trong thôn đặt cho, khi Tưởng Ngọc Trạch đến núi khác học tiểu học, lão tiên sinh này qua đời. Tưởng Ngọc Ân so với hắn nhỏ hơn ba tuổi, nhờ hắn thúc giục suốt nên thành tích vô cùng tốt, học kỳ sau liền đến trong trấn học trung học.
Lúc tiếng chuông điện thoại ở căn tin(?) vang lên, Tưởng Ngọc Ân đang ngồi trên băng ghế đá bên ngoài tay cầm một quyển bài tập do Tưởng Ngọc Trạch để lại tính toán, nghe tiếng chuông liền bắt máy như chó thấy được thịt nhảy lên vậy.(?)
"Anh!"
Tưởng Ngọc Trạch đáp một tiếng, dùng giọng điệu giáo huấn em trai nói: "Bọn mày đang làm gì? Mau về nhà đọc sách đi."
"Em biết rồi, em đang ở ngoài căn tin đọc sách, làm bài tập, anh về rồi à?"
Tưởng Ngọc Trạch ừ một tiếng.
"Thượng Hải vui không? Có giống như người ta nói không?"
"Vui cái búa? Giống hay không thì khi mày lên liền biết."
"Anh nói đi mà." Tưởng Ngọc Ân làm nũng với hắn.
Tưởng Ngọc Trạch không thể làm gì khác hơn là nói: "Đâu đâu cũng là nhà cao tầng, đâu đâu cũng có mỹ nữ, thức ăn ngon mày có đếm cũng không hết, trên đường đều là xe, mày lên đây là sẽ thấy được."
Hắn nói như vậy, Tưởng Ngọc Ân dường như mới thỏa mãn, nói: " Về sau em nhất định sẽ thi được."
"Vậy phải xem bản lĩnh mày rồi." Tưởng Ngọc Trạch liền răn dạy nó, "Thôi không nói nữa, tao mượn điện thoại của bạn học, giờ phải trả cho người ta, mày học cho giỏi, chờ tao gửi tiền cho mày."
"Anh cũng học tập cho giỏi là được, trong nhà còn có tiền, anh không cần..."
"Có cái rắm, thôi không nói nữa, cứ như vậy đi."
Ngày đó Tưởng Ngọc Trạch trả điện thoại di động cho Tôn Nghiêu, hai người liền nói vài lời, bình thường Tôn Nghiêu xem Tưởng Ngọc Trạch như tiểu đệ, lúc đặc biệt, tỷ như trước kì thi cuối kỳ, lại xem như tổ tông.
Thái độ Tưởng Ngọc Trạch ngược lại trước sau như một, vừa không quá thân thiện, cũng không quá lạnh nhạt, có hoạt động tập thể gì, chỉ cần gọi hắn thì hầu hết hắn đều đi, trong đó liền bao gồm chuyến đi đến trường trung học cơ sở để nhảy (?).
Đại học năm ba đó, những sinh viên lựa chọn học nghiên cứu sinh cũng bắt đầu chuẩn bị, Tưởng Ngọc Trạch không dự định học nghiên cứu sinh, hoặc là nói, hắn không dự định học nghiên cứu sinh ở trong nước, nếu như học, liền đến nước ngoài học, phải bảo đảm học bổng có đầy đủ cho sinh hoạt, tiếp theo mạ một lớp vàng trở về.
- -
Tưởng Ngọc Trạch người đầy mùi rượu, đạp lên ánh sáng mặt trời lúc sáng sớm trở về ký túc xá, sau khi rửa mặt nhận được điện thoại Tưởng Ngọc Ân nói đã nhận được phí sinh hoạt, Tưởng Ngọc Trạch ừ một tiếng, bên kia hỏi: "Anh, có phải anh uống rượu không?"
Tưởng Ngọc Trạch muốn mắng thằng em trai hắn mũi thính như chó, cách trăm nghìn km cách điện thoại cũng có thể nhận ra, nói: "Không có, mày có việc gì không? Không có tao tắt."
"Anh khẳng định là uống rượu."
"Mắc mớ gì tới mày, lần trước thi tháng mày thi ra sao?"
"Đứng nhất!"
Tưởng Ngọc Trạch liền không nói nữa, qua chốc lát nói: "lần tới tao gửi cho mày thêm chút tiền coi như là tiền thưởng."
"Không cần, anh cũng không có tiền."
Tưởng Ngọc Trạch liền không nói nữa.
Lúc Tôn Nghiêu trở về phòng ngủ đã là ngày chiều hôm sau, rạng rỡ như chân đạp tường vân, vỗ vai Tưởng Ngọc Trạch: "Huynh đệ!"
Hắn ta mà kêu như vậy sẽ không có chuyện gì tốt cả, Tưởng Ngọc Trạch thả cuốn giáo án đang chuẩn bị xuống đáp một tiếng, nghe Tôn Nghiêu nói: "Có một việc tốt, mày có làm hay không? Một tháng 10 ngàn hai."
"Việc gì?"
"Quan hệ xã hội."
Tưởng Ngọc Trạch cau mày, Tôn Nghiêu nhanh chóng nói: "Không phải loại quan hệ xã hội kia." Nói xong liền cười hì hì, "Có điều cũng gần như thế, chính là thay người khác chặn rượu, đều là làm buổi tối, mà mày là nam thì sợ cái gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.