Chương 10: Mẹ mặc kệ
Khuyết Danh
30/01/2024
Đây chỉ đơn giản là một trò lừa bịp đã được lên kế hoạch sẵn, đầu tiên là lợi dụng lúc Tô Kiến Nghiệp đang bệnh nặng để lừa cô về, sau đó tìm mọi cách thuyết phục cô gả vào nhà họ Vương.
Lúc này, Trần Hà mới quay đầu lại cũng nhìn thấy Tô Khuynh Thành đang đứng ở cửa.
"Ôi, Khuynh Thành, sao con về nhanh như vậy?"
"Mẹ, sao mẹ lại lừa con? Rõ ràng là bệnh tình của cha con vẫn như trước, không hề có chuyển biến xấu." Vẻ mặt Tô Khuynh Thành không vui nói.
Nghe vậy, Trần Hà lập tức cau mày:
"Nha đầu này con ăn nói kiểu gì vậy? Tại sao mẹ lại lừa con chứ? Con hãy nhìn tình trạng hiện giờ của cha con đi? Đã một tháng rồi mà ông ấy vẫn hôn mê, còn gầy đi nhiều như vậy!
"Sáng nay khi đến bác sĩ Bạch đã nói nếu còn không chữa trị, cha con sẽ không trụ được quá ba ngày!"
"Khi con gả vào nhà họ Vương, thần y Ngô Minh Cảnh mới ra tay chữa khỏi bệnh cho cha con. Nhưng con lại không có lương tâm, còn dám đào hôn!"
“May mà Vương thiếu người ta rộng lượng, không thèm tính toán với con.
“Vừa rồi Vương thiếu cũng đã nói rồi, chỉ cần con ngoan ngoãn bước qua cửa, cậu ta sẵn sàng bỏ qua, coi như chuyện buổi sáng chưa từng xảy ral"
Trân Hà không ngừng càm ràm, Tô Khuynh Thành im lặng một lát, cuối cùng không nhịn được nữa liền hừ lạnh một tiếng:
"Có người mẹ nào như mẹ không? Giang Thành ai không biết nhà họ Vương là hang sói, Vương Dương là loại cặn bã bại hoại, mẹ còn muốn đẩy con vào hang sói!"
"Này, con còn dám trả treo với mẹ à?"
Trân Hà trừng mắt lườm Tô Khuynh Thành một cái: "Mẹ làm như vậy không phải là để chữa bệnh cho cha con sao? Lễ nào con muốn giương mắt nhìn cha con chết vì bệnh à?"
“Hơn nữa, gả cho Vương thiếu thì có gì không tốt? Con gái gả cho ai mà chẳng như nhau, huống chỉ là nhà họ Vương còn là một trong năm đại gia tộc! Có biết bao người phụ nữ đang cố gắng hết sức để leo lên mà chẳng được!
Vương thiếu gia thích con là phúc mà con tu mấy kiếp mới được, con vẫn chưa hài lòng à? Đến lúc con gả vào nhà họ Vương, chẳng phải mẹ cũng sẽ được hưởng phúc sao? Vậy có phải càng nở mày nở mặt không!"
"Hừ! Mẹ, sống chết của cha con và hạnh phúc của con gái đều là chuyện nhỏ, đây mới là mục đích thực sự của mẹ đúng không."
Tô Khuynh Thành cười mỉa mai. "Con..."
Khi mục đích bị nhìn thấu, mặt Trần Hà hiện lên vẻ hoảng sợ, sau đó bà ta giả vờ bình tĩnh trách mắng: "Con đang nói linh tỉnh cái gì vậy? Mẹ làm điều này hoàn toàn là vì con!"
"Đủ rồi, đừng diễn nữa."
Tô Khuynh Thành cắt ngang lời giải thích của Trần Hà, giọng điệu trở nên trầm thấp, nhìn thẳng vào mắt Trần Hà: “Từ nhỏ đến lớn làm gì con cũng nghe theo mẹ, nhưng duy nhất chuyện tình cảm thì không được. Nếu mẹ dám ép con cưới một người mà con không thích thì sau này chúng ta đoạn tuyệt!
"Con! Được lắm, ngay cả mẹ cũng không nhận nữa rồi. Ôi trời ơi, kiếp trước tôi đã tạo nghiệp gì? Sao lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu như vậy!"
Trần Hà giả vờ khóc, giống như mình thật sự chịu thiệt thòi!
"Tô Kiến Nghiệp à Tô Kiến Nghiệp, ông hãy xem xem mình sinh ra cái gì đi."
Nhìn thấy Tô Khuynh Thành thờ ơ, Trần Hà chạy đến bên giường Tô Kiến Nghiệp khóc lóc.
Tô Khuynh Thành nói: "Mẹ, mẹ có thể ngừng khóc được không? Cha con cần được yên tĩnh!"
"Đúng đúng, cha con cần yên tĩnh, cần yên tĩnh mà con còn tranh cãi với mẹ!"
"Mẹ mặc kệ, ở nhà họ Vương này, con muốn gả hay không cũng phải gả!"
Lúc này, Trần Hà mới quay đầu lại cũng nhìn thấy Tô Khuynh Thành đang đứng ở cửa.
"Ôi, Khuynh Thành, sao con về nhanh như vậy?"
"Mẹ, sao mẹ lại lừa con? Rõ ràng là bệnh tình của cha con vẫn như trước, không hề có chuyển biến xấu." Vẻ mặt Tô Khuynh Thành không vui nói.
Nghe vậy, Trần Hà lập tức cau mày:
"Nha đầu này con ăn nói kiểu gì vậy? Tại sao mẹ lại lừa con chứ? Con hãy nhìn tình trạng hiện giờ của cha con đi? Đã một tháng rồi mà ông ấy vẫn hôn mê, còn gầy đi nhiều như vậy!
"Sáng nay khi đến bác sĩ Bạch đã nói nếu còn không chữa trị, cha con sẽ không trụ được quá ba ngày!"
"Khi con gả vào nhà họ Vương, thần y Ngô Minh Cảnh mới ra tay chữa khỏi bệnh cho cha con. Nhưng con lại không có lương tâm, còn dám đào hôn!"
“May mà Vương thiếu người ta rộng lượng, không thèm tính toán với con.
“Vừa rồi Vương thiếu cũng đã nói rồi, chỉ cần con ngoan ngoãn bước qua cửa, cậu ta sẵn sàng bỏ qua, coi như chuyện buổi sáng chưa từng xảy ral"
Trân Hà không ngừng càm ràm, Tô Khuynh Thành im lặng một lát, cuối cùng không nhịn được nữa liền hừ lạnh một tiếng:
"Có người mẹ nào như mẹ không? Giang Thành ai không biết nhà họ Vương là hang sói, Vương Dương là loại cặn bã bại hoại, mẹ còn muốn đẩy con vào hang sói!"
"Này, con còn dám trả treo với mẹ à?"
Trân Hà trừng mắt lườm Tô Khuynh Thành một cái: "Mẹ làm như vậy không phải là để chữa bệnh cho cha con sao? Lễ nào con muốn giương mắt nhìn cha con chết vì bệnh à?"
“Hơn nữa, gả cho Vương thiếu thì có gì không tốt? Con gái gả cho ai mà chẳng như nhau, huống chỉ là nhà họ Vương còn là một trong năm đại gia tộc! Có biết bao người phụ nữ đang cố gắng hết sức để leo lên mà chẳng được!
Vương thiếu gia thích con là phúc mà con tu mấy kiếp mới được, con vẫn chưa hài lòng à? Đến lúc con gả vào nhà họ Vương, chẳng phải mẹ cũng sẽ được hưởng phúc sao? Vậy có phải càng nở mày nở mặt không!"
"Hừ! Mẹ, sống chết của cha con và hạnh phúc của con gái đều là chuyện nhỏ, đây mới là mục đích thực sự của mẹ đúng không."
Tô Khuynh Thành cười mỉa mai. "Con..."
Khi mục đích bị nhìn thấu, mặt Trần Hà hiện lên vẻ hoảng sợ, sau đó bà ta giả vờ bình tĩnh trách mắng: "Con đang nói linh tỉnh cái gì vậy? Mẹ làm điều này hoàn toàn là vì con!"
"Đủ rồi, đừng diễn nữa."
Tô Khuynh Thành cắt ngang lời giải thích của Trần Hà, giọng điệu trở nên trầm thấp, nhìn thẳng vào mắt Trần Hà: “Từ nhỏ đến lớn làm gì con cũng nghe theo mẹ, nhưng duy nhất chuyện tình cảm thì không được. Nếu mẹ dám ép con cưới một người mà con không thích thì sau này chúng ta đoạn tuyệt!
"Con! Được lắm, ngay cả mẹ cũng không nhận nữa rồi. Ôi trời ơi, kiếp trước tôi đã tạo nghiệp gì? Sao lại sinh ra một đứa con gái bất hiếu như vậy!"
Trần Hà giả vờ khóc, giống như mình thật sự chịu thiệt thòi!
"Tô Kiến Nghiệp à Tô Kiến Nghiệp, ông hãy xem xem mình sinh ra cái gì đi."
Nhìn thấy Tô Khuynh Thành thờ ơ, Trần Hà chạy đến bên giường Tô Kiến Nghiệp khóc lóc.
Tô Khuynh Thành nói: "Mẹ, mẹ có thể ngừng khóc được không? Cha con cần được yên tĩnh!"
"Đúng đúng, cha con cần yên tĩnh, cần yên tĩnh mà con còn tranh cãi với mẹ!"
"Mẹ mặc kệ, ở nhà họ Vương này, con muốn gả hay không cũng phải gả!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.