Chương 231: Anh Cương
Khuyết Danh
18/02/2024
Sắc mặt của Lương Yên càng thêm trắng bệch.
Cô ta cũng không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy, vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp xong mọi thứ sẽ thuận lợi, sự nghiệp thành công, nhưng không ngờ bản thân lại chìm vào vũng bùn không thoát ra được.
“Anh Cương, tôi đã có bạn trai...”
Lương Yên nói.
Nghe vậy đối phương càng thêm tức giận: “ÐĐM, còn ra vẻ với tao, có tin hôm nay tao đến hiếp mày hay không.”
Anh Cương hùng hổ nói/ “Tôi có bạn trai, thực sự có bạn trai.” Lương Yên gấp gáp nói.
“CMN lừa ai hả? Lương Yên, tao biết mày đang ở đâu, chờ đó, tao lập tức đến tìm mày.”
Anh Cương gầm lên, nói xong cúp máy. Lương Yên cầm điện thoại, tim đập nhanh, hoảng loạn, trong đầu rất hỗn loạn. Cô ra có chút sợ hãi, cũng không biết những lời anh Cương nói là thật hay giả.
Cộng thêm sự ảnh hưởng của cồn, thân thể của Lương Yên vô cùng khó chịu, ghé vào bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong, ngẩng đầu lên, cô chỉ cảm thấy rất khó thở, hai mắt biến thành màu đen, đứng cũng không vững.
Cũng may lúc này có một đôi tay đỡ lấy cô, sau đó một âm thanh trầm thấp vang lên: “Cô không sao chứ?”
Người đến là Diệp Phong.
Lương Yên lắc đầu, hơi hoảng hốt.
Diệp Phong cầm lấy tay Lương Yên, bắt mạch, nhíu mày lại.
Mạch đập của Lương Yên rất hỗn loạn, có thể lên cơn sốc bất cứ lúc nào, Diệp Phong vội vàng đỡ cô ta ngồi xuống một căn phòng trống, sau đó lấy ngân châm
đâm vào huyệt vị của Lương Yên.
Một lúc sau, Lương Yên tỉnh táo lại, cô ta nhìn khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của Diệp Phong, trái tim đập loạn xạ.
“Là anh đã cứu tôi?” Lương Yên run rẩy nói.
“Ừ” Diệp Phong gật đầu, hỏi: “Rõ ràng cô bị dị ứng cồn, tại sao còn uống rượu?”
Lương Yên ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết tôi dị ứng cồn?”
Diệp Phong nói: “Tôi học y thuật, cô không thể uống rượu còn uống nhiều như vậy, không sợ vứt mạng hả.”
“Cảm ơn anh.”
Lương Yên cười nói, cô ta biết rõ tình huống của bản thân, uống rượu cũng do bị ép không còn cách nào khác, cô ta muốn làm tốt quan hệ với Chu Vũ, mượn chút tiền trong tay Chu Vũ để trả nợ.
“Không cần khách khó.”
Diệp Phong lắc đầu, nói tiếp: “Cô gặp phải chuyện gì hả?”
Lương Yên hơi ngạc nhiên, nói: “Không, không có...”
Nghe Lương Yên nói vậy, Diệp Phong cũng không hỏi thêm, dù sao chính mình và cô ta không thân.
Cô ta cũng không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy, vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp xong mọi thứ sẽ thuận lợi, sự nghiệp thành công, nhưng không ngờ bản thân lại chìm vào vũng bùn không thoát ra được.
“Anh Cương, tôi đã có bạn trai...”
Lương Yên nói.
Nghe vậy đối phương càng thêm tức giận: “ÐĐM, còn ra vẻ với tao, có tin hôm nay tao đến hiếp mày hay không.”
Anh Cương hùng hổ nói/ “Tôi có bạn trai, thực sự có bạn trai.” Lương Yên gấp gáp nói.
“CMN lừa ai hả? Lương Yên, tao biết mày đang ở đâu, chờ đó, tao lập tức đến tìm mày.”
Anh Cương gầm lên, nói xong cúp máy. Lương Yên cầm điện thoại, tim đập nhanh, hoảng loạn, trong đầu rất hỗn loạn. Cô ra có chút sợ hãi, cũng không biết những lời anh Cương nói là thật hay giả.
Cộng thêm sự ảnh hưởng của cồn, thân thể của Lương Yên vô cùng khó chịu, ghé vào bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong, ngẩng đầu lên, cô chỉ cảm thấy rất khó thở, hai mắt biến thành màu đen, đứng cũng không vững.
Cũng may lúc này có một đôi tay đỡ lấy cô, sau đó một âm thanh trầm thấp vang lên: “Cô không sao chứ?”
Người đến là Diệp Phong.
Lương Yên lắc đầu, hơi hoảng hốt.
Diệp Phong cầm lấy tay Lương Yên, bắt mạch, nhíu mày lại.
Mạch đập của Lương Yên rất hỗn loạn, có thể lên cơn sốc bất cứ lúc nào, Diệp Phong vội vàng đỡ cô ta ngồi xuống một căn phòng trống, sau đó lấy ngân châm
đâm vào huyệt vị của Lương Yên.
Một lúc sau, Lương Yên tỉnh táo lại, cô ta nhìn khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của Diệp Phong, trái tim đập loạn xạ.
“Là anh đã cứu tôi?” Lương Yên run rẩy nói.
“Ừ” Diệp Phong gật đầu, hỏi: “Rõ ràng cô bị dị ứng cồn, tại sao còn uống rượu?”
Lương Yên ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết tôi dị ứng cồn?”
Diệp Phong nói: “Tôi học y thuật, cô không thể uống rượu còn uống nhiều như vậy, không sợ vứt mạng hả.”
“Cảm ơn anh.”
Lương Yên cười nói, cô ta biết rõ tình huống của bản thân, uống rượu cũng do bị ép không còn cách nào khác, cô ta muốn làm tốt quan hệ với Chu Vũ, mượn chút tiền trong tay Chu Vũ để trả nợ.
“Không cần khách khó.”
Diệp Phong lắc đầu, nói tiếp: “Cô gặp phải chuyện gì hả?”
Lương Yên hơi ngạc nhiên, nói: “Không, không có...”
Nghe Lương Yên nói vậy, Diệp Phong cũng không hỏi thêm, dù sao chính mình và cô ta không thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.