Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích
Chương 23: Chương 23
Hi Nguyệt Công Tử
06/10/2016
Kiều Tử Tích đưa Diệp Tiểu Dao đến bến xe buýt gần nhà.
Trước khi lên xe, hốc mắt Diệp Tiểu Dao lại hồng hồng. Kiều Tử Tích muốn ngày mai ra sân bay tiễn cô, Diệp Tiểu Dao nói không cần. “Cha mẹ tôi cứ thích suy nghĩ lung tung, nếu thấy nam sinh đến tiễn tôi lại không biết sẽ nghĩ đi đâu, cho nên cậu đừng tới”.
“Ừ, vậy nói tạm biệt với cậu ở đây vậy”.
Diệp Tiểu Dao khóc nức nở. “Cậu nói đi, tôi nghe”. Mấy ngày nay cô đều là giả vờ vui vẻ, lúc đầu Kiều Tử Tích còn không nhận thấy, nhưng Diệp Tiểu Dao hơi một tí là hốc mắt lại ướt nước, dù giả vờ thế nào cũng sẽ bị nhìn ra.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, hoàng hôn mùa thu làm cho người ta không tự giác mà nghĩ đến cảnh tượng ly biệt.
Dừng một lát, Kiều Tử Tích nói. “Tạm biệt”.
Diệp Tiểu Dao đáp lại một câu. “Tạm biệt”. Sau đó, như nhớ tới cái gì, khoé miệng cô gái hơi có ý cười. “Tử Tích, nếu như là Hạ Minh Hiên xuất ngoại, cậu sẽ thế nào?”
Kiều Tử Tích không nghĩ tới vấn đề này, nhưng là, nếu như Hạ Minh Hiên xuất ngoại thì y sẽ thế nào? “Cũng như vậy, chúc cậu ta ở nước ngoài sống vui vẻ”.
Thời gian ly biệt luôn trôi qua rất nhanh. Xe buýt tới, Diệp Tiểu Dao lên xe, sau một tiếng rồ ga, xe buýt đi xa, lưu lại bóng dáng Kiều Tử Tích mơ hồ dần trong làn khói. Diệp Tiểu Dao ngồi bên cửa sổ rơi lệ, hai hàng nước mắt nóng hổi cứ như vậy mà không tự giác rơi xuống. Kỳ thật, cô vẫn luôn thích Kiều Tử Tích, từ rất lâu trước kia đã thích, nhưng là vì cái gì vẫn không thể thổ lộ?
Có những người đã định trước chỉ là người qua đường, có lẽ, thổ lộ cũng không cứu vãn được gì.
Hạ Minh Hiên nói. “Kỳ thật, nha đầu Diệp Tiểu Dao kia cũng không tồi, chính là miệng độc, tính cách hơi giống nam sinh, có chút mạnh mẽ, những điểm khác thì tốt cả”.
Kiều Tử Tích cười cười. “Cậu xem trọng người ta rồi?”
Hạ Minh Hiên hắc hắc cười. “Đúng vậy, tôi xem trọng cậu ta. Nhưng mà….” Ngẩng đầu nhìn không trung. “Lúc này, cậu ta hẳn là đang ngủ ở nước Mỹ, cho nên, xem trọng cũng vô dụng”.
“Không sao, cậu nếu xem trọng cậu ấy, tôi có số điện thoại đây, huynh đệ với nhau cả, cậu đừng khách khí, cứ lấy mà dùng”. Kiều Tử Tích dừng một chút, nói tiếp. “Còn có, bạn học à, người ta là đi Canada, không phải đi Mỹ”.
Hạ Minh Hiên á khẩu. “Tử Tích, mấy ngày trước cậu còn bảo tôi phải nghiêm túc học hành cơ mà”.
“Hạ đại thiếu gia phong lưu thành thói rồi, nếu không phong lưu chắc chắn là không quen được, tôi nào dám yêu cầu cậu làm gì”. Kiều Tử Tích vân đạm phong khinh nói.
Gió lạnh thổi qua, phất bay mấy sợi tóc rủ trước trán Hạ Minh Hiên. Hạ Minh Hiên tay đút túi quần, nói. “Trước khi lên đại học tôi sẽ không quen bạn gái”.
Xem thường cười một cái, Kiều Tử Tích nhìn mặt trời đang lặn dần về phía tây. “Tôi thấy mặt trời là đang mọc từ phía tây đi”.
“Tôi nói thật đó”.
“Cậu nói thật hay không chẳng liên quan gì đến tôi”. Kiều Tử Tích vừa đi vừa nói.
“Tôi….” Hạ Minh Hiên á khẩu, đi nhanh vài bước, gần đến cổng trường, hắn túm lại tay người bên cạnh. “Tử Tích, về sau tôi lại chở cậu, tiết kiệm tiền xe buýt”.
Không đợi Kiều Tử Tích trả lời, Hạ Minh Hiên đã chạy về bãi đỗ xe bên trái, còn quay đầu lại nói. “Cậu ở đây chờ tôi, tôi đi lấy xe đạp!”
Kiều Tử Tích đứng tại chỗ, ánh trời chiều đem bóng dáng y kéo dài, thân ảnh đơn bạc dưới ánh nắng còn sót lại hiện ra vài phần gầy yếu.
Trên người người nọ luôn có một mùi hương nhàn nhạt, không phải mùi nước hoa, mà là hương thơm bột giặt quần áo. Kiều Tử Tích ngồi sau lưng hắn, rất dễ để có thể ngửi thấy.
Người phía trước đạp xe rất chậm, vừa đạp vừa lải nhải. “Mẹ nó chứ, tiếng Anh lão sư đúng là không muốn cho người ta đường sống. Gì mà lại bắt tôi phải đạt tám mươi điểm, thiếu bao nhiêu thì phải chép bấy nhiêu lần từ đơn, từ đơn có mấy ngàn chữ a. Coi tôi là con nít sao, lớn bằng này rồi còn phạt như vậy”.
Hôm nay tiếng Anh lão sư gọi mười người có điểm thấp nhất lên, giao cho mỗi người một điểm số cố định, nói là lần thi thử tuần sau phải đạt được, nếu không được, còn kém mục tiêu bao nhiêu thì phải chép lại từ đơn bấy nhiêu lần.
Kiều Tử Tích nói. “Không muốn chép thì học thuộc từ đi”.
“Tôi thuộc không nổi, xem xong là quên. Dù sao thì cái thứ tiếng Anh kia nhận ra tôi, nhưng tôi cự tuyệt nhận ra nó. Cho nên, cái hình phạt chính là nhằm vào tôi”.
Kiều Tử Tích hỏi. “Lần trước thi được bao nhiêu câu?”
“Bốn mươi”.
“145 câu cậu làm được bốn mươi, cậu không thèm đọc đề mà làm luôn đúng không?”
“Hắc hắc, cậu nói đúng rồi, còn thừa tận hai mươi phút”.
“Vậy cậu cứ chờ mà chép đi”. Kiều Tử Tích hận rèn sắt không thành thép nói.
Một đường về nói rất nhiều chuyện, lúc đến lối rẽ về nhà Kiều Tử Tích, Hạ Minh Hiên còn nói thêm. “Tử Tích, ngày mai tôi đến nhà cậu học tiếng Anh, bảo bà nội làm nhiều cơm chút”.
Ngã tư đường, người ngồi trên xe đạp cười đến sáng lạn.
Hạ Minh Hiên là người nói được làm được. Ngày hôm sau, Kiều Tử Tích bất quá chỉ ra ngoài mua một ít dầu ăn muối ăn dấm chua, lúc trở về đã thấy Hạ Minh Hiên đang ở phòng bếp bận rộn. Tiếng nước chảy rào rào, Hạ Minh Hiên đang rửa rau.
Diệp Tiểu Dao nói phi thường đúng, da mặt Hạ Minh Hiên so với trâu còn dày hơn, không mời mà đến lại còn không chút khách khí!
Kiều nãi nãi nói, Minh Hiên đứa nhỏ này khó có khi đến một lần, còn mang theo quà, mới nãy còn tranh rửa rau….
Kiều Tử Tích liếc mắt nhìn mấy hộp thuốc trên bàn trà. Vào phòng bếp, xách theo túi đồ vừa mua về, người nào đó đang đeo tạp dề thập phần ‘hiền lành’ tủm tỉm cười. “Cậu về rồi”.
Bỗng dưng có một loại ảo giác, lời vừa rồi giống như vợ hiền nói với người chồng mới trở về. Kiều Tử Tích không đáp lại, mở tủ cất đồ vào.
“Tử Tích, lấy hộ tôi cái rổ ra đây”.
Từ phía sau chuyển đến một cái rổ đựng rau, Hạ Minh Hiên nhận lấy, đem hết rau trong chậu vớt lên, bỏ vào trong rổ.
Kiều Tử Tích nhíu mày hỏi. “Đây là lần thứ mấy cậu rửa rau?”
“Lần đầu tiên”.
Kiều Tử Tích giật lấy rổ rau trong tay hắn qua, lật lật nhìn, lá vàng vẫn còn chưa được nhặt ra. “Cậu định để chúng ta ăn rau cậu rửa như này?”
Hạ Minh Hiên cũng nghển cổ nhìn rổ rau. “Rửa ba lần rồi vẫn không sạch sao”.
Kiều Tử Tích nhìn tay áo đã ướt của hắn, lớn như vậy rồi rửa có chút rau cũng làm ướt hết được. Kiều Tử Tích hết cách, đành phải thả rau vào chậu, mở nước, xắn tay áo nói. “Rửa rau không phải chỉ cần rửa là xong, còn phải nhặt hết mấy cái lá vàng héo đi nữa”.
Hạ Minh Hiên bừng tỉnh đại ngộ. “Nga, thảo nào lúc ăn không thấy cái lá vàng nào cả”.
Sau đó, học theo bộ dáng Kiều Tử Tích, chăm chăm chú chú nhặt lá vàng ra, cánh tay cọ cọ Kiều Tử Tích. “Tử Tích, tôi còn chưa được ăn đồ cậu làm, hay là hôm nay cậu cho tôi hưởng lộc ăn đi?”
“Cậu nếu có thể nuốt trôi thì cứ việc thử”.
Hạ Minh Hiên thề thốt. “Tuyệt đối nuốt trôi! Cậu nấu cái gì tôi nuốt cái đấy!”
Kiều Tử Tích thật sự xuống bếp. Bình thường đều là Kiều nãi nãi làm cơm, Kiều Tử Tích chưa bao giờ phải lo lắng đến vấn đề ăn uống, cho nên, đây cũng là lần đầu tiên.
Kiều Tử Tích chỉ làm một đĩa rau xanh, Hạ Minh Hiên nói ăn rất ngon, so với đầu bếp của khách sạn năm sao còn làm ngon hơn. Kiều nãi nãi đau lòng, bảo hắn không cần ăn đĩa rau kia, Hạ Minh Hiên nói thích ăn, vậy nên cứ ăn tiếp. Kiều Tử Tích ngồi một bên yên lặng ăn cơm, chiếc đũa chưa từng chạm qua đĩa rau mà y tự làm.
Nấu thành như vậy, đúng là không phải cho người ăn.
Sau khi ăn xong, Hạ Minh Hiên vào phòng Kiều Tử Tích học tiếng Anh, đột nhiên nói. “Tử Tích, trù nghệ vẫn là phải luyện nhiều mới tốt. Ăn xong đĩa rau của cậu, tôi nghĩ tối nay tôi vẫn chưa ăn được gì”.
Kiều Tử Tích đấm ngực hắn. “Không phải vừa mới nói ăn ngon lắm sao?!”
Hạ Minh Hiên ăn đau, vuốt ngực. “Tôi chưa nói là không thể ăn, chính là phải luyện nhiều thêm một chút”.
“Luyện làm gì, cũng không dùng tới”. Một đại nam nhân đâu cần nấu cơm, bình thường trong nhà đã có Kiều nãi nãi, cho dù sau này không ở nhà thì vẫn còn có vợ, làm gì đến lượt Kiều Tử Tích. Trừ phi, trừ phi….
“Vậy…. Nếu về sau người sống cùng cậu cũng không biết nấu cơm thì làm sao bây giờ? Cũng không thể ngày nào cũng gọi đồ ăn bên ngoài được”. Hạ Minh Hiên hảo tâm nhắc nhở, cũng đem lo lắng của mình ném vào đó.
“Có một câu gọi là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”. Kiều Tử Tích mở ra sách tiếng Anh, cầm bút đánh dấu vào một chỗ, nói. “Một tiếng sau đem bài này học thuộc, tất cả từ đơn đều phải thuộc nằm lòng, dịch ra nữa”.
Hạ Minh Hiên nhìn Kiều Tử Tích đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Tử Tích, cậu đi đâu đó?”
“Ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ về”.
Kiều Tử Tích nói ra ngoài chính là đến bưu điện gần đó giúp Kiều nãi nãi lấy đồ. Là bà con ở nơi xa gửi tới ít đặc sản, nói là năm nay chuẩn bị rất nhiều, nhà nào cũng có phần.
Kiều Tử Tích ôm một cái hộp, ngồi trên xe buýt dựa vào cửa sổ, nhìn hàng cây bên đường vụt qua, trong lòng nghĩ đến người kia rốt cuộc có ngoan ngoãn nghe lời y mà học bài không.
Trước khi lên xe, hốc mắt Diệp Tiểu Dao lại hồng hồng. Kiều Tử Tích muốn ngày mai ra sân bay tiễn cô, Diệp Tiểu Dao nói không cần. “Cha mẹ tôi cứ thích suy nghĩ lung tung, nếu thấy nam sinh đến tiễn tôi lại không biết sẽ nghĩ đi đâu, cho nên cậu đừng tới”.
“Ừ, vậy nói tạm biệt với cậu ở đây vậy”.
Diệp Tiểu Dao khóc nức nở. “Cậu nói đi, tôi nghe”. Mấy ngày nay cô đều là giả vờ vui vẻ, lúc đầu Kiều Tử Tích còn không nhận thấy, nhưng Diệp Tiểu Dao hơi một tí là hốc mắt lại ướt nước, dù giả vờ thế nào cũng sẽ bị nhìn ra.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, hoàng hôn mùa thu làm cho người ta không tự giác mà nghĩ đến cảnh tượng ly biệt.
Dừng một lát, Kiều Tử Tích nói. “Tạm biệt”.
Diệp Tiểu Dao đáp lại một câu. “Tạm biệt”. Sau đó, như nhớ tới cái gì, khoé miệng cô gái hơi có ý cười. “Tử Tích, nếu như là Hạ Minh Hiên xuất ngoại, cậu sẽ thế nào?”
Kiều Tử Tích không nghĩ tới vấn đề này, nhưng là, nếu như Hạ Minh Hiên xuất ngoại thì y sẽ thế nào? “Cũng như vậy, chúc cậu ta ở nước ngoài sống vui vẻ”.
Thời gian ly biệt luôn trôi qua rất nhanh. Xe buýt tới, Diệp Tiểu Dao lên xe, sau một tiếng rồ ga, xe buýt đi xa, lưu lại bóng dáng Kiều Tử Tích mơ hồ dần trong làn khói. Diệp Tiểu Dao ngồi bên cửa sổ rơi lệ, hai hàng nước mắt nóng hổi cứ như vậy mà không tự giác rơi xuống. Kỳ thật, cô vẫn luôn thích Kiều Tử Tích, từ rất lâu trước kia đã thích, nhưng là vì cái gì vẫn không thể thổ lộ?
Có những người đã định trước chỉ là người qua đường, có lẽ, thổ lộ cũng không cứu vãn được gì.
Hạ Minh Hiên nói. “Kỳ thật, nha đầu Diệp Tiểu Dao kia cũng không tồi, chính là miệng độc, tính cách hơi giống nam sinh, có chút mạnh mẽ, những điểm khác thì tốt cả”.
Kiều Tử Tích cười cười. “Cậu xem trọng người ta rồi?”
Hạ Minh Hiên hắc hắc cười. “Đúng vậy, tôi xem trọng cậu ta. Nhưng mà….” Ngẩng đầu nhìn không trung. “Lúc này, cậu ta hẳn là đang ngủ ở nước Mỹ, cho nên, xem trọng cũng vô dụng”.
“Không sao, cậu nếu xem trọng cậu ấy, tôi có số điện thoại đây, huynh đệ với nhau cả, cậu đừng khách khí, cứ lấy mà dùng”. Kiều Tử Tích dừng một chút, nói tiếp. “Còn có, bạn học à, người ta là đi Canada, không phải đi Mỹ”.
Hạ Minh Hiên á khẩu. “Tử Tích, mấy ngày trước cậu còn bảo tôi phải nghiêm túc học hành cơ mà”.
“Hạ đại thiếu gia phong lưu thành thói rồi, nếu không phong lưu chắc chắn là không quen được, tôi nào dám yêu cầu cậu làm gì”. Kiều Tử Tích vân đạm phong khinh nói.
Gió lạnh thổi qua, phất bay mấy sợi tóc rủ trước trán Hạ Minh Hiên. Hạ Minh Hiên tay đút túi quần, nói. “Trước khi lên đại học tôi sẽ không quen bạn gái”.
Xem thường cười một cái, Kiều Tử Tích nhìn mặt trời đang lặn dần về phía tây. “Tôi thấy mặt trời là đang mọc từ phía tây đi”.
“Tôi nói thật đó”.
“Cậu nói thật hay không chẳng liên quan gì đến tôi”. Kiều Tử Tích vừa đi vừa nói.
“Tôi….” Hạ Minh Hiên á khẩu, đi nhanh vài bước, gần đến cổng trường, hắn túm lại tay người bên cạnh. “Tử Tích, về sau tôi lại chở cậu, tiết kiệm tiền xe buýt”.
Không đợi Kiều Tử Tích trả lời, Hạ Minh Hiên đã chạy về bãi đỗ xe bên trái, còn quay đầu lại nói. “Cậu ở đây chờ tôi, tôi đi lấy xe đạp!”
Kiều Tử Tích đứng tại chỗ, ánh trời chiều đem bóng dáng y kéo dài, thân ảnh đơn bạc dưới ánh nắng còn sót lại hiện ra vài phần gầy yếu.
Trên người người nọ luôn có một mùi hương nhàn nhạt, không phải mùi nước hoa, mà là hương thơm bột giặt quần áo. Kiều Tử Tích ngồi sau lưng hắn, rất dễ để có thể ngửi thấy.
Người phía trước đạp xe rất chậm, vừa đạp vừa lải nhải. “Mẹ nó chứ, tiếng Anh lão sư đúng là không muốn cho người ta đường sống. Gì mà lại bắt tôi phải đạt tám mươi điểm, thiếu bao nhiêu thì phải chép bấy nhiêu lần từ đơn, từ đơn có mấy ngàn chữ a. Coi tôi là con nít sao, lớn bằng này rồi còn phạt như vậy”.
Hôm nay tiếng Anh lão sư gọi mười người có điểm thấp nhất lên, giao cho mỗi người một điểm số cố định, nói là lần thi thử tuần sau phải đạt được, nếu không được, còn kém mục tiêu bao nhiêu thì phải chép lại từ đơn bấy nhiêu lần.
Kiều Tử Tích nói. “Không muốn chép thì học thuộc từ đi”.
“Tôi thuộc không nổi, xem xong là quên. Dù sao thì cái thứ tiếng Anh kia nhận ra tôi, nhưng tôi cự tuyệt nhận ra nó. Cho nên, cái hình phạt chính là nhằm vào tôi”.
Kiều Tử Tích hỏi. “Lần trước thi được bao nhiêu câu?”
“Bốn mươi”.
“145 câu cậu làm được bốn mươi, cậu không thèm đọc đề mà làm luôn đúng không?”
“Hắc hắc, cậu nói đúng rồi, còn thừa tận hai mươi phút”.
“Vậy cậu cứ chờ mà chép đi”. Kiều Tử Tích hận rèn sắt không thành thép nói.
Một đường về nói rất nhiều chuyện, lúc đến lối rẽ về nhà Kiều Tử Tích, Hạ Minh Hiên còn nói thêm. “Tử Tích, ngày mai tôi đến nhà cậu học tiếng Anh, bảo bà nội làm nhiều cơm chút”.
Ngã tư đường, người ngồi trên xe đạp cười đến sáng lạn.
Hạ Minh Hiên là người nói được làm được. Ngày hôm sau, Kiều Tử Tích bất quá chỉ ra ngoài mua một ít dầu ăn muối ăn dấm chua, lúc trở về đã thấy Hạ Minh Hiên đang ở phòng bếp bận rộn. Tiếng nước chảy rào rào, Hạ Minh Hiên đang rửa rau.
Diệp Tiểu Dao nói phi thường đúng, da mặt Hạ Minh Hiên so với trâu còn dày hơn, không mời mà đến lại còn không chút khách khí!
Kiều nãi nãi nói, Minh Hiên đứa nhỏ này khó có khi đến một lần, còn mang theo quà, mới nãy còn tranh rửa rau….
Kiều Tử Tích liếc mắt nhìn mấy hộp thuốc trên bàn trà. Vào phòng bếp, xách theo túi đồ vừa mua về, người nào đó đang đeo tạp dề thập phần ‘hiền lành’ tủm tỉm cười. “Cậu về rồi”.
Bỗng dưng có một loại ảo giác, lời vừa rồi giống như vợ hiền nói với người chồng mới trở về. Kiều Tử Tích không đáp lại, mở tủ cất đồ vào.
“Tử Tích, lấy hộ tôi cái rổ ra đây”.
Từ phía sau chuyển đến một cái rổ đựng rau, Hạ Minh Hiên nhận lấy, đem hết rau trong chậu vớt lên, bỏ vào trong rổ.
Kiều Tử Tích nhíu mày hỏi. “Đây là lần thứ mấy cậu rửa rau?”
“Lần đầu tiên”.
Kiều Tử Tích giật lấy rổ rau trong tay hắn qua, lật lật nhìn, lá vàng vẫn còn chưa được nhặt ra. “Cậu định để chúng ta ăn rau cậu rửa như này?”
Hạ Minh Hiên cũng nghển cổ nhìn rổ rau. “Rửa ba lần rồi vẫn không sạch sao”.
Kiều Tử Tích nhìn tay áo đã ướt của hắn, lớn như vậy rồi rửa có chút rau cũng làm ướt hết được. Kiều Tử Tích hết cách, đành phải thả rau vào chậu, mở nước, xắn tay áo nói. “Rửa rau không phải chỉ cần rửa là xong, còn phải nhặt hết mấy cái lá vàng héo đi nữa”.
Hạ Minh Hiên bừng tỉnh đại ngộ. “Nga, thảo nào lúc ăn không thấy cái lá vàng nào cả”.
Sau đó, học theo bộ dáng Kiều Tử Tích, chăm chăm chú chú nhặt lá vàng ra, cánh tay cọ cọ Kiều Tử Tích. “Tử Tích, tôi còn chưa được ăn đồ cậu làm, hay là hôm nay cậu cho tôi hưởng lộc ăn đi?”
“Cậu nếu có thể nuốt trôi thì cứ việc thử”.
Hạ Minh Hiên thề thốt. “Tuyệt đối nuốt trôi! Cậu nấu cái gì tôi nuốt cái đấy!”
Kiều Tử Tích thật sự xuống bếp. Bình thường đều là Kiều nãi nãi làm cơm, Kiều Tử Tích chưa bao giờ phải lo lắng đến vấn đề ăn uống, cho nên, đây cũng là lần đầu tiên.
Kiều Tử Tích chỉ làm một đĩa rau xanh, Hạ Minh Hiên nói ăn rất ngon, so với đầu bếp của khách sạn năm sao còn làm ngon hơn. Kiều nãi nãi đau lòng, bảo hắn không cần ăn đĩa rau kia, Hạ Minh Hiên nói thích ăn, vậy nên cứ ăn tiếp. Kiều Tử Tích ngồi một bên yên lặng ăn cơm, chiếc đũa chưa từng chạm qua đĩa rau mà y tự làm.
Nấu thành như vậy, đúng là không phải cho người ăn.
Sau khi ăn xong, Hạ Minh Hiên vào phòng Kiều Tử Tích học tiếng Anh, đột nhiên nói. “Tử Tích, trù nghệ vẫn là phải luyện nhiều mới tốt. Ăn xong đĩa rau của cậu, tôi nghĩ tối nay tôi vẫn chưa ăn được gì”.
Kiều Tử Tích đấm ngực hắn. “Không phải vừa mới nói ăn ngon lắm sao?!”
Hạ Minh Hiên ăn đau, vuốt ngực. “Tôi chưa nói là không thể ăn, chính là phải luyện nhiều thêm một chút”.
“Luyện làm gì, cũng không dùng tới”. Một đại nam nhân đâu cần nấu cơm, bình thường trong nhà đã có Kiều nãi nãi, cho dù sau này không ở nhà thì vẫn còn có vợ, làm gì đến lượt Kiều Tử Tích. Trừ phi, trừ phi….
“Vậy…. Nếu về sau người sống cùng cậu cũng không biết nấu cơm thì làm sao bây giờ? Cũng không thể ngày nào cũng gọi đồ ăn bên ngoài được”. Hạ Minh Hiên hảo tâm nhắc nhở, cũng đem lo lắng của mình ném vào đó.
“Có một câu gọi là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”. Kiều Tử Tích mở ra sách tiếng Anh, cầm bút đánh dấu vào một chỗ, nói. “Một tiếng sau đem bài này học thuộc, tất cả từ đơn đều phải thuộc nằm lòng, dịch ra nữa”.
Hạ Minh Hiên nhìn Kiều Tử Tích đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Tử Tích, cậu đi đâu đó?”
“Ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ về”.
Kiều Tử Tích nói ra ngoài chính là đến bưu điện gần đó giúp Kiều nãi nãi lấy đồ. Là bà con ở nơi xa gửi tới ít đặc sản, nói là năm nay chuẩn bị rất nhiều, nhà nào cũng có phần.
Kiều Tử Tích ôm một cái hộp, ngồi trên xe buýt dựa vào cửa sổ, nhìn hàng cây bên đường vụt qua, trong lòng nghĩ đến người kia rốt cuộc có ngoan ngoãn nghe lời y mà học bài không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.