Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích
Chương 28: Chương 28
Hi Nguyệt Công Tử
06/10/2016
Kiều nãi nãi nói, dù sao Hạ Minh Hiên về nhà cũng chỉ có một mình, không bằng tối nay liền ở lại, ngủ cùng phòng với Kiều Tử Tích.
Hạ Minh Hiên nhìn thoáng qua Kiều Tử Tích không tỏ vẻ gì, nói. “Bỏ đi ạ, con không mang quần áo tắm rửa, ngày mai còn phải đi học, cũng không thể không thay quần áo được”.
Kiều nãi nãi nói. “Không sao không sao, trước con cứ mặc tạm đồ của Tử Tích, quần áo thì bỏ vào máy giặt, giặt một lát rồi phơi lên sáng mai là khô luôn. Mai con vẫn mặc bộ này đi học được”.
Hạ Minh Hiên cười cười, chờ Kiều Tử Tích mở miệng. Kiều Tử Tích nói. “Tuỳ cậu”.
Vì thế, Hạ Minh Hiên liền ở lại.
Kiều nãi nãi tìm ra một bộ quần áo, là lúc trước Kiều mụ mụ ra nước ngoài mua về cho y, nhưng lại bị rộng một chút, Kiều Tử Tích không mặc được, vừa hay lúc này cho Hạ Minh Hiên mặc.
Hạ Minh Hiên từ phòng tắm đi ra, nói quần hơi rộng, cứ bị tụt xuống. Tuy rằng Hạ Minh Hiên cao hơn Kiều Tử Tích, nhưng phần eo thì hai người tương đương nhau. Kiều Tử Tích mặc quần bị rộng, Hạ Minh Hiên đương nhiên cũng sẽ bị lỏng.
“Tử Tích, có thắt lưng không?”
Kiều Tử Tích hơi sửng sốt, ánh mắt dừng tại ngăn kéo bàn. Hạ Minh Hiên còn đang mải kéo quần, Kiều Tử Tích hơi do dự, cuối cùng vẫn đi qua mở ngăn kéo, đem thắt lưng trong đó ném cho hắn. “Dùng cái này”. Sau đó, không dám nhìn hắn.
Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích, đồ mới, vẫn còn chưa bóc mác này”. Sau đó còn nói. “Tử Tích, cậu thế mà lại dùng đồ Play Boy, thật nhìn không ra nha”.
Được lợi còn ra vẻ, Kiều Tử Tích liếc hắn một cái. “Không thích thì đừng dùng”.
“Chưa nói là không thích mà”. Hạ Minh Hiên đeo thắt lưng vào, sau đó đi đến trước mặt Kiều Tử Tích. “Cậu xem, thật là vừa với tôi, cứ như đo từ người mà ra vậy”.
Vốn chính là mua cho hắn.
Hạ Minh Hiên lại nói. “Tử Tích, cái này tôi dùng rồi. Không bằng như vậy, sau này tôi mua cái khác trả cho cậu, cái này cho tôi dùng luôn đi”.
Kiều Tử Tích mặt đỏ lên, tim đập như trống dồn, trở về bàn học tiếp tục đọc sách. “Tuỳ cậu”.
Hôm nay là sinh nhật Hạ Minh Hiên…. Kiều Tử Tích vẫn nhớ rõ nhưng không nói ra. Thẳng đến hơn mười một giờ, chuẩn bị đi ngủ rồi Kiều Tử Tích vẫn không nói, Hạ Minh Hiên thì một chữ cũng không đề cập đến.
Kiều Tử Tích lấy khuỷu tay huých người bên cạnh. “Xê ra một chút, nóng”.
“Không phải mở điều hoà rồi sao, sao còn nóng được?” Cả người Hạ Minh Hiên dán lại gần Kiều Tử Tích, loại thời tiết này, không nóng mới là lạ.
Hạ Minh Hiên cầm điện thoại ở tủ đầu giường lên xem. “Tử Tích, sắp mười hai giờ rồi, còn mười phút nữa”.
Kiều Tử Tích lên tiếng. “Ừ”.
“Hôm nay là sinh nhật tôi”. Hạ Minh Hiên nói.
“Vậy sao?” Giả vờ giỏi lắm.
Hạ Minh Hiên đổi thành giọng điệu tiểu hài tử. “Tôi cứ tưởng cậu sẽ nhớ”.
Kiều Tử Tích đưa lưng về phía hắn, không nói lời nào.
“Cái thắt lưng kia là tôi muốn cậu phải cho tôi, coi như là quà sinh nhật của tôi. Còn có mấy phút nữa, cậu chúc mừng sinh nhật tôi đi”.
Kiều Tử Tích xoay người một cái, quanh quẩn bên chóp mũi là hơi thở của Hạ Minh Hiên, có thể nghe được rõ ràng. Không gian tối đen, không nhìn được gương mặt ửng đỏ của Kiều Tử Tích, cũng nhìn không rõ Hạ Minh Hiên có đỏ mặt hay không.
“Sinh nhật vui vẻ”. Kiều Tử Tích nhỏ giọng nói.
Qua thật lâu, Hạ Minh Hiên mới nói. “Còn hai phút, hay là cậu hát bài Chúc mừng sinh nhật cho tôi đi”.
Được voi đòi tiên! Kiều Tử Tích xoay người sang hướng khác, đưa lưng về phía Hạ Minh Hiên. “Mai còn đi học, ngủ đi”.
Con số trên bảng điện tử đã biến thành 30, mấy ngày nay hiệu trưởng cứ lo lo lắng lắng, sáng nào cũng đến tầng học khối 12 tuần tra, nếu bắt được ai đến muộn, chém.
K thị có hai trường trung học trọng điểm, năm trước thi đại học trung học Hoa Kiều bỏ xa trung học Nhất Trung để vươn lên đứng đầu, sở giáo dục đã mãnh liệt yêu cầu cấp lãnh đạo của Nhất Trung phải tự kiểm điểm lại. Hiệu trưởng của trung học Hoa Kiều thì vẻ mặt xuân phong đắc ý, còn hiệu trưởng của Nhất Trung thì không còn mặt mũi đâu mà nhìn người ta, thề rằng tháng sáu năm nay phải đem ngôi vương cướp trở về.
Hiệu trưởng bỏ ra một số tiền lớn, mời một vị giáo sư đại học nào đó về dự toạ đàm, cũng là để ủng hộ ý chí chiến đấu cho học sinh. Vị giáo sư rất lợi hại trong truyền thuyết kia tiếng phổ thông không tốt lắm, nói mười câu đã có tám câu khiến cho người nghe chẳng hiểu gì.
Cái gọi là giáo sư đại học bất quá cũng chỉ thế mà thôi, đứng lên diễn thuyết, nói đến nói đi, cuối cùng lại đem đại học (dàxué) biến thành đại hài (dàxié), xã đoàn (shètuán) biến thành cua đoàn (xiètuán), khoa chính quy (běnkē) nói thành bản khấu (běnkòu), khiến cho phía dưới cười văng một mảnh.
Sau hai giờ toạ đàm, học sinh bên dưới đều tỏ vẻ, vị giáo sư này không phải đến để ủng hộ ý chí chiến đấu mà là để gây cười, cười đến méo cả mặt.
Hạ Minh Hiên thỉnh thoảng vẫn ngủ gật trên lớp, Kiều Tử Tích âm thầm nhéo đùi hắn một cái. Người nào đó lập tức bật dậy, một bên xoa đùi một bên nhìn bảng mà không dám hé miệng kêu đau.
Toán học lão sư đúng là người tốt, tất cả mọi người đều nói vậy. Bởi vì một ngày nọ, toán học lão sư mang theo hai túi bánh quy lớn đến, nói là vì mình sắp kết hôn, cho nên mang cho học sinh ít kẹo mừng.
Trường học có văn bản quy định rõ ràng, giáo viên không được kết hôn khi đang trong thời kỳ giảng dạy. Vì thế, hôn lễ của toán học lão sư được tổ chức vào dịp hè, sau khi kỳ thi đại học kết thúc.
Toán học lão sư mới đầu hai đít chơi vơi nhưng nhìn qua lại có phần già dặn. Bởi vì ba năm liên tiếp chủ nhiệm lớp 12, thành tích lớp nào cũng tốt, cho nên hiệu trưởng lại cực lực hy vọng lão sư có thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí này. Chuyện kết hôn trọng đại cũng vì thế mà bị đẩy lùi đến tận bây giờ.
Con số trên bảng điện tử vẫn mỗi ngày mỗi ngày giảm bớt, từ ba mươi nay đã trở thành hai mươi.
Gần đây, chuyện được thảo luận nhiều nhất là về một học sinh vì áp lực thi cử mà phải nhảy lầu tự tử. Mà chuyện này vừa lúc lại xảy ra ở trường trung học trọng điểm khác, trung học Hoa Kiều.
Sau mới biết được, học sinh nhảy lầu kia là vì bị cha mẹ tạo áp lực quá lớn, cảm thấy lần này thi không thể đạt được kết quả như ba mẹ mong muốn nên không còn mặt mũi sống trên đời. Cha mẹ nghĩ rằng chỉ cần gây áp lực thì con mình nhất định sẽ thành công, kết quả thì chỉ còn nhìn thấy thi thể lạnh ngắt của con mình trong bệnh viện. Cuối cùng vẫn là mất nhiều hơn được, hối hận cũng không kịp, cái gì đã mất đi rồi sẽ chẳng thể tìm về được.
Chuyện này khiến cho đông đảo lão sư cùng các bậc phụ huynh kinh hoảng. Trên lớp, các lão sư vẫn luôn nhấn mạnh phải giảm bớt áp lực, phải biết điều chỉnh tâm tình, không cần suy nghĩ cực đoan, không được làm cho chính mình quá mệt mỏi. Học sinh về đến nhà, cha mẹ đều thở dài nhẹ nhõm, may mắn, may mà không nghĩ quẩn đi nhảy lầu tự tử. Sau đó thì hầm canh gà bổ dưỡng cho con ăn, lúc ăn còn căn dặn không được ngốc nghếch mà đi nhảy lầu, nhất định phải biết quý trọng sinh mệnh.
Có người nói, cái chết của học sinh kia đúng là có ý nghĩa, một mình cái chết của cậu ta đã đổi lấy sự giải thoát cho trăm ngàn học sinh khác. Kỳ thật, nói giải thoát chỉ là đã không còn sự thúc giục bức bách từ nhà trường và cha mẹ thôi. Chính mình đã quen với áp lực, lập tức thay đổi cũng thấy là lạ, hơn nữa kỳ thi đại học sắp tới, sao có thể thả lỏng được. Cho nên, vị bạn học kia nhảy hơi muộn, nếu nhảy sớm hai năm thì tốt rồi.
Hạ Minh Hiên mua một quyển thông tin tuyển sinh của các trường đại học cao đẳng trong cả nước, chỉ vào khu vực G thị, hỏi Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu thấy ở đây trường nào tốt?”
Kiều Tử Tích nói. “Kim đại đi, nghe nói cũng không tồi”.
Hạ Minh Hiên ngẩn người. “Kim đại là đại học hạng hai”.
Kiều Tử Tích một bên lật sách một bên nói. “Hạ Minh Hiên, trèo cao ngã đau, đạo lý này cậu hẳn là rõ hơn tôi”.
Thành tích hiện tại của Hạ Minh Hiên so với đại học trọng điểm thì vẫn còn một khoảng cách, nếu thi vào đại học hạng hai thì còn đỗ được, trọng điểm thì hơi khó.
Hạ Minh Hiên chỉ vào mấy trường đại học trọng điểm, hỏi. “Tử Tích, cậu định thi trường nào?”
Kiều Tử Tích nhìn thoáng qua tên của một loạt trường đại học, buông sách, nói. “Chờ có kết quả thi rồi nói, giờ nói cũng vô dụng”.
“Đừng nghĩ đến thành tích, cứ nói xem cậu muốn vào trường nào?” Hạ Minh Hiên tiếp tục quấn quýt lấy y.
“Chẳng cái nào”. Kiều Tử Tích thuận miệng đáp.
Chớp mắt một cái đã đến cuối tháng năm. Bảng đèn điện tử giờ chỉ còn một con số, trường học tổ chức lần thi thử cuối cùng cho học sinh. Chủ nhiệm nói, thành tích của lần thi này sẽ sát nhất với kỳ thi sắp tới, bình thường thi thử thế nào, thành tích thi thật cũng sẽ không thay đổi quá lớn.
Thành tích của Hạ Minh Hiên vẫn dừng lại ở hạng hai, so với trường hạng hai thì dư ra được ba mươi điểm, so với trường trọng điểm thì vẫn còn thiếu hai mươi điểm. Có những thành tích muốn tiến bộ thì chỉ cần một thời gian ngắn là làm được, nhưng có thành tích thì phải bắt đầu tích luỹ từ lớp 10 hoặc cấp 2. Ví dụ như tiếng anh, tiếng anh của Hạ Minh Hiên có tiến bộ, nhưng một trăm năm mươi điểm thì hắn vẫn không thể lên nổi một trăm điểm. Hoặc tổng điểm môn ngữ văn là 100, hắn vẫn chỉ đạt được ở khoảng 90.
Thành tích như thế, cũng chỉ có thể quanh quẩn ở trường hạng hai.
Hạ Minh Hiên nhìn thoáng qua Kiều Tử Tích không tỏ vẻ gì, nói. “Bỏ đi ạ, con không mang quần áo tắm rửa, ngày mai còn phải đi học, cũng không thể không thay quần áo được”.
Kiều nãi nãi nói. “Không sao không sao, trước con cứ mặc tạm đồ của Tử Tích, quần áo thì bỏ vào máy giặt, giặt một lát rồi phơi lên sáng mai là khô luôn. Mai con vẫn mặc bộ này đi học được”.
Hạ Minh Hiên cười cười, chờ Kiều Tử Tích mở miệng. Kiều Tử Tích nói. “Tuỳ cậu”.
Vì thế, Hạ Minh Hiên liền ở lại.
Kiều nãi nãi tìm ra một bộ quần áo, là lúc trước Kiều mụ mụ ra nước ngoài mua về cho y, nhưng lại bị rộng một chút, Kiều Tử Tích không mặc được, vừa hay lúc này cho Hạ Minh Hiên mặc.
Hạ Minh Hiên từ phòng tắm đi ra, nói quần hơi rộng, cứ bị tụt xuống. Tuy rằng Hạ Minh Hiên cao hơn Kiều Tử Tích, nhưng phần eo thì hai người tương đương nhau. Kiều Tử Tích mặc quần bị rộng, Hạ Minh Hiên đương nhiên cũng sẽ bị lỏng.
“Tử Tích, có thắt lưng không?”
Kiều Tử Tích hơi sửng sốt, ánh mắt dừng tại ngăn kéo bàn. Hạ Minh Hiên còn đang mải kéo quần, Kiều Tử Tích hơi do dự, cuối cùng vẫn đi qua mở ngăn kéo, đem thắt lưng trong đó ném cho hắn. “Dùng cái này”. Sau đó, không dám nhìn hắn.
Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích, đồ mới, vẫn còn chưa bóc mác này”. Sau đó còn nói. “Tử Tích, cậu thế mà lại dùng đồ Play Boy, thật nhìn không ra nha”.
Được lợi còn ra vẻ, Kiều Tử Tích liếc hắn một cái. “Không thích thì đừng dùng”.
“Chưa nói là không thích mà”. Hạ Minh Hiên đeo thắt lưng vào, sau đó đi đến trước mặt Kiều Tử Tích. “Cậu xem, thật là vừa với tôi, cứ như đo từ người mà ra vậy”.
Vốn chính là mua cho hắn.
Hạ Minh Hiên lại nói. “Tử Tích, cái này tôi dùng rồi. Không bằng như vậy, sau này tôi mua cái khác trả cho cậu, cái này cho tôi dùng luôn đi”.
Kiều Tử Tích mặt đỏ lên, tim đập như trống dồn, trở về bàn học tiếp tục đọc sách. “Tuỳ cậu”.
Hôm nay là sinh nhật Hạ Minh Hiên…. Kiều Tử Tích vẫn nhớ rõ nhưng không nói ra. Thẳng đến hơn mười một giờ, chuẩn bị đi ngủ rồi Kiều Tử Tích vẫn không nói, Hạ Minh Hiên thì một chữ cũng không đề cập đến.
Kiều Tử Tích lấy khuỷu tay huých người bên cạnh. “Xê ra một chút, nóng”.
“Không phải mở điều hoà rồi sao, sao còn nóng được?” Cả người Hạ Minh Hiên dán lại gần Kiều Tử Tích, loại thời tiết này, không nóng mới là lạ.
Hạ Minh Hiên cầm điện thoại ở tủ đầu giường lên xem. “Tử Tích, sắp mười hai giờ rồi, còn mười phút nữa”.
Kiều Tử Tích lên tiếng. “Ừ”.
“Hôm nay là sinh nhật tôi”. Hạ Minh Hiên nói.
“Vậy sao?” Giả vờ giỏi lắm.
Hạ Minh Hiên đổi thành giọng điệu tiểu hài tử. “Tôi cứ tưởng cậu sẽ nhớ”.
Kiều Tử Tích đưa lưng về phía hắn, không nói lời nào.
“Cái thắt lưng kia là tôi muốn cậu phải cho tôi, coi như là quà sinh nhật của tôi. Còn có mấy phút nữa, cậu chúc mừng sinh nhật tôi đi”.
Kiều Tử Tích xoay người một cái, quanh quẩn bên chóp mũi là hơi thở của Hạ Minh Hiên, có thể nghe được rõ ràng. Không gian tối đen, không nhìn được gương mặt ửng đỏ của Kiều Tử Tích, cũng nhìn không rõ Hạ Minh Hiên có đỏ mặt hay không.
“Sinh nhật vui vẻ”. Kiều Tử Tích nhỏ giọng nói.
Qua thật lâu, Hạ Minh Hiên mới nói. “Còn hai phút, hay là cậu hát bài Chúc mừng sinh nhật cho tôi đi”.
Được voi đòi tiên! Kiều Tử Tích xoay người sang hướng khác, đưa lưng về phía Hạ Minh Hiên. “Mai còn đi học, ngủ đi”.
Con số trên bảng điện tử đã biến thành 30, mấy ngày nay hiệu trưởng cứ lo lo lắng lắng, sáng nào cũng đến tầng học khối 12 tuần tra, nếu bắt được ai đến muộn, chém.
K thị có hai trường trung học trọng điểm, năm trước thi đại học trung học Hoa Kiều bỏ xa trung học Nhất Trung để vươn lên đứng đầu, sở giáo dục đã mãnh liệt yêu cầu cấp lãnh đạo của Nhất Trung phải tự kiểm điểm lại. Hiệu trưởng của trung học Hoa Kiều thì vẻ mặt xuân phong đắc ý, còn hiệu trưởng của Nhất Trung thì không còn mặt mũi đâu mà nhìn người ta, thề rằng tháng sáu năm nay phải đem ngôi vương cướp trở về.
Hiệu trưởng bỏ ra một số tiền lớn, mời một vị giáo sư đại học nào đó về dự toạ đàm, cũng là để ủng hộ ý chí chiến đấu cho học sinh. Vị giáo sư rất lợi hại trong truyền thuyết kia tiếng phổ thông không tốt lắm, nói mười câu đã có tám câu khiến cho người nghe chẳng hiểu gì.
Cái gọi là giáo sư đại học bất quá cũng chỉ thế mà thôi, đứng lên diễn thuyết, nói đến nói đi, cuối cùng lại đem đại học (dàxué) biến thành đại hài (dàxié), xã đoàn (shètuán) biến thành cua đoàn (xiètuán), khoa chính quy (běnkē) nói thành bản khấu (běnkòu), khiến cho phía dưới cười văng một mảnh.
Sau hai giờ toạ đàm, học sinh bên dưới đều tỏ vẻ, vị giáo sư này không phải đến để ủng hộ ý chí chiến đấu mà là để gây cười, cười đến méo cả mặt.
Hạ Minh Hiên thỉnh thoảng vẫn ngủ gật trên lớp, Kiều Tử Tích âm thầm nhéo đùi hắn một cái. Người nào đó lập tức bật dậy, một bên xoa đùi một bên nhìn bảng mà không dám hé miệng kêu đau.
Toán học lão sư đúng là người tốt, tất cả mọi người đều nói vậy. Bởi vì một ngày nọ, toán học lão sư mang theo hai túi bánh quy lớn đến, nói là vì mình sắp kết hôn, cho nên mang cho học sinh ít kẹo mừng.
Trường học có văn bản quy định rõ ràng, giáo viên không được kết hôn khi đang trong thời kỳ giảng dạy. Vì thế, hôn lễ của toán học lão sư được tổ chức vào dịp hè, sau khi kỳ thi đại học kết thúc.
Toán học lão sư mới đầu hai đít chơi vơi nhưng nhìn qua lại có phần già dặn. Bởi vì ba năm liên tiếp chủ nhiệm lớp 12, thành tích lớp nào cũng tốt, cho nên hiệu trưởng lại cực lực hy vọng lão sư có thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí này. Chuyện kết hôn trọng đại cũng vì thế mà bị đẩy lùi đến tận bây giờ.
Con số trên bảng điện tử vẫn mỗi ngày mỗi ngày giảm bớt, từ ba mươi nay đã trở thành hai mươi.
Gần đây, chuyện được thảo luận nhiều nhất là về một học sinh vì áp lực thi cử mà phải nhảy lầu tự tử. Mà chuyện này vừa lúc lại xảy ra ở trường trung học trọng điểm khác, trung học Hoa Kiều.
Sau mới biết được, học sinh nhảy lầu kia là vì bị cha mẹ tạo áp lực quá lớn, cảm thấy lần này thi không thể đạt được kết quả như ba mẹ mong muốn nên không còn mặt mũi sống trên đời. Cha mẹ nghĩ rằng chỉ cần gây áp lực thì con mình nhất định sẽ thành công, kết quả thì chỉ còn nhìn thấy thi thể lạnh ngắt của con mình trong bệnh viện. Cuối cùng vẫn là mất nhiều hơn được, hối hận cũng không kịp, cái gì đã mất đi rồi sẽ chẳng thể tìm về được.
Chuyện này khiến cho đông đảo lão sư cùng các bậc phụ huynh kinh hoảng. Trên lớp, các lão sư vẫn luôn nhấn mạnh phải giảm bớt áp lực, phải biết điều chỉnh tâm tình, không cần suy nghĩ cực đoan, không được làm cho chính mình quá mệt mỏi. Học sinh về đến nhà, cha mẹ đều thở dài nhẹ nhõm, may mắn, may mà không nghĩ quẩn đi nhảy lầu tự tử. Sau đó thì hầm canh gà bổ dưỡng cho con ăn, lúc ăn còn căn dặn không được ngốc nghếch mà đi nhảy lầu, nhất định phải biết quý trọng sinh mệnh.
Có người nói, cái chết của học sinh kia đúng là có ý nghĩa, một mình cái chết của cậu ta đã đổi lấy sự giải thoát cho trăm ngàn học sinh khác. Kỳ thật, nói giải thoát chỉ là đã không còn sự thúc giục bức bách từ nhà trường và cha mẹ thôi. Chính mình đã quen với áp lực, lập tức thay đổi cũng thấy là lạ, hơn nữa kỳ thi đại học sắp tới, sao có thể thả lỏng được. Cho nên, vị bạn học kia nhảy hơi muộn, nếu nhảy sớm hai năm thì tốt rồi.
Hạ Minh Hiên mua một quyển thông tin tuyển sinh của các trường đại học cao đẳng trong cả nước, chỉ vào khu vực G thị, hỏi Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu thấy ở đây trường nào tốt?”
Kiều Tử Tích nói. “Kim đại đi, nghe nói cũng không tồi”.
Hạ Minh Hiên ngẩn người. “Kim đại là đại học hạng hai”.
Kiều Tử Tích một bên lật sách một bên nói. “Hạ Minh Hiên, trèo cao ngã đau, đạo lý này cậu hẳn là rõ hơn tôi”.
Thành tích hiện tại của Hạ Minh Hiên so với đại học trọng điểm thì vẫn còn một khoảng cách, nếu thi vào đại học hạng hai thì còn đỗ được, trọng điểm thì hơi khó.
Hạ Minh Hiên chỉ vào mấy trường đại học trọng điểm, hỏi. “Tử Tích, cậu định thi trường nào?”
Kiều Tử Tích nhìn thoáng qua tên của một loạt trường đại học, buông sách, nói. “Chờ có kết quả thi rồi nói, giờ nói cũng vô dụng”.
“Đừng nghĩ đến thành tích, cứ nói xem cậu muốn vào trường nào?” Hạ Minh Hiên tiếp tục quấn quýt lấy y.
“Chẳng cái nào”. Kiều Tử Tích thuận miệng đáp.
Chớp mắt một cái đã đến cuối tháng năm. Bảng đèn điện tử giờ chỉ còn một con số, trường học tổ chức lần thi thử cuối cùng cho học sinh. Chủ nhiệm nói, thành tích của lần thi này sẽ sát nhất với kỳ thi sắp tới, bình thường thi thử thế nào, thành tích thi thật cũng sẽ không thay đổi quá lớn.
Thành tích của Hạ Minh Hiên vẫn dừng lại ở hạng hai, so với trường hạng hai thì dư ra được ba mươi điểm, so với trường trọng điểm thì vẫn còn thiếu hai mươi điểm. Có những thành tích muốn tiến bộ thì chỉ cần một thời gian ngắn là làm được, nhưng có thành tích thì phải bắt đầu tích luỹ từ lớp 10 hoặc cấp 2. Ví dụ như tiếng anh, tiếng anh của Hạ Minh Hiên có tiến bộ, nhưng một trăm năm mươi điểm thì hắn vẫn không thể lên nổi một trăm điểm. Hoặc tổng điểm môn ngữ văn là 100, hắn vẫn chỉ đạt được ở khoảng 90.
Thành tích như thế, cũng chỉ có thể quanh quẩn ở trường hạng hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.