Chương 235: Cảm giác này
Khuyết Danh
19/02/2024
Lương Yên rất kích động, cô ta không nghĩ tới trong lúc tuyệt vọng nhất thì đám bạn không ai chịu ra tay giúp đỡ, chỉ có Diệp Phong ngăn cản trước người cô.
Cảm giác này làm cô ta như sống lại lần nữa, trái tim bắt đầu đập loạn cả lên.
Người bị Diệp Phong bẻ gấy cánh tay hít hà một hơi, hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Phong mà gầm thét lên: "Con mẹ mày, mày dám đánh bố, bố phế bỏ mày."
Tiếng nói vừa dứt, hắn ta vung quyền hung hăng đập vào mặt Diệp Phong.
Diệp Phong còn chẳng buồn liếc nhìn hắn ta một cái đã quét ngang chân ra, chỉ nghe một tiếng bịch nặng nề truyền đến.
Người kia phát ra một tiếng rú, cả người như con diều đứt dây bay ngược ra sau rồi ngã mạnh ra hành lang bên ngoài.
Đám người trong phòng đều kinh ngạc, trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh này.
Nhất là Lương Yên còn vô cùng chấn động, cô ta không nghĩ tới Diệp Phong lại lợi hại như vậy.
"Cmn."
Lý Cương trừng Diệp Phong rồi hung hăng mắng một tiếng: "Bà nội nó, thằng ranh mày cũng muốn bảo vệ nó đúng không?!"
"Đúng thì sao?"
"Người đâu, xông lên cho tao, xử nó cho bố."
Lý Cương vung tay lên, mười tên đàn em dưới tay đều cầm vũ khí phóng về hướng Diệp Phong.
Diệp Phong lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng, một giây sau chân phải hắn đột nhiên bước ra, cấp tốc lao đến nghênh đón.
'Theo một tiếng vang nặng nề, mỗi lần Diệp Phong ra quyền thì nhất định có một tên lưu manh bay ngược ra sau, hoặc là đâm vào tường, vào bàn, vào ghế sa
lon, trong giây lát mà đám lưu manh kia đều nằm trên mặt đất đau khổ kêu rên.
Chỉ trong nháy mắt, trong phòng trừ Lý Cương ra đã không còn ai đứng, ai cũng bị đánh nằm xuống.
Lương Yên ngơ ra tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn mạnh mế của Diệp Phong, gương mặt xinh đẹp của cô ta tràn ngập rung động, hai chân bất giác khép chặt
lại, thân thể mềm mại đang không ngừng run rẩy.
Sắc mặt Lý Cương hoàn toàn thay đổi, không ngờ Diệp Phong lại mạnh như. vậy, đây là người bình thường sao?
"Mày là võ giả?" Lý Cương cắn răng hỏi.
Diệp Phong lạnh lùng nhìn gã một cái rồi nói: "Không muốn chết thì cút mau." "Thằng ranh lớn lối lắm, mày biết bố mày là ai không?!"
Nhưng lời còn chưa dứt thì chỉ nghe phịch một tiếng.
Cả người Lý Cương như đạn pháo lao vút ra ngoài, sau lưng đập vào tường, mặt tường lập tức nứt nẻ ra.
"AI" Gã ngã xuống đất rồi phun máu, che ngực kêu rên. Lúc này Diệp Phong chậm rãi đi đến trước mặt gã, đạp một cú thật mạnh lên ngực gã rồi, bình tĩnh nói: "Mày là ai không quan trọng, quan trọng là tao kêu mày
cút thì mày nhất định phải cút."
Trong giọng nói lạnh lùng lộ ra sát khí kinh khủng làm toàn thân Lý Cương không khỏi run rẩy lên.
Lý Cương không thở nổi, bị Diệ gã hít sâu một hơi rồi chật vật nói
Phong giẫm dưới chân làm gã thật sự hơi sợ, ôi cút, tôi cút ngay đây."
Nghe thế, Diệp Phong mới nới lỏng một chút, chậm rãi dời chân khỏi người Lý Cương.
Lý Cương không dám nán lại, cố nén đau nhức mãnh liệt mà mang theo đám đàn em chật vật xông ra khỏi phòng.
'Thấy cảnh này, Lương Yên thở phảo một hơi, trong lòng cực kỳ cảm kích.
Cảm giác này làm cô ta như sống lại lần nữa, trái tim bắt đầu đập loạn cả lên.
Người bị Diệp Phong bẻ gấy cánh tay hít hà một hơi, hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Phong mà gầm thét lên: "Con mẹ mày, mày dám đánh bố, bố phế bỏ mày."
Tiếng nói vừa dứt, hắn ta vung quyền hung hăng đập vào mặt Diệp Phong.
Diệp Phong còn chẳng buồn liếc nhìn hắn ta một cái đã quét ngang chân ra, chỉ nghe một tiếng bịch nặng nề truyền đến.
Người kia phát ra một tiếng rú, cả người như con diều đứt dây bay ngược ra sau rồi ngã mạnh ra hành lang bên ngoài.
Đám người trong phòng đều kinh ngạc, trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh này.
Nhất là Lương Yên còn vô cùng chấn động, cô ta không nghĩ tới Diệp Phong lại lợi hại như vậy.
"Cmn."
Lý Cương trừng Diệp Phong rồi hung hăng mắng một tiếng: "Bà nội nó, thằng ranh mày cũng muốn bảo vệ nó đúng không?!"
"Đúng thì sao?"
"Người đâu, xông lên cho tao, xử nó cho bố."
Lý Cương vung tay lên, mười tên đàn em dưới tay đều cầm vũ khí phóng về hướng Diệp Phong.
Diệp Phong lạnh nhạt hừ lạnh một tiếng, một giây sau chân phải hắn đột nhiên bước ra, cấp tốc lao đến nghênh đón.
'Theo một tiếng vang nặng nề, mỗi lần Diệp Phong ra quyền thì nhất định có một tên lưu manh bay ngược ra sau, hoặc là đâm vào tường, vào bàn, vào ghế sa
lon, trong giây lát mà đám lưu manh kia đều nằm trên mặt đất đau khổ kêu rên.
Chỉ trong nháy mắt, trong phòng trừ Lý Cương ra đã không còn ai đứng, ai cũng bị đánh nằm xuống.
Lương Yên ngơ ra tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn mạnh mế của Diệp Phong, gương mặt xinh đẹp của cô ta tràn ngập rung động, hai chân bất giác khép chặt
lại, thân thể mềm mại đang không ngừng run rẩy.
Sắc mặt Lý Cương hoàn toàn thay đổi, không ngờ Diệp Phong lại mạnh như. vậy, đây là người bình thường sao?
"Mày là võ giả?" Lý Cương cắn răng hỏi.
Diệp Phong lạnh lùng nhìn gã một cái rồi nói: "Không muốn chết thì cút mau." "Thằng ranh lớn lối lắm, mày biết bố mày là ai không?!"
Nhưng lời còn chưa dứt thì chỉ nghe phịch một tiếng.
Cả người Lý Cương như đạn pháo lao vút ra ngoài, sau lưng đập vào tường, mặt tường lập tức nứt nẻ ra.
"AI" Gã ngã xuống đất rồi phun máu, che ngực kêu rên. Lúc này Diệp Phong chậm rãi đi đến trước mặt gã, đạp một cú thật mạnh lên ngực gã rồi, bình tĩnh nói: "Mày là ai không quan trọng, quan trọng là tao kêu mày
cút thì mày nhất định phải cút."
Trong giọng nói lạnh lùng lộ ra sát khí kinh khủng làm toàn thân Lý Cương không khỏi run rẩy lên.
Lý Cương không thở nổi, bị Diệ gã hít sâu một hơi rồi chật vật nói
Phong giẫm dưới chân làm gã thật sự hơi sợ, ôi cút, tôi cút ngay đây."
Nghe thế, Diệp Phong mới nới lỏng một chút, chậm rãi dời chân khỏi người Lý Cương.
Lý Cương không dám nán lại, cố nén đau nhức mãnh liệt mà mang theo đám đàn em chật vật xông ra khỏi phòng.
'Thấy cảnh này, Lương Yên thở phảo một hơi, trong lòng cực kỳ cảm kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.