Chương 4
Quân Xuyên
22/09/2022
Edit: tiểu khê
Trí nhớ Tưởng Ngọc Trạch khá tốt, ngay từ đầu thấy Từ Thanh Sơn đã nhận ra anh, tuy rằng gương mặt kia dưới ánh đèn mờ ảo như sương mù hay hiện rõ dưới ánh đèn này vẫn bình thường như vậy.
Từ Thanh Sơn cũng nhìn thấy hắn, sau khi ngồi xuống sau ánh mắt không ngừng đảo qua, cố chủ nói: "Bản mặt già này xin kính Từ tổng, chỉ sợ là Từ tổng không muốn uống. Đến, tiểu Tương, cậu là thanh niên tuấn kiệt, cậu thay tôi kính Từ tổng một ly."
Trực giác Tưởng Ngọc Trạch cảm thấy lời này có vấn đề, hắn nhìn quanh giữa cố chủ với Từ Thanh Sơn, tay hắn nâng ly rượu làm tư thế nâng ly chúc mừng, nâng ly nhưng lại không uống.
Từ Thanh Sơn cười cười nhìn về phía hắn, miệng nói với cố chủ: "Trương tổng đây là đang hạ thấp mình rồi, thủ hạ của ngài ai cũng là thanh niên tuấn kiệt, là lão tổng ngài tất nhiên sẽ xuất sắc hơn thanh niên tuấn kiệt rồi."
Rõ ràng chỉ là lời khen khách sáo, nhưng mà với thân phận của Từ Thanh Sơn, lời này không cần thiết phải nói. Trương tổng ngồi bên cạnh Tưởng Ngọc Trạch liền thở phào nhẹ nhõm trong phút chốc, được cấp dưới nịnh hót là chuyện bình thường, nhưng được người có địa vị như Từ Thanh Sơn nói vậy là chuyện hiếm thấy, thân thể phàm thai đều ăn ngũ cốc hoa màu lớn lên không tránh khỏi được thế tục, trên mặt Trương tổng lập tức nở nụ cười chân thực hơn: "Cái gì gọi là gió xuân ấm áp, chỉ cần nói chuyện với Từ tổng liền biết."
Hai người thổi phồng lẫn nhau, Tưởng Ngọc Trạch lạnh lùng nhìn không nói lời nào, lúc châm rượu cho hai vị lão tổng, nghe thấy Trương tổng như lơ đãng nói: "Từ tổng làm người lương thiện như vậy, người ta nói đời này có thể tu được biết bao nhiêu phúc, Từ tổng chỉ là sửa đường thôi có thể tu được mấy trăm phúc báo."(@[email protected], câu nói thật khó hiểu)
Từ Thanh Sơn khiêm tốn nói: "Nào dám, chỉ là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, làm chút chuyện nhỏ giúp dân mà thôi."
"Muốn nói làm chút chuyện giúp quốc gia, lão Trương ta cũng muốn làm, chỉ sợ tay chân lẩm cẩm khiêng thương không ổn, nhưng mang đám tiểu tử cấp dưới này chuyển gạch vẫn có thể làm được, nhưng vì quốc gia mà quên mình, chuyện này không phải ai muốn làm là làm được, Từ tổng ngài nói xem có đúng hay không?"
Từ Thanh Sơn mí mắt rõ ràng, đuôi mắt nhếch lên độ cong nhu hòa, cả người đều mang vẻ rất lương thiện, khóe miệng trước sau đều mỉm cười, nói: "Mọi thứ đều có vị trí của nó, nên làm chuyện trong khả năng mình thôi." Ánh mắt anh liếc về phía Tưởng Ngọc Trạch, đổi đề tài một cách tự nhiên, "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, những người trẻ tuổi này mới là rường cột nước nhà tương lai đây."
Trương Bác Bình thấy Từ Thanh Sơn không muốn nói tiếp, sợ nói nhiều phản tác dụng, cũng không dám nhắc lại, trong lòng biết sở thích của anh liền nhanh chóng nói: "Từ tổng nói phải, lớp sóng tiểu Tương chúng ta cũng coi như một nhân tài, đứa nhỏ có chút quan hệ thân thích với tôi, gọi tôi một tiếng chú, hiện tại vẫn còn đang đi học, khi nhàn rỗi không có chuyện làm, tới chỗ của tôi học hỏi kinh nghiệm, xem như là thực tập."
Duyên phận thân thích Tưởng Ngọc Trạch và Trương Bác Bình chỉ mới được tính từ lúc này, ra khỏi căn phòng này chẳng còn gì thân thích nữa, tiểu Trương thêm một người chú hay một người cậu gì cũng chẳng sao cả, hắn thuận theo nhận thân bày tư thái vãn bối nói: " Chú Trương không chê con là may rồi." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
3. Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
4. Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng
=====================================
Trương tổng nói: "Chú thì nào xem được là dẫn dắt con? Con kính Từ tổng thêm hai y nữa, Từ tổng coi trọng con mới thật sự dẫn dắt đấy."
Thân thể Từ Thanh Sơn thả lỏng tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, một tay đặt ở trên đùi, tay kia giữ ly rượu trên bàn, cả người tản ra loại khí chất dịu dàng không nói được, lúc này mỉm cười nhìn hắn, càng không chối từ lời nói này, như là chờ Tưởng Ngọc Trạch đến cầu anh.
Tưởng Ngọc Trạch nghi ngờ nhìn hai người, nhưng lại không thể không uống, hắn đến để thay người ta uống rượu, không thể lấy tiền mà không làm việc được, ngửa cổ uống cạn ly rượu. "Tôi uống xong rồi, mời ngài".
Ánh mắt Từ Thanh Sơn ướt át, lúc hương rượu nồng lên, Tưởng Ngọc Trạch như thấy được một loại khát vọng nào đó bên trong đôi mắt ấy, đột nhiên rùng mình lạnh lẽo.
- ---
Đôi lời edit:
Thụ cực kỳ dễ thương, cực kỳ nhân thê <3 <3
Trí nhớ Tưởng Ngọc Trạch khá tốt, ngay từ đầu thấy Từ Thanh Sơn đã nhận ra anh, tuy rằng gương mặt kia dưới ánh đèn mờ ảo như sương mù hay hiện rõ dưới ánh đèn này vẫn bình thường như vậy.
Từ Thanh Sơn cũng nhìn thấy hắn, sau khi ngồi xuống sau ánh mắt không ngừng đảo qua, cố chủ nói: "Bản mặt già này xin kính Từ tổng, chỉ sợ là Từ tổng không muốn uống. Đến, tiểu Tương, cậu là thanh niên tuấn kiệt, cậu thay tôi kính Từ tổng một ly."
Trực giác Tưởng Ngọc Trạch cảm thấy lời này có vấn đề, hắn nhìn quanh giữa cố chủ với Từ Thanh Sơn, tay hắn nâng ly rượu làm tư thế nâng ly chúc mừng, nâng ly nhưng lại không uống.
Từ Thanh Sơn cười cười nhìn về phía hắn, miệng nói với cố chủ: "Trương tổng đây là đang hạ thấp mình rồi, thủ hạ của ngài ai cũng là thanh niên tuấn kiệt, là lão tổng ngài tất nhiên sẽ xuất sắc hơn thanh niên tuấn kiệt rồi."
Rõ ràng chỉ là lời khen khách sáo, nhưng mà với thân phận của Từ Thanh Sơn, lời này không cần thiết phải nói. Trương tổng ngồi bên cạnh Tưởng Ngọc Trạch liền thở phào nhẹ nhõm trong phút chốc, được cấp dưới nịnh hót là chuyện bình thường, nhưng được người có địa vị như Từ Thanh Sơn nói vậy là chuyện hiếm thấy, thân thể phàm thai đều ăn ngũ cốc hoa màu lớn lên không tránh khỏi được thế tục, trên mặt Trương tổng lập tức nở nụ cười chân thực hơn: "Cái gì gọi là gió xuân ấm áp, chỉ cần nói chuyện với Từ tổng liền biết."
Hai người thổi phồng lẫn nhau, Tưởng Ngọc Trạch lạnh lùng nhìn không nói lời nào, lúc châm rượu cho hai vị lão tổng, nghe thấy Trương tổng như lơ đãng nói: "Từ tổng làm người lương thiện như vậy, người ta nói đời này có thể tu được biết bao nhiêu phúc, Từ tổng chỉ là sửa đường thôi có thể tu được mấy trăm phúc báo."(@[email protected], câu nói thật khó hiểu)
Từ Thanh Sơn khiêm tốn nói: "Nào dám, chỉ là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, làm chút chuyện nhỏ giúp dân mà thôi."
"Muốn nói làm chút chuyện giúp quốc gia, lão Trương ta cũng muốn làm, chỉ sợ tay chân lẩm cẩm khiêng thương không ổn, nhưng mang đám tiểu tử cấp dưới này chuyển gạch vẫn có thể làm được, nhưng vì quốc gia mà quên mình, chuyện này không phải ai muốn làm là làm được, Từ tổng ngài nói xem có đúng hay không?"
Từ Thanh Sơn mí mắt rõ ràng, đuôi mắt nhếch lên độ cong nhu hòa, cả người đều mang vẻ rất lương thiện, khóe miệng trước sau đều mỉm cười, nói: "Mọi thứ đều có vị trí của nó, nên làm chuyện trong khả năng mình thôi." Ánh mắt anh liếc về phía Tưởng Ngọc Trạch, đổi đề tài một cách tự nhiên, "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, những người trẻ tuổi này mới là rường cột nước nhà tương lai đây."
Trương Bác Bình thấy Từ Thanh Sơn không muốn nói tiếp, sợ nói nhiều phản tác dụng, cũng không dám nhắc lại, trong lòng biết sở thích của anh liền nhanh chóng nói: "Từ tổng nói phải, lớp sóng tiểu Tương chúng ta cũng coi như một nhân tài, đứa nhỏ có chút quan hệ thân thích với tôi, gọi tôi một tiếng chú, hiện tại vẫn còn đang đi học, khi nhàn rỗi không có chuyện làm, tới chỗ của tôi học hỏi kinh nghiệm, xem như là thực tập."
Duyên phận thân thích Tưởng Ngọc Trạch và Trương Bác Bình chỉ mới được tính từ lúc này, ra khỏi căn phòng này chẳng còn gì thân thích nữa, tiểu Trương thêm một người chú hay một người cậu gì cũng chẳng sao cả, hắn thuận theo nhận thân bày tư thái vãn bối nói: " Chú Trương không chê con là may rồi." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
3. Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
4. Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng
=====================================
Trương tổng nói: "Chú thì nào xem được là dẫn dắt con? Con kính Từ tổng thêm hai y nữa, Từ tổng coi trọng con mới thật sự dẫn dắt đấy."
Thân thể Từ Thanh Sơn thả lỏng tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, một tay đặt ở trên đùi, tay kia giữ ly rượu trên bàn, cả người tản ra loại khí chất dịu dàng không nói được, lúc này mỉm cười nhìn hắn, càng không chối từ lời nói này, như là chờ Tưởng Ngọc Trạch đến cầu anh.
Tưởng Ngọc Trạch nghi ngờ nhìn hai người, nhưng lại không thể không uống, hắn đến để thay người ta uống rượu, không thể lấy tiền mà không làm việc được, ngửa cổ uống cạn ly rượu. "Tôi uống xong rồi, mời ngài".
Ánh mắt Từ Thanh Sơn ướt át, lúc hương rượu nồng lên, Tưởng Ngọc Trạch như thấy được một loại khát vọng nào đó bên trong đôi mắt ấy, đột nhiên rùng mình lạnh lẽo.
- ---
Đôi lời edit:
Thụ cực kỳ dễ thương, cực kỳ nhân thê <3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.