Chương 9
Quân Xuyên
22/09/2022
Lúc này Tưởng Ngọc Trạch mới nghiêm túc đánh giá nam nhân này, gương mặt thực bình thường, nhưng bởi vì lời làm nũng mềm mại kia khiến gương mặt bình thường ấy thêm mấy phần sinh động mềm mại như gió xuân, mang một vẻ, hương vị thật đặc biệt, nhưng cho dù vậy....Đây vẫn là gương mặt của nam nhân...
Từ Thanh Sơn thấy hắn nghiêm túc nhìn sang, nhẹ nhàng mím mím môi, dường như có chút ngượng, chậm rãi rũ mắt xuống, ngón tay nắm chặt cốc thủy tinh lạnh lẽo, lúc sau mới nói: "Kỳ thực cậu không cần miễn cưỡng..."
Anh chỉ mới nói nửa câu, khẽ nâng mi mắt, dư quang phát hiện Tưởng Ngọc Trạch đã đứng lên từ sofa, đôi chân mang giày da giá rẻ đứng yên như bị chôn tại chỗ, do dự vài giây mới từ từ bước tới gần... Anh ngẩng đầu lên, nhìn người trẻ tuổi chậm rãi đến gần, liền nhẹ giọng lặp lại: "Cậu không cần miễn cưỡng..."
Cổ họng Tưởng Ngọc Trạch dao động lên xuống, hai tay chống lên ghế sofa anh ngồi, chậm rãi cúi người xuống, không hề nói gì, lướt qua chiếc cằm tiêm gầy, đôi môi mỏng nhẹ nhàng run rẩy hôn lên gò má Từ Thanh Sơn, loại thân mật ngây thơ này khiến Từ Thanh Sơn hơi rung động, anh thế mà lại đỏ mặt.
Tưởng Ngọc Trạch hôn gò má của anh một chút, sau đó dời đến hôn tai của anh, tiếp đó đến cổ, hơi lạnh chóp mũi chạm đến làn da mẫn cảm khiến Từ Thanh Sơn ngẩng đầu lên, ướt át nhìn hắn, đối diện với ánh mắt của anh, Tưởng Ngọc Trạch liền dừng lại. Bọn họ từ từ lại gần nhau, hô hấp như hòa thành một, Tưởng Ngọc Trạch nghĩ, hương vị không khó ngửi, có chút hương rượu, trong hơi thở như mang chút hương rượu này làm say lòng người...
"Tôi nên làm thế nào?" Tưởng Ngọc Trạch bao phủ cả người anh lại.
Từ Thanh Sơn kéo ca-ra-vat hắn, nhẹ nhàng kéo xuống dưới, thanh âm ẩm ướt mềm mại nói: "Nếu như cậu không ngại, có thể hôn tôi..."
Tưởng Ngọc Trạch liền hôn ngay, môi Từ Thanh Sơn cũng mềm mại như người anh, đầu lưỡi linh hoạt như rắn nhỏ, quấn quít lấy hắn, trêu chọc hắn, Tưởng Ngọc Trạch cứ nghĩ mình sẽ không có cảm giác, nhưng lúc Từ Thanh Sơn xoa xoa ngực hắn qua áo sơ mi, hắn không nhịn được hừ một tiếng. Hắn hừ một cái, Từ Thanh Sơn liền nở nụ cười, cười rất ôn nhu, Tưởng Ngọc Trạch hơi lúng túng, tránh ra nhìn nơi khác, che giấu sự quẫn bách của bản thân, đầu v* vì kích thích trở nên ửng đỏ cách áo sơ mi đứng thẳng lên, giữa hai chân cũng vậy, ngẩng lên rất cao, tỏ rõ chủ nhân nói một đằng làm một nẻo.
Hai má Từ Thanh Sơn ửng hồng, ngửa đầu nhìn hắn, đẩy hắn ngồi lên trên khay trà phía sau, nói: "Cậu đừng cảm thấy lúng túng, tôi rất thích phản ứng của cậu, cậu như vậy khiến tôi cảm thấy thân mình chưa già đến mức khó coi..."
Giọng Tưởng Ngọc Trạch có chút khàn: "Anh không già."
Từ Thanh Sơn cười cười, như là thưởng cho câu nói này, chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, một tay đặt lên vật cứng giữa hai chân Tưởng Ngọc Trạch, năm ngón tay nắm lại, bóp nhẹ hai lần, vừa ngoan ngoãn lại vừa lẳng lơ yêu mị.
Tưởng Ngọc Trạch từ giữa hai chân nhìn anh, hai tay chống lên khay trà, nhìn anh tháo thắt lưng mình ra, tiếng mở thắt lưng vang lên rất rõ ràng, lộ ra quần lót màu xám bên trong, bên trên đã dính chút niêm dịch ẩm ướt... Tưởng Ngọc Trạch nhìn đôi môi ửng đỏ của Từ Thanh Sơn, nhớ tới đầu lưỡi bên trong mềm mãi linh hoạt cỡ nào, như đã say rồi, hắn cảm thấy được trong nháy mắt kia Từ Thanh Sơn đẹp đến kinh người...
Từ Thanh Sơn nói: "Muốn tôi giúp cậu không?"
Tưởng Ngọc Trạch há miệng lại không trả lời, hắn nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của Từ Thanh Sơn kéo quần lót màu xám của mình xuống, để lộ vật xấu xí to lớn bên trong ra, sau đó cúi đầu...
Tưởng Ngọc Trạch không nhịn được a một tiếng, đầu lưỡi kia quả nhiên linh hoạt như trong tưởng tượng, mềm mại, ấm áp, chậm rãi, kiên nhẫn khiêu khích ở đỉnh, dưới hàng mi cong vút ấy là đôi mắt sáng và dịu dàng, nghiêng mắt nhìn hắn, sau đó dùng cuống họng bao lấy phần đầu mẫn cảm nhất, nuốt xuống...
Cũng không lâu lắm, Tưởng Ngọc Trạch nhìn đôi mắt này bắn ra...
Từ Thanh Sơn liền cười nhẹ, mang chút ý trêu chọc, nhưng vẫn rất dịu dàng, lau đi dịch thể bên môi, lại dùng tay chọc nhẹ vào bộ phận mới mềm xuống của Tưởng Ngọc Trạch, cười rất đáng yêu.
Từ Thanh Sơn thấy hắn nghiêm túc nhìn sang, nhẹ nhàng mím mím môi, dường như có chút ngượng, chậm rãi rũ mắt xuống, ngón tay nắm chặt cốc thủy tinh lạnh lẽo, lúc sau mới nói: "Kỳ thực cậu không cần miễn cưỡng..."
Anh chỉ mới nói nửa câu, khẽ nâng mi mắt, dư quang phát hiện Tưởng Ngọc Trạch đã đứng lên từ sofa, đôi chân mang giày da giá rẻ đứng yên như bị chôn tại chỗ, do dự vài giây mới từ từ bước tới gần... Anh ngẩng đầu lên, nhìn người trẻ tuổi chậm rãi đến gần, liền nhẹ giọng lặp lại: "Cậu không cần miễn cưỡng..."
Cổ họng Tưởng Ngọc Trạch dao động lên xuống, hai tay chống lên ghế sofa anh ngồi, chậm rãi cúi người xuống, không hề nói gì, lướt qua chiếc cằm tiêm gầy, đôi môi mỏng nhẹ nhàng run rẩy hôn lên gò má Từ Thanh Sơn, loại thân mật ngây thơ này khiến Từ Thanh Sơn hơi rung động, anh thế mà lại đỏ mặt.
Tưởng Ngọc Trạch hôn gò má của anh một chút, sau đó dời đến hôn tai của anh, tiếp đó đến cổ, hơi lạnh chóp mũi chạm đến làn da mẫn cảm khiến Từ Thanh Sơn ngẩng đầu lên, ướt át nhìn hắn, đối diện với ánh mắt của anh, Tưởng Ngọc Trạch liền dừng lại. Bọn họ từ từ lại gần nhau, hô hấp như hòa thành một, Tưởng Ngọc Trạch nghĩ, hương vị không khó ngửi, có chút hương rượu, trong hơi thở như mang chút hương rượu này làm say lòng người...
"Tôi nên làm thế nào?" Tưởng Ngọc Trạch bao phủ cả người anh lại.
Từ Thanh Sơn kéo ca-ra-vat hắn, nhẹ nhàng kéo xuống dưới, thanh âm ẩm ướt mềm mại nói: "Nếu như cậu không ngại, có thể hôn tôi..."
Tưởng Ngọc Trạch liền hôn ngay, môi Từ Thanh Sơn cũng mềm mại như người anh, đầu lưỡi linh hoạt như rắn nhỏ, quấn quít lấy hắn, trêu chọc hắn, Tưởng Ngọc Trạch cứ nghĩ mình sẽ không có cảm giác, nhưng lúc Từ Thanh Sơn xoa xoa ngực hắn qua áo sơ mi, hắn không nhịn được hừ một tiếng. Hắn hừ một cái, Từ Thanh Sơn liền nở nụ cười, cười rất ôn nhu, Tưởng Ngọc Trạch hơi lúng túng, tránh ra nhìn nơi khác, che giấu sự quẫn bách của bản thân, đầu v* vì kích thích trở nên ửng đỏ cách áo sơ mi đứng thẳng lên, giữa hai chân cũng vậy, ngẩng lên rất cao, tỏ rõ chủ nhân nói một đằng làm một nẻo.
Hai má Từ Thanh Sơn ửng hồng, ngửa đầu nhìn hắn, đẩy hắn ngồi lên trên khay trà phía sau, nói: "Cậu đừng cảm thấy lúng túng, tôi rất thích phản ứng của cậu, cậu như vậy khiến tôi cảm thấy thân mình chưa già đến mức khó coi..."
Giọng Tưởng Ngọc Trạch có chút khàn: "Anh không già."
Từ Thanh Sơn cười cười, như là thưởng cho câu nói này, chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, một tay đặt lên vật cứng giữa hai chân Tưởng Ngọc Trạch, năm ngón tay nắm lại, bóp nhẹ hai lần, vừa ngoan ngoãn lại vừa lẳng lơ yêu mị.
Tưởng Ngọc Trạch từ giữa hai chân nhìn anh, hai tay chống lên khay trà, nhìn anh tháo thắt lưng mình ra, tiếng mở thắt lưng vang lên rất rõ ràng, lộ ra quần lót màu xám bên trong, bên trên đã dính chút niêm dịch ẩm ướt... Tưởng Ngọc Trạch nhìn đôi môi ửng đỏ của Từ Thanh Sơn, nhớ tới đầu lưỡi bên trong mềm mãi linh hoạt cỡ nào, như đã say rồi, hắn cảm thấy được trong nháy mắt kia Từ Thanh Sơn đẹp đến kinh người...
Từ Thanh Sơn nói: "Muốn tôi giúp cậu không?"
Tưởng Ngọc Trạch há miệng lại không trả lời, hắn nhìn ngón tay trắng nõn thon dài của Từ Thanh Sơn kéo quần lót màu xám của mình xuống, để lộ vật xấu xí to lớn bên trong ra, sau đó cúi đầu...
Tưởng Ngọc Trạch không nhịn được a một tiếng, đầu lưỡi kia quả nhiên linh hoạt như trong tưởng tượng, mềm mại, ấm áp, chậm rãi, kiên nhẫn khiêu khích ở đỉnh, dưới hàng mi cong vút ấy là đôi mắt sáng và dịu dàng, nghiêng mắt nhìn hắn, sau đó dùng cuống họng bao lấy phần đầu mẫn cảm nhất, nuốt xuống...
Cũng không lâu lắm, Tưởng Ngọc Trạch nhìn đôi mắt này bắn ra...
Từ Thanh Sơn liền cười nhẹ, mang chút ý trêu chọc, nhưng vẫn rất dịu dàng, lau đi dịch thể bên môi, lại dùng tay chọc nhẹ vào bộ phận mới mềm xuống của Tưởng Ngọc Trạch, cười rất đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.